Re:NHỮNG SUY NGHĨ RỜI
-
13.01.2021 20:23:31
NHÂN ĐÔI NIỀM VUI CỦA MẸ
Bé Thục xúng xính trong bộ quần áo đẹp của me mới đem về hôm qua, trưa nay niềm vui cứ được ngân vang trong tâm hồn các em, huyên thuyên với nhau, mẹ Hạnh mới cho chị em mình để mặc khoe tết với chúng bạn, mẹ mình tuyệt chị Hiền hả
Hai chị em một lớp ba, một lớp một hình như khôn trước tuổi, trời đất vốn công bằng, khiếm khuyết không cha, bù lại tháo vác, nhanh nhạy, luyến thoắn và ngoan ngoãn lễ phép nên cả xóm ai cũng thương yêu và nể nang mẹ con chúng. Tuy mồ côi cha sớm nhưng mẹ Hạnh khá nền nã, sáng đi làm, chiều về nhà chăm sóc con cái, không có la rầy cũng chẳng thấy bóng dáng đàn ông nào lai vãng trong căn nhà nhà nhỏ gọn gang dù Hạnh rất trẻ.
Hôm trước, người bạn cũ tốt bụng gọi Hạnh lên nhà, trong thâm tâm Hạnh cũng đã hiểu người bạn thân của mình rất tốt bụng, thường giúp đỡ những bè bạn và hay làm những việc thiện lành trong những lúc thiên tai, chị cố gắng nghỉ buổi làm để đến nhà Hương. Hạnh mãi phân vận “Hay là nó biết mình còn khổ tần tảo nuôi con, không nghĩ đi đến bước nữa và quá vất vả gian nan chắc nó sẽ tặng mình ít tiền chi tiêu trong dịp tết, và gửi cho mấy nhỏ lì xì trước” suy nghĩ vẫn vơ vậy nên đã qua trạm dừng nhưng Hạnh không hay, như phản ứng tự nhiện, Hạnh nói:
- Thôi chết rồi, bác tài xế cho tôi xuống mau, qua trạm rồi.
- Đợi đến trạm hãy xuống, xuống không đúng chỗ cảnh sát phạt chị à, người phụ xe giọng điệu nhỏ nhẹ
Hạnh bồn chồn quá, đường phố ngày tháng chạp người ta đông chen chúc đến nổi bác tài xế xe buýt phải kéo còi inh ỏi và xe cũng dừng lại trạm sau.
Bấm chuông, Hương ra cửa vồn vả đón Hạnh, và hai người thong thả bước vào, chỉ có hai người trong căn phòng rộng và bày biện khá đẹp mắt. Hạnh khá bình tĩnh sau cốc nước mát pha tí mật ong Hương đem lên làm mát lòng, Hạnh từ tốn:
- Cậu gọi mình lên có việc gì không vậy? còn non nửa tháng là đến tết, mình tranh thủ làm để có tiền sắm sửa ít bánh mứt và vật dụng cho mấy nhỏ khỏi tủi thân, vốn các cháu đã mất cha, nét trầm buồn cố hữu của Hạnh làm cho Hương cũng bùi ngùi.
Hương ôm chầm Hạnh như hiểu được tâm tư bạn mình, bỗng cả hai rưng lệ, thì ra tình bạn cao thượng và vĩ đại là thế.
- Bạn không nói mình cũng hiểu, đâu phải bây giờ, từ ngày anh ấy mất mình đã cảm nhận được mà, còn quá trẻ mà mất chồng lại có hai đứa con, nuôi con cho thành người cũng bở hơi tai, thôi mọi việc hãy gắng trong sức lực mình Hạnh nhé, bên cạnh bạn có Hương.
- Cảm ơn bạn, mỗi chúng ta ai cũng có hoàn cảnh riêng, cậu hiểu mình nên chỉ biết vậy từ trong tim mình.
- Mình để dành dăm bộ quần áo cho hai cháu Hiền, Thục, cậu mang về cho cháu và gửi cháu ít tiền lì xì trước để sắm sửa, có thể tết nầy mình về quê, không ghé thăm gia đình Hạnh được.
Hạnh như thẹn thùng trước tâm hồn độ lượng của Hương, người bạn nối khố từ thời trung học cơ sở, đến hết tú tài.
- Hương à, Mình biết cậu từ thời còn quá nhỏ đến mãi bây giờ, chẳng biết nói gì thêm nữa, trời đất sẽ độ trì cho những người luôn tốt bụng như cậu, vậy thôi.
- Cảm ơn bạn, nếu có thì giờ ăn trưa cùng mình, còn không về với các cháu, mình biết thời giờ tháng chạp rất cần cho cuộc chạy đua tài chính của Hạnh.
- Vậy để mình về nhé, các cháu cũng cần mình về.
- Bye Hương nghe, mọi sự an lành, hạnh phúc, hẹn gặp lại.
*
Mẹ Hạnh ơi, làm gì mẹ có tiền mua cho chúng con mỗi đứa hai bộ đồ đẹp vậy, chắc nhiều tiền lắm mẹ hả, hôm qua chị Hiền cho con mặc thử hai bộ đồ, nhất là bộ đồng phục đẹp, vừa vặn, con thích quá, con nói với chị “chắc bây giờ mẹ làm có nhiều tiền hơn”
- Ừ, mẹ làm thêm nhiều thời gian hơn nên có tiền khá hơn, ai cũng vậy, trong xí nghiệp may của mẹ mọi người đều như thế cả,
- Hôm qua con đứng trước bàn thờ cha nói chuyện với cha rồi, hình như con nghe cha cũng “ừ” như mẹ.
Hạnh nhìn con thương quá và nhìn di ảnh chồng, niềm vui và nổi buồn đan xen, nước mắt chảy xuống cùng phận người với Hạnh trong giây phút nầy chỉ có Thượng đế và Hạnh mới hiểu, nhưng trước niềm vui của các con, Hạnh nói vừa đủ cho chính mình nghe:
- Anh à, Tết gần đến em cố gắng sắm cho các con cũng mới mẻ như con thiên hạ, anh linh thiêng gia hộ cho em có sức khỏe để nuôi con, anh vắng số quá còn mỗi mình em trên thế gian nầy, em vừa là cha, vừa là mẹ, con đường phía trước còn dài quá anh à, biết em có còn đủ sức vượt qua, con bé nhìn mặt mẹ thấy mắt mẹ đỏ hoe, nhưng hồn nhiên trong tâm hồn trẻ là bản chất của trẻ nhỏ nên vô tư. Con bé cũng chen vào:
- Cha ơi, mẹ có tiền nhiều sẽ cúng bánh mứt, trái cây nhiều cho ba và mua cho các con đồ chơi nữa, ngày mai mẹ nói cha cho con mặc bộ đồng phục mới đi học để con khoe với các bạn con, bộ đồ tới trường con cũng cũ quá rồi, hôm trước con Thanh bạn con nó nói vậy, mẹ à, nó thơ ngây và hồn nhiên như thế làm mẹ Hạnh nghẹn trong thanh quản, Chị quay ra sau chùi vội dòng lệ nóng vừa chảy xuống.
Hôm sau hai chị em trong bộ đồng phục mới đến trường, mẹ dẫn chúng đến trường lòng Hạnh thì trăm mối ngỗn ngang, nhưng với các con nỗi niềm hân hoan có bộ đồ mới như hiện rõ trên đôi mắt hồn nhiên thơ ngây mà rực rỡ.
Đường phố những ngày giáp tết tấp nập xe cộ hơn, hình như mọi người cũng đẹp như lòng chúng - lòng hai đứa nhỏ vui hơn buổi tựu trường, mẹ nó cũng mĩm cười, nụ cười Hạnh được nhân đôi, niềm vui của tụi nhỏ và với cả người bạn Hương chân thành mà độ lượng trong yêu thương tình bạn.
Buổi sáng tháng chạp trời trong và cao rộng, những ngày sắp sang xuân hương hoa đất trời vốn dĩ làm lòng người phơi phới, hân hoan hình như sự rộn ràng của thành phố làm cho Hạnh cũng vui hơn theo nhịp thở của thị thành.
Hạnh nở nụ cười nhẹ nhàng khá đẹp của một góa phụ tuổi mới quá ba mươi.
Ngã Du Tử