Nhân văn
-
Số bài
:
996
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.12.2007
|
Re:Tập "PHẠM NGỌC THÁI và 50 BÀI THƠ HAY NHẤT"
-
24.06.2020 18:36:50
EM BÁN XOÀI . Nhớ về người con gái kiếp gió sương, đã gặp sau chiến tranh 1975. - Anh trai mua xoài cho em đi? Nha Trang! Ta nhớ Nha Trang! Em bán xoài đi đêm trên cát trắng Bãi biển chập chờn kiếp đời các cô gái lang thang Dưới hàng dừa se sẽ gió ru êm Dãy cột đèn đứng đêm côi lạnh. Xoài em chín. Đêm tàn canh em đón khách… Giọt thơ buồn như ngọc sương rơi Em bán xoài thơm! Em bán xoài thơm! Biển to lớn. Bóng em nhỏ thẫm. Linh hồn treo ngoài thế giới em đi Trên những cành dừa hay trong đám mây qua? Thế giới em đi “vòng thiên la địa võng“ Tóc còn xanh em bán kiếp đời trôi Xoài em thơm, hương toả mát thân người Ai mua xoài? Còn ai có mua em? Các cô gái đi đêm như các cột đèn Bóng nuốt lẫn vào bờ cát ấy... Biển ru ta và ta ru em Dưới hàng dừa xứ sở gió ngàn năm KHÓC HÀN MẶC TỬ Tôi khóc Tử, khóc hào quang, khóc huyết Khóc gió mưa, cây cỏ đến chân trời Khóc tạo hoá: Từ thiên và địa Rồi khóc người: Đời, con tạo quay chơi... Hàn Mặc Tử ơi! Ớí, Tử ơi! Sống chơi vơi cũng giống người Khác chi là con chim cánh lá Giọt thơ này hoà lệ máu tôi rơi. Nơi Tử nằm trong mồ hoa thơm nở Đầu Tử gối lên sườn sóng gió Với sao sương vằng vặc trăng ngàn năm Nỗi đau đè nặng cõi dân gian. Hỡi biển Đông, núi cao Gành Ráng Thơ của Tử mai sau còn sáng láng Sóng nước non, non nước vỗ ngày đêm Quạnh hiu buồn, rờn rợn bóng thi nhân. Ngồi đọc Tử, tim vỡ toang máu đỏ Tôi khóc biển, khóc trời xanh, khóc gió Chúa ở đâu? Thượng đế có trên đời? Người Thơ Xưa hoá chốn nao rồi… Thì tham vọng vinh quang: Ai chẳng muốn Ngu cũng buồn. Tài lại lắm tai ương. Giữa đời nhiều khi phải cười nhăn răng mà sống Thương nhau để mặc lệ rơi tuôn. Tử dù đau nỗi đau ngang bể Nhưng đã có bao người khóc Tử Suy cho cùng: Tuyệt đến thế thì thôi Trên này nhiều chuyện lắm, Tử ơi! Rót mắt thành thơ, khóc Tử lại khóc đời Chúng tôi đang quần cuộc sống Có khi phải tập nén mình như bánh nén Thỉnh thoảng cũng thương nhau, phần lớn chỉ đấu tranh. Niềm sướng đau, khôn dại dại khôn Em gái - Nhà thơ - Nhà chính khách Tuốt tuồn tuột mấy ai không bất trắc Buồn làm chi? Đời, sắc sắc không không Đời vậy mà. Người thế, chuyện thế gian Suy cùng lý, chẳng gì phải chán Lại thương Tử không được dự phần bon chen, xô lấn Giây phút khóc cho nhau, hoá hạnh phúc lớn trên đời! Hàn Mặc Tử ơi! Ới, Tử ơi! Bao đêm nghiền ngẫm chữ thơ Người Châu rỏ đầm đìa trang giấy trắng Bay về Gành Ráng đẫm hồn tôi. Thắp nén nhang chùa, tôi khấn anh Tài hoa xuất sắc, vóc giai nhân Vung tay búng bút xô báu ngọc Chữ thơ như tuyết, máu lênh đênh. Qui Nhơn biển sóng vỗ mây lừng Tài này, phận ấy! Những bi thương Nay đã yên mình khe nước ngọc (*) Hẹn nhau mai mốt, bữa tương phùng. Tôi khóc Tử, khóc hào quang, khóc huyết Khóc gió mưa, hoa cỏ lẫn sao sương Tử có nghe! Thơ Người, tôi viết tiếp Cúi lậy không gian cả tám phương. …. (*) Ý thơ của Hàn Mặc Tử. TA KHÓC CHO TA Bất tri tam bách dư niên hậu Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như (*) Nguyễn Du * Một đời ngang dọc trên thơ Thiên tài đẫm lệ, tình bơ vơ tình Yêu toàn là những em xinh Cuối cùng vẫn chỉ một mình, đơn côi! Thế sự coi như sóng thôi Quê hương trong máu, suốt đời thủy chung Mặc cho mưa gió bão bùng Chân trời khát vọng nấu nung bên lòng Theo thơ cho đến tận cùng Cũng may thượng đế (không) phụ công đã làm Trở thành bậc thánh thi nhân Niết-bàn chắc sẽ có phần cho ta Quan san muôn dặm sơn hà Nguyễn Du người trước, tôi là người sau Hôm nay rỏ chút lệ sầu Thương Người rồi lại chạnh đau phận mình Đời tàn. Thân nát. Áo manh Nghêu ngao vài chữ gửi tình bốn phương. * Nguyễn Du ơi! Đón tôi cùng Một mai tôi sẽ lập hương khói thờ Người Đường Cổ - Tôi Tân Thơ Ngàn năm văn hiến xin thưa cùng Người. Hà Nội, 29.6.2019 (*) Ba trăm năm sau nhân thế, liệu có người khóc Tố Như? KÝ ỨC MÙA THU Mùa thu khuấy lên bao ký ức Xác thời gian trôi trên tóc em Em đi trong trăng, mùa thu thổi gió Lá vàng rơi mênh mông Em đi qua mùa thu không gian Trăng rãi đồi con gái Nhớ đến lâu cái hương con gái Nó thơm say và rất nhẹ nhàng. Đường dạo ấy trên đồi trăng sáng Đêm chia tay em dúi cả vào anh Để bóng lạc suốt đêm ngoài phố Mây lãng phiêu mãi không về. Giờ đây chắc trên đồi thông đó Gió vu vi và trăng vu vơ Em đi trong trăng, mùa thu thổi gió Mùa thu lang thang chẳng bến bờ... NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC Nén hương lòng, anh tưởng niệm mối tình em Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống Chốn xa vời - Người lữ khách đứng dừng chân. Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân Nghìn năm sau: Thế nhân ơi, hãy nhớ! Tấm hình ta cùng nàng một thuở Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương. Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ, nơi chân trời xứ sở Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian... Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng Ta hãy quên đi thế giới đầy bạo loạn Để cùng em kết trăm năm tình bạn Của tình yêu tự trái tim anh. Anh vẫn thương em, dù duyên phận bẽ bàng Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn Nhưng em ạ! KIỀU đã nói rồi, đó là bể sống Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan… Dẫu phải biệt xa. Anh có hạnh phúc đâu em ? Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng Ừ, thì trang nam anh khinh thường kiếp nạn Chỉ thương em là phận nữ nhi. Hãy vững bước lên em, vào thế giới của ca thi Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn Anh chỉ tiếc, không thể dìu em tới bến Mong đất trời có thượng đế đỡ em đi! * Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si Ta lại cất tiếng gọi tên em: - Người thôn nữ miền sông nước... Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào, dưới gầm trời tổ quốc Hãy đưa mộ nàng về chôn cạnh nấm mồ ta. Để con cháu đời đời cất cao bản tình ca: " Không có chiến tranh, chỉ có tình yêu bất diệt! " Anh sẽ nâng hình em bay trên đất trời nước Việt Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm. Hãy đi cùng anh, mình không chết đâu em! Kinh thánh đã dậy rồi: Nay chỉ là "cõi tạm" Khi biết vượt qua đủ buồn đau, khổ nạn Mới vào được ngôi đền: Tòa Thánh của tình yêu! Ôi, người thôn nữ anh thương Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu Nhưng hãy nghe lời anh: Ta được nhiều hơn mất... Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống trong bể đời khốn kiếp Vượt lên bão táp, phong ba. Em hãy hòa nước mắt vào, viết những bản tình ca Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái Ta sẽ là ánh sao băng trên thiên hà sông núi Anh đợi đón em về trong thế giới bên kia… CHIỀU HOÀNG HÔN Chưa đi đến tuổi già Mà yêu hoàng hôn đỏ Chợt nhìn, chợt nhận, chợt xôn xao. Soi mặt nước xanh veo Trầm tư và lặng lẽ Đàn muỗi phố đã kêu Quanh bàn nơi quán nhỏ Chiều đang buông dần chiều. Sợi tóc mình ngơ ngác Có nên bạc hay không? Tuổi trẻ sợ già nhanh Giờ điềm nhiên đến lạ Cái màu hoàng hôn đỏ Cháy như là khai sinh! Ôi, hoàng hôn hoàng hôn Trái tim là bất diệt! Ngày mai anh có chết Cũng nhẹ như lá vàng. Hồn mây gió lang thang Mà đầm đìa mưa bão Đời - tư lợi không tham Chán trò danh bốc hão. Mang suối tóc của em Đi rồi yêu vĩnh viễn Anh sẽ hoá rừng thông Ngàn năm reo cát, sóng. CÔ QUÉT LÁ ĐÊM HỒ Một đêm hồ nước đầy sương gió Người đi không rõ mặt người Liễu ru nhè nhẹ quanh bờ vắng Em thầm thì quét lá, bên tôi… Em quét lá lẫn đời lẫn kiếp Tiếng chổi mòn kêu xiết vào tim! Em hóa thành thơ rơi lặng lẽ Trong cõi lòng tôi buồn triền miên. Trăng như đứa không nhà, trôi lạc lõng Con nai vàng chết bóng thu xưa Tôi đứng trông em mịt mờ ảnh vọng Cô quét lá đêm hồ... khe khẽ vào khuya... TRÁI TIM TAN VỠ . Tặng người nữ sinh Trường SPNN năm xưa Em có biết, trái tim anh tan vỡ! Chẳng phải do em, chẳng lẽ lại do mình? Chuyện đã qua rồi sau mấy mươi năm Tóc lạt bóng thì tình càng sống lại. Ôi, tình yêu cái thời còn khờ dại Lấp lánh trăng sao, tưới mát tựa mưa rào Lòng ngơ ngẩn như ngàn vạn mũi dao Chém vào tim cho máu trào, ngực xé. Làn môi em ngọt thơm đến thế Làn môi người sinh nữ đáng yêu ơi! Em dịu dàng, thơ mộng giữa mây trời Đã bao lần cùng anh say đắm nhụy. Trái tim anh nay đã thành hoang phế Mơ em về sống lại những khát khao Cho linh hồn đang chết lại tươi màu Anh ôm ấp cả dáng hình thuở ấy… * Một thời trai yêu nhiều biết mấy Đậu lại còn đôi bóng – Chính là em! Phút cuối cùng em tha thiết đến bên Anh rũ bỏ như một thằng điên loạn. Không! Một thằng ngu, khờ vì ngạo mạn Em trẻ xinh mềm mại biết bao nhiêu Một người vợ: với chồng, sẽ rất mực thương yêu Sao lỡ bỏ? để suốt đời tiếc nuối. Anh đã chết vạn lần, hồn đau nhói Phí cả đời trai từng bão táp, phong ba Một chữ “yêu” thành dài dặc, lê thê Em ơi! Trái tim vỡ rồi, làm sao còn vá lại? * Nhớ buổi ấy cùng nhau đêm trăng sáng Ánh mắt thơ xinh mà chứa bầu trời Nụ hôn nào còn đọng trên môi Anh xin uống cạn bầu em trắng mịn. Đi dưới trăng, hai đứa lòng bịn rịn Em áp vào anh như hoa ép vào tim Một vũ trụ ngát hương, trao cho anh đón nhận… Hết rồi, em ơi! Chắc sẽ làm em giận Ngay từ lúc anh quay đi… Trước hững hờ, giờ đau khổ nhường ni Một người vợ! Lẽ ra, với đời ta là tốt nhất. Thôi, đành để quỉ sa tăng moi gan, móc mắt Lỗi lầm này giá đắt quá, em ơi! Ta ngửa mặt kêu lên cùng với đất trời Bằng trái tim tan vỡ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2020 18:21:08 bởi Nhân văn >
|