PHẠM NGỌC THÁI VỚI TẬP THƠ "CHA KHÓC CON"
THÔI, VUI LÊN ! ĐỂ CON ĐI Con cũng đi rồi! Không trở lại Thơ cha khóc tiễn con đã "độc" nhất cổ kim Nếu mai ngày hậu thế lưu truyền Danh con sẽ vang qua vạn kiếp. Thì con nhé! Cha tạm dừng, không viết Dù những dòng nước mắt vẫn trào ra Để con đi cho thanh thoát, cõi trời xa… Con sẽ sống như một thiên cổ tích. Một trang huyền thoại giữa nhân gian Với giống nòi và non sông nước Việt! Không buồn nữa! Đời người ta: sống, chết Chẳng qua cũng mộng ảo mà thôi? Hôm nay còn, mai sẽ xuôi tay Như trời đất: ngày, đêm... thay kiếp vậy! Con thoát xác mà tuổi tên còn đấy! Giữa thiên hà rực cháy, ánh sao băng Thành bài ca để lại nước non Thì đâu phải đời con đã hết! Chỉ người sống phải buồn đau nỗi kiếp Mong con cánh hạc bay đi... Vậy cha vui với con nhé! Nam mô… Cha con mình sẽ cùng bay như tiên thánh Rồi mai đây, trên bầu trời xanh cuộc sống Đời còn ca vọng về ta Cha đã hoàn thành một bản trường ca Đưa con vào bất tử! Ôi, Hà Nội! Hôm nay sao đẹp dữ Con tôi nó đang cười tôi đó, thế gian ơi! Ngẫm cho cùng: Được vậy, cũng vui rồi Thì thôi nhé! Đi đi, vào viễn xứ... 26.9.2019 Con Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 - 22.7.2019 )
CHA SẼ VUI KHI ĐƯỢC CHẾT CÙNG CON Rồi một ngày xong công việc cuộc đời Nằm xuống bên con, thanh thản chết! Cha dựng sẵn cho mình nấm mồ từ trước Để khi vĩnh biệt cuộc đời, có chỗ nằm ngay. Quá yêu con! Khi con mất đi rồi Tim cha buốt đau, không thể lành lại nữa Gắng sống, trả cả phận đời cho con đó? Chỉ mong con lên được cõi tiên... Còn chút sức tàn, cha cố kéo dài thêm Năm tháng cuối cùng, một nhà thơ già đau khổ Lăn lộn đời người: Sống đúng hay sai, giờ không biết nữa? Thôi, đã theo rồi! Thì theo đến chót, phận trời ban… Con vội vàng đi, cha ở lại trần gian Ngày tháng nuối con, trái tim sầu mệt mỏi Vẫn cố trụ. Chỉ sợ lúc mình không gượng nổi Lòng ngổn ngang “ đời và hận ”: Trả đã xong đâu? Hãy phù hộ cha sống thêm vài năm nữa, con yêu! Trả xong mối nợ đời này, cha thề với cả trời và đất: Để tuổi tên cha con ta không bao giờ chết Mới yên lòng, vui nhắm mắt cùng con. Cha nhìn ngày mai đã lấp lánh ánh vinh quang Dẫu cả đời chìm trong thương yêu, khốn khổ Thôi, con ạ! Mỗi kiếp sống lại có riêng phận số Sống lâu mà vô nghĩa, chỉ thứ bọt bèo thôi! Sướng khổ như bóng mây, qua năm tháng con người Ngoảnh lại nhìn đi con? Ta đâu hoàn toàn mất… Cha sinh tiếp cho con, những trang thơ bất diệt Tên con còn mãi ngàn thu! Ai rồi cũng chết thôi! Nhưng cha con mình thì sống vạn mùa thu Bóng con và bóng cha cùng non sông, xứ sở Trong đớn đau! Cha đã hóa mưa nguồn, sóng bể Mang con vào trang sách nước non Cha sẽ vui khi được chết cùng con! 18.10. 2019 CHA YÊU CON Cha yêu con hơn tất cả trên đời! Nay mất đi lòng cha già đau xót Ôi! Gương mặt đứa con trai thân thiết Thôi hết rồi! Tan nát trái tim cha. Cơn u buồn nối tiếp tháng ngày qua Cõi Ta Bà! Cõi Ta Bà… khốn khổ Sao lại sinh ra tôi ở đời này? Ôi thượng đế! Rồi hành hạ bằng nỗi uất, chết con. Cha bị stress mất rồi! Hỡi đứa con ngoan Chỉ muốn theo con đi, không quay đầu lại nữa Nhưng cha xót? Khát vọng văn chương cả đời còn dang dở Hận mất con! Nợ trả vẫn chưa xong? Không còn lâu đâu con? Vài năm nữa là cùng... Sấm, chớp rồi tan. Phong ba cũng hết. Cha sẽ đến bên con: Một cuộc đời vĩnh tuyệt! Cha con mình hết nợ chốn trần gian. Khi ấy, cha đi... tâm trí cũng nhẹ nhàng Một kiếp sống đọa đầy, nhưng kiêu hãnh Chẳng cần biết? Ta trở thành quỉ-ma-vương hay thần thánh... Sử xanh mãi mãi có tên ta! Cha không biết hôm nay, con lên cõi tiên chưa? Ngày tháng ngập tràn lòng yêu thương như thế Hãy phù hộ cho cha già, con nhé! Cha muốn khi theo con, nở được nụ cười đời... Hà Nội - Đất nước mình yêu dấu lắm, con ơi! Cha mẹ sinh con ở thủ đô, cũng nằm xuống đất thủ đô gửi xác Linh hồn cha con ta sẽ bay trên bầu trời tổ quốc Ngàn năm son sắt non sông... Cha yêu con như yêu dân tộc, quê hương! 20.10.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 16:04:35 bởi Nhân văn >
KHÔNG AI BIẾT TẬN SỐ MÌNH TRONG CÕI SỐNG Những dòng thơ cha viết cho con Sẽ xuất bản ghi vào trang sách Cả hình con, mai sau đời sẽ biết Trong tuyển thơ cha để lại nước non. Con hãy nhập hồn thơ, mà bay khắp nhân gian... Cha vắt kiệt máu tim, lưu con cùng kim cổ Cha thành người kém phúc hơn tất cả Con mất đi! Ném già này xuống vực sâu. Lòng xót con, lệ cứ tuôn trào Hỡi thượng đế! Đánh tôi đau quá? Một đời sống thiện lương - Sao bắt tôi trả giá? Hết tất cả rồi. Chìm trong nỗi thương đau. Hỡi non cao, bể cả: mai sau… Có nghe tiếng thơ tôi, chảy trong dòng nước mắt Ngàn năm nữa, liệu đời còn thương tiếc? Một nhà thơ đau kiếp mất con. Ừ, phải sống! Thôi thì đành nhắm mắt Vét chút trí còn… hoàn tất việc trần gian Tới một ngày... cha cũng theo con Không nghĩ nữa. Quăng nốt tấm thân tàn vào bụi cát. Ôi, số kiếp! Sẽ lăng thầm dần chết Dù vẫn cố vùng lên, tiếp nốt quãng đời sau Bơ vơ giữa đất trời, thăm thẳm vực sâu… Không ai biết tận số mình trong cõi sống? 10.8.2019 CHIỀU NAY CHA LẠI NGỒI NGẪM NGỢI . Tưởng niệm trăm ngày của con Đời cát bụi? Ngắn, dài năm tháng Chiều nay cha lại ngồi ngẫm ngợi kiếp cha, con Xót tuổi xuân con chưa được hưởng đã tàn Hồn cha già lụi lầm rơi xuống vực. Đời cát bụi? Vẫn biết đời cát bụi… Sống kiếp này chỉ cõi tạm đó thôi Mà không thể nguôi sự xa xót, người ơi! Cứ lặn ngụp bể đời đầy nước mắt. * Cha già ngồi khóc đầu xanh Bỗng nhiên phút chốc tan tành, than ôi! Chân trời còn mỗi cha thôi Linh hồn trống rỗng, rối bời khổ đau Nhủ lòng chẳng muốn buồn lâu Nhưng không ngăn được lệ đâu cứ tràn Đời người một giấc phù vân Chất chồng bao nỗi, muôn phần tang thương Cha ngồi trên đỉnh thi sơn Thương con mà viết, châu tuôn ngọc ngà Hóa con thành một sao sa Lung linh sáng giữa sơn hà gió trăng Mai rồi con sẽ lưu danh Từ vô thường để trở thành thiên thu Thơ cha vẫn mãi hát ru Vạn niên rồi cũng như vừa hôm nay Đời người cát bụi... trả vay... Sướng vui, khổ nạn… tan mây, gió trời Ông Hàn Mặc Tử, con ơi 28 tuổi chết, tới giờ chết đâu! Đổi trăm năm kiếp bèo dâu Cha con mình tới mai sau vẫn còn Còn người còn cả nước non Con như bóng nguyệt sáng tròn nhân gian. 28.10.2019 Con Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 - 22.7.2019 )
CON KHÔNG CHẾT BAO GIỜ . Bài thơ viết khi nghe tin một người bạn cho biết: Con Bảo mộng về báo " Buồn và lạnh " * Con đứng bên cửa gió ngóng, buồn… Âm Dương cách trở? Người con trai! Cha ngày đêm thương nhớ Nước mắt hòa theo gió, mưa chan. Gần nửa năm rồi, con tới cõi trời hoang Nỗi đau cứ chồng lên cha già nơi trần thế Chẳng biết con đã đến được Cõi Tiên chưa nữa? Cha chỉ có thể đưa con vào trang sách để đời thôi! Nam mô a di đà Phật! Con tôi… Trời đất sang đông. Con đứng cửa làm gì, cho lạnh gió… Gia đình đã gửi đủ cho con: Nhà cửa, chăn màn, áo quần mười bộ Lạnh từ trong tim, phải không con? Cha đã dùng hết tài sức mình, chả biết làm gì hơn? Thôi! Kiếp này ta đau thương Nhưng mai sau con và cha, tên tuổi ta sẽ sáng lòa, con ạ! Cha ra cả Tuyển Thơ để đời rồi đó Trong ấy in gần nửa số thơ, cha viết cho con. Con là con trai một nhà thơ huyền thoại của quê hương Ngàn năm con vẫn bên cha Giữa đất trời, sông núi ngân nga Tiếng thơ cha về bên con ấp ủ. Cha mang con theo tới tận cùng xứ sở Tên con không bao giờ mất nữa Ảnh hình trên ban thờ còn mãi với nhân gian Cõi vô thường này, chỉ cát bụi thôi con. Con đứng bên cửa gió ngóng, buồn… Lòng cha đau tới tận cùng tim, óc! Vài dòng thơ cha viết trong tiếng khóc Ru con như thuở còn thơ Ngủ yên nhé con yêu! Con không chết bao giờ... 5.12.2019 CHA PHẢI ĐI CHO HÊT KIẾP ĐỜI CHA Nỗi đau con ngày đêm cào xé Cha còn trả nốt nợ trần gian Lại gánh thêm cả mối hận đời, vì cái chết của con? Ngủ yên nhé, con yêu! Thỏa rồi. Cha sẽ về bên con sớm tối. Trong kiêu hãnh như vì sao sáng chói Mang con theo. Hình bóng mãi mai xưa Nay về trời, con hãy sống vui nghe! Theo Đức Phật, đi phổ độ chúng sinh vơi nạn khổ. Hà Nội vào đông. Vắng bóng con, lòng buồn thương nhớ Cha vẫn phải đi cho hết kiếp đời cha Bao năm ngang dọc sơn hà Cõi Ta Bà! Cõi Ta Bà... quá nhiều nỗi khổ. Cha đã dựng cho con, một bản trường ca đầy máu đỏ Lệ khóc than đổ xuống như mưa Để con trường sinh trong nhân thế ngàn thu Ừ, thì có yếu lòng? Bởi, cái chết của con đau đớn quá! Cha đã thay trời, sinh con thêm lần nữa... Con không thể chết được nữa đâu! Trang sách nước non, sông núi ngàn sau Quê hương sẽ đón con vào lòng ấp ủ. Chốn niết -bàn: Nhờ Quan Âm, thương lấy trẻ khi sống đầy đức độ Đã mang hồn Phật trong tâm Nay hết kiếp người, về với thần tiên Sống khôn chết thiêng. Hương khói ban thờ nơi trần gian tưởng niệm. Cha viết mãi mà lòng không mãn nguyện Ngủ yên nhé, con yêu! Sống chết phận trời ban Nước mắt cha đổ xuống đã đầy tràn Xin gửi thế gian, linh hồn của một đứa con bất tử! 17.12.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 16:01:09 bởi Nhân văn >
MỤC LỤC THAY LỜI GIỚI THIỆU . Chuyện về hai ngôi mộ cha con mai sau PHẦN I. KHÓC CON . Vĩnh biệt con yêu . Thương con và lời cầu nguyện thế nhân . Bên nấm mồ con . Ru con . Tiếng một người cha . Cha gượng sống vì con . Nửa thương con trẻ, nửa cười gió đông . Thế là Hà Nội vắng con . Con sống mãi trong thơ cha . Cha sống không con . Cha vẫn đây mà như người trong mộ . Một buổi sáng cuối thu . Thân già héo đành ngậm cười, sống tiếp . Nam mô di Phật trời cao . Dòng máu của cha . Tiễn con . Cha chỉ biết viết từ lòng cha thôi . Cha cũng cứu được giọt máu hồng của cha . Hồn cha còn vọng ngàn năm . Dắt con đi PHẦN II. CHA PHẢI SỐNG . Ngày đầu tiên ở viện . Cha phải sống, con ơi . Cha đã làm bổn phận một người cha . Quan Âm, Người hiển linh . Con chính là ông nội hóa thân . Con là một kiệt tác của cha . Ngày đầu tiên ra viện . Cuốn tiểu thuyết cuối đời của cha . Sống chỉ để lưu danh . 49 ngày của con . Mỗi lần nhìn đến ảnh con . Để tuổi tên con . Nỗi đau lớn nhất của đời cha . Con đi vào vĩnh cửu . Đời con hóa bản trường ca . Con tôi đó ! Chính là ánh sáng . Được người con trai như thế mà mất . Thôi, vui lên ! Để con đi . Cha sẽ vui khi được chết cùng con . Cha yêu con . Không ai biết tận số mình trong cõi sống . Chiều nay cha lại ngồi ngẫm ngợi . Con không chết bao giờ . Cha phải đi cho hết kiếp đời cha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2020 13:17:21 bởi Nhân văn >
CÙNG MỘT TÁC GIẢ PHẠM NGỌC THÁI Sinh : 17. 01. 1949 NR: Ngõ 218, ngách 27/8 - số 19, phố Lạc Long Quân, quận Tây Hồ, Hà Nội - Việt Nam ĐT: 038 302 4194 . Hội viên Hội Nghệ sĩ sân khấu Thủ đô. TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN (Thơ và bình) * Có một khoảng trời 1990 * Người đàn bà trắng 1994 * Rung động trái tim 2009 * Hồ Xuân Hương tái lai 2012 * Phê bình và tiểu luận thi ca 2013 * Phạm Ngọc Thái chân dung nhà thơ lớn thời đại 2014 * Thơ tình viết cho sinh viên 2015 * Phạm Ngọc Thái cánh đại bàng của thi ca đương đại VN 2019 * Phạm Ngọc Thái – Tuyển thơ chọn lọc Đông 2019 * Cha khóc con Nxb Hồng Đức 2020 * 64 bài thơ hay Nxb Hồng Đức 2020 KỊCH BẢN SÂN KHẤU ĐÃ SÁNG TÁC: * Bản án dưới mồ - Kịch dài * Người nhạc trưởng và dàn hợp xướng - Kịch dài * Mối tình hoa hồng bạch - Kịch ngắn * Chuyện ở quán gốc đa - Kich ngắn * Cánh cửa quốc tế - Kich ngắn TIỂU THUYẾT: * CUỘC CHIẾN Hà Nội 12 ngày đêm, Nxb Hồng Đức 2019 * Chiến tranh và tình yêu ( hai tập) - 2020 Ngoài ra đăng nhiều thơ, văn, phê bình lý luận thi ca… trên các báo và những trang mạng Việt. ********************** HỘI LUẬT GIA VIỆT NAM NHÀ XUẤT BẢN HỒNG ĐỨC
Địa chỉ: 65.Tràng Thi - Quận Hoàn Kiếm - Hà Nội
Điện thoại : 04.3 9260024 Fax :04.3 9260031
Chịu trách nhiệm xuất bản Giám đốc
BÙI VIỆT BẮC
Chịu trách nhiệm nội dung
Tổng biên tập
LÝ BÁ TOÀN
Biên tập
NGUYỄN KHẮC OÁNH
Bìa HỒNG NGÂN Tranh bìa Họa chùa Trấn Quốc – Hồ Tây PHẠM BẢO LONG Trình bày và sửa bản in
QUANG HOÀI
ISBN: 978-604-9334-58-2 ------------------------------------------------------------------------------ In 1000 cuốn, khổ 20 x 18 cm, Tại Công ty cổ phần KH Hoàng Quốc Việt. Địa chỉ: 18 Hoàng Quốc Việt – Cầu Giấy – Hà Nội Giấy phép đăng ký xuất bản Số: 758-2020 / CXBIPH/84-11/HĐ Số quyết định xuất bản của GĐ: 460/ QĐ – Nxb.HĐ, ngày 10-03-2020 In xong và nộp lưu chiểu: Tháng 4 năm 2020
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 16:03:03 bởi Nhân văn >
NHỮNG BÀI THƠ VIẾT VỀ CON SAU NÀY CHƯA ĐƯỢC XB THÀNH SÁCH *** VẦN THƠ CHA KHÓC THƯƠNG CON Con Phạm Ngọc Bảo (7.3.1992 - 22.7.2019) Con - Khúc ruột, linh hồn của người cha khốn khổ Ngọc Bảo ơi! Máu lệ ứa tim cha Con đi rồi, cha vất vưởng bóng ma Chả thiết sống dẫu nợ đời chưa hết. Nam mô a di đà phật! Con tôi đâu có chết? Hồn nó còn quanh quất đâu đây Chờ đợi tôi qui tụ mỗi ngày Cha, con lại về bên nhau sớm tối. Cái cõi vô thường, sống tạm mà khổ đau hết nỗi Ngẩng mặt nhìn nhân thế xiết bao thương Biết trên đời còn lắm nỗi xót xa hơn Nhưng lòng cha yêu con không gì so sánh nổi. Con ơi! Ngày tháng phôi pha Anh linh về đón cha già qui tiên Quỉ dưới đất, thánh trên thiên Cha con ta ở giữa miền nhân gian Vần thơ cha khóc thương con Ngàn năm sau mãi vẫn còn tiếng kêu... Tại Bệnh viện 16.4.2022 PHẠM NGỌC THÁI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2023 15:43:35 bởi Nhân văn >
TÌNH CHA CON TỰA NƯỚC NON Tội tình quá, con trai ơi ! Rơi nước mắt Đã bao lần cha khóc thương con Chỉ ước mình có thể chết luôn Theo con đi, quên hết đời trần thế Bao năm sống trong lòng cha ấp ủ Chăm cho con, dậy dỗ lớn khôn Ôi, cái tình máu mủ Thiêng liêng hơn cả ngọn cao sơn. Trái tim cha dày vò, con có biết? Bảo ơi ! Về với cha những đêm khuya khoắt, buồn thương Cố giúp để cho lòng cha thanh thoát Hết kiếp rồi cha sẽ đến với con. Con ơi con ! Cõi người sao khổ thế? Tình cha con sống mãi tựa nước non. 24.7.2022 KHỔ TÂM LẮM, CON ƠI Khổ tâm lắm, cha vẫn phải gắng con ơi! Không thể cứu nổi con sống lại nữa rồi Nỗi đau này cha đau đến chết Giá đừng sinh con? Không có thì thôi Bảo ơi! Lòng người bố rã rời Ngàn vạn mũi kim đêm ngày đâm vào ngực Mai chết đi gặp lại được con không? Thiên hà mênh mông, nhớ đón cha con nhé! Sống vô thường mà sao nặng thế? Chí đại bàng, cánh gẫy tả tơi Nhưng thôi, cũng sắp hết "cuộc người" Như ngôi sao kia cha sẽ về trời Kiếp sau thế nào không biết? Dù hóa thánh thần hay gió mây trôi... Ta vẫn bên con bay giữa đất trời Nghe trần thế vọng tiếng thơ cha ngàn năm thao thức Và hỡi con người! Có nhớ cha con tôi đã phải sống một đời bao đau xót. 18.9.2022 Đi viện lần thứ 5 trong năm KHÚC KHÓC THƯƠNG CON Con đi... để lại lòng u uất Với một trời thương xót trong cha 27 năm ròng chăm bẵm con thơ Gặp mối họa đời, chia đôi phụ tử. Đường nhân thế, con ơi! Cha gần xuống lỗ Con mùa xuân nở rộ như hoa Sao thượng đế không nổi cơn lôi đình mà giết chết ta? Để cho con tôi được bước đường thiên lý... Nỗi lòng già ngày đêm vò xé Cố làm nốt chút việc trần gian Rồi đến với con trên tận thiên đàng Cha con lại quấn bên nhau như mây gió Mai hậu thế chắc sẽ cho cha một ngôi miếu nhỏ Hãy đưa con tôi vào trong đó, hưởng khói hương Nó trong lành như ngọn cỏ, giọt sương Là bảo vật của đời tôi nơi kiếp sống Xin để lại dương trần, một trời thơ làm dấu ấn Rằng, cõi vô thường tôi đã đi qua Hạnh phúc, khổ đau, tươi đẹp, phong ba Đều nếm trải tới tận cùng phận số Chút hơi tàn lắt lay trước gió Phải ôm vào lòng một nỗi thương tâm Món nợ nghiệp đời, tôi đã trả xong Trút vào đứa con ngoan, Đức Phật ơi sao nỡ? Thôi thì... chắp tay vái mong trời phù hộ Ván bài cuối cùng tôi đã bầy lên Nay dẫu đi !... Còn những người thân Đang trôi nổi bến bờ, vương vất Vì tham vọng đường văn chương quá mức Làm khổ lây bao thân phận sống bên tôi Sự nghiệp riêng đã mỹ mãn cuộc đời Xin chút lãi từ ván cờ người, để an lòng nhắm mắt... Cha con tôi lại dạt bay trời, đất Nghe dưới trần vẫn nhắc vọng ca thi Đến thiên thu truyền kể chuyện hôm ni Đọc "khúc khóc thương con", xin thắp vòng nhang khói. Đêm viện E 16.11.2022 ĐÓN XUÂN QUÝ MÃO CÙNG CON Lần thứ bảy đi viện trong năm * Cha viết cho con đã rất nhiều thơ Nói không hết lòng người cha đau khổ Ta sống ở kiếp này, con ơi ! Là trả nợ... Nợ văn chương của đời cha, bằng cả đứa con yêu. Linh hồn ta bay, cõi trần gian ngập ngụa Nguyễn Du ơi ! Kiều gánh nợ cho Người Trả nợ xong Hàn Mặc Tử về trời Tiếng thơ bay lẫn trong sóng biển Đông ngàn năm gào thét. * Cha yêu con yêu cả thi ca Nhưng thơ phú văn chương, chỉ được một mình cha Sao có thể mang đời con ra đổi? Hãy nhớ lấy, người ơi ! Đó do trời bắt tội... Ta tham vọng đời thường, vẫn phải lo miếng cơm manh áo Sắp qua hết kiếp rồi bỗng gặp họa, ôi thôi... Cõi-ta-bà tan tác, nổi trôi "Được và mất" có bề khó xử? ĐƯỢC nghiệp lớn cao ngang trời bể MẤT cũng nhiều thăm thẳm vực sâu Cái chết của con giáng xuống một nỗi đau Xuân đến mà... con chỉ còn cái bóng... Dầu tự nhủ kiếp người ta vay mướn Hôm nay còn, mai gió cuốn mây tan... Xứ sở, nước non mới vạn kiếp, triệu năm Trong áng thơ cha - Con sẽ sống muôn đời, con ạ! Ngọc Bảo ơi, cha vẫn cố vùng lên như ngọn lửa Đón con về ăn tết giữa quê hương Anh linh con mai ngày sẽ rất thiêng Hương khói cúng thờ, ngàn năm sương miếu phủ... PNT - Đêm viện E 10.1.2023 ( 19.12 Nhân Dần )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2023 15:44:53 bởi Nhân văn >
TRÁI TIM VÒ XÉ Viết ở bệnh viện Ta sống những tháng ngày đọa đầy tim óc Đau đớn tinh thần, tan nát tâm can Dẫu bệnh tật triền miên, thể lực suy tàn Cũng chẳng bằng nỗi đau, vì đứa con trai đã mất? Ngọc Bảo ơi! Cha gọi tên con tháng năm trong nước mắt Sống khôn, chết thiêng !.. Có biết lòng cha? Muốn đi cùng con về thế giới bên kia Sống lại cái thời, cha con ta cùng nơi trần thế. Cha không muốn viết thơ nữa đâu? Nhưng trái tim vò xé Khóc chẳng cứu nổi con? Lệ nuốt cũng không trôi... Người sống đây mà linh hồn chết mất rồi Về với cha đi con !... Dẫu chỉ còn cái bóng Ôi, thi ca! Ôi, thi ca ảo mộng! Ngàn năm sau: Nhân thế hỡi, người ơi! Hãy khắc tên cha con tôi lên một góc giữa trời Ghi lại nỗi đau này Của một nhà thơ đã phải sống đến hết đời như thế. 4.9.2023
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: