Đường dài (3)
(tiếp theo)
Loay hoay định giúp người thợ máy, nhưng cũng chẳng được việc gì. Lúc đi lui, lại trật chân, đau nơi mắt cả nên tôi phải vào trong quán, ngồi nghỉ. Một lúc, tôi ra nhà cầu vì mắc tiểu. Nhà cầu bên nữ, có người vào sau.
- Xin lỗi ông anh...anh có bà con gì với cô đội nón màu nâu, cùng đi trong xe?
- Không ... có gì không anh? Tôi trả lời và hỏi lại.
- Không ... tôi không chắc có phải cô ta cùng đi với phó quận đội trưởng ngoài Long Hải ... trước đây, có ghé quán này.
- Mà họ có liên quan gì với nhau không ...?
- Cô ta bị đánh ghen ...
Giọng chủ quán nhở dần và ra khỏi nhà cầu ... vì cô Ngọc lại "mắc tiểu" sao đó.
Anh thợ ngỏ ý là đưa xe đến garage của ông chủ anh ta, không xa đây lắm! Xe không phải của tôi ... hơn nữa, tôi chẳng biết gì về kỹ thuật nên tôi đồng ý với anh ta. Anh ta trở lại tiệm để lấy xe khác, đến kéo xe của chúng tôi.
Trong khi chờ đợi, tôi hầu như không nghe các cô gái nói chuyện gì với nhau. Bởi tôi, thường có quan niệm rằng, chuyện gì tốt xấu, theo kiểu mình không ngờ được, bao giờ cũng có thể xảy ra. Biết đâu, lần này, đến tôi, là người bị ông chồng cô Châu -hay người yêu- đáng ghen thì khổ!
Khi đã được kéo đến tiệm sửa xe, được ông chủ, sau khi bàn với thợ sao đó, cho biết, việc sửa xe không thể xong sớm. Một người thợ bị bệnh, người khác có con đau. Chỉ có chủ và một thợ mà còn hai xe chưa sửa xong. Tôi điện cho Hà. Hà nói rằng, xe có bị trục trặc vài ngày trước nhưng tưởng không có gì đáng kể. Sẵn dịp này, sửa luôn cho chắc ăn. Vả lại, Hà cũng chưa xong việc riêng.
- "Trưa rồi ... phải ăn đã. Rồi chuyện gì tính sau". Lại cũng cô Ngọc xướng xuất.
- "Gần đây có quán ăn vừa ngon vừa rẻ". Cô Châu nói
À ra!... chủ quán nước ngờ rằng cô Châu đã bị đánh ghen là điều có thể đúng. Chứ nếu đi lần đầu, làm sao rành địa thế ở đây. Một chổ lưng chừng, không phải ở tận ngoài Vũng Tàu.
Khi ăn, cô Ngọc ăn có vẻ ngon lành. Cô Châu ăn có vẻ thoải mái, như rằng, đây là chổ cô đã từng đến ăn. Lệ và Linh ăn như nhìn nhau. Hai người có vẻ ngại ngùng, khi tôi ăn quá đơn giản. Tôi nhớ là mình ăn chay hôm nay (không phải ăn theo tôn giáo) nên kêu món ăn khá đơn giản. Món rau, món canh rau và một dĩa đậu hủ.
- "Việt kiều" này chắc giàu sụ. Ăn tiết kiệm dữ. Ngọc nói
- Tôi ở bên kia, trong nhà già ... chán quá sự kiểm soát gắt gao của mấy người chăm sóc bệnh nhân. Qua bên này, lại được cô Ngọc tận tình giúp đỡ. May ghê đi...
- Ai làm vợ ông này ... chắc sướng lắm. Biết dành tiền cho vợ!
- Cứ làm vợ thử đi ...biết liền.
Nghe tiếng la của đứa nhỏ trong nhà của ông chủ tiệm, chúng tôi hỏi ra mới biết là, đứa con vì cầm bình nước sôi không cẩn thận sao đó, đã bị phỏng. Ông ta phải đưa đến trạm xá gần đó để băng bó.
- Thôi...kiểu này chắc không xong trước chiều đâu. Tôi -Ngọc nói- đến nhà nghỉ gần đây, có chị nào cùng đi không ...?
Châu đi, lôi Lệ đi theo. Chỉ còn Linh, có lẽ không muốn để tôi ở lại một mình, nên còn nán lại.
(Còn tiếp)