Hồi Kha
-
Số bài
:
141
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2020
|
Re:Tác phẩm: Trọn Đời Yêu Nhau
-
11.10.2020 23:30:55
Trọn Đời Yêu Nhau Phần 1 CHƯƠNG 7 Đã nhiều lần tôi ghé sang chỗ nhà thờ mà thằng Ân chỉ bữa trước, nhưng chưa bao giờ gặp được Trân Châu. Đó là một khúc đường tấp nập nhiều người qua lại, nên thật sự lúc giờ buổi chiều cao điểm muốn tìm được nàng không phải dễ dàng. Đôi khi tôi hồ nghi chẳng biết thằng Ân nhớ có đúng chỗ hay có ý chơi khăm tôi không, nhưng nhớ lại thì thấy nó nói rất thật tình đâu có gì giả dối. Tôi nghĩ có lẽ mình đã tới trễ chăng, bởi hôm đó Ân nói độ sáu giờ rưỡi chiều, nhưng lần nào tôi cũng bị kẹt xe hay trễ nải gì đó mà gần bảy giờ mới tới được. Có lẽ tôi không gặp được nàng cách này rồi! Mặc dù ngày nào vào lớp cũng gặp gỡ, hai đứa thân mật trò chuyện ít lúc xa nhau, nhưng tôi vẫn tò mò muốn biết nàng ra sao trong một môi trường khác, hoặc trong một bộ y phục khác ngoài áo dài trắng nữ sinh chẳng hạn. Chắc lúc đó tôi sẽ bất ngờ lắm. Nàng sẽ đẹp hơn hay xấu đi? Thật là khó đoán! Nhưng tại sao tôi lại cứ muốn đón để gặp nàng ngoài giờ học làm gì nhỉ? Tại sao đã gặp nhau mỗi ngày ở trường rồi mà tôi vẫn cứ muốn gặp nàng khi về nhà? Đây là những điều mà tôi không tài nào giải thích được. Chẳng lẽ làm bạn với một đứa con gái nó phức tạp như vậy sao? Nếu vậy thì tôi thật là khôn khi trước đây chẳng chơi với nhỏ nào, và vì thế có lẽ đã tránh được rất nhiều phiền hà. Thiệt là mừng! Ủa, nhưng nếu vậy tại sao bây giờ tôi lại không còn khôn nữa, trong khi càng ngày càng lớn ra? Trán cau lại, tôi ráng suy nghĩ nát óc mà vẫn không tìm được câu trả lời! Chiều nay lại tan trường lớp luyện thi, mưa rơi tầm tả không ngớt. Thành phố chìm ngập trong màn mưa lờ mờ. Bầu trời đen ngòm xám xịt nhìn thật ảm đạm. Những chiếc áo mưa xanh đỏ từ trung tâm phóng ra, hòa nhập vào con đường vắng vẻ đầy bụi nước. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ kém mười. Chắc giờ này tôi đến nơi thì Trân Châu cũng về mất rồi. Đang tần ngần nhìn mưa chưa biết quyết định thế nào, chợt nghe Chánh hỏi: -Ê, nghĩ gì đó mày? Tôi thẫn thờ đáp: -Tao tính qua bển, nhưng sợ Trân Châu về rồi quá! Chánh nhíu mày nghĩ ngợi rồi thủng thỉnh: -Kể ra mày cũng xui thiệt! Canh hoài mà cũng trớt quớt. Thôi quyết định lẹ đi, tao về trước nghe! Tôi bậm môi suy tính. Trời mưa lớn thế này, chắc là Trân Châu chưa về được, và như vậy rất có thể nàng đang trú mưa ở một mái hiên nào đó chăng. Trừ khi nàng có đem theo áo mưa, nếu không chắc chưa thể về được. Thôi đành vậy, cứ qua đại cầu may xem sao. Không có cũng đâu mất mát gì. Tôi gật đầu bảo Chánh: -Ừ, mày cứ về trước đi! Chánh cười khẽ phóng ra đường, chiếc xe loang loáng dưới làn mưa mất hút. Tôi cũng nhấn ga vọt ra theo hướng khác. Mưa lớn quá, gió lại ngược chiều nên chạy khá cực nhọc. Từng giọt mưa nặng hạt quất vào thành xe nghe lộp bộp. Đường phố lúc này vắng lặng một cách bất thường. Tiếng mưa rì rầm như trút nước, vài chỗ thấp trên đường đã bắt đầu có dấu hiệu ngập lụt. Chiếc xe lướt tới băng băng xuyên qua màn nước. Bánh cao su để lại trên mặt đường nhựa những lằn trắng xóa. Từ xa tôi đã nghe tiếng chuông nhà thờ vang vang, chắc là đã tan lễ. Khi tới nơi, từng tốp người lũ lượt từ trong nhà thờ đi ra, áo mưa dù nón đủ màu sặc sỡ. Tôi than thầm, trong cái biển người này biết tìm nàng nơi đâu. Công nhận mấy người này ngoan đạo thật! Đảo mắt một vòng qua bên đường cố tìm kiếm. Người người xe cộ lướt qua làm tôi cảm thấy nhức cả mắt. Tôi vội vàng lái xe qua bên kia đường, mưa rơi lộp độp trên chiếc áo mưa nghe thật não nề. Nhà nào cũng đã kín cổng, phố phường hắt hiu dưới cơn mưa nặng hạt, chỉ còn một vài hàng quán mở cửa sáng đèn, có lẽ chờ đợi những kẻ lỡ đường ghé vào dừng chân, ăn uống chút cho no ấm lòng để rồi tiếp tục hành trình phiêu xa. Tôi tấp xe vào bên đường suy tính. Mưa vẫn không ngớt xối xả. Chắc Trân Châu đã về rồi, tôi thoáng nghĩ và cảm thấy thất vọng tràn trề. Lại một lần nữa không tìm được nàng. Tuy có thất vọng, tôi vẫn vui mừng nếu quả thật nàng đã về đến nhà, chứ nếu lỡ như nàng mắc kẹt trận mưa này đang núp ở đâu đó thì thật tội! Lạnh như thế này thì… Nghĩ đến đó tôi nghe nhói trong lòng, thở dài ra. Thế là tôi cho xe chạy tới chạy lui đoạn đường gần nhà thờ có cả chục lần mà vẫn không thấy bóng nàng đâu. Ai đó để ý thấy chắc nghĩ tôi là một người bạn rất hết lòng vì bạn bè, hay là người điên quá! Những giọt mưa gay gắt cứ rơi lộp độp như muốn đuổi tôi đi. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Tôi nghĩ bụng lần tới sẽ ra về sớm hơn một chút chắc có thể gặp được nàng, còn bây giờ vừa đói vừa mệt, nếu dầm mưa mãi có thể cảm bệnh không chừng. Nghĩ xong, tôi cho xe lướt đi, mồm đắng ngắt. Tuy nhiên để nuôi hy vọng, khi chạy tôi vẫn để mắt chú mục vào hai lề đường. Và ông trời thật công bằng, không uổng công tôi đội mưa dầm gió. Khi đi được độ vài trăm mét, một nhà may đèn đuốc sáng trưng bên phải lề đường đập vào mắt tôi. Chiếc mái nhô ra như một cứu cánh cho những ai mắc mưa cần trú tạm. Tuy có khá nhiều người núp dưới đó, từ xa tôi đã nhận ra hình dáng quen thuộc của Trân Châu. Lòng tôi rộn lên một niềm vui kỳ lạ. Chiếc xe tấp vào lề đường rồi dừng lại, tôi nhảy xuống đưa tay vuốt mặt, nước mưa chảy ròng ròng lạnh buốt. Vừa đi về phía nàng, tôi vờ như ngạc nhiên hỏi: -Ủa sao Trân Châu lại đứng đây? Đi đâu mắc mưa hả? Vừa nhận ra tôi, nàng cúi mặt xuống để giấu đi một thoáng bối rối, chỉ khẽ gật đầu cười rồi lặng im không nói. Tôi đứng quan sát nàng, thấy bụi nước bám đầy lên mái tóc huyền mềm mại. Bộ đồ tây cũng bị mưa tạt ươn ướt, nước da trắng nhách, môi thâm mím chặt, đôi tay cầm chiếc xắc nhỏ run run, chắc hẳn nàng đang lạnh lắm. Tôi xót xa trong dạ, thương cảm nói: -Thôi để tôi chở Trân Châu về nha! Nàng ngẩng mặt lên, lắc đầu khước từ: -Cám ơn Khải nhiều. Trời chắc sắp tạnh rồi, hổng sao đâu! Rõ ràng là nàng ngại và mắc cỡ nên nói vậy, chứ trời mưa thế này biết chừng nào mới tạnh đây! Tôi ngần ngừ ngước mặt nhìn lên bầu trời, thấy tối sầm cùng mây đen kịt, bèn nhỏ nhẹ bảo: -Trời còn mưa lớn vậy, biết đợi đến bao giờ! Nàng vẫn ngập ngừng đứng lặng thinh, tôi nóng ruột ráng thuyết phục: -Trông Trân Châu lạnh quá rồi kìa, nếu cứ đứng đây mãi sẽ bị cảm lạnh cho xem! Tối rồi, thôi lên tôi đưa về lẹ kẻo mẹ chờ! Nàng lưỡng lự chút nữa, rồi không biết nghĩ sao mỉm cười gật đầu chui vào phần sau xe dưới tà áo mưa rộng. Tôi đưa tay điều chỉnh áo mưa để che kín nàng phía sau, rồi nhẹ nhàng lướt xe đi chầm chậm, không dám chạy nhanh vì lo nàng ngồi sau không thấy đường có thể sợ. Trân Châu lên tiếng hỏi: -Khải đi đâu qua đây vậy? Ngoái lại theo phản xạ, tôi đáp: -Cũng đi vòng vòng chơi thôi, không may hôm nay xui bị trúng mưa lớn quá! Trong lúc bí quá, tôi chế đại một lý do thật vụng về. Nàng lại hỏi: -Rảnh quá sao đi chơi vậy? Tôi lúng túng giải thích: -Ồ đâu có! Tại… tôi học xong thấy đầu óc căng thẳng nên chạy đi một vòng cho thư giãn thôi, chứ rảnh rang gì đâu. Nàng lặng thinh không nói, chắc đã tin rồi. Tôi vờ không biết hỏi lại: -Còn Trân Châu sao lại núp ở đó? Nàng tỉ tê: -Nhà Châu cũng gần đây. Hôm nay đi học nhạc về bị mắc mưa, cũng lâu rồi đó! Tôi gật đầu hài lòng. Kể ra nàng cũng thật thà đó chứ! Từ ngày quen thân tới giờ, hôm nay là lần đầu hai đứa đi chung xe. Một cảm xúc nao nao trong lòng thật khó tả. Nó vừa đầm ấm vừa dịu ngọt, lại gần gũi êm đềm. Chẳng biết nàng có nghĩ giống như vậy không. Tôi bèn nói đùa: -Ai đó lạ thật! Ngồi với người ta ấm cúng thấy mồ mà không muốn, lại thích đứng làm bạn với gió mưa lạnh lẽo. Nàng nhéo nhẹ vào hông tôi, hình như chỉ để cảnh cáo chứ không cố ý làm tôi đau, nói lẫy: -Quỷ sứ cái anh này! Tôi cười hề hề chẳng nói gì. Hai đứa tiếp tục đi dưới mưa lặng im như vậy một chút. Chợt nhớ ra một điều, tôi ân cần dặn dò: -Lần sau đi học mùa này, Trân Châu nhớ đem theo thêm áo ấm và áo mưa nhé! Nàng nhí nhảnh nói đùa lại: -Đi học gần có chút xíu, đem theo nhiều đồ quá người ta tưởng mình đi buôn đó anh! Tôi đáp một cách nghiêm túc, thật chân tình: -Cũng có sao đâu! Thà vậy còn hơn để Trân Châu bị ướt và lạnh. Hồi nãy thấy Châu bị lạnh như vậy, tôi chịu không nổi đâu! Nghe giọng nàng thật tha thiết: -Châu biết rồi, cám ơn Khải nha! Nàng hướng dẫn tôi lối đi, vào một con hẻm khá rộng tới một căn nhà to to sáng đèn, bèn níu áo tôi kêu lên: -Thôi, tới rồi đó Khải! Rồi nàng chạy ra vừa bấm chuông vừa gọi to vào trong: -Dì Năm ơi, mở cửa giùm cháu! Từ trong nhà, một phụ nữ cỡ trung niên mang dù nón ra cho nàng. Vì trời tối tôi không thấy rõ mặt bà cho lắm. Tôi lễ phép khoanh tay chào: -Thưa bác! Người đó mỉm cười gật đầu. Tôi đưa mắt nhìn Trân Châu ngầm muốn hỏi ai. Như hiểu ý, nàng giới thiệu: -Đây là dì Năm của Châu đó. Tôi thoáng lưỡng lự. Ủa! Sao lại có dì của nàng ở đây? Thằng Ân đã nói nhà nàng chỉ có mấy người đâu có dì dượng nào. Chẳng lẽ mới chuyển từ đâu tới? Đang phân vân nhưng tôi thấy không tiện hỏi lúc này bèn thôi. Nghe Trân Châu lên tiếng nhỏ nhẹ mời: -Anh vào nhà ngồi uống nước cho ấm rồi hãy về nha! Tôi khoát tay thoái thác: -Thôi, cám ơn Trân Châu! Tối rồi, tôi cũng phải về. Trân Châu vào nhà đi kẻo lạnh! Nàng tần ngần ít giây rồi khẽ gật đầu, dịu dàng: -Vậy Châu vô nha! Anh về đi đường cẩn thận!… cám ơn nhiều! Giọng nàng sao mà êm dịu quá! Trời đang mưa lạnh nhưng lời nói của cô bạn làm ấm lòng hơn cả ly cà phê nóng. Thật kỳ lạ! Lẽ ra phải nhăn trán đăm chiêu vì sự lạ lùng ấy thì tự nhiên tôi lại mỉm cười, rồi cho xe lăn bánh. Sáng hôm sau tại trường, Chánh kéo tôi hỏi nhỏ: -Sao, hôm qua mưa tầm tã như vậy, có may mắn gì hơn không? Tìm gặp được Châu không? Tôi gật đầu nhăn mặt cười: -Rồi, cũng nhờ may mắn thôi! Mà tao phải chạy qua chạy lại khúc đường đó cả chục lần mới gặp đó! Chánh cúi đầu chút như ngẫm nghĩ, rồi ngước lên gật gù: -Mày nổi tiếng cục súc với tụi con gái xưa nay, nhưng tao thấy mày cũng quá tình cảm đó chứ! Dám đội mưa chạy qua lại cả chục lần tìm em như vậy, ai mà không cảm động! Tôi phẩy tay: -Mày tô vẽ quá rồi đó Chánh! Tại trời mưa lớn tao sợ nhỏ trúng mưa tội nghiệp mới ráng nán lại chút thôi! Lúc vào lớp gặp Trân Châu, tôi cười nói đùa: -Nhà Trân Châu đẹp dễ sợ nên giấu kỹ nhe! Nàng nguýt một cái xinh đến rụng rời, cong môi lên đùa lại: -Hổng dám đâu! Tôi khoa tay làm mặt ngầu, đùa tiếp giả giọng như trong phim: -Có gì mà không dám! Tại hạ nghèo hèn đâu có đủ tư cách được hân hạnh ghé gia trang của tiểu thơ. Nghe câu nói này, nét mặt nàng trở nên bối rối, đôi môi mấp máy. Nàng cuống quít giải thích: -Ý chết! Châu đâu có ý nói vậy, tự vì… Nói đến đó nàng ngập ngừng, nhìn tôi một cái rồi bẽn lẽn cúi xuống không nói thêm gì nữa, ánh mắt tỏ vẻ ái ngại. Chỉ tính nói đùa cho vui thôi, không ngờ nàng lại tưởng thật. Nhìn nét mặt nàng hốt hoảng, tôi thấy tội tội thương thương, bèn cười xòa dễ dãi: -Nói chơi vậy mà Trân Châu cũng tưởng thiệt sao? Tôi không có ý gì đâu! Nàng lại do dự một lúc rồi lên tiếng: -Hổng phải Châu muốn giấu giếm gì, chẳng qua là… Tôi tò mò nóng lòng cắt ngang: -Là sao, có chuyện gì à? Nàng tư lự giây lát rồi lắc đầu: -À, hổng có gì! Nhưng thôi, nếu anh thấy thích, khi nào rảnh cứ ghé chơi nghen! Thái độ của nàng làm tôi hoang mang nghĩ ngợi. Chắc nàng có gì khó nói chăng? Chợt nhớ lại câu chuyện hôm qua, tôi hỏi: -Bộ Trân Châu đi học nhạc có một mình hả? Nàng lắc đầu kể: -Châu đi chung với một nhỏ bạn trong xóm. Hôm qua tại nó nghỉ nên mới đi một mình. Tôi thầm cám ơn con nhỏ kia đã nghỉ học thật đúng ngày, nếu không chắc cũng không cách gì gặp nàng được. Tôi thắc mắc hỏi tiếp: -Tôi thấy từ chỗ đó tới nhà Trân Châu cũng khá xa. Sao không đi xe cho khỏe? Nàng mỉm cười giải thích: -À, tại ở đó kiếm chỗ giữ xe khó lắm. Đi bộ tiện hơn và cũng để tập thể dục luôn. Thì ra là vậy, nghe cũng rất có lý. Sực nhớ tới người phụ nữ gặp tại nhà nàng hôm qua, tôi bèn dò hỏi: -Trân Châu này, dì Năm hôm qua là dì ruột của Châu hả? Nàng lắc đầu đáp khẽ: -Hổng phải đâu, đó là dì giúp việc cho gia đình vậy mà. Chứ dì ruột của Châu… Lúc đó có tiếng ồn gì đó ngoài sân trường làm nàng giật mình nhìn ra, ngập ngừng chút sau nàng tiếp: -… Họ đi ở riêng cả rồi. Tôi gật gù, hỏi qua chuyện khác: -Châu có học luyện thi không vậy? Nàng nhoẻn miệng cười: -Đâu có luyện gì, chỉ học ở nhà thôi! Nghe vậy tôi giật cả mình chẳng biết nàng nói đùa hay thật đây. Chỉ học ở nhà mà đã đứng đầu cả lớp, còn bọn tôi học thêm thục mạng mà vẫn đuổi không kịp. Con người gì đâu mà thông minh đến thế này. Đúng là một dị nhân kỳ nữ! Nhìn nàng bằng ánh mắt làm bộ như nghi ngờ, tôi bình luận: -Trân Châu siêu thật, tự học giỏi quá! Chắc mai mốt tôi phải sang nghiên cứu phương pháp xem bí quyết nào mới được. Nói vậy chỉ để kiểm chứng câu nói của nàng xem đùa thật thế nào thôi. Không ngờ nàng vui vẻ nhận lời: -Ồ, anh cứ tự nhiên mà! Lúc đó bọn thằng Chánh không biết có chuyện gì mà gọi tôi rất gấp. Có lẽ bọn nó vừa tìm ra được một trò gì nghịch ngợm nữa đây. Tôi bèn đứng dậy mà trong bụng chẳng muốn đi tí nào: -Thôi chào Trân Châu nghen! Các bạn gọi tôi. Rồi tôi bước vội ra, nghe tiếng nàng khe khẽ: -Khi nào rảnh cứ ghé chơi nha! Tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Lần đầu tiên được Trân Châu mời đến nhà chơi, tôi thấy vừa vui vui vừa hoang mang khó xử. Lâu nay có bao giờ nàng có ý định mời đâu, như vậy có lẽ là muốn giấu gia thế. Nhưng bây giờ tôi đã biết nhà từ cái buổi mưa gió ấy rồi, lạ gì nữa đâu mà ngại, nên nàng mới ngỏ ý mời đây chăng? Cũng khó nói! Một chiều Chủ Nhật đẹp trời, tôi quyết định sang nhà thăm Trân Châu. Nhớ lại ngõ lối nàng đã chỉ, và cũng may căn nhà nằm trong con hẻm lớn, lại có cây phượng to ngay trước đầu hẻm nên việc tìm kiếm khá dễ dàng. Cũng không xa gì lắm nên chỉ một lúc sau tôi đã dừng lại trước căn nhà mà ít tuần trước đã từng ghé. Hôm đó mưa quá lớn lại tối trời, và vì bận nói chuyện lơ đãng nên tôi không có điều kiện để quan sát. Bây giờ nhìn kỹ lại thì quả nhiên nó sang trọng và đẹp thật. Chiếc cổng sắt bên ngoài cao quá đầu một khúc, cùng với những cây bụi được trồng và tỉa tạo thành một hàng rào tự nhiên quanh nhà vừa đẹp lại rất kín đáo. Nhìn phía trên cao qua cánh cổng có thể thấy có hai cây mai tứ quý to đặt đối xứng nhau, lá hoa xum xuê chen kẽ. Căn nhà sơn màu xanh nhạt nhìn sáng sủa. Nhà có ba tầng nhưng khá cao, kiểu kiến trúc cầu kỳ rất ấn tượng. Tôi ngước đầu nhìn lên, thấy mỗi tầng xung quanh đều có xây những bồn trồng hoa bằng đá, trong đó là những bông hoa đủ màu đủ loại khoe sắc trông rất xinh. Trên sân thượng thấy giống như có mái lửng, nhưng vì khá cao và mỏi cổ nên tôi không biết có gì trên đó nữa. Tần ngần một lúc, tôi bước lại nhấn chuông. Giây lát cửa mở. Người phụ nữ mà tôi đã gặp hôm nọ bước ra, người mà tôi biết là dì Năm đây. Hôm nay trời sáng tôi có dịp quan sát rõ hơn. Bà có khuôn mặt tròn phúc hậu, tóc bối cao, áo quần đơn giản nhưng sạch sẽ. Có lẽ bà cũng đã nhận ra tôi là người hôm nọ đưa nàng về. Tôi lễ phép: -Thưa cô, có Trân Châu ở nhà không ạ? Bà gật đầu cười, niềm nở: -Cậu vô nhà chơi đợi chút xíu! Cô Hai đang ở trên lầu sẽ xuống liền. Nghe cách bà gọi Trân Châu là “cô Hai”, tôi thấy ngồ ngộ, bước vào trong với một tâm trạng hồi hộp lạ thường. Tôi theo chân bà Năm đi vào. Sau cánh cổng sắt đó là một cái sân cỏ trước nhà khá xinh. Có cả một chiếc xích đu nằm cạnh một thân cây lớn thật mát mẻ. Vào trong nhà bà Năm đưa tay chỉ bộ ghế salon màu kem nơi phòng khách, nhã nhặn mời: -Cậu ngồi đi! Tôi mời cổ xuống liền. Nói xong bà ta vội vàng đi tới cầu thang để lên lầu. Tôi tự hỏi sao bà này thật thà quá, dám giao cả căn nhà cho một người chưa quen biết như vậy. Cũng may tôi là người ngay thẳng không có lòng tham, chứ gặp một kẻ gian thì có lẽ đã trúng số rồi. Ngồi xuống ghế tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Điều nhận xét đầu tiên phải nói là một gia đình giàu có và ngăn nắp. Nền nhà lót đá hoa cương bóng lưỡng. Các bức tường được sơn màu vàng nhạt, phía dưới có phần gỗ chạm trổ đường diềm và những văn hoa cầu kỳ cao tới ngực trông rất sang. Các cửa sổ đều có màn hai lớp, phần ngoài dày màu nâu đỏ kín đáo, còn phần trong bằng vải ren mỏng trắng thanh lịch. Giữa nhà là một tủ búp-phê kê sát tường, trong chứa ly kiểu và mấy con búp bê xinh xinh, tượng nghệ thuật đủ loại. Trên tủ có cái giá gỗ hỗn hợp màu nâu sẫm chưng nhiều món trang trí đẹp mắt. Bộ salon gồm một ghế dài và hai ghế đơn bằng da để quanh chiếc bàn con, trên mặt phủ kính đen. Có một lọ hoa rất trang nhã chưng trên bàn. Ở đàng kia là một bộ bàn ăn gồm một chiếc bàn lớn và tám chiếc ghế cùng một kiểu sang trọng. Mọi thứ đều nhìn sạch đẹp. Tôi thấy có cửa dẫn tới những căn phòng khác nữa, nhưng không rõ là phòng gì. Đang mãi mê ngắm nghía thì bỗng nghe tiếng giày nhè nhẹ nhưng hối hả từ trên cầu thang vọng xuống, tôi bèn đưa mắt nhìn theo. Thấy Trân Châu đang bước xuống vội vã. Ồ! Phải khó khăn lắm tôi mới khỏi bật lên tiếng kêu trước vẻ diễm lệ thướt tha như tiên vậy. Nàng nõn nà trong bộ áo đầm màu trắng, dịu dàng thanh thoát như màu mây, trên có những đốm xanh nhỏ hình vuông lập thể chạy chéo từ trước ngực ra tà sau, nơi thắt lưng buộc một dải nhiễu cột nơ màu đỏ. Đôi giầy đi trong nhà màu xám đang thoăn thoắt theo bước chân nàng. Thường ngày trong bộ áo dài trông nàng đã đẹp lắm rồi, giờ so với lúc này lại là một vẻ đẹp hoàn toàn khác. Toàn thân nàng toát lên một nét đẹp tinh khiết thánh thiện không sao tả được. Vừa thấy tôi, nàng nở một nụ cười tươi như hoa, thân mật: -Anh mới tới chơi hả? Xin lỗi Châu xuống muộn nghen! Rồi nàng tự tay ra sau mở tủ lạnh rót mời tôi một ly nước cam tươi mát. Nàng bước vào ghế ngồi đối diện với tôi, miệng vẫn nở nụ cười không dứt. Tôi ngồi yên nhìn nàng tư lự một thoáng, thấy nàng quả nhiên đẹp xinh đài cát, đúng là chẳng khác gì một tiểu thơ lầu vàng. Ngẫm nghĩ lại mình, tôi liếc mắt nhìn vào tủ kiếng thấy bóng mình phản chiếu trong đó. Áo quần xoàng xĩnh thô sơ như thợ nguội, mặt mày héo hon xơ xác, tóc tai thì lùi xùi, so với nàng thật như một tên hầu với cô chủ. Xưa nay tôi vốn là một tên mặt dày hơn đá, chẳng bao giờ thấy tự ái những chuyện vặt. Không hiểu sao hôm nay chỉ nhìn nàng mà tôi đã cảm thấy có một nỗi buồn len sâu vào tâm khảm. Nỗi buồn của sự mặc cảm nghèo kém ư, tôi cũng không rõ nữa! Chỉ biết là từ lúc đó tự nhiên tôi cảm nhận được có một sự ngăn cách vô hình giữa hai đứa, hư vô mà vô cùng mãnh liệt, càng nghĩ càng xót xa. Bây giờ thì tôi đã hiểu cái lý do không thể nói khiến nàng chẳng mời tôi về nhà, và những lần nàng lấp lửng ngập ngừng trong lúc nói chuyện hôm nọ. Trân Châu quả là một cô gái hiểu biết và tế nhị đến tuyệt vời. Có lẽ nàng đã nhìn thấy trước nỗi buồn hôm nay của tôi nên chẳng bao giờ dám rủ tôi tới. Nàng làm thế chắc chỉ vì sợ tôi mặc cảm không chơi với nàng nữa đây mà. Nhưng mặt khác nàng hiểu trốn tránh như vậy hoài cũng sẽ làm tôi tự ái hoặc giận. Không mời cũng khó, mà mời thì cũng kẹt. Đàng nào cũng sẽ làm tôi tự ái. Thật là khó xử cho nàng! Ôi, đến lúc này tôi mới thấy thông cảm và thương nàng hơn bao giờ hết. Giá tôi hiểu ra sớm hơn thì thật là hay, nàng khỏi phải băn khoăn và tôi cũng không buồn tủi. Rồi tôi quay ra tự trách mình, phải chi không biết tí gì về nàng thì hơn, để cho lòng mình vẫn hồn nhiên vô tư làm bạn với nàng. Lẽ ra tôi không nên bước chân tới đây, tới làm gì cho thêm buồn tủi! Nghĩ lại có lần đứa nào nói “hoa lài cắm bãi kít trâu”. Lúc đó tôi chỉ cười cho là câu nói đùa châm chọc rồi bỏ qua. Thật không ngờ giờ đây sao đúng như vậy! Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt tôi vẫn nhìn nàng đờ dại mà hồn đã bay đâu, trong đó chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Nhìn những xúc cảm trên mặt tôi, có lẽ nàng đã đoán hiểu được tất cả nhưng vẫn giả vờ như không biết, mỉm cười dịu dàng: -Anh nói gì đi chớ, làm gì nhìn người ta hoài vậy? Tôi giật mình trở lại hiện thực, cảm thấy ngượng ngùng bối rối, vội tìm cách pha trò để chữa thẹn: -Tại lần đầu tiên thấy Trân Châu mặc y phục khác áo dài, lại càng đẹp, nên tôi nhìn say mắt luôn. Xin lỗi nhé!… Có chút làm gì dữ hông! Nghe tôi tán dương, đôi má nàng đỏ bừng lên vì mắc cỡ, vẻ thẹn thùng của người con gái lúc này đẹp không thể nào tả xiết. Tuy ráng nói đùa vậy nhưng tôi vẫn không giấu được nỗi buồn đang đè nặng trong lòng, nụ cười thật héo hắt thảm não. Hai người ngồi đối diện đã hiểu hết tâm sự của nhau, nhưng vẫn không nói được gì, chỉ lặng im nhìn nhau lặng lẽ. Một lát sau tôi cảm thấy hơi chướng, cố xua tan đi tất cả mỉm cười hỏi một câu cho có: -Trân Châu đang học bài trên lầu à? Nàng cười, lắc đầu: -Ơ đâu có, Châu đang đọc truyện vẩn vơ vậy mà. Rồi nàng đưa tay chỉ vào ly nước mời: -Anh uống nước đi, đá tan hết rồi kìa! Tôi cúi xuống, ly nước vẫn lặng câm bốc hơi lạnh, một lớp nước dày đã phủ trên mặt, đẩy phần màu da cam tụt xuống dưới. Nhìn ly nước mát lạnh thật hấp dẫn, nhưng có lẽ không lạnh bằng lòng tôi lúc này. Tôi miễn cưỡng đưa lên hớp một ngụm. Nàng thấy vậy chỉ cười cười, hai tay chống cằm nhìn tôi lúc lắc. Tôi bèn hỏi bâng quơ: -Trân Châu ở nhà có mình thôi sao? -Có em trai Châu nữa, nhưng chiều này nó xin đi chơi với tụi bạn mất rồi, chắc chút nữa mới về. Tôi hỏi lại, giọng vui đùa: -Thế sao Trân Châu cũng không đi chơi luôn, ở nhà buồn vậy? Nàng liếc một cái, giọng hờn lẫy: -Người ta đâu có bạn bè đâu mà đi chơi. Tôi vờ ngốc nghếch: -Ủa, sao lại không? Nhỏ Liên, nhỏ Kiều đâu? Nàng lắc đầu phụng phịu: -Hông đi với tụi nó, muốn đi với người khác kia. Tôi nhìn nàng cười nhẹ. Kể ra nàng cũng nhõng nhẽo lắm đấy, nhưng cái nét làm nũng của nàng thật là duyên dáng gì đâu. Giây lát sau, tôi trầm giọng: -Thì tôi đã đến chơi với Trân Châu đây rồi còn gì. Nàng cười e ấp, nhìn tôi một cái rồi cúi xuống, chốc sau lại nhìn lên, mấy bận. Tôi đoán nàng đang muốn nói điều gì nhưng còn e ngại đây. Một hồi sau, nàng lên tiếng hỏi: -Anh Khải coi bộ thân với Chánh quá hả? Thật ra nàng mới vào lớp tôi năm cuối này nên đâu biết hai đứa tôi đã thân nhau từ lâu, chỉ thấy hai tên hay đi chung nên chắc hỏi vậy thôi. Làm mặt bư bư, tôi cay đắng: -Nói thiệt với Trân Châu tánh tôi kỳ cục lắm, chỉ có thằng Chánh nó chịu được. Còn mấy bạn nữ trong lớp thì Trân Châu thấy rồi đó, họ đều ngán ngẩm tôi. Nàng ra vẻ thông cảm: -Châu nghĩ chắc họ chưa hiểu anh thôi. Tôi khoát tay cười, lì lợm: -Sợ Trân Châu chưa hiểu tôi thì có, chớ họ học chung lớp với tôi lâu rồi, còn lạ gì nữa. Nàng cúi nhìn xuống đất một chút, rồi từ tốn nhận định: -Châu lại nghĩ khác. Người mới quen mình nhưng cố gắng tìm hiểu vẫn có thể hiểu rõ mình hơn người đã quen lâu nhưng lại không thích hoặc không muốn hiểu gì về mình. Anh thấy đúng vậy hông? Một câu nói cho thấy cái sâu sắc trong cách suy nghĩ của cô bạn thân. Rất đáng gây ấn tượng. Như vậy chẳng lẽ nàng hiểu được điều gì đó nơi tôi mà người khác không hiểu được sao? Tuy nghĩ vậy, tôi chỉ cười cười nói với giọng nhuốm màu chua chát: -Biết đâu như vậy lại hay hơn, vì người đó sẽ không phải thấy hết những cái xấu xí đáng ghét khi hiểu rõ hơn về người kia! Nàng cong môi nhí nhảnh: -Ý chết, như vậy cũng giống tự dối mình rồi! Tôi xoa cằm tinh nghịch hỏi: -Vậy theo Trân Châu thì nên làm sao? Xấu đẹp gì cũng nên biết hả? Nàng đưa tay sửa lại cành hoa đang chưng trên bàn, mắt vẫn nhìn vào lọ hoa, miệng cười tươi nhã nhặn nói: -Châu thích vậy hơn, vì đâu có ai hoàn hảo đúng hông anh? Thấy để biết mà cùng nhau cố gắng sửa vẫn tốt hơn không bao giờ thấy để chẳng bao giờ được sửa chứ. Tôi rất thích cái nhìn thâm thúy và lý luận sắc bén của nàng, lòng tự hỏi phải chăng nhờ vậy mà nàng mới có khả năng “chịu khó” làm bạn với mình lâu nay. Thấy tôi lặng thinh, nàng tủm tỉm: -Sao anh lại nghĩ các bạn nữ khác “ngán ngẩm” mình vậy? Tôi nhăn mặt cười đáp thoải mái: -Đâu phải nghĩ, mà là biết rõ như vậy. Còn lý do hả? Thì như tôi nói hồi nãy đó, tại tánh tôi kỳ cục khó gần. Nói ra điều này một thoáng xấu hổ chợt lướt qua trong thâm tâm. Sau này lên cấp ba, dù vẫn còn gai góc tôi đã tiến bộ hơn nhiều, chứ hồi còn ở cấp hai thú thật tôi rất lỗ mãng với tụi con gái, cũng chẳng hiểu tại sao. Nghĩ lại đáng hổ thẹn thật! Nàng trầm ngâm: -Châu thấy họ vô tình quá đó chớ. Thật ra họ không nhận ra lòng tốt của Khải thôi. Anh cũng rất tận tình giúp đỡ bạn bè khi họ cần hỏi bài tập này nọ. Còn như hôm trước anh giúp họ trong giờ kiểm tra là vì họ chứ đâu phải vì anh. Đến hồi bị bắt anh lại bị vạ lây. Tôi gật gù xa vắng: -Chắc cũng không trách được người ta. Lỗi tại tôi trước, vì nếu tôi biết cách cư xử nhẹ nhàng mềm mỏng thì người khác sẽ dễ gần mình hơn, mà không khí cũng sẽ vui hơn. Còn cái chuyện giúp người khác lúc đó là tự tôi. Mình đã làm thì mình chịu. Nàng nhìn tôi, nhỏ nhẹ: -Anh có bao giờ giận họ không? Tôi chun mũi: -Hơi đâu giận hờn cho mất công. Đôi khi cũng thấy mình ngốc một chút, nhưng rồi sau thấy bạn bè loay hoay cắn bút tội nghiệp nên thôi, lại làm kẻ ngốc lần nữa nếu ai cầu cứu. Nhưng từ cái lần bị phạt hôm trước thì tôi nghe lời Trân Châu ngưng rồi. Cả hai im giây lát, nét mặt nàng có vẻ nghĩ ngợi. Chốc sau chợt lên tiếng: -Thôi Châu dẫn anh đi xem trong nhà nghen! Rồi chẳng đợi tôi trả lời, nàng đứng dậy bước lên cầu thang. Tôi bèn lẽo đẽo theo sau. Trân Châu dẫn tôi lên lầu hai. Thấy một hành lang rộng dẫn ra tới trước mặt tiền, ngoài đó thấp thoáng những chậu hoa đẹp mắt. Bên phải là phòng cha mẹ nàng, còn bên trái là phòng riêng của nàng. Tôi thấy cửa khép hờ, chắc do lúc nãy nàng vội vã chạy xuống chưa kịp đóng. Kế tiếp nữa là căn phòng nhỏ hơn một chút của em trai nàng. Lên đến lầu ba, từ đầu cầu thang nhìn bên trái có một căn phòng, trong đó có kê mấy cái giá đầy cả sách. Tôi bước vào xem thử, ôi đủ thứ, sách văn chương, khoa học, tự điển bách khoa, ngoại ngữ… tất cả đều gọn gàng. Bên phải đi tới một căn phòng rộng, bên trong cũng có một ghế salon màu huyết dụ, cái bàn con ở giữa trải khăn ren. Góc trái phòng đặt cái tủ lạnh, còn trên bàn đối diện là TV, đầu máy chiếu phim đủ cả, có cả dàn karaoke tân kỳ. Tôi nghĩ có lẽ đây là phòng sinh hoạt giải trí của gia đình. Trân Châu ra dấu bảo tôi cùng lên sân thượng. Tôi lặng im theo sau nàng lên cầu thang. Vừa bước chân tới nơi, tôi nghe gió lồng lộng, làm tung bay mái tóc dài mượt mà của nàng. Mùi hương thơm thoang thoảng của làn tóc kia gây cho tôi một cảm xúc không tên thật dịu ngọt chưa từng có. Trên này không lót đá hoa cương bóng như tầng dưới mà chỉ là gạch tàu màu hồng đỏ. Tôi thấy có vài chậu phong lan, mấy cây nghệ thuật bị ép nhỏ xíu trông rất xinh. Ở phía ngoài là một hồ cá khá lớn, giữa có hòn non bộ. Mấy chú cá lớn nhỏ đủ màu được nàng thảy thức ăn vào xúm lại rỉa rất vui mắt. Góc bên phải cạnh cái đánh đu tập thể dục là mấy chiếc chuồng bồ câu. Nàng huýt sáo gọi, mấy nhóc lò đầu ra ngơ ngác. Một con màu trắng bay tới đậu vào tay nàng. Bàn tay búp măng thon thả lướt nhẹ trên bộ lông trắng mịn, trông tuyệt đẹp chẳng khác nào nàng tiên trên nguyệt điện. Tựa lưng vào bờ tường lan can, tôi khoanh tay trước ngực bâng khuâng: -Ngồi trên này vào buổi tối để ngắm trăng sao chắc rất thú vị, Trân Châu nhỉ? Nàng tư lự: -Cũng có thể. Châu chỉ thỉnh thoảng ngồi ngoài ban công ở tầng dưới cho thư giãn, chứ rất ít khi lên đây vào buổi tối. Tôi nheo mắt đùa: -Trân Châu có tin vào chiêm tinh học không? Nàng không trả lời mà nghiêng đầu cười tinh nghịch: -Theo anh nghĩ thì Châu có thuộc loại người tin vào những điều đó hông nè? Lơ đãng nhìn xuống, tôi đưa bàn chân khều khều một viên đá cuội trên mặt đất. Hòn đá nhỏ này đang chịu sự tác động của tôi mà dịch chuyển, vậy còn những tinh tú khổng lồ trên trời kia đang chịu tác động của ai mà di chuyển vậy kìa! Ngẩng mặt lên nhìn nàng, tôi nhận xét: -Trân Châu giỏi toán và các môn khoa học, nên tôi nghĩ chắc không tin những điều huyền hoặc đó đâu. Tôi cũng vậy! Tôi tin vào ý nghĩ và hành động của mình, chứ chẳng tin sự chuyển động của các tinh tú xa vời kia mà có thể ảnh hưởng vận mệnh của mình. Nàng cong môi ỡm ờ: -Biết đâu nó có thật, và Châu đang là một vì sao lẻ loi vô duyên nào đó hổng chừng! Tôi bí ẩn: -Nếu Trân Châu là ngôi sao đó thật, thì làm gì nó có trên bầu trời nữa. Nàng tròn xoe đôi mắt, rồi khuôn mặt dịu lại, hếch mũi hỏi: -Tại sao, bộ nó bị rụng nhanh vậy hả? Tôi nhìn xa xa, nhỏ nhẹ: -Vì tôi đã hái nó xuống và cất đi rồi. Nàng đỏ mặt, có vẻ sững người đi vài giây rồi che miệng cười khúc khích, sau đó tủm tỉm: -Anh Khải nói chuyện như vậy mà trước giờ bị đồn là người lạnh lùng chai đá với con gái thì thật khó tin! Tôi cười lớn: -Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà! Đứng một hồi gió hơi lạnh và ngắm nghê chán mắt, nàng dẫn tôi xuống trở lại phòng khách. Hai đứa ngồi nói bâng quơ một chút nữa, rồi bỗng dưng cái buồn buồn vì sự mặc cảm lúc nãy từ đâu lại kéo tới, khiến tôi hết còn tự nhiên bèn thoái thác ra về. Trân Châu tỏ vẻ ngạc nhiên thấy tôi bất ngờ viện cớ để về nhưng cũng không hỏi gì thêm. Nàng có vẻ nghĩ ngợi băn khoăn. Những ngày sau đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì xảy ra từ lần đến thăm nàng, mà vẫn không lý giải được thỏa đáng cảm xúc của chính mình. Trân Châu tiếp đón tôi thật ân cần tử tế, vậy thì lẽ nào tôi lại có cái cảm giác khác biệt giàu nghèo kia! Tôi cũng có những đứa bạn trai có gia cảnh rất khác biệt với mình, nhưng vẫn chơi với chúng nó rất vô tư hồn nhiên chẳng có gì ái ngại. Tại sao đối với nàng tôi lại cứ bị cái cảm giác đó ám ảnh như một bóng ma thật khó chịu? Nếu chỉ vì vậy mà tôi xa lánh không làm bạn với Trân Châu nữa thì quả nhiên thật bất công cho nàng, và thú thật từ sâu thẳm tôi cũng sẽ rất tiếc khi mất đi một cô bạn tốt bụng dễ thương như vậy, vì Trân Châu có thể nói là người bạn nữ đầu tiên đúng nghĩa mà tôi có. Nghĩ tới nghĩ lui tôi quyết định sẽ cố gắng dẹp bỏ thử cái mặc cảm chết tiệt kia để tiếp tục làm bạn với nàng xem sao. Tôi vẫn luôn có thể điều chỉnh lại nếu cần kia mà! Người ta nói xây dựng cái gì cũng khó mà đập bỏ đi thì rất dễ. Tình bạn cũng vậy thôi! Thế là vài tuần sau cũng vào một chiều Chủ Nhật trời trong xanh gió mát tôi lại đến thăm nàng. Hôm nay Trân Châu cũng mặc chiếc đầm trắng gần giống y kiểu như chiếc đầm lần trước, chỉ có khác là những đốm vuông lập thể màu xanh lần trước được thay thế bằng những nụ hoa hồng xinh xinh. Và với bất cứ y phục nào nàng cũng nổi bật lên một vẻ đẹp thật trong sáng thoát tục. Thật kỳ lạ! Ở nhà thì đã tự dặn lòng cố gắng, vậy mà vừa bước vào nhà và nhìn thấy nàng, thì cái cảm xúc mặc cảm quái quỷ kia lập tức ùa về làm tôi ngượng ngập không thoải mái chút nào. Trân Châu rất nhạy cảm nhận ra ngay cảm giác đó trong tôi. Nàng rót nước táo mời rồi niềm nở nói như trấn an: -Khải tới chơi Châu rất vui. Anh cứ tự nhiên như ở nhà đừng ngại gì nhé! Tôi cố gắng lấy lại tự nhiên và bình tĩnh, cười nói đùa: -Thì có tự nhiên tôi mới dám tới thăm Trân Châu đường đột như thế này nè! Không biết có làm phiền ai đó không nữa! Nàng che miệng cười, nhỏ nhẹ: -Châu thấy anh chơi cũng với nhiều bạn trai trong lớp, vậy mà buổi chiều Chủ Nhật đẹp thế này mà bỏ thời gian đến thăm một cô bạn buồn tẻ như Châu thì quá hân hạnh cho Châu chứ sao lại phiền chứ! Nàng nói chuyện thật hay và khéo! Tôi nghe thoáng xúc động, thăm hỏi: -Vậy ở nhà lúc buồn Trân Châu làm gì cho hết thời gian? Nàng cúi nhìn xuống sàn nhà, mái tóc dài đen mượt đổ hai bên vai trông đẹp tuyệt vời như tranh vẽ, miệng cười nhẹ rồi chậm rãi đáp: -Nói chứ Châu cũng hông rảnh lắm đâu! Năm thi mà, nên lúc nào cũng học, còn khi nào có chút thời gian thì đọc truyện chút hoặc tập đàn. Nghe tới đây, tôi bỗng dưng tò mò muốn được nghe tiếng đàn của nàng ghê gớm. Trân Châu học nhạc và tập đàn lâu như vậy, chắc phải đàn hay lắm. Nhớ lại lúc tôi còn bé đi học mẫu giáo qua con hẻm kia, bỗng từ trong một căn nhà nọ vang lên tiếng dương cầm thật tuyệt vời của ai đó làm tôi đứng lại để lắng nghe mê mẫn. Tôi bèn đề nghị ngay: -Hiếm khi có dịp ghé thăm Trân Châu như thế này, không biết có thể cho tôi được thưởng thức một bài piano được không ha? Nàng cười vui vẻ: -Vâng, được chứ, nhưng đàn ở tuốt trên lầu. Mời anh lên trên nha! Rồi nàng đứng dậy nhanh nhẹn dẫn lối lên lầu hai. Thì ra đàn được đặt trong phòng riêng của nàng chứ không phải ở tầng dưới. Ở nhà, tôi có bà chị và nhỏ em đều là phe kẹp tóc nên không lạ gì về nếp sống của họ, nhưng đây là lần đầu tôi vào phòng một cô gái mà không phải người trong gia đình. Điều đó làm tôi ngài ngại và cố gắng ý tứ hơn. Khi theo bước Trân Châu đi vào, tôi cố tình để cửa mở toang để tránh dị nghị cho nàng. Phòng con gái quả nhiên có khác, nhiều thứ màu hồng, rất ngăn nắp sạch sẽ, và phải công nhận đây là một căn phòng rất rộng cho một người ở. So với nhà tôi thì một căn phòng này có thể ngăn ra cho hai hay ba người sinh sống vẫn thoải mái chán. Tôi buột miệng khen: -Trời, phòng của Trân Châu rộng ghê, chắc hơn nhà của nhiều gia đình luôn quá! Nàng cười vui, trả lời nhí nhảnh rất tự nhiên: -Lúc mới dọn vào Châu cũng thấy vậy và ngạc nhiên lắm! Hổng biết chủ trước có ý thích thế nào mà xây phòng rộng đến vậy. Tôi quan sát thấy cạnh tường kê một chiếc giường nhỏ trải drap hồng có bông đẹp mắt, chắc là có tẩm nước hoa nghe thơm dìu dịu. Bên phải là bàn học của nàng, sách vở đủ thứ xếp theo hàng thẳng đứng ngăn nắp. Còn bên trái là chiếc tủ kiếng nhỏ giống như tủ búp-phê vậy, trong đó thấy trưng bày nhiều vật lưu niệm và đồ mỹ nghệ to nhỏ xinh xắn. Nàng chỉ vào đó khoe: -Đây là tủ đựng những vật mà Châu được tặng đó! Khải thấy nhiều hông? Tôi mỉm cười gật đầu: -Nhiều, và đẹp lắm! Chợt nhớ lại ngày nào nói chuyện với Ân, hắn có bảo đã tặng nàng một vật kỷ niệm. Tôi bèn chú mục quan sát kỹ. Quả nhiên tôi thấy chú sóc bằng lụa nằm chênh chếch bên trái, màu sắc trang nhã dịu dàng. Tôi bèn quay lại áy náy yêu cầu: -Trân Châu cho phép tôi xem một chút có được không? Nàng gật đầu, cười thoải mái: -Anh cứ xem tự nhiên đi! Tôi kéo nhẹ cánh cửa kiếng. Tuy ban đầu có ý định sẽ cầm chú sóc xem nó có ghi hai cái tên mà Ân đã nói không, nhưng chợt lúc ấy tôi cảm thấy điều đó cũng chẳng cần thiết. Bây giờ lỡ mở tủ rồi biết sao đây, bèn cầm đại một cái thiệp sinh nhật có in nhiều màu sắc. Tôi chậm rãi mở ra, thấy có dòng chữ nghiêng nghiêng nắn nót: “Những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với Miu Miu trong tuổi 16 này! 5/5 Anh của em” Bên dưới là chữ ký và có 3 chữ cái N.V.H. Tôi đoán đây là tên viết tắt của người tặng nhưng không biết đó là ai. Tôi tự hỏi chẳng biết cái ngày 5/5 có phải là ngày sinh nhật của nàng không hay là ngày anh ta viết thiệp . Nhưng thôi, việc này sẽ biết sau cũng chẳng muộn. Tuy đã nghe Ân kể, tôi vẫn muốn kiểm chứng: -Trân Châu còn có tên là Miu Miu nữa à? Nàng gật đầu mỉm cười, bẽn lẽn: -Đó là cái tên gọi ở nhà lúc nhỏ đó mà. -Tên nghe rất dễ thương đó chứ! Tôi gật gù khen, đoạn cầm chiếc thiệp trả về chỗ cũ, đứng dậy nhìn nàng cười trêu: -Trân Châu được nhiều người tặng quà quá ha. Ờ mà phải rồi, người đẹp thế này ai mà chẳng muốn tặng nhỉ! Nàng mỉm cười e lệ, đôi má đỏ hây hây trông thật dễ thương, phụng phịu: -Cái anh này cứ chọc người ta hoài! Tôi lặng lẽ cười. Chợt thấy trên chiếc gối có một cuốn sách gì đó đang lật sấp, có lẽ nàng đang đọc dở. Nhìn ngoài bìa có ghi tựa đề “Trọn Đời Yêu Nhau”, tôi đoán mò: -Trân Châu thích đọc loại truyện này lắm ha, chắc là hạp nhãn rồi! Nàng gật đầu tỉ tê: -Con gái mà anh! Đọc cũng được. Truyện kể về một đôi bạn trẻ yêu nhau từ thời đi học, một tình yêu thật trong sáng nhẹ nhàng, nhưng… - nàng chợt ngưng, có vẻ thoáng buồn rồi thở dài - … thôi, chỉ cầu cho mọi chuyện cuối cùng đều tốt đẹp! Tôi mỉm cười, gật đầu khen kiểu hài hước: -Tốt, có tinh thần nhân bản cao quý! Cả hai cùng bật cười vui vẻ. Nàng mở cửa sổ cho thoáng gió. Trời hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh cao vút với nắng ấm. Tôi nhìn ra ngoài thấy quang cảnh vắng vẻ, chỉ có mây với trời, những ngôi nhà cao tầng lưa thưa và cây cối. Ở đây khá cao, không thấy người gì cả. Mọi thứ trong phòng nàng đều xếp đặt rất gọn gàng sạch sẽ, trông mát mắt vô cùng. Phía trên tường có treo bức tranh Romeo & Juliet và tấm lụa thêu mai lan cúc trúc. Nàng chỉ vào đó nhí nhảnh khoe: -Cái này Châu thêu đó. Anh xem có được hông? Tôi gật gù khen vùi: -Đẹp, đẹp lắm! Trân Châu rất khéo tay! Thấy chiếc đàn piano được phủ tấm vải hoa đặt cạnh chiếc bàn học, tôi quay lại nhìn nàng cười đề nghị: -Trân Châu học đủ thứ mà môn nào cũng giỏi. Bây giờ cho tôi thưởng thức một bài nhé? Nàng mỉm cười gật đầu khiêm tốn: -Châu đàn còn kém lắm. Có dở anh đừng cười nghen! Tôi vội vàng xua tay: -Ồ, không dám rồi. Châu đứng khách sáo mà! Nàng ngồi vào ghế bắt đầu đàn. Bản Love Story (Chuyện Tình) vốn đã hay nên lúc này tôi nghe thấy vô cùng xúc cảm. Trân Châu đàn bản nhạc hay đến rụng rời. Những ngón tay trắng muốt thon thả lướt trên phím đàn, âm thanh khi trầm khi bỗng đi vào lòng người. Thật là một tuyệt tác! Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành đàng sau nàng, chống cằm say mê ngồi nghe, tâm hồn gởi hết vào bản nhạc. Mãi đến khi dứt, tôi vẫn còn mơ màng đâu đó. Nàng quay lại thấy vậy bèn hỏi: -Anh nghĩ gì mà buồn vậy? Chắc tại Châu đàn tệ quá làm anh buồn ngủ luôn hen? Như sực tỉnh, tôi cố pha trò: -Đâu có gì mà buồn! Tại Trân Châu đàn hay quá đến nỗi tôi muốn mộng du luôn thì có! Nàng thủ thỉ: -Bản này Châu mới học nên tập đàn để ôn lại luôn. Ngồi trên ghế tôi đưa mắt nhìn thẫn thờ vào lọ hoa đẹp đặt trên bàn, chắc lại do nàng cắm nữa đây. Nhìn thật dịu mắt đó chứ! Không gian trầm xuống im ắng. Trân Châu chợt đứng dậy bảo: -Đợi Châu chút nha! Không đợi tôi trả lời nàng chạy đâu mất tiêu. Vài phút sau nàng trở lại với một cái khay, trên đó có một bịch đồ ăn vặt, hình như là mứt khô hay xí muội trái cây gì thì phải, hai chai nước, và hai cái ly không. Nàng thản nhiên lấy hai miếng mứt trong bịch ra, đưa tôi một miếng, còn miếng kia cắn ăn ngon lành, vừa cười vui vẻ nói: -Anh ăn cho vui! Ngồi nói chuyện có gì ăn chơi cũng thích hen! Nhìn nàng ăn thật nhí nhảnh hồn nhiên, tôi thấy vui vui nên cũng ăn mứt với nàng. Tôi cười cười hỏi đùa: -Bộ Trân Châu hay ăn vặt ở nhà như vầy lắm hả? Nàng tủm tỉm, mắt vẫn nhìn vào miếng mứt: -Đâu có đâu! Hôm nay có anh tới chơi mới mời anh ăn cho vui, chứ thường Châu cũng ít ăn vặt lắm. Tôi phì cười hỏi trêu nàng: -Phải không đó? Nàng không trả lời mà liếc tôi một cái, hếch cằm hỏi: -Mà có ngon hông? Tôi gật đầu, thừa nhận pha lẫn đùa: -Mứt Trân Châu mời tất nhiên phải ngon rồi! Nàng vừa nhai vừa tủm tỉm cười, đôi môi hồng chúm chím nhìn xinh không chịu nổi, tinh nghịch đáp: -Vậy là được rồi! Nhìn dáng điệu và cách nói bông lơn của nàng, nhớ lại lời thẳng Ân nói nàng có học nấu ăn, làm tôi thoáng nghi nghi, bèn dừng nhai nhướng mắt hỏi: -Mứt này Trân Châu mua hay tự làm đây? Nàng cong môi đủng đỉnh: -Châu làm đó! Anh thấy sao? Tôi nheo mắt cười đáp: -Ngon hơn lúc nãy! -Xạo quá chừng! - nàng nguýt một cái trông muốn đứng tim. Hai đứa nhai mứt nhóp nhép nghe thật tức cười. Một lúc sau nàng lên tiếng: -Bây giờ anh có chuyện gì hay kể cho Châu nghe đi! Nhớ lại câu chuyện Ân đã kể hôm trước thấy còn nhiều điểm thắc mắc. Bây giờ sẵn dịp rảnh rỗi, có thể đem chuyện này kể lại cho nàng nghe. Biết đâu đây là một dịp tốt để nàng thổ lộ những gì mà lâu nay còn chôn kín. Nghĩ vậy, tôi nói: -À được rồi, tôi sẽ kể cho Trân Châu nghe chuyện lớp mình nhé! Trân Châu biết không, cách đây hai năm, tức là hồi lớp mười đó, lớp mình còn có một thành viên nữa. Nàng tò mò: -Thế bây giờ bạn ấy đâu, đã nghỉ học rồi à? Tôi lắc đầu: -Không, hắn chuyển trường rồi, qua bên phân viện tư đó. Nàng gật đầu, miệng vẫn nhai mứt: -À, ra thế! Tôi kể tiếp: -Hắn đẹp trai, trốn học nhiều và hay phạm kỷ luật, nhưng lại có nhiều nét hay, bạn bè nhiều người cũng mến hắn. Nàng tròn mắt ngạc nhiên: -Hay phạm kỷ luật mà được mến à? Lạ thật! Tôi thoáng phân vân không biết có nên nói tên ra cho nàng nghe hay không, nhưng nghĩ kỹ thì dù sao cũng phải nói mới rõ được chuyện. -Người đó tên là Ân, Nguyễn Việt Ân - tôi tiếp. Nét mặt Trân Châu tỏ ra vô cùng ngạc nhiên lẫn một chút xúc động. Nàng ngừng nhai miếng mứt, giọng hơi run run: -Ân hả? Thật vậy hả anh? Tôi gật đầu nghiêm túc: -Thật chứ. Trân Châu có biết hả? Nàng bẽn lẽn gật đầu, nét mặt thoáng buồn, chốc sau chợt hỏi: -Ân có nói gì với anh hông? Tôi không đáp mà hỏi lại: -Nói sao kia?… và nói điều gì chứ? Nàng vội vàng: -Thì nói về Châu đó? Tôi cười giải thích: -Lúc trước tôi làm gì biết Trân Châu đâu mà hắn nói, còn lúc Trân Châu tới thì hắn đi rồi. Lẽ ra không có gì đáng nói! Nàng chăm chú lắng nghe. Tôi ngập ngừng một chút rồi tiếp: -Nhưng mới đây tôi có gặp lại hắn, chỉ tình cờ thôi, và khi biết Trân Châu chuyển về đúng lớp mình, hắn đã kể một chút. Nàng nhìn ra cửa sổ, bộc bạch: -Châu có biết ảnh học trường này từ hồi lớp mười, nhưng hổng ngờ lại đúng lớp mình. Lúc về đây ngạc nhiên sao chẳng bao giờ gặp ảnh, cũng tính hỏi nhưng nghĩ lại anh có biết Ân là ai đâu. Thật hổng ngờ có sự trùng hợp này! Tôi gật đầu thêm vào: -Ân kể có biết Trân Châu chuyển trường nhưng hắn cũng không ngờ lại đúng vào trường mình, mà lại được xếp vào đúng lớp mình luôn. Lúc nghe kể hắn cũng kinh ngạc lắm. Nàng buồn buồn trầm giọng xuống: -Ân đã nói cho anh nghe hết về Châu rồi à? -Gần như là vậy. Nàng hỏi tiếp, giọng tha thiết: -Chắc ảnh trách Châu lắm phải hông? Tôi xua tay nói nhanh: -Ồ không hề, thậm chí ngược lại. Ân rất quan tâm đến Trân Châu. Thật đó! Nàng khẽ nhướng đôi mày, lát sau chầm chậm bày tỏ: -Anh ấy là người rất tốt nhưng chỉ hơi nông nổi. Từ hồi chuyển cấp tới giờ, Châu chỉ gặp ảnh có một lần hôm dời nhà, cũng đâu nói gì nhiều. Thật hổng ngờ bây giờ ảnh hoang đàng bê tha quá. Trước kia ảnh rất hiền! Tôi gật gù: -Kể ra sự xuống dốc của hắn cũng có lý do, và cũng đáng thương lắm! Cả hai im lặng một thoáng. Tôi lên tiếng: -Trân Châu có biết một trong những lý do làm cho Ân chán đời rồi sa ngã là vì đâu không? Châu có biết hồi đó Ân đã… Nàng cắt ngang lời tôi: -Vâng, Châu đã biết chứ. Nhưng thật lòng lúc nào Châu cũng chỉ xem anh ấy như một người bạn thân, một người anh trai đáng quý. Đâu có bao giờ ngờ… Nàng nhìn xa xăm như nhớ lại, chầm chậm tiếp: -Khi biết cảm tình đó của anh ấy, Châu tự nhiên cảm thấy buồn vô cùng, giống như… có một cái gì đó tan vỡ. Châu nghĩ hai đứa cứ tiếp tục giữ gìn một tình bạn trong sáng như từ nhỏ đến giờ, có sao đâu. Thật tình Châu không khi nào muốn như vậy… Tôi phì cười bình luận: -Chuyện đó ai biết trước mà tránh được, khó giải thích lắm! Nhưng kể ra hắn đã thân mật với Trân Châu từ bé, bây giờ bỗng mất đi người bạn thân, cũng buồn lắm chứ! Nàng gật đầu buồn buồn: -Châu biết Ân tốt với Châu từ nhỏ. Cả tuổi thơ của Châu toàn là những kỷ niệm đẹp gắn liền với ảnh, làm sao hổng nhớ được. Châu đâu phải là người mau quên, nên những kỷ niệm đó vẫn trân trọng trong lòng. Nhưng… nhưng Châu hổng muốn như vậy đâu! Tôi cười cười nói nửa đùa nửa thật: -Có lẽ hắn thương và chỉ muốn Trân Châu xem mình là bạn duy nhất, nên nếu thấy Trân Châu thân mật với kẻ khác, hắn có cảm giác như bị bỏ rơi mà tủi thân và buồn đó mà. Nàng lắc đầu tranh luận: -Bộ Châu là của riêng ảnh sao? Nếu như ảnh thương Châu thì khi thấy Châu có nhiều bạn, ảnh phải vui mừng mới phải chứ sao lại buồn. Như vậy hóa ra anh ấy là con người ích kỷ không muốn Châu có bạn nào khác ngoài ảnh sao? Nghe cách nàng lý luận tôi ngắc ngứ không biết nói gì luôn. Kể ra tôi còn trẻ người non dạ, chưa có kinh nghiệm gì về chuyện tình cảm như kiểu đó và chưa nếm mùi “tình phụ” bao giờ thì làm sao biết cái “hương vị” của nó ra sao mà đòi tranh cãi. Mà quả thật như vậy, cả tôi và nàng đều chưa hiểu nhiều về sự bí hiểm kỳ lạ của ái tình. Chớ thật ra những kẻ nào trong cuộc đều có cái cảm giác chung rất bực bội buồn phiền khi thấy đối tượng của mình tỏ ra thân mật với một người khác. Cái cảm giác muốn chiếm hữu của riêng mình là điểm đặc biệt của cái “môn” này, chứ nào phải sự ích kỷ hẹp hòi. Người đời gọi nó là “ghen”. Có lẽ sau này khi chúng tôi đã trải qua cảm giác đó thì mới hiểu nó như thế nào. Không biết nói sao, tôi chỉ gật đầu xuôi theo: -Vậy chắc… Trân Châu đúng rồi! Nàng thủng thỉnh tiếp: -Cho nên sau đó mặc dù rất quý Ân nhưng Châu thấy hông nên gặp ảnh quá nhiều. Tốt hơn hết là cho anh ấy tự biết ý định của mình, và Châu đã thi vào một trường khác. Tôi thắc mắc nhìn nàng hỏi: -Nếu vậy Trân Châu còn xin chuyển về đây làm gì? Lỡ như Ân chưa đi mà vẫn còn học tại đây thì sao? Nàng gật đầu phân trần: -Bất đắc dĩ thôi! Phải về trường này cho gần. Hơn nữa, Châu nghĩ sau hai năm, Ân đã đẹp trai lại rất có cá tính chắc có được bạn mới rồi, và sẽ không buồn như xưa nữa đâu! Lúc bấy giờ trời đã xế chiều, gió thổi từng cơn lồng lộng lùa vào cửa sổ mát rượi. Tiếng chuông nhà thờ xa xa vang lên, âm thanh nghe rõ mồn một. Bịch mứt nàng đem lên mới đó đã hết. Hai đứa nhìn cái bịch trống không, nhìn nhau rồi cười tinh nghịch. Nàng mở chai nước rót ra hai ly, đưa mời tôi một ly. Tôi cầm uống rồi vui vẻ nói trêu: -Trân Châu ăn mấy cái này xong phải súc miệng cho thật kỹ. Nếu không bộ răng xinh xinh của ai kia mà bị sâu thì tôi buồn lắm đó! Nàng nhướng mày ngạc nhiên, đôi môi đỏ mọng cong lên tư lự ít giây, rồi hớn hở đáp: -Vậy hả? Nếu vậy thì Châu đi súc miệng đây! Không đợi tôi đáp nàng quay người chạy đi mất tiêu. Tôi đứng lại nhìn theo bóng nàng, ngẫm nghĩ rồi bật cười. Không ngờ tôi nói vậy mà nàng lại làm thật. Trân Châu đúng là vô cùng hồn nhiên đáng yêu. Nếu như tôi có đầy dẫy những cái khờ khạo ngốc nghếch của một đứa con trai, thì nàng cũng có những cái trẻ con nhí nhảnh rất con gái. Vài phút sau nàng trở lại, nét mặt tươi tắn, nói xa gần: -Lần này anh đến chơi coi như là Châu lại có thêm một nhiệm vụ rồi. Tôi trơ mặt ra thắc mắc: -Nhiệm vụ gì mà tại tôi nè? Nàng hỉnh mũi lên: -Hổng phải sao? Nhiệm vụ từ nay mỗi lần ăn mứt kẹo xong là phải đi súc miệng đó. Tôi không thể nhịn được cười với cách nói của nàng. Trân Châu cũng che miệng cười khúc khích. Chút sau như nhớ lại câu chuyện hồi nãy, nàng hỏi: -Anh Ân còn nói gì nữa hông Khải? Tôi thành thật: -Ân kể về Trân Châu là chính, chắc tại biết tôi quen với Châu đó. Nghe ly kỳ ghê, y như trong tiểu thuyết vậy! Hắn còn gởi lời thăm Châu nữa. Nàng bâng khuâng: -Ân lúc nào cũng nghĩ tới Châu, thật là trăm thương ngàn mến. Giá như anh ấy cứ là một người bạn thì hay biết mấy. Tiếc là… Tôi chia sẻ: -Ân nói chỉ tiếc ít khi gặp được Trân Châu để nói chuyện chơi thôi, vì bây giờ hai người đã ở xa nhau, lại khác trường, đâu có cơ hội gặp nữa… … À, hắn còn khoe đã kiếm được một cô bồ đàng hoàng lắm! Đôi mắt sáng ngời lên, nàng hồ hởi: -Ờ hay quá hen! Sao anh hổng biểu anh ấy dẫn tới coi mặt cho biết? Tôi cười lớn nói đùa: -Đó là của riêng phải quý chứ. Hắn dại sao mà phô trương lung tung, lỡ mất nữa thì sao? Kinh nghiệm xương máu còn đó mà! Nàng lườm tôi một cái, rồi cả hai cùng bật lên cười hinh hích. Lúc đó chợt có tiếng chuông cửa vang lên. Nàng nhìn tôi tinh nghịch: -Để Châu ra xem là ai, hổng chừng chàng Ân tới thiệt đó! Nói xong nàng thoăn thoắt chạy ra phía trước ban công nhìn xuống dưới. Tôi nhìn theo một thoáng, thấy nàng quả nhiên mỹ miều duyên dáng, bất giác buông tiếng thở dài. Với tay lên chồng băng nhạc, tôi lấy một cái đĩa cho vào máy. Tiếng nhạc vang lên. Tôi nhận ra ngay cái giọng ngọt ngào quen thuộc. Lúc đó nàng cũng vừa trở lại, phì cười thông báo: -Tưởng ai, em Châu nó mới về. Nghe tiếng nhạc du dương, nàng đưa mắt nhìn chiếc máy hát rồi nhìn tôi ngại ngùng. Tôi mỉm cười, háy mắt hỏi: -Trân Châu hát đó hả? Nàng bẽn lẽn cười, e ấp gật đầu. Mấy bài này tôi có biết vì vẫn thường đi hát karaoke với tụi bạn, nhưng so với nàng thì tụi tôi kém xa mấy bực. Giọng nàng thật trong, ngọt và nàng ca hết sức chính xác đúng nhịp. Đúng là người có học nhạc có khác! Tôi xuýt xoa khen vùi: -Trân Châu đàn giỏi mà ca cũng hay! Chắc đi thi tài năng được rồi. Cho tôi mượn đĩa nhạc này về nghe nhé! Nói xong tôi tắt máy rồi lấy cái đĩa ra. Nàng vội vàng tìm cách thoái thác: -Châu có nhiều đĩa nhạc hay lắm! Nghe cái đó làm chi! Tôi đưa tay lên ra vẻ nghiêm trọng: -Mấy cái đĩa kia dù hay cũng có gì đáng nói. Tôi muốn nghe Trân Châu thôi à. Tài nịnh đầm của tôi rất kém cõi thua xa bọn thằng Văn, nhưng không hiểu sao nàng cũng vui vẻ chấp nhận. Tôi hài lòng cầm cái đĩa lên tay ngắm nghía. Lúc đó có tiếng ai đó nghêu ngao hát và tiếng giày lộp cộp rộn rã dưới cầu thang vọng lên. Thì ra là cu nhóc em nàng. Hắn vừa lên tới cầu thang, thò đầu nhìn vào thấy chúng tôi, bèn nở một nụ cười tinh quái háy mắt nhìn nàng. Trân Châu bèn chỉ tôi giới thiệu: -Đây là anh Duy Khải bạn của chị đó. Tôi cũng vui vẻ cười chào: -Chào em! Mới về hả em? Trông hắn khá xinh trai, và hai chị em rất có nét giống nhau. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cu cậu ăn bận bảnh bao lắm, quần jean, áo pull hàng hiệu, tóc chải gọn gàng. Tôi trộm nghĩ nhóc này lớn lên đào hoa phải biết, lắm cô mê mệt đây, và bỗng cảm thấy vui vui mỉm miệng cười. Vừa nghe Trân Châu giới thiệu, hắn bỗng cười ré lên: -Ô! Anh là anh Khải đó hả?… hi…hi… Thấy thái độ của hắn, tôi hơi hoang mang lo lắng. Tự dưng tôi hình dung chắc hắn sẽ bước lại nắm cái vạt áo cũ mèm của tôi giật giật mấy cái, hươi hươi lên, tay phủi phủi chiếc quần cà tàng chó táp, miệng xuýt xoa những câu chế giễu đại loại như: -Chậc chậc, anh này diện bộ đồ bảnh quá ta ơi! -Không ngờ bạn chị lại sang như vậy à nhe!, Hoặc là: -Bữa nay nhà mình có ngài quý tộc tới viếng. Tôi đã đọc khá nhiều sách truyện và thấy cái tình cảnh này xảy ra cũng thường. Những lúc đó mới thấy nhân vật tội nghiệp kia phải dở khóc dở cười khổ sở đến chừng nào. Tôi cứ thầm thương hại cho họ gặp phải hoàn cảnh éo le quá và cứ tự đặt câu hỏi nếu mình rơi vào trường hợp đó thì sẽ làm gì. Xem riết nó thành một phản xạ hay sao ấy. Vừa mới thấy thái độ reo lên của thằng bé tôi đã rùng mình liên tưởng chuyện đó sắp xảy ra cho chính mình. Chẳng lẽ hôm nay tới phiên tôi chịu trận hay sao? Nghĩ vậy tự dưng mồ hôi từ đâu rịn ra ướt trán, tim nện thình thịch. Tôi đứng thẳng đơ không nói được gì. Nhưng lạ thay thằng bé chỉ bước lại gần nhìn tôi cười tinh nghịch: -Chà, té ra đây là ông anh… anh gì nhỉ? - hắn nheo nheo mắt làm như đang nghĩ ngợi - à quên mất rồi. Hân hạnh quá ta! Rồi không đợi tôi kịp nói gì, thằng bé nắm tay tôi cười rúc rích liếng thoắng: -Anh biết sao không, em nghe chị Châu cũng hay nhắc anh đó, nên em mới biết tên anh đó chứ… Bỗng nghe giọng nói nghiêm khắc: -Chinh, em nói linh tinh quá! Đừng phá nữa em! Tôi quay lại thấy đôi má nàng đỏ bừng, chẳng hiểu vì mắc cỡ hay vì giận đứa em mách lẻo nữa. Nhưng thằng bé vẫn tiếp tục, vừa cười vừa châm chọc: -Trông hai người xứng đôi thiệt. Quả nhiên chị cũng có mắt tinh đời, khéo chọn bạn bè lắm! Nó càng nói càng hí hửng, mặc kệ hai đứa tôi im như bị cấm khẩu mà mặt mày cứ đỏ hừng lên. Thằng bé lại lách chách: -Anh Khải này, anh biết chơi bi da không? Bữa nào chỉ cho em vài đường để chơi với tụi bạn em đi. Chớ tụi nó rủ đi mà em không biết chơi chán quá, mà chị của em thì đâu biết mấy cái đó! Tôi thở phào khỏe khoắn thấy nhẹ cả mình như cảm giác vừa mới đi thi xong. Kể ra nó cũng tốt, chẳng chú ý gì tới cái bộ vó cà tàng của tôi so với sự mỹ miều quý phái của chị nó. Như vừa thoát khỏi đại nạn, tôi rụt rè giây lát mới lấy lại được bình tĩnh như lúc đầu. Thấy sự thân mật hoạt bát nãy giờ của thằng nhỏ mà mình cứ lặng im như thóc bối rối trông kỳ quá, tôi bèn cầm tay nó hỏi: -Em tên gì nè? -Dạ Chinh, Trần Nhật Chinh. Tôi gật đầu tiếp: -Ngoan lắm! Bộ em thích chơi bi da lắm hả? Nó hồ hởi phun ra ngay: -Dạ thích chứ anh! Đó cũng là một môn thể thao quốc tế mà. Tụi em chỉ chơi vui chứ không có cá độ gì đâu anh! Tôi hỏi, giọng nghiêm túc: -Vậy em có học giỏi không, mà thích chơi bi da? Nó nhanh nhẩu: -Dạ giỏi chứ anh, em học xong mới chơi mà! Nhưng em chơi dở lắm, anh chỉ em đi! Tôi ái ngại: -Anh chỉ biết chút đỉnh thôi! Với lại anh năm nay bận lắm… Thật ra bi da là trò giải trí thường xuyên của tôi và mấy đứa bạn thân, nên tôi cũng biết kha khá. Chỉ cho cậu bé vài đường đối với tôi nói cho ngay rất đơn giản. Chẳng qua tôi ngại gia đình người ta nề nếp đàng hoàng, nếu chỉ cho nó chơi riết ghiền quá rồi bỏ bê việc học, người ta sẽ trách mình lớn mà chẳng giúp gì nó mà chỉ dạy hư. Tôi chơi thân với Trân Châu nếu gây sự nghi kỵ này thì thật không nên chút nào nên mới thoái thác như thế. Trân Châu nghe vậy bèn nói giúp vào: -Anh Khải năm nay học nhiều đâu có thời gian đâu mà chơi thường xuyên với em kiểu đó. Nói lạ chưa! Thằng bé bĩu môi cả thước, nói móc: -Ờ, vậy chớ đi chơi với chị là có thời gian liền à. Chị này tham lam thiệt, muốn giữ làm của riêng hả! Nghe nó nói quá độc, tôi với nàng nhìn nhau cười lắc đầu, hết ý kiến! Đang ngồi bên tôi, nó bỗng gãi sồn sột rồi nhăn nhó: -Đi chơi về ngứa quá, thôi để em đi tắm chút đã. Anh ngồi chơi nghen! Rồi nó đứng dậy, đẩy tôi về phía nàng, cười ranh mãnh: -Đây nè, trả cho chị đó! Mới có chút xíu đã muốn khóc rồi, lêu lêu… Nói đoạn nó cười ha hả ù chạy ra ngoài hành lang mất dạng. Tôi thầm khen thằng bé tuy còn nhỏ mà đã biết điều biết chuyện, rất lịch sự và hiếu khách. Tuy nói năng đùa cợt cho vui nhưng một tiếng đều chị em phải phép và tỏ ra nể trọng chị mình. Còn lại hai người, tôi quay sang nhìn nàng cười hóm hỉnh: -Em Trân Châu dễ thương ghê há!… À quên, phải nói là cả hai chị em đều dễ thương mới đúng chớ. Nàng cúi mặt xuống giấu nụ cười e lệ, khẽ nói: -Coi vậy chứ nó tinh ranh lắm, hở cái là bắt bẻ liền. Tôi gật gù ra vẻ đồng tình, rồi thắc mắc: -Giờ này ba mẹ Trân Châu vẫn chưa về sao? Nàng điềm đạm giải bày: -Ở công ty ba mẹ chắc đã nghỉ rồi, nhưng còn dọn dẹp cộng trừ sổ sách một hồi. Với lại thường chiều Chủ Nhật họ giao hàng nên về trễ hơn, chắc độ bảy giờ mới về. Thì ra cha mẹ nàng cũng phải làm việc thật vất vả mới có được sự sung túc này. Điều đó cho thấy có lẽ công việc làm ăn lương thiện. Tiếng chuông đồng hồ thong thả buông sáu tiếng. Tôi đưa mắt nhìn qua cửa sổ thấy trời đã xâm xẩm tối. Những ánh đèn đã lên thưa thớt, gió thổi từng cơn nghe hơi lành lạnh. Tôi đứng lên lựa lời cáo từ: -Thôi sắp tối, tôi ngồi cũng đã lâu rồi, xin phép cả nhà tôi về nghe! Nàng liếc tôi cười: -Anh nói gì nghe ghê quá vậy! Cả hai bước xuống cầu thang, những ngọn đèn trong nhà đều đã bật sáng. Toàn căn nhà trông rực rỡ dưới ánh đèn lung linh dìu dịu. Lúc chúng tôi xuống đất thì gặp thằng Chinh mình trần mặc chiếc quần sooc đang mở tủ lạnh tìm gì đó. Thấy tôi, nó vừa cầm chiếc khăn tắm lau đầu, vừa hỏi lớn: -Ủa anh Khải, sao về sớm vậy? Ở chơi đã! Tôi nhìn nó nhỏ nhẹ bảo: -Thôi tối rồi, anh phải về. Nó nài nỉ: -Anh nán lại chút đã! Còn nhiều chuyện vui mà. Ở chơi ăn cơm luôn rồi về! Thằng nhỏ mến khách ghê! Tôi thầm khen rồi ráng giải thích: -Cám ơn em nhưng anh ngồi lâu rồi, phải về chứ. Còn nhiều chuyện ở nhà anh chưa làm, đừng buồn nhé! Thật ra nó mới gặp tôi lần đầu, dù cho lịch sự bặt thiệp đến đâu cũng ít ai tỏ ra thân thiện tới mức vậy. Ấy bởi nó còn nhỏ tuổi dễ làm thân, hơn nữa tính tôi cũng ưa trẻ hay cười nên có lẽ nó đem lòng cảm mến, xem tôi như người anh trai để thông cảm những đòi hỏi của trẻ con mà chị nó không biết chăng. Tôi hài lòng với câu trả lời của mình và thấy thư thái trong lòng. Trân Châu tiễn tôi ra đến cửa. Lúc ngồi lên xe, tôi quay nhìn nàng hỏi: -Chiều nay tôi làm mất thời giờ hơi nhiều của Trân Châu, có trễ bài vở gì không đó? Nàng hếch mũi: -Làm gì có, xong hết rồi. -Vậy thì tha hồ tự tin mà lên lớp nhận điểm mười há! Tiếng cười hai đứa vang lên rộn rã. Nghe nàng niềm nở mời: -Mai mốt khi nào rảnh anh lại ghé chơi nghen! Tôi mỉm cười, đưa tay vẫy: -Cám ơn Trân Châu, thôi mai gặp lại. -Mai gặp nhé! Chiếc xe chạy ra ngõ chầm chậm. Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy bóng áo trắng nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn. Trên đường đi tôi ngẩm nghĩ lại những gì vừa xảy ra. Trong lúc nói chuyện, hai chị em nàng đều tỏ ra vui vẻ, niềm nở và tế nhị, tôi quên đi sự mặc cảm lúc mới bước vào nhà. Bây giờ nghĩ lại thấy nỗi buồn tuy có vơi bớt nhưng vẫn không dễ xóa tan được. Tôi thấy không nên quá thân mật với nàng nữa, mặc dù trong chuyện này nàng chẳng có mảy may một lỗi gì. Phải giới hạn lại mối quan hệ với nàng, không thể để nó trôi một cách ngẫu nhiên theo nhịp đẩy của tâm tình được. ☘︎
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2023 00:06:50 bởi Hồi Kha >
|