Hồi Kha
-
Số bài
:
141
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2020
|
Re:Tác phẩm: Trọn Đời Yêu Nhau - Phần 2
-
13.10.2020 03:59:32
TRỌN ĐỜI YÊU NHAU PHẦN 2: KHUNG TRỜI ĐẠI HỌC (Xin đọc Phần 1: Thuở Học Trò trước khi đọc phần này) CHƯƠNG 1 Cầm chiếc thẻ sinh viên mới ra ngắm nghía, tôi mỉm cười một mình thích thú. Nó trông cũng đẹp đấy chứ, nhưng tiếc là tấm hình chụp trong thẻ tôi không ưng ý lắm. Hình như nó hơi sáng quá thì phải! Hôm nọ lên trường làm chiếc thẻ này cũng gặp một trục trặc nho nhỏ. Tôi đã điền vào tờ đơn rõ ràng tên họ là “Trần Nhật Trân Châu”, ấy vậy mà cô thư ký không hiểu sao lại đánh vào là “Trần Thị Trân Châu”. Vậy có chết không kia chứ! Lúc nhận được thẻ, tôi chưng hửng. Thế là phải xếp hàng lại để vào nhờ họ sửa chữa, tốn thêm hơn nửa tiếng đồng hồ. Đúng là xui xẻo gì đâu á! Sáng nay là ngày đầu tiên tôi chính thức vào giảng đường để bắt đầu giấc mơ đại học của mình. Nghe thì có vẻ to tát, nhưng đây là điều mà ba mẹ đã đặt mong đợi vào tôi từ rất lâu rồi, cho nên việc tôi được nhận vào mấy trường đại học một lúc, ba mẹ xem đó như là việc tất nhiên vậy. Tôi cũng đã phải học vất vả cố gắng lắm mới được như vậy chứ bộ! Nói vậy thôi chứ tôi biết ba mẹ hãnh diện về tôi lắm. Hôm tổng kết cuối năm phổ thông vừa rồi, tôi được may mắn xếp hạng nhất. Đó là một điều ngoài sức mong đợi vì nghe nói ông lớp trưởng Thương đã độc chiếm cái ngôi đầu bảng đó từ bao năm qua. Thành thật mà nói, cái thứ hạng nhất của tôi có công của Duy Khải, người bạn thân cùng bàn nhiều lắm. Anh đã động viên và cho tôi có niềm tin vào chính mình. Rồi sau đó là đậu kỳ thi tốt nghiệp và đại học. Cái này quan trọng hơn nhiều. Ba mẹ có hỏi tôi muốn được phần thưởng gì. Trời ơi! Tôi có hãnh diện và vui mừng thật đó, nhưng rồi lập tức cái buồn da diết ùa tới như những cơn sóng khổng lồ cuốn phăng tôi đi không cách gì chống cự nổi. Vì sao tôi buồn ư? Tại anh hết đó chứ ai vào đây nữa hở Duy Khải! Rõ ràng là anh rất yêu tôi, nhưng lại nhiều lúc đã đối xử với tôi thật vô tình làm tôi buồn phát khóc được. Thời gian đó tôi đang giận anh nên chẳng tha thiết gì những món quà mà ba mẹ muốn thưởng. Một mùa hè trôi qua đáng lẽ phải rất vui với những chuyến đi du lịch xa thỏa thích thì tôi chỉ ngồi nhà tập đàn piano, bơi lội chạy bộ, và giết thời gian với những cuốn tiểu thuyết, rồi tất nhiên là ngồi buồn vì… nhớ anh. Ghét anh ghê đó Duy Khải ơi! Có những lúc ngồi trên phòng nhìn ra cửa sổ, thấy cây phượng to trước ngõ nhà tôi nở hoa đỏ thắm mà nghe một nỗi buồn man mác không tên len lỏi vào hồn. Chưa có một mùa hè nào mà tôi lại có cảm giác buồn lạ lùng như thế. Mười hai năm phổ thông đã sang trang để sắp sửa bước vào giảng đường đại học thênh thang rộng mở, cách học và lối sống chắc sẽ phải thay đổi nhiều. Tôi bỗng thấy một chút nuối tiếc cái tuổi hoa mộng vô tư ngày nào, những năm tháng hồn nhiên vui đùa tung tăng cùng bạn bè. Tà áo dài trắng thơ ngây nữ sinh kia cũng sẽ xếp lại cùng với những kỷ niệm êm đềm thân thương tuổi học trò. Rồi tiếp đến là nỗi buồn ray rứt khi nghĩ đến anh. Không biết trong những ngày tháng tôi trải hồn thơ thẩn ngắm nhìn hoa phượng với bao nhiêu xao xuyến nhớ mong thì anh đang làm gì, có buồn nhớ về tôi như tôi đang buồn nhớ anh không. Trái tim nhỏ bé đáng thương của tôi mùa hè này không còn được sự thảnh thơi vô tư nữa rồi, vì nó đã mang đầy ắp hình bóng anh. May sao một mùa hè buồn bã ấy đã kết thúc một cách đẹp đẽ hơn mong đợi. Không biết cái cách tôi đã làm để cho anh nhận ra tình cảm của mình đối với tôi lúc đó có quá cực đoan và tàn nhẫn không, nhưng tôi nghĩ đôi khi cũng phải cần làm vậy mới giúp anh nhận ra mình đang yêu, và tình yêu cho nhau quan trọng như thế nào với cả hai đứa. Anh quá ngây ngô đến mức dại khờ khi yêu, mà không hiểu sao anh càng ngây ngô, tôi lại càng yêu anh nhiều mới lạ. Rõ ràng anh chưa từng yêu ai bao giờ trước tôi, và điều đó làm tôi thật ngỡ ngàng lẫn hạnh phúc. Thứ Bảy tuần trước anh lên nhà thăm và tặng tôi món quà đầu tiên, một bông hồng bằng lụa thật to và đẹp. Nói thật tình tôi không có cái thói thích những thứ quà cáp xa xỉ đắt đỏ, tôi chỉ quý cái ý nghĩa tình cảm của món quà hơn là cái giá trị tiền bạc của nó. Và cái lý do anh tặng tôi một đóa hoa như vậy, theo cách anh giải thích thật là dễ thương, khiến tôi cảm động và thích mê đi được! Hôm đó hai đứa tôi đã tâm sự thật nhiều và đã hiểu hết lòng nhau. Tôi thật hạnh phúc với tình yêu chân thành của anh. Dù hôm đó anh không chính thức nói tiếng “yêu” với tôi, những cử chỉ hành động và cách bày tỏ của anh cũng đã quá rõ hơn cả từ ấy. Suy cho cùng, tình yêu là ngôn ngữ từ trái tim, mà đã hiểu lòng nhau thì đủ rồi. Đúng là có một cái duyên kỳ lạ xui khiến để cho tôi và anh được quen biết nhau. Nhớ lại ngày đầu vào lớp anh, dù đã ráng chuẩn bị tâm lý tôi vẫn ngượng ngùng vô cùng. Bất đắc dĩ phải chuyển trường nửa chừng vì dọn nhà nên phải vậy thôi, nhưng chính nhờ đó tôi mới gặp được anh. Hôm ấy là mục tiêu của cả lớp dòm ngó đánh giá xầm xì, tôi cúi gầm mặt mà mắc cỡ muốn chết. Bây giờ nhớ lại vẫn còn ngượng. Vào lớp không được bao lâu thì ông lớp trưởng Thương lại thù vặt mà đổi tôi sang ngồi cạnh anh, với hy vọng anh sẽ “trừng trị” tôi. Cứ tưởng là ngồi đâu cũng vậy, thế mà từ từ hai đứa trở thành bạn thân rồi yêu nhau luôn mới tức cười! Chắc mấy nhỏ bạn nghĩ tôi khùng mới yêu một người chai đá như anh, nhưng họ không hiểu anh thôi. Tôi nhận ra đàng sau cái bề ngoài rắn đanh thô tháp kia, anh là người rất tốt bụng, rất chân thành và luôn tôn trọng tôi. Anh lại sẵn lòng nhìn lại mình để tự hoàn thiện, và đó là điều tôi rất quý. Thay đồ xong tôi đứng trước gương tự ngắm mình. Nói gì đi nữa thì trở thành cô sinh viên cũng hồi hộp lắm, tự nhiên tôi cảm thấy như lớn hẳn ra. Ngày đầu lên giảng đường thật chẳng biết nên làm thế nào nữa. Thôi quần tây đen với áo sơ mi trắng có điểm vài bông hoa hồng hồng cho có chút nét con gái. Vậy được rồi cho gọn gàng vậy, không quá kiểu cách xí xọn cũng không quá lùi xùi. Chợt thấy chiếc hộp gỗ lớn chạm trổ thật đẹp dùng để đựng những đồ trang điểm nằm trên bàn phấn, tôi mở ra xem rồi bất giác lắc đầu mỉm cười. Tôi chưa bao giờ mua thứ gì. Tất cả là do mấy dì và các chị họ của tôi tặng, riết chất thành đống. Họ cứ khuyến khích tôi dùng, nhưng người được tặng lại không thích xài nên tất cả vẫn còn mới nguyên. Hôm trước chị Hồng con dì Thẩm lại tặng tôi một bộ mỹ phẩm của Pháp nữa, còn khen tôi rồi nhiệt tình mách bảo: -Con bé này càng lớn càng đẹp thấy mê luôn. Mà nè, Châu đã đẹp sẵn rồi, thêm một chút mỹ phẩm này vào thì sẽ càng xinh, gây nhiều ấn tượng lắm đó! Sao để mặt trơn như vậy nhìn không nổi lắm đâu em! Tôi suy nghĩ chút rồi ngơ ngẩn hỏi: -Nhưng em cần làm đẹp lên để làm gì hả chị? Chị Hồng hăng say giảng giải một lèo: -Trời, cưng không biết đó! Mỹ phẩm là để tôn cái sắc đẹp của người phụ nữ. Người chưa đẹp dùng vào sẽ đẹp, mà người đã đẹp rồi lại càng đẹp hơn. Tôi lễ phép ậm ừ: -Dạ, cám ơn chị! Ừ, chị nói vậy thì tôi nghe vậy, nhưng trong lòng không mấy hứng thú. Tôi chỉ mới tốt nghiệp phổ thông. Hồi đó vào trường học, mình là nữ sinh áo dài trắng chẳng lẽ đánh son phấn? Đi học chứ bộ đi hát tuồng hay sao? Cái đó tôi thấy quá lố rồi. Tôi muốn giữ cái nét hồn niên học trò của mình thôi. Còn khi đi chơi hả? Tôi cũng rất ít đi ra ngoài chơi, mà nếu có đi thì tội gì phải mất cả nửa tiếng đồng hồ ngồi trước bàn phấn bôi bôi trét trét, thấy mà mệt! Ngoài ra, tại sao phải bôi trét những thứ đó để làm gì kia chứ, để làm đẹp hơn cho dễ kiếm chồng hay sao đây? Tôi đã yêu Duy Khải rồi, tôi chỉ cần anh thôi, làm cho con trai chú ý thêm chẳng khác nào đem cái phiền phức vào người. Nếu người ta khen tôi đẹp rồi, vậy còn cần những thứ đó để làm gì nữa? Đôi khi tôi ngồi tự hỏi mà vẫn không tìm ra lời giải đáp thỏa đáng. Tôi đâu phải là người của công chúng, tôi không lên sân khấu hay khán đài, vậy cần gì phải làm cho quá nổi bật. Tôi muốn thể hiện điều gì đây khi tô điểm cho lắm vào? Còn một điều nữa, đẹp bao nhiêu mới gọi là đủ đây? Dù cho tôi có đẹp sắc nước hương trời, bốn hay năm mươi năm sau sắc đẹp đó cũng sẽ tàn phai. Tôi không muốn được nhớ tới chỉ vì cái ngoại hình xinh xắn tạm bợ của mình. Tôi muốn có một tâm hồn trong sáng, tinh khiết, và hòa ái, vì đó mới là điều vĩnh cửu. Chẳng biết tôi có quá lạc hậu và già nua không, nhưng đó là suy nghĩ và là một phần thuộc bản thể của tôi rồi. Ai không thích thì tôi đành chịu vậy. Thế là tôi quyết định để gương mặt tự nhiên cha sinh mẹ đẻ thế nào cho thế ấy, chả trang điểm làm gì. Một chút kem chống nắng để bảo vệ da khi đi ra ngoài thì được. Không biết Duy Khải có quan điểm giống tôi không nhỉ? Coi bộ anh cũng chả hề thích sự diêm dúa. Hôm nào tôi sẽ tìm cách hỏi dò anh mới được. Hôm tuần trước tôi ngỏ ý muốn anh sang đưa tôi đi học chung một lượt cho vui, và anh rất vui lòng. Nghĩ tới việc hai đứa được đi học chung mỗi ngày, được thấy và nghe anh nói chuyện, tôi thấy vui trong bụng sao ấy, còn anh tất nhiên cũng như vậy. Chẳng biết ba mẹ có phiền lòng hay làm khó gì về chuyện đó không nữa. Chắc hổng có đâu! Chúng tôi yêu nhau trong sáng mà, và tôi cũng biết giới hạn của mình. Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu khi còn đi học, sợ sẽ khổ và bị bê tha. Nhưng ai cưỡng lại được tiếng nói của trái tim chứ? Chợt nghe có tiếng chân ai đang đi hối hả ngoài cầu thang, tôi lóng ngóng nhìn ra cửa chờ đợi. Thì ra là dì Năm. Không biết dì tìm tôi gấp có việc gì. Hay là Duy Khải đã đến? Anh đến sớm vậy sao? Quả nhiên tiếng dì Năm thông báo: -Cô Hai ơi, cậu Khải bạn cô tới đang đứng đợi ngoài cổng. Tôi có mời vào nhưng cậu ấy từ chối. Thì ra đúng là anh thật. Tôi bỗng thấy vui mừng hớn hở trong dạ, cái cảm giác thật đặc biệt chưa từng có từ xưa đến nay. Nhớ lại thấy nó lạ thật! Hồi trước chỉ là bạn bè, sau đó thì từ từ thân hơn, rồi tự nhiên ngày nào cũng rộn ràng mong ngóng vào lớp để được gặp mặt nhau, lúc gặp rồi thì trong lòng hân hoan, ngày cuối tuần không gặp thì lại thấy nhơ nhớ trống vắng sao đâu. Thế là biết mình đã yêu. Nói đến chuyện tình yêu của chúng tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn tủm tỉm cười một mình vì nó ngộ nghĩnh hồn nhiên quá. Duy Khải thật là dễ thương. Tôi biết anh đã yêu tôi từ lâu, nhưng chính anh thì không biết mới khổ, đến nỗi bạn thân anh thấy tội nghiệp quá mà giúp ngỏ lời giùm. Lúc đó tôi vừa cảm động vừa tức cười nhưng không dám cười, sợ anh buồn. Có người yêu cũng vui ghê đó chứ! Tôi biết tính anh tuy có thích vui chơi nhưng chuyện gì quan trọng thì rất nghiêm túc. Có lẽ là buổi đầu tiên tới trường, lại đón người yêu đi chung nên anh muốn đi sớm cho thong thả đây mà. À, và còn nữa, có thể là anh không dám chạy xe nhanh vì lo tôi sẽ sợ. Còn nhớ cái hôm đầu tiên hai đứa đi chung xe hồi năm ngoái, lúc đó anh chở về khi tôi đi học nhạc bị mắc mưa. Anh chạy rất cẩn thận khi có tôi ngồi đàng sau. Còn bình thường đi với bạn anh chạy nhanh hơn nhiều. Khi người yêu nghĩ và quan tâm đến mình như vậy, không vui sao được! Tôi chợt mỉm cười vu vơ, rồi sực nhớ dì Năm còn đứng nơi cửa. Chắc nãy giờ dì đã thấy hết những biểu hiện mộng mơ của tôi mất rồi. Sao tôi lại vô ý thế không biết! Quê quá đi! Thẹn đến nóng hừng cả mặt, tôi luống cuống đáp: -Dạ cám ơn dì! Cháu xuống liền. Tôi xách chiếc giỏ đeo lên vai rồi đi xuống nhà dưới. Biết ba mẹ đang ngồi nói chuyện dưới bếp, tôi ghé vào chào trước lúc ra khỏi nhà: -Thưa ba mẹ con đi! Mẹ cười hiền lành, âu yếm bảo: -Con gái mẹ hôm nay thành cô sinh viên rồi. Ba cũng gật đầu cười trìu mến hỏi: -Con đi một mình thôi sao? Mấy hôm trước anh Hải qua chở con đi, bây giờ anh ấy không qua nữa con có nhớ đường đi không đó con gái? Tôi nhỏ nhẹ thưa: -Dạ, có bạn tới đưa con đi. Ba nhắc nhở: -Vậy hả? Vậy con đi đi, cẩn thận nghe! -Dạ. Vừa bước ra khỏi nhà thì thấy Duy Khải đang đứng tựa vào cửa xe chờ. Hôm nay anh mặc quần khaki nâu với áo sơ mi xanh dương nhạt bỏ vào quần. Nhìn anh chỉnh tề, gọn gàng và giản dị. Anh lúc nào đến nhà tôi cũng vậy. Vừa thấy tôi anh cười thật tươi, nét mặt hiền lành lộ vẻ rất vui mừng. Tất nhiên tôi cũng vậy, mỉm cười niềm nở: -Anh đợi em lâu chưa? Giọng anh thật mềm: -Anh cũng mới tới thôi, đâu sao đâu em. Rồi anh mở cửa xe cho tôi, chỉ tôi chỗ cài dây an toàn cẩn thận rồi đóng cửa. Sau đó anh đi vòng qua ngồi vào ghế lái. Ngồi vào xe ngay ngắn xong, anh nhìn qua bên tôi quan sát như thể kiểm tra mọi thứ đều đã đâu vào đó chưa, anh còn đưa tay lắc lắc nơi khóa dây an toàn để xem nó đã chắc hay không, rồi mới từ tốn cho xe chạy. Nhìn anh chăm chút cho tôi từng li từng tí một cách hết sức chu đáo nâng niu, tôi thấy chút mắc cỡ vì cảm giác anh chăm lo cho mình như em bé vậy. Tôi chợt bồi hồi nhớ lại. Cách đây chưa đầy một năm lúc tôi vừa được xếp vào lớp A1 của anh, anh nổi tiếng là một chàng trai rất thô cứng lạnh lùng đối với đám bạn gái trong lớp. Thế mà giờ đây, anh dịu dàng cưng quý tôi như trứng như hoa, một sự thay đổi nhiệm mầu mà ai biết đều sẽ rất kinh ngạc. Vậy cũng đủ biết anh yêu thương tôi như thế nào. Đưa mắt quan sát thấy xe anh tuy cũ nhưng rất sạch, không chất đồ đạc bừa bãi và cũng không có mùi thuốc lá. Như đoán được suy nghĩ của tôi, anh quay sang nhìn tôi cười giải thích: -Xe này anh mới mua cũ lại được của một người quen. Nó giá rẻ hơn một chiếc xe gắn máy mới nữa. Ba má anh cho mua lúc đầu hè khi biết tin đậu đại học để nếu cần đi học xa hoặc trời mưa gió. Anh thuê thợ máy kiểm tra máy móc tất cả còn tốt, rồi đem về lau dọn sạch sẽ. Ở đây và nhiều thành phố lân cận, người ta thích đi xe gắn máy hai bánh hơn để nhanh gọn và đỡ nạn kẹt xe, và đúng như anh nói nhiều chiếc mô-tô phân khối lớn của những hãng danh tiếng có giá bằng hoặc hơn cả một chiếc xe hơi cũ là chuyện thường. Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: -Đưa em đi thì dùng xe này an toàn hơn. Xe hai bánh nếu quẹt té dọc đường rất nguy hiểm. Anh không chấp nhận một rủi ro nhỏ nào có thể xảy ra cho em. Thì ra anh lo cho an toàn của tôi đến như vậy. Tấm lòng của anh làm tôi xao xuyến cảm động và càng thương anh nhiều thêm! Tôi nhỏ nhẹ: -Cám ơn anh đã luôn nghĩ đến em! Anh lại cười thật hiền: -Trân Châu, sao lại cám ơn vì chuyện hiển nhiên đó! Em quan trọng với anh còn hơn vậy nhiều. Tôi nhìn anh cười dịu dàng, biết anh đang nói rất thật lòng. Lúc đó xe đang dừng tại đèn đỏ, anh quay sang thấy tôi cười liền làm mặt hốt hoảng, nói như thất thanh: -Đừng, đừng nhe Trân Châu! Đừng cười như vậy với anh trong lúc này, coi chừng nguy hiểm đó! Ngỡ anh không vừa ý chuyện gì, tôi tròn mắt hoang mang hỏi: -Tại sao vậy anh? Anh bất chợt cười xòa rồi nhăn mặt giải thích: -Vì nụ cười của em đẹp đến lịm hồn, coi chừng anh xỉu mất thì làm sao lái xe tới trường được! Tôi thẹn thuồng quá sức, cong môi lên ngoe nguẩy: -Cái anh này ghẹo người ta hoài! Anh lại cười không nói gì. Chà, anh cũng biết cách đùa cợt và tán tỉnh con gái lắm, chứ đâu có ngờ nghệch như các bạn anh vẫn thường nghĩ! Tới nơi, anh tìm chỗ đậu xe xong xuôi. Tôi loay hoay ráng mở cửa xe để đi ra, nhưng kiểu xe này tôi không quen nên chả biết mở cách nào. Thế là anh lại qua mở cửa xe cho rồi nắm tay dìu tôi ra khỏi xe. Duy Khải của tôi bây giờ ga lăng chả thua gì bất cứ một quý ông nào lịch lãm nhất trên đời. Ai mà còn nói anh chai cứng thô kệch với phụ nữ là sai bét rồi nhé! Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học nên trường đông ghê, đâu đâu cũng nhan nhản đầy sinh viên. Những người mặt mày hớn hở ngơ ngác như chúng tôi chắc là sinh viên mới rồi. Còn ai mặt mày ủ dột, nghiêm trang, lo lắng, hoặc hớt hải chắc là sinh viên cũ đã bầm dập nhiều. Cũng dễ nhận ra đó chứ, tôi đoán vậy và thấy tức cười gì đâu á! Cũng may chúng tôi ở không xa trường lắm, nếu không phải vào đăng ký nhà trọ trong ký túc xá nữa thì còn mệt hơn. Nhìn một dây dài sinh viên đang xếp hàng lố nhố bên đó mà muốn xỉu rồi! Hai đứa đi băng ngang khuôn viên đại học rộng mênh mông, với những con đường đá giữa những bãi cỏ lỗ chỗ cháy vàng vì cái nóng mùa hè. Đây đó có những ghế đá, cái nào cũng đầy sinh viên túm tụm xung quanh bàn tán râm ran. Chẳng biết họ quen nhau từ hồi nào mà nhanh vậy. Tôi tự hỏi nếu không có Duy Khải ở đây, một mình tôi chắc bỡ ngỡ lạ lẫm lắm. Lúc đó chắc lại phải nhờ anh Hải mất thôi! Duy Khải quay sang hỏi: -Giờ đầu của em học lớp nào và ở đâu vậy Trân Châu? Tôi ráng nhớ lại vài giây rồi nhã nhặn: -Dạ, lớp Sinh Hóa đại cương ở giảng đường 114, dãy 6. Trong lịch họ nói như vậy đó anh. Anh gật đầu vui vẻ rồi chỉ tay về hướng xéo xéo bên phải: -Vậy mình đi hướng này, anh đưa em tới nhận lớp rồi sẽ đi qua bên giảng đường của anh sau. Chẳng đợi tôi nói thêm, anh nắm tay tôi đi nhanh nhẹn về hướng chỉ. Thật tình tôi đâu muốn làm phiền anh tới vậy vì buổi đầu anh cũng phải tìm lớp, nhưng trước sự ân cần và nhiệt thành của anh, tôi không sao mở lời từ chối được. Vừa đi tôi vừa thắc mắc: -Sao anh biết đường đi rành vậy hả anh? Anh nhìn tôi nheo mắt cười, ra vẻ tự tin lắm: -Anh đã nghiên cứu trước sơ đồ toàn khuôn viên trường rất kỹ rồi. Đưa em đi thì anh phải lo cho em chu đáo chứ. Ôi, yêu mà hạnh phúc thế này ai không yêu thì dại thật! Nếu tôi kể cho mấy nhỏ bạn của tôi biết anh chăm lo và săn sóc tôi như thế nào, chắc mấy nhỏ sẽ ganh tỵ lắm. Thôi vậy để tôi biết một mình được rồi! Tôi bất giác chúm chím cười một mình trong luồng suy tư dịu ngọt. Nhận ra nét mặt tươi cười phơi phới của tôi, anh âu yếm hỏi: -Trân Châu, có gì vui mà em cười vậy? Tôi quay sang chun mũi, nhí nhảnh: -Không nói được! Chỉ biết là anh đang làm em vui được rồi. Anh lại cười khẩy đùa: -Nếu có thằng Chánh ở đây, nó sẽ trả lời em lý do anh biết rành đường đi ở trường này là tại anh đã bị ở lại lớp nữa cho coi. Tôi không nhịn được bụm miệng cười hinh hích. Tới trước cửa giảng đường đã thấy một nhóm sinh viên đứng ngồi lóng ngóng phía trước. Anh dặn dò: -Tới giờ ăn trưa nếu anh không ra kịp tới đón em thì mình gặp ở căn-tin nhé em? -Dạ - tôi đáp. Tạm biệt anh xong tôi tần ngần bước vào trong. Ôi trời cái giảng đường này sao rộng quá sức tưởng tượng của tôi. So với phòng học lớp mười hai hồi trước thì nó phải nói là khổng lồ, nhìn giống như một cái rạp chiếu phim thì đúng hơn. Trước mặt chính là hai cửa ra vào, rồi có những nấc thang đi thấp dần xuống, trên mỗi nấc là một hàng ghế dài màu đỏ cho người ta ngồi. Tôi đoán lý do họ xây như vậy là để những hàng trước không cản tầm nhìn của những người ngồi hàng sau. Phía trên bục giảng có cái micro cho giáo sư giảng dạy và một tấm màn hình khổng lồ. Thấy hai bên hông của giảng đường còn có thêm hai cửa ra vào nữa. Tôi tìm một chỗ ngồi ngay khoảng giữa phòng rồi kín đáo nhìn quanh, chẳng có một ai quen cả. Chắc là buổi đầu tiên ai cũng có cùng tâm lý hồi hộp như tôi hay sao ấy, mà phòng đã khá đông mặc dù vẫn còn sớm. Mặt ai cũng ra vẻ đăm chiêu căng thẳng. Đi học mà lo sợ giống như chuẩn bị nhập ngũ không bằng! Tôi ngẫm nghĩ rồi che miệng tự cười một mình. Một chốc sau thì lớp bắt đầu. Thầy còn khá trẻ, chả biết có muốn thị uy trước với chúng tôi không mà mặt nghiêm như một vị linh mục, và dùng microphone để thuyết trình. Thấy ngộ ngộ, nhưng cũng đúng thôi! Phòng rộng và đông người thế này, nếu gào lên mà giảng thì cổ họng chịu sao nổi. Mà có cái lạ, thầy gọi chúng tôi là “các anh chị”, chứ không phải là “các em” như hồi còn ở phổ thông. Chẳng lẽ chỉ thêm có một tuổi mà tự dưng vai vế con người ta thay đổi khiếp như vậy sao? Cũng lạ thiệt! Buổi sáng trôi qua khá thuận tiện không có gì đáng phàn nàn. Khổ nỗi đến trưa thì bụng tôi đã đói meo, vừa mệt nữa, chắc tại chú ý căng thẳng quá. Hy vọng từ từ sẽ quen hơn, chứ ngày nào cũng như thế này thì chịu sao nổi đây! Nhớ lời Duy Khải dặn lúc sáng, tôi cố gắng đi tới căn-tin để gặp anh. Bấy giờ tôi đang đói kinh khủng, nghĩ lại thấy mình hơi sơ suất không đem theo gì ăn vặt trong giỏ để cứu nguy trong những lúc này. Nhưng hiện tại sinh viên túa ra khỏi giảng đường y như rạp phim vừa dứt, đông quá chừng. Chiếc cửa ra vào coi bộ không đủ rộng nên cửa nào cũng ứ chặt người. Tôi là con gái chẳng lẽ chen lấn với người ta, với lại cũng chưa quen, nên bị lọt lại tuốt phía sau, tâm trạng khổ sở muốn khóc được. Mãi khi mọi người ra gần hết tôi mới ra được khỏi giảng đường, đứng ngơ ngác nhìn trái phải. Trời ơi, cái sân trường rộng bát ngát thế này biết đường hướng nào để tới căn-tin đây? Tính kiếm ai đó để hỏi nhờ, nhưng thấy họ đều vội vã đi nhanh như chạy làm tôi ngại chặn họ lại quá. Bây giờ mà tìm được đường đến căn-tin, đi tới đó, xếp hàng mua đồ ăn xong chắc tôi xỉu quá! Rồi Duy Khải nãy giờ chờ tôi đàng đó chẳng biết ra sao nữa. Tôi biết anh sẽ không bao giờ ăn một mình mà bỏ tôi nhịn, như vậy thì anh cũng đã nhịn đói chờ tôi nãy giờ. Tội nghiệp anh ghê, cũng vì cái chậm chạp của tôi! Tôi vừa buồn vừa tự giận mình ghê gớm. Đang đứng tần ngần chán nản chưa biết làm sao, bỗng nghe tiếng gọi bên hướng phải: -Trân Châu, em ra lâu chưa, sao lại đứng đây? Nghe giọng nói thân quen tôi quay ngoắt qua, thấy anh mặt tươi cười vui vẻ, trên tay cầm một bịch nylon lớn. Tôi mừng rơn líu cả lưỡi không thốt ra được lời. Chắc nhận ra vẻ thảm não của tôi, anh nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tôi, lo âu hỏi: -Em sao vậy Trân Châu, có ai ăn hiếp gì em hả? Tôi muốn ôm chầm lấy anh vì vui sướng, nhưng tại giữa chỗ công cộng, với lại không lẽ nhõng nhẽo với anh chỉ vì lớp học đông quá tôi ra không nhanh kịp như người ta và không biết đường tới căn-tin? Xấu hổ chết đi được! Thế là tôi ấp úng: -Dạ, đâu có, nhưng em… em… Hình như anh đoán ra gì rồi. Anh nắm tay tôi kéo lại ngồi trên bục đá xi măng cao chừng tới đầu gối dưới tán cây, ngay bên hông giảng đường. Anh mở túi nylon, đưa cho tôi một hộp đồ ăn, âu yếm nói: -Em ăn đi kẻo đói! Tôi tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên: -Anh kiếm đâu ra nhanh vậy? Anh cười phào giải bày: -Mua chứ đâu! Anh đợi một chút thấy không có em, mà căn-tin thì đông cứng ngắc. Anh nghĩ nếu đợi em xong và chờ mua nữa thì sẽ rất lâu, sợ em đói, nên anh mua luôn rồi qua đây tìm em. Tôi nghe mà xúc động quá chừng. Anh thương và lo cho tôi như vậy, còn tôi thì chậm chạp lề mề. Mà không biết sao anh có thể đi và mua thức ăn nhanh như vậy nhỉ! Tôi cố gắng phân trần: -Dạ, lớp đông quá em ra không kịp, với lại còn lạ em cũng chưa biết đường tới căn-tin. Em xin lỗi! Anh vội vàng khoa tay: -Có gì đâu, em đừng lo mấy chuyện nhỏ đó. Anh đi qua với em một chút cũng có phiền phức gì đâu! Rồi nhìn tôi mỉm cười thật hiền lành như an ủi, anh chỉ vào hộp cơm nhẹ nhàng bảo: -Em ăn đi, để nguội mất ngon! Hai đứa ngồi bên nhau ăn ngon lành. Có lẽ do đang đói nên tôi ăn với anh rất nhiệt tình và ngon miệng. Anh còn đưa tôi chai nước và khăn giấy nữa chứ, cử chỉ chu đáo vô cùng. Nhìn ra sân trường, ánh nắng chói chang chiếu qua mấy tán lá cây rộng tạo nên những đốm sáng nhảy múa chập chờn vui mắt. Từng tốp sinh viên túm tụm đây đó dưới các gốc cây to đầy bóng mát, vừa ăn vừa nói chuyện râm ran, thỉnh thoảng những tràng cười lại rộ lên. Gió thật mát làm tôi thấy vô cùng dễ chịu. Quay sang bên cạnh, thấy anh cũng đang vừa nhai thức ăn vừa tư lự nhìn ra phía xa sân trường. Mới hai tuần trước thôi chứ đâu, tôi còn giả vờ làm mặt lạ với anh khi lên trường làm thủ tục nhập học. Chắc lúc đó anh buồn lắm! Nhìn ánh mắt anh tôi biết chứ. Giờ anh đã hiểu khi ấy tôi cũng héo hon đau khổ trong lòng đến mức nào khi đóng kịch với anh như vậy. Thật sự cái cảm giác phải làm bộ lạnh nhạt với người mình yêu nó khó khăn khổ sở lắm chứ có sướng sung gì! Mỗi lần giả vờ cư xử lãnh đạm với anh như vậy xong, tôi về mà buồn hiu hắt rồi khóc một mình! Người ta đồn thần giao cách cảm có thật hay không cũng chẳng biết, nhưng khi tôi đang nghĩ tới đó thì nghe tiếng anh trầm trầm bộc bạch: -Trân Châu, giờ ngồi bên em nơi đây anh lại nhớ mới ngày hôm trước lúc mình gặp nhau ở văn phòng, sau đó anh Hải đưa em về. Anh nhìn theo dáng em xa khuất, ngỡ đã mất em mà nghe lòng mình như tan nát. Phải nói là buồn muốn vỡ tim mà chết được! Giờ nhắc lại không phải để trách móc mà anh chỉ muốn nói lên cái hạnh phúc thật to lớn khi được ở bên nhau như bây giờ. Nghe anh nói mà tôi lại xót xa. Duy Khải ơi, anh có biết đâu lúc đó em ngồi đàng sau xe anh Hải mà héo úa cả ruột gan vì thương anh! Nhớ lại đôi mắt tối sầm đau đớn của anh khi ấy, tôi chịu không nổi đã gục đầu vào lưng anh Hải mà để cho nước mắt cứ tự nhiên tuôn ra, ướt cả một mảng lưng áo của anh ấy. Lúc đó chắc cảm thấy ướt nơi lưng và nghe tiếng nấc của tôi, anh Hải quay mặt nhanh ra sau thảng thốt kêu lên: -Trời ơi con nhỏ này, khóc ướt lưng anh rồi sao Miu Miu? Tôi thút thít chẳng nói ra được lời. Anh Hải tiếp tục lái xe, chép miệng thở dài: -Miu Miu ơi nghe lời anh đi! Anh thấy hai đứa bây yêu nhau đến thế mà hành hạ nhau làm chi tội nghiệp quá. Lại còn bắt anh dính vào cái vở kịch tội tình này. Nói thiệt với em nhé Miu Miu, nhìn cậu đó buồn như vậy còn em thì ngập lụt, anh đóng vai này thật khổ cho anh quá! Nghĩ lại đi Miu Miu! Bộ tưởng tôi vui sướng lắm à? Người ta cũng đang đau khổ gần chết đây nè! Nhưng biết sao bây giờ, không làm vậy thì làm sao anh mới thay đổi cách đối xử với tôi chứ! May thay đó đã là quá khứ rồi. Còn bây giờ tôi đang vô cùng hạnh phúc bên anh. Xem cách anh chăm bẵm nâng niu tôi hiểu anh yêu mình nhiều lắm. Không biết về sau thì ra sao, nhưng tôi tin vào sự chân tình của anh. Phải không hở Duy Khải? Chợt nghe anh lại lên tiếng, giọng thiết tha: -Giờ có em rồi, anh nguyện lòng sẽ giữ em lại bên mình luôn. Tôi ngoe nguẩy hếch mặt lên đùa: -Vậy là anh muốn bắt cóc em hả? Anh cười khì gật đầu: -Tất nhiên, nhưng không phải bạo động hay bằng dây thừng đâu, mà bằng tình yêu và lòng chân thành của anh. Tôi ỡm ờ: -Vậy anh định bắt cóc em như vậy bao lâu nè? Anh nhìn tôi thật nồng nàn: -Suốt đời luôn, em bằng lòng không? Tôi cúi đầu, cười bẽn lẽn không nói gì. Vâng, nếu anh yêu em chân thành như vậy, thì em tình nguyện để anh bắt cóc mãi mãi luôn đó. Vậy sao anh không biết cho sớm để cả mùa hè hai đứa đều khổ vậy chi không biết! Anh ngốc thật! Anh đương nhiên hiểu vẻ im lặng e ấp của tôi là một sự bằng lòng, nên không nói gì về chuyện đó nữa, chỉ nhỏ nhẹ hỏi với nét mặt rất vui: -Em còn đói không Trân Châu, muốn ăn gì nữa không? Tôi ăn chắc cũng chín trên mười phần thức ăn của mình rồi, bây giờ ăn trái táo và uống nước nữa chắc no đi hết nổi luôn chứ sao lại còn đói. Thế là tôi cười duyên đáp: -Dạ em no rồi, cám ơn anh! Anh đã ăn xong gọn gàng phần ăn của mình. Nhìn vào hộp thức ăn của tôi thấy còn chút sót lại, anh ái ngại hỏi: -Vậy em tính sao với phần thức ăn còn lại hả Trân Châu? Quả thật tôi chưa biết làm sao thật. Bỏ thức ăn là điều tôi không bao giờ muốn rồi, mà tôi biết tính anh cũng vậy. Giờ này trên đời còn bao nhiêu người đang đói khát, bỏ phí thức ăn tôi có cảm giác tội lỗi sao sao ấy. Từ nhỏ ba đã dạy phải biết quý trọng thức ăn, nên ở nhà cả gia đình tôi đều ăn hết phần của mình không để sót chút nào. Nhưng bây giờ tôi gần no rồi thì sao đây? Đem theo về nhà để chiều ăn thì lỉnh kỉnh quá, mà chẳng biết nó có thiu không nữa. Thôi chắc đành phải vậy! Hình như anh lại đoán ra cái trăn trở của tôi nữa rồi, chỉ thấy anh đưa tay ra cười tủm tỉm: -Thôi đưa đây anh thanh toán luôn cho, khỏi suy nghĩ tới lui! Tôi hốt hoảng phản đối: -Hổng được đâu, ai lại đưa anh ăn đồ còn lại như vậy chứ? Nhưng anh nhanh tay thản nhiên túm lấy hộp cơm tôi đang đặt hờ hững trên đùi, cười cười rồi bỗng nghiêm nghị: -Em cũng như một nửa của anh rồi, của em ăn cũng như anh thôi. Nói vậy hết ngại chưa? Ôi trời, anh nói vậy tim ai mà không rụng. Tôi xúc động đến lặng người. Mà suy cho cùng anh nói thật đúng, nếu đã là một nửa của nhau thì sao lại ngại chuyện đó nữa! Ví dụ như chúng tôi chỉ có một hộp cơm ăn chung thì sao? Tôi cũng không hề ngại ăn như vậy thì tại sao lại khách sáo với anh chi nữa nè. Người ta khi yêu hột muối còn cắn làm đôi để san sẻ cùng nhau kia mà. Ăn xong xuôi thì tôi no ngất ngư, anh lại nhanh nhẹn gom hết rác đem bỏ vào chiếc thùng rác to đùng cách đó không xa. Trở lại bên tôi anh hỏi: -Em có danh sách những sách giáo khoa cần mua chưa? Tôi chỉ biết những sách cần cho những lớp sáng nay thôi, còn lớp chiều thì chưa, nhưng lát nữa vào chắc sẽ biết ngay thôi. Cho nên tôi lắc đầu: -Dạ em chưa có đầy đủ anh ạ, chắc phải xong chiều nay và ngày mai thì mới biết hết sách cho các lớp. Anh gật đầu: -Anh cũng vậy. Hôm nay lớp cuối cùng của em ở dãy nào? Tôi lấy tờ thời khóa biểu ra xem thật nhanh rồi đáp: -Dạ, dãy 8, ba giờ chiều tan lớp. Anh đưa ra kế hoạch nhanh chóng: -Vậy sau khi xong em cứ đứng trước giảng đường, anh sẽ đến đón em rồi mình đi tới nhà sách mua sách giáo khoa. Tôi thắc mắc trong bụng, nếu chiều mua cũng chỉ có sách cho những lớp ngày hôm nay. Vậy còn những lớp mới toanh ngày mai thì sao, chẳng lẽ phải trở lại mua thêm lần nữa? Mất công lắt nhắt chi vậy? Tôi bèn lên tiếng thắc mắc: -Sao hổng đợi xong ngày mai rồi mình mua hết một lượt luôn hả anh? Anh phì cười nhìn tôi ậm ừ: -Biết ngay thế nào em cũng hỏi như vậy mà. Tới tiệm sách chiều nay em sẽ biết, nói trước mất vui! Tôi tò mò quá nài nỉ: -Có gì bí mật vậy sao, nói em nghe đi! Anh háy mắt cười tinh nghịch: -Không bí mật, cũng không quan trọng, nhưng đợi chiều nhe! Đã gọi không bí mật mà cũng chả thèm nói cho người ta biết. Anh có hiểu cái lấp lửng như vậy làm người ta khó chịu lắm không? Ghét anh quá đi! Thế là chúng tôi tạm chia tay và trở lại lớp học của mỗi đứa. Nhìn thấy anh đi thoăn thoắt thật nhanh, thoáng một cái đã biến mất sau đám người đàng xa, bỗng dưng tôi mỉm cười một mình. Giờ hai đứa đã yêu nhau, nhưng anh vẫn giữ cái gì đó rất bạn bè hồn nhiên. Có điều bây giờ nó thân mật hơn, lãng mạn hơn, tình tứ hơn, chu đáo hơn. Và còn có một cái rất đặc biệt nữa, người bạn này tôi không muốn chia sẻ với ai hết. Có ích kỷ lắm chăng? Nếu có thì tôi đành chịu! Bây giờ chợt nhớ lại cái lần nói chuyện với nhau về Ân khi Duy Khải đến thăm nhà lần ấy, tôi mới thấy mình chủ quan và trẻ con xấu hổ chết được. Hôm đó Duy Khải có nói Ân vì đã yêu thương tôi nên mới buồn khi thấy tôi chơi thân với các bạn khác mà ít chú ý đến anh ấy hơn. Lúc đó tôi còn bướng bỉnh cãi lại anh bằng một lập luận rất ngây ngô. Giờ thì mới thấy mình đã nhầm lẫn. Khi đã yêu người ta không muốn chia sẻ người mình yêu với bất cứ ai đến mức thờ ơ với mình. Thật là một điều kỳ lạ mà đến lúc này tôi mới hiểu! Còn giờ đây, anh đối với tôi vừa là người bạn, người yêu, người bảo bọc che chở. Tưởng tượng xem ngày hôm nay không có anh tôi sẽ trống vắng và cô lẻ đến mức nào. Buổi chiều. Tôi vừa xong lớp cuối của mình liền ra khỏi giảng đường. Lớp này vắng hơn lớp lúc sáng nhiều nên tôi ra khá nhanh nhẹn, không bị ứ nghẽn như hồi sáng. Sau một ngày dài đi qua đi lại vài dãy nhà để học mấy lớp, chắc chưa quen với cách học mới, lại bỡ ngỡ, phần lo lắng, nên tới giờ tôi đã thấm mệt. Ở nhà tôi chạy bộ và đi bơi lội cũng thường, nên đi lại chút xíu thế này đâu đáng gì đối với tôi. Không hiểu sao hôm nay lại đuối nhanh vậy. Thế mới hay yếu tố tâm lý ảnh hưởng đến thể chất nhiều như thế nào. Vừa ra thì thấy Duy Khải đã đứng đợi trước giảng đường rồi. Không hiểu cách nào mà anh đi nhanh như vậy nhỉ, làm như anh biết bay hay sao ấy! Tôi vui cười hỏi trêu: -Sao anh đến nhanh vậy, bộ bỏ lớp học cuối của anh hả? Anh cười, làm bộ nhăn mặt: -Bậy nè! Bộ anh nhìn giống sinh viên trốn học lắm sao? Rồi anh lập tức nhắc: -Em sẵn sàng chưa? Mình đi qua tiệm sách! -Dạ rồi - tôi đáp. Thế là anh đưa tôi đi ra con đường rải đá. Quả nhiên anh đã nghiên cứu sơ đồ sân trường từ hồi nào thật kỹ lưỡng mà có vẻ rất rành mạch hướng đi. Hồi trưa đi một mình anh đi nhanh như gió, nhưng bây giờ đi bên tôi anh lại đi thong thả nhẹ nhàng như là ngắm cảnh xem hoa vậy. Chắc tôi làm chậm bước anh lại, chả biết anh có khó chịu không nữa! Vậy là tôi quay sang hỏi anh, cũng không hiểu sao bình thường tôi rất cẩn thận ý tứ, nhưng đối với anh tôi thấy hết sức tự nhiên và muốn nói sao cũng không dè dặt như vậy: -Em có đi quá chậm cho anh không vậy anh? Anh nhướng mắt tỏ chút ngạc nhiên, không trả lời trực tiếp mà lại nói vu vơ: -Anh nghe kể có nhiều chàng trai khi đeo đuổi cô gái mình yêu, thì khi đưa nàng về cố ý đi đường vòng vòng và thật chậm để kéo dài thời gian được bên nàng. Nói vậy em hiểu rồi hen! Tôi tất nhiên hiểu, nhưng lại nghĩ khác, nên hếch mũi phản biện: -Nhưng đó chỉ là trong giai đoạn tán tỉnh thôi phải hông anh? Khi cua được rồi mấy anh đó có còn làm vậy nữa hông? Anh cười xòa, gật gù: -Anh cũng chẳng biết mấy anh đó ra sao, còn anh thì lúc nào được ở bên em anh cũng rất hạnh phúc. Mà em biết tính anh rồi phải không, anh chả bao giờ biết nói dối giả tạo để lấy lòng người khác. Điều đó thì tôi nhìn nhận anh nói thật. Từ hồi chơi thân với anh, tôi biết anh rất ngay thẳng chưa hề ton hót nịnh nọt ai bao giờ. Trước đây anh lại còn rất chai sạn rắn đanh, làm sao có chuyện nói năng kiểu mơn trớn đầu môi chót lưỡi được. Phải công nhận từ ngày yêu tôi anh lãng mạn và dịu dàng hẳn ra. Anh đã từng tâm sự rằng làm bạn với tôi đã biến đổi và khiến anh trở thành một người hoàn thiện hơn. Anh còn cám ơn tôi nữa chứ, làm tôi ngượng chết được! Ai lại cám ơn một người chỉ vì làm bạn với mình. Tôi có tài cán gì đâu chứ mà anh nói ghê gớm đến vậy? Anh thiệt là! Đang nghĩ mông lung thì nghe giọng anh êm ái: -Đi bên em, mất bao nhiêu thời gian anh vẫn thấy rất vui. Em đừng lo nghĩ mấy chuyện đó làm chi nhé! Tôi vui sướng mỉm cười gật đầu không nói gì. Đúng là đi bên nhau vừa trò chuyện con đường trở nên ngắn lại rất nhiều, thoắt cái chúng tôi đã tới tiệm sách trong khuôn viên trường. Thấy rất đông sinh viên đang tụ tập vào mua sách giáo khoa và học cụ giống như chúng tôi. Anh nắm tay tôi đi len lỏi qua đám người để vào trong. Anh xách hai chiếc giỏ nhựa màu xanh mà người ta để cả chồng trước cửa để đựng đồ mua sắm, rồi dẫn tôi đi tìm mua sách. Không ngờ trong trường mà lại có cả một nhà sách riêng lớn như vậy. Họ sơn tường màu xanh khá dịu mắt, đèn sáng trưng. Từng kệ sách la liệt có bảng hướng dẫn từng khoa từng ngành. Thấy họ còn trưng bày áo quần thể thao có in nhãn hiệu tên trường trước ngực nữa. Mua một cái áo này để mặc lúc chạy bộ chắc cũng đẹp đó chứ, nhưng… liệu làm như vậy có vẻ khoe khoang mình là sinh viên quá chăng? Người ta hiểu lầm cho mình là hợm hĩnh thì xấu hổ chết! Rồi lại còn những dụng cụ kỹ thuật, kính che mắt an toàn, áo choàng phòng thí nghiệm, nón mũ, bút viết, đất sét để làm nghệ thuật, đủ hết cả. Đúng là đại học nó khác xa dưới phổ thông. Vui thật! Thấy tôi đứng sững một chỗ vừa lạ lẫm vừa thích thú ngắm nhìn mọi thứ trong tiệm sách, anh bước lại thật gần thầm thì bên tai tôi: -Nếu em thích xem lâu hơn thì mai mình sẽ xem tiếp. Bây giờ mình đi kiếm mua sách đi kẻo trễ! Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng rành mạch, vừa ra dấu cho tôi chú ý về hướng quầy thu ngân. Trời đất! Cả một hàng dài sinh viên tay xách nách mang đủ thứ đang xếp hàng để trả tiền. Bây giờ nếu đã tìm được hết sách bỏ trong giỏ rồi, mà chỉ chờ nguyên một hàng này để được tính tiền cũng đủ oải. May mà anh nhắc, chứ đi mua kiểu cưỡi ngựa xem hoa như tôi chắc tới tối vẫn chưa xong quá! Như sực tỉnh nhớ lại nhiệm vụ của mình vào đây để làm gì, tôi quay sang anh cười thật tươi để chữa thẹn cho cái xao lãng của mình: -Dạ, thấy lạ lạ em đứng xem mà quên mất. Mình đi anh! Không rõ anh có nghe tôi nói không mà bỗng nhiên anh có vẻ ngẩn ngơ vài giây nhìn đăm đăm vào mặt tôi. Chẳng lẽ đi đứng sơ ý thế nào mà mặt tôi dính lọ chăng? Tôi nhướng mắt ngạc nhiên hỏi nhỏ: -Sao nhìn em dữ vậy, có chuyện gì hả anh? Anh chợt lắc đầu qua lại mấy cái như muốn lấy lại sự tỉnh táo, rồi cười khẽ: -Ờ… không có gì! Ừ mình đi em. Lạ chưa! Anh mới nhắc nhở tôi nhìn đồ người ta bày bán mà ngây người ra, vậy mà anh cũng đứng ngây ra để… nhìn tôi. Thế mà hỏi thì không chịu nói. Anh vui thật! Anh đưa tôi đi thoăn thoắt qua từng quầy sách, cầm hết cuốn này đến cuốn khác bỏ vào giỏ. Anh làm rất nhanh và chính xác, loáng một cái đã xong hai giỏ nhựa, một cho tôi và một cho anh. Tôi cầm thử một cuốn lên xem. Nó dày cui, nặng chắc cả ký. Anh nhìn tôi cười cười: -Muốn cầm thử nguyên giỏ không? Tôi ghé tay xách thử, không ngờ một giỏ sách mà khá nặng như vậy. Nếu mà đợi xong ngày mai rồi mua hết một lượt như tôi lúc đầu đề nghị, ôm một đống sách kiểu đó chắc rụng cái tay luôn quá. Giờ thì tôi hiểu cái lý do anh úp mở hồi trưa khi bảo tôi mua sách thành hai đợt. Sao anh lại nhìn xa trước những chuyện có vẻ rất bình thường nhưng cần thiết vậy nhỉ? Vậy mà anh luôn khen tôi tinh tế nhạy bén, nhưng coi bộ mấy chuyện này tôi kém anh xa. May thật, ông trời cho tôi có được anh để chúng tôi bù đắp những khiếm khuyết của nhau! Xong xuôi đâu hết thì cũng gần bốn rưỡi chiều. Tôi mang hộ chiếc xách lưng cho anh, vì anh phải khệ nệ mang hai chồng sách của cả hai đứa. Khiêng hai chồng sách nặng như vậy ra tới bãi đậu xe thật vất vả. Tội anh ghê! Nếu tôi đi một mình chắc chịu thôi chứ làm sao khiêng nổi, chắc có nước mỗi lần mua một hai cuốn từ từ thôi chứ làm sao bây giờ. Ra tới nơi, anh để tôi ngồi vào xe xong xuôi rồi mở cốp xe đặt hai chồng sách vào đó. Cũng như hồi sáng lúc đi, anh lại nhìn sang xem tôi cài dây an toàn đàng hoàng đâu đó rồi mới cho xe ra đường. Buổi chiều giờ tan sở đường xá gần phố đông dễ sợ luôn, có nhiều quãng đường xe nhích tí tí một, đèn đỏ dọc ngang chi chít. Cái không khí xô bồ khác hẳn chỗ trường trung học cũ của chúng tôi. Hồi trước lúc tôi còn học bên Đại Nam Việt vì gần ngoại ô nên càng thoáng vắng hơn nữa, nhiều cây xanh và không khí trong lành. Càng đông càng chật chội và phức tạp! Duy Khải với tay ra đàng sau lấy một chai nước anh để sẵn từ hồi nào đưa cho tôi, ân cần: -Trân Châu, em có mệt không? Uống nước cho khỏe! Hôm nay anh vất vả hơn tôi nhiều, lại vừa khiêng sách nặng, anh không mệt thì thôi chẳng lẽ tôi than mệt. Thế là tôi lắc đầu để trấn an anh: -Dạ hông, anh mới là mệt. Để em mở nắp chai cho anh uống. Tôi đưa chai nước đã mở nắp đặt vào tay phải anh đang gác ở cái bục gác tay giữa hai ghế. Nhưng anh lại dịu dàng bảo: -Em uống trước đi! Biết có từ chối cũng chẳng được với anh đâu, anh sẽ nhường mãi thôi. Muốn anh uống phải đành uống trước cho anh vui lòng. Thế là tôi uống một ngụm nhỏ rồi đặt cái chai lại vào tay anh, mặt hếch lên lém lỉnh nói: -Rồi đó, giờ anh phải uống đó nha! Khi yêu người ta cứ muốn nhún nhường quan tâm chăm lo cho nhau, vậy mà còn thấy hạnh phúc nữa mới lạ chứ. Làm như người yêu của mình vui và khỏe thì mình cũng thấy vui khỏe theo. Y như là có một sợi dây vô hình nào đó nối hai người như sợi giây điện vậy, và người ta gọi cái sợi dây vô hình đó là tình yêu. Cũng ngộ ghê! Thấy anh nốc một hơi hết hơn nửa chai nước, tôi vui lắm! Rõ ràng anh đang khát nước mà còn làm bộ, nhưng nói cho cùng vì anh quan tâm cho tôi thôi. Làm bộ kiểu đó chỉ làm cho con gái tụi tôi yêu hơn thêm thôi chứ chẳng ai có lòng nào mà chê trách. -Hôm nay mấy lớp anh học như thế nào? - tôi hỏi thăm. Anh phì cười nhận xét: -Ngày đầu tiên chỉ mới làm quen chứ chưa nói được gì nhiều, và bị hù là chủ yếu. Còn em sao? Nghe cách anh ví von ngộ nghĩnh, tôi cũng cười: -Chắc giống như anh quá. Mà đúng nghe mấy thầy nói về chương trình học thấy sợ đủ thứ. Sợ hổng học nổi nè, sợ thi rớt nè, y chang nhưng bị hù vậy. Anh gật đầu bình luận: -Mình mới vào nghe sợ vậy, chứ người ta học được mình cũng học được. Em đừng lo quá nghen Trân Châu! -Dạ. Tuy nói vậy cho anh an tâm nhưng tôi không khỏi không lo, bởi chúng tôi đăng ký chương trình học hơi chẳng giống người ta. Anh thì học một khoa nhưng chương trình cấp tốc ba năm thay vì bốn năm. Còn tôi lại hơi bị tham lam nên học hai khoa cùng một lúc. Thành ra đứa nào chương trình học cũng nặng hơn người ta nhiều. Người ta có khuyên “liệu cơm gắp mắm”, không hiểu chúng tôi có lỡ gắp nhiều mắm quá rồi chăng, để rồi mai mốt phải trả giá bằng sự khát nước triền miên hay cao huyết áp đây nữa. Cũng may cá tính tôi chả thích ra đường lông ngông đi chơi nhiều. Ba mẹ cũng lo cho tôi tươm tất chỉ có ăn và học, không phải bươn chải vừa học vừa làm như nhiều người. Được may mắn như vậy mà không học tốt để ra trường thì thật đáng thất vọng. Nhất định tôi phải làm được để xứng đáng với cái ơn ông trời và ba mẹ đã ban cho. Theo như những gì tôi nghe được thì một trong những lý do lớn ảnh hưởng tới việc học tập của sinh viên chính là chuyện yêu đương nhằng nhịt và những hệ lụy đau khổ vật vờ do nó gây ra. Sinh viên mà, những mối tình lãng mạn trong khung trời đại học là điều hầu như không thể thiếu được. Điều này làm tôi băn khoăn không ít. Ba mẹ tôi có một cuộc hôn nhân phải nói là rất tốt đẹp. Từ khi bắt đầu có nhận thức, tôi cảm nhận được hai người rất thương yêu nhau. Chưa khi nào tôi thấy sự gây gỗ lớn tiếng hoặc chà đạp lẫn nhau. Tôi rất may mắn được sinh ra trong một môi trường đầy thương yêu và hòa thuận như vậy. Có lẽ vì thế mà tôi có quan niệm hết sức tích cực, gần như là tôn sùng về tình yêu và hôn nhân. Tất nhiên tôi hiểu không phải mối tình nào cũng đẹp lộng lẫy, và đâu phải cuộc hôn nhân nào cũng phẳng lặng êm đềm hạnh phúc. Thật tình khi lớn lên, tuy không chủ ý né tránh, tôi chưa từng có ý định sẽ có một tình yêu cho đến khi học xong đại học, vì có thể do ảnh hưởng của đọc tiểu thuyết nhiều quá chăng. Tôi đã từng phập phồng lo sợ sẽ đau khổ nếu yêu khi còn đi học, mà điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình. Nhưng thấy chưa, đâu phải muốn là được! Tôi đã trót yêu anh mất rồi, thậm chí lúc còn chưa kịp vào đại học. May thay là anh cũng rất yêu tôi và rất tốt, nên bây giờ tôi đang hạnh phúc vô cùng. Nhưng sao tôi vẫn sợ sợ sẽ có những lúc chúng tôi hờn giận đau khổ. Lúc đó thì sao đây? Duy Khải ơi, mình sẽ chỉ yêu nhau và không làm gì để buồn lòng nhau, anh nhé! Tôi nghĩ khi nào sẽ cùng tâm sự với anh những ý tưởng này xem anh nói thế nào. Có lẽ đoán được tôi đang suy tưởng, anh cất tiếng hỏi: -Trân Châu em đang nghĩ gì vậy? Vừa lúc đó thì chúng tôi cũng tới đầu ngõ vào nhà tôi. Bây giờ có nói chắc cũng không kịp. Chúng tôi còn gặp nhau thường mà, có gì đâu mà vội. Thế nên tôi mỉm cười lắc đầu: -Hổng có gì quan trọng khẩn cấp gì đâu anh. Bữa nào rảnh mình nói cũng hông sao. Anh dừng xe ngay trước nhà tôi rồi quay sang ôn tồn: -Em đợi đây chút, để anh giúp em đem chồng sách vào nhà. Tôi thấy anh đi vòng qua mở cửa xe cho tôi, rồi ra phía sau lúi húi gom chồng sách để sau cốp xe. Nãy giờ chạy trên đường, mấy cuốn sách vô kỷ luật tuột ra khỏi chiếc bao nhựa dùng để đựng chúng, bây giờ nằm lung tung vung vãi khắp cốp xe. Anh cột những cuốn sách của tôi lại thành một bịch rồi xách ra, trong lúc tôi bấm chuông nhà đợi dì Năm. Cửa mở. Dì Năm cười thân mật: -Cô cậu đi học về rồi à? Sinh viên hết cả rồi nhìn oai quá ha! Ngày đầu tiên có mệt lắm không? -Dạ cũng hông đến nỗi dì ạ - tôi lễ phép. Anh giúp mang chồng sách lên phòng tôi rồi quay lại dặn: -Thôi anh về nghen! Mai anh đón em cùng giờ giống hôm nay. Tôi xuống cầu thang đưa anh ra tận cổng. Thương anh quá! Hôm nay anh vất vả nguyên ngày, mà vì tôi là chính. Tại mới lạ quá tôi thật sự chưa quen, chứ bình thường tôi đâu có lề mề yếu đuối dữ vậy nè. Không có anh hôm nay chắc tôi ngất ngư quá. Nắm cánh tay anh lúc anh chuẩn bị cất bước vào xe, tôi âu yếm bảo: -Em cám ơn anh! Lái xe về cẩn thận anh nha! Anh nhìn tôi cười, nụ cười thật hiền lành đầy yêu thương, giọng dịu dàng như lời ru: -Đừng nói cám ơn như vậy Trân Châu. Em là phân nửa của anh rồi mà, nhớ chưa nè? Hôm nay anh đã dùng ý tưởng này đến hai lần, một ý tưởng thật dễ thương đầy ý nghĩa, rất người lớn. Khi người ta xem người mình yêu đã là một nửa, thì nó nói lên sự chân thành và mong muốn được gắn bó bên nhau đến trọn đời. Tôi biết anh rất nghiêm túc khi yêu tôi, nhưng tôi thật bàng hoàng nếu anh thật sự chín chắn đến như vậy trong tình yêu. Ở lứa tuổi quá trẻ này, nhiều người còn chưa biết yêu, và đa số còn lại chắc cũng đang trong giai đoạn thăm dò tìm hiểu, thế mà anh đã xem tôi là người yêu duy nhất và muốn sống đời với nhau sau này sao! Duy Khải ơi, anh hãy còn rất trẻ. Em hy vọng anh hiểu rõ những gì mình đang nói. Nếu đó đúng là tâm nguyện của anh, em sẽ rất hạnh phúc và tình nguyện làm một nửa của anh đó. Hãy cùng khích lệ nâng đỡ nhau học thật tốt để cùng ra trường xây dựng tương lai cho nhau anh nhé! Chợt nghe tiếng anh nhắc: -Em vào nghỉ ngơi đi, anh về nhé! -Dạ. Nói vậy nhưng tôi cứ nấn ná đứng yên vì muốn thấy anh vào xe đi khuất mới vào nhà. Anh thì ngược lại, cứ ngồi im trên ghế xe tay giữ vô-lăng, nhìn tôi ra vẻ muốn đợi tôi vào trong rồi anh mới yên tâm cho xe chạy. Thành ra hai đứa cứ ngần ngừ như vậy một thoáng, ai cũng muốn thấy người kia đi trước chứ không nỡ là người quay lưng đầu tiên. Nếu có ai chứng kiến chúng tôi lúc này, chắc họ ngạc nhiên lắm. Có người có thể cảm động vì tình yêu và sự quan tâm chúng tôi dành cho nhau, hoặc có người lại tưởng chúng tôi khùng hoặc ít ra cũng dở hơi không chừng! Sau cùng, anh kéo kính xe xuống, cười nói vọng ra: -Thôi em vào nhà và anh cũng đi một lượt vậy nhé! Tôi cười gật đầu đồng ý với “thỏa hiệp” của anh, bèn bước qua cổng nhưng không quên quay lại xem anh đi chưa. Chỉ thấy anh cho xe chạy tới nhưng chậm rì rì, còn ngoái cổ lại để xem tôi vào hẳn trong chưa nữa. Anh ăn gian thiệt! Anh đi rồi, tôi vào nhà dọn dẹp sách giáo khoa mới mua lên kệ sách trên bàn học rồi đi tắm gội. Ngày hè nóng nực đi học cả ngày về được tiếp xúc với làn nước mát thật dễ chịu quá đi thôi! Buổi tối, tôi ngồi xuống bắt đầu học bài. Bây giờ đã biết chương trình học và có sách giáo khoa, tôi có thể học trước để hôm sau lên giảng đường tiếp thu dễ hơn và nhớ bài lâu hơn. Cách này cũng giúp tôi chuẩn bị cho những bài kiểm tra hoặc bài thi trong tương lai ngay từ đầu. Gì chứ tôi sợ mấy cái bài kiểm tra và thi này lắm. Muốn bớt sợ phải học từ sớm thôi! Đôi khi tôi tự nghĩ không biết mình có tham lam quá chăng khi đăng ký học nặng như vậy. Điều này theo tôi biết rất ít người dám hoặc muốn làm. Ngặt một điều là giữa hai khoa, sinh hóa và công nghệ y học, tôi thích cả hai, và lại không thể lấy cái nào bỏ cái nào mới chết. Kết quả là tôi chọn luôn cả hai và coi như tự mình làm cực cái thân mình. Một lúc khi đã học xong, tạm vừa ý cho ngày đầu tiên, tôi chợt nhớ tới một điều cần làm. Đó là việc ăn trưa cho ngày mai. Anh chưa từng nói chi tiết với tôi, nhưng nhớ có lần Chánh kể gia đình anh không khá giả cho lắm. Làm sao tôi có thể để anh mua phần ăn trưa cho hoài được. Chắc chắn đó là một gánh nặng tài chánh rất lớn cho anh và gia đình. Nhưng nếu tôi mua thì anh sẽ chẳng bao giờ chấp nhận rồi, và tôi cũng phải tự hiểu mà không đặt anh vào vị trí tế nhị như vậy. Sự tự ái và lòng tự trọng của một nam nhi là điều tôi rất thông cảm. Nghĩ vậy tôi quyết định xuống bếp làm ít món cho hai phần ăn trưa mai. Lâu nay tôi học nấu ăn để làm gì mà những lúc này không xử dụng cái kỹ năng đó của mình chứ? Dì Năm thấy tôi đã tối rồi mà còn xuống bếp, hoang mang hỏi: -Cô Hai có cần gì không tôi làm cho? Tôi chuẩn bị bữa ăn hồi chiều cô không được vừa ý hả? Tôi phì cười vì sự hiểu lầm của dì, nhã nhặn thưa: -Dạ hông phải đâu dì Năm! Cháu chỉ tính làm ít đồ ăn đem theo cho bữa ăn trưa ngày mai thôi. Dì Năm khẩn khoản: -Tôi làm cho cô được mà, cô lên trên nghỉ đi! Tôi ngần ngừ suy tính. Vài bữa bài vở nhiều quá chắc có lẽ tôi cần dì Năm giúp giùm thật, nhưng bây giờ tôi còn rảnh làm chút cũng không sao, vừa ôn tay nghề vừa khỏi làm phiền dì. Nghĩ vậy tôi phân trần: -Dạ cám ơn dì! Ít hôm nữa ban ngày khi dì nấu ăn, phiền dì nấu nhiều thêm một chút để cháu đem theo ăn trưa luôn! Còn bây giờ cháu làm được mà, hông sao đâu! Thế là tôi mở tủ lạnh lấy rau thịt, cắt thái, ướp nêm, nấu nướng. Chừng nửa tiếng sau tôi đã xong hai phần ăn trưa thơm phức, phần của tôi vừa phải, còn phần anh tôi làm nhiều gấp rưỡi. Chuẩn bị xong xuôi tôi cho vào hộp xốp, cùng với chai nước, trái cây tráng miệng, khăn ăn giấy, muỗng đũa, tất cả sẵn sàng trong hai bao nylon, để vào tủ lạnh. Sáng mai chỉ việc lấy ra cho vào giỏ đựng thức ăn là đem đi thôi. Thấy hài lòng với công việc của mình, tôi lên phòng ngồi nghe nhạc một vài bản rồi tắt đèn đi ngủ sớm. Nói là muốn đi ngủ, nhưng tôi lại nằm nghĩ vẩn vơ, nghĩ tới những lớp học mới lạ ngày mai, tới việc học hành và xa hơn nữa là công việc tương lai, rồi lại nghĩ đến anh. Mặc dù chúng tôi chỉ mới chính thức là người yêu của nhau hơn có một tuần, nhưng từ sâu trong lòng tôi hiểu anh đã yêu tôi từ lâu, mà tôi cũng vậy. Một tình yêu chớm nở nhè nhẹ từ một tình bạn thật hồn nhiên. Cái tình cảm thật sự dành cho nhau mới là điều đáng nói, còn thật ra cái danh xưng bên ngoài giai đoạn này không quan trọng cho lắm. Nếu ai đó cho rằng chúng tôi là đôi bạn thân cũng được, miễn tự trong lòng chúng tôi nghĩ và đối xử với nhau ra sao là được rồi. À và còn nữa, anh đừng có một cô gái nào khác làm bạn giống kiểu như em, Duy Khải nhé! Em hổng chịu đâu đó! Tình yêu thật là lạ! Hồi trước tôi vẫn luôn rất độc lập quyết đoán, nhưng khi yêu anh rồi, tự nhiên tôi muốn mình nhỏ bé lại để được anh bảo vệ dẫn dắt khi ở bên anh. Cái cảm giác êm đềm dịu ngọt trong lòng mới hạnh phúc làm sao. Nhưng rồi tôi cũng thấy có trách nhiệm chăm lo cho anh theo cách con gái của riêng mình. Quan trọng hơn hết, khi đã nguyện là của anh rồi, tôi phải đắn đo cẩn thận hơn nhiều trong những mối quan hệ xã hội, nhất là với người khác phái. Tôi muốn anh sẽ luôn hãnh diện vì tôi, tin tưởng vào tình yêu của tôi dành cho anh, và không bao giờ phải buồn phiền lo sợ tôi sẽ dan díu lăng nhăng với bất cứ người con trai nào khác. Tôi khinh ghét kiểu quan hệ đó vô cùng. Đã yêu thì tôi chỉ yêu duy nhất một người. Nếu như hồi xưa tôi thầm vui thích hãnh diện khi thấy đám con trai ngắm nghía vồ vập mình, thì bây giờ tôi lại ghét chuyện đó kinh khủng. Có anh rồi, tôi cần gì những săn đón dòm ngó đó? Nó chỉ làm tôi mệt mỏi và làm cho anh phập phồng. Hồi chiều lúc xếp hàng trả tiền mua sách giáo khoa trong thư viện, tôi bắt gặp vài tên con trai lén lút nhìn mình với ánh mắt là lạ, cái nhìn tôi không thích tí nào. Tôi đã rụt rè đứng sát vào nấp sau vai anh, tránh ánh mắt hau háu đáng ghét đó, và cũng để cho mấy người con trai đó biết tôi đã có anh, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa. Lúc đó anh chắc lấy làm lạ nên quay sang khẽ hỏi: -Sao vậy Trân Châu, em lạnh hả? Tôi thật tình thầm thì bên tai anh: -Dạ không, nhưng có người nhìn em kỳ quá em hổng thích! Anh nhìn quanh rất nhanh rồi nhỏ nhẹ: -Ai vậy em? Tôi đáp lí nhí: -Hai người đứng gần kệ sách bên góc trái đó anh. Anh cười nhẹ trấn an: -Họ lảng đi rồi. Nhưng nếu họ nhìn nữa, anh sẽ nói với họ em không còn “độc thân” nữa. Em chịu không? Đang không vui mà nghe anh nói tôi cũng phải bật cười. Anh thật dễ thương, biết nói hài hước cho tôi vui và giảm bớt căng thẳng. Nghĩ tới đó, tôi mỉm cười vu vơ rồi chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng. ☘︎
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2023 04:58:45 bởi Hồi Kha >
|