Trọn Đời Yêu Nhau Phần 3 CHƯƠNG 2
Thời gian thấm thoát trôi rất nhanh, mới đó đã hết thêm một năm học, và cái ngày Duy Khải phải lên đường ngày càng gần kề. Hôm nay là ngày cuối cùng trước lúc chia xa. Bốn năm trời cách biệt là quãng thời gian dài khủng khiếp cho những người đang yêu. Còn gì buồn hơn khi phải xa người yêu lâu như vậy! Nhiều khi day dứt khổ sở quá vì cái viễn cảnh ảm đạm đó, Duy Khải đã tính hủy bỏ xuất học bổng du học để được ở gần bên Trân Châu và thương yêu nàng. Nhưng rồi suy nghĩ thật kỹ, lý trí bảo chàng nếu yêu một cách trưởng thành thì nhất định phải học cho thành tài, phải có bằng cấp tốt, có công việc với thu nhập ổn định để lo cho cuộc sống hai đứa sau khi thành hôn. Thời buổi lúc này cái bằng cử nhân đại học bình thường không thể cạnh tranh được với ai. Nhiều người có tới hai ba bằng cấp khác nhau nhiều khi vẫn phải cắp hồ sơ đi xin việc khắp nơi mà chưa chắc được. Duy Khải hiểu điều đó rất rõ. Chàng không nỡ để Trân Châu vì yêu mình mà phải sống thiếu thốn cơ cực. Nàng đã khước từ những đám mai mối hôn nhân từ nhiều người có địa vị và gia thế, mà phần chắc sẽ đem lại cho nàng một cuộc sống rất phồn hoa, chỉ để được yêu chàng. Càng cảm kích tấm lòng đó của Trân Châu bao nhiêu, Duy Khải lại càng tự thấy phải có trách nhiệm bấy nhiêu để lo cho nàng được một cuộc sống kinh tế tương đối thoải mái dễ chịu khi về làm vợ mình, mà vì vậy càng cố chí phải thành công trong sự nghiệp mới xứng đáng với cái tình của nàng dành cho mình. Vì đã quyết tâm như vậy nên Duy Khải thấy việc đi xa du học là một điều bắt buộc cần phải làm, dù sẽ phải chấp nhận xa vắng người yêu. Trước đó chàng đã hỏi ý kiến của Trân Châu và chính nàng cũng khuyên nhủ chàng như vậy. Đây quả thật là một quyết định rất khó khăn cho chàng. Lúc chiều Duy Khải đã nhắn với Trân Châu khi gặp trong sân trường: -Trân Châu, tối nay anh muốn đưa em đi dạo một lần cuối trước khi anh ra đi ngày mai, được không em? Trân Châu âu yếm nhận lời: -Dạ, anh đến đón em lúc bảy giờ nhé! Từ hôm biết sẽ sắp xa nhau, Trân Châu bắt đầu nhận ra một nỗi buồn man mác trong lòng, mà càng cận ngày chàng ra đi thì nó lại càng nhân lên cao chất ngất. Những ngày gần đây nàng bồn chồn trong dạ chẳng tập trung được gì. Cũng may Trân Châu luôn chủ động chuẩn bị học bài từ trước xa nên vấn đề bài vở không bị ứ đọng xao lãng. Một phần nàng lo cho Duy Khải ở phương trời xa xứ lạ đơn côi không ai chăm sóc trong những lúc trở trời đau ốm. Một phần khác nàng sợ cái nỗi nhớ mong cồn cào liệu sức người có chịu nổi hay không, vì mấy năm qua hai đứa chưa từng xa nhau dù chỉ vài ngày, nói chi tới hàng tháng hoặc nhiều năm. Cái đau trên da thịt coi vậy mà chịu được, chứ cái ray rứt nhớ trông trong lòng nó tê tái hơn gấp nhiều lần. Ai mà chịu cho nổi! Trân Châu rất hiểu tâm tình của Duy Khải và tôn trọng quyết định ra đi của chàng, vì đó không chỉ là cho sự nghiệp của chàng mà cũng là tương lai của hai đứa. Nhưng lý trí thì bảo vậy chứ cảm xúc trong tim đâu dễ gì đè nén theo ý muốn, và cái đau khổ kia nó cứ gặm nhấm trong lòng dai dẳng. Sống trong tình cảnh như vậy thật khổ sở vô cùng! Tối hôm đó, Duy Khải đón Trân Châu tại ký túc xá rồi chở nàng đi ăn tối. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo đầm màu hồng với một dải lụa vàng cột nơi thắt lưng thành hình chiếc nơ, trông vô cùng dễ thương tươi tắn. Dường như nàng mặc đồ nào nhìn cũng xinh xắn và thật duyên dáng. Duy Khải đưa người yêu đến một tiệm ăn trung bình không tệ không sang, nhưng có địa điểm đẹp, yên tĩnh, khá lãng mạn. Chàng gọi vài món ưa thích của hai người, nhưng chả hiểu sao thức ăn hôm nay trở nên thật nhạt nhẽo vô vị một cách lạ thường. Hai người ngồi ăn chậm chạp, tư lự, lặng lẽ, lòng mỗi người đeo đuổi một nỗi buồn riêng. Hai đôi mắt thỉnh thoảng bắt gặp nhau, môi khẽ cười nhưng trong lòng ngổn ngang tâm sự. Trân Châu chợt lên tiếng hỏi, giọng buồn buồn xa vắng: -Anh Khải, đi bên đó lâu như vậy, anh sẽ thấy nhiều cái hay lạ ở xứ người. Anh sẽ gặp nhiều bạn mới. Có… có khi nào anh sẽ quên em không? Duy Khải nghe hỏi mà buốt nhói trong tim muốn rơi nước mắt. Chàng nắm lấy bàn tay mềm mại xinh xinh của nàng áp vào má, thì thầm giọng đầy yêu thương: -Trân Châu, anh không thích thề thốt, anh chỉ có thể nói là không bao giờ anh quên em được. Em đã trở thành một phần của bản thể anh rồi. Rồi chàng nhìn vào đôi mắt nàng, thật sâu lắng, thật chân tình: -Dù mình chưa có một nghi lễ gì chính thức, nhưng trong lòng anh đã xem em như vợ chưa cưới rồi. Em… em có tin anh không? Trân Châu mỉm cười thật dịu hiền, gật đầu: -Em rất tin!… Hồi nãy vì buồn quá nên em hỏi vẩn vơ thôi!… Có lẽ khi đang buồn thì đầu óc cứ nghĩ đến những điều gì kinh khủng nhất. Chàng tha thiết: -Trân Châu, anh thật lòng yêu em, và chỉ có mình em trong tim anh. Đừng nghĩ quẩn em nhé! Bình thường lúc vui có lẽ nàng đã trêu đùa với chàng rồi, nhưng bây giờ ruột gan héo hắt, nàng chỉ gật đầu đáp khẽ khàng: -Em hiểu lòng anh mà, và em cũng chỉ yêu mình anh! Cả hai rơi vào trong im lặng, nghe tim mình thổn thức nặng nề. Một thoáng trôi qua, nàng lên tiếng như dặn dò: -Anh sang đó ráng giữ gìn sức khỏe! Đừng thức khuya quá, và nhớ ăn uống điều độ nha anh! Có nhớ em thì ráng học tốt để thành tựu trở về. Em sẽ chờ đợi anh, không bao giờ thay đổi! Duy Khải cúi đầu, nghe lòng xúc động nghẹn ngào trước những lời nàng dặn dò đầy yêu thương lo lắng không khác gì một người vợ hiền tiễn chồng trước lúc đi xa. Chàng hiểu rõ Trâu Châu đang hy sinh cho mình nhiều lắm. Là nam nhi, chàng như con thuyền trôi nổi trên biển rộng khắp bốn phương, nhưng đối với người con gái tuổi xuân ngắn ngủi, bắt nàng đợi chờ đến bốn năm là một quãng thời gian dài, rất dài. Nếu gặp phải một kẻ bạc tình phụ nghĩa, họ có thể tìm tình yêu mới nơi phương xa đó, thì bao nhiêu công sức thời gian mòn mỏi đợi chờ sẽ trở thành dã tràng xe cát cùng những năm xuân thì ngà ngọc. Sự hy sinh đó nói lên một tình yêu sâu như biển và lòng tin son sắt của Trân Châu đối với chàng. Duy Khải gật đầu bùi ngùi: -Trân Châu ơi, anh thật mang ơn em vì cái ân tình này em dành cho anh! Anh sẽ xin ghi nhớ cho tới lúc lìa trần! Em hãy yên lòng, anh sẽ không bao giờ phụ tình em đâu, không bao giờ! Duy Khải nhìn vào đôi mắt đen láy đẹp vô ngần của Trân Châu đang nhìn mình thật đằm thắm, hình như nó đang long lanh ngấn lệ. Thương quá giọt nước mắt của người yêu! Trân Châu ơi, anh đã hứa không bao giờ làm cho em buồn kia mà, sao bây giờ vì hoàn cảnh mà anh lại thật bất lực khi thấy em buồn, để đôi mắt đẹp kia phải vương lệ? Em có biết trong lúc này dù gương mặt anh trông ráo hoảnh, nhưng thật ra anh đang nuốt bao nhiêu nước mắt ngược vào tim không Trân Châu! Khoảnh khắc này chắc chắn sẽ nằm mãi trong tim chàng cho đến suốt cuộc đời như một kỷ niệm trân quý nhất. Ngồi bên nhau một lát thì quán ăn bỗng dưng đông hẳn. Nhiều thực khách đổ vào tiệm làm cái không khí tĩnh mịch êm đềm bay mất. Duy Khải trả tiền xong bước lại nắm tay Trân Châu nói: -Mình đi em, anh sẽ đưa em ra công viên mình đi dạo một lát! Chàng mở cửa xe cho Trân Châu vào rồi từ từ lái đi tới công viên. Thời tiết hôm nay đã vào hè, buổi tối gió thổi dịu dịu rất mát mẻ. Trời còn khá sớm nên cũng còn nhiều người dạo chơi trong công viên. Một vài người nhân viên lao công đang quét rác và những đám lá cây rơi rụng, tạo nên những âm thanh xoẹt xoẹt khô khan trên mặt đường. Hai người sánh vai đi bên nhau dọc theo những con đường nhỏ dưới hàng cây xanh thật đẹp, không khí rất dễ chịu. Xa xa ở giữa hồ nước trong công viên, vài chú vịt đang bơi chầm chậm, làm cho cảnh trí thêm nên thơ hữu tình. Cảnh rất đẹp nhưng lòng người sầu úa nên cái gì cũng trở nên u ám thê lương. Duy Khải nhìn lên bầu trời, thơ thẩn hỏi: -Trân Châu, em còn nhớ lần trước mình cũng đi dạo ở đây không? Trân Châu cười nhẹ: -Dạ, tất nhiên là em còn nhớ rõ. Hỏi là hỏi vậy chứ Duy Khải biết chắc Trân Châu, cũng như chàng, không thể nào quên được lần đi chơi đầy kỷ niệm ấy. Hôm đó là ngày lễ Tình Yêu Valentine lúc hai người đang ở năm đầu đại học. Trước đó, tuy đã yêu nhau nhưng đôi bạn rất ít đi chơi riêng như những người khác, và vì trong năm học nên ai cũng chăm chỉ học hành không lúc nào xao lãng. Lần đó Duy Khải phá lệ mời Trân Châu đi chơi vào lễ này một lần. Lúc chàng tới khu ký túc xá của Trân Châu thì hai cô bạn cùng phòng với nàng đều đã đi chơi với bạn trai của họ, chỉ còn mình Trân Châu lẻ loi ngồi bên bàn đọc sách một mình. Duy Khải thấy vậy thương quá, cười hiền lành: -Thấy chưa, anh đón em đi chơi là phải rồi, chứ em ở nhà một mình mà các bạn đi hết thế này tội em quá! Trân Châu cười tươi như hoa: -Được đi chơi với anh thì em rất vui, nhưng nếu không đi thì em sẽ xem như một ngày bình thường, sẽ học bài rồi ngủ sớm để mai lên giảng đường. Anh ngồi chơi đợi em thay đồ chút nhé! Trân Châu của chàng là vậy đó, không bao giờ câu nệ hay so bì với người ta, chuyện gì đối với nàng cũng thành đơn giản nhẹ nhàng. Duy Khải ngồi xuống ghế cạnh chiếc bàn học nho nhỏ của Trân Châu, thấy sách giáo khoa của nàng đặt gọn gàng trên kệ, cái gì cũng ngăn nắp không lộn xộn bê bối như bàn học của chàng. Vì Trân Châu học một lúc hai khoa, sách vở của nàng còn nhiều hơn của Duy Khải nữa. Mọi thứ nơi phòng trọ này đều giản dị sơ sài hơn phòng riêng của nàng ở nhà rất nhiều, ấy vậy mà chàng chưa từng nghe nàng hé môi chê bai hay than thở về điều đó. Quả là một cô tiểu thư hòa đồng, bình dị và dễ thương một cách lạ thường. Chàng ngẫm nghĩ rồi chợt chép miệng cười sung sướng. Đang ngồi xem vẩn vơ thì Trân Châu chuẩn bị xong bước ra. Tối hôm đó nàng mặc chiếc áo đầm dài màu mỡ gà, tay ngắn kiểu, có chiếc nơ đỏ nơi thắt lưng thật dễ thương. Duy Khải đứng dậy ngắm nghía một lúc rồi khen vùi: -Hôm nay em đẹp quá đi mất! Trân Châu nhoẻn miệng cười thích thú, vì nàng biết Duy Khải đã mở lời khen thì phải rất thật lòng. Duy Khải lấy trong túi ra một món quà nho nhỏ đưa Trân Châu, trìu mến bảo: -Tặng em!… Quà nhỏ tình nhiều, hy vọng em sẽ vui! Trân Châu cúi xuống nhìn món quà, đó là một con gấu con đang ôm một trái tim hồng rất dễ thương. Nàng cảm động nói nho nhỏ: -Em rất vui, cám ơn anh nhé! Bất cứ cái gì anh tặng em đều trân quý vô cùng. Điều này thì Trân Châu nói rất thật chứ không phải khách sáo, vì Duy Khải bình thường không có tính màu mè quà cáp, nếu thậm chí không muốn nói là có vẻ hơi vô tình. Đối với chàng, những hình thức quà cáp thường bị người ta lạm dụng thái quá nên trở thành sáo rỗng chẳng mang ý nghĩa gì nhiều, và chàng cho là cái tâm đối với nhau mới quan trọng, hơn là hình thức son phấn bên ngoài. Cho nên khi Duy Khải tặng cái gì, nó mang giá trị tình cảm và thật sự biểu thị tấm lòng rất chân tình của chàng đối với người nhận. Đã hiểu tính Duy Khải nên Trân Châu mới có câu nhận xét như vậy. Chàng mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng chứa chan tình cảm, giọng nồng nàn: -Chú gấu con đó đang cầm trái tim của anh trao cho em giữ giùm đó! Trân Châu dạt dào xúc động, nhìn xuống chân thỏ thẻ: -Em hôm nay hổng có gấu, nhưng tim em thì anh đã giữ lâu rồi. -Trân Châu, anh chỉ cần có vậy thôi! Chàng âu yếm nói rồi nắm tay nàng giục: -Mình đi nhé em! Duy Khải đưa Trân Châu tới một rạp xi nê gần phố khá trang nhã, cả hai chưa từng đi xem phim với nhau lần nào. Mang tiếng là người yêu chứ thật ra hai người rất ít khi đi chơi như thế này, chỉ đi học rồi gặp nhau nói chuyện một chút mỗi ngày lúc ăn trưa rồi thôi. Không cần đi chơi nhiều mà họ lại ngày càng yêu và trân trọng nhau hơn mới là một điều diệu kỳ đáng nói! Rạp phim hôm nay thật tấp nập do rất nhiều người cũng dắt nhau đi chơi. Lễ Tình Yêu mà! Họ đứng xếp hàng mua vé, bắp rang, đậu phộng, hoặc nước ngọt nhan nhãn khắp trước rạp. Duy Khải ngước mắt nhìn lên tấm bản điện quảng cáo, hiện giờ đang có khoảng một chục phim đủ loại từ hoạt hình cho trẻ em, phim hài hước cho toàn gia đình, phim hành động, phim thám hiểm, phim tình cảm xã hội, và cả phim kinh dị nữa. Duy Khải chỉ tay lên bản quảng cáo hỏi Trân Châu: -Em thích xem phim nào nè? Nàng nhìn lướt qua rồi hớn hở gợi ý: -Em nghĩ phim tình cảm hoặc phim hài đi, được hông anh? Ngồi bên người yêu thì phim nào cũng tự nhiên trở thành hay, cái lẽ thường nó như vậy, nên đối với Duy Khải không thành vấn đề lắm. Thật sự phim nào chàng cũng thấy có cái hay riêng của nó, nhưng trong hoàn cảnh này thì có lẽ Trân Châu nói đúng, phim hài hoặc tình cảm là hợp nhất. Chàng dễ dãi: -Em lựa đi, phim nào anh cũng thích! Trân Châu đề nghị: -Vậy thôi mình xem phim hài cho nó vui anh ha! Thế là hai người vào xem phim hài và đã không hối tiếc về sự chọn lựa của mình. Bộ phim được dàn dựng rất hay và hài hước, làm cho đôi bạn cười nghiêng ngả và có những giờ phút thật sảng khoái bên nhau. Khi xuất phim tan thì đã gần chín giờ tối, Duy Khải bèn đưa Trân Châu đi bộ qua quán chè kế bên mời nàng ăn, hai người thích món chè ba màu. Xung quanh rạp có khá nhiều quán ăn và giải khát đủ loại, nào là hoành thánh, bánh cuốn, kem, nước mía, hủ tiếu bò viên, bún bò đủ loại. Mùi thơm bốc lên ngào ngạt thật cuốn hút cái bao tử. Những sợi dây đèn sáng trưng được người ta căng trên cao. Khá nhiều thực khách ngồi trên những chiếc ghế bằng nhựa màu sặc sỡ đó đây để thưởng thức các món ăn, làm cho quang cảnh tuy đã tối nhưng vẫn không kém phần rộn ràng náo nhiệt. Thời tiết hôm đó rất đẹp như thiên nhiên ban tặng người ta một món quà để hẹn hò yêu đương, trăng cũng tròn tuyệt đẹp và rất sáng. Gió mơn man dìu dịu. Sau ly chè thật thơm ngọt Duy Khải đưa Trân Châu đến công viên đi dạo. Họ vốn thích đi bên nhau như vậy và trò chuyện bàn luận những đề tài khác nhau, nhưng thật sự ít có dịp đi chung. Trân Châu lên tiếng hỏi một cách bâng khuâng: -Anh Khải, anh nghĩ tình yêu làm người ta vui hay khổ? Đối với riêng em thì tình yêu rất đẹp, nhưng sao em thấy nhiều nhỏ bạn của em cứ phải giận hờn khóc lóc vì người yêu của tụi nó nhìn đau khổ quá! Duy Khải đang suy nghĩ để trả lời cho hợp lẽ, thì Trân Châu đã bật cười nói tiếp: -Và cũng có câu hát là “Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn”. Nếu đúng như vậy, cứ mỗi lần vui phải trả giá bằng một trăm lần buồn thì thê thảm quá anh ha? Duy Khải nghe cách dẫn chứng kiểu rất toán học của Trân Châu cũng phải phì cười. Ai chứ văn thơ và nhạc thì Trân Châu đầy một bụng. Chàng bàn luận: -Theo anh nghĩ thì tình yêu là điều đẹp nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho con người, vì em nghĩ thử đi, nếu không có tình yêu thì cuộc đời này chẳng còn tí gì đáng sống nữa. Sẽ chẳng còn nhạc tình, thơ tình, truyện tình. Sẽ chẳng còn hẹn hò, hồi hộp, tương tư, mơ mộng, lãng mạn, sầu nhớ... … Còn như những cô bạn của em, anh không rõ trường hợp của họ, nhưng có thể họ bị “phản ứng phụ” của tình yêu chăng? Nói tới đây chàng phá lên cười hềnh hệch. Trân Châu cũng che miệng cười khúc khích: -Vậy coi bộ tình yêu có nhiều “phản ứng phụ” quá đó! Duy Khải hăng hái bình luận tiếp: -Bởi vậy khi quen nhau ráng mà hiểu người bạn của mình cho thật kỹ, và một khi đã chấp nhận yêu thì phải yêu luôn những cái chưa hoàn hảo của người đó, rồi từ từ cố gắng sửa. Vì giống như em đã nói trước đây, chẳng có ai trên đời mà hoàn hảo cả, nếu không biết chấp nhận thì sẽ chỉ đi từ thất vọng này đến vỡ mộng khác… … Ngoài ra cần có sự chân thật, tôn trọng và bình đẳng với nhau. Nếu đạt được những điều đó anh nghĩ người ta sẽ thấy tình yêu đẹp đẽ hơn nhiều. Ngừng một chút chàng háy mắt pha trò và kết luận: -Nghe có vẻ khó quá ha? Thảo nào họ vẫn bảo yêu là khổ! Trân Châu gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Nàng tranh luận: -Em rất đồng ý với anh, nhưng có những điều trên thực hành khó hơn lý thuyết. Ví dụ như chuyện bình đẳng mà anh vừa nói đó. Với xã hội và phong tục của mình rất trọng nam khinh nữ, thì con gái tụi em luôn chịu thiệt thòi mà. Duy Khải có vẻ xúc động, giọng chàng bùi ngùi: -Đó là một bi kịch của xã hội! Đúng ra nam nữ phải bình đẳng về nghĩa vụ và quyền lợi. Riêng đối với anh thì phụ nữ có thể còn quan trọng hơn cả nam giới nữa, vì em biết sao không, người nữ khi làm mẹ sẽ là người thầy đầu tiên của đứa trẻ. Theo anh thì nếu điều kiện kinh tế của một gia đình eo hẹp không đủ cho tất cả những đứa con tới trường, thì ưu tiên phải dành cho các bé gái. Có giáo dục những bé gái này sẽ trở thành những bà mẹ có nhận thức, có hiểu biết để dạy dỗ con mình sau này. Đó là một cách để bảo vệ thế hệ mai sau. Trân Châu nghe nói mà xúc động muốn bật khóc. Làm sao nàng không xúc động cảm kích cho được khi có người yêu biết tôn trọng giá trị và nhân phẩm của mình tới như vậy. Nàng chưa kịp nói gì thì Duy Khải lại lên tiếng trong xót xa: -Thân phận người phụ nữ đã bị ngược đãi bao đời rồi! Ước gì họ được trân trọng đúng với giá trị của họ… Và anh cũng không hiểu tại sao có những người đàn ông nỡ làm khổ hoặc hành hạ người yêu hay người vợ tội nghiệp của họ đến như vậy. Thật đáng buồn! Trân Châu sung sướng mỉm cười, thỏ thẻ: -Em thật may có được anh nên em rất hạnh phúc trong tình yêu. Phải nói là em may mắn hơn rất nhiều cô gái khác vì từ khi mình yêu nhau, em chưa có gì để phải gọi là buồn khổ. Em thật sự cảm thấy được anh tôn trọng và cưng quý. Em rất cám ơn anh! Duy Khải phì cười nhéo nhẹ vào chóp mũi nàng, trách yêu: -Khờ quá đi! Như vậy mà cũng cám ơn nữa… Chợt nhớ lại thật ra chàng cũng đã từng có lần làm Trân Châu buồn giận hồi còn học phổ thông. Lúc đó Duy Khải chỉ vì vô tình ngây ngô. Rõ ràng nàng đã tha thứ và cố tình không muốn nhắc chuyện đó. Nhưng giờ nghe Trân Châu nói chàng cũng có chút thèn thẹn trong lòng, bèn lên tiếng đính chính: -Trân Châu, thật ra… anh chẳng được tốt như em khen đâu! Em không nhớ anh đã từng làm em buồn lúc… Nhưng Trân Châu nhanh nhảu xua tay cắt lời: -Lúc đó anh đã xin lỗi, và em cũng quên rồi. Hổng nhắc nữa! Trân Châu độ lượng vị tha như vậy, khiến Duy Khải càng cảm kích và yêu quý nàng. Cả hai tiếp tục sánh vai bên nhau. Đến một góc khuất, Duy Khải bỗng dừng bước, kéo tay Trân Châu quay mặt lại rồi đắm đuối nhìn vào gương mặt nàng, lúc này sáng ngời dưới ánh trăng. Đôi mắt to đen lay láy với hàng mi cong nhìn chàng đầy dịu dàng thương yêu, đôi má hây hây hồng với làn da mềm mại thật gợi cảm, làm cho chàng như vừa nhấp phải một ly rượu tình cực mạnh. Chàng thấy người yêu mình sao đẹp đến lịm hồn, cái miệng cười xinh ơi là xinh, với đôi môi đỏ thắm đang hé mở như hai cánh hoa mời gọi. Ngọn lửa tình bỗng bùng lên dữ dội trong khung cảnh thật lãng mạn của ngày lễ Tình Yêu, khiến Duy Khải bạo dạn hẳn lên. Chàng tình tứ cúi xuống gắn trên đôi môi xuân thì chín mọng một nụ hôn nồng nàn, lúc đầu chỉ nhẹ nhàng mơn man rồi càng lúc càng tham lam vồ vập. Hai tay chàng ghì chặt châu thân mềm mại tha thướt của nàng vào lòng. Chàng đê mê trong nụ hôn chất ngất, cảm nhận sao bờ môi nàng mịn màng, êm dịu thơm ngọt không sao tả được. Nhìn em mắt ngọc môi hồng
Rượu đào không uống mà lòng đã say
Men tình say đắm ngất ngây
Cõi lòng du lãng đong đầy niềm yêu.
(thơ Hồi Kha)
Trân Châu mang cảm xúc bỡ ngỡ nhưng không giận dỗi trước hành động của người yêu. Nhìn ánh mắt say đắm đến thẫn thờ của Duy Khải, nàng nghe tim trong lồng ngực bỗng dưng đập cuồng loạn như trống đánh, rồi toàn thân run rẩy mềm rũ ra khi chàng bày tỏ tình yêu khao khát dành cho mình một cách thật bất ngờ và mãnh liệt. Đã yêu nhau lâu nay nhưng chàng đối với nàng bao giờ cũng nhẹ nhàng điềm đạm, chưa khi nào nàng thấy chàng táo bạo cuồng nhiệt như lúc này. Đôi môi nóng bỏng của chàng thật tham lam trên mặt trên môi nàng một cách đáng yêu làm sao. Trân Châu choàng đôi tay qua cổ chàng, nghe hơi thở mình như đứt quãng, hai má nóng bừng lên như phát sốt. Nàng cảm nhận được nhịp đập trong buồng tim chàng ôm sát mình đang rộn rã theo men tình ngây ngất. Đôi môi anh nóng
Đôi má em hồng
Đôi tay đan xoắn
Đôi tim nhịp đồng.
Trăng sáng trên cao
Tình yêu dạt dào
Hai tâm hồn quyện
Nụ hôn ngọt ngào.
(thơ Hồi Kha)
Sau giây phút đắm đuối trong cảm xúc kỳ diệu của tình yêu, hai người rời môi nhau, thân mình vẫn còn run rẫy, rồi nhìn nhau tình tứ đầy yêu thương. Đó là nụ hôn đầu tiên của cả Duy Khải lẫn Trân Châu, tuy có hơi vụng dại nhưng không hề kém phần mãnh liệt nồng nàn. Duy Khải nghe tim mình vẫn còn đập thình thịch sau nụ hôn vừa dứt, chàng nhìn Trân Châu tủm tỉm, ngân nga: -Bây giờ anh mới hiểu tại sao trong bài hát “Trả Lại Em Yêu” của Phạm Duy lại có một câu là “Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt…”. Thật là quá chính xác! Anh nghĩ chanh đường cũng không ngọt bằng môi em đâu! Trân Châu nghe cách ví von của chàng mắc cỡ đến sượng người. Một lát sau nàng cũng cười tinh nghịch ghẹo Duy Khải: -Vậy môi của những cô gái khác có ngọt như vậy không anh? Duy Khải nhăn mặt, thật thà khai: -Trân Châu, em tính chọc gì anh đây? Hồi nãy là lần đầu anh biết mi đó. Trân Châu ôm miệng cười khúc khích: -Em cũng vậy thôi. Nói vậy là hai đứa mình không ai bị lỗ anh há? -Chứ gì nữa! Hai đứa nhìn nhau cười thật nhí nhảnh. Người ta nói ăn quen bén mùi quả không sai. Từ sau hôm đó Duy Khải sinh ra tật rất thích được mi người yêu. Hễ gặp nhau ở đâu bất cứ lúc nào chàng cũng tranh thủ cơ hội không có ai thấy là phải thơm một cái cho bằng được. Có lần sau khi Duy Khải làm gan dám lén lút hôn nàng ngay tại góc vắng sân trường, Trân Châu ngượng quá, liếc chàng trách yêu: -Anh đó nha, làm gì dạo này hay hôn người ta quá. Ăn gian quá đi! Duy Khải nhe răng cười hì hì, lì lợm đáp: -Nếu em tìm được luật lệ hoặc khuôn phép đạo đức nào lên án việc một người con trai hôn người yêu của mình, thì anh sẽ suy xét lại. Trân Châu ấp úng không bắt bẻ được đành phải phì cười, vì điều này thì chàng hoàn toàn đúng. Khi người ta yêu, bày tỏ tình cảm bằng hôn hít nhau là chuyện bình thường. Thậm chí có lần nàng nghe ai đó kể tụi sinh viên ngoại quốc còn thản nhiên vô tư hun hít nhau ngay tại sân trường giữa đông người qua lại, mà chẳng ai than phiền chê trách gì. Làm như họ xem đó là một chuyện tự do cá nhân rất thường tình. Tuy nhiên Trân Châu cũng như Duy Khải đều còn khá truyền thống nên cũng giữ ý tứ trong việc biểu lộ tình cảm với nhau. Riêng nàng thì nói là nói vậy chứ trong thâm tâm rất hạnh phúc mỗi khi được người yêu hôn, vì nàng biết chàng có thương mới bày tỏ như vậy. Còn Duy Khải thì thú nhận một cách ngộ nghĩnh: -Trân Châu em biết không, trước giờ anh chả ghiền gì hết, không cà phê thuốc lá, không rượu bia cá độ, không cờ bạc lầu xanh. Nhưng gần đây anh đã bị ghiền một thứ rồi!… Trân Châu nghe vậy lo lắng cắt ngang: -Anh bị ghiền gì rồi nè? Có cần em giúp đi chữa trị hông? Mặt tỉnh bơ ra vẻ nghiêm túc, Duy Khải lấp lửng: -Cần chứ, vì chỉ có em mới trị được cho anh bệnh ghiền này thôi! Nàng không hiểu tròn xoe đôi mắt rất ngây thơ, hoang mang hỏi: -Em hả? Em đâu có chuyên môn gì mà trị cho anh? Chàng tinh nghịch ghé sát tai nàng thì thầm: -Bệnh ghiền của anh là… anh bị ghiền hôn em mất rồi! Trân Châu hiểu ra, đôi má hây hây đỏ vì mắc cỡ, nhoẻn miệng cười phụng phịu: -Anh thiệt là! Còn hổng biết xấu hổ. Ghiền gì mà khôn quá trời à! Duy Khải đứng ngây ra ngắm Trân Châu cười, thấy nàng quá xinh đẹp mỹ miều. Ánh nắng buổi sáng lung linh xuyên qua những tán lá cây trên cao chiếu vào khuôn mặt kiều diễm của nàng như những ngọn đèn làm cho môi má nàng thêm ửng hồng. Chàng như ngất ngây trước vẻ đẹp đầy gợi cảm của người yêu, bỗng trào lên nguồn thi hứng, cười nói với Trân Châu: -Anh biết em yêu thích văn thơ, giờ tặng em một bài thơ con cóc anh mới làm nè: Nắng len lén qua tàng cây khe khẽ
Nắng trộm hôn làm môi em thắm hồng
Tôi bắt được, ghen tuông nổi ngập lòng
Trách nắng “Đừng giành hôn em tôi nhé!”
(thơ Hồi Kha)
Trân Châu không nói gì, chỉ mỉm cười cúi đầu xuống thẹn thùng, nhìn đáng yêu không gì tả được. Chút sau nàng lém lỉnh: -Anh mà tán tỉnh kiểu này chắc con gái người ta chết với anh hết quá! Duy Khải nhìn nàng trìu mến, giọng thành thật: -Với em anh mới có nguồn thi hứng như vậy thôi! Đó là kỷ niệm của Duy Khải và Trân Châu trong lần đi chơi với nhau hơn hai năm trước, và là khi hai người đã trao cho nhau nụ hôn đầu đời, thật ngọt ngào, thật lãng mạn. Kỷ niệm này sẽ được giữ mãi trong tâm khảm của cả hai như một hành trang tuyệt đẹp khi bước vào con đường tình yêu. Lúc đó hai đứa rất hồn nhiên vui tươi không lo nghĩ gì. Còn giờ đây, cũng đang đi bên nhau trong công viên này, nhưng trước giờ chia tay cả hai đều mang trong lòng một nỗi buồn quay quắt. Chỉ qua đêm nay nữa thôi, Duy Khải sẽ bay qua bên kia bờ đại dương trên bước đường mưu tìm công danh sự nghiệp, để lại nơi này một hình bóng thương yêu của Trân Châu khắc khoải đợi chờ. Có sự chia tay nào mà không nát lòng, nhưng trong đôi tim hồng kia đã mang chung một tâm nguyện sẽ có ngày trùng phùng thật êm đềm hạnh phúc. Hai người cứ rảo bước một lúc lâu như vậy trong công viên, không ai nói với ai một lời, vì nói bao nhiêu cũng không đủ thì thôi đừng nói còn hơn. Sự sầu muộn vô hình cứ đang gặm nhấm tâm hồn của cả hai thật khổ sở ray rứt. Một lúc sau Trân Châu dừng lại khẽ bảo: -Thôi mình về đi anh, để cho anh còn chuẩn bị rồi nghỉ sớm để mai lên đường! Về tới lại khu ký túc xá của Trân Châu thì đã hơn tám giờ tối. Hai cô bạn cùng phòng với nàng đã đi chơi với bạn vẫn chưa về. Đứng trước cửa phòng, hai người bịn rịn lưu luyến quá không muốn rời nhau. Hai đôi tay đan vào nhau thổn thức. Duy Khải nhỏ nhẹ: -Để anh vào ngồi với em một chút rồi về! Trân Châu gật đầu rồi mở cửa: -Dạ, mời anh vào! Hai người ngồi trên băng ghế trong phòng sát bên nhau, trong giây phút suy tư trầm lặng. Duy Khải choàng tay qua vai Trân Châu kéo nàng sát vào mình để đầu nàng ngả trên vai chàng. Chàng vân vê suối tóc dài mượt mà óng ả của nàng, rồi cúi xuống hôn trên làn tóc đó, dáng vẻ đầy yêu thương trân quý. Thời gian buông xuống chậm chạp lặng lẽ… Tiếng tơ lòng sao quặn thắt! Rồi trong một phút xao lòng bồng bột, Duy Khải vén mái tóc của Trân Châu qua một bên vai, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần mịn màng như nhung. Chàng run run đưa bàn tay lên cái khóa dây kéo sau lưng chiếc áo đầm của Trân Châu, nhẹ nhàng kéo xuống đến thắt lưng nàng. Tiếng dây kéo kêu rèn rẹt tuy nhỏ nhưng nghe rất rõ trong căn phòng tĩnh mịch. Trân Châu chỉ kịp kêu khẽ “Đừng anh…!”, thì chiếc áo đầm đã tuột ra khỏi hai bờ vai tròn trịa của nàng rồi đổ xuống, để lộ ra cả một tòa thiên nhiên nõn nà tuyệt sắc. Dưới ánh sáng mờ mờ của ánh trăng hắt vào từ bên khung cửa sổ, người yêu Trân Châu của chàng ngồi đó, với mái tóc đen mượt phủ xuống một bên vai, nét mặt nghiêng nghiêng diễm lệ huyền hoặc, làn da trắng mịn không một chút tỳ vết, chiếc eo thon với những đường cong tuyệt mỹ, đẹp hơn cả tượng thần Vệ Nữ trong thần thoại. Dường như cái gì đẹp nhất của tạo hóa đều tụ lại kết nên thân thể nàng. Duy Khải sững sờ như ngây dại, một thoáng ham muốn trần tục nhất thời chưa kịp nhóm lên đã vội vàng bay đâu mất, nhường chỗ lại cho sự ngưỡng phục đến bàng hoàng. Châu thân của nàng trong trắng quá, tinh khiết quá, với hương trinh đến rợn người, làm cho chàng không thể nào có tà tâm để làm rụng rơi trái cấm, cũng như đang chiêm ngưỡng một báu vật pha lê tuyệt sắc mà không ai dám chạm tay vào sợ gây cáu bẩn hoen ố vậy. Dưới bóng ánh trăng thanh
Chàng nhìn em mê mải
Suối tóc huyền buông xoải
Châu thân tựa ngọc ngà
Ôi diễm lệ thướt tha!
Đẹp hơn thần Vệ Nữ
Đắm say lòng quân tử
Trước tuyệt tác thiên nhiên
Tựa lạc chốn bồng tiên
Người mơ trong thần thoại
Cấm đào đâu dám hái
Sợ tỳ vết pha lê
Khi đã một lời thề
Chờ nhau ngày hợp cẩn.
(thơ Hồi Kha)
Trân Châu đã đoán trước đêm nay sẽ là một đêm day dứt nhất trong đời nàng từ xưa đến nay, vì đây là đêm chia xa khi người nàng yêu sắp ra đi, và nàng sẽ phải đối diện với sự hỗn độn trong lòng giữa cái bồng bột trong tình yêu và rắn rỏi của lý trí. Khi Duy Khải theo nàng bước vào căn phòng trọ vắng lặng, thì cái cảm xúc này lại càng gia tăng cường độ theo từng giây từng phút, mà không gian yên tĩnh vắng vẻ xung quanh như đang thêm phần đồng lõa. Trân Châu rất hoang mang e sợ nàng sẽ mềm yếu trước cơn sóng mãnh liệt của ái tình, giằng xé giữa trao tặng và gìn giữ, và liệu nàng có đủ sức để chối từ trước sự nài ép ái ân nếu Duy Khải ngỏ lòng. Trân Châu bàng hoàng tê dại khi chàng run run tay thoát y nàng, toàn thân như đông cứng và bộ óc như không còn khả năng phân tích trong thời gian chỉ vài giây quyết định mà có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời nàng. Chỉ vài giây trôi qua mà như là năm tháng, thời gian như hoàn toàn dừng lại, cái im lặng đến lạnh người nghe được cả tiếng tích tắc rất nhỏ của chiếc đồng hồ bàn đặt trong góc phòng. Duy Khải như tỉnh lại sau cơn mê đầy liêu trai. Chàng lắc đầu mấy cái để lấy lại tự chủ, nhấc chiếc đầm của Trân Châu lên rồi cài dây kéo lại cho nàng cẩn thận. Chàng ôm nàng vào lòng, hôn vào mang tai nàng rồi nói trong ăn năn đầy chân tình: -Xin lỗi em, anh không biết tại sao anh lại làm như vậy nữa… Trân Châu quay mặt sang, nắm bàn tay chàng, ngập ngừng: -Em… em xin cám ơn anh! Duy Khải chưa hiểu, khẽ nhíu mày nhỏ nhẹ: -Anh đang tự thấy xấu hổ và có lỗi với em, sao em lại cám ơn anh, vì chuyện gì hả Trân Châu? Trân Châu cúi mặt xuống, ngập ngừng vài giây rồi khe khẽ đáp: -Vì… anh đã giữ cho em. Duy Khải giờ mới hiểu ra, chàng đã không nài ép để đặt nàng phải vào tình trạng khó xử. Chàng xoay nàng lại để hai khuôn mặt kề cận thật gần, rồi cúi xuống chạm trán mình vào trán nàng. Hai mái đầu xanh tựa vào nhau thật lâu, đôi tim cùng thầm hẹn ước tuy lòng đã là của nhau, cả hai sẽ giữ cho nhau trong sáng cho đến ngày se tơ kết tóc. Sáng hôm sau Duy Khải ra sân bay sớm. Cha mẹ, chị Quyên, cô em gái Uyên, và vài bạn bè thân cùng ra tiễn chàng. Trân Châu tất nhiên cũng có mặt ở đó. Hôm nay nàng mang nét mặt trầm buồn lặng lẽ, hầu như không nói gì, còn Duy Khải cũng đem theo một tâm trạng nặng nề đầy tư lự. Có cảnh chia ly nào mà lại không buồn! Nghĩ cũng lạ, cái hôm nhận thông báo được cho học bổng Duy Khải đã thầm mừng vui hớn hở đến mức nào, vậy mà hôm nay tới ngày ra đi thì lại xẹp như con mèo bị nhúng nước. Tình cảm con người đôi khi nó lạ như vậy, niềm vui và nỗi buồn có thể xảy ra cho cùng một sự kiện. Có những lời nhắn gửi dặn dò, những cái bắt tay thắm thiết, những giọt lệ đã rơi và những nụ cười nhè nhẹ quyến luyến. Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi đi không vị nể ai, cuối cùng cũng tới lúc Duy Khải giã biệt mọi người để vào khu vực cách ly. Chàng nắm chặt bàn tay Trân Châu, nghe tim mình như đang rạn vỡ, mong sao đây không phải là lần cuối được nhìn thấy nhau! Trân Châu đôi mắt đẫm nước mắt, nhắn nhủ với một giọng ướt sũng, tha thiết: -Anh đi hãy cẩn thận, nhớ về em nha! Ngoái lại nhìn người yêu lần chót, chàng thổn thức: -Anh hứa nhất định sẽ trở về. Đợi anh em nhé! Trân Châu đứng bần thần nhìn qua những tấm cửa sổ bằng kính xám khổng lồ, thấy chiếc máy bay hàng không dân dụng màu trắng bạc đang tăng dần tốc độ trên phi đạo, âm thanh từ động cơ phản lực rú lên ầm ầm đến đinh tai nhức óc rồi lao vút vào bầu trời ngày hè xanh ngát, trên đó mang theo một người mà nàng đã nặng lòng yêu thương, không biết ngày nào mới gặp lại. Sau phút chia tay héo úa cả ruột gan, Trân Châu thẫn thờ về lại ký túc xá, sân trường đại học bây giờ đã vào hè vắng vẻ hơn nhiều. Những dãy hành lang im lìm lặng lẽ, những hàng cây nghiêng ngả xao xác sau những cơn gió mạnh, thỉnh thoảng cuốn theo những chiếc lá khô vương vãi trên sân trường. Bóng dáng nhỏ bé của nàng thấp thoáng trong không gian rộng lớn tĩnh mịch, lẻ loi, quạnh quẽ. Nàng đi dọc theo con đường nhỏ dẫn tới sau thư viện, cứ ngỡ như Duy Khải đang còn làm trong đó vẫn thỉnh thoảng hẹn gặp nàng dưới bóng cây này. Cảnh đó vật đó vẫn còn đây, nhưng giờ vắng người yêu nàng thấy tất cả thật lạnh lẽo hoang tàn, nhìn đâu đâu cũng đầy ắp những kỹ niệm ngọt ngào bên nhau trong suốt ba năm qua. Trân Châu nghe tim mình như đang nghẹt lại trong nỗi cô đơn tê tái, bất giác hai hàng châu lệ tuôn rơi. Anh đi rồi mang cả trái tim em
Sân trường ơi, bao ngày tháng êm đềm!
Nhớ thương anh trong từng đêm mất ngủ
Con đường giờ đâu những bước chân quen!
Anh đi rồi để hồn em khờ dại
Ngồi học bài sao mãi nhớ mong ai
Tiếng tình yêu mang trong lòng thổn thức
Kỷ niệm ngọt ngào xin chẳng phôi phai!
(thơ Hồi Kha)
☘︎
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2023 00:43:02 bởi Hồi Kha >