Hồi Kha
-
Số bài
:
141
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2020
|
Re:Tác phẩm: Trọn Đời Yêu Nhau - Phần 3
-
18.10.2020 10:52:59
Trọn Đời Yêu Nhau Phần 3 CHƯƠNG 19 Sáng hôm sau, đôi vợ chồng son Duy Khải và Trân Châu vẫn còn quấn quít bên nhau như chưa muốn dậy. Cái dư âm của cơn bão tình ái ân lúc nãy vẫn còn âm ỉ chưa hoàn toàn lắng dịu, khiến cho đôi uyên ương cứ muốn mãi bên nhau thật gần, thật lâu để tận hưởng hạnh phúc. Trân Châu nằm thỏm trong lòng chồng, sung sướng cảm nhận đôi môi chàng đang mơn man hôn trên làn tóc. Căn phòng này rất thân thương với nàng, nhưng bây giờ lại càng ấm cúng hơn khi có sự hiện diện của người bạn đời mà nàng thương yêu hết dạ. Chưa khi nào nàng có một tâm trạng nhẹ nhàng dịu ngọt trong lòng như lúc này. Nàng với tay ra sau đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt Duy Khải đang kề cận ngay phía sau đầu mình, nhỏ nhẹ nói: -Anh Khải, sáng nay chút nữa thong thả anh đưa em về thăm ba má, chị Quyên và em Uyên bên nhà, nha anh? Đang mê say hôn làn tóc óng mượt của vợ, Duy Khải nghe vậy rất hài lòng cảm kích, thấy nàng quả nhiên thật hiểu biết và ý tứ. Vừa mới thành hôn xong, đa số các cô dâu sẽ rất chú ý đến những ngày trăng mật hạnh phúc ở một thành phố xa mộng mơ trữ tình nào đó, còn nàng thì việc đầu tiên muốn làm là về thăm hỏi gia đình chồng. Chàng khẽ nhoài đầu tới hôn vào má vợ, dịu dàng đáp: -Chút nữa ăn sáng xong xuôi mình sẽ cùng đi. Ngừng một chút chàng hỏi: -Mà Trân Châu này, em có muốn mình đi đâu cho tuần trăng mật không? Anh sẽ đưa em đi nơi nào em thích. Đừng ngại em nhé! Trân Châu nằm lặng im suy nghĩ. Đối với nàng những khoảnh khắc như thế này là hạnh phúc nhất rồi, đâu cần phải đi đâu xa nữa. Hạnh phúc tuy mong manh dễ vỡ nhưng đôi khi cũng rất bình dị. Nhiều khi nó ở ngay bên cạnh mà người ta cứ đeo đuổi đâu đâu, để rồi chỉ khi đánh mất nó rồi mới giật mình hối tiếc thì đã muộn. Nếu người ta biết hài lòng và trân quý những gì mình đang có, giữ gìn và xây đắp nó thì hạnh phúc sẽ mãi trong tầm tay, hoặc nếu chưa có cũng sẽ ắt đến một cách thật bất ngờ. Nghĩ vậy nàng thủng thỉnh tỏ bày: -Em thấy mình như vậy cũng hạnh phúc lắm rồi. Đối với em thật lòng mà nói đi tuần trăng mật hay không cũng không quan trọng lắm, nhưng nếu mình muốn ghi lại kỷ niệm của một thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi sau ngày cưới thì ta sẽ đi. Gần gần cũng được chẳng cần phải cầu kỳ. Anh thấy sao? Chàng đề nghị: -Vậy thì mình ra biển chơi vài ngày cho thoải mái, em nhé? Thành phố biển chỉ cách đây hơn hai giờ lái xe về hướng Đông, là một phố thành nhỏ nhưng rất đẹp và lúc nào cũng tràn ngập khách du lịch. Hiện giờ đang mùa ấm lại càng náo nhiệt. Lúc nhỏ cả hai đều có đi riêng cùng gia đình mình, nhưng họ chưa từng đi chung đến đây lần nào. -Dạ, em cũng thích nơi đó lắm! Nhưng mà mình ra đó chơi tham quan thắng cảnh và nghỉ mát thư giãn, chứ chắc em sẽ không tắm biển đâu. Được hông anh? - nàng đáp. Duy Khải vùi mặt vào mái tóc nơi cổ vợ hôn hít say đắm. Mùi hương tóc và da thịt con gái làm cho chàng lâng lâng như đang say. Chàng thầm thì mơn trớn: -Bây giờ là mùa nắng ấm, mà em lại là vận động viên bơi lội, vậy mà ra biển chơi em lại không thích tắm biển sao? Lạ vậy Trân Châu? Nàng cười, đính chính: -Em chỉ bơi cho khỏe, chứ đâu phải tập luyện để thi đấu gì đâu mà gọi là vận động viên nghe long trọng quá vậy anh! -Thì… ít ra em cũng bơi giỏi hơn nhiều người rồi, không phải sao cưng? Chàng lè nhè đáp trong lúc vẫn đê mê hôn nơi cổ nàng. Trân Châu bèn giải bày, giọng lẫn trong tiếng cười khúc khích vì nhột: -Dạ thì đúng, nhưng ngoài bờ biển bây giờ đông lắm đó anh. Anh nhớ mấy tháng trước lúc em đi công tác cho công ty ở miền trung không? Em ngồi trên khách sạn nhìn xuống thấy khách du lịch đông nghẹt ngoài bãi cát mà sợ luôn. Không khí xô bồ như vậy làm em hổng được thoải mái lắm đâu anh. Duy Khải ngẫm nghĩ thấy vợ chàng nói quả có lý. Đúng vậy, Trân Châu xưa nay không thích những nơi đông đúc chật chội như thế. Chàng vẫn còn nhớ rõ lần đưa nàng đi chơi Tết năm ấy ở hội hoa xuân, nàng rất thích vườn hoa nhưng vì quá đông người mà lại không được thưởng thức trọn vẹn. Đang nghĩ ngợi thì chợt Trân Châu xoay mình lại nhìn chàng cười tiếp lời, giọng nũng nịu pha chút bông đùa: -Với lại, em mà xuống nước sợ có người vì hờn ghen mà kém vui thì em buồn lắm đó! Vừa nghe qua chưa kịp hiểu ngay, Duy Khải khẽ cau mày suy nghĩ vòng vo. Chợt nhìn lại châu thân vợ mình trong chiếc đầm ngủ màu hồng mỏng manh vô cùng đầy đặn cân đối, đẹp như tiên nữ, chàng vụt hiểu ra. Thường ngày hai đứa đi chung ngoài đường chàng cũng không khó khăn gì nhận ra những đôi mắt của đàn ông đó đây len lén nhìn nàng. Bây giờ trong bộ đồ tắm ướt át dưới nước, thân hình gợi cảm kia sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt thèm khát nữa đây! Chàng rùng mình, chỉ mới tưởng tượng tới đó đã nghe mặt nóng bừng. “Trân Châu, em thật thông minh, nhạy cảm và ý tứ đến tuyệt vời! Hình như chuyện gì em cũng nhìn thấy trước anh một bước. Anh thật may mắn có được em trong đời!” Duy Khải nghĩ thầm rồi sung sướng ôm chặt lấy vợ vào lòng. Chàng mỉm cười đáp khẽ âu yếm: -Ừ, vậy thì khỏi tắm biển vậy. Mình sẽ đi ngắm cảnh tham quan cũng vui rồi. Trân Châu lật mình nằm chống thân trên hai tay cúi xuống nhìn vào đôi mắt chàng đang ngước lên nhìn mình, giọng chậm chậm êm như ru: -Được ở bên anh đi bất cứ nơi đâu em cũng rất vui. Mỉm cười, chàng nghịch ngợm đưa tay kéo nàng ngã đổ xuống nằm trên thân mình, đoạn hôn lên vầng trán vợ. Giọng chàng nồng nàn: -Trân Châu nè, lát nữa qua nhà thế nào má cũng hỏi em về chuyện cháu đích tôn đó. Hôm bữa má đã hỏi anh một lần rồi. Em nghĩ… khi nào mình sẽ sẵn sàng có con hả em? Hai má đỏ ửng lên, Trân Châu tủm tỉm cười thỏ thẻ: -Xem anh kìa! Tối qua mình đã… như vậy rồi, bây giờ anh mới bàn tính chuyện đó liệu có muộn quá hông anh? Nói vậy nhưng nàng đang thầm cảm kích chồng lắm, vì câu hỏi của Duy Khải cho thấy được sự tôn trọng của chàng đối với nàng trong việc phát triển gia đình. Với tập tục đã thành lệ từ lâu đời nơi đây, người đàn ông thường nghiễm nhiên được cái quyền quyết định chuyện con cái mặc dù người phụ nữ là người phải mang nặng đẻ đau. Và cũng không hiếm cảnh những gia đình mà người vợ bị buộc phải đảm nhận chức năng không khác gì một “máy đẻ” trong khi gia đình đã quá đông con nheo nhóc không được chăm sóc thỏa đáng. Nghe hỏi Duy Khải bèn bật cười, gãi đầu bẽn lẽn đáp: -Ừ nhỉ, anh ngớ ngẩn thật! Nhưng mà nếu… được vậy thì cũng tốt mà! Trần Châu nhìn vào mắt chồng, miệng cười xinh lúng liếng: -Anh có sẵn sàng chưa đó? Chàng cười tình, tha thiết: -Rất sẵn sàng, em yêu à! Con cái là sợi dây tình yêu bền chặt của hai đứa mà. Tủm tỉm cười, Trân Châu tinh nghịch: -Rồi, vậy mai mốt giao cho anh nhiệm vụ thay bỉm tã cho em bé thì hổng có được phàn nàn à nhen! -Khôn dễ sợ chưa! Hai đứa lại ôm nhau rúc rích cười. Mặt trời đã lên chiếu những tia sáng ban mai qua chiếc rèm cửa sổ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Đối với đôi vợ chồng mới cưới thời gian lúc này như chẳng có ý nghĩa gì nhiều, vì họ có cả ngày, cả tuần, thậm chí cả cuộc đời để chăm chút yêu thương nhau. Duy Khải nhướng mắt nhìn chiếc đồng hồ điện trên bàn học xưa của vợ, đã hơn bảy giờ sáng. Chàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhỏ nhẹ: -Bây giờ mình xuống ăn sáng đi Trân Châu, kẻo ba mẹ chờ. Trân Châu biết rõ cha mẹ nàng chưa ăn sáng giờ này, nên vẫn điềm nhiên nằm mềm nhũn trong vòng tay chàng, ánh mắt tình tứ nũng nịu: -Thôi… em còn mệt lắm chưa muốn xuống đâu. Ai biểu tối qua anh làm người ta mất ngủ làm chi! Đền em đi! Chàng cúi xuống sát mặt vợ mình, cười tinh quái: -Đền sao em mới chịu nè?… bằng cách… yêu em như lúc tối nữa nhé? Nàng lườm chồng, điểm ngón tay trỏ mình lên chóp mũi chàng trách yêu: -Anh tham lam lắm, biết cách lợi dụng quá ha! Duy Khải nhăn mặt, cười hềnh hệch: -Vậy thì em nói đi, phải đền thế nào em mới chịu? Trân Châu nhìn dáng điệu ngộ nghĩnh của chồng, muốn nhõng nhẽo để đùa với chàng một chút. Nàng choàng hai tay qua cổ chàng, giọng ngọt lịm vòi vĩnh: -Nếu anh muốn em xuống ăn sáng, vậy bồng em xuống nhà dưới đi. Em hổng muốn tự đi đâu, mệt lắm! Duy Khải nhìn sâu vào đôi mắt đen láy, thật long lanh dịu dàng, đẹp như mặt nước hồ thu kia mà nghe hồn mình như đang chơi vơi chìm đắm trong một bể yêu thương từ đôi mắt ấy. Tim chàng thổn thức với một tình yêu nồng nàn dành cho vợ và kỷ niệm ngọt ngào xưa lại chập chờn hiện về. Cô bạn học hiền lành dấu yêu này mà chàng đã từng bỡ ngỡ đến thăm trong những chiều Chủ Nhật xa xưa năm ấy khi còn học chung, người đã nắm giữ một nửa linh hồn chàng bao năm qua, giờ đây đã thật sự là vợ chàng. Đã chính thức cưới nhau ngày hôm qua, dấu tích gối chăn còn đây mà chàng vẫn cứ ngỡ như một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp đầy hạnh phúc khiến chàng vui sướng trong lòng muốn hét lên được. Nghe giọng Trân Châu vòi vĩnh Duy Khải chỉ cười cười không nói gì, thừa biết nàng đang làm nũng đùa trêu với mình thôi, chứ hai đứa ăn mặc đồ ngủ thế này thì làm sao ra khỏi phòng được. Thế là chàng bất ngờ bế xốc thân hình mềm mại tha thướt của nàng lên, vờ như định chạy ra khỏi phòng. Chàng vừa dợm bước đi thì nàng đã nhanh nhẹn vùng thoát ra, bước xuống đất cười rũ rượi: -Nói chơi chứ em sao nỡ để đức lang quân của em phải vất vả như vậy, hổng khéo bị đau lưng thì khổ! Rồi nàng nhí nhảnh nắm tay chàng cùng chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Hai người đã thành vợ chồng mà vẫn hồn nhiên thích nô đùa với nhau y như thời trẻ dại. Duy Khải bấy giờ mới nhận ra có cả một nhà tắm rộng ngay trong phòng của Trân Châu mà trước giờ chàng không hề biết. Những lần trước đến chơi chàng chỉ thấy cánh cửa gỗ đóng kín nằm ở một góc phòng nàng, nhưng cũng không để ý hay thắc mắc gì. Té ra đó là lối vào của căn nhà tắm này. Bây giờ đã thành vợ chồng và là căn phòng sinh hoạt của hai người, chàng mới lần đầu tiên bước vào và vô cùng ngạc nhiên. Nó rộng hơn cả một căn phòng ngủ ở nhà chàng, đèn đuốc sáng trưng. Có cả một tấm gương to bằng nửa bức tường gắn trên vách, xung quanh có viền gỗ cầu kỳ nhìn rất sang và đẹp. Chàng tự nghĩ có lẽ cha mẹ nàng có công ty sản xuất hàng nội thất nên những thứ trang trí căn nhà tắm này thật mỹ thuật. Lại có cả một bàn phấn cho Trân Châu nhưng nàng chẳng khi nào dùng, mỹ phẩm nước hoa các loại xếp thành hàng trên bàn. Chàng nhìn một vòng hết căn phòng rồi phì cười tấm tắc khen: -Công nhận căn phòng này của em ở trong này luôn cũng được, đâu cần phải xuống nhà dưới làm chi há Trân Châu, trừ khi cần ăn uống. Đang chải suối tóc dài, nàng nghe nói dừng tay cười chúm chím: -Thì bởi vậy mới dùng được cho hai vợ chồng nè. Hôm trước lúc mình bàn tính chuyện ra riêng hay ở đây, em cũng đã tính đến yếu tố này trong quyết định cuối cùng rồi. Một lần nữa Duy Khải lại thầm khen ngợi cái chu đáo nhìn xa của vợ. Nhìn nàng với ánh mắt tinh nghịch trêu chọc, chàng cười hỏi: -Nói thật đi, có phải hồi xưa lúc gia đình mới dọn về đây, em đã vòi vĩnh đòi cho được căn phòng thật tiện lợi này phải không? Dĩ nhiên Trân Châu biết chồng ghẹo chọc cho vui. Chàng thừa biết vợ mình đâu có cái tính đua đòi so đo như vậy bao giờ. Nguýt chồng một cái, nàng cong môi đáp: -Hổng có đâu! Ba mẹ tự ý cho em đó, nói con gái ở vậy cho tiện. -Vậy lúc đó Chinh nó không khiếu nại sao? - chàng vui vẻ hỏi. -Dạ không anh, phòng của nó nhỏ hơn nhưng cũng rất thoải mái cho một người rồi. Em ở phòng đó cũng được thôi, nhưng ba mẹ lại cho phòng này. Anh ở đây thấy sao, có thích không anh? - nàng ân cần hỏi. Duy Khải cảm động, nắm tay vợ trầm giọng đáp: -Anh rất thích, chỉ cần hai đứa mình bên nhau thì ở đâu anh cũng vui. Không có em thì đền đài nguy nga bao nhiêu cũng chẳng có ý nghĩa gì! Anh nói rất thật lòng đó! Trân Châu chớp làn mi đẹp, đôi mắt long lanh nhìn chàng dịu dàng: -Em cũng vậy! Đôi vợ chồng chuẩn bị xong xuôi, áo quần gọn gàng rồi dắt nhau xuống nhà dưới. Duy Khải đã đến thăm Trân Châu nhiều lần, nhưng đây là ngày đầu tiên chàng sống nơi đây nên cũng có ít nhiều ngượng ngập. Xuống đến nhà bếp, cả hai gặp ông bà Hữu Đức đang ngồi nói chuyện gì đó, ông Đức còn cầm tờ báo trên tay. Thức ăn sáng do bà Năm chuẩn bị đã sẵn sàng bày đầy cả bàn. Đôi uyên ương cùng lễ phép chào: -Dạ chào ba mẹ! Ông Đức vui vẻ cười đáp: -Chào hai con. Sao không nghỉ thêm mà dậy chi sớm vậy? -Dạ tụi con cũng dậy lâu rồi ba mẹ à - Duy Khải đáp. Trân Châu cũng cười góp lời: -Anh Khải đòi xuống sớm vì sợ ba mẹ chờ đó! Bà Đức nhỏ nhẹ hỏi thăm: -Hôm nay hai đứa có định đưa nhau đi đâu chơi chưa? Trân Châu hớn hở thưa: -Dạ, chút nữa anh Khải sẽ đưa con về thăm ba má bên nhà, rồi chiều hai đứa con sẽ ra biển chơi ít ngày. -Ờ hai đứa đi chơi đi cho vui, mới cưới xong không đi chơi ở nhà làm gì cho buồn. Khải đi xa nhớ lái xe cẩn thận nghe con! - ông Đức căn dặn. -Dạ, con hiểu. Xin ba mẹ yên tâm! - Duy Khải nhã nhặn. Khi hai vợ chồng đến nhà ông bà Duy Tâm cũng gần mười một giờ sáng. Cả nhà đều đông đủ và ai nấy tỏ vẻ vui mừng niềm nở. Trân Châu duyên dáng trong tà áo dài màu hồng, nét mặt rạng rỡ xinh tươi, vẻ hạnh phúc ngời lên qua đôi mắt. Chị Quyên của Duy Khải vốn rất quý nàng, nắm tay kéo ngồi xuống bên cạnh vui cười tỉ tê kể: -Em giỏi thật đó Trân Châu! Em làm sao mà Khải thay đổi khác hẳn như vậy, chứ hồi xưa Khải chả biết nói chuyện với con gái đâu em! Tới trường thì không chơi được với cô nào, còn ở nhà thì cứ cà khịa với chị hoặc con bé Uyên. Chị nhớ một buổi Khải về nhà lục nguyên tủ sách của chị ra tìm tòi sách báo về tâm lý phụ nữ. Thì ra sau này mới biết anh chàng tìm cách làm quen em. Trân Châu thấy chị Quyên tố khổ chồng, nhớ lại chuyện ngày xa xưa ấy mà nghe lòng bồi hồi xao xuyến. “Anh Khải, em đâu thể nào quên lần đầu anh ấp a ấp úng tìm cách bắt chuyện với em. Không ngờ anh đã về nhà chuẩn bị kỹ như vậy mà còn ngượng ngập nói không trôi. Thương anh biết bao nhiêu!” Nàng nghĩ thầm rồi chúm chím cười e ấp đáp: -Dạ, em cũng đâu có làm gì đâu chị. Tự nhiên ảnh thay đổi hồi nào em cũng hổng nhớ nữa! Chị Quyên lại tiếp tục cười nói oang oang: -Chị biết chắc là Khải thay đổi từ lúc thương em đó, sau này về nhà đàng hoàng ăn nói nhẹ nhàng hẳn ra. Đàn ông biết yêu mà đều tốt ra như vậy thì đỡ biết mấy em há? Điều này chính Duy Khải cũng đã có lần xác nhận với nàng rồi. Bây giờ nghe chị Quyên nói vậy lòng Trân Châu lâng lâng hạnh phúc vì tình yêu của chàng dành cho mình, một tình yêu thật sâu sắc đã khiến chàng cố tâm tự sửa đổi để trở nên đứng đắn hoàn thiện hơn. Bà Duy Tâm lúc này lên tiếng: -Hai đứa con bây giờ cũng lớn hết rồi, đứa nào cũng có công ăn việc làm ổn định. Má thấy hai đứa tính sao sớm có cháu cho má nghe chưa? Sanh sớm nghỉ sớm nó khỏe mấy con à! Trân Châu và Duy Khải hai vợ chồng lặng im đưa mắt nhìn nhau cố giấu nụ cười bẽn lẽn, đôi má nàng ửng hồng lên thật dễ thương. Ông Duy Tâm cười khà khà góp ý: -Chuyện đó để tụi nó tự tính với nhau. Em làm vậy gây sức ép cho tụi nhỏ không nên à nghen! Bà Duy Tâm lườm chồng phân trần: -Gì đâu mà gây sức ép anh? Không phải anh cũng đang trông thằng cháu đích tôn của anh sao? Em nói thì nói vậy chứ quyết định cũng do hai đứa nó chứ bộ. Duy Khải nghe cha mẹ tranh luận thấy vui vui bèn điềm đạm can: -Dạ chuyện đó hai con sẽ từ từ cố gắng, nhưng để xem trời có cho hay không nữa. Nói vậy chứ thật ra trong lòng chàng không thích cái khái niệm cháu đích tôn tí nào, vì tự nó chứa đựng cái hàm ý trọng nam khinh nữ trong đó rồi, một tệ nạn mà chàng luôn lên án. Ngay hiện giờ trong căn nhà này đều hiện diện những người phụ nữ thân yêu và quan trọng nhất đời chàng, đó là mẹ chàng, chị chàng, em gái chàng, và vợ chàng. Họ đều là những phụ nữ tuyệt vời. Vậy thì có lý do gì mà giá trị của người phụ nữ luôn bị xếp sau nam giới chứ? Điều này không thể chấp nhận được. Nghĩ vậy chàng lại nhã nhặn thưa tiếp: -Mà tụi con thấy con trai hay gái gì đều quý như nhau cả. Nếu ai cũng muốn sanh con trai thì khi lớn lên lấy đâu ra những cô gái cho chúng nó yêu thương và làm bạn đây? Thời bây giờ phụ nữ giỏi giang đâu thua gì nam giới mà mình phân biệt chi nữa. Dù đã nghe Duy Khải nói về vấn đề này nhiều lần, ngay bây giờ chứng kiến chàng dõng dạc tuyên bố quan điểm của mình trước cả nhà chồng, Trân Châu nghe lòng xúc động đến rướm lệ, vội quay đầu che giấu giọt nước mắt. Còn gì hạnh phúc hơn có người bạn đời biết tôn trọng giá trị và nhân phẩm của nàng như vậy. Bấy giờ Uyên em gái chàng cũng vui cười reo lên: -Em đồng ý với anh Khải. Chắc em cũng phải hỏi bạn của em xem anh ấy có quan điểm giống anh Khải không mới được. Nếu không thì em nghỉ chơi ảnh ra. Mọi người vui vẻ cười ồ. Bà Tâm ân cần: -Mà nè, trưa nay hai đứa ở lại đây ăn với ba má luôn nghe chưa! Hai vợ chồng vâng dạ rồi Duy Khải nắm tay vợ đi vào bếp phụ chị Quyên và em Uyên chàng chuẩn bị bữa ăn. Chị Quyên thân tình bảo: -Hai đứa lên nhà khách ngồi chơi nói chuyện với ba má đi. Có chút xíu chị với con Uyên làm được rồi. Không sao đâu! Nhưng Trân Châu nhất định nài nỉ phụ giúp. Nàng nhỏ nhẹ: -Làm vậy giống như tụi em là khách quá! Em cũng là con của ba má rồi, chị để em làm với. Em thích làm bếp lắm! Rồi nàng lập tức vén tóc bắt tay vào làm việc, thao tác hết sức nhanh nhẹn gọn gàng. Ba chị em gái vừa làm vừa nói chuyện râm ran vui vẻ. Thấy đã đông người làm, Duy Khải đành chịu bị cho “ra rìa” nhưng cũng tế nhị đứng nơi cửa bếp phòng khi vợ mình chưa quen với bếp lạ cần giúp đỡ gì chăng. Sau buổi ăn trưa trong không khí gia đình ấm cúng, hai người về lại tới nhà để chuẩn bị hành lý cho chuyến đi ra biển chơi. Xong việc thì cũng đã xế chiều, vì vậy Duy Khải bàn với Trân Châu sẽ dời lại sáng mai mới lên đường. Thời gian sau đó nàng lên mạng đăng ký khách sạn và những địa điểm thu hút ở thành phố biển để cùng tham quan. Duy Khải ngồi trên ghế bành ngắm nhìn vợ chàng làm những việc ấy trên máy điện toán đặt trên chiếc bàn học xưa. Công việc của nàng ở công ty đòi hỏi nhiều về kỹ năng điện toán nên nàng rất thuần thục, bàn tay xinh xinh thoăn thoắt trên bàn phím. Khi đến trang mạng cuối cùng để làm thủ tục thanh toán hóa đơn, một hiện thực nhắc nhở chàng trở về với cái trần trụi của cuộc sống. Đó là quản lý thu nhập và việc chi tiêu cho một gia đình non trẻ của hai người vừa được hình thành sao cho hợp tình hợp lý. Cuộc sống vợ chồng nó rất khác với khi còn là người yêu, vì bây giờ không chỉ là những mảng màu hồng của lãng mạn hẹn hò và mộng mơ, mà còn phải đối diện với những cái rất thật và lo toan của cuộc sống hàng ngày. Trước đây cả hai đều đã có nghĩ đến nhưng vì cái tế nhị khó nói của vấn đề nên chưa ai muốn mở lời. Nhưng bây giờ đã là lúc cần thiết để bàn luận nghiêm túc rồi. Không muốn gây xao lãng cho Trân Châu khi nàng đang làm việc, Duy Khải kiên nhẫn ngồi đợi. Một lúc sau thì nàng cũng làm xong xuôi những việc đăng ký cho chuyến đi chơi ngày mai, chàng bảo vợ lại ngồi gần bên từ tốn bàn bạc: -Trân Châu, sáng mai trước khi đi chơi mình hãy ra ngân hàng mở một trương mục chung cho cả hai vợ chồng, rồi sau đó mình bỏ chung thu nhập vào đó để lo cho chi phí gia đình. Xong việc anh sẽ đóng luôn tài khoản riêng của anh lâu nay vì chẳng cần để làm gì nữa. Trân Châu thông minh nên hiểu ngay ý chồng và rất bằng lòng với ý kiến đó. Đối với nàng khi đã là vợ chồng thì không còn sự phân biệt “của anh” hay “của em” nữa, mà bất cứ điều gì cũng phải “của hai đứa mình”, vì gia đình là của chung tuy hai mà một, và đó là nền móng căn bản cho một cuộc hôn nhân bền vững hạnh phúc. Nàng vui vẻ gật đầu tán thành: -Dạ, đúng rồi anh à! Sau khi mở trương mục chung em cũng sẽ đóng luôn trương mục riêng của em. Mình là vợ chồng rồi thì cái gì cũng chung nhau phải hông anh? Choàng tay ôm vợ vào lòng, chàng vui cười giọng hài hước: -Đúng lắm em! Và sau đó em sẽ vừa là quản lý, vừa là thư ký, vừa là thủ quỹ. Em sẽ giám sát tất cả thu chi của gia đình mình, Trân Châu nhé? Nàng liếc chồng thật duyên dáng, đủng đỉnh nói: -Sao em phải làm nhiều việc vậy, có ăn hiếp người ta hông đó? Chàng cười giòn mơn trớn: -Thì em được giữ nhiều chức vụ mà, không thích sao? Ngả đầu trên vai chồng, nàng phụng phịu: -Nhiều chức cũng mệt lắm đó anh! Anh cũng biết em hổng có tánh thích đèo bòng trèo cao mà. -Mấy chức nho nhỏ đó mà nhằm nhò gì đối với một cô gái toàn vẹn như em đâu nè! Trân Châu ngồi thẳng lên nhìn chồng, bĩu môi nguýt yêu chàng một cái: -Anh chỉ giỏi nịnh, nhưng hổng dụ được em đâu! Bằng một nụ cười ranh mãnh tinh quái, Duy Khải cúi đầu xuống sát mặt vợ nói vu vơ: -Anh nói thật chứ nịnh hồi nào! Nhưng em sẽ có thêm một chức lớn và quan trọng hơn như vậy nhiều. Lúc đó… em sẽ thấy mấy chức vừa rồi cỏn con thôi. -Là chức gì mà… Đang định hỏi là chức gì mà ghê gớm vậy, nhưng Trân Châu suy nghĩ rất nhanh và chợt hiểu ra cái ý đồ “đen tối” của chồng, bèn nín bặt, đôi má ửng hồng lên ngúng nguẩy: -Anh ăn gian quá đi, khôn gì đâu á! Qua cách nói và cử chỉ của vợ, Duy Khải biết nàng đã đoán ra dụng ý của mình muốn ám chỉ đó là cái chức làm… mẹ. Vợ chàng đã thông minh tinh tế lại hiểu chàng quá rõ, làm sao không đoán ra chứ. Nhưng Duy Khải vẫn giả vờ như không biết gì, bật lên cười sằng sặc lì lợm đáp: -Anh đã nói gì đâu mà em bảo anh ăn gian nè? Em đang nghĩ anh nói gì đó? Trân Châu xoay mặt đi giấu nụ cười thẹn thùng: -Hổng thèm nói ra đâu. Anh nghĩ gì thì tự biết đi! Cúi xuống hôn vào má vợ, chàng “dụ dỗ”: -Nói anh nghe đi Trân Châu, em vừa nghĩ gì mà tự nhiên đang nói lại ngưng vậy? Nàng xoay lại nhìn vào đôi mắt chồng, ỡm ờ: -Em biết anh muốn nói gì rồi! Nhưng mà nè, em mà nhận thêm cái chức lớn đó thì anh cũng lên một chức lớn tương đương chứ hổng phải một mình em đâu. Nói vậy đủ rõ rồi phải hông anh? -Em thật giỏi quá đi! Nói nghe cưng dễ sợ. -Vậy mấy chức anh nói hồi nãy em nhường cho anh nhé? - Trân Châu tinh nghịch trêu chồng. Duy Khải tìm lời dỗ dành vợ: -Thôi ráng đi cưng, em là nội tướng trong nhà, làm “bà tướng” lận đó. Oai thấy mồ luôn! Trân Châu nhìn chồng mỉm cười không đáp. Nói vậy thôi chứ đối với những việc gia đình, làm vợ nàng đâu ngại gì mà không đảm đương giúp chồng. Rõ ràng chàng phải có lòng tin mới giao phó cho nàng những việc quan trọng như vậy. Lúc trước Trân Châu cũng đã đọc và nghe những câu chuyện thật về nhiều người đàn ông chi li bủn xỉn theo dõi từng đồng tiêu xài của vợ mà thấy ớn. Hoặc ngược lại những người đàn bà được chồng tin tưởng giao hết tiền của cho thì lại tự tung tự tác tiêu xài một cách vô trách nhiệm. Lại có nhiều gia đình vợ chồng mỗi người có một quỹ đen để xài riêng nghe nó xa cách chẳng tin tưởng nhau tí nào. Vợ chồng sống cả đời với nhau mà không tin yêu nhau thì dẹp quách cho xong, chứ sống mà phải phòng thủ nghi kỵ nhau kiểu đó thì khổ quá và sớm muộn gì cũng đem lại những rạn nứt đổ vỡ, mà luôn tội nhất cho những đứa con. Thế là theo đúng kế hoạch đã định, sáng hôm sau hai vợ chồng ghé ngân hàng mở một trương mục chung rồi cùng nhau lái xe ra thành phố biển bắt đầu tuần trăng mật của mình. Lần đầu tiên đi chơi bên nhau với tư cách vợ chồng, cả hai đều xúc động trong cảm giác hạnh phúc lâng lâng thật tuyệt vời. Đôi uyên ương đã có những buổi đi chơi công viên sinh vật biển, tham quan bể cá và nhà bảo tàng hải dương, tản bộ tay trong tay trong công viên rợp bóng cây xanh gần bờ biển thật lãng mạn, và những giờ ngắm mặt trời lặn tuyệt đẹp bên gốc dừa trên bãi cát trắng. Trải qua bao sóng gió, nhớ thương, đau khổ và đợi chờ, đôi bạn đã hoàn thành tâm nguyện được kết bạn trăm năm cùng nhau, và giờ đây họ đang dành cho nhau tất cả mật ngọt của tình yêu, đam mê của ân ái, và thiên đường của hạnh phúc. Trên tầng cao của một khách sạn sang trọng gần bờ biển, đôi vợ chồng son nằm bên nhau nhìn ra khung cửa kính rộng hướng ra mặt biển xanh biếc. Gió biển thổi dào dạt vào phòng mát rượi. Trân Châu đôi mắt long lanh nhìn chồng với tràn đầy dấu yêu, tư lự: -Anh Khải, chuyện tình yêu của hai đứa mình từ lúc quen nhau cho đến giờ, nếu ai đó viết ra sẽ thành một cuốn tiểu thuyết tình cảm tuyệt đẹp không thua bất kỳ chuyện tình đẹp nhất nào trên đời, phải hông anh? Duy Khải thấy ý tưởng của vợ thật hay, bèn gật đầu cười đáp: -Em nói đúng lắm đó Trân Châu! Rất nhiều cuốn tiểu thuyết đó, nếu được xem là có hậu đều kết thúc lúc đôi nam nữ chính đang yêu trong câu chuyện được tái hợp, tác hợp hoặc có một đám cưới. Nhưng nhiều lúc đọc xong anh vẫn hồ nghi không biết cuộc sống sau khi kết hôn của họ có được hạnh phúc và bền chặt như mong ước hay không. Nghe chồng nói Trân Châu ngẫm nghĩ thấy điều đó thật đáng suy gẫm. Đúng vậy! Hôn nhân không phải là cái đích cuối cùng của một chuyện tình, mà hai người phải tiếp tục cuộc sống khi đã nên duyên thật hòa thuận, hạnh phúc, trân quý và trọn đời yêu nhau. Đó mới là một cuộc tình trọn vẹn. Nàng mỉm cười hóm hỉnh: -Vậy thì cuốn tiểu thuyết tình yêu của mình vẫn còn thiếu một chương nữa. Thôi thì mình sẽ đợi thêm một thời gian rồi nhờ ai đó viết luôn cũng được, anh há? Duy Khải ôm vợ vào lòng thủ thỉ: -Nếu vậy mình hãy nhắn nhủ nhau cùng tiếp tục giữ gìn và nuôi dưỡng tình yêu của hai đứa bền vững mãi Trân Châu nhé? -Dạ. Trân Châu đáp rồi quay mình sang nhẹ nhàng áp đôi môi lên môi chồng. Cả hai lại say sưa trong giấc mộng ái ân cuồng nhiệt. Nhìn khuôn mặt thanh tú hiền lành của chồng, nàng sung sướng nhận ra với thời gian chàng thật sự chứng tỏ mình có thừa bản lĩnh để là một điểm tựa cho cuộc đời nàng một cách thật vững chắc êm đềm. Duy Khải ơi, trực giác của em đã đúng! Anh thật sự là người bạn đời mà em đã hằng mong đợi. Dòng thời gian lại cuốn xô mọi người vào cuộc sống bận rộn của mưu sinh và công việc. Sau kỳ nghỉ trăng mật, đôi vợ chồng trẻ trở lại với việc làm thường nhật. Mọi thứ vẫn diễn ra nhịp nhàng đều đặn giống như trước kia, chỉ có khác là chiều họ về sống chung một nhà. Vào những buổi nghỉ trưa, hai người vẫn hẹn gặp nhau ở văn phòng của Duy Khải hoặc ở căn-tin nơi chỗ Trân Châu làm rồi cùng nhau ngồi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Đây là một thói quen rất đẹp của đôi bạn từ lúc còn là sinh viên cho tới tận bây giờ. Hôm nay Trân Châu đi làm về tắm gội xong xuôi đang chờ Duy Khải cùng ăn buổi chiều. Bình thường chàng đóng cửa văn phòng khá muộn và về đến nhà trễ hơn vợ, nên Trân Châu vẫn có thói quen chờ chồng như vậy. Ngồi rảnh rỗi nàng lấy cuốn sách mới mua hôm kia ở tiệm sách dưới phố gần công ty ra đọc. Nhớ lại hôm đó đi mua sách khi vào quầy “Phụ Nữ và Làm Mẹ”, nàng đỏ bừng mặt lấm lét nhìn quanh sợ có đồng nghiệp nào bắt gặp thì ngượng chết. Là gái có chồng được cưới hỏi đàng hoàng mà sao vào tìm mua những sách này nàng vẫn thấy mắc cỡ xấu hổ gì đâu! Cả tuần nay nàng thấy trong người khang khác, có vẻ biếng ăn, mệt mỏi, ưa buồn ngủ ngày, những cơn ựa khan bất chợt đến làm nàng khó chịu và ngượng ngùng, nhất là khi đang làm việc trong công ty. “Sao nó giống những gì họ viết trong sách thế kia?” Trân Châu phân vân tự hỏi. Nàng có linh cảm tin vui từ một món quà vô giá của Thượng Đế đã đến và dự định tối nay sẽ thông báo với chồng. Nghĩ tới đó Trân Châu chợt ửng hồng đôi má, tủm tỉm cười một mình với một niềm vui kỳ lạ không sao tả được. Tối hôm đó ăn chiều xong xuôi khi đã vào phòng riêng, Duy Khải đang làm công việc trả lời mục tâm tình bạn đọc cho một tờ báo điện tử lớn. Đây là công việc chàng vẫn làm thêm tại nhà vào mỗi buổi tối và đem lại cho chàng một khoản thù lao khá tốt. Đang say sưa gõ lóc cóc trên bàn phím thì Trân Châu bước tới gần, cúi xuống ghé miệng vào sát tai chàng nói khẽ: -Chừng nào anh làm xong, lại với em có chút việc em muốn nói với anh nhé! Đang làm gì đi nữa mà nghe vợ có việc cần bàn là chàng ngưng lại ngay, một phần là do quan tâm đến vợ và một phần do máu tò mò nổi lên. Duy Khải xoay lại ân cần hỏi: -Có chuyện gì quan trọng sao Trân Châu? Vậy em nói ngay đi, anh nghe nè! Trân Châu nhẹ nhàng thả mình xuống chiếc ghế bành gần đó, nghiêng đầu nhìn chồng cười nói: -Dạ, hổng có gì gấp đâu anh. Anh cứ làm việc đi đừng lo! Rồi nàng thủng thỉnh cầm cuốn sách trên bàn lên đọc một cách bình thản trong lúc chờ chàng. Một chốc sau thì Duy Khải cũng xong việc, tắt máy rồi lập tức bước lại ngồi kế bên vợ bồn chồn hỏi: -Rồi bây giờ có gì em nói cho anh nghe đi Trân Châu, nãy giờ anh hồi hộp quá! Trân Châu ghé môi hôn vào má chồng một cái rồi lúng liếng hỏi: -Anh còn nhớ hôm vừa đám cưới xong, anh dụ dỗ em nhận mấy chức một lượt trong gia đình mình hông? -Tất nhiên anh vẫn nhớ chứ, và em đang làm rất xuất sắc! Điều này chàng khen rất thật lòng chứ không phải nịnh vợ cho vui, vì Trân Châu quản lý tất cả thu chi trong nhà với sổ sách kế toán rạch ròi không thua gì một thư ký chuyên nghiệp, khiến chàng rất vừa ý. Hôm rồi nàng đưa sổ sách ra khoe, chỉ vào một khoản chi tiêu hàng tháng tỉ tê nói với chồng: -Anh xem nè, mỗi tháng em trích một phần nhỏ ngân sách gia đình mình để dành làm một ngân quỷ nho nhỏ giúp đỡ những người nghèo khó. Mình được ơn trời no đủ hơn nhiều người, chia sẻ một chút cho tha nhân lúc cùng cực cũng là điều tốt phải hông anh? Em mong anh hông phản đối, nha anh? Duy Khải bàng hoàng nhìn vợ với một cảm xúc ngưỡng mộ lẫn hãnh diện tràn ngập tim óc. Trân Châu vợ chàng không chỉ có một ngoại hình quá xinh đẹp mà còn mang một trái tim đầy lòng nhân ái. Thật là một cô gái toàn vẹn cả người lẫn nết! Làm sao chàng có thể từ chối một đề nghị xuất phát từ ý nguyện cao cả như vậy chứ! Nếu thế thì chàng trở nên quá tầm thường và chẳng xứng đáng với tấm lòng nàng chút nào. Đang còn bồi hồi trong xúc động thì đã nghe nàng nhỏ nhẹ nói tiếp: -Từ ngày đi làm có được thu nhập, tháng nào em cũng để dành một ngân quỹ nhỏ như vậy cho người nghèo và đã đem hiến tặng cho những trung tâm nuôi trẻ mồ côi vài lần. Chỉ có thời gian lúc cái vụ kiện cáo bị mất nhà em phải chu cấp cho cả gia đình thì không có khả năng thôi! Ôm chầm lấy vợ vào lòng bằng tất cả tình thương yêu trân quý, Duy Khải ngọt ngào đáp: -Trân Châu, em đúng là một nàng tiên giáng trần! Ơn trời cho anh được có em. Nàng được khen hai má đỏ hồng, liếc chồng nũng nịu: -Thôi đi, người ta hổng quen được nghe nịnh đâu nha! Càng ôm vợ chặt hơn, Duy Khải nghiêng đầu ghé môi hôn vào gò má mịn màng ấy, dịu dàng: -Anh nói rất thật lòng chứ nịnh hồi nào nè. Em cứ tiếp tục quỹ giúp người nghèo khổ như vậy đi, bây giờ mình có khả năng thì nên làm. Anh rất ủng hộ. Trong vòng tay yêu thương của chàng, Trân Châu nghe lâng lâng dịu ngọt trong tim. Được chồng khen và ủng hộ, nàng vui lắm, đôi môi hồng chúm chím cười trông dễ thương chi lạ! Nhớ lại những trao đổi âu yếm đó chỉ vài hôm trước, Duy Khải thấy nhẹ nhàng phơi phới vô cùng. Hôm nay bỗng nghe Trân Châu có gì muốn nói nữa, chàng hồi hộp quá sức. Chẳng lẽ lại có một tin gì còn đặc biệt hơn nữa sao? Đang nóng lòng thì đã nghe tiếng Trân Châu: -Rồi anh còn úp mở nói sẽ bàn giao thêm cho em một chức lớn hơn nữa. Còn nhớ hông anh? Chàng đã lờ mờ cảm nhận ra nàng sắp nói gì rồi, tim đập lên rộn rã, mở to đôi mắt hỏi gấp gáp: -Anh còn nhớ! Trân Châu, có phải ý em là… mình đều sắp được lên chức không? Nàng nhìn chồng thỏ thẻ: -Dạ, em chỉ nghi nghi vậy thôi, nhưng chưa có thử để kiểm chứng đâu. Duy Khải mừng muốn hét lớn, bồng xốc Trân Châu lên quay mấy vòng trên không trung, cuống quít: -Thật không Trân Châu, bao lâu rồi hả em? Miệng cười tươi như hoa, nàng tỉ tê: -Em cũng đâu biết được, chỉ mới thấy triệu chứng khang khác chừng tuần nay thôi, nhưng rất giống với những gì em đọc trong sách! Chàng tròn mắt: -Sách đâu ra vậy? Trân Châu lém lỉnh với tay lấy cuốn sách trên bàn nàng đang đọc dở hồi nãy khoe với chồng, mặt tỉnh queo: -Sách này nè, em mới mua đó! Duy Khải cầm cuốn sách lên săm soi, thấy tựa đề “Thai Kỳ của Bạn qua Mỗi Giai Đoạn”, dày cũng hơn bốn trăm trang với đủ loại hình minh họa đẹp mắt. Chàng thầm khen vợ mình chu đáo mọi chuyện cũng y như thời còn trên ghế học đường. Chàng mừng đến run cả người: -Trân Châu ơi, anh vui sướng quá! Vậy mai mình làm hẹn đi bác sĩ khám liền há em? Nàng líu lo: -Dạ, nhưng ngày mai gọi chưa chắc có hẹn liền đâu anh, với lại nếu nhiều việc trong công ty bận rộn em cũng hổng chắc gọi được đâu. Đang nóng lòng, chàng khoát tay tỏ vẻ kiên quyết: -Vậy để anh gọi cho. Anh ở văn phòng gọi thoải mái chẳng phiền phức tới ai. Nói là làm ngay. Sáng hôm sau vừa vào văn phòng tranh thủ có giờ rảnh, Duy Khải mở danh mục những bác sĩ chuyên môn sản khoa trong thành phố để làm hẹn ngay cho vợ. Một danh sách dài hiện ra. Sau khi lò dò một hồi chàng thu hẹp lại được còn hơn một chục vị tương đối gần. Không đơn giản như chàng nghĩ, một số trục trặc đã xảy ra. Người thì đã quá đông không nhận bệnh nhân mới, người thì muốn có hẹn phải đợi gần hai tháng mới có, người thì không nhận hãng bảo hiểm sức khỏe của hai vợ chồng, người thì văn phòng đóng cửa nghỉ chẳng gọi được. Sau một hồi gọi tới gọi lui chàng mới làm được một cái hẹn với nữ bác sĩ Hồng Chi ba ngày sau. Xong việc Duy Khải ngả người ra tựa vào lưng ghế, mắt nhìn lơ đãng lên trần nhà thở phào nhẹ nhỏm, tự hài lòng đã hoàn tất được một việc quan trọng. Dù chưa hoàn toàn chắc chắn, chàng rất tin vào sự nhạy cảm và trực giác của vợ mình. Tưởng tượng đến một kết quả tình yêu của hai đứa đang hình thành, tim chàng tràn ngập một niềm hạnh phúc vô bờ bến khiến chàng bất giác nở một nụ cười. Làm cái việc tư vấn trị liệu tâm lý này, Duy Khải tiếp xúc hàng ngày đủ loại thành phần thân chủ, đủ loại tầng lớp xã hội, và khi chính tai nghe được những trăn trở khổ đau của những cặp vợ chồng hiếm muộn, chàng càng hiểu rõ cái thực tế con cái sinh ra đúng thật là của “trời cho" chứ không phải hễ muốn là được. Có những cuộc hôn nhân đã tan vỡ một cách buồn bã thật đáng tiếc chỉ vì đôi vợ chồng không thể có con được với nhau, và một trong hai người không chịu chấp nhận thực trạng đó mà đành quyết định chia tay để tìm một đối tác khác. Và ngược lại cũng có những đứa trẻ được sinh ra trong nghịch cảnh thật đáng thương, khi cả cha lẫn mẹ đều chẳng hề trông đợi sự ra đời của chúng. Mới tuần trước chứ đâu xa, Duy Khải tiếp xúc với một thân chủ, một cô gái được giới thiệu tới văn phòng chàng bởi bác sĩ gia đình của cô ta vì chứng trầm cảm hậu sản khá nặng. Đứa bé là kết quả của một cuộc tình chóng vánh đầy thực dụng, mà rồi đây cuộc đời bé nhỏ kia sẽ lưu lạc vào một gia đình nào đó có nhu cần xin con nuôi, may nhờ rủi chịu! Cũng là một kiếp người, mà có những cuộc đời khi vừa mới được tượng hình đã là một niềm vui vô tận của cha mẹ, trong khi lại có những trẻ thơ bị xem như nghiệp chướng phải chịu sự hất hủi ruồng rẫy, mà các bé nào có tội tình gì! Lại có những sinh linh chẳng bao giờ được chào đời nữa! Tiếng chuông điện thoại réo rắt cắt ngang dòng suy tư về thế thái nhân tình. Duy Khải rướn người bốc máy, nghe bên kia giọng nói thân thương trong trẻo: -Anh Khải, đang làm gì đó? Em nè! Duy Khải mừng vui hồ hởi: -Ồ Trân Châu em, anh vừa gọi điện làm hẹn bác sĩ xong tốt đẹp rồi, đang ngồi nghĩ vẩn vơ thôi. Ngày kia hai giờ chiều nhé, bác sĩ Mạnh Hùng chuyên khoa sản, mười sáu năm kinh nghiệm. Khen anh đi cưng! Chàng chế ra đại một cái tên để trêu đùa vợ, và cũng không quên vòi vĩnh. Quả nhiên Trân Châu lúc đầu tưởng thật, bèn giãy nãy phản đối: -Sao kia anh, bác sĩ nam à? Thôi đi, em hổng chịu đâu. Kỳ thấy mồ! Bên này đầu dây Duy Khải bịt ống nghe lại ráng nhịn cười. Chàng ráng giữ giọng ra vẻ nghiêm túc, lì lợm ghẹo vợ tiếp: -Xem em kìa, người ta là bác sĩ học bao nhiêu năm trời, cơ thể con người chỗ nào họ không rành rọt. Em còn ngại gì nữa cho mệt nè? Bên kia dây im lặng, Trân Châu đang mím môi suy nghĩ. Có cái gì đó trong cách nói này không phù hợp với cá tính của Duy Khải và những gì chàng đã nói trước đây. Nàng còn nhớ một lần hai đứa đang mặn nồng hương lửa ái ân, chàng đang háo hức lướt đôi môi tham lam trên khắp thân nàng vừa thầm thì nửa đùa nửa thật: -Thân mình em đẹp quá Trân Châu ơi. Anh sẽ phát điên vì ghen nếu ai đó nhìn thấy em vì bất cứ lý do gì! Trân Châu nhột nhột lại thinh thích, cười rúc rích dài giọng nũng nịu ngọt đến rụng rời: -Duy Khải ơi… lên đây với em chút đi, em nói cái nè! Chàng trườn lên nhìn vào gương mặt đang ửng hồng của vợ, nhỏ nhẹ: -Sao cưng? Trân Châu ôm ghì đầu chồng kéo sát xuống mặt mình, thỏ thẻ vào tai chàng: -Anh nè, em có… có làm cho anh hài lòng hông vậy anh? Làm bộ ngơ ngác, Duy Khải hỏi: -Hài lòng chuyện gì mới được? Nàng nguýt chồng một cái thật dài, hờn mát: -Biết người ta nói gì rồi mà còn làm bộ, thấy ghét quá đi! Duy Khải nháy mắt thật lẳng với nàng, môi nhếch lên một cách đầy quyến rũ đáp: -Em thì… ừm… hơn cả tuyệt vời, em làm anh chết mất Trân Châu ơi! Nói xong chàng lại vùi mặt vào cổ nàng mà hôn say đắm điên dại. Trong hơi thở gấp rút chàng khẽ hỏi: -Còn em thì sao hở Trân Châu? Em có… vừa ý không? Nàng khúc khích cười, xoa tay vào mái tóc chồng, thì thầm: -Nếu là đi học thì… cho anh mười điểm đó, chịu chưa? Hai đứa lại ôm nhau mà cười rúc rích. Trân Châu chợt cắt cớ trêu chọc chồng: -Anh nè, thế… mai mốt nếu em có thai, rồi đi sanh, khi đó cũng sẽ có người khác thấy vợ của anh đó. Lúc đó thì sao hả anh? Duy Khải nhổm dậy nằm chống đầu trên bàn tay nhìn vợ đang ngước nhìn mình bằng đôi mắt long lanh thật tinh nghịch, chàng khịt mũi rồi phì cười đáp: -Em đúng là biết cách hỏi khó anh quá hen Trân Châu. Nàng lăn mình xoay mặt vào vách làm bộ dỗi: -Người ta nghĩ cho anh thôi chứ bộ. Ôm siết vợ vào lòng chàng nhẹ giọng: -Thì anh biết em nghĩ cho anh chứ. Lúc đó anh chỉ cho bác sĩ nữ được khám em thôi. Trân Châu xoay lại phì cười: -Hỏi để đùa với anh, chứ em cũng chỉ muốn đi bác sĩ nữ thôi à. Khi đó hai đứa đã nói với nhau như thế rồi, vậy mà bây giờ anh lại hẹn một bác sĩ nam cho mình ư? Vô lý quá! Bằng suy luận, Trân Châu đoán ra ông chồng nghịch ngợm của mình đang đùa giỡn rồi. Nàng là một cô gái hết sức thông minh nên Duy Khải thật khó có thể nói dối lâu được. Thế là nàng làm ra vẻ vô tư đáp tỉnh bơ: -Vậy hả anh? Thôi em nhường bác sĩ Mạnh Hùng cho anh đó. Em sẽ tự tìm một bác sĩ nữ cho mình. Cám ơn anh nhiều nhé anh yêu! Câu nói này làm chàng trở lại nghiêm túc ngay lập tức, vì sợ nàng làm thật và như vậy chàng sẽ phải mất công gọi lại văn phòng bác sĩ Hồng Chi để hủy cái hẹn vừa rồi. Gì chứ gọi điện thoại tới lui như hồi nãy mệt mỏi lắm. Duy Khải xởi lởi cười nói: -Giỡn với em chút thôi Trân Châu! Là bác sĩ nữ đó, tên là Hồng Chi. Em cũng thừa biết anh đâu muốn tìm bác sĩ nam cho em đâu mà sợ! Đến bây giờ Trân Châu mới phá lên cười đáp: -Em đoán ra rồi, nhưng ai biểu anh cứ đùa nghịch nên em phải nói vậy để cho anh khai thật ra chứ! -Vậy hôm đó anh đến đón em nhé Trân Châu? - chàng ân cần. Nàng sung sướng đồng ý: -Dạ, để em nói trước với sếp là cần phải ra sớm một chút vì lý do sức khỏe. Chắc họ hổng làm khó dễ đâu! Tới ngày hẹn chồng hăm hở lái xe đến đón vợ ngay trước công ty nàng rồi đến phòng mạch bác sĩ. Cũng không xa lắm! Từ nhà hai người đi xe chỉ khoảng hai mươi phút. Đó là văn phòng của một tổ hợp gồm sáu bác sĩ chuyên về phụ nữ, nam nữ có đủ, khá mới và hiện đại. Khoảng sân phía trước cũng rất thoáng và rộng. Ngay từ bãi đậu xe hai vợ chồng đã thấy có nhiều người đang đi ra vào văn phòng, tất cả dĩ nhiên là phụ nữ. Có người đi chỉ một mình, có người đi với một người đàn ông bên cạnh, lại có người đi với một đứa bé mới chập chững biết đi hoặc thậm chí còn nằm trên nôi. Hai người vì lần đầu tiên đến đây và lại là đôi vợ chồng mới cưới chỉ hơn hai tháng, nên cũng có phần ngượng ngùng bỡ ngỡ. Trân Châu quay sang nhìn chồng cười, líu ríu: -Sao tự nhiên tới đây rồi em lại thấy hồi hộp quá anh ơi! Duy Khải thông cảm tâm lý của vợ, nắm lấy bàn tay Trân Châu cố làm ra vẻ bình tĩnh để trấn an nàng mặc dù trong thâm tâm mình cũng đang hồi hộp chẳng kém: -Không sao đâu Trân Châu, có anh bên em đây mà! Hai vợ chồng cùng nhau đi vào sảnh chính, thấy cũng lố nhố vài bệnh nhân ngồi trong phòng đợi rồi. Người y tá hướng dẫn Trân Châu đi làm xét nghiệm xong xuôi rồi đưa vào phòng khám, bảo nàng thay một chiếc áo choàng thùng thình giống như đồ trong bệnh viện. Duy Khải ân cần theo sau để giúp đỡ vợ bất cứ điều gì nàng cần. Một lúc sau thì bác sĩ Hồng Chi vào phòng. Đó là một phụ nữ khoảng độ tuổi ngoài bốn mươi, trong y phục nội trú bệnh viện màu xanh dương, cùng áo choàng blouse trắng bên ngoài, tay cầm tập hồ sơ, nét mặt khá hiền hòa. Bà thông báo kết quả xét nghiệm, nhã nhặn nói: -Chúc mừng hai anh chị nhé! Chị đây đã có thai theo tôi tính thì cũng được khoảng sáu tuần. Tôi sẽ phụ trách việc khám định kỳ và chăm sóc cho chị suốt thời gian thai nghén cho tới ngày sinh. Hôm đó trở về đến nhà rồi mà cả hai vẫn còn run rẩy vì quá xúc động và mừng rỡ. “Ôi, Duy Khải anh ơi, tình yêu chân thành và tha thiết của hai đứa mình dành cho nhau bây giờ đã đơm hoa kết trái, một mầm sống kỳ diệu đã được tượng hình, một món quà thiêng liêng của trời cao ban tặng!" Trân Châu sung sướng muốn reo lên, gương mặt sáng tươi với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa dưới ánh mặt trời. Nàng ôm chầm lấy chồng khi cả hai vào phòng riêng trên lầu, đôi mắt đẹp long lanh ướt lệ, để cho Duy Khải nhấc bổng mình lên mà nhảy múa như trẻ con. Nhìn đôi bạn say sưa trong hạnh phúc tuyệt vời vì sắp được làm cha, được làm mẹ, hẳn ai cũng phải cảm động và muốn được chia vui cùng họ. Niềm vui lớn quá làm hai người cứ rộn ràng trong dạ. Phải tìm người để khoe thôi chứ làm sao giữ kín trong bụng cái tin vui này lâu cho nổi. Trân Châu tíu tít: -Anh Khải, anh muốn gọi về thông báo cho ba má bên nhà biết chưa? Em sẽ sang phòng ba mẹ khoe liền đây! Chàng lưỡng lự rất nhanh rồi đáp: -Nếu thông báo bây giờ thế nào má cũng đòi đưa em sang để hỏi han “đương sự” cho kỹ, rồi dặn dò đủ thứ chứ không nói qua loa được đâu. Không ấy cuối tuần anh đưa em về thăm nhà rồi nói luôn, em nhé! -Dạ, vậy cũng được! Bây giờ em sẽ sang nói cho mẹ biết đây, anh đi với em nha! Vừa nói nàng vừa kéo tay Duy Khải, rón rén đi ra hành lang sang phòng ông bà Hữu Đức. Hai vị vừa từ ngoài văn phòng công ty về được một chút, ông đang tắm, chỉ có bà đang ngồi nghỉ trên ghế bành. Hai đứa đứng thập thò ngoài cửa, mặt mày hớn hở nhí nhảnh như con nít. Bà Đức nhìn ra thấy bộ dạng hai người ngồ ngộ phì cười bảo: -Hai đứa làm gì có vẻ nghịch ngợm vậy? Vào đây nào! Vẫn đứng ngoài cửa, chàng mặt tươi rói cười lấp lửng: -Dạ Trân Châu có chuyện đang muốn thưa với mẹ đó! Rồi chàng đẩy nhẹ vào lưng vợ như khuyến khích nàng đi trước vào phòng. Trân Châu với tay ra sau nắm tay chồng kéo vào, quay mặt lại lườm yêu chàng: -Anh cũng phải vào với em chứ! Vừa vào trong nàng chạy ngay lại chỗ ghế bành nơi bà Hữu Đức đang ngồi, sà vào lòng mẹ nhõng nhẽo như hồi còn con gái. Dáng điệu của nàng thật yêu kiều đáng yêu, nụ cười dịu dàng tươi tắn, nét mặt vừa ngời lên hạnh phúc vừa bẽn lẽn thẹn thùng, thể hiện một cảm xúc rất thiêng liêng của người con gái khi sắp được làm mẹ. Cảm xúc này là đàn ông Duy Khải không thể nào và cũng không bao giờ hiểu trọn vẹn được. Nhưng nhìn hình ảnh vợ chàng đang ôm chầm lấy mẹ, bấu víu, e ấp, chàng nhận thức được một thứ tình cảm vô cùng đặc biệt đang tràn ngập trong tiềm thức của Trân Châu, thúc đẩy nàng tìm đến mẹ một cách vô thức để tìm một nguồn thông cảm và dẫn dắt khi biết mình đang cưu mang một sinh linh mới hình thành. Dù là chồng, có lẽ chàng cũng không đem lại được cho nàng cái cảm xúc gần gũi và chở che trong lúc này bằng mẹ chăng! Lòng chàng chợt chùng xuống xót xa trong một nỗi xúc động thấu tâm can, bất giác nhủ thầm: “Trân Châu, anh sẽ yêu thương, chăm sóc và che chở em đến hết cuộc đời, sẽ không làm cho em phải buồn khổ hoặc có chút mảy may hối hận khi xa vòng tay cha mẹ để về làm vợ anh. Anh sẽ là một người chồng, người cha tốt. Anh xin hứa như vậy!” Bà Hữu Đức âu yếm đưa bàn tay xoa mái tóc nàng, hai mẹ con vẫn lặng lẽ ôm ấp nhau, và Duy Khải đứng đây vẫn tiếp tục lặng người xúc động trước cái tình mẹ con thiêng liêng đó. Chốc sau bà Đức lên tiếng nhỏ nhẹ: -Sao nè con gái, có chồng rồi mà còn nhõng nhẽo với mẹ nữa à, không sợ chồng con cười hay sao? Trân Châu dụi đầu vào lòng mẹ thủ thỉ: -Hôm nay con vui lắm mẹ ơi! Con… con có em bé rồi! Bà Đức mở to đôi mắt sững sờ vài giây, rồi môi cười rạng rỡ ôm ghì lấy con gái: -Thật hả con? Ôi đúng là một tin vui quá, mẹ chúc mừng hai vợ chồng! Mà bao lâu rồi vậy hai đứa? Nhìn ra thấy Duy Khải vẫn lù rù đứng nơi cửa phòng, nàng cười tươi hếch mặt bảo chồng: -Anh, sao cứ đứng đó vậy? Nói cho mẹ biết đi anh! Chàng điềm đạm báo cáo: -Dạ mẹ, hồi chiều con đưa Trân Châu đi khám rồi. Bác sĩ nói được khoảng sáu tuần. Bà Đức lại dịu dàng nhìn con gái: -Con có bị nghén nhiều không, có ăn được tốt không con? Trân Châu nhỏ nhẹ: -Dạ cũng bị chút chút thôi mẹ! Bà Đức từ tốn dặn dò: -Ráng cố gắng ăn uống đầy đủ, có gì thì nhờ chồng con đưa đến bác sĩ để người ta giúp nghe con! -Dạ, con muốn báo cho ba mẹ biết vậy thôi. Giờ tụi con về phòng đây! Nàng đứng dậy nhìn mẹ nói rồi hớn hở bước lại nắm tay chồng. Hai đứa vừa cười rúc rích như chuột vừa chạy về lại phòng, nhí nhảnh như trẻ em. Chiều nay trời ngày thu thời tiết mát nhẹ, lá vàng úa đổ đầy đường, thỉnh thoảng lại cuốn bay theo từng đợt gió. Trân Châu ngồi bên khung cửa sổ tư lự nhìn cảnh vật bên ngoài, chợt nhớ lại những ngày tháng xa xưa nàng vẫn thường ngồi đây trông nhớ người bạn lòng khi chàng còn đi học xa nhà. Nàng bất giác đặt tay lên bụng, đôi môi hồng tủm tỉm cười hạnh phúc. Đứa con đầu lòng này, sợi dây thắt chặt thêm tình yêu nồng thắm của hai vợ chồng ngày một lớn thêm một cách tốt đẹp. Trân Châu thả hồn về lại dĩ vãng. Từ cái hôm được tin vui đó, hai người đã yêu lại càng yêu nhau nhiều hơn, và nàng thật sung sướng mãn nguyện trước sự thương yêu chăm sóc vô cùng chu đáo của chồng dành cho mình. Dù bận rộn công việc nhưng mỗi lần có hẹn khám thai định kỳ với bác sĩ Hồng Chi, chàng đều thu xếp đích thân đưa nàng đi không thiếu một lần. Chẳng những thế, Duy Khải còn rất vui vẻ nhiệt tình đưa Trân Châu đi mua sắm tất cả những thứ cần thiết chuẩn bị cho đứa con sắp ra đời của họ. Từ khăn tã, nôi võng, bình sữa, cho đến những bộ đồ bầu thật đẹp cho nàng đều có bàn tay của chàng tham gia chăm lo quán xuyến. Cái tâm lý tình cảm của người phụ nữ lúc mang thai nó rất khác lúc thường, có thể dễ nhạy cảm, lo sợ, tủi thân, buồn vô cớ. Duy Khải rất hiểu những chuyển biến đó nên lúc nào cũng dành thời gian an ủi, động viên, săn sóc vợ, khiến nàng có được cảm giác thật bình an và được yêu thương trân quý. Những lúc này Trân Châu mới thấy cái câu “phận gái như hạt mưa sa” có cái lý của nó lắm. Trong những lần đi khám ở văn phòng bác sĩ, nàng thấy có không ít những người phụ nữ phải đến đó một mình, vẻ mặt hoang mang đượm nét buồn. Có những người rụt rè chỉ cúi gằm xuống đất, lại có người lặng lẽ kín đáo đưa tay quệt những giọt nước mắt tủi hờn. Trong khi Trân Châu lúc nào vào phòng mạch cũng ngẩng cao đầu hãnh diện vui sướng với nụ cười sáng ngời trên môi trong tay chồng, thì với những cô gái không may ấy, người đàn ông của họ đâu rồi! Cũng là phận gái như nhau, nàng thấy mình thật may mắn khi được chồng thương yêu chăm lo tận tình quá đỗi. Nhưng nếu xét cho kỹ thì cuộc đời cũng có cái công bằng của nó. Trân Châu vô cùng xứng đáng được Duy Khải nâng niu, cưng quý, và thương yêu hết lòng như vậy, vì chàng thấu hiểu những ân tình và sự hy sinh của nàng dành cho mình trong những năm tháng gầy dựng sự nghiệp ấy. Đối với chàng, ngoài một tình yêu sâu nặng nàng còn có một cái công rất lớn, đó là công chờ đợi bằng một tấm lòng son sắt. Mà sự chờ đợi đó càng đầy ý nghĩa với một người con gái đẹp người đẹp nết như nàng khi biết bao nhiêu người xung quanh săn đón mời chào. Hôm được bốn tháng, Duy Khải đã đưa Trân Châu đi siêu âm và được người ta cho biết đây là một bé gái. Trân Châu thấy chồng vui mừng khấp khởi. Với ai không biết chứ với chàng, trai gái gì đều đáng quý như nhau. Điều đó làm cho nàng bớt được cái gánh nặng tâm lý phải sanh con trai mà nhiều người vợ phải chịu đựng, và nàng thầm biết ơn chồng vì điều đó vô cùng. Lúc siêu âm xong, Duy Khải đưa vợ ra xe miệng cười toe toét nói đùa: -Con bé này mai mốt lại sẽ làm cho đám con trai mệt lên mệt xuống cho mà xem! Trân Châu tròn mắt rồi phì cười nguýt chồng: -Anh kìa, con mới có bốn tháng sao lại đoán trước như vậy nghe tội quá! Chàng vẫn cười hềnh hệch, trêu vợ: -Chứ sao nữa! Nó sẽ xinh đẹp duyên dáng như em, mà như vậy thì không phải bọn con trai lại phải điêu đứng sao? Nghe vậy nàng lại cười khúc khích. Chắc cũng có người ngại chuyện quở quang này nọ, nhưng hai vợ chồng đều không tin vào mấy chuyện thiếu cơ sở khoa học đó nên thấy vui thì cứ cười cho thỏa thích. Hôm đó về tới nhà ngồi bên nhau nói chuyện, Trân Châu ngả đầu vào vai chồng thỏ thẻ: -Anh ơi, bây giờ biết con là gái rồi, anh tính đặt tên cho con chưa anh? Hôn nhẹ lên mái tóc vợ, Duy Khải đáp: -Đúng rồi ha, phải đặt tên cho con thôi. Em thích tên gì vậy Trân Châu? Giọng nàng êm như cơn gió nhẹ: -Anh là cha, anh đặt tên cho con đi! Em sẽ góp ý nếu cần thiết. Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi giải bày: -Anh muốn con mang một phần tên em. Tên em là tên kép, vậy mình lấy một chữ “Trân” cho con và vẫn giữ tên lót giống của em. Như vậy là Phan Nhật Trân. Em thấy sao Trân Châu? Nghe có hơi cụt cụt một chút không? Nàng mỉm cười hiền lành: -Dạ, em nghĩ tên bốn chữ chắc nghe nữ tính hơn một chút. Hổng ấy mình thêm một tên lót nữa là Phương, Phan Nhật Phương Trân, được hông anh? -Nghe rất hay, anh đồng ý! Vậy mình sẽ đặt tên con như vậy em nhé? -Dạ - nàng ngoan ngoãn. Bây giờ nhìn xuống con đường phía bên dưới thấy xe của Duy Khải đang đi vào ngõ, Trân Châu mỉm cười vui sướng trong lòng, thấy thương và biết ơn chồng vô cùng. Chiều nay hai vợ chồng trở lại tái khám theo lịch với bác sĩ Hồng Chi. Nàng đã ngoài chín tháng và vị bác sĩ cho biết có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào trong vài ngày tới, khiến hai người nơm nớp hồi hộp làm sao đâu. Trong mấy tháng đầu bị nghén, khẩu vị Trân Châu thay đổi nhiều. Có khi nàng chẳng muốn ăn gì cả, lại có những lúc thèm những món lặt vặt kỳ lạ bất chợt mà thường ngày nàng rất ít khi ăn. Những lúc đó nếu Duy Khải có nhà thì bất cứ khi nào, dù là buổi tối chàng vẫn luôn chịu khó mua về cho vợ dùng. Mỗi ngày ở văn phòng chàng đều gọi hỏi thăm xem vợ có cần hoặc thích ăn gì không, thế là trên đường về chàng sẽ nhất định đi mua cho bằng được để cho nàng được ngon miệng. Hôm nay cũng vậy, lúc vừa đi bác sĩ về nàng chợt thèm bánh canh cua gì đâu. Trân Châu tự giận mình ghê gớm vì chưa bao giờ nàng có thói xấu ăn như vậy, nhưng cái miệng nó kỳ cục quá không nghe theo lý lẽ của nàng. Biết làm sao bây giờ! Nhìn nét mặt vợ Duy Khải đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi. Chàng ân cần lại ngồi gần bên ôm nàng vào lòng dịu dàng hỏi: -Trân Châu, em đang thích ăn gì phải không? Nói đi anh sẽ đi mua cho mà ăn! Đừng ngại em nhé! Nhưng đương nhiên nàng phải ngại rồi. Chồng mới đưa đi bác sĩ về lại nhờ đi mua thức ăn nữa. Người ta biết điều chứ bộ, ai mà lại không ngại! Thế nên nàng lắc đầu chối biến: -Dạ thôi hổng sao đâu anh, ở nhà có gì em ăn cũng được mà! Chàng cười hiền, ra sức giải thích: -Xem em kìa, với anh mà cũng e ngại chi nè? Thèm ăn gì cứ nói với anh, không phải tại em đâu mà là tại con nó đòi ăn đó! Thái độ ân cần và cách nói hài hước như vậy làm cho Trân Châu thấy nhẹ lòng hẳn, đang lưỡng lự chưa biết có nên nói thật lòng ra không thì đã nghe chồng âu yếm dỗ dành: -Em mang con nặng nề vất vả như vậy, ăn uống khó khăn, mệt nhọc đủ thứ. Công đó quá lớn rồi! Anh chỉ chạy xẹt đi mua vài món ăn cho hai mẹ con đang thích thì có đáng gì so với sự nhọc nhằn của em. Anh rất vui khi làm điều đó. Nói đi em, thích ăn gì anh đi mua liền! Lời nói dịu dàng như mật ngọt bên tai, cùng một nụ hôn tình tứ chàng ướm trên má làm Trân Châu vô vàn hạnh phúc. Nhìn sang thấy nét mặt đầy chân tình và đôi mắt chứa cả một bể yêu thương của chồng, nàng nao lòng xúc động. Trong thiên hạ, lấy chồng đẹp trai không hẳn là điều tốt, lấy chồng giàu chưa hẳn là phước, lấy chồng tài giỏi chưa hẳn khó, nhưng lấy được một người chồng có cái tâm thương yêu và tận tụy hết lòng như chàng thật không dễ và là một điều đáng tự hào. Không thể đành lòng từ chối sự chăm sóc chu đáo kia, nàng e ấp thổ lộ: -Tự nhiên đi bác sĩ về em thèm bánh canh cua quá, nhưng… -Nhưng em ngại chứ gì? - chàng phì cười cắt ngang, rồi tiếp - tưởng em thích gan rồng hay lưỡi phượng hoàng thì anh chịu thua, chứ bánh canh cua thì có gì mà khó. Ngồi đợi chút, anh mua về liền! Chàng đã quày quả đi ngay và giờ đây đang trở về dưới kia, đem theo món ăn nàng đang ưa thích. “Thương anh quá! Vì tình yêu mênh mông của anh dành cho em và con mà anh phải vất vả đến thế này!” Bình thường Trân Châu sẽ chạy ào xuống đón rồi, nhưng bây giờ bụng dạ nặng nề, chạy lên xuống cầu thang như vậy thế nào cũng bị chồng trách cho mà xem. Nàng đã được Duy Khải nhắc nhở vài lần rồi, rất nhẹ nhàng đầy quan tâm: -Trân Châu, phụ nữ có thai lên xuống cầu thang phải cần thận hết sức em nhé! Nếu không có anh ở nhà thì nhờ cô Năm đưa lên xuống giùm, còn không phải vịn vào tay cầm mà đi chậm chậm thôi! Thì thôi bây giờ ra đứng trước hành lang trên lầu đón chồng về cũng được. Duy Khải ngồi ngắm Trân Châu ăn, miệng mỉm cười nghe trong lòng một niềm vui không tên êm dịu đến kỳ lạ. Lần nào chàng mua món gì cho vợ, nàng cũng dịu dàng mời chồng dùng trước, nhưng chàng đều từ chối. Có cái lạ! Chỉ cần được nhìn vợ ăn ngon lành là lòng chàng thấy vui sướng còn hơn chính mình ăn nữa. Có lần chàng vui vẻ hỏi: -Anh thích được ngắm nhìn em lúc ăn ngon những món em thích. Vợ bầu của anh ăn khỏe anh càng mừng. Nhưng như vậy có làm em ngại ngùng mất tự nhiên không Trân Châu? Nàng mỉm cười hóm hỉnh: -Nếu anh chịu dùng chung với em thì hổng sao hết! Chàng ôn tồn: -Nhưng em đang thích ăn món đó thì anh muốn em được ăn cho thỏa thích, còn anh ăn gì chẳng được. Nàng nghiêng đầu, cong môi giọng vui đùa: -Miễn là anh hông chê em hư ăn thì có anh ngồi bên em càng vui, chứ có gì mà mất tự nhiên nè! Thế là vợ vì có thai mà bỗng thèm ăn linh tinh bất chợt, cũng khó trách! Chồng thương vợ nhọc nhằn mệt mỏi vì sinh con cho mình nên lúc nào cũng mua về cho nàng ngon miệng, nghe cũng hợp lý! Vợ mời ăn chung thì chồng từ chối để vợ được ăn cho thỏa lòng. Vợ ngồi ăn thì chồng say sưa ngắm nhìn. Dễ thương hết biết! Bà Năm làm việc trong bếp đều thấy hết những lần như vậy, cười xuýt xoa: -Cậu Hai cưng cô Hai phải nói là nhứt rồi! Nhìn hai cô cậu đẹp đôi thương yêu nhau như vậy tui cũng thấy hạnh phúc lây! Trân Châu nghe vậy dừng đũa ngước lên nhìn chồng, cả hai cũng mỉm cười không nói, nhưng trong hai đôi mắt đang nhìn nhau ấy chứa cả một trời tình yêu. Hạnh phúc là đây chứ tìm đâu xa nữa! Chút sau bà Năm lại chép miệng tư lự: -Không biết cô cậu còn nhớ không, chứ tui thì vẫn còn nhớ cái lần đầu gặp hai cô cậu. Hôm đó cô Hai đi học buổi chiều, tui thấy trời đen ngòm mà mưa thì cứ như trút nước, biết chắc cô Hai trúng mưa rồi. Trời càng tối tui càng lo không biết làm sao để cô về. Tới tối nghe cô Hai gọi cửa tui mừng quá chừng, ra thì thấy cậu đây đưa cô Hai về. Lúc đó tui mới biết mặt cậu. Bà Năm quả thật là một nhân chứng tốt bụng cho cuộc tình của hai người từ khi còn là bạn bè dưới ghế phổ thông cho đến khi thành vợ chồng như bây giờ. Có lẽ vì vậy mà cả Duy Khải lẫn Trân Châu đều rất tự nhiên khi nói về những kỷ niệm của mình trước mặt bà. Duy Khải mắt vẫn đắm đuối nhìn vợ, cười cười trêu: -Dạ, cháu còn nhớ rõ chứ cô, và cháu cũng nhớ hôm ấy phải năn nỉ một hồi mà có người còn chưa chịu cho cháu đưa về nữa đó! Trân Châu ngừng nhai miếng bún, nguýt yêu chồng một cái dài phân trần: -Hông phải là em đỏng đảnh, nhưng người ta là con gái nhà lành, phải cân nhắc chứ đâu phải ai đòi chở là leo lên ngay thì còn thể thống gì nữa. Đúng hông anh? Chàng gật đầu rồi cải chính: -Thì em nói cũng đúng, nhưng mà lúc đó tụi mình thân nhau rồi mà. Thấy em lạnh anh thương đứt ruột nên chỉ muốn đưa em về chứ có phải chở đi chơi đâu! Nàng tủm tỉm nghịch ngợm: -Ai biết được, lỡ em lên xe rồi anh chạy luôn bắt cóc người ta thì sao? Nhìn đôi môi thắm hồng xinh như hoa của Trân Châu đang chúm chím cười trêu chọc mình, Duy Khải thấy vợ sao dễ thương quyến rũ quá chừng, nghĩ bụng phải mà không có bà Năm ở đây, chàng sẽ nhào tới vồ lấy đôi môi ấy mà hôn ngấu nghiến để phạt nàng một cách thật tình tứ cho bõ ghét. Đúng là khổ cho chàng, đang muốn yêu vợ mà không yêu được thì thật chán. Ai biểu không chịu khó đem thức ăn lên phòng riêng cho vợ, lúc đó muốn hôn hít lúc nào mà chẳng được? Rõ là dại! Bà Năm nghe hai người nói chuyện vô tư thoải mái chỉ cười xuề xòa. Bà sửa lại dáng ngồi chắc cho đỡ mỏi, rồi lại thở dài tỏ bày: -Nhưng mà lần tui buồn nhứt là khi phải nói dối cậu Hai những lần cậu đến tìm cô. Hình như lúc đó cô cậu vừa thi đậu đại học thì phải. Trời đất ơi, cái tối hôm đó nhìn cậu thất thểu ra về mà tui buồn chịu không nổi. Khi cậu đi rồi tui lên lầu nói cho cô Hai biết là tui đã nói giống như cô dặn, tưởng sao thấy hai mắt cô đỏ hoe sũng nước mắt. Tui buồn buồn nghĩ bụng sao hai cô cậu thương nhau đến vậy mà làm khổ nhau chi vậy trời! Nghe nhắc lại chuyện cũ hai vợ chồng lặng lẽ thoáng chút buồn. Quả đúng vậy, đó là một kỷ niệm vô giá, nhưng buồn, của hai người. Bà Năm thật thà nghĩ sao nói vậy. Bà không có lỗi, nhưng Duy Khải không muốn vợ mình có chút mảy may sầu muộn nào trong lúc đang mang thai. Chàng bèn khéo léo nói lảng ra: -Dạ, lúc đó cháu còn trẻ dại đã có lỗi với người cháu yêu thương, không phải lỗi của Trân Châu. Rồi nhìn sâu vào đôi mắt nàng, chàng dịu dàng: -Cuộc tình nào cũng phải có một chút trắc trở nó mới đẹp, để rồi sau đó tình yêu sẽ càng sâu sắc và bền vững hơn. Đúng không em? Nàng mỉm cười gật đầu thật ngoan: -Dạ. Hai hôm sau thì Trân Châu bắt đầu chuyển dạ. Lúc đó đã hơn chín giờ tối, nàng nghe từng cơn đau râm râm kéo tới, ban đầu còn thưa thớt nhè nhẹ nhưng càng lúc càng gần nhau và nặng hơn. Duy Khải đang làm việc trên máy điện toán tại chiếc bàn cạnh đó. Nghe tiếng vợ thở gấp và xuýt xoa rên rỉ, chàng liền tắt máy chạy lại giường nắm chặt tay nàng hớt hải hỏi: -Trân Châu, em sao rồi? Nàng cúi đầu ráng chịu đựng cơn đau, vầng trán chau lại chứng tỏ đang đau ghê gớm. Duy Khải thấy trên đó lấm tấm mồ hôi mà lòng xót thương vô hạn. Nghe tiếng nàng xuýt xoa trong đứt đoạn: -Em… em đau quá… anh Khải ơi! Rút tờ khăn giấy trong chiếc hộp nằm kế bên để lau những giọt mồ hôi trên trán vợ, chàng nhăn mặt hỏi dồn: -Những cơn đau như vậy tới đều chưa Trân Châu, và bao lâu rồi em? Hỏi như vậy vì hôm trước vị bác sĩ đã dặn dò hai vợ chồng cẩn thận rồi. Nàng gật gật đầu nhanh mấy cái, cố sức nói: -Dạ… chắc chừng hai chục phút! -Vậy mình vào bệnh viện ngay! Duy Khải vừa kêu vừa khoác chiếc giỏ lớn mà hai người đã chuẩn bị trước những thứ cần thiết sẽ đem theo lên vai, tay dìu vợ đi chầm chậm xuống cầu thang. Khi đi ngang qua hành lang trên lầu, chàng xoay mặt về hướng phòng ông bà Hữu Đức gọi lớn: -Ba mẹ ơi, Trân Châu sắp sanh. Con đưa nhà con vào bệnh viện ngay bây giờ! Nghe tiếng chân chạy hối hả, ông bà Hữu Đức chạy ra khỏi phòng lo lắng nhìn. Bà Đức kêu lên: -Sao, con Trân Châu gần sanh à? Đợi chút để mẹ đi theo với Khải! Nói vậy chứ cả hai ông bà đều nhanh chóng thay đồ rồi chạy theo xuống nhà xe. Ông Đức tất bật chạy ra phía trước ghế lái, giọng khẩn trương: -Để ba lái xe cho. Khải, con ngồi sau để săn sóc cho vợ con đi! Chiếc xe chạy nhanh về hướng bệnh viện. Đêm nay trời đầy sao, thành phố đã về đêm nhưng dưới phố rực rỡ ánh đèn. Người ta vẫn đi chơi sinh hoạt buổi tối thật náo nhiệt. Những phòng trà, những quán ăn cùng những bộ bàn ghế ngoài trời bên lề đường đầy những nam thanh nữ tú ăn uống vui chơi. Ở băng ghế sau trong xe, Trân Châu gục đầu trên vai chồng, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xanh mướt đang chống chọi với cơn đau dồn dập. Mồ hôi hai bên thái dương ra đầm đìa ướt bết cả vùng tóc mai. Duy Khải ôm vợ vào lòng như mong muốn được truyền thêm sức mạnh và niềm động viên an ủi, lòng khổ ải xót thương vô hạn trước cơn đau của nàng. -Ráng một chút em nhé, mình sắp tới bệnh viện rồi! - chàng nhỏ nhẹ dỗ. Vào đến bệnh viện, hai cô y tá chuyển Trân Châu lên ngay phòng sanh trên tầng bốn và nhắn tin trong máy cho bác sĩ Hồng Chi vào. Duy Khải nóng ruột đi theo sát chiếc giường di động do hai cô y tá đang đẩy băng băng qua những hành lang dài của bệnh viện. Khi đi vào khu sản, một cô y tá trực ngồi nơi bàn làm việc ngay phía trước chận chàng lại hỏi: -Xin hỏi anh là gì của thai phụ? -Tôi là chồng cô ấy - chàng đáp nhanh. Cô ta đưa tay chỉ vào một căn phòng kế bên, nói như ra lệnh: -Anh có thể ngồi trong đó đợi. Khi chị nhà sanh xong chúng tôi sẽ qua thông báo cho anh biết ngay. Vừa kinh ngạc lẫn bất bình, chàng tròn mắt phản đối: -Đợi à? Xin lỗi tôi không thích đợi đâu. Chẳng lẽ tôi không được vào phòng sanh với vợ tôi à? Cô y tá ái ngại hỏi lại: -Để làm gì, anh không ngại sao? Duy Khải nhún vai đáp thẳng thừng: -Vợ tôi sắp sanh chịu bao nhiêu đau đớn. Tôi ở trong đó để an ủi chia sẻ với cô ấy, có gì phải ngại! Cô y tá lộ vẻ ngạc nhiên, quay sang nhìn cô bạn ngồi ở bàn kế bên như thể vừa nghe chuyện gì lạ lùng ghê gớm lắm. Duy Khải nóng lòng đợi chờ. Giây lát sau cô trả lời: -Thôi được, anh vào đi,… tại trước giờ hiếm có ông nào mà muốn đòi vào phòng đàn bà đẻ cả! -Vậy cám ơn cô nhé! Duy Khải đáp một cách hối hả rồi gấp rút chạy rượt theo chiếc giường của Trân Châu đã được hai cô y tá kia đẩy đi khuất dạng. Chàng nhíu mày, trong bụng thoáng bực bội. Sao người ta vẫn còn cái quan điểm cổ hủ lạc hậu thế này nhỉ? Đàn ông thì sao, làm đàn ông mà không đủ cái can đảm tối thiểu vào phòng sanh để chia sẻ kề cận vợ mình trong lúc đau đớn vượt cạn hay sao, có cái gì đáng sợ đâu? Thật khó hiểu! Trong lúc đó thì Trân Châu đã được đưa vào phòng sanh. Nàng bây giờ hồn thì đang bỡ ngỡ hoang mang vô cùng, còn thân thì gần như lả đi vì đau. Một vị bác sĩ chuyên khoa gây mê tới truyền cho nàng thuốc giảm đau qua một ống nhỏ họ đặt vào trong sống lưng nàng, rồi tiếp theo không bao lâu sau thì bác sĩ Hồng Chi đến. Trân Châu quay đầu hớt hải nhìn quanh tìm chồng. Không thấy Duy Khải đâu, nàng thoáng buồn và tủi thân, thầm nghĩ đêm nay mình sẽ sinh nở nơi đây một mình giữa những người lạ. “Không có đâu, anh chẳng bao giờ nỡ để em một mình trong lúc này như vậy đâu! Em biết anh yêu em nhiều lắm, anh không để em cô đơn khi sinh ra con của chúng mình đâu mà!” Nghĩ đến đó thì chỉ một chút sau thấy bóng Duy Khải đang vội vã bước vào phòng, Trân Châu mừng vui vô hạn đến muốn bật khóc. Sự có mặt của chàng trong phòng như truyền thêm cho nàng sức mạnh để vượt qua cơn sinh nở. Nàng đưa tay ra để được cảm nhận bàn tay ấm áp của chồng nắm chặt vào, cảm thông, chia sớt. Về phần Duy Khải, vì lạc dấu Trân Châu chàng phải đi hỏi thăm một chút mới tìm ra được phòng sanh của nàng. Khi bước vào phòng thì thấy bác sĩ Hồng Chi đã có mặt rồi cùng hai cô ý tá khác, tất cả đều mặc đồng phục nội trú của bệnh viện màu xanh. Trân Châu lúc đó đang vật vã trong cơn vượt cạn, môi mím chặt, hơi thở dồn dập, mồ hôi ướt đẫm vầng trán thanh tú. Chàng bước nhanh tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang với ra như cần sự tiếp cứu của người yêu dấu. Một nỗi xót xa đau đớn ngút trời trong tim chàng khi tận mắt chứng kiến cái khổ sở của người bạn đời thân thương trong giây phút nàng đảm nhiệm cái thiên chức vĩ đại của tạo hóa giao phó này. Thương quá sự hy sinh và gian nan của vợ hiền, chàng kêu lên trong tâm khảm mà đôi mắt đang từ từ hoen đỏ “Trân Châu ơi, để con mình được chào đời em phải chịu đựng tới mức này! Ước gì anh được mang những khổ cực này thay cho em, ước gì anh được chia bớt với em những nhọc nhằn này!” Lòng chàng chợt ngập tràn một tình thương bao la và trân trọng cho tất cả những người mẹ trên đời đã vì tình mẫu tử thiêng liêng mà chịu mang nặng đẻ đau để con mình được chào đời. Cao quý thay những người mẹ, xin tri ân tất cả! Chàng nghĩ bụng đàn ông trên đời đều cần nên chứng kiến cái gian truân đau đớn của người phụ nữ khi sinh con, để hiểu và thương mẹ, thương vợ mình nhiều, thật nhiều hơn nữa. Tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh kéo Duy Khải trở về hiện thực mà trong lòng vẫn đang chất ngất xúc cảm. Bác sĩ Hồng Chi tươi cười đưa cho chàng chiếc kéo y tế để chàng được cái vinh hạnh cắt cuốn rốn cho chính con gái của mình. Cầm chiếc kéo trong bàn tay, chàng nghe hồn nao nao xúc động. Chỉ từ hai tế bào nhỏ nhoi không thể thấy bằng mắt thường, chỉ sau hơn chín tháng đã tự động phát triển theo một chương trình được lập sẵn một cách quá nhiệm mầu, để tạo nên một hình hài tuyệt đẹp hoàn chỉnh như thế này. Đây quả là một bằng chứng không thể chối cãi quyền lực vô song của Đấng tạo hóa. Trân Châu nhìn hình ảnh cảm động đó, dù đang mệt lả và thở dốc vì vừa sanh xong cũng phải mỉm cười vui sướng. Đây chính là tình yêu và hạnh phúc lớn nhất của nàng - một người bạn đời thương yêu nàng hết dạ và một đứa con kháu khỉnh đáng yêu đang chòi đạp cất những tiếng khóc chào đời. Sự mệt mỏi thể chất kia bỗng phút chốc như được giảm đi rất nhiều nhờ vào cái ấm cúng dễ chịu trong tâm hồn! Bác sĩ Hồng Chi quấn vội em bé vừa lọt lòng mẹ vào một chiếc khăn hồng rồi đặt ngay vào lòng Trân Châu để nàng được ôm ấp con. Tình mẫu tử thiêng liêng quá, nàng nâng niu núm ruột của mình trong vòng tay mà rưng rưng xúc động, đôi môi mỉm cười trong niềm hạnh phúc chan hòa. Ngước mặt lên nàng bắt gặp ánh mắt chồng. Trân Châu và Duy Khải cùng nhìn nhau, lặng im nhưng tình yêu thương ngập đầy qua đôi mắt, trong lúc em bé đứa con của họ đang say sưa bú nơi bầu sữa mẹ. Duy Khải bước lại gần dịu dàng hỏi: -Em mệt lắm không Trân Châu? Có đói bụng không anh đi mua thức ăn cho nhé? Vầng trán vẫn chưa kịp ráo mồ hôi, nàng mỉm cười lắc đầu: -Dạ em hổng sao! Chỉ thấy con mình ra đời mạnh khỏe xinh xắn thế này thì bao nhiêu mệt nhọc tan hết rồi. Hôm nay là sáng thứ Bảy, bé Phương Trân đã được ba tháng tuổi. Bé rất kháu khỉnh và háu bú, mũm mĩm dễ thương vô cùng, lại ngủ ngoan không khóc lè nhè, ai nhìn cũng thấy yêu muốn ẵm lên để nựng nịu. Sáng nay ba mẹ sẽ đưa bé đi ra tiệm chụp hình để chụp cho bé vài tấm hình kiểu, sẵn dịp cũng chụp luôn một ít tấm với cả ba mẹ nữa. Sau cùng bé sẽ được đưa sang thăm ông bà nội. Mỗi lần sang như vậy là bé sẽ bị “bắt cóc” cả ngày luôn, vì hết ông bà rồi đến hai cô Quyên và Uyên cứ giành nhau mà ẵm bồng. Vui gần chết! Kể từ hôm đem con từ bệnh viện về, tình cảm hai vợ chồng Trân Châu và Duy Khải lại càng thêm mặn mà nồng ấm, từ những sự chia ngọt sẻ bùi qua những truân chuyên. Căn phòng của họ đầy ắp thương yêu tình cảm gia đình. Chiều nào đi làm về sau khi rửa mặt rửa tay sạch sẽ là Duy Khải phải bồng cô con gái bé bỏng lên hôn hít nựng nịu một lúc lâu. Có khi buổi tối đang làm việc nửa chừng, chàng vì nhớ con lại bỏ ngang việc chạy lại xem bé ngủ thật dễ thương, rồi mới trở lại làm tiếp. Lại có khi hai vợ chồng cùng nằm bên nhau say mê ngắm con thật lâu, trên đôi môi là nụ cười hạnh phúc. Chồng xuýt xoa nói với vợ: -Trân Châu, em xem con gái mình có cái miệng cười chúm chím giống em xinh ghê chưa! Mai mốt lớn chắc nó đẹp lắm nhỉ! Trân Châu liếc chồng cười duyên dáng đáp: -Anh kìa, cứ khen con mình nhiều quá người khác nghe được hông sợ bị nói mình hợm hĩnh sao anh! Chàng cười hì hì nhăn mặt phản đối: -Họ nói sao kệ họ chứ. Con bé đẹp thì phải nói nó đẹp, chẳng lẽ bảo anh nói con xấu sao! Nghe chồng lý luận như vậy nàng cũng phải bật cười mà lòng vui như Tết. Có lần Trân Châu đang ngồi trên giường cho con bú, Duy Khải nghịch ngợm rón rén lại bế bổng cả hai lên rồi đặt vợ ngồi trong lòng mình trên ghế bành, khiến nàng giật mình hốt hoảng. Khi nhận ra chồng trêu đùa nàng cười trách yêu: -Coi chừng có ngày anh làm té cả hai mẹ con em thì hổng biết bắt đền làm sao nữa đó anh! Nói vậy chứ nàng chỉ nghiêng mặt hôn vào má chồng một cái thật dịu dàng, chẳng chút gì cáu gắt giận dỗi. Nhìn hình ảnh gia đình tình tứ yêu thương thấy mà ham, chồng ôm vợ ngồi trong lòng, vợ thì ôm con cho bú. Dễ thương chịu không nổi! Trân Châu hôm nay thật duyên dáng trong tà áo dài màu cam nhạt thêu hoa, rất đẹp đôi bên cạnh Duy Khải với veston màu cà phê thắt nơ đỏ. Sau khi sanh con thay da đổi thịt, nàng càng đẹp não nùng, đúng với câu "gái một con trông mòn con mắt”, một nét đẹp thật đậm đà chín chắn mà cũng vô cùng thùy mị dịu dàng. Nàng mỉm cười vui sướng khi chàng bước lại gần ôm lấy tấm thân mềm mại thướt tha của mình vào lòng. Vẫn vòng tay ghì siết đam mê ấy, vẫn nụ hôn ngọt ngào say đắm ấy, nàng nghe giọng chàng êm dịu như dòng suối mát: -Trân Châu, bây giờ mình đã là một gia đình thật sự. Con gái của chúng ta là sợi dây buộc thêm chặt tình yêu tha thiết của hai đứa mình. Em và con là lẽ sống của anh trong cuộc đời này! Anh yêu em, mãi mãi. Trân Châu ngước nhìn chồng, đôi mắt đen tròn như hai viên ngọc đẹp vô ngần, nét mặt rạng ngời trong niềm hạnh phúc tràn đầy. Nàng âu yếm thủ thỉ: -Anh Khải, em thật may mắn được có anh trong đời! Anh là bóng mát thương yêu che chở cho em và con. Em yêu anh và nguyện được ở bên anh trọn đời. Trong căn phòng này ngày hôm nay, một mô hình của gia đình êm ấm tràn ngập tình yêu thương trân quý đang hiện hữu. Bên ngoài trời rất đẹp, nắng ấm đã lên, cũng như ngọn lửa tình yêu chân tình và trong sáng trong trái tim của đôi bạn vẫn ngày ngày sưởi ấm cho nhau, cùng ước nguyện tiếp tục thắp sáng cho đến suốt đời không phai nhạt. ☘︎
|