ĐÀN BÀ
nguyễn thế duyên 09.11.2020 09:18:27 (permalink)
                            ĐÀN BÀ  
 
                                  CHƯƠNG MỘT
Trời mưa bụi. Đã mười một giờ đêm, đường phố vắng ngắt. Hai cô gái đứng bên nhau, cô gái trẻ hơn đeo một chiếc khẩu trang to tướng che gần kín khuôn mặt.
     - Thôi về đi mày. – Cô gái không đeo khẩu trang bảo với bạn của mình. – Binh tình này thì chẳng có khách nữa đâu. Mà chưa đủ tiền để ngày mai đưa mẹ đi bệnh viện à?
     - Vâng! Từ tối đến giờ em mới có một khách. Còn thiếu hai trăm nghìn nữa. Mà sao chị vẫn chưa về?
     - Ừ chị cũng định về đây. Để chị gọi cho “Thằng khốn nạn” ấy đến đón.
Nói rồi cô gái lớn tuổi hơn rút điện thoại gọi cho nhân tình của mình.
     - Anh đến đón em đi.
Gọi xong, cô gái vừa cất điện thoại vừa hỏi bạn mình.
     - Mà sao mày không cặp với một thằng khốn nạn nào đó biến nó thành một thằng xe ôm cho mình, vừa vui vừa đỡ tốn tiền xe ôm?
“Đỡ tốn tiền xe ôm thì chắc rồi” Tối nào cô cũng thấy “Thằng khốn nạn ấy” đưa đón bạn mình. Còn “Vui”? Nếu vui thì sao ba từ “Thằng khốn nạn” trở thành tên gọi? Rụt rè cô gái hỏi lại bạn.
     - Có vui không chị? Nếu vui thì sao chị lại gọi người ta là “Kẻ khốn nạn”?
Nghe hỏi, cô gái lớn tuổi thở dài.
     - Tao cũng không biết là có vui không nữa. Nhưng là kẻ khốn nạn thì đúng đấy mày. Mà mày biết khốn nạn nhất là ở điểm gì không? – Thấy bạn mình lắc đầu cô gái nói với một giọng hằn học. – Là nó nã tiền của mình để đi chơi gái.
     - Thế sao chị không bỏ phứt đi cho khỏi nặng đũng quần. Kiếm lấy một người tử tế mà cặp ?
     - “Kiếm một người tử tế mà cặp” – Cô lớn tuổi thở dài thêm một lần nữa rồi đột nhiên bật cười, một tiếng cười khô lạnh. – Nghề gái kiếm nhân tình đàng hoàng! Mày ngủ mơ đấy à? Hai cô gái không nói gì nữa, im lặng đứng sát vào nhau mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Sự từng trải có lẽ đã làm cho cô gái lớn tuổi suy kiệt tất cả những cảm xúc. Cô ta bình thản sống như một cái xác biết cựa quậy. Không vui, không buồn, không lo lắng cho những gì sẽ đến. Cô như một đám cỏ dại, dẫu có bao nhiêu bàn chân dẫm đạp lên thì nó vẫn cứ sống và không
 
 bao giờ tự hỏi: Đến bao giờ mình mới nở hoa
Cô gái trẻ hơn hình như không thế. Những cảm xúc trong cô có lẽ là chưa chết. vì thấy trong cô vẫn còn những mối lo. Lo chưa đủ tiền cho mẹ ngày mai đi viện nghĩa là cảm xúc trong cô vẫn còn . Cô phóng mắt nhìn dọc theo con đường. Hun hút, hoang vắng và đen tối.
     - Mà sao tối nào cũng vài thằng đàn ông rồi mà chị vẫn cần “Cái thằng khốn nạn ấy” hả chị?
Cô gái trẻ thắc mắc hỏi. Cô chị lặng im suy nghĩ rồi bỗng bật cười.
     - Ừ! Đã có lúc tao cũng nghĩ như thế. “ Sao mình lại phải cần một thằng đàn ông vừa khốn nạn, vừa vô tích sự chỉ biết bám vào váy  mình nhỉ” và tao đã tống cổ nó đi. Nhưng khi nó đi rồi, tao lại cứ thấy thiếu nó cuộc đời tao cứ chống chếnh thế nào ấy. Đêm về, thui thủi với cái bóng của mình. Câm lặng! Tao lại thèm nghe thấy tiếng chửi thề của nó. – Cô cười. – Lạ mày nhỉ? Hóa ra cuối cùng người đàn bà nào cũng cần một cái bóng đàn ông. “Thằng khốn nạn “ đến kia rồi. Thôi tao về đây.
Nói rồi cô gái bước xuống đường. “Thằng khốn nạn” tà tà lượn chiếc xe tàu đến sát bên cô gái.
     - Đêm nay được mấy cuốc?
Cô nghe bạn mình hỏi. “Thằng khốn nạn” lè nhè.
     - Mưa gió thế này lấy đéo đâu ra khách mà hỏi.
     - Đéo có khách mà mồm sặc mùi rượu, môi thì bóng nhẫy thế kia. Thằng chó! –  Cô gái chìa tay về phía “Thằng khốn nạn”. – Còn bao nhiêu? Đưa đây.
“Thằng khốn nạn” móc túi quần lấy ra mấy tờ tiền nhầu nát. Gã nhặt lại một tờ định đút vào túi thì cô gái đã nhanh tay cướp lấy. “Thằng khốn nạn” lầu bầu.
     - Đéo gì! Cũng phải để cho tao chén rượu sáng mai chứ.
Cô gái vừa leo lên xe vừa trả lời.
     - Mai khắc có. – Rồi quay sang chào bạn mình. – Tao về trước nhé.
Cô gái trẻ đứng nhìn theo chiếc xe máy đang xa dần. Cô thấy bạn mình đang vòng tay ra trước bụng “Thằng khốn nạn”, áp mặt vào lưng nó. Không biết thằng khốn nạn nói cái gì mà cô thấy bạn mình đang cười rũ. Chiếc xe máy đã khuất hẳn chỉ còn con đường hun hút. Tự dưng cô gái thấy lòng mình cũng trở nên chống chếnh.
Cô gái đang định trở về thì một toán cửu vạn đi làm về  ngang qua. Một thằng đứng lại nhìn cô.
     - Bao nhiêu cô em?
Cô đưa mắt nhìn thằng cửu vạn. Có lẽ nó vừa bốc xi măng. Một lớp bụi xi
 
măng vẫn còn bám mờ trên đầu tóc và quần áo. Mồ hôi chưa khô, chiếc áo vẫn còn dính chặt vào lưng. Mùi mồ hôi chua loét. Cô định từ chối. Cô biết, loại thằng này thì đừng có nghĩ đến tiền bo. Người ngợm thì bẩn thỉu, chơi thì dai như chão lại còn bắt làm đủ mọi trò. Nhưng còn thiếu hai trăm nữa mới đủ tiền ngày mai đưa mẹ đi viện.
     - Ba trăm, tiền phòng anh chịu.
     - Thế thì mất mẹ nó bốn trăm cơ à? – Nó bỏ đi vừa đi vừa chửi. – Mẹ nó chứ! Đến L…cũng lên giá thì sống thế đéo nào được.
Đi được một quãng ngắn, nó tự nhiên quay lại.
     - Vào góc kia. – Nó chỉ tay vào góc tường của hai nhà vuông góc với nhau. – làm một phát tàu nhanh, hai trăm đồng ý không?
Cô lưỡng lự. Đường không còn một bóng người. Kiểu này có đứng cố cũng chẳng thể kiếm được khách. Cô gật đầu rồi cùng thằng cửu vạn đi lại phía góc tường. Cô móc túi sắc đưa cho thằng cửu vạn một cái bao cao su rồi tựa lưng vào tường vén váy lên. Thằng cửu vạn thậm chí cũng không thèm lột cái si líp của cô ra mà chỉ gạt nó sang một bên rồi lập tức thọc ngay cái của nó đang căng cứng vào trong cô.
Một cảm giác bỏng rát như một mũi dùi khoan thẳng vào bụng. Cô nhăn mặt khẽ “Ái” lên một tiếng. Thằng cửu vạn cười đểu giả.
     - Còn trinh à mà “Ái” hả cô em.
Rồi cứ thế nó thúc liên tục như một con trâu húc mả. Cô gái van vỉ.
     - Nhấp nhè nhẹ một tí đã anh cho nước của em còn ra.
Thằng khốn không nói gì . Nó thở hồng hộc và thúc mỗi lúc một nhanh. Bỗng người nó cong lên, miệng khẽ rên một tiếng và cái của nó giật nhẹ. Một dòng chất dịch âm ấm bắn sâu vào trong cô. Cô nghiến răng chửi thầm. “Thằng khốn nạn! Nó không đeo bao cao su. Thảo nào mình mới rát đến như vậy”. Cô chỉ muốn co đầu gối thúc mạnh vào hạ bộ của nó nhưng kinh nghiệm đã giữ cô lại. Sửng cồ với nó bây giờ thì mất hết. Đằng nào thì cũng đã bị rồi.
                                                      *
                                                *          *
Về đến nhà, cô vội vàng vào ngay buồng tắm . Chỗ ấy sưng tấy, đỏ rực và rát như phải bỏng. Cô sịt nước vào chỗ đó, móc sâu ngón tay vào trong cố gắng trút bỏ sạch những thứ khốn nạn của thằng khốn nạn ra khỏi người. Nước mắt cô trào ra. Cô lại khóc.
 Hơn hai  năm làm điếm cô đã khóc bao nhiêu lần cô không còn nhớ nổi. Nhưng có lẽ! Ơn trời! những dòng nước mắt đó chảy ra ngoài đã cuốn theo những cặn lắng
mà cái cuộc sống khốn khổ và khốn nạn này đã tích tụ lại trong cô hàng ngày khiến cho những cảm xúc trong cô không bị những đám cặn lắng ấy vùi lấp. Cô vẫn biết nhục, biết đau và trên hết biết là mình phải sống không phải cho mình mà cho những người mà mình thương yêu.
Tắm rửa xong, cô ngồi trước bàn gỡ và sấy khô mái tóc. Má cô đã ngủ say. Cô ngồi đối diện với cái bóng của mình. Tĩnh lặng. Chao ôi, sao lúc này cô thèm có một người ngồi bên cạnh. Người ấy không cần nói gì cả, chỉ cần nhìn cô với một ánh mắt cảm thông thế là đủ cho cô giảm hẳn nỗi đau trong lòng. Cái hình ảnh cô bạn ôm lưng “Thằng khốn nạn”  rúc rích cười hiện lên trong đầu cô. “Hóa ra người đàn bà nào cũng cần đến một cái bóng đàn ông” và người đàn bà càng khốn khổ thì họ lại càng cần một người đàn ông hơn ai hết. Lúc này đây, cô cảm thấy mình cần một người đàn ông biết bao. Một người có thể lau cho cô nước mắt. Ai có thể lau nước mắt cho cô đây? Liệu cái “Thằng khốn nạn” có bao giờ lau nước mắt cho bạn cô không?
“Nghề gái kiếm nhân tình đàng hoàng! Mày có mơ ngủ không đấy?” lời cô bạn vang lên khô khốc trong đầu. Đúng là cô đang mơ. 
Cô mở máy tính vào Face và bắt đầu lướt mạng. “Tình ảo” ! Cái tiêu đề của câu chuyện khiến cho mắt cô dừng lại và chăm chú đọc. Một câu chuyện rất ngắn nhưng nó lại làm bừng lên trong cô một ý nghĩ. Một người như mình chắc không thể kiếm được một người đàng hoàng ngoài cuộc đời vậy sao ta không tìm nó trong cuộc sống ảo? Cô đọc tên tác giả và vào trang chính của anh ta. Anh ta vừa đăng một truyện ngắn “Lời nói dối ngọt ngào” Câu chuyện khiến cho cô rơi nước mắt. Dù sao thì cô gái này vẫn còn hạnh phúc hơn mình. Cô nghĩ! Trước khi chết, cô gái ấy còn được hưởng một nụ hôn của tình yêu. Còn mình? Chắc chẳng bao giờ mình có được một nụ hôn như thế.
. Tò mò, cô lên phần giới thiệu và bật cười. Một ông già. Thế mà…. Cô bỗng thấy má mình nong nóng. Cô bị trang này cuốn hút. Ông già này có một loạt truyện về gái bán hoa. Truyện nào cô cũng thấy có một phần đời của minh trong đó. “Hình như ông ta rất am hiểu về cuộc đời của những cô gái như mình. Phải chăng ông ta đã từng có lúc yêu một cô gái bán hoa?” cô nghĩ. Truyện ngắn cuối cùng trong loạt truyện về gái bán hoa của ông ta là truyện “Chồng nhặt” .
“Anh hãy chờ! Ngày ấy nhất định sẽ đến” Câu chốt của truyện khiến cho cô xúc động. Cô nhìn xuống bầu ngực mình. Liệu mình có được một lần tự tay cởi bỏ áo quần để dâng hiến? Câu chuyện không thực, cô biết thế nhưng nó cứ làm cho cô bay lên trong một cái khao khát hạnh phúc. Cái mùi mồ hôi chua lòm của thằng cửu vạn lại phảng trước mũi. Một cơn đau rát bỗng cuốn lên từ dưới hạ thể làm cho
cái cảnh làm tình của thằng cửu vạn hiện lên như một đoạn phim. Cô luôn bị chiếm đoạt. Trời ơi! Giá như chỉ một lần thôi, mình được dâng hiến như cô gái trong câu truyện này!
Không ngần ngại, cô bấm vào nút “Kết bạn”
                                                         *
                                                  *          *
Gã mở máy vào diễn đàn. Có một lời mời kết bạn mới, chẳng cần nhìn, gã bấm ngay vào nút đồng ý. Nhiều người rất khó khăn trong việc kết bạn trên mạng, nào đòi hỏi phải có ảnh, phải giao lưu, có người nghiện like thì lại đe dọa không like sẽ xóa khỏi danh sách bạn bè, cứ như là được ông ta cho kết bạn với mình là niềm vinh hạnh cho người đó lắm. Gã thì không vậy, ai mời kết bạn là OK thậm chí còn không đọc cả tên.
Vừa đồng ý kết bạn được một lúc thì có tin nhắn người đó gửi đến.
     -Anh đã xuất bản truyện của mình chưa ạ? Em muốn mua một cuốn.
     - Chưa em ạ. Anh không có tiền để in những truyện của mình.
     - (Thở dài) Tiếc thật!. Giá như mà em có tiền nhỉ!
Cái từ thở dài đặt trong ngoặc đơn là một thói quen của gã. Gã hầu như không bao giờ dùng những hình biểu cảm có sẵn ở trên mạng. “Cô gái này đã từng đọc rất nhiều của mình nhưng bây giờ mới chịu kết bạn” Gã nghĩ.
     - (Cười) Nếu có tiền thì em sẽ làm gì?
     - Em sẽ bỏ tiền ra in toàn bộ tác phẩm cho anh.
Lời cô gái làm cho gã vui thích. Tiền gã không cần nhưng gã lại cần những người yêu thích các tác phẩm của gã. Danh! Gã không cần nhưng gã lại thích tiếng. Gã cần cái tên của gã khắc sâu vào trong lòng bạn đọc. Ít nhất hôm nay, gã đã khắc được tên mình vào trong lòng của một cô gái.
Gã vào trang của cô ta. Không ảnh đại diện, không năm sinh, không nơi ở, không một dòng lí lịch, và chưa hề có một bài viết nào, trơ khấc một cái tên: HẮC MỘC LAN. Một linh cảm mơ hồ xâm chiếm tâm trí gã. Bông hoa lan màu đen. Đây hẳn là một cô gái đang hoặc đã chìm trong một đám bùn nhơ.
     - Tại sao em lại muốn tài trợ cho tôi in sách?
     - Vì em thích anh.
Cô gái nói không cần che đậy. Gã lặng đi. Canh biến vi cô, gã cầm đúng chữ canh và đúng thật cuộc đời gã luôn luôn bất hạnh và cô độc nhất là với đàn bà. Gã xấu trai nhưng lại rất tự trọng, không thể có cái “Chai mặt” như cái câu “Thứ nhất đẹp trai, thứ hai chai mặt” mà thiên hạ vẫn nói. Gái tham tài, trai tham sắc. Đừng dại mà tin vào câu đó. Đàn bà tham cả tài lẫn sắc. Không tin ư? Còn gã, cuộc đời
đã dạy cho gã điều đó. Một cô nàng đọc gã đã nhiều năm, rất thích văn của gã, đã từng bỏ cả một bữa ăn trưa để đọc cuốn tiểu thuyết của gã viết, muốn gặp mặt gã. Cô nàng đã chạy mất dép khi gã đến.
Gã cảnh tỉnh cô gái có cái tên Hắc Mộc Lan ấy.
     -Em sẽ thất vọng đấy. Tôi vừa già vừa xấu.
     - Em biết hai điều ấy rồi và em không thất vọng mà ngược lại em sợ anh sẽ thất vọng vì em.
Cô gái nói cứ như là đã từng gặp gã. Gã nhíu lông mày, cái tư duy logic trong gã làm việc hết mình cố lọc ra ai có thể là cô gái này? Nhưng chịu!
     - Em bao nhiêu tuổi vậy? Xin lỗi nếu em thấy không thích thì em có thể không trả lời tôi.
     - (Cười) Em còn rất trẻ và đẹp gái.
Cô gái này đang cố tình  trêu chọc mình. Gã thầm nghĩ. Bực tức, gã muốn kết thúc cuộc nói chuyện.
- Cám ơn em! Nhưng xin lỗi, tôi không có thói quen nhận tiền của đàn bà. Chào em
     - Em biết là anh sẽ trả lời như vậy. Anh làm em thất vọng đấy.
Gã định tắt máy nhưng câu trả lời này khiến cho hắn tò mò.
     - Em có biết tôi bao nhiêu tuổi không?
     - Em biết ! Anh hơn sáu mươi đúng không? Nhưng cái nghề của em việc gọi những người đàn ông già như anh là “Anh” là một điều hết sức bình thường mà.
Gã lặng người. Một cô gái bán hoa! Cái mẫn cảm đàn ông mách bảo gã. Mười ngón tay gã cứng đơ trên bàn phím. Biết trả lời cô gái ấy thế nào đây? Gã im lặng rất lâu không trả lời.
     - Anh khinh em rồi phải không? Vậy thì chào anh!
Cái chấm xanh trên trang của cô gái phụt tắt.
Gã ngồi thừ bên chiếc máy tính, mắt nhìn mãi vào những dòng đối thoại ngắn ngủi, đầu óc hỗn loạn khiến cho gã không đọc và cũng không viết được cái gì. Cô ta không che dấu thân phận mình như bao nhiêu người con gái khác. Tại sao? và cô ta muốn gì ở mình? Gã tự hỏi mà không sao trả lời được.
Tối hôm sau, gã mở máy vào trang của cô gái. Cô ta có bài viết đầu tiên.
Hôm nay mình đọc truyện ngắn “Lời nói dối ngọt ngào ”
Chao ôi! Mình ước là cô gái đó.
Gã có cảm tưởng những lời này cô gái viết dành riêng cho gã vì đây chính là cái truyện ngắn của gã. Con tim gã nhói buốt. Có rất nhiều những cảm nhận của mọi người. Gã chú ý đến một cảm nhận.
 
     - Mình cũng đã đọc truyện ngắn đó. Nhưng sao bạn lại nói vậy. Bạn cũng bệnh à?
     - Không ! Mình khỏe mạnh. Nhưng mình cũng sẽ giống như cô gái ấy, suốt cuộc đời này mình sẽ không có được một tình yêu.
Tình yêu! Cái thứ hư vô nhất nhưng lại quyến rũ nhất, thứ mà đã là một con người không thể không một lần được trải nghiệm trong đời. Hắn nhắm mắt lại và trong đầu gã hiện lên một dòng nước mắt chảy dài. Đột nhiên gã buột ra một tiếng thở dài. Hắn vào tin nhắn của cô gái, trích dẫn lại câu của cô và đặt ra một câu hỏi.
     - Sao em lại nói vậy?
     - Không đúng ư? Vẫn có người dám yêu em sao? Chỉ nói chuyện thôi mà anh cũng không muốn nói chuyện với em mà.
Ngực gã lại nhói lên một lần nữa. Lần đầu tiên gã gặp một cô gái bán hoa dám nhìn thẳng vào sự thật khắc nghiệt của mình với một vẻ điềm tĩnh đến dễ sợ.
     - Sao em không bỏ cái nghề ấy đi và làm lại từ đầu? Em còn rất trẻ mà.
                                                             *
                                                         *      *
Nước mắt cô gái trào ra khi câu hỏi của gã hiện lên màn hình. Cô ôm lấy mặt. “ Giá như em có thể làm theo lời anh khuyên” Cô cắn chặt môi cố gắng kìm tiếng nấc bật ra.
Có tiếng rên khe khẽ từ chiếc giường kê ở góc phòng vọng tới. Tiếng rên khẽ lắm, hình như người rên đang dồn mọi cố gắng để gìm tiếng rên lại. Cô gái vội vàng rời bàn, chạy lại bên giường.
     - Má lại đau ạ. Để con xoa bóp cho má.
Vừa nói, cô gái vừa khe khẽ đấm nhè nhẹ vào lưng cho một người đàn bà mà cô gọi là má, một người đàn bà có khuôn mặt vàng ệch, hốc hác. Bà khẽ xoay người lại, nhìn vào mặt con gái hỏi nhỏ.
     - Con vừa khóc đấy à?
Cô gái lắc đầu.
     - Đâu có. Con vừa ra ngoài bị bụi bay vào mắt đó má.
Người mẹ im lặng nhìn sâu vào mắt con gái mình. Cô gái hơi quay mặt đi tránh cái nhìn của mẹ. Bà im lặng, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái bóp mạnh. Cô gái nhẹ nhàng dỗ dành bà.
     - Mai con đưa má đi chạy thận nhé.
Người mẹ lắc đầu kiên quyết, bà gắt lên.
     - Tao đã nói rồi, tao sẽ không đi chạy thận nữa.
      - Má! – Cô gái kêu lên một tiếng. Cô quỳ sụp xuống đất, ôm chặt lấy mẹ. –
Má đừng làm khổ con thêm nữa được không má? Má tưởng làm thế là má có thể sớm giải thoát cho con sao? – Vai cô gái rung lên. – Không phải đâu má. Làm thế má chỉ làm cho con đau khổ suốt đời.
Bà mẹ im lặng. Bà biết con gái mình nói đúng. Ngày xưa, nếu….
 Bà bỗng rùng mình khi tiếng “ Nếu” ấy bật ra trong đầu. Bà hơi nhỏm người lên. Cô gái vội vàng đỡ lấy mẹ để bà tựa lưng vào tường. Im lặng! Cô gái nhìn sâu vào trong mắt mẹ hi vọng bà sẽ đồng ý. Một màn đêm đen kịt và từ rất sâu trong cái màn đêm đó có hai đốm lửa nhỏ cứ khắc khoải cháy.
     - Chạy thận tốn tiền lắm. Nếu cứ kéo dài, con lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho má?
     - Con lo được mà. Chỗ con làm lương cũng cao. Má không thấy đêm nào con cũng làm thêm giờ để kiếm thêm tiền chạy chữa cho má đấy sao? Má đừng lo.
Bà mẹ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào con gái rồi một câu nói buột ra.
     - Con tưởng má…..
Câu nói bỗng tắt ngấm giữa chừng. Cô gái hoảng hốt, mặt tái đi. Cô vội vàng hỏi.
     - Tưởng gì hả má?
Bà mẹ lắc đầu.
     - Thôi không nói nữa. Má mệt rồi. Má muốn ngủ.
Cô đỡ bà nằm xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp lại cho mẹ. Bà nghiêng người quay mặt vào tường, tiếng thở đều đều. Tưởng mẹ đã ngủ say, cô gái rời chiếc giường quay lại bàn. Đèn bên nhà anh vẫn sáng. Một màu xanh dịu rất bình yên dọi vào tâm hồn cô gái một sự tĩnh lặng.
     - Em xin lỗi! Má em đau, em phải chạy lại xoa bóp cho bả nên không kịp nói  với anh.
Cô hấp tấp gửi tin nhắn đi.
     - Ra vậy! Anh xin lỗi.
Cô gái ngạc nhiên. Anh có mắc lỗi gì đâu sao anh lại xin lỗi mình? Cô biết, người như anh nói một câu gì là đều nghĩ trước nghĩ sau. Thậm chí câu nói đùa của anh cũng chứa bao nhiêu ẩn ý.
     - Sao anh phải xin lỗi? Anh có làm sai điều gì đâu.
     - Anh xin lỗi vì đã nghĩ sai về em. Cho anh rút lại lời khuyên lúc nãy. Mẹ em bị bệnh gì?
Lời xin lỗi của anh như một dòng nước kì diệu. Cô thả mình trong dòng nước đó và thấy trong mình lấy lại được sự thanh thản. Cô đã đau khổ và tuyệt vọng.
Tình cờ, cô đọc được mấy truyện ngắn về gái bán hoa của anh và không hiểu vì sao một linh cảm kì lạ cho cô cảm thấy đây chính là người đàn ông mình cần. Lời xin lỗi của anh khiến cho cô xúc động
     - Em rất biết ơn anh đã hiểu hoàn cảnh của em. Mẹ em bị suy thận.
Khi hai từ “Suy thận” hiện ra trên màn hình máy tính, gã bỗng cảm thấy ân hận. Anh trai gã cũng bị bệnh này nên gã biết: Chạy thận rất tốn kém cả về tiền bạc lẫn sức lực. Vậy nếu không làm gái bán hoa thì sao cô ta có thể chữa bệnh cho mẹ đây? Thế mà chưa chi mình đã đánh đồng cô ta với những cô gái xinh đẹp nhưng không có nhân cách chỉ muốn được ăn diện bởi cái vốn tự có của mình. Cái nỗi ân hận đó càng lúc càng dâng cao trong tâm hồn vốn rất nhạy cảm của gã và gã không làm sao có thể thể hiện được cho cô gái biết sự ân hận của mình.
     - (Thở dài) Cho anh xin lỗi em một lần nữa nhé. Đúng là em không có con đường nào khác. Nhưng sao em không nói dối?  Em hoàn toàn có thể nói dối anh mình là một người khác cơ à
 “Anh đúng là người em cần rồi” cô nghĩ. Cô cần một tia sáng dù chỉ là le lói ở cuối một con đường hầm tối đen để cô có thể lần đi trong đêm. Không phải là một thứ ánh sáng soi đường mà chỉ cần nó là một tia sáng định hướng cho cuộc đời cô bước tới.
     - Em là đàn bà mà. Em cần một bờ vai để tựa vào những lúc mệt mỏi và thất vọng. Liệu có tìm được một bờ vai trong sự dối trá không anh? Cho dù đấy chỉ là một bờ vai ảo.
Gã lặng người.
     - Nhưng sao lại là anh? – Gã bật ra câu hỏi một cách thoảng thốt. – Sao em không tìm một người khác trẻ hơn?
     - Trẻ, đẹp để làm gì hả anh? Em không cần một người tình. Em cần một bờ vai cho em sức mạnh và sự sáng suốt. Tìm đâu một bờ vai có thể hiểu em, thương em, nhưng trên hết là họ không khinh rẻ em. Chỉ có anh thôi. Anh ! Anh hãy làm người yêu của em trong thế giới ảo được không anh?
Một cô gái mạnh mẽ và đầy nhân cách. Gã thầm nghĩ. Gã bỗng thấy thương cô gái vô cùng. Một cô gái như thế rất đáng được tôn trọng.
     - Nếu vậy thì em hãy xóa ngay tin nhắn này đi. Hãy để cho anh nói với em những lời ấy.
 EM ! HÃY CHO ANH ĐƯỢC CHĂM SÓC VÀ LÀM MỘT BỜ VAI TIN CẬY CỦA EM TRONG CUỘC ĐỜI NÀY. EM ĐỒNG Ý NHÉ.
Cô gái thấy người mình như đang nhấc khỏi mặt đất bồng bềnh trôi trong không gian. Cô khẽ “ Vâng “ một tiếng với chính mình, rồi theo lời anh dặn, cô xóa cái
 
tin nhắn tỏ tình của mình và gửi đi một tin nhắn khác.
     - Vâng! Em yêu anh.
Gã đăm đăm nhìn vào cái tin nhắn cô gái vừa gửi tới. Một cảm giác nặng nề bóp nghẹt con tim gã. Chính gã cũng không thể hiểu được cái cảm xúc của mình. Ngón tay gã cứng đơ. Gã cắn chặt môi. Gõ từng chữ một cách chậm chạp.
     - Anh muốn hôn em. Em cho phép chứ?
Trong đêm nhưng cô gái vẫn biết mặt mình đang hồng lên. Cô cảm thấy hạnh phúc.
     - Anh hôn đi. Em đang nhắm mắt đợi chờ.
Cô nhắm mắt lại. Người cô bỗng khẽ rùng lên. Chao ôi! Đã bao nhiêu người đàn ông hôn cô thế mà cô chưa bao giờ biết đến hương vị của nụ hôn. Nhưng đêm nay, một nụ hôn ảo khiến cho cô bỗng rùng mình. Còn gã, gã khe khẽ hôn lên màn hình chiếc máy tính.
                                                                          
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9