CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT
Cả bọn reo lên khi thấy cô chìa ra một bộ tú lơ khơ. Buổi tối là thời gian buồn chán nhất với những cô gái phòng này. Không có việc gì để tiêu khuyển, nói chuyện phiếm mãi cũng hết truyện. năm đứa kể cả cô xúm lại chia bài. Riêng con trưởng phòng không chơi, nó cặm cụi lấy những mảnh vãi cũ khâu vào chiếc si líp. Cô ngạc nhiên hỏi con bé nằm cạnh mình
- Chị cả làm gì đấy em.?
Trong cả đám, tất cả đều nhỏ tuổi hơn cô nhiều nhưng cô chỉ dám gọi con bé bị sốt là em. Luật ở đây là thế: Ai nhập trại trước người ấy là chị bất kể bao nhiêu tuổi. Con bé nói nhỏ.
- Chị ấy sắp đến tháng.
Cô thấy con trưởng buồng gấp cuộn giấy đi vệ sinh thành nhiều lớp rồi khâu kẹp nó vào giữa hai lần vải rồi đính nó vào chiếc silip làm một cái băng vệ sinh.Trại không phát băng vệ sinh phụ nữ mà thay vào đấy họ phát cho mỗi chị em một cuộn giấy vệ sinh hàng tháng. Xà phòng không đủ, vệ sinh qua kém cho nên hầu như ai cũng bị mắc bệnh phụ khoa.
Chỗ ấy của con trưởng phòng sau nhát chọc của Hiền hung thần đến bây giờ vẫn chưa lành. Cô bỏ bài không đánh nữa ra chỗ mình nằm, mở túi lấy ra ba cái bằng vệ sinh đưa cho con trưởng buồng.
- Chị cả cầm lấy mà dùng.
Con trưởng buồng ngẩng lên nhìn cô. Cái con mắt trắng giã, lạnh băng của nó có một màng rất mỏng giăng ngang.
- Chị cho em?
Cô gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nó và móc trong túi một gói giấy nhỏ.
- Đây là thuốc kháng sinh. Chị cả giã nhỏ và hàng ngày rắc vào chỗ ấy.
Con trưởng buồng không cầm lấy gói thuốc mà cầm lấy bàn tay cô.
- Em cám ơn!
Gần mười năm trời sống lang bạt kì hồ, hai tiếng cám ơn đã biến mất trong ngôn ngữ của nó, giờ đây hai từ “Cám ơn” đã quay trở lại. Hơn một năm trời ròng rã nằm trong nhà tù, cái dùi cui không cải tạo được nó thành người mà chỉ biến nó từ một con thú hoang dã thành một con thú ma lanh và độc ác. Nhưng mới chỉ hơn hai tháng thôi tình yêu của con người hình như đã lay động làm thẳm sâu trong nó một cái gì đó đang cựa mình.
- Chị cả bị kêu án mấy năm?
- Em bị kêu án ba năm. Phải hai năm nữa em mới được ra trại.
Cô rùng mình. Hai năm! Với cô nó dài bằng hai thiên niên kỉ, nhưng nhìn vào mặt nó, cô cảm giác như nó không hề có một cảm xúc gì. Nó hoang dã đến cái mức nó không còn biết đến thời gian và không còn một chút gì xúc cảm chăng? Cô chưa bao giờ thấy nó buồn, chỉ thấy nó vui nhất là sau khi nó thực hiện được một điều gì đó ma quái và độc ác. Nhìn nó, ngẫm lại cuộc đời mình , cô bỗng thấy nghi ngờ những triết lí của đạo phật. Buồn là khổ! Phật bảo thế. Nhưng có hẳn là tốt không khi con người không có nỗi buồn? Như nó kia, nó không buồn nên chẳng bao giờ nó nghĩ ngày mai sẽ thế nào. Còn cô! Nếu cô không có nỗi buồn của cái cảnh gái đứng đường thì liệu cô có tìm gặp gã?
-Thế hai năm nữa ra trại, chị cả định làm gì?
Nó ngẩn người ra. Điều đó chưa bao giờ nó nghĩ đến.
- Em cũng không biết nữa. – Rồi nó buột ra một tiếng thở dài. Chao ôi! Hình như nỗi buồn cũng bắt đầu quay trở lại. – Mà bây giờ chị đừng gọi em là chị cả nữa
Tình thương yêu đã lột cái mảnh giẻ quyền lực ra khỏi nó mà vì cái mảnh giẻ quyền lực bé tí ti này nó đã phải tử chiến với bao nhiêu con vào nhập cái phòng này mới có được
- Trước chị ở phòng nào mà lại bị tống vào cái phòng này?
- Người ta bảo tôi chuyển lên phòng số một tôi không chịu nên bị tống vào đây.
Con trưởng buồng không tin nổi. Mắt nó trợn tròn.
- Chị được vào phòng số một mà lại không chịu vào! Sao vậy? Chị còn trinh à?
Cô lắc đầu.
- Không! Nhưng tôi có chồng rồi.
Một con bé trong phòng cười phá lên.
- Giời ơi! Chị ngốc thật. Có con sò huyết thì đã cho thằng chồng húp rồi thì còn đéo gì mà phải giữ gìn nữa. Vào phòng số một vừa không mất tiền, ăn sướng , không phải làm gì mà ngày ngày lại được thằng đàn ông sờ mó rồi chọc vào.
Cô nhìn con vừa nói cười nhẹ, giọng buồn buồn.
- Trước khi bị bắt vào đây chị cũng nghĩ như em. Nói thật, chị không được mất trinh cho anh ấy, đó là điều chị ân hận nhất. Chị mất trinh do làm điếm. Chị cứ nghĩ “Đã là một con điếm thì vĩnh viễn chỉ là một con điếm” thế là chị sống buông thả như các em ấy, chả cần gìn giữ gì nữa. Nhưng anh ấy đã bảo với chị: “ Vấn đề không phải hôm qua em là ai mà vấn đề nằm ở chỗ ngày mai em là ai?”. Anh ấy đã vá lại cái màng trinh cho chị và chị không thể làm rách cái màng trinh ấy một lần nữa.
Con bé trưởng buồng bỗng sụt sịt khóc. Nó mếu máo hỏi cô.
- Chị ơi! Chuyện chị nói có thật không đấy? Vẫn có những người đàn ông tử tế dám yêu những người như chúng ta sao?
Cô ôm lấy nó. Khẽ vỗ vào lưng.
- Cũng hiếm đấy em ạ. Nhưng chị khẳng định với em là: “Có”! Nhưng trước tiên em phải làm cho người ấy tin rằng: “Ngày mai em sẽ khác”
Tối hôm ấy cô thấy con trưởng buồng trằn trọc không ngủ được. Con bé nằm bên nói thầm vào tai cô.
- Chị cả yêu một người bên trại A nhưng chị ấy không dám tiến tới.
*
* *
Khu A và khu B được ngăn cách bởi một bức tường cao gần bốn mét. Đấy là một hôm chủ nhật, cả trại được nghỉ, buồng giam được mở cửa cho các phạm nhân tự do đi dạo trong khuôn viên của trại.
Sáng sớm, con trưởng buồng đã bảo cả bọn.
- Đi chúng mày.
Cả năm đứa đưa nhau đi. Ngồi ở buồng một mình cũng buồn, cô liền đi theo bọn chúng. Ra đến ngoài sân, bọn chúng tản ra mỗi người người một chỗ vừa đi vừa cúi đầu như đang tìm kiếm một cái gì. Cô đi theo con bé nằm bên cạnh mình.
- Bọn em tìm cái gì đấy?
- Đi nhặt tóc rụng chị ạ.
Nói rồi, nó nhìn thấy một nhúm tóc bên cạnh bồn hoa, nó chạy vội tới nhặt lên rồi đút ngay vào trong túi.
- Bọn em nhặt tóc làm gì?
Cô thắc mắc hỏi.
- Để bán mà chị.
Cô định hỏi tiếp thì đúng lúc ấy bên kia bức tường có tiếng huýt sáo. Tiếng huýt sáo rất vang và kì lạ. Người huýt sáo không huýt theo một bài hát nào cả nhưng hinh như nó có giai điệu. Con bé nằm bên bấm cô.
- Người tình của chị cả đấy.
Cô quay sang nhìn con trưởng buồng thấy nó đang lom khom tìm kiếm bỗng đứng thẳng lên rồi chạy vội ra chỗ bức tường ngăn cách giữa hai trại. Có một vật gì đó được ném qua bức tường ngăn. Người giám thị nhìn thấy vội chạy ngay đến nhưng chưa đến nơi thì cô ta đã lại bỏ đi. Đấy chỉ là một vốc tóc rối khá to được ném từ trại nam sang. Con trưởng buồng vui mừng nhặt cái búi tóc ấy lên đút vội vào túi. Nó cúi xuống, nhặt một cục đá và bắt đầu đập vào bức tường ngăn, lúc nhanh , lúc chậm. Khi con bé ngừng đập vào tường, bên kia tiếng huýt sáo lại vang lên.
Suốt cả ngày chủ nhật bọn chúng lùng sục khắp nơi trong trại. Đến tối, khi cửa buồng giam khóa lại, chúng nó móc túi lấy ra những nhúm tóc rối nhặt được và cả bọn bắt đầu tỉ mẩn gỡ từng sợi tóc xếp thành từng loại dài ngắn riêng biệt.
Cái búi tóc rối mà trại A ném sang nhiều gần gấp đôi số tóc mà cả bọn nhặt được.
- Lạ nhỉ, Bên trại nam lấy đâu ra tóc mà hắn kiếm được nhiều thế?
Một con bé thắc mắc. Cô cười.
- Tình yêu mà. Nó có phép mầu.
Mặt chị cả bỗng hồng lên ngượng nghịu. Chao ôi xấu hổ, mi chạy đi đâu mà đến hôm nay lại trở về?
Chọn xong đám tóc , bọn chúng buộc lại thành từng túm nhỏ, dùng lược chải cho mượt . Con trưởng buồng lật cái chiếu của mình lên và lấy ra những túm tóc như thế xếp lên trên chiếu.
- Nhiều rồi đấy. Mai mang bán được rồi.
Nó bảo cả bọn.
- Bọn em nhặt trong bao lâu thì được số tóc này?
- Hơn nửa năm chị ạ.
- Bán được nhiều tiền không?
Chị cả nhìn số tóc sung sướng bảo.
- Chỗ này phải được hơn ba trăm.
Cuộc sống ở trại của những người không có gia đình thăm nuôi thật vô cùng khó khăn. Cái duy nhất giúp họ tồn tại được ở cái chốn địa ngục trần gian này là sức chịu đựng. “Nếu mình rơi vào hoàn cảnh của họ chắc mình sẽ tự tử” Cô nghĩ thầm.
Chị cả cầm cái lược cẩn thận chải lại từng lọn tóc. Chải xong, nó cầm cái lược ngần ngừ một thoáng rồi đưa cái lược lên bắt đầu chải mái tóc của mình.
- Chị này, trông em xấu lắm phải không chị?
Cô ngắm nhìn nó, Một cô gái hai mươi tư tuổi nhưng trông già hơn rất nhiều so với cái tuổi hai mươi tư ấy. Nước da sạm đen vì nắng gió, vì không được giữ gìn. Nhưng nó có cái dáng người khá đẹp. Cái khuôn mặt hốc hác vì đói ăn kia nếu được ăn uống đầy đủ có da có thịt thì chắc sẽ đẹp hơn nhiều. Cô lắc đầu.
- Không! Em khá đẹp đấy chứ. Nhưng em phải giữ gìn nước da của mình. Đàn ông thích những người phụ nữ có nước da trắng em ạ.
Con bé không nói gì , ngồi xuống vẻ mặt thẫn thờ.
- Lúc sáng người ta bảo gì với chị cả thế?
Cô hỏi nó. Con bé vui vẻ bảo.
- Lúc đầu là anh ấy bảo: “Anh có quà cho em”
Thảo nào đang tìm tóc ở xa mà cô ta chạy ngay lại để nhận quà. Cô tò mò hỏi.
- Thế còn sau đấy là gì?
Mặt con bé đỏ lên.
- Anh ấy bảo anh ấy yêu em và muốn gặp em hôm mồng tám tháng ba tới.
- Thế em bảo sao?
Nó lấy tay che miệng cười rồi lắc đầu nguây nguẩy.
- Em chả nói đâu.
Cả bọn xúm vào nài nỉ.
- Chị cả! Nói đi mà.
- Thì tao bảo tao cũng muốn gặp hắn trong buổi liên hoan văn nghệ hôm mồng tám tháng ba này chứ còn bảo gì nữa.
Cả bọn vỗ tay reo lên.
- Thế là tiến tới rồi nhé.
- Chúng mày định làm loạn đấy à? Tao thì cho chúng mày mỗi đứa một gậy bây giờ. Tắt đèn! Đi ngủ!
Tiếng quát của mụ trực ban cắt đứt niềm vui của những cô gái. Mọi người im bặt, tắt đèn, ngồi thầm thì với nhau trong đêm.
- Thế người ta trông thế nào? Có đẹp trai không?
- Em không biết.
Hóa ra là họ chưa hề gặp nhau. Một mối tình còn ảo hơn cả mối tình của mình. Dù sao mình với anh cũng còn nhìn thấy ảnh của nhau. Nhưng không biết mặt nhau thì đã sao? Cô chợt nhớ đến cái đêm đầu tiên nói chuyện với anh trên mạng.
“Em đẹp mà. Để em gửi ảnh cho anh nhé”. “Đừng!”. Anh cũng có cần biết mặt mình đâu.
- Thế người ta bị kêu án mấy năm? Mắc tội gì?
- Anh ấy bị kêu án bốn năm vì ăn trộm một con vịt.
- Thế bọn em yêu nhau lâu chưa?
- Hôm nay là ngày đầu mà chị. Anh ấy tán tỉnh em mấy tháng rồi nhưng em không đồng ý. – Nó ôm lấy cô. – Nhờ có chị đấy.
- Thế cái lần huýt sáo cuối cùng là người ta bảo gì?
Nó cười, trong đêm chỉ thấy hàm răng nó lóa sáng.
- Anh ấy bảo “Hôn em”
Cô sực nhớ đến nụ hôn ảo đầu tiên của anh. Ảo thôi nhưng người cô cũng run lên. Cô nhìn nó, gương mặt nó chỉ mờ mờ trong đêm nhưng cô biết nó đang cảm thấy hạnh phúc. Cô ghé vào tai nó hỏi nhỏ.
- Được người ta hôn có thích không?.
Nó úp mặt vào vai cô rồi cũng thì thầm.
- Thích!
*
* *
Mới hơn chín giờ mà trời đã nắng gắt. Hiền hung thần bỏ về trại tránh nắng. Mụ vừa đi khuất, con trưởng buồng cùng với một con lập tức mang những lọn tóc đi về mấy cái nhà của dân địa phương ở phía xa. Một lúc sau hai đứa quay trở lại.
- Được ba trăm hai chúng mày ạ.
Cả bọn reo lên vui mừng. Chúng xúm lại thi nhau vuốt ve những tờ tiền mà chị cả của chúng vừa mang về.
- Các em định dùng những đồng tiền này để mua gì?
- Mua xà phòng chị ạ.
Cô thấy cổ họng mình nghẹn lại. Trời ơi! Đàn bà mà không có xà phòng. Một người dân địa phương đi dến, tay anh ta cầm một chiếc điện thoại hỏi cả bọn.
- Các cô có ai cần gọi điện thoại không.
- Bao nhiêu tiền một phút hả anh?
Cô hỏi. Người ấy bảo.
- Mười nghìn một phút.
Hóa ra ở trại này, những phạm nhân không chỉ bị trại bóc lột mà những người dân địa phương quanh trại cũng xúm nhau vào làm thịt những người phạm nhân khốn khổ. Cô bảo con trưởng buồng.
- Cho chị vay tiền . Chị muốn gọi một cuộc điện thoại.
- Vâng chị gọi đi.
Cô bấm số gọi cho gã. Gã vừa bắt máy, cô vội vàng nói ngay.
- Anh à tuần tới anh lên nhớ mang cho em gấp ba lần số xà phòng nhé.
Cô bấm máy ra loa ngoài cho cả bọn cùng nghe.
- Tuần tới không được đâu. Mỗi tháng chỉ được thăm nuôi có một lần thôi.
- Phải đợi đến tận tháng sau cơ à? Gay nhỉ.
Người dân địa phương vội bảo.
- Nếu muốn gửi đồ và tiền thì bảo anh ấy gửi ở nhà tôi, khi đi làm các cô đến nhà nhận. Yên tâm đi. Tôi làm ăn đứng đắn.
- Anh nghe thấy rồi chứ?
Cô hỏi.
- Rồi! Em gửi vào tin nhắn tên và địa chỉ của người ấy cho anh.
Cô gửi tin nhắn cho gã.
- À! Anh báo cho em một tin vui. Anh Hưng sắp lên trại để giải quyết cái vụ bọn đầu gấu đánh em đấy.
Cô hấp tấp nói.
- Anh bảo anh Hưng không phải lên nữa. Em đã hòa nhập được với bọn họ rồi.
Nghe thấy thế, con trưởng buồng chõ miệng vào cái điện thoại.
- Anh ơi anh đừng lo. Bây giờ chị ấy là chị cả của chúng em rồi.
Cô liếc nhìn nhanh cả bọn rồi hạ thấp giọng nói nhỏ.
- Em nhớ anh quá. Em yêu anh.
Rồi cô tắt máy.
Người dân địa phương nhận tiền rồi rời đi, cả bọn lại bắt đầu hì hục cuốc đất cho đủ mức khoán. Đến trưa, màn ăn trộm sắn của đội khác lại bắt đầu nhưng lần này cô được tham gia vào với cả bọn. Sắn chín, cả bọn ngồi xúm bên nhau vừa thổi vừa ăn.
Ngay sáng hôm sau, người cho thuê điện thoại đã đến báo tin.
- Cô có hàng rồi đấy vào nhà tôi mà nhận.
- Sao nhanh thế, vừa mới hôm qua.
Một con kêu lên. Cả bọn bỏ cuốc đất kéo nhau vào nhà ông ta xem hàng. Một bao tải to vật. Cô lo lắng không biết phải mang các thứ về thế nào. Hình như đoán được nỗi lo lắng ấy, ông ta bảo.
- Cô không phải mang hết về đâu, chúng nó thu mất đấy. Cứ để đây cần gì thì lấy về dần. – Rồi ông ta chỉ tay vào những cái bao để trong nhà. – Mọi người đều thế cả.
Cô nhìn theo tay ông ta chỉ. Đúng là có hơn chục cái bao dứa có ghi tên người vứt lăn lóc trong nhà. Thì ra đây là nguồn sống của ông ta.
Cô mở bao hàng. Cả bọn rú lên vui mừng. Xà phòng, thức ăn khô, Bánh mì sấy tẩm đường, sữa, đường, đồ vệ sinh phụ nữ và một chiếc điện thoại. Cô chia cho mỗi người một bánh xà phòng thơm, sẻ những gói đồ khô vào sáu cái túi nhỏ đưa cho mọi người để dễ dấu rồi gói bao hàng lại lại bảo với ông chủ nhà.
- Bác cứ cho chúng cháu gửi hàng ở đây. Bao giờ hết chúng cháu lại ra lấy.
Cả bọn chào ông ta rồi ra chỗ cuốc nương. Hôm đó hụt khoán. Cả bọn bị Hiền hung thần đánh cho một trận tơi tả. Đau nhưng vẫn vui.
Đến bữa cơm chiều, một đĩa thịt sấy khá to đặt giữa những bát canh lõng bõng và đĩa thịt mỡ. Một đứa thò ngay đũa vào đĩa thịt sấy. Con trưởng buồng cầm ngay đôi đũa vụt mạnh vào tay con bé làm cho nó rụt ngay tay lại. Nó quay sang cô.
- Chị gắp trước đi ạ.
Cô cười xòa, khẽ cốc một cái vào đầu nó.
- Thôi đi mày. – rồi bảo cả bọn. – Ăn đi các em.
Đến tối, khi biết chắc giám thị trực đêm đã về phòng trực ban ngồi, cả bọn xúm lại bắt cô mở ảnh gã cho xem. Cô mở ảnh. Tất cả đều “Ối giời” lên một tiếng rồi nhìn nhau ngán ngẩm. Họ đều là những cô gái còn rất trẻ. Dù không hề đọc sách nhưng trong họ giấc mơ hoàng tử với con bạch mã hình như luôn là cái giấc mơ bản năng của những thiếu nữ, đằng này lại là một ông già. Đã già lại còn xấu.
Cô cười, trong lòng không một chút tự ái. Cô nói với bức ảnh.
- Anh thấy không? Ai cũng chê anh chỉ riêng mình em là dám yêu anh thôi.
*
* *
Sau khi tắm xong, cô lôi về phòng một đống dưa chuột.
- Chị mua làm gì mà nhiều dưa chuột thế này?
Một con hỏi.
- Làm đẹp!
Cả bọn nhìn nhau không hiểu. Gái điếm và gái dạt vòm bờ bụi là hai thế giới khác nhau. Nếu như gái điếm rất chú trọng đến làm đẹp, chỉ thích cô độc một mình thì gái dạt vòm lại chỉ thích những cuộc chơi đông người thác loạn. Cắn thuốc lắc, uốn éo nhảy múa, gào thét và những cuộc làm tình tập thể.
- Em có người yêu rồi thì phải biết làm đẹp cho mình. Đàn ông không thích những cô gái xấu xí đâu.
Cô bảo con trưởng buồng. Hình như hai từ “Người yêu” làm con bé bỗng trở nên ngoan ngoãn hẳn. Nó ngồi xuống.
- Thế thì chị dạy cho em với.
Cô vớ lấy quả dưa chuột nhỏ nhất định cắt ra làm đôi thì con nằm bên cạnh đã nhanh tay cướp lấy.
- Quả này để lại.
- Làm gì?
Cô ngạc nhiên hỏi. Nó không nói nhưng cất ngay quả dưa chuột vào túi của mình.
- Chị cứ kệ nó đi.
Con chị cả bảo cô. Hình như nó biết con nằm cạnh cô làm gì nhưng không nói. Cô cắt đôi một quả dưa chuột khác và bắt đầu xoa lên khắp mặt chị cả. Cái bản năng làm đẹp của đàn bà đã thôi thúc cả bọn. Không ai bảo ai, tất cả bọn chúng đều làm theo cô.
Khi tất cả đã nằm im với những lát dưa chuột mỏng dán đầy trên mặt, cô bắt đầu tự làm đẹp cho mình. Anh ơi em hư quá. Mấy tháng qua em đã không biết giữ gìn nhan sắc của mình cho anh.
Cả buồng cứ nằm im với những lát dưa chuột mỏng dán đầy trên mặt cho đến khi kẻng báo giờ ăn vang lên mới ngồi dậy gỡ những miếng dưa chuột rồi cầm bát đũa đi đến phòng ăn.
Tối đến, khi cửa buồng giam khóa lại, con nằm bên cô mới moi qua dưa chuột ra đưa cho con trưởng buồng.
- Chị cả tối nay có làm không?
Con trưởng buồng lắc đầu. Nó trêu.
- Ái dà! Có người yêu rồi có khác. Bắt đầu giữ gìn cho người ta đây.
Con trưởng buồng phát mạnh vào lưng nó.
- Con nỡm.
Nó cầm quả dưa chuột đi vào trong khu vệ sinh. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nó rên. Lúc đầu tiếng rên rất nhỏ nhưng càng lúc càng to dần. Hình như tiếng rên của con bé bắt đầu kích thích cả bọn. Tất cả bọn đều nhìn vào khu vệ sinh và người chúng bắt đầu ngọ nguậy. Hình như con trong nhà vệ sinh đạt đến tuyệt đỉnh của sự thống khoái. Nó rú lên một tiếng rồi đột nhiên tiếng rú tắt lịm. Lặng đi một khoảng rồi tiếng con bé hoảng hốt kêu lên.
- Chết tao rồi chúng mày ơi. Nó lọt vào trong rồi.
Tất cả nhẩy bổ vào trong khu vệ sinh. Con bé mặt cắt không còn hột máu. Cô bảo hai con.
- Chúng mày đặt nó ngồi lên bệ dạng hai chân nó ra.
Hai con lập tức làm theo. Cô dùng ngón tay trỏ thọc sâu vào hậu môn của nó. Đây rồi! Quả dưa chuột chưa lọt vào sâu, cộm lên dưới ngón tay cô. Cô dùng ngón tay, miết vào thành ruột từ từ đẩy qua dưa chuột ra ngoài. May cho con bé nó chọn phải quả dưa trơn láng và của nó ra quá nhiều nước.
- Sao chị tài thế? Cái gì cũng biết.
Mặt cô bỗng buồn rượi.
- Hồi chị còn làm điếm, một lần chị bị một cái bao cao su bi tuột ra mắc kẹt ở trong . Một chị bạn đã lấy ra cho chị.
Tối nằm ngủ, cô ôm lấy con bé hỏi thầm.
- Thèm lắm hả em.
Nó ôm lấy cô, dấu mặt vào ngực cô khẽ gật đầu.
- Vâng! Thèm kinh khủng. – Rồi nó ngước lên nhìn cô. Trong đêm, ánh mắt nó lóng lánh. – Mà chị không thèm sao?
Nghe nó hỏi, cô nằm im. Tự dưng cô cũng thấy thèm kinh khủng. Cô nhớ đến lần cô bay ra Hà nội. Cả anh và cô đều căng cứng. Anh ơi! Em thương anh quá. Anh chưa bao giờ được nghe tiếng em rên. Bao giờ?
Cô thấy phần hạ thể của mình bắt đầu ẩm ướt.