cái thuở rất xưa
vypham 11.11.2020 20:38:13 (permalink)
0
ta chẳng thể quên anh được nữa
gác lại phiên đời
gác lại chuyện áo cơm
mơ một giấc chốn đào nguyên thuở nọ
bóng cùng hình cho trọn nhớ thương
 
#1
    vypham 11.11.2020 23:44:10 (permalink)
    0
    ta soi bóng mình trong gương quen thuộc
    chẳng tìm được gì ngoài ngọn tóc điểm sương
    đôi khóe mắt hằn sâu ký ức
    sao ta - người chẳng một phút hội tương
     
    #2
      vypham 15.11.2020 01:30:23 (permalink)
      0
      mai hóa kiếp là giọt sương trên lá
       
      ta khoát lên mình dăm ba ký ức
      vượt không gian tìm đến tận ngày xưa
      nơi góc phố chỉ toàn là hoang phế
      mấy bận cùng đời chật vật nắng mưa
       
      ta tìm thấy màu gió thu trong lá
      cả giấc mơ say lưu  ở trang thơ
      ta tìm thấy bóng người xưa hóa lạ
      cơn gió nhẹ thôi cũng đã phai mờ

      đời nghiệt ngã ta hóa thành thô tục
      bước chân đơn mỏi gối với thời gian
      đôi sợi tóc ngày xưa vương sầu muộn
      nay chỉ còn một màu trắng thương tan

      ta lẫn quẫn cùng hạt cơm manh áo
      chợt nhận ra tuổi đã hóa nửa trăm
      ta đếm lại quãng đời thời hư ảo
      giấc mơ xưa chất chứa những thăng trầm

      ta gục ngã hay đời mơ gục ngã
      thế tục phiền ưu vặt vảnh sự đời
      mai hóa kiếp là giọt sương trên lá
      để phiền ưu không còn cớ dậy khơi

      #3
        vypham 15.11.2020 02:05:07 (permalink)
        0
        tìm lại bóng người
         
        anh cứ hát những bài ca dĩ vãng
        ta cứ nghe say giấc mộng ngày xưa
        trong nhân kiếp biết đâu cùng tương hội
        để hiểu rằng duyên vẫn cứ đẩy đưa

        anh có thể đã là người xưa cổ
        ta hiển nhiên là nhân lão già nua
        đôi câu chữ khơi màu thu ký ức
        ta cùng đời đã nhận lấy phần thua

        mai ai biết có không duyên tái tạo
        để ta mơ thành giọt nắng ngày thu
        ta sẽ chạm đến vùng trời xa lạ
        nơi phiền ưu không có chỗ để lưu

        ta nửa kiếp phí đời trong mộng ảo
        sợ thương yêu giết chết nửa linh hồn
        ta cứ  để tình không nơi nương náo
        mặc thời gian thành những nấm mồ chôn

        ta hiện tại hiểu  điều xưa không hiểu
        nhưng vẫn thơ ngây tìm lại bóng người
        biết đâu đó một lần câu thương trọn
        để ngày sau tình có cớ rong chơi....
        #4
          vypham 16.11.2020 20:01:01 (permalink)
          0
          thơ không chạm mà sao thu cứ chạm
          viết cho anh hay viết tặng riêng mình
          câu chữ vẫn vắt ngang miền  hư ảo
          thì chút tình cứ mãi giữ làm tin
           
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9