chuyện phiếm ....

Tác giả Bài
vypham
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2020
chuyện phiếm .... - 14.11.2020 00:33:28
Tôi vừa cậm cụi làm việc, vừa mệt mỏi vì đêm qua ngủ quá ít thì mẹ tủm tỉm cười bước lại nói :
- Y như củ !Tôi nhìn mẹ có ý hỏi là cái gì thì mẹ phá lên cười bảo:
- Hãng bảo chú phải ở nhà vì bịnh dịch đang phát tán, do chú cao tuổi nên được ưu tiên nghỉ,  thay vì phải đi làm để cơ hội lây bịnh cao hơn người khác .
 
Nghe mẹ nói, mặc tôi bí xị . Tôi thường nịnh mẹ rằng hằng ngày chở mẹ đi làm là một niềm vui, phải  tu mấy kiếp mới được, nhưng có điều tôi thích yên tịnh, mẹ thí cứ nói líu lo . Từ ngày khi bịnh dịch tăng với vận tốc thẳng đứng thì chồng của mẹ ở nhà, tôi chở mẹ đi làm thay , vì dù sao cũng làm chung một chổ . Mẹ bảo nhờ đi với tôi mà mẹ rất vui, vì tôi cứ khiến mẹ cười nghiêng ngả, còn đi với chồng, không thể nói điều gì được cả . Chẳng những thế con đường về nhà lúc nào cũng kẹt xe, nên tôi và mẹ thường gọi nhóc em để phá . Thế là chẳng biết chuyện từ đâu mà ngày nào cũng có để cười , nên mẹ thích lắm, đã vậy tôi còn phảI chở mẹ đi đông đi tây nữa, đến nổi đứa em phàn nàn với mẹ : 
- Bộ mẹ nghĩ chị ba ăn không ngồi rồi à, bả còn có con để lo, còn có thằng bạn trai ghen tuông kinh dị nữa đó ...
Nghe em gái nói với cái giọng hơi phải trả giá một chút, nhưng tôi cũng làm ra vẻ rất đáng thương . Mẹ thì hấy một cái .
Thật ra thì lỗi tại do tôi tất cả, lúc trẻ thì ăn chơi cho lắm, lại không ham tiền như người khác, cho nên ngần tuổi ngày thì mới bắt đầu mọi thứ . Tôi khuyên con gái bảo, con đừng giống mẹ, tệ lắm, phải đến hơn nửa đời người mới phát hiện ra rằng mình lãng phí cả một tuổi thanh xuân cho những thứ linh tinh như là yêu đương nhăng nhích ấy .
Con gái thì tủm tỉm cười bảo:
- Mẹ đã có mọi thứ sao gọi là tệ
Tôi gỏ đầu con gái bảo:
- Nhưng mẹ muốn căn nhà ba tầng và 100 mẫu đất cơ, mẹ chưa có , lòng không được vui, hay là con thay mẹ, toan tím dùm nhé !
Con gái trợn mắt bảo:
- Mẹ à, căn nhà của mình đã vừa đủ rồi, mẹ cần gì tới ba tầng, còn cả 100 mẫu đất rộng thênh thang kia :
- Mẹ muốn nhìn mấy con rắn bò ngang bò dọc cơ ...
Con gái không đồng tình cứ cãi miết với tôi . Tôi thì rất thích khiến cho con gái phải gân cổ lên cãi, khi bé đuối lý, tôi lại thách thức khiến con gái phải google khắp nơi để tìm lý mà tranh biện .

vypham
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2020
Re:chuyện phiếm .... - 14.11.2020 01:02:12
Tôi thì chẳng phàn nàn gì với cuộc sống của mình, bởi tôi rất thoải mái, ngoại trừ anh chàng của tôi cứ ghen một cách khủng khiến khiến tôi rất phiền, tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi không thích cuộc sống hôn nhân, tôi không thích con cái vì trách nhiệm quá nặng nề, tôi lười nên chẳng thích . Nhưng cuộc sống này không phải là mình không thích thì nó chẳng xảy ra . Khi nó xảy ra thì mình chẳng biết xử lý sao cho ổn thoả, bởi chọn cái này thì mất cái kia, mà mình vốn tham lam, lười biếng thì biết chọn đường nào cho suông . 
Sao khi chán nản với đời sống hôn nhân, tôi chọn làm mẹ đơn thân, nhưng do một quyết định sai lầm mà cuối cùng tôi không còn độc thân nữa . Tôi chán nản bảo với chàng :
- Ngoài kia có khối mỹ nhân, làm ơn tha cho tôi, tôi chán sống với một người ghen tuông kiểu vô lý lắm ...
Chàng nhúng vai bảo :
- Nhưng không ai ngoài kia xấu như em cả ...!
Tôi chỉ biết vò đầu bức tóc . 
Cái tuổi này tôi không còn yêu đương nhí nhố, nên tôi cứ làm việc như một con điên, chàng lại viện đủ thứ cớ để khiến tôi tức giận, tôi không thèm giận chàng lại tự mình nổi giận .
Những lúc như thế, tôi kéo chàng ngồi xuống, tôi thì vuốt đầu chàng và nói :
- Con trai ngoan nào, để mẹ làm việc kiếm tiền nuôi con !
Có thi tôi lại bảo :
- Ông ngoại à, để cháu nuôi ông ngoại, đừng phàn nàn nữa ...
Những lúc như thế chàng phì cười rồi chuyện gì cũng đi qua ...
Biết không thể chọc tôi chàng lại một mình thui thủi xem phim, một mình lang thang bên ngoài , thấy tội quá, tôi lại phải dành thời gian cho chàng . Thấy không, cuộc sống nó có phiền chi đâu, chỉ tại tôi đi sai một nước cờ mà bây giờ chẳng thể tính sao cho êm đẹp được . 

vypham
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2020
Re:chuyện phiếm .... - 14.11.2020 01:12:02
Mấy nay tôi quá nhiều việc làm nên thức rất khuya, cái không gian yên tĩnh của đêm khiến tôi càng thích thú , nhất là khi mọi người ai cũng ngủ say, tôi một mình với công việc không biết chán . Tôi lại vô tình nhớ lại những bản nhạc ngày xưa, khi đó có một chàng nhạc sĩ vô danh thích lấy thơ thiên hạ để nghiêu ngao hát . Tài sản của tôi cũng có đôi ba bài .
Thuở ấy tôi khờ thật, mà bây giờ chắc cũng chẳng mấy  khôn .
Tôi khao khát một thứ tình yêu lãng mạng .Tôi viết nổi lòng tứ lung tung , tôi xếp chữ bất chấp .....Giọng của chàng cũng chẳng có gì hay, tôi cứ mặc nhiên để chàng rống thế nào thì rống, một câu cám ơn, tôi chẳng viết . Một lời phê bình tôi chẳng buông .. Bởi lý do dễ hiểu, người tôi say không phải là chàng, thơ tôi cũng chẳng có bóng dáng của chàng . Chàng như một cơn gió vô tình thôi qua mà chính bản thân tôi cũng chẳng hề hay biết .
Tuy vô tâm, nhưng vì là thơ của mình, nên tôi cũng giữ lại để đó , những lúc buồn nhớ, tôi lại đem ra nghe . Giọng chàng thật tệ, thơ tôi thật khờ, để rồi tôi chẳng biết mình nhớ người yêu hay nhớ chàng ....


vypham
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2020
Re:chuyện phiếm .... - 14.11.2020 02:06:44
Tôi tham lam nên có việc là nhận làm, nên có khi tôi ngủ rất ít . Vậy mà giọng hát của chàng càng khiến tôi cứ thức mãi, thức mãi . Tôi vừa làm việc, vừa nghe chàng hát mà tự cười với bản tính ngốc nghếch vốn không hề giảm của mình . Tôi tiếc là ngày xưa không kết thân với chàng vô danh ấy, ít ra tài sản bây giờ không phải là dăm đôi ba bài hát, mà tôi cứ nghe đi nghe lại , chí ít cũng đủ nghe trọn một đêm . Tôi tiếc nuối quá đi mất . Rồi tôi tự cười cái tính tham lam của mình .
Ngày xưa tôi đã cảm giác ra được rằng mình vốn có cảm tình với giọng hát thật tệ hại ấy, nên tôi không còn la cà trên nét nữa, tôi biến mất khỏi thế giới ảo vì tôi cho nó là vô ích và không thật, để rồi tôi va vào đời thật còn tệ hại hơn, tôi đưa ra những quyết định mà chính tôi thường tự hỏi mình có phải là ngốc đến thế không ....
Hằng mấy năm nghe đi nghe lại cái giọng hát tệ hại ấy khiến có lúc tôi buâng khuâng suy nghĩ, không biết mình còn nhớ chút gì về cái người mình viết trong thơ không ? Hay tôi chỉ lắng nghe con chữ của mình được thể hiện qua chàng nhạc sĩ vô danh ấy .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2020 02:08:31 bởi qpcarta >

vypham
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2020
Re:chuyện phiếm .... - 14.11.2020 02:29:35
Tự cười bản thân mình ngốc nghếch, tự hỏi rằng bây giờ chàng ra sao ? Chàng vẫn còn la cà khắp nơi trên xứ ảo mà tìm những bài thơ ưng ý đem về ghép nhạc, hay lại chắc cũng khiến biết bao linh hồn ngốc nghếch ngoài kia tự hỏi những câu như tôi đang tự hỏi mình . Và giả dụ bây giờ gặp lại chàng trên thế giới ảo này tôi lại ứng xử ra sao ? Phần ngốc nghếch có tăng thêm  hay không ?

Nhiều lúc tôi nghĩ, kệ thôi, chẳng cần răng dạy đều gì cho con bé, cứ để nó lăn xả vào đời rồi tự cảm nhận, đôi khi lại nên thân  hơn những lời dạy bảo chán ngắt của mình .
Chàng vô danh ơi, tôi lại vô tình nhớ lại thời xưa quá , tôi phải công nhận một điều, bao nhiêu yêu thương thời xưa tôi dành cho thiên hạ, đều không thể bằng một cái nhớ về chàng hôm nay, ít ra , tôi nhớ chàng bằng sự thật, còn một đống hổn độn yêu thương kia chỉ là ảo giác, không có gì là sự thật cả . Giá như tôi cũng biết âm luật như chàng, ít ra tôi có thể ngồi gãy một khúc đàn cho vơi đi tâm sự .....Tôi từng suy nghĩ rằng mình nên đi học một chút đàn hát, để ít ra tôi có thể tự nghe bản thân mình hơn là nghe chàng hát đi hát lại tâm sự của tôi , và rồi tôi sẽ vĩnh viễn không nhớ về chàng nữa, chàng sẽ chẳng còn chút gì trong ký ức của tôi .

vypham
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2020
Re:chuyện phiếm .... - 15.11.2020 00:16:04
Y như tôi đã nói mà, tôi vừa về nhà bảo từ nay phải đưa rước mẹ, thế là anh của tôi nổi cơn giận lôi đình ..tôi chỉ ngồi mĩm cười .  Anh hằng ngày tính toán thời gian đoạn đường đi về của tôi, nếu đi quá thời gian tính toán, anh liền chận của, kiểm tra điện thoại xem tôi đã làm gì, đi đâu, đi với ai ....Anh thường bảo tôi diện cớ đưa rước mẹ để lang thang bên ngoài .
Những lúc đó tôi chỉ biết thở dài, tự trách .

Có lần tôi đi bác sĩ, những nửa đường không biết cái google map nổi chứng gì lại không chịu nối kết, tôi phải tạm dừng lại để khởi động điện thoại lại, lúc nhìn lên tôi phát hiện mình dừng xe ở một khách sạn ...Tôi chỉ biết thở dài than trời . Tôi biết chắc thế nào về nhà cũng phải giải thích ....Và y như những gì tôi dự đoán, anh hỏi , anh trách, anh giận ..tôi vẫn cứ ngồi làm việc và mặc cho anh nói đến chán thì thôi . 

Có một dạo, anh kiểm tra điện thoại lại thấy tôi mới sáng sớm thứ bảy đã lang thang đâu đó đến cả hơn nữa tiếng dừng chân lại một nơi rất xa lạ, cái này thì bất chợt anh tìm ra nên tôi không nhớ nổi . Tôi chịu thua không giải thích được, mãi đến mấy  hôm sau tôi mới tác cho anh một tác thật choán váng, tôi bảo :

- Có biết hôm thứ bảy em đi đâu không ? Vốn anh bị đụng xe, em đến đón . Còn dám đổi thừa .
Thật ra tôi vốn rất hung dữ và nóng tính . Khi nổi giận thật sự là mọi thứ xung quanh của tôi cũng bay toáng loạn . Lúc trước khi anh nổi ghen vô lý, tôi nhào vào anh vừa đánh vừa tác, vừa gào vừa hét ....đến nổi mọi nơi trên cơ thể của anh điều có vết trầy xước, nhưng bây giờ thì tôi không thèm nữa, đánh hoài cũng vậy ...Anh ngoài cái tật ghen tuông và cố giữ tôi thật chặt khi tôi nổi giận thì anh không có đánh lại, nên coi như tôi may mắn ... Giận lắm thì anh đấm vào tường, thế là tường nhà tôi có vài ba lỗ thủng...Tội cho căn nhà, tôi bảo anh, căn nhà mà có linh hồn thì nó đã không để yên cho anh đánh.

Mẹ thường cười cười bảo tôi hung dữ cho lắm bây giờ bị trả báo ....
 
Cả bà xui của mẹ trách mẹ không biết dạy con, tôi cũng xông vào trước mặt bà và nói:
- Tôi chống mắt xem bà làm sao dạy đám con của bà...
Mẹ tôi kể bây giờ bà ấy cũng bó tay với đám con bà, bảo tôi hồi bé hung dữ quá.
Có lần em gái tôi đi chơi với bạn trai về, không biết hai đứa đôi co thế nào mà khi bước vào nhà , có bé như muốn khóc,
Tôi không thèm hỏi, chạy ra trước của, xông vào tác cho thằng bạn trai một cái trời giáng và hỏi 
- Tại sao em gái không vui?
Thằng bé bị tác nhưng không đánh lại tôi mà đứng đó giải thích đủ thứ, tôi để cho thằng bé nói xong thì dọa một câu :
- Nếu xảy ra nữa, tôi sẽ không tha đâu. 
Nghĩ lại tôi chả hiểu mình lúc đó lấy đâu ra đủ tính hung hăng ấy.

Tôi từ bé vốn đã kiêu ngạo và chẳng thích ngồi một chổ chịu đựng những thứ điển hình như là đàn ông nói gì thì phải nghe, hay đánh mình thì mình ngồi đó khóc . Không, tôi chẳng khóc .Tôi đứng lên đánh lại .
Năm tôi 14 tuổi, ba tôi lang thang bên ngoài còn có vợ bé vợ mọn, thế là về nhà hành hạ mẹ tôi, trong khi đám chị em ngồi một góc khóc sướt mướt, mẹ thì để mặt cho ba túm lấy mà quánh , còn tôi, tôi lao vào ông, quấn lấy ông mà đánh túi bụi . Nói là đánh  chứ một con bé tay chân nhỏ xíu thì lại có thể làm gì chứ .

Ba tôi lúc đó túm lấy tôi và hỏi:
- Sao mày dám đánh ba ?
Tôi hỏi lại:
- Thế sao ba dám đánh mẹ con ?

Hai cha con đôi co, rồi tôi thụi ổng liên tục, thế là ông nổi đóa rược tôi chạy khắp nơi trong nhà, túng quá tôi leo lên cửa sổ nhảy ra ngoài  và lang thang bên nhà chị hàng xóm cả ngày mới về .
Ba vốn rất cưng tôi, bây giờ nghĩ lại mấy lần ẩu đã với ông, ông vốn chỉ chọc cho tôi để vui chứ sức của ông thì giáng một đòn là tôi tiêu .
Lớn lên ra ngoài đời cũng thế, tôi hiền thì hiền lắm, nhưng nếu nói lý không suông tôi liền dùng đến tay chân . Chồng trước cũng một lần chứng cảnh tôi nổi đóa, từ đó anh không thèm chọc tôi giận nữa ...
Thế mà bây giờ anh chàng hiện tại khiến tôi thật rối đầu .
Chiều qua đáng lẻ đi mua đồ ăn, khi tôi nhắc đến phải đi rước mẹ, anh liền giận, anh bảo tôi cứ lo toàn chuyện không đâu, còn bản thân không biết toan tính . Thế rồi anh quay xe trở lại không thèm mua đồ ăn, về đến nhà tôi không vào nhà cứ ngồi trên xe , thế là anh lại chạy xe vòng vòng và trách cứ đủ thứ, có lúc tôi vẫn trả lời nhưng phần nhiều tôi cứ để anh nói, thấy anh đi vào những khu không có đèn tôi bảo :
- Rảnh quá nghe, chạy lung tung, khu này thiên hạ đi bộ nhiều đó, vừa chạy vừa nói, tông vào một người đi đường lúc đó là tự nhiên vào trong nhà lao đó hén .
Anh đang giận nhưng cũng bảo :
- Em nói đúng, có khi anh đen như thế, thôi mình về .
Thế là anh hết giận, mọi chuyện lại trở lại bình thường
Xem đó, đúng là bịnh tâm thần thật . Những thứ phiền phức vặt vảnh như thế tôi không biết nói sao cho được , thiên hạ xung quanh thấy tôi thường phán :

- Cái gì chị cũng giỏi nhỉ, chắc  chị tuyệt vời lắm ...

Tôi chỉ biết lắt đầu . Đúng là tuyệt vời không tả đươc. Ngày xưa tôi mơ mộng yêu đương bao nhiêu, đến giờ thì tôi lại chán nản đến bấy nhiêu . Anh đúng là người y  như trong trí tôi vẽ, cái thời yêu đương tôi cứ tưởng mình gặp đúng Mr. Right . Nhưng khi chung đụng tôi mới hiểu mình sai . Sau nụ cười ấy là một cái tính ghen tuông kinh hồn .
Khi phát hiện ra mọi thứ thì đã muộn . Tôi không còn thời gian để thoát ra .....Nhưng hình như tôi cũng khá điên ....
 
Thế mới biết cuộc sống đời thường nó trần tục đến khiếp , những chuyện vặt vảnh hàng ngày nó lãng xẹt đến nổi tôi chỉ biết nhìn nó rồi quay đi chứ chẳng biết ứng xử sao cho trọn .
Tôi vốn có thể khá hơn thế, nhưng phải thế nào thì khá hơn nhỉ ...?

<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2020 00:52:06 bởi qpcarta >

vypham
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.11.2020
Re:chuyện phiếm .... - 20.01.2021 21:40:28
Sáng, mẹ vẫn líu lo chuyện trên trời dưới đất, xong mẹ than:
 
- Đêm qua mẹ khó ngủ quá !
 
Vẫn như thường lệ, tôi biết chuyện mẹ lo muôn đời vẫn không là chuyện gì lớn lao, bởi tính của mẹ, nếu có chuyện lớn, mẹ không đơn giản là khó ngủ đâu, nên tôi cười hỏi:
 
- Có chuyện gì thế ?
 
Mẹ bảo tối qua chú thím chính đến chơi, vui quá nên hứa bừa là cuối tuần sẽ cùng chú thím đi xuống Atlanta chơi, đại khái là la cà ăn uống vui chơi thoả thích ấy mà . Tôi trợn mắt hỏi:
 
- Ủa chị yêu quên là đại dịch đang xảy ra à , rảnh lắm sao ?
 
Nghe tôi phán, mẹ đồng tình và bảo:
 
- Thì đó, tại lý do đó mà ngủ không được, lở hứa rồi, giờ thay đổi cũng kỳ ...
 
Tôi vừa láy xe, vừa nghe mẹ than thở, tôi không nhịn được cười, nên giả bộ hỏi:
 
- Ủa, hứa rồi thì hứa lại, có chuyện lớn gì mà không được!
 
Mẹ đang không vui, nghe tôi nói càng thêm giận :
 
- Ừa không ai như mấy người, chả biết gì là mặt mũi cả, hứa cái gì thì mình phải giữ lời, hiểu không ?
 
Tôi chành miệng cười, mẹ đang ám chỉ tôi, bởi có rất nhiều lần tôi nói sẽ làm cái này cái kia với mẹ , nhưng rồi lại không hoàn thành, mẹ rất giận, ví dụ như tuần rồi tôi bảo sẽ cùng với em gái và mẹ đi tiệm vải cuối tuần, nhưng rồi đột nhiên tủ lạnh bị hư , tôi phải đi tìm mua, bởi mua trên mạng thì nó không tới liền được, mà tôi muốn chở nó về nhà ngay lập tức . Ra chợ thì chổ nào cũng cháy hàng, còn mấy cái họ có trong chợ một là quá đắt, hai là quá nhỏ . Tôi cũng quên hẳn là gọi mẹ và em gái, bởi thường có bất cứ chuyện lớn nhỏ gì tôi cũng chẳng buồn nói với mẹ, thường lo xong rồi tôi  mới kể . Bởi tính của mẹ chán lắm, tôi đã lớn từng này rồi mà cái gì cũng la tôi, y như lúc tôi  còn ở tuổi vị thành niên vậy .