Y như tôi đã nói mà, tôi vừa về nhà bảo từ nay phải đưa rước mẹ, thế là anh của tôi nổi cơn giận lôi đình ..tôi chỉ ngồi mĩm cười . Anh hằng ngày tính toán thời gian đoạn đường đi về của tôi, nếu đi quá thời gian tính toán, anh liền chận của, kiểm tra điện thoại xem tôi đã làm gì, đi đâu, đi với ai ....Anh thường bảo tôi diện cớ đưa rước mẹ để lang thang bên ngoài .
Những lúc đó tôi chỉ biết thở dài, tự trách .
Có lần tôi đi bác sĩ, những nửa đường không biết cái google map nổi chứng gì lại không chịu nối kết, tôi phải tạm dừng lại để khởi động điện thoại lại, lúc nhìn lên tôi phát hiện mình dừng xe ở một khách sạn ...Tôi chỉ biết thở dài than trời . Tôi biết chắc thế nào về nhà cũng phải giải thích ....Và y như những gì tôi dự đoán, anh hỏi , anh trách, anh giận ..tôi vẫn cứ ngồi làm việc và mặc cho anh nói đến chán thì thôi .
Có một dạo, anh kiểm tra điện thoại lại thấy tôi mới sáng sớm thứ bảy đã lang thang đâu đó đến cả hơn nữa tiếng dừng chân lại một nơi rất xa lạ, cái này thì bất chợt anh tìm ra nên tôi không nhớ nổi . Tôi chịu thua không giải thích được, mãi đến mấy hôm sau tôi mới tác cho anh một tác thật choán váng, tôi bảo :
- Có biết hôm thứ bảy em đi đâu không ? Vốn anh bị đụng xe, em đến đón . Còn dám đổi thừa .
Thật ra tôi vốn rất hung dữ và nóng tính . Khi nổi giận thật sự là mọi thứ xung quanh của tôi cũng bay toáng loạn . Lúc trước khi anh nổi ghen vô lý, tôi nhào vào anh vừa đánh vừa tác, vừa gào vừa hét ....đến nổi mọi nơi trên cơ thể của anh điều có vết trầy xước, nhưng bây giờ thì tôi không thèm nữa, đánh hoài cũng vậy ...Anh ngoài cái tật ghen tuông và cố giữ tôi thật chặt khi tôi nổi giận thì anh không có đánh lại, nên coi như tôi may mắn ... Giận lắm thì anh đấm vào tường, thế là tường nhà tôi có vài ba lỗ thủng...Tội cho căn nhà, tôi bảo anh, căn nhà mà có linh hồn thì nó đã không để yên cho anh đánh.
Mẹ thường cười cười bảo tôi hung dữ cho lắm bây giờ bị trả báo ....
Cả bà xui của mẹ trách mẹ không biết dạy con, tôi cũng xông vào trước mặt bà và nói:
- Tôi chống mắt xem bà làm sao dạy đám con của bà...
Mẹ tôi kể bây giờ bà ấy cũng bó tay với đám con bà, bảo tôi hồi bé hung dữ quá.
Có lần em gái tôi đi chơi với bạn trai về, không biết hai đứa đôi co thế nào mà khi bước vào nhà , có bé như muốn khóc,
Tôi không thèm hỏi, chạy ra trước của, xông vào tác cho thằng bạn trai một cái trời giáng và hỏi
- Tại sao em gái không vui?
Thằng bé bị tác nhưng không đánh lại tôi mà đứng đó giải thích đủ thứ, tôi để cho thằng bé nói xong thì dọa một câu :
- Nếu xảy ra nữa, tôi sẽ không tha đâu.
Nghĩ lại tôi chả hiểu mình lúc đó lấy đâu ra đủ tính hung hăng ấy.
Tôi từ bé vốn đã kiêu ngạo và chẳng thích ngồi một chổ chịu đựng những thứ điển hình như là đàn ông nói gì thì phải nghe, hay đánh mình thì mình ngồi đó khóc . Không, tôi chẳng khóc .Tôi đứng lên đánh lại .
Năm tôi 14 tuổi, ba tôi lang thang bên ngoài còn có vợ bé vợ mọn, thế là về nhà hành hạ mẹ tôi, trong khi đám chị em ngồi một góc khóc sướt mướt, mẹ thì để mặt cho ba túm lấy mà quánh , còn tôi, tôi lao vào ông, quấn lấy ông mà đánh túi bụi . Nói là đánh chứ một con bé tay chân nhỏ xíu thì lại có thể làm gì chứ .
Ba tôi lúc đó túm lấy tôi và hỏi:
- Sao mày dám đánh ba ?
Tôi hỏi lại:
- Thế sao ba dám đánh mẹ con ?
Hai cha con đôi co, rồi tôi thụi ổng liên tục, thế là ông nổi đóa rược tôi chạy khắp nơi trong nhà, túng quá tôi leo lên cửa sổ nhảy ra ngoài và lang thang bên nhà chị hàng xóm cả ngày mới về .
Ba vốn rất cưng tôi, bây giờ nghĩ lại mấy lần ẩu đã với ông, ông vốn chỉ chọc cho tôi để vui chứ sức của ông thì giáng một đòn là tôi tiêu .
Lớn lên ra ngoài đời cũng thế, tôi hiền thì hiền lắm, nhưng nếu nói lý không suông tôi liền dùng đến tay chân . Chồng trước cũng một lần chứng cảnh tôi nổi đóa, từ đó anh không thèm chọc tôi giận nữa ...
Thế mà bây giờ anh chàng hiện tại khiến tôi thật rối đầu .
Chiều qua đáng lẻ đi mua đồ ăn, khi tôi nhắc đến phải đi rước mẹ, anh liền giận, anh bảo tôi cứ lo toàn chuyện không đâu, còn bản thân không biết toan tính . Thế rồi anh quay xe trở lại không thèm mua đồ ăn, về đến nhà tôi không vào nhà cứ ngồi trên xe , thế là anh lại chạy xe vòng vòng và trách cứ đủ thứ, có lúc tôi vẫn trả lời nhưng phần nhiều tôi cứ để anh nói, thấy anh đi vào những khu không có đèn tôi bảo :
- Rảnh quá nghe, chạy lung tung, khu này thiên hạ đi bộ nhiều đó, vừa chạy vừa nói, tông vào một người đi đường lúc đó là tự nhiên vào trong nhà lao đó hén .
Anh đang giận nhưng cũng bảo :
- Em nói đúng, có khi anh đen như thế, thôi mình về .
Thế là anh hết giận, mọi chuyện lại trở lại bình thường
Xem đó, đúng là bịnh tâm thần thật . Những thứ phiền phức vặt vảnh như thế tôi không biết nói sao cho được , thiên hạ xung quanh thấy tôi thường phán :
- Cái gì chị cũng giỏi nhỉ, chắc chị tuyệt vời lắm ...
Tôi chỉ biết lắt đầu . Đúng là tuyệt vời không tả đươc. Ngày xưa tôi mơ mộng yêu đương bao nhiêu, đến giờ thì tôi lại chán nản đến bấy nhiêu . Anh đúng là người y như trong trí tôi vẽ, cái thời yêu đương tôi cứ tưởng mình gặp đúng Mr. Right . Nhưng khi chung đụng tôi mới hiểu mình sai . Sau nụ cười ấy là một cái tính ghen tuông kinh hồn .
Khi phát hiện ra mọi thứ thì đã muộn . Tôi không còn thời gian để thoát ra .....Nhưng hình như tôi cũng khá điên ....
Thế mới biết cuộc sống đời thường nó trần tục đến khiếp , những chuyện vặt vảnh hàng ngày nó lãng xẹt đến nổi tôi chỉ biết nhìn nó rồi quay đi chứ chẳng biết ứng xử sao cho trọn .
Tôi vốn có thể khá hơn thế, nhưng phải thế nào thì khá hơn nhỉ ...?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2020 00:52:06 bởi qpcarta >