viết cho một tình yêu thời còn rất trẻ .....    có lẻ đời này không ai hiểu nổi bản thân mình trong lúc yêu ....tôi thường lẫn tránh, chạy trốn ...bởi tôi rất sợ bị khóc, rất sợ đau lòng ...và sợ hơn nữa là mình sẽ không chịu nổi nếu bị phụ tình ...bởi từng chứng kiếm mẹ khổ đến dường nào khi ba bỏ mẹ ra đi ...tôi hứa rằng lớn lên, mình sẽ chẳng bao giờ cho phép bản thân rơi vào cảnh tuyệt vọng đó ....để rồi tôi luôn chọn người yêu tôi, chứ không chọn người tôi yêu ...nói thế không phải là trái tim tôi chẳng hề biết rung động, không tôi có chứ , nhưng hể khi cảm giác một xíu gì đó, tôi điều vội vã rời  xa .....có lần tôi còn nói dối là mình đã kết hôn .....để cái người tôi thích đó không còn nghĩ đến tôi nữa ......điều ấy cũng có phần tốt và xấu ...nếu bảo hối hận thì tôi cũng chẳng thay đổi được gì ...chỉ là khi nhìn hoa rơi, lá rụng lòng không khỏi bồi hồi ....nhiều lúc chẳng biết tại sao mình lại đối xử với mình như thế ....nếu cho tôi chọn trở lại, tôi chắc chắn sẽ mặc kệ mọi thứ mà hết lòng yêu thương .....nhưng nghĩ kỷ tôi lại không dám ...với tình yêu, tôi thật sự rất sợ ...hình như tôi thường chỉ ôm cảm giác đó ở trong lòng ....tôi có phải phiền lắm không ....?       mình yêu nhau từ thuở mười lăm          
  năm mười tám tự dưng xa vắng          
  cuộc đời trôi về hai khoảng lặng          
  ray rức lòng nỗi nhớ đeo mang             
  anh cùng đêm những bước lang thang          
  em xứ lạ chìm trong thương nhớ          
  gặp lại nhau đôi lòng trăn trở          
  tình yêu này có trọn trăm năm             
  em quay về chốn ở xa xăm          
  anh lầm lủi một mình với biển          
  tháng năm trôi em lặng tiếng          
  tình yêu giờ như sóng bấp bênh ...                     
  tìm cho mình một chút nhớ - quên         
  em cứ mặc con tim than khóc         
  tình yêu trong đời khó nhọc         
  có bao giờ vĩnh cữu phải không ?            
  tháng ngày em cùng chữ đi rong         
  tìm cho được chút tình xưa ấy         
  có bao giờ dòng đời quay lại         
  để em thôi chạy trốn tim mình            
  tuổi còn non sợ hãi linh tinh         
  em đánh mất vần trăng một thuở         
  dẫu biết cuộc tình nào không vỡ         
  nhưng thà yêu rồi mất có sao ?          
  nhớ về anh tim bỗng nhói đau        
  tại em cả  - sợ điều không thật        
  sao cứ lắng lo tình được - mất        
  trong khi đời chưa biết về đâu                   
  em bây giờ tóc bạc pha màu        
  anh chắc hẳn không còn trẻ nữa        
  mình chưa từng tròn câu hứa        
  kiếp lai sinh có được tương phùng ...?               
  anh bây giờ vơi những nhớ nhung ?      
  đời vui - khổ, bình yên - sóng gió ?      
  biển ngày xưa vẫn còn đợi đó      
  tim lòng anh hẳn được an vui ?           
                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2020 07:37:12 bởi thu nhớ >