ta và đêm       ai đó bảo ...  
  chỉ có kẻ dũng cảm lắm mới yêu ..  
  ta thì không ....!  
  những thứ vặt vảnh của tình yêu không làm cho ta rung động  
  xung quanh tình yêu chẳng là hạnh phúc  
  chỉ có cõi lòng mình im lặng với thời gian     
  ta ngồi cùng đêm mặc cho suy nghĩ của mình lang thang  
  đến tận nơi vùng sâu của biển  
  để khao khát ánh mặt trời hiển hiện  
  để tìm một lý do nhớ nhau     
  ta đi về vùng cát gió hư hao  
  nơi sa mạc cháy khô, nơi không còn sự sống  
  để tìm cho mình một hy vọng  
  vùi trong biển cát mênh mông ....     
  ta chạy quanh đời mình hằng mấy chục năm  
  cố tìm ra lý do để ngày mai hóa kiếp  
  người là giọt nước trong đại dương xanh biếc  
  bao giờ ta sẽ nhận ra ...!     
  chìm trong ký ức ngày qua  
  những thứ trong tay hoá thành sương khói  
  trái tim nông nỗi  
  một thời ta đánh mất niềm tin     
  người ngang qua rơi lại ánh nhìn  
  ta luyến tiếc thời xưa không biết sống  
  chẳng phải đêm thường cô đơn, trống rỗng ?  
  sao suy nghĩ lòng ta cứ chạy nhảy quanh co ...!     
  tìm cho mình một lý do  
  khi bóng đêm tan,   
  khi ánh bình minh trải dài trên phố  
  ta hoá thân thành giọt sương đêm dễ vỡ  
  kiếp người chỉ thế thôi sao ?     
  jun. 06, 2021   
                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2021 17:59:10 bởi thu nhớ >