thu nhớ
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 55 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 820 bài trong đề mục
thu nhớ 23.11.2020 03:18:39 (permalink)
0
tình yêu bây giờ phù phiếm quá phải không
ta muôn kiếp vẫn không thèm tìm nó
cứ thích bản thân mình như loài hoa cỏ
vô tư với đời, ngang dọc với thời gian

đợi thu về đem cái nhớ đi hoang
nhặt đôi chiếc lá thả về nơi biển cạn
ở đấy có niềm mơ ta cùng năm tháng
vùng vẩy với đời trêu chọc thế nhân

cứ thích bản thân mình như thể bất cần
mặc thiên hạ tranh nhau những điếm đo hạnh phúc
như viên sỏi dưới chân, như ngàn sao cao vút
có cần chi đâu chút ân huệ tình người

cứ thích bản thân mình lạc lõng chơi vơi
khi thu đến cùng đất trời hòa nhịp
ta có thể vì lá ngày thu khóc tròn một kiếp
hay chính vì người nên vờ giả thế thôi?
#16
    thu nhớ 23.11.2020 03:36:04 (permalink)
    0
    người cứ vô tình ngang bước qua tôi
    mặc tiếng nức của mùa thu lá rụng
    mình có cần chi chút tình yêu vụng
    đã có đất trời an ủi niềm riêng

    người cứ vô tình và cứ sống an nhiên
    đừng để tiếng dế giun của đêm làm thức giấc
    mình có cần chi giữa cuộc đời tất bậc
    chút tình người đâu sưởi ấm ngày đông

    người cứ vô tình mặc thương nhớ đi rong
    mặc nắng gió rải niềm mơ nơi biển
    đã có sóng làm nôi cùng mình đưa tiễn
    chút tình người không nuôi nổi giấc mơ...

    người cứ vô tình để mình khóc cùng thơ
    biển đã măn mai càng thêm vị mặn
    chút tình người không làm tim thôi đắng
    sầu rải nhân gian con chữ phiều ưu....
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2020 15:09:32 bởi thu nhớ >
    #17
      thu nhớ 23.11.2020 05:10:35 (permalink)
      0
      nỗi nhớ về anh cứ bình lặng, an nhiên
      mặc góc khuất linh hồn thường trăn trở
      ta thôi níu thời gian, thôi viện trăm ngàn cớ
      bởi có cớ nào thì mình cũng đã rất xa

      nỗi nhớ về anh chỉ ở riêng ta
      âu cũng chỉ tự lòng mình ngộ nhận
      nếu có tình yêu sao trăm ngàn lận đận
      một cái nhìn anh cũng chẳng thèm trao

      năm tháng cứ dài, sáng chiều cứ rượt đuổi nhau
      ta có vẽ ngàn trăm lần cũng thế
      chỉ là nỗi nhớ thôi có đáng gì đâu kể lể
      chuyện nhân tình thiên hạ mấy ai vui?

      nỗi nhớ cùng ta lặng lẽ buông rơi
      thu đã hết, lá không còn để khóc
      ta lại cùng mình lăn qua đời khó nhọc
      đợi đến mùa sang nỗi nhớ về thăm
       
      #18
        thu nhớ 23.11.2020 05:31:17 (permalink)
        0
        ta tìm anh đã sắp tận trăm năm
        đôi lúc gặp lại dường như chẳng gặp
        những ngộ nhận trong đời không sao khỏa lấp
        anh là anh ai có thể thế thay !

        cuộc tình nào rồi cũng vuột khỏi tầm tay
        câu nói ấy ta chẳng tin, nhưng rất thật
        mặc cho những lời khuyên...
        mặc cho cuộc đời gay gắt
        ta vẫn tìm anh trong cõi nhớ mênh mông 

        có lắm khi anh lơ đễnh , cuồng ngông
        ta theo đuổi tưởng chừng như kiệt sức
        tình yêu thôi, sao ta khiến mình rơi vào đáy vực
        thức tỉnh thì thiên hạ đã quay lưng

        ta giận mình, ta buông bỏ thế nhân
        ta chạy trốn để tìm ra lối thoát
        có con đường nào cho kẻ khờ đi lạc
        có lối đi nào cho kẻ ngốc vì yêu

        ta thôi tìm anh cho linh hồn sống hẩm hiu
        tội nghiệp lắm những mùa thu sang lặng lẽ
        ta một mình trong thế gian buồn tẻ
        nhặt vần thơ rơi tự oán trách mình.....
        #19
          thu nhớ 23.11.2020 07:14:31 (permalink)
          0
          em đi bỏ lại mùa thu lạnh
          bỏ cả tình anh với hững hờ
          dăm ba sợi nhớ rơi ngang phố
          anh nhặt đem về kết thành thơ

          thơ anh bao tuổi mà ưu uất
          nhuộm tím hồn em một thuở sầu
          em nghe tình ái bên song gọi
          em bỏ đời thơ  - ta bỏ nhau

          nay em về lại con phố cũ
          vẫn đó rêu phong phủ bóng mờ
          em đem dòng nhớ hong cùng nắng
          mong ủ tình thơ để cùng mơ

          em sẽ từ nay thôi ước ao
          không tìm ký ức nhuốm ưu sầu
          thả trôi niềm nhớ vào con sóng
          mong biển thương dùm xóa cơn đau

          anh còn bên đó đời êm ả
          thả nắng cùng mây vướng tim thơ
          hay anh cũng biết hờn nhân thế
          hờn cả tình em trong giấc mơ?
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2020 04:52:50 bởi thu nhớ >
          #20
            thu nhớ 23.11.2020 07:31:39 (permalink)
            0
            này anh ngọn sóng ngoài khơi ấy 
            mang chút tình ta thuở ban đầu
            anh còn giận nắng ngày thu nhạt
            mặc sóng bạc đầu nhớ thương nhau

            hay anh vẫn thế trong đời lặng
            buổi sáng cùng chiều khói thuốc bay
            anh đi cùng gió qua con phố
            phố cũng biết hờn anh có hay?

            là em một thuở yêu câu chữ
            vô tình vô ý để tim rơi
            không biết ngày xưa là định mệnh
            hay chỉ là một phút rong chơi

            anh biết tình thơ tha thiết lắm
            câu chữ cùng say - có chi sai?
            hay ta đã biết đời không thể
            nên cố giận đời lắm nhạt phai
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2020 00:22:23 bởi thu nhớ >
            #21
              thu nhớ 24.11.2020 20:56:27 (permalink)
              0
              thoáng gặp người thu ngang qua phố
              lòng vui ...chẳng hiểu cớ chi vui
              đôi câu chào hỏi không thốt được
              chút tình đành gởi áng mây trôi

              người đã đi rồi  sao nhanh thế
              ta ngồi một góc hoá sân si
              sự đời mấy khi như ý nguyện
              lớn rồi ai để lệ tràn mi ?
               
              người qua một buổi sầu ta rớt
              mầm ươm chắc sẽ kết thành hoa
              có khi mai về ngang con phố
              vô tình người sẽ nhận ra ta
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2020 21:09:44 bởi thu nhớ >
              #22
                thu nhớ 24.11.2020 23:58:17 (permalink)
                0
                 
                                       viết cho một tình yêu thời còn rất trẻ .....
                có lẻ đời này không ai hiểu nổi bản thân mình trong lúc yêu ....tôi thường lẫn tránh, chạy trốn ...bởi tôi rất sợ bị khóc, rất sợ đau lòng ...và sợ hơn nữa là mình sẽ không chịu nổi nếu bị phụ tình ...bởi từng chứng kiếm mẹ khổ đến dường nào khi ba bỏ mẹ ra đi ...tôi hứa rằng lớn lên, mình sẽ chẳng bao giờ cho phép bản thân rơi vào cảnh tuyệt vọng đó ....để rồi tôi luôn chọn người yêu tôi, chứ không chọn người tôi yêu ...nói thế không phải là trái tim tôi chẳng hề biết rung động, không tôi có chứ , nhưng hể khi cảm giác một xíu gì đó, tôi điều vội vã rời  xa .....có lần tôi còn nói dối là mình đã kết hôn .....để cái người tôi thích đó không còn nghĩ đến tôi nữa ......điều ấy cũng có phần tốt và xấu ...nếu bảo hối hận thì tôi cũng chẳng thay đổi được gì ...chỉ là khi nhìn hoa rơi, lá rụng lòng không khỏi bồi hồi ....nhiều lúc chẳng biết tại sao mình lại đối xử với mình như thế ....nếu cho tôi chọn trở lại, tôi chắc chắn sẽ mặc kệ mọi thứ mà hết lòng yêu thương .....nhưng nghĩ kỷ tôi lại không dám ...với tình yêu, tôi thật sự rất sợ ...hình như tôi thường chỉ ôm cảm giác đó ở trong lòng ....tôi có phải phiền lắm không ....?

                mình yêu nhau từ thuở mười lăm
                năm mười tám tự dưng xa vắng
                cuộc đời trôi về hai khoảng lặng
                ray rức lòng nỗi nhớ đeo mang

                anh cùng đêm những bước lang thang
                em xứ lạ chìm trong thương nhớ
                gặp lại nhau đôi lòng trăn trở
                tình yêu này có trọn trăm năm

                em quay về chốn ở xa xăm
                anh lầm lủi một mình với biển
                tháng năm trôi em lặng tiếng
                tình yêu giờ như sóng bấp bênh ...

                 
                tìm cho mình một chút nhớ - quên
                em cứ mặc con tim than khóc
                tình yêu trong đời khó nhọc
                có bao giờ vĩnh cữu phải không ?

                tháng ngày em cùng chữ đi rong
                tìm cho được chút tình xưa ấy
                có bao giờ dòng đời quay lại
                để em thôi chạy trốn tim mình

                tuổi còn non sợ hãi linh tinh
                em đánh mất vần trăng một thuở
                dẫu biết cuộc tình nào không vỡ
                nhưng thà yêu rồi mất có sao ?

                nhớ về anh tim bỗng nhói đau
                tại em cả  - sợ điều không thật
                sao cứ lắng lo tình được - mất
                trong khi đời chưa biết về đâu
                 
                em bây giờ tóc bạc pha màu
                anh chắc hẳn không còn trẻ nữa
                mình chưa từng tròn câu hứa
                kiếp lai sinh có được tương phùng ...?
                 
                anh bây giờ vơi những nhớ nhung ?
                đời vui - khổ, bình yên - sóng gió ?
                biển ngày xưa vẫn còn đợi đó
                tim lòng anh hẳn được an vui ?

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2020 08:37:12 bởi thu nhớ >
                #23
                  thu nhớ 26.11.2020 00:47:01 (permalink)
                  0
                  anh hát tặng em bài ca về nỗi nhớ 
                  hỏi cái nhớ của mình có phải giống nhau
                  từng điệu nhạc vút cao
                  từng lời ca tha thiết
                  có thể tình yêu không là bất diệt
                  nhưng ký ức về anh sẽ chẳng mờ phai

                  anh hát tặng em những câu chữ mê say
                  em nghe mãi dù khoảng trời thương không còn nữa
                  đã mấy lần thu em quên lời hứa
                  chuyện tình mình như đã nhạt phai
                   
                  dẫu bây giờ anh không còn ở nơi đây
                  bài hát ấy vẫn điệu vần cao vút
                  tình yêu đâu cần phải bên nhau từng giây phút
                  chỉ tim em thương nhớ đong đầy

                  mùa thu này câu chữ ngủ say
                  niềm thương nhớ từ phía em lạc lối
                  hy vọng mùa sang khi thu tới
                  chiếc lá vàng mang thương nhớ cùng em
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2020 00:51:36 bởi thu nhớ >
                  #24
                    thu nhớ 26.11.2020 01:02:28 (permalink)
                    0
                    mình còn lại gì đâu ngoài con chữ ngã nghiêng
                    em tập tành cho bản thân đừng vội khóc
                    thu đã đi rồi sầu em lăn vào một góc
                    đợi thu sau cùng lá sớt niềm riêng ...

                    rồi những ngày đông với cái lạnh triền miên
                    em sẽ giấu mình trong từng vách ngăn ký ức
                    trái tim anh vẫn còn đang thức
                    hay ngủ vùi trong thực tế vô ưu
                     
                    tình yêu giờ như lớp sương mù
                    em lật lại trang lòng...nhưng không còn gì để nhớ
                    có phải mình dại khờ một thưở
                    nên yêu thương không còn để nhớ mong
                     
                    em còn lại gì đâu ngoài khoảng trống ở lòng
                    miền ký ức không anh tồn tại
                    có thể một ngày nào đó niềm nhớ mong sống lại
                    em quay về cùng với chữ và anh...
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2020 22:38:05 bởi thu nhớ >
                    #25
                      thu nhớ 26.11.2020 22:54:54 (permalink)
                      0
                      khoát cho mình một chiếc áo mong manh
                      ta về lại vùng sâu ký ức
                      nơi con chữ không ngờ vực
                      chỉ niềm mơ viết ở tháng ngày

                      không còn anh thơ cũng chẳng còn say
                      câu rời rạc, ý thơ vô nghĩa
                      khoảnh khắc này chợt sầu ta thấm thía
                      cô đơn chăng?...giữa con chữ riêng mình...

                      ở nơi đây trời đất lặng thinh
                      câu chữ viết không còn ai suy diễn
                      gió cũng không thèm quay về với biển
                      mộng thương yêu chẳng còn cớ dệt xây

                      ta một mình về lại nơi đây
                      đường đi tiếp bằng ngày qua ký ức
                      anh đã vui bên đời thực
                      ta trốn mình nơi xứ ảo mong manh
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2020 23:02:46 bởi thu nhớ >
                      #26
                        thu nhớ 27.11.2020 05:08:12 (permalink)
                        0
                        ta về gom chữ gom câu nhớ
                        thả vào đời thơ một giấc mơ
                        không anh câu nhớ ai người nhận
                        giấc mộng bình yên ta với thơ?

                        ta về gom góp bao ký ức
                        chọn mấy ngôn từ đánh thức thơ
                        không anh câu chữ sơ xác quá
                        một góc đời thơ chẳng còn thơ....
                         
                        ta về cùng chữ bên phố vắng
                        mưa gió rũ buồn cánh hoa rơi
                        không anh câu chữ nằm im lặng
                        buồn ta một kiếp chẳng sao vơi....
                         
                        #27
                          thu nhớ 27.11.2020 05:18:40 (permalink)
                          0
                          ta muốn thoát khỏi vòng ký ức
                          muốn mình như trang giấy trắng không từ
                          nhưng như thế chắc linh hồn buồn lắm
                          không cảm giác với đời....không còn chữ cùng thơ

                          ta muốn mình không còn biết nhớ
                          không biết thương , bỏ mặc mùa sang
                          nhưng như thế chắc con tim cô đơn lắm
                          không biết khóc cười với nhân gian
                           
                          ta muốn mình như thời còn rất bé
                          viên kẹo thôi cũng đủ làm vui
                          nhưng nếu thế anh tan trong ký ức
                          ta còn lại một mình với đơn côi
                           
                          thôi thì ta không thèm ước muốn
                          mặc kệ dòng trôi của cuộc đời
                          chỉ tiếc hôm nay đơn lẻ quá
                          câu chữ buồn thiu....giữa cuộc chơi....
                           
                          #28
                            thu nhớ 27.11.2020 05:29:52 (permalink)
                            0
                            ta ngồi viết mãi không ra chữ
                            lật lại trang đời bỗng cô đơn
                            ký ức ngày qua nhanh vội quá
                            ta còn chưa kịp giận với hờn

                            sao anh không là chàng nhạc sĩ
                            đem những chữ câu hát vu vơ
                            để ta ngồi đó cùng trăng khóc
                            nhớ giọng âm buồn giữa phố thơ
                             
                            ta về quanh quẩn bên góc phố
                            tìm lại ngày xưa anh với ta
                            cái thưở thơ còn vô tư lắm
                            câu chữ thôi, ai nghĩ chi xa

                            ta đi bỏ lại trang thơ nhớ
                            bỏ chút tình hờn anh với thơ
                            bên kia đời lặng hay trăn trở
                            anh còn giữ lấy những giấc mơ?
                             
                            bao năm vẫn vậy đời không đổi
                            chỉ chút niềm riêng quấn lấy ta
                            hôm nay trở lại, hôm nay nhớ
                            tha thẩn thơ sầu , ta với ta.....
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2020 03:53:56 bởi thu nhớ >
                            #29
                              thu nhớ 29.11.2020 03:05:13 (permalink)
                              0
                              anh chờ người cho nỗi nhớ lên ngôi
                              cho khúc hát rơi vào đêm xa vắng
                              cho ta bên góc đời thầm lặng
                              lật ký ức mình chỉ thấy nhớ anh

                              anh chờ người cho cây cỏ thôi xanh
                              cho ngọn gió réo hồn cô quạnh
                              cho ta giữa đêm sâu cùng vần trăng lạnh
                              khắt khoải nỗi niềm chẳng biết gởi về đâu

                              anh chờ người sao ngực trái ta đau
                              sao nhung nhớ không gởi về một hướng
                              tình yêu thế nhân cứ hoài vai mượn
                              trả làm sao cho trọn  kiếp người
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2020 04:35:07 bởi thu nhớ >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 55 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 820 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9