hương cà phê đôi ba giọt cà phê
đen hơn cả bóng đêm ngoài hiên vừa trở giấc
ta với cuộc đời tất bật
quên cả niềm thương lẫn muộn phiền ...
hương cà phê quyện bóng đêm
ta bỗng nhớ một thời xuân sắc
nhớ bóng người từ vạn dặm xa ...không còn trông thấy mặt
hương cỏ đêm, giấc mơ thời rất trẻ
gió của đêm ....dào dạt tiếng lòng
ta với người từ trong cõi nhớ mênh mông
vô tình gặp để vô tình xa cách
biển của đêm vẫn hiền hoà , trăng của đêm vằn vặt
tiếng sóng vọng về hay tiếng con tim ?
bước chân dịu êm
bờ cát trải dài, vầng trăng nghiêng soi bóng
ta tựa mình trên đôi bờ vai rộng
thèm hoá kiếp một lần để mãi mãi thuộc về nhau ...
có phải cuộc đời lắm bể dâu
sao ta chìm nổi mấy lần trong biển rộng
đôi tay cố vương dài vẫn không chạm được bờ bên kia cuộc sống
để ước mơ vô ý tàn nhanh ...!
hương cà phê đêm với nỗi nhớ mong manh
xưa ta khóc vì thương cho ngày sau không trọn
người dỗi hờn
chẳng thèm tiễn bước chân ...
ta chạy trốn lòng mình, chạy trốn nỗi bâng khuâng
người vẫn cùng biển đêm mong đợi
một bóng người xa xôi ...
ta thản nhiên nhìn đôi giọt mắt rơi
đời phiền lụy vốn không là điều chi lạ
vẫn là ta cùng bóng thời gian nghiêng ngã
khi nhận ra mình vẫn còn say ...
hương cà phê với đêm dài
nỗi nhớ thương thời rất trẻ
có một người cố tìm quên ....!
2022/06/25