khi ta buông bỏ mọi thứ
không thèm so đo với cuộc sống phiền ưu
ngày hai buối sáng chiều qua nhanh vội
năm tháng vô tư xuyên suốt trải dài ...
ký ức ta vẫn ở góc thơ say
khi lật lại tự nhiên lòng thấy nhớ
ta - người hai cuộc đời cách trở
gặp nhau đâu sao mong ngóng từng ngày
sáng bên người ...
chiều ở nơi đây
và nắng - gió cũng không cùng chung hướng
ta yêu một gã khờ trong trí tưởng
người cùng nàng thơ theo năm tháng buồn vui
ta viết nỗi lòng mình cho vơi bớt đơn côi
bởi thực tế là đều không thể đổi
có những chọn lựa không hẳn là sai...
....nhưng do mình nông nổi ...
nên phiều ưu cứ vướng bận tim lòng
là người của thế nhân sao tránh được mớ bòng bong
thương và nhớ cứ hằng sâu trong ký ức
dẫu có đôi lần trong đời thực
gặp nhau rồi ta chạy trốn chính ta ....
khoát cho mình một chiếc áo thi ca
ngỡ tim sẽ bình yên theo câu chữ
để từng mùa sang ta chỉ làm người lữ thứ
khoát áo du hành trong chốn văn thơ ...
thu cứ sang ...ta cứ thế dệt mơ
là ký ức , là những điều hằng ao ước
chợt một ngày con tim say khướt
thật - giả , hư vô ...khoấy động tim lòng ....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2020 04:36:23 bởi thu nhớ >