em có một quê hương em có một quê hương
nơi con sông vắt ngang chia đôi bờ thương nhớ
gái - trai làng em chia đều nhịp thở
dòng sông vẫn cứ tương tư
sông đưa phận đời em xa cách tuổi thơ
miền đất lạ ...! em bỗng nhiên trở thành viễn khách
nay tóc đã ngả màu mà quê người vẫn còn xa cách
vì trái tim em một bận rớt ở sông quê
tuổi thơ em là những ngày tháng say mê
chuyện cổ tích hằng đêm đem kể
có khi em hoá thành đại tướng quân ngạo nghễ
một lệnh truyền ngỡ thiên hạ cùng theo
đại tướng quân lấy lá làm cờ treo
những thanh củi khô biến thành gươm giáo
bọn nhỏ làng em cùng nhau diệt quân tàn bạo
dù trong lòng chẳng hiểu nghĩa trung can
tuổi thơ em rất dễ dàng
tay chân cũng lấm bùn như thiên hạ
cũng cùng mẹ ra đồng,
cũng lang thang khắp ngã
thích những trò đùa khiến người lớn phải phiền ưu
dòng sông hiền hoà mấy bận luyến lưu
thương con còng gió ngược dòng tìm tổ ấm
bọn trẻ chúng em đọc quá nhiều những trang anh hào vượt đường xa vạn dặm
chỉ vì hai chữ nghĩa - nhân
trường lớp bấy giờ là những cuộc tranh phân
bên thắng làm vua , bên thua một đời nô lệ
những kẻ yếu sẽ phải phục tùng cả nể
may mắn em làm kẻ mạnh - đáng thương
quê ngoại em có lắm ruộng nương
có cả bờ tre xanh rì bao quanh thôn xóm
thiên hạ kể về những bóng ma nghịch ngợm
cậu và em mặc kệ vẫn đi đêm
cậu thường hay huýt sáo ngẫu nhiên
những điệu nhạc vi vu rất tuyệt
em hỏi cậu vì sao mình học hoài mà chẳng biết
cậu bảo rằng huýt sáo chỉ con trai ...
khi đến mùa trái cây
em và cậu trèo leo hái trộm
ngoại cứ đinh ninh mùa này thu bộn
hoá ra nhãn chỉ còn lại cái bao không
những lúc rỗi hơi em cùng chúng bạn đi rong
tìm cho được bọn xóm bên hôm qua làm mình tức giận
chúng em giăng thành hàng ngang bày trận
(để những lúc đi một mình em bị bọn chúng bao vây)
lớn lên ở xứ người mọi thứ đổi thay
em không còn đám bạn ngày xưa rủ nhau quậy phá
có một gã trai khù khờ gởi cho em những dòng nhớ thương rất lạ
em chợt ngỡ mình biết yêu ....!
mười lắm tuổi thôi ..đời chưa hiểu nhiều
em cũng thử học người xưa thương nhớ
những lá thư viết tay với khoảng xa nghìn trùng cách trở
thế mà gọi là yêu ...!
em về lại dòng sông xưa ở một buổi chiều
khi làng xóm đã trở thành phố thị
bọn trẻ ngày xưa chẳng còn bé tí
nhìn nhau thôi đã thấy rất xa
em vẫn còn bè bạn lân la
những buổi dạo chơi giữa biển người rộng lớn
những phút phóng xe trên con đường vui nhộn
hạnh phúc chỉ là những thứ nhỏ nhoi
tuổi trẻ của em chẳng hiểu nghĩa đơn côi
đời vật vã ..em mắc gì phải lụy
giông bão cuộc đời không hề ngoại lệ
em thu mình làm đứa trẻ tha hương
những buổi chiều nhìn mây trắng mà thương
thương cho tuổi thơ chẳng hiểu đời rộng lớn
thương cách chim trời bay về nơi không định hướng
thương cho mình ...và bỗng thấy nhớ anh ...!
anh từ trong câu chữ mong manh
anh đến nhẹ nhàng như mùa thu khe khẽ
ngọn gió nào rơi nhẹ
tóc em rối bời hay trái tim say ?
em chẳng tìm anh ở cuộc đời này
thế mà nhớ cứ len vào trong giấc mộng
có thể những thứ ngoài tầm tay con người ta hay trông ngóng
anh bất quá chỉ là một nỗi nhớ riêng tư ...
năm tháng dần trôi ..anh ở lại cùng thơ
em vật vã với cuộc đời bề bộn
những sai lầm khiến mình thành người lớn
thôi giận hờn, thôi mong đợi xa xôi ...
đêm ở xứ người bình dị , êm trôi
em ở xứ người giản đơn mà sống
chỉ trái tim chưa hiểu đời sâu rộng
thèm xoải cánh bay về một hướng rất xa
đông đã về, nên nắng nhạt nhoà
hoa cỏ héo, lòng người rất lạnh
em vớt những mảnh tình bất hạnh
chấp vá hoài mà chẳng vẹn nguyên ...
2022/01/13
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2022 22:15:55 bởi thu nhớ >