 
    
  
    
    
    
        
        
     thu nhớ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              "người của trần gian ao ước được bên nhau    ta lại thích chọn cho mình hai nửa đầu thương nhớ    mặc khúc tương tư cùng đêm trăn trở    tình yêu ...chuyện vặt vãnh ....khóc ....cười .."    thu nhớ         NHƯNG TÌNH YÊU...    Nhưng tình yêu không thể thiếu của con người    Dù được mất,dù khóc cười đau khổ    Như thiên thu tình yêu luôn nở rộ    Dưới đáy buồn ,trong cõi mộng vô biên         Ta và em trong nỗi nhớ không tên    Ai cũng từng khổ  đau và muốn quên dĩ vãng    Nhưng tình yêu vẫn đi cùng năm tháng    Như lời nguyền mang nặng đến chung thân    ngng   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2022 07:32:07 bởi nguyenngoat >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              nguyenngoat
 
        NHƯNG TÌNH YÊU...      Nhưng tình yêu không thể thiếu của con người      Dù được mất,dù khóc cười đau khổ      Như thiên thu tình yêu luôn nở rộ      Dưới đáy buồn ,trong cõi mộng vô biên         Ta và em trong nỗi nhớ không tên      Ai cũng từng khổ  đau và muốn quên dĩ vãng      Nhưng tình yêu vẫn đi cùng năm tháng      Như lời nguyền mang nặng đến chung thân      ngng                thu sắp ra đi ...       thu sắp đi rồi anh ...!    ta nghe lười quá    một chút mơ cũng đã tàn nhanh ...    con chữ lặng giữa dòng cuộc sống    đời bình yên ...tâm chẳng bình yên ...       nghe đâu đây mấy sợi ưu phiền    và nỗi nhớ chìm trong đáy vực    nơi chỉ có âm u , tâm không tỉnh thức    một nốt sầu ..ai đã ngân vang ?       tình yêu của anh quá muộn màng    thu cũng sẽ ra đi ....    ta chỉ muốn một giấc ngủ dài vạn kỷ    hồn tan thành sương khói mong manh       2022.10.07   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2022 17:37:58 bởi thu nhớ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  khi nỗi nhớ hoá thành mây      khi nỗi nhớ hoá thành mây bay về phương trời xa tít  thu lại lưng chừng giữa những mênh mông  ta chợt thấy tâm mình trống rỗng  chẳng buồn vui ...chẳng ngóng trông ...    thiên hạ ngoài kia cần sự sống  ta và loài giun mong được hoá thành sương  cũng có thể loài côn trùng kia chẳng biết buồn thương  vô tư lăn qua những khoảng đời thầm lặng    một tiếng thở dài, đêm trống vắng  trăng vẫn treo lơ lững ngắm trần gian  có những giấc mơ đã rụi tàn  ngọn lửa lòng ta ...chợt tắc ...  một chút nhớ mong ....đã hoá sương ...!    2022.10.07   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              "một tiếng thở dài, đêm trống vắng  trăng vẫn treo lơ lững ngắm trần gian  có những giấc mơ đã rụi tàn  ngọn lửa lòng ta ...chợt tắc ...  một chút nhớ mong ....đã hoá sương ...!"   thu nhớ             ĐÀNH CHẤP NHẬN   Có những đau thương    Mà ta đành chấp nhận   Giữa đời thường   Em hãy quên đi sầu hận       Đừng than duyên trách phận   Ngạo nghễ cười thách thức những bất công   Hãy như dòng sông   Lắng đục  khơi  trong qua bao mùa  mưa bão   ngng    
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              nguyenngoat
 
              ĐÀNH CHẤP NHẬN      Có những đau thương       Mà ta đành chấp nhận      Giữa đời thường      Em hãy quên đi sầu hận         Đừng than duyên trách phận      Ngạo nghễ cười thách thức những bất công      Hãy như dòng sông      Lắng đục  khơi  trong qua bao mùa  mưa bão      ngng       
                 có những niềm mong      
  có những niềm mong  
  không tài nào với được  
  có những mơ ước  
  vĩnh viễn hoá thành sương ....  
   
  ngắm cuộc đời qua những buồn thương  
  khoe dĩ vãng bằng một ngôn từ bất hạnh  
  ta và anh giữa trần đời cô quạnh  
  còn không một điểm đi về ?  
   
  ở đây năm tháng lê thê  
  thu đi mất, chỉ còn ngày đông lạnh giá  
  suốt một mùa với cây khô nghiêng ngã  
  lòng người run rét đợi ngày xuân  
   
  ta và anh sẽ dửng dưng  
  lướt qua nhau trong từng khắc giờ trần thế  
  bên ngỏ nhà anh treo một vầng trăng ngạo nghễ  
  thềm hoa của ta, ngọn gió mãi đi rong ...  
   
  2022.10.08  
     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2022 17:56:11 bởi thu nhớ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    say mộng ...!         khi nhìn thiên binh vạn mã    ...nằm ngổng ngang trên bãi chiến trường hoảng loạn    lòng chàng phiền muộn bao nhiêu ?    mùi máu tanh trong gió tiêu điều    hỏi mãnh tướng còn hiên ngang cùng trời đất ..?       chí hùng anh vẫn  cao chất ngất    hay đau thương trùm phủ cả trần gian    ....để có được bình an    cần chiến tranh dẹp loạn .....!       hơn hai ngàn năm thế tục vẫn hoang mang    vẫn là những đau thương mất mát    ở một góc đời loạn lạc    thiên hạ vẫn chưa yên ...       ta muốn trở về thời cuộc đảo điên    nơi có chàng vung gươm tìm lý tưởng    nếu được làm một viên tướng    cùng chàng Nam - Bắc thân chinh ..!       có thể ta chỉ là một bại binh    quỳ dưới chân chàng cầu xin sự sống    cũng có thể là một giai nhân bên vườn thi mộng    cùng chàng một  giấc mơ say ...       2022.10.08           
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2022 08:17:20 bởi thu nhớ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  tàn thu !     nỗi nhớ bây giờ như hạt mưa rơi  xuyên qua kẻ tay, ngược dòng về biển cả  đợi một ngày hoá khói sương    anh bây giờ như kẻ lạ bên đường  dửng dưng lắm ...tia nhìn đành khép vội  thu đã lùi sâu,   chỉ còn ngọn gió đông lạnh lùng sông núi  cơn mơ tỉnh rồi ...ai say nữa phải không ?    ta bây giờ yên ổn ở lòng ?  hay nỗi nhớ vẫn chực chờ   đợi ngày thu về rơi cùng lá  ta và anh hai không gian, chung tấc dạ  hay đời đời ...nỗi nhớ vẫn hai nơi ?    thu tàn rồi anh ...!  mưa của ngày đông lạnh lùng rơi  bọn dế - giun mùa này đơn lẻ lắm  tiếng hát trong đêm không còn vang vạn dặm  nỗi lòng ta ai cùng gảy khúc tương tư ?    2022.10.09        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              "thu tàn rồi anh ...!  mưa của ngày đông lạnh lùng rơi  bọn dế - giun mùa này đơn lẻ lắm  tiếng hát trong đêm không còn vang vạn dặm  nỗi lòng ta ai cùng gảy khúc tương tư ?"   thu nhớ   VẪN CÒN LƯU GIỮ   Thu tàn nhưng vẫn còn lưu giữ em ơi   Chiếc lá lìa cành vẫn vấn vương cây cũ   Đông lạnh về mưa giăng cả đất trời   Nhưng sót lại một cành hoa thạch thảo   Thu tàn   Tình chưa tan   Những áng mây giăng ngang qua nỗi nhớ   Ta và em hai khung trời cách trở   Vẫn còn vần thơ buồn để ở mãi trong nhau   ngng   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              nguyenngoat
 
     Những áng mây giăng ngang qua nỗi nhớ    Ta và em hai khung trời cách trở    Vẫn còn vần thơ buồn để ở mãi trong nhau    ngng            nỗi nhớ từ đâu ?  từ cánh thư thời chưa hiểu chuyện  từ vầng trăng non có kẻ biết chờ mong ...    ta ngang qua thôi ....như thu chẳng hiểu được lòng  nên nỗi nhớ theo mùa cùng khóc lá  ta và anh ....nghìn năm còn xa lạ  hay vô tình mang nỗi nhớ sẽ chia ?       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              [
thu nhớ       CỨ CHO LÀ XA LẠ ĐI EM    Cứ cho là xa lạ đi em   Mình chỉ biết nhau qua vần thơ mềm cảm xúc   Anh và em cũng chưa có lúc   Thấy mặt nhau giữa trong đục cuộc đời       Ta vẫn cho nhau những nỗi nhớ đầy vơi   Bằng câu chữ ,bằng vạn lời nhung nhớ   Em vẫn xưng "ta" trong nhịp lòng bỡ ngỡ   Ta vẫn gọi "em" với nỗi nhớ trào sôi       ngng    
     
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              nguyenngoat
 
        CỨ CHO LÀ XA LẠ ĐI EM     Cứ cho là xa lạ đi em    Mình chỉ biết nhau qua vần thơ mềm cảm xúc    Anh và em cũng chưa có lúc    Thấy mặt nhau giữa trong đục cuộc đời       Ta vẫn cho nhau những nỗi nhớ đầy vơi    Bằng câu chữ ,bằng vạn lời nhung nhớ    Em vẫn xưng "ta" trong nhịp lòng bỡ ngỡ    Ta vẫn gọi "em" với nỗi nhớ trào sôi       ngng    
             chỉ ở cùng thơ ...!    ta chỉ là hồn thơ vất vưởng ở nơi này  lấy chữ làm vui, lấy câu làm ý  những nỗi  phiền lụy  trần gian này ta chẳng muốn dấn thân    anh hờn ta chăng ?  bận lòng chi mấy nỗi sầu lơ đãng  như mây gió bềnh bồng về  chốn trời xa     cuối thu, từng tia nắng nhạt nhòa  ngọn gió đầu đông nhuộm sầu tấc dạ  cõi trần này ....  ta  chỉ riêng ta ...    anh có niềm thương nhớ diết da  ta có nỗi lòng nghìn năm không thể tả ....  hai khoảng trời xa lạ  kiếp đời này duyên chỉ ở cùng thơ ...!    2022.10.11   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                     anh say rượu ...         anh say rượu ...ý thơ tràn câu chữ    ta cùng trăng lơ lửng ngắm trần gian    nửa kiếp nhớ, nửa kiếp quên bỏ mặc    cùng say thôi,     nỗi nhớ đã muộn màng ...       đêm chưa cạn, rượu trong ly đã cạn    sầu chưa tan ...một kiếp đã sắp tan    ai có thể khiến thu đừng bước vội    để vườn sau đầy ấp sắc lá vàng ...       anh ở lại suốt một mùa thu nhớ    ta không đi về chốn bụi trần ai    đời vẫn thế điềm nhiên ngày ba buổi    rựợu hay thơ đã khiến trái tim say ?       ta chẳng hẹn ba sinh cùng vạn kiếp    sao lòng như chẳng thể nào quên    hay có lẻ đời thường không như mộng    duyên không thành ..nên nỗi nhớ lênh đênh ...       anh mệt mỏi , đường trần chưa đọan cuối    ta hửng hờ chờ đợi chuyện hợp tan    anh say rượu ...ta say cùng nỗi nhớ ...    cuộc trần ai ...vĩnh viễn kiếp sầu mang ...       2022.10.11                                  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2022 00:04:03 bởi thu nhớ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      ta sẽ quên ?         anh chưa từng nói lời yêu    ta cũng chẳng cần trao thương nhớ    không là duyên nợ    sao thu lạc đường,     sao mấy buổi chiều mong ?       đêm ở nơi anh trăng cuối phố vẫn sáng trong    ngày phía ta nhạt  nhoà tia nắng    bốn mùa trôi thầm lặng    hằng bấy năm rồi ...nỗi nhớ vẫn lênh đênh ...       đã bao lần anh cố tìm quên    cùng mấy bận ta giấu mình trong chiếc lá    niềm ước mong chẳng là chi cả    dòng đời vẫn rất bình yên ...       kiếp này không có một chút duyên    hay mọi thứ tự tâm mình chẳng tìm kiếm    ta cứ thản nhiên..    anh mặc cho nỗi sầu nhuộm tím    kiếp đời này ...rồi cũng sẽ trôi ...       ngày sau ta sẽ nhớ nữa thôi    hay chén canh mạnh bà xóa tan bao ký ức    hoa bỉ ngạn chốn hoàng tuyền đỏ rực    kiếp kiếp đời đời ....ta sẽ quên ?       2022.10.11             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2022 14:48:02 bởi thu nhớ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                say !     vẽ cho mình nỗi nhớ  thu tan cùng giấc mơ  ngoảnh nhìn dòng quá khứ  chỉ còn ta và thơ ...    tàn thu nghe gió khóc  chiếc lá sầu tương tư  ta thản nhiên giấc ngủ  trăng bên đời chơ vơ ....    sầu kia bay cùng gió  phiền ta hoá thành mây  giọt sương mang nhung nhớ  thả vào đời ta say ...    2022.10.12   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              đợi một ngày ...      
  có ai đó bảo  khứ là chuyện đã qua, tương lai cũng chẳng của riêng ta ...vì nó chưa đến ...thế hiện tại thì sao ....? Hiện tại ta đang bị một cơn gió ngoài hiên đánh thức ...và bỗng nhiên ta thoáng thấy anh ở góc phố xưa ...anh chẳng là quá khứ của ta, anh càng không là tương lai mà ta cần tìm đến ...sao bỗng nhiên nỗi nhớ từ đâu tràn về ...có phải vì thu sắp ra đi ? Anh là tứ thơ mà ta tự mình phát hoạ ...nhưng rồi ...ta chẳng thể thoát ra .....muôn đời không thể thoát ra được ....vì sao ? Lại có ai đó bảo rằng không nên oán ghét một người, vì họ không hề hay biết, chỉ riêng mình phiền muộn mà thôi, thế có nên tự nhung nhớ một người khi người đó không hề hay biết hay không ? Nhưng nỗi nhớ đã bắt đầu từ tận những mùa thu trước , anh nói xem ta làm sao kết thúc đây ? Cũng có lẽ là ta chẳng bao giờ muốn kết thúc .....đúng không ? 
    
  
  
 anh là của tương lai hay ngày quá khứ 
 định mệnh ngoằn ngoèo đưa ta đến nơi đâu ? 
 ngay hiện tại là tàn thu nhung nhớ 
 anh bắt đầu từ một giấc mơ ...! 
  
 ngày hôm qua ta nhặt một tứ thơ 
 anh hiển nhiên trở thành quá khứ 
 nỗi nhớ mong từng mùa cùng câu chữ 
 có bao giờ sẽ  quên .... 
  
 nỗi nhớ của ta như con sóng lênh đênh 
 cứ trôi mãi về một ngày mai không định hướng 
 anh cùng trí tưởng 
 có bao giờ giống nhau ...? 
  
 nỗi nhớ của ta sẽ về tận nơi đâu 
 khi hôm nay là tàn thu , ngày mai là đông úa 
 ta không hề chọn lựa 
 càng chẳng muốn tìm quên ...! 
  
 ngày quá bình yên sao nỗi nhớ chông chênh 
 thuyền lòng ta chỉ muốn neo nơi bến lặng 
 đợi một ngày ... 
 nỗi nhớ tự thành quên ...! 
  
 2022.10.12     
        
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  6 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: