tự vấn ...! khi phát hiện ra thứ tình kia chỉ là một chiều đơn độc
hỏi lòng mình có bật khóc hay không ?
tại sao khi yêu thì lòng lại muốn tỏ lòng ?
ai bắt thiên hạ phải đáp lại khúc tình mình đang có ?
khi phát hiện những thứ mình đeo đuổi hằng bấy năm chỉ là ngọn gió
thổi lại tim mình thành cơn bão ưu tư
hỏi lòng mình còn có nhỡn nhơ
hay tự trốn vào góc tối tăm mà khóc ....
nước mắt có phải là liều thuốc để giải khuây mỗi khi cuộc đời chạm vào khó nhọc
hay chỉ là thứ loè người cho thiên hạ bố thí lại chút tình thương
cuộc đời vốn nhàn hạ hay thê lương
sao nhân thế cứ kéo lê thân mình trên đoạn đường sầu khổ
tại sao không cứ bình yên như loài cỏ hoa bên đường dù gặp bao giống tố
vẫn nghiêng mình dưới ánh nắng dịu êm
như viên sỏi dưới chân, như gạch đá bên thềm
bình dị sống ...!
bắt đầu tình yêu là màu hy vọng
đoạn cuối tình yêu tan hoang
tại sao phải đau sầu khi đoạn tình ấy cắt ngang
tại sao lòng cứ bắt người ta phải nhớ .....???
tình yêu hay chỉ là trăm ngàn cái cớ
để thế nhân tự gieo khổ vào nhau
nếu như người ta đã không bắt đầu ?
tại sao mình tự gom vào con tim đoạn cuối ...?
nằm nghe đời rơi vào tăm tối
giọt nước mắt lăn dài vì sao ?
tình yêu không là phép nhiệm mầu
nó chỉ là thứ khổ đau do tự tim mình gieo rắc ...!!!!
feb. 03, 2021
thu nhớ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2021 12:01:25 bởi thu nhớ >