GIÀ
Rồi có ngày em chợt nhận ra
Anh của em giờ đã quá già
Tóc không nhuộm ( còn đâu mà nhuộm )
Mắt nhập nhèm không thể nhìn xa
Chiếc xe cũ nằm y chỗ cũ
Rất lâu rồi anh chẳng chạm qua
Dù cũng muốn nhưng đành tự nhủ
Chạy trên đường dễ hại người ta
Cái bàn chải đánh răng bám bụi
Treo trơ vơ trên giá trơ vơ
Kể từ lúc hàm buông chiếc cuối
Chịu quạnh hiu chẳng mấy khi rờ
Bộ đồ vest sắm sanh lễ lạc
Rúc tận cùng xó tủ thâm u
Đợi lần cuối khoác lên thể xác
Theo chủ nhân vào cõi thiên thu
Cây đàn gỗ cô đơn lạc lỏng
Trốn mình trong phòng trống cô đơn
Tủi thân phận một thời trầm bổng
Buồn tiếng tăm tróc gỗ bong sơn
Căn nhà nhỏ giờ đây rất rộng
Anh gầy còm đối bóng hàng đêm
Dàn hoa giấy xác xơ rũ bóng
Lá héo khô rụng kín trên thềm
Chờ gì nữa anh không biết nữa
Mà nơi đi chưa lựa hành trình
Cõi vô tận vẫn đang rộng cửa
Đợi anh về miên viễn phiêu linh
NB