VẮT
Lâm Du Yên 06.02.2021 05:44:22 (permalink)
0
Một trong những điều mà Tâm hâm mộ chị Tư đó là cái tài gia chánh của chị. Chị chẳng những nấu ăn rất ngon mà còn khéo tay trong việc làm bánh mứt và tỉa tót rau củ. Cái tài ấy khiến chị bận tối mắt, tối mũi ngay từ giữa tháng chạp. Tâm cũng vậy! Vốn ghiền mùi khói bếp, nhứt là khói bếp dịp tết nên hể đi học về là chạy qua nhà chị liền không kịp thay đồ.
Tâm rất thích được chị nhờ vả chuyện nầy, chuyện nọ nhứt là nhờ nếm và ăn thử trước. Chẳng biết có phải Tâm có cái lưỡi “vàng” như chị phong tặng hay không mà những ý kiến của Tâm đưa ra đều được chị nghe theo răm rắp. Điều nầy khiến Tâm vô cùng hào hứng, tự ví mình như Tử Kỳ còn chị là Bá Nha.
Má thấy Tâm hể đi học về là chạy qua nhà kế bên, cứ cắm đầu vô bếp xà quần bên chân chị hoài thì đâm lo, má nói:
-Làm con trai đừng có ở gần cái bếp quá mà bị nó phá tướng.
Rồi má chép miệng:
-Ba con hồi trước còn không phân biệt được canh chua với canh ngót, con cá trê với con cá ngác còn con bây giờ sao mà…món nào có bỏ bột ngọt hay không con nếm qua một cái là biết liền, giỏi thiệt!
Rồi má xuống giọng:
-Con cũng đừng hở hở là chạy qua nhà con Tư. Cho dù nó lớn hơn con tới bốn tuổi, gọi chị xưng em đàng hoàng nhưng mà không có máu mủ ruột thịt gì hết nên đừng có thân mật quá mà hổng hay!
Má cứ lập đi lập lại câu nói đó mỗi ngày ít nhứt là một lần vì mỗi ngày Tâm qua nhà chị Tư ít nhất là hai lần vào mỗi bữa ăn để làm cố vấn về hương và vị của các món ăn mà chị nấu!
Trước đưa ông táo mấy hôm chị Tư đã chuẩn bị đón tết. Những ngày nầy, Tâm qua chơi không còn bị chị hối về lẹ lẹ nữa mà có khi còn ráng cầm chân lại. Nhứt là mấy hôm chị làm kiệu, làm dưa món, gói kẹo chuối, lột vỏ me…
Thế nhưng cái chuyện mà chị hoàn toàn trông cậy vào Tâm là “vắt”.
Lẫm rẩm mà cái công tác “vắt” ấy lại hết sức quan trọng! Ở một số món, như trộn gỏi chẳng hạn, bất cứ loại gỏi gì mà có những lát, những cọng đem ngâm nước đều phải được vớt ra rồi vắt cho thật là ráo. Điều ấy giúp chúng ngấm được giấm, đường, muối nhiều hơn, mùi vị nồng nàn và đậm đà hơn.
Ngày cận tết, cái khả năng ấy của Tâm được chị tận dụng, nhứt là trong việc làm dưa món!
Món dưa món gồm su hào, củ cải, cà rốt, đu đủ…được chị xắt mỏng, ngâm muối cho mềm rồi xã nước cho trôi chất mặn. Kế đó chị cho chúng vô cái bọc bằng vải mùng rồi bảo :
-Em ráng mà vắt cho thiệt là sạch, thiệtt là khô, y như người ta cán mía vậy đó!
Tâm nghiến chặt hai hàm răng, vận hết nội công, khiến mấy con chuột trên cánh tay thiếu điều xé thịt chui ra.
Sản phẩm của Tâm lúc nào cũng được chị khen nức nở. chị nói:
-Vắt khô như vầy phơi một nắng là khô queo, cho vô hủ nấu nước mắm đổ vô vài ngày là ăn được rồi.
Tâm thích nhứt là vắt mảng cầu cho chị làm mức. Tâm mê mức mãng cầu của chị nhứt đồng thời mê cái nước chắt từ nó ra cũng không kém. Thứ nước nầy có vị ngọt ngọt chua chua, mang một mùi thơm rất đặc biệt mà không có một loại hoa trái nào bắt chước được. Chỉ cần cho vào một muỗng vun đường cát và vài cục nước đá vào khuấy cho đường tan ra rồi uống là ngon tới ngất ngâyluôn! Lần nào nhờ vắt xong chị Tư cũng trao cho Tâm một ca đầy nhóc, uống đã gì đâu!
Hôm nay Tâm vừa về đến nhà là nghe tiếng chị gọi :
-Tâm ơi! Qua vắt tiếp chị một tay coi!
Đang khát khô cổ nên nghe tới chữ “vắt” là Tâm lật đật tháo cái ba lô ra khỏi vai rồi vắt giò mà chạy thục mạng ra cửa.
Tâm nghĩ thầm:
-Dưa món chỉ làm hôm trước rồi, chắc chắn bữa nay là vắt mãng cầu.
Má gọi giựt ngược:
-Trở vô rửa mặt rồi hãy đi!
Tâm đáp:
-Khỏi, mặt con đâu có dơ.
Rồi đâm đầu chạy tiếp. Cánh cửa cổng và cửa cái của nhà chị Tư chỉ khép sơ sài. Bước chân vô nhà Tâm ngạc nhiên khi tháy nhà vắng hoe, bèn gọi to:
-Chị tư ơi, chị ở đâu?
Tiếng chỉ từ trên lầu vọng xuống:
-Chị ở trên sân thượng nè, lên đây luôn đi!
 Tâm hì hục leo lên ba cái cầu thang dài thậm thượt, vừa thấy mặt Tâm là chị hỏi liền:
-Đóng cửa lại cho chị chưa?
Tâm giựt mình cố nhớ mà chẳng ra bèn lẩm bẩm một mình:
-Mới từng tuổi nầy mà bị bịnh đảng trí rồi sao trời. Cái chuyện vừa xảy ra mới tích tắc mà quên mất biệt!
Bèn đáp:
-Hình như là đóng rồi.
Chị Tư hối:
-Chạy xuống ngó giùm chị một cái cho chắc ăn đi! Coi chừng tụi du côn nó vô rinh mất cái chậu mai là chị nghe chửi tắt bếp luôn đó!
Tâm chạy ra ban công nhìn xuống, cửa cổng còn mở toang hoác. Tâm phóng một lần hai bậc thang, đóng cửa xong lại chạy lên vừa thở vừa hỏi:
-Đệ nhứt phu nhân đâu rồi?
Chị thở ra:
-Đi về quê tráng bánh rồi, ngày mốt mới lên.
Tâm đưa một cánh tay ra rồi nói:
-Tay nè! Tiếp chuyện gì? Sao hổng thấy trái mãng cầu nào hết vậy?
Chị Tư thở dài thườn thượt:
-Năm nay chị không mua được mãng cầu
Tâm ngạc nhiên:
-Sao chị bảo là qua vắt, hổng có mãng cầu thì vắt cái gì?
Chị Tư chỉ vào cái máy giặt đang mở nắp:
-Cái mền! Máy giặt đang chạy thì hư ngang xương, bây giờ mình phải vớt hai cái mền trong đó ra, xã sạch rồi vắt lại thiệt ráo đặng phơi cho kịp khô để tối mới có mà đắp.
Thế rồi chị một đầu tâm một đầu, hai người đứng đối diện nhau cùng gồng hai cánh tay mà xoay cái mền ướt nhẹp. Cái mền từ từ xoắn lại như sợi dây thừng, cho tới khi không còn một giọt nước nào chảy ra chị Tư mới thốt:
-Được rồi!
Nước từ chiếc mền chảy lòn vô hai cánh tay khiến chiếc áo đầm bằng lụa màu mỡ gà chị tư đang mặc ướt nhẹp, nó biến thành một lớp da ôm sát vào người chị. Chao ơi! Cả một tòa thiên nhiên lồ lộ dưới mắt Tâm, đỉnh đồi, cao nguyên, thung lũng…cả cái ao tròn tròn bé xíu!
Tâm chợt nhớ lại lời dặn dò của má, chàng chép miệng:
-Công nhận má mình là người thấy rất xa, trông rất rộng. Cái kiểu nhờ vắt nầy coi bộ nguy hiểm hạng nhứt à nghen!
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9