Giếng Trơi = truyện ngắn

Tác giả Bài
sen dat
  • Số bài : 3043
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.03.2008
Giếng Trơi = truyện ngắn - 16.02.2021 17:39:38
Hôm nay sđ vào phòng Văn trước hết xin kính chúc mọi người một năm Tân Sửu tràn đầy sức khỏe. Vậy thôi, bây giờ sức khỏe là quý nhất, có sức khỏe là có tất cả. Sđ khai bút đầu năm, đóng góp gì đó cho Vnthuquan và mong rằng sẽ có nhiều bạn vào đây khai bút cho phòng văn thêm rôm rả.
Đây là một truyện ngắn nhưng sđ phải chia ra làm vài chương cho người đọc dễ dàng theo dõi.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2021 20:54:15 bởi sen dat >

sen dat
  • Số bài : 3043
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.03.2008
Re:Giếng trời - 16.02.2021 17:45:13
Giếng Trời = truyện ngắn  
Tác giả : Nguyễn minh Trân 
Chương 1
 
Ông tiến vào sở làm , bước lên những bậc thềm. Một vài ngừơi từ hai dãy ghế chờ , kê sát tường nhận ra ông , vội đứng dậy khúm núm cúi chào . Ông đi  qua các hành lang , giữa những người ngồi chờ san sát . Những khuôn mặt người cứ lướt qua. Hôm nay thứ hai nên thiên hạ tới đông. Vẻ mặt của mọi người không hiểu sao lại làm ông chú ý hơn mọi hôm . Thật lạ! Ông tặc lưỡi vẻ băn khoăn rồi đi thật nhanh về phía  văn phòng riêng của mình.
Ngồi  vào ghế, tay chống cằm trên bàn , hơi nhíu mày.
 Bắt đầu ngày làm việc đầu tuần vậy mà những gì thoáng qua lúc nãy lại đang hiển hiện trước mắt. Những khuôn mặt người . Không tươi vui. Không hớn hở đón chờ. Những sắc thái xám xịt . Có khuôn mặt khi đụng đầu ông, cố tình làm ra vẻ dửng dưng xa lạ nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ đố kỵ uất hận, như vậy chứng tỏ đã có lần giao tiếp với ông rồi . Có khuôn mặt mệt mỏi cam chịu, có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, còn một người đi ngược chiều với ông, hai vai xụi lơ buông xuôi, đơn từ nhàu nát rơi lả tả theo sau; noí chung tất cả có vẻ căng  thẳng lo lắng. Cứ làm như nơi đây là bệnh viện K không bằng!  
Nhìn những khuôn mặt người khi nãy người ta dễ lầm tưởng .....Chả lẽ nơi đây không an toàn ? Không thể !   Không an toàn hay sợ mạo hiểm ? Có thể đây là nơi nhiều cam go thử thách để mọi người trải nghiệm hiểu và sống theo cách nào không có hại cho mình nhất ! 
Thiên hạ giờ sao sao ấy! Phải nói  đầu óc  nhiều đứa ngắn quá!  Não chúng toàn " mít đặc" . Có đứa giàu có tiền bạc rủng rỉnh, đi du lịch khắp năm châu  bốn biển, chịu chi , xài toàn hàng hiệu , ấy vậy mà khi tiếp xúc với hệ thống công quyền , vì thiếu tiếp cận về thông tin, thông tin mù mờ nên khi gặp vấn đề  lại cứ tìm cách chạy chọt vòng vèo, không dám đối đầu trực tiếp , lúc nào cũng nghĩ " vào đó là sẽ gặp rắc rối , sẽ bị bắt lỗi .....Do đó , cứ phải nhờ qua trung gian gián tiếp, sẵn  sàng chi cho ai đó làm thủ tục từ A đến Z hộ mình , miệng thì cứ kêu, em chả hiểu gì luật pháp hành chính đơn từ , em sợ bị " hành là chính" . Nói chung bọn này mặc "hàng hiệu"  nhưng cái não thì " hàng chợ" . 
Còn cái bọn không tiền,  thường chịu khó tìm hiểu chính sách pháp luật ,  nhưng lại ky bo quá, ngây thơ đến nỗi cứ nghĩ đã vào tới nơi này lẽ đương nhiên  phải được phục vụ hết mình! . Cứ tin vào những khẩu hiệu như là " vì nước  quên thân , vì dân phục vụ " , những khẩu hiệu áp phích tuyên truyền với những dòng thật đáng yêu nổ chan chát treo khắp nơi , để rồi khi công  việc không xong dang dở, thất vọng lại quay sang oán trách đổ lỗi .  Làm gì có ai rách việc tự nguyện làm đầy tớ  với đồng lương bèo bọt kia chứ ? .
Chả lẽ những năm tháng làm việc ở đây của ông có gì sai sót? Mà nếu sai sót thì có gì lạ ! Sai thì sửa sai! Rút kinh nghiệm để lần sau đúng ! Chả có mấy ai sinh ra đã là Thánh cả ! . Guồng  máy  có xục xịch nhưng vẫn chạy được! Cơ thể có lúc đầu nóng chân lạnh,  cảm vặt do thời tiết thay đổi thôi mà , dễ gì chết!
Có nhiều cách để đi đến đích ! Dù cho sinh ra ở bất cứ đâu mấy ai thoát  khỏi cảnh tiếp xúc với công quyền ? . Nó có thật đáng nản, đáng sợ để chỉ thấy những khuôn mặt người như thế không ?. Làm như trời sập tới nơi  không bằng. Toàn những khuôn mặt như đưa đám. Ừ thì cứ cho đây là địa ngục đi thì hãy cứ bước vào xem sao?
Thiên đường thật xa vời! Địa ngục hình như gần gũi với nhân gian hơn . Ủa mà ông đã chết đâu mà biết địa ngục nhỉ? 
Ông linh cảm nó giống như thế giới ông đang sống. Thế giới của thần Hades, một vị thần sông,  cai quản địa ngục trong truyền thuyết Hy lạp . Địa ngục của thần Hades cũng có lớp lang trong ngoài  Một  hệ thống xuyên suốt , phải đi qua bao cánh cửa; thế giới này buộc linh hồn người chết phải lần lượt vượt qua nhiều dòng sông thì mới thấu hiểu địa ngục. 
 Sông Acheron là " cánh cửa " đầu tiên người chết phải vượt qua cũng là ranh giới giữa nhân gian và địa ngục. Muốn qua sông phải có người đưa đò chỉ cho đường đi nước bước. Người chết phải trả phí . Không có lệ phí qua sông , linh hồn mãi mãi vương lại bến sông. Ông còn nhớ một truyện ông đã đọc rất lâu đến nỗi quên cả tựa đề nhưng có một chi tiết khó quên . Một người tò mò muốn trải nghiệm địa ngục , bèn cho thầy  pháp điều khiển để hồn thoát xác, khi đến tuyền đài, đã trả phí và sang được bên kia sông, nhưng khi đến cửa vào địa ngục một con quái vật canh gác nhận ra ông ta là người còn sống chưa chết nên không cho qua cửa. Theo lời dặn của thầy pháp ông ta dụ cho nó ăn một cái bánh , nó ngủ mê đi và ông ta lẻn qua cửa bước vào thế giới bên kia thăm dò khám phá.....
Thời  buổi này muốn được việc phải " dụ" cho ai đó " mê".... Có khi để giải quyết một việc vướng mắc nào đó người ta phải qua nhiều cửa, nhiều khâu. Vấn đề ở đây không phải tránh né , luôn dừng bước trước cánh cửa mà phải tìm cách qua được và đối phó với những gì đằng sau cánh cửa ấy ! 
Để có thể " gây mê " một con quỷ hay quái vật gác cửa , cái bánh dụ cho nó ăn hẳn không phải cái  bánh bình thường ! Muốn lọt qua cánh cửa muốn trải nghiệm khám phá , trước hết phải có " tiền " , có  " tâm" tức là thật sự mong muốn được đến đó. Cuối cùng là phải có " tầm" , có sự hiểu biết để mạo hiểm mà không bị bất lợi cho mình! Người ta chỉ sợ khi không hiểu rõ, cứ mạnh dạn bước lên trả " lệ phí " thì cánh cửa đầu tiên sẽ mở , " đầu có xuôi thì đuôi mới lọt " 
Điện thoại văn phòng reo. Ông nhấc máy , lắng nghe,trả lời giọng nghiêm chỉnh pha chút lạnh lùng: - Dạ đúng thưa bà! . Nhưng xin mời bà trực tiếp  tới trụ sở để trình đơn trước khi làm thủ tục xin cấp giấy phép xây dựng. Tôi không tiếp dân qua điện thoại ! Luật thế phải thế ! Bà thông  cảm . Xin chào bà!
Bỏ máy xuống, ông nhếch môi, cười  nửa miệng rồi lim dim mắt nhìn qua khung cửa sổ. Một mình một cõi trong căn phòng rộng thênh thang tại trung tâm  thành phố nhộn nhịp đông đúc, nơi mà giá đất có thể ví như tấc đất tấc vàng lẽ dĩ nhiên vị trí của ông cũng xứng tầm. Đối với ai chưa hiểu ông hoặc né tránh chưa biết cách  thương lượng với ông thì câu nói họ sẽ nghe từ ông là " luật thế phải thế! "
Ông ngả người ra ghế tự cho mình đựơc quyền thật thoải mái , gác cả hai chân lên  mặt bàn . Cảm giác thật dễ chịu! Nhìn tấm bảng ghi tên ông và chức vụ để trước bàn, ông bật cười khe khẽ . Nếu ai đó vô tình hay vô lễ bật cửa nhìn thấy tấm bảng này thì dù có ngạc nhiên về tư thế ngồi của ông cũng phải khựng lại e dè. 
Thường lâu lâu vẫn có những kẻ không phép tắc , không biết gõ cửa trước khi vào, trước hết  kẻ đó là người có lỗi ! Ông không cần phải ngượng ngùng, kẻ đó phải lí nhí xin lỗi ông ngay!  Mắc chi phải thận trọng giữ kẽ trong cuộc sống? Tính ông thích tự do  không gò bó. Thế giới này là của ông. Muốn lên đâu đâu xa tít tấp ... tận chi chi đó thì trước hết phải gõ cửa phòng ông! 
Tiếng điện thoại reo. Ông nhấc máy, chưa cất tiếng ,giọng nói đầu bên kia đã vang lên: - Em đây sếp! . 
Ba chữ ngắn ngủn rồi rơi vào im lặng! 
Ông gắt: - Sao , mấy đứa ra  quân  chưa ? Hay giờ này còn cà phê cà pháo? . 
Giọng bên kia đầu dây: -sếp nói vậy oan tụi em. Tụi em ngày nào chả phải giao dịch với " đối tác" , nhiều khi một ngày đến bốn năm cử cà phê mà xét ra để giải quyết công việc với dân thôi mà!....
Ông lớn tiếng cắt lời: - Ngày xưa miếng trầu là đầu câu chuyện , còn bây giờ ly cà- phê, nhưng đã có "chuyện" gì trong buổi " ra quân " đầu tuần chưa?
Giọng bên kia đầu dây: - Dạ tụi em gặp trường hợp hơi đặc biệt. Đó là ông Tình, chủ thầu có bàn với tụi em là sẽ nộp phạt mười triệu du di cho chủ căn nhà bên cạnh căn nhà ông ta đang xây dựng vì sự cố không mong muốn.
Sự cố gì ?.    -
=  Dạ trong khi đào hầm thì đã làm sụp phần đất sát liền kề chái bếp căn nhà bên cạnh. Xét thấy đây là khu đất giờ đã thành đất phố xây dựng liền kề nên chủ thầu bàn với chủ nhà bên cạnh là thay vì đền bù thì đóng góp thêm tiền để chủ thầu tiện thể xây sát lại căn nhà ông ta đang thầu xây dựng chính thức, làm như vậy thì  căn nhà  bên   được cơi nới ra thêm  một thước có lợi hơn. 
Ông chau mày: - vậy tại sao chủ nhà bên cạnh lại chịu nộp phạt trong khi chủ thầu làm sập chái bếp của họ? À thôi tao hiểu rồi! Tao nhớ ra rồi! Hôm đi kiểm tra tao thấy sát liền kề hông căn nhà ông Tình thầu đang xây là một căn nhà mỏng dính bé tèo tẹo mà lại cao đến ba tầng , nhìn trông tức cười , giống như một nhóc tì suy dinh dưỡng , nhưng mặt trước  của nó lại nhin ra đường chính, nên nhân lúc này họ bàn với nhau tiện thể xây sát lại mảnh đất đang sẵn thi công . Điều này có  lợi cho cả chủ thầu khỏi phải đền bù mà cái nhà hàng xóm đó lại nới ra được một thước , nhìn  đỡ quái dị hơn và cũng trở nên giá trị hơn rất nhiều vì nó quay mặt ra đường chính mà, phải vậy không?
Giọng nói đầu dây súyt xoa: -Ôi trời sếp  thông  minh sắc sảo quá! Vậy chủ thầu bàn là nộp phạt mười triệu được không sếp?
Ông gằn giọng: Vì tội gì?
-Vì tội đã làm sụp đất nhà bên cạnh ....
Một chút ngần ngừ ở đầu dây , ông quát : vậy thôi sao ? 
=Dạ dạ ....và bây giờ nới lùi ra phía sau để nhà đó chiều sâu được thêm một thước.  -
=Tụi bây nói với thầu Tình, tao là cán bộ địa chính . Luật thế phải thế ! Khi tao kiểm tra , tao sẽ hỏi giấy phép xây dựng! Và tụi bây cũng báo cho hắn biết quy trình xin cấp giấy phép gian nan như thế nào? Nếu thầu Tình và chủ hộ căn nhà bị sụp muốn " phù phép" biến " sự cố " thành lợi thế để cơi nới nhà, xây dựng chui, hòng qua mắt tao thì không  được đâu!  công trình chính đang thi công  sẽ bị đình chỉ ngay lập tức! Nghĩ sao mà dám đề nghị có chừng đó? Riêng việc làm sụp đất nhà dân khi xây dựng là phải nộp phạt nhiều hơn rất nhiều! Riêng chuyện đó thôi đấy nhé! Tao chưa bàn đến những chuyện linh tinh khác. Bàn ngay đi tao cho mười phút đàm phán với nhau! 
Ông cúp máy hai tay xoa xoa vào nhau ra chiều đắc ý. Hai mắt ông lại lim dim...rồi hai tay ông lại để ngay ngắn trên mặt bàn. Chỉ vài động tác đơn giản bên ngoài nhưng trong cái đầu ông , một phi vụ hàng trăm triệu chắc chắn sẽ có trong tay là điều không thể chối cãi từ một sự cố tưởng chừng như rất nhỏ rất đơn giản mà trong  đời thường chả ai lưu ý tới. Sụp đất phía sau một căn nhà bé tẹo. Thêm một thước cơi nới sát liền kề với căn nhà mới xây có giấy phép đàng hoàng thì ai mà để ý ? Có chi ghê gớm để phải thắc mắc ? Nhưng đó là dân thường thôi , chứ ông đây , một cán bộ địa chính, không thể qua mặt dược ! Căn nhà bé tẹo nhưng ba tầng , cơi nới thêm ra , rồi lại đèo thêm một cái " chuồng cu" hay một cái "chuồng cọp" để phơi quần áo chót vót, kinh nghiệm cho ông đoán trước như thế! Trời ! thêm bao nhiêu thước xây dựng nữa mà chúng dám bàn bạc với nhau nộp phạt mừoi triệu? Chắc chúng tưởng chúng che bạt đen, nhân thể   biện minh cho cái gọi là " an toàn lao động " nhưng mặt khác chính là để giấu những gì mờ ám sau đó? 
Thật tội nghiệp cho những đứa lười biếng luôn luồn lách để được việc,  thay vì làm đơn từ xin phép xây dựng đàng hoàng, lại núp sau bóng thằng thầu để đối phó với tao. Được rồi, ông cứ để chúng mày làm lén làm sai cho đến khi chúng mày lên cao chót vót, tiền xây dựng lúc đó áng chừng ba trăm triệu tao bắt nộp phạt hai trăm triệu thôi, coi chúng mày có lòi ra không? Lòi ra là cái chắc nếu không, phải đập toàn bộ phần cơi nới, đau hon nhiều chứ nhỉ? . Mà cho dù kẻ đó không phải chúng mày, kẻ đó khôn hơn , làm việc đúng phép tắc quy trình ông cũng đâu ngán! Ông đã nhìn thấy những góc khuất những mảng màu đen tối mù mờ trong lòng người . Ông có muôn vàn lý do để khiến tiền từ tài khoản người khác chảy vào tài khoản của ông một cách dễ dàng hợp pháp ,nhiều khi không cần phải đòi hỏi yêu cầu mà tự nguyện hiến dâng. 
Bởi vì kinh nghiệm cho ông thấy chả ai vừa lòng, chả ai không thay đổi theo thời gian. Khi cầm trên tay một bản đồ thiết kế đã được cấp phép và duyệt , ai cũng nghĩ chắc chắn đó là ngôi nhà trong mơ của mình , chắc chắn ngôi nhà y chang như vậy sẽ trở thành hiện thực nay mai. Nhưng khi xây lên, chủ nhân nhìn một hồi rồi không vì lý do này cũng lý do khác bắt dầu muốn sửa chỗ này tí' chỗ kia xíu. Thế là nếu muốn những cái " tí xíu" đó không trở thành ngăn  trở to lớn khiến ngôi nhà dù có xây xong cũng không bao giờ hoàn công được về mặt thủ tục thì chủ nhân phải tìm đến ông để " cầu cứu thương lượng" 
Tiếng điện thoại reo. Lần này ông không nhúc nhích. Reo cho một hồi ông mới uể oải nhấc điện thoại .
Giọng đầu dây hớn hở báo cáo : - Dạ thầu Tình nhắn với sếp, sẽ mời sếp đi nhậu vào tối mai ! 
Ông không trả lời cúp máy nhếch môi cười  lẩm bẩm: " Ông cứ úp úp mở mở để cho chúng mày tự tung tự tác, xập xí xập màu', được phép xây một bên nhưng lại thòng qua bên kia " ăn theo" , để cho chúng mày "nằm mơ ăn con tưởng bở" , cứ rù rì với nhau làm lén đi. Không cần trả lời bọn bây, khi nào xây lên chót vót tra hỏi không có giấy phép xây dựng thì sẽ thấm đòn.
Chiến thuật của ông khi " ra quân" mỗi ngày là "đánh nhanh thắng nhanh" . 
Đàn em ông cứ mỗi sáng là đi lùng sục khắp nơi, xuất hiện bất ngờ tại các công trình xây dựng lập biên bản những sai phạm dù bé tí ti. 
Có một lần vợ ông tâm sự rằng dân trong khu phố này than vãn, một đống rác  to lù lù ngay trên đường thì chả ma nào dẹp nhưng một ít cát vừa đổ xuống nhà ai đó là y như rằng  có người xuất hiện tra hỏi kỹ càng giống như " ma xó " ! 
Hùm! Hốt rác là nhiệm vụ của ty vệ sinh. Kiểm tra việc xây dựng là trách nhiệm cuả cán bộ địa chính như ông. Thời buổi này quản lý một khu vực dân sinh đâu có dễ! Bao nhiêu là chuyện ! Còn khó hơn đánh giặc ngày xưa ấy chứ! Nào là tội phạm cướp giật, bán hàng rong bừa bãi, đậu xe ngang ngược khắp ngỏ ngách lối đi, không còn lối cho người đi bộ.....nhưng làm triệt để quá, kỷ luật quá thì đường phố vắng tênh ai cũng thất thu , không mua bán được , lấy tiền đâu ra mà nộp thuế ?. Rồi làm sao mà tồn tại phát triển?
Nhưng ông vẫn tồn tại, không những tồn tại mà còn sống vui sống khỏe thắng lợi liên miên thu nhập khủng mà bất cứ ai cũng phải mơ ước. Lẽ dĩ nhiên thu nhập chính thức của ông vẫn là thu nhập của một công chức quèn ! Thu nhập khủng có nghĩa là quỹ... Mặc kệ đen hay trắng nhưng ông biết ông là ai và đang làm gì !Ông nhún vai bĩu môi rồi huýt sáo khe khẽ điệu bộ tự tin.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ. Ông không ra lệnh cho phép mở của mà hỏi với ra :Gì đó?
Giọng cô thư ký nhỏ nhẹ nhắc nhở: - Dạ thưa anh, cơ quan ta đang theo dõi truyền hình trực tiếp về buổi họp của   QUỐC HỘI mời anh ra xem cùng! Có những đối chất hay lắm anh ạ!
Ông mau mắn trả lời: - Bây  giờ là giờ làm việc hành chính, những gì quan trọng sẽ được phát lại vào tin tức 24 h trưa, chiều và tối đấy nhé! Ai làm việc nấy đi! Luật thế phải thế ! Giờ này là giờ tiếp dân hiểu chưa?
Một tiếng dạ thật to, tiếng guốc lùi xa.
Từ một kiến trúc sư trở thành một cán bộ địa chính,  ông thấy mình có lợi thế cả đôi bề. Nếu ai thấy ông nhà cao cửa rộng thắc mắc ông sẽ cho họ hay bản thân có bằng kiến trúc nước ngoài đàng hoàng và thu nhập từ nghề này không ít! Mặc dù nghề này chỉ còn là nghề tay trái. Còn nghề tay phải, một cán bộ địa chính, lương ba cọc ba đồng.
 Tại sao ông lại chọn ngồi đây? Tại sao đây lại là nghề tay phải của ông? Chỉ mình ông biết mà thôi! 
Có tiếng rao hàng từ dưới lòng đường  vang vọng. Ông lắng nghe . Tiếng rao được thu thanh sẵn, rõ ràng sắc nét đập vào tai người nghe: " Gió  đưa cành trúc la đà nè , em đây buôn bán  thật thà dễ thương nè , ngày xưa siêu thị ở xa ngày nay siêu thị gần nhà thich ghê! mười ngàn một tấm thảm ' tấm thảm mười ngàn , thảm nhiều màu , cái nào cũng đẹp cái nào cũng xinh , ngần ngừ chi nữa mà không rinh nó về ,chưa mua thì em có lời mời , mua rồi em có đôi lời cám ơn . Ngày xưa siêu  thị ở xa, bây giờ siêu thị la cà khắp nơi , ở nhà thì nhớ ra chợ thì quên, gần đâu thì mua đó , hàng siêu  rẻ siêu bền ....
Ông nhếch môi, răng siết lại , nhủ thầm : " quân này bạo gan ghê! Đã bán hàng rong bất hợp pháp lại còn dám so sánh với " siêu thị " . Nghe giọng điệu chắc ở xa tới nên mới cả gan rao hàng trốn thuế ngay trước trụ sở của ông ! Để đó ! Chiều nay sẽ " ra quân " để xem bây còn " láo lếu "  nữa không ? . " 
Đấy ! như việc dẹp vỉa hè bán hàng rong loại này , ông cùng các đồng nghiệp cho ra quân kết hợp với công an  bắt sạch sành sanh bọn buôn bán không  giấy phép, lấn chiếm vỉa hè lòng lề đường, trốn thuế làm cho những người buôn bán đàng hoàng bị thất thu. 
Chỉ trong vòng một tuần đường thông hè thoáng.

Nhưng đường thông  hè thoáng được bao lâu ? . Ở một nơi mà kiếm một chỗ đỗ xe rất khó như ở đây? . Vậy là xe đỗ la liệt , đỗ ngang đỗ dọc, qúynh quá đỗ ngay trên vỉa hè, dưới lòng đường đỗ ở nơi nào xe có thể lách vào được, dậu gác mõm trên lề chìa đít xuống đường....lần này phường không quyết liệt nữa mà " khuyến khích" người dân nên " chung sống hoà bình" với xe hơi , xe máy viện lẽ có cho xe đỗ thì dân địa phương mới làm ăn được. Các cửa tiệm, các khách sạn, các bác tài xế  hiểu ngay cái luật bất thành văn này. Thế là xong! Người đi bộ ráng xuồng lòng đường đi chung với xe hơi xe máy, đừng ngại vì xe đậu kiểu đó kẹt cứng, làm gì đi nhanh được mà sợ tại nạn? Đôi khi xui xe cũng hun cho một cái , đi bệnh viện vài ngày thôi mà ! Còn bọn tài xế đã tới đất này, phải biết cái lệ này! Phải răm rắp nghe theo sự điều khiển của những tên cai xe , chúng hiện diện khắp mọi nơi ở các bãi đất trống hiếm hoi còn sót lại của thành phố cũng như biến lề đường , ngay cả lòng đừơng thành bãi  xe tự phát, ngang nhiên thu phí .  Ý niệm về cái gọi là " lề đường " " lòng đường " làm gì tồn tại nơi này? Nó xa vời quá , xa xỉ quá! 
Vì thiếu không gian đậu xe nên tấc đất tấc vàng, tụi cai xe không bỏ sót tấc đất nào! Bọn chúng đã phải " mất " trước khi " đựợc " ! Phải làm sao cho đáng đồng tiền bỏ ra! Chúng bắt xe phải đậu san sát , nên tình trạng xe bị va dập trầy xước xảy ra như cơm bữa. Bị húc , bị hích , nhưng chủ xe không dám  ho he hó hé . Phản ứng gào thét trên đừơng đây nóng làm gì cho mất công khàn giọng ? Xem ra còn đáng sợ hơn là tiếng hét của một người lạc lỏng giữa sa mạc . Tiếng hét nhỏ dần nhỏ dần nhỏ dần nghe như tiếng nấc nghẹn ngào , một tiếng rên rỉ trong câm  lặng . Xe thường được dán tem chữ, mới nhìn tưởng là những nét trang trí cho cái đít xe nhưng đó cũng đồng nghĩa như lời tỉ tê nhịn nhục van xin  , đại để như " xin đừng hôn  em " , " don't touch my car"
Còn tiếp
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2021 17:24:51 bởi sen dat >

sen dat
  • Số bài : 3043
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.03.2008
Re:Giếng Trơi = truyện ngắn - 17.02.2021 17:27:06
Chương 2
Trên đời ông không tin vào sự hoàn hảo. Không gì tuyệt đối cả! Ông không sợ bóng tối! Mặc dù đang ngồi giữa ban ngày ông vẫn nhìn thấy những khoảng tối quanh mình và chính trong những khoảng tối đó ông lại thấy sự lấp lánh lung linh mang tới cho ông niềm vui sự phấn khích. 
Ông có cảm giác trời cho ông một năng khiếu kỳ lạ! Nhìn thấy những gì người khác không thấy, nghe được những gì thiên hạ không nghe. Nhờ vậy ông sử dụng quyền lực của mình vô cùng hiệu quả ! Quyền trong tay, ông vung lên như một chiếc đũa thần ! Nó biến hoá muôn hình vạn trạng khiến ông không bao giờ bị động. Nếu bị động ông cũng mau chóng trở lại thế chủ động.  
Ông có khả năng nhìn ra những sai sót dù bé tí tẹo cuả một công trình xây dựng trên thực tế so với bản thiết kế, ví dụ như một cánh cửa chỉ bị lệch đi vài phân, dĩ nhiên ông sẽ không cho phép công trình ấy được hoàn công, khiến biết bao  nhà thầu, những chủ đầu tư muốn qua mặt ông phải khiếp vía.  
Sai sót kiểu đó , ôi trời ơi, có mà hà rầm ! Mất bao nhiêu công sức bao nhiêu tiền của mồ hôi nứớc mắt để rồi ngôi nhà lộng lẫy sờ sờ ra đó mà trên giấy tờ vẫn là bãi đất sao ? . Không  thể nào làm thủ tục hoàn công sao ? Chả ai mong thế! 
Họ lại phải tìm đến ông vì ông nắm chiếc chìa khóa vạn năng then chốt mở cánh cửa đầu tiên khiến cho công trình đột  ngột hết lỗi, trở nên chính xác. Những cuộc gặp gỡ giữa ông và "đối tác " thừơng không diễn ra trong giờ hành chính, nó chỉ diễn ra khi đường phố đã lên đèn, trong những quán nhậu xô bồ thừơng chả ai để ý đến ai, ngừơi nào mặt cũng đỏ gay cứ nhấp nhỏm đứng lên ngồi xuống , tay nâng lon bia miệng cứ hô vang dzô dzô...
Ông tỉnh táo chọn nơi thiên hạ đầu óc lơ mơ lâng lâng say say , cùng đối tác " làm thủ tục đầu tiên" để cho những công  trình bị lỗi ấy có một ngày mai tươi sáng,  để chúng đựơc nghiễm nhiên xuất hiện trở lại đường hoàng công khai minh bạch trên sổ hồng như một lời khẳng định quyền sở hữu  của một ai đó!.
Ông thừa biết không qua "cửa khẩu " của ông thì đừng có hòng mà mơ đi xa nhé!
Cứ phải chữ ký của ông rồi mới " nhập cảnh " được.  Ông không tin vào điều gì tuyệt đối. Có sai vì có đúng' có phải mới có trái, có tối thì mới nhận ra sự sáng , cảm được cái cứng để biết mềm đi một tí ....
Nếu luật buộc cánh  cửa của công trình đó phải có kích thước đúng y, ông sẽ dùng cái đúng y đó để buộc nhà thầu, nhà đầu tư phải nhận ra cái " sai" khi để lệch đi vài phân , mặc dù bản thân ông lại nghĩ sự sai đó có tồn tại thì cũng chả hại gì đến ai. Nếu muốn ông sẽ không cứng nhắc sẽ " mềm bút " phê chuẩn khiến cho kích thước trên giấy trắng mực đen co lại hay giãn ra theo đúng thiết kế , vậy thôi! Có chết thằng tây say nào đâu ? . Muốn giấy tờ minh bạch công khai thì phải trải qua những cuộc thương lượng dưới " ánh đèn" ,cái " sai " giữa ban ngày có thể sẽ thành " đúng " khi trời nhá nhem , tranh tối tranh sáng , đời là thế ! Biết sao giờ?.
****
Đứng giữa công trình đang thi công dang dở ông vừa nhìn bản thiết kế vừa lim dim mắt ra chiều suy tư rồi ra lệnh "đo  chiều ngang xem sao ?"
Các công nhân xầy dựng đội mũ nồi cam đồng loạt ngừng tay đứng giạt qua một bên cho người của ông chuẩn bị thiết bị đo đạc. 
Một người đội mủ nồi trắng tiến lại phía ông hỏi khẽ: sao anh? Em đo đi đo lại trước khi đổ bê tông mà anh! Cái này chắc cú chuẩn không  cần chỉnh đó anh!
Ông liếc nhìn hắn rồi cúi xuống  bản vẽ . Ông thừa biết hắn  ta là nhà thầu và đang đứng ra đại diện cho nhà đầu tư làm việc với ông. Nhà đầu tư nào theo ông cũng tham lam. Ăn gian được cho ngôi  nhà của mình tiến ra mặt đường hay nở rộng chiều ngang hoặc dài thêm chiều dọc dù  chỉ là vài phân cũng hả hê hí hửng. Vậy mới kỳ! Vậy mới đúng " tính người" ! Nghĩ vài phân thì bỏ bèn gì, ai  để ý ?. Nếu mắt nhìn thường thì có thể cho là công trình đã " chuẩn" nhưng vấn đề ở đây không phải là chuẩn hay không, công trình trên thực tế có sát bản vẽ hay không, đúng  hay sai so với bản vẽ ? Cái quan trọng là phán quyết của một cán bộ địa chính như ông! Mà ông thì nhìn đâu cũng thấy cái sai trong cái đúng và ngược lại . Vì vậy lúc nào cũng cần " chỉnh" .  Sự chỉnh này rất " trừu tượng" . Có thể không cần phải đập phá sửa lại nhưng cuối cùng vẫn chuẩn, sai mà vẫn đúng tất cả còn tùy thuộc vào thái độ của nhà thầu, nhà đầu tư khi làm việc với ông!
Nhân viên đo đạc đưa kết quả lại. Người đội mũ nồi trắng liếc nhìn reo lên : Bề ngang và bề sâu đúng rồi phải không anh?
Ông đáp giọng chắc nịch : Đúng vậy! 
Rồi ông lấp lửng: Nhưng....
Nhà thầu hốt hoảng : =Nhưng sao anh ? Tụi em mấy đứa đo đi đo lại em dám chắc với anh không sai một li!
Mặt ông lạnh lại, nói rất nhỏ đủ để nhà thầu nghe thôi nhưng rất sắc: =Anh nhìn ra mặt đường kìa, chỗ tôi đánh dấu đỏ đó, độ lùi từ mặt dường tới thềm nhà là sai gần nửa thước anh hiểu không? Chỗ này không phải là vài ly hay vài phân mà nửa thước anh ạ!
Nhà thầu đỏ mặt lên ngơ ngác: =Dạ em nhớ là chỗ anh đánh dấu đó đó, khi khởi công đào móng chỗ đó là bậc thềm lên cánh cổng cái nhà cũ mà anh, sao kỳ vậy?
Giọng ông vẫn nhỏ nhẹ :=Anh phải đo từ mặt đường vào chứ không phải đo thềm căn nhà cũ. Có thể nhà đầu tư mua nhà thấy tiếc hướng dẫn anh đo theo kich thước mảnh đất cũ nhưng theo luật thì khi xây mới , phải lùi lại hơn lúc còn giữ y nguyên căn nhà cũ anh hiểu không? 
Nhà thầu :=Chết rồi ! Bây giờ sao đây ? Anh linh hoạt cho em chuyện này được không anh? Anh cho em giải pháp tháo gở đi anh! Tối nay anh rảnh không cho em cái hẹn đi anh!
Bộ nhớ của ông thoáng hiện tờ đơn kê khai nghề nghiệp nhà đầu tư.  Hắn ta là đại gia. Ông sẽ cho hắn ta một lựa chọn cuối cùng , " một phát súng ân huệ!”
Ông vội lắc đầu đáp: =Nói thật nhé! Nhà đầu tư phải gặp trực tiếp tôi để làm việc! Không gián tiếp qua anh được đâu! Hãy liên hệ với chủ mảnh đất này và 2 giò chiều gọi lại cho tôi nhé! Còn bây giờ hẵy dừng  thi công ngay!
Nghe những lời cuối cùng mặt nhà thầu tiu nghỉu chảy ra, xèo lại như cái bánh  đa nhúng nước.
Ông bồi thêm một câu cuối cùng: Luật nó như thế là phải thế! Chuyện này anh không giải quyết được dâu!
Và không để cho nhà thầu ỉ ôi than vãn thêm ông giơ tay chào vội vã : Thôi nhé! Trưa rồi tôi về , đã quá giờ làm việc, nhân viên của tôi về hết rồi đấy!
Ngồi trên xe trên đường về nhà ông bật cười. Nhà đầu tư này khôn ngoan , giấy phép xây dựng rất hợp lệ, hắn ta làm việc tuân  thủ từng bước một, kiên nhẫn ra phết, khiến cho khi mới nhin giấy phép xây dựng của hắn ta ông thoáng hụt hẫng vì chưa tìm được " cái sai dù nho nhỏ trong toàn bộ những cái chỉ đúng chuẩn thôi! 
Vì vậy cho nên ông nghĩ nhà đầu tư này khó mà bắt bẻ bắt hắn lòi tiền ra ngay , nhưng xét cho cùng đây là loại người kinh doanh mà! Hắn chỉ có ăn người thôi! Nhưng ông đã ngầm thấy cái lòng dạ ham hố của con ngừoi, tính toán chi li không để mất tiền cho tụi cò chạy giấy tờ vì hắn ta không phải bọn dân đen thiếu tiếp cận thông tin, (thông tin với dân đen lúc nào cũng mù mờ khó hiểu, chỉ cần lên phường nghe cật vấn yêu cầu bổ sung giấy tờ làm thủ tục thế là nản chí đành nhín ra ít tiền cho bọn cò nó làm cho khỏe thân). Thay vì dùng luật pháp để bảo vệ quyền lợi thì lại sợ pháp luật. 
Nhà đầu tư này lại khác , tỏ ra rất chuyên nghiệp không tạo kẽ hở cho ông và đàn em hạch xách làm khó dễ! 
Nhưng hắn ta không ngờ rằng ông đã thấy cái mà người khác không thấy ở hắn ta! Đó là lòng tham, đó là ý muốn mặt tiền nhà vươn ra phía trước không bị mất thế, vả lại đường thì của chung chả ai kiện cáo gì, chỉ sợ hàng xóm  sát hai bên hông mà thôi! 
Với cái kiểu muốn ăn thiên hạ hắn ta sẽ còn phạm nhiều lỗi dù nho nhỏ nhưng ông có thể thổi bùng lên cho nó to tướng khiến cho, không đàm phán với ông  thì việc xây dựng sẽ lề mề đứt đoạn, không sao kết thúc được chứ đừng nói tới thủ tục hoàn công ngôi nhà!
****
Xe hơi dừng trước nhà. Ông hấp tấp bước ra  khỏi, tiến về phía cửa nhấn chuông. Trong lúc chờ đợi ông thò tay vào túi lấy ra một hộp nhỏ xinh xắn như hộp đựng nữ trang mở he hé  ghé mắt xăm xoi. Một chiếc chìa khóa xe sáng bóng lấp lánh. Gật gù cười mỉm một mình rồi xoay người nhìn quanh quất như sợ ai vô tình phát hiện ra, ông đóng nắp , nhét vội lại vào túi. Quà sinh nhật của cô con gái rượu năm nay thật quá đặc biệt. Hôm qua mình đã đặt cọc mua chiếc xe tay ga màu kem trang nhã quý phái ngự trị trên chiếc bục cao  ngay giữa phòng trưng bày nguy nga tráng lệ nhất thành phố. Giờ chià khóa xe đó đã có chủ nhân xứng đáng. Thật ra khả năng của ông có thể tặng con chiếc xe hơi nhưng giờ chưa phải lúc con gái yêu à ! 
Quái sao cửa vẫn đóng im ỉm. Đi đâu hết vậy kìa? Trời đất đầu óc mình lú lẫn đến nơi rồi! con nhỏ giúp việc đã xin về quê ăn giỗ hôm qua rồi mà. Ông vòng tay vào phía trong mở chốt. Vừa sờ đến cánh cổng đã mở toang. Chắc hai mẹ con nó mắc coi Ti Vi đang sụt sịt khóc vì những tình tiết éo le trong phim Hàn Quốc phát buổi trưa nên giả điếc đây mà!. Cửa nẻo gì mà toang hoác như đi vào chốn không người thế này! Hư quá là hư! Ông mắng yêu trong đầu! Càng đi sâu vào trong càng ngạc nhiên.. Ủa, sao không nhìn thấy  gian bếp bên trái, cũng không thấy lối rẽ đi vào phòng khách bên phải như mọi ngày?. Trước mặt ông là một căn phòng nho nhỏ đơn sơ, bàn chân sao như đã quen lối không ngần ngại ông bước vào. 
Lạ nhỉ? Đây đâu phải phòng ngủ quen thuộc của vợ chồng ông?. Sao cái giường sinh viên của một thời xa lắc lại ở đây?. 
Lớp khăn trải màu xanh nhạt cũ mèm nhàu nát, nệm phía dưới mềm uột lúc nào cũng nồng nặc mùi mồ hôi, đúng nó rồi! 
Tim ông bỗng loạn nhịp.Bất chợt lớp khăn phủ lùng bùng, cái giường uốn lượn bập bềnh, cả căn phòng chao đảo, nền nhà cứng phía dưới  gập cong gợn sóng. Đang chới với bỗng tấm chăn đắp cuộn chặt như một tổ kén từ đâu  lăn xả ra quằn quại trên giường. Cuối cùng “tổ kén”cũng dừng lại, một cái đầu có mái tóc thề ló ra, rồi bờ vai mềm mại trắng ngà  từ từ nhô lên. Ánh mắt bờ môi  thấp thoáng qua làn tóc, những nét tuy đã xa xôi nhưng hình như đang rất gần. Dưới ánh đèn ngủ tất cả đều chập chờn mờ ảo. Cái "kén tằm" lại nhúc nhích duỗi thẳng, oằn cong nhẹ nhàng. Hồi hộp ông tiến lại cúi xuống. Tay  vừa chạm vào mái tóc mát rượi thì bất thình lình nó bung ra dáng tóc bập bềnh như con bạch tuộc vươn vòi, những sợi tóc như những sợi tơ phình ra uốn éo phút chốc quấn chặt lấy hút mạnh thân thể ông vào trong tổ kén. Ông nghe rõ hơi thở của Nàng? Ôi trời Nàng đó ư? Ông cố rướn người lên để xem rõ mặt nhưng cái kén quấn chặt quá không sao thở nỗi nữa rồi! Có tiếng chuông reo bên ngoài.  Ông cố quay người vùng vẫy thoát ra tổ kén để nhận điện thoại nhưng thân thể như có sức nặng ngàn cân chôn chặt ghì xuống, Ông gào lên gào đến khản cổ mà chả ai nghe, trời ơi! Sao thế này? sợ  toát mồ hôi, sợ điếng hồn, sợ đến giật thót cả mình. Mở choàng mắt ra. Thân hình nhẹ nhàng trở lại. Ủa tất cả biến đâu rồi?.  
Có tiếng gió lao xao rì rào. Bóng trúc vờn in lên bức vách. Uể oải  xoay người lại. Cánh cửa sổ quên khép giờ mở toang.  Khu vườn cảnh nho nhỏ " ngập ánh bình minh . Nói cho nó sang" chứ sự thực làm gì có vườn cảnh nơi phố thị tấc đất tấc vàng này? Hàng hiên thì đúng hơn , hứng ánh sáng từ một lổ khoét phía trên  nói nôm na nó là cái giếng trời,  một khoảng không gian khoảng bốn thước được chừa ra không xây dựng để tận dụng  ánh sáng phía trên tràn xuống, Giỏ hoa thanh tú màu thiên thanh đu đưa lủng lẳng trên cao. Thấp hơn một chút, dây trầu bà buông lá, mơn man bò lượn trên mảng tường ốp đá ong. Tiếng nước róc rách đâu đó. Tất cả hiền hòa xanh mát êm đềm. 
Chỉ là cơn ác mộng. Ông thở hắt ra như một tiếng thở dài. Lại là Nàng! Kể cũng kỳ! Mình đâu còn yêu nàng nữa! Con người bạc thế thì tiếc làm gì! Vả lại mình đã có một gia đình hạnh phúc. Đã lâu lắm  ký ức đã không còn  ám ảnh. Chắc tại hôm qua mình vất vả chạy ngược chạy xuôi lo kiểm tra các công trình tuy tiền vào túi liền liền nhưng lại ăn uống thất thường không được cơm bưng nước rót, tối về mệt mỏi gặp ác mộng vậy mà! 
Trước đây hình bóng Nàng thường xen vào quấy rối cuộc sống một cách bất ngờ. Có thể bằng cơn ác mộng như vừa rồi  mà cũng có khi xuất hiện khi rất tỉnh táo lúc căn nhà đang tràn ngập âm thanh vui nhộn của những ngày giỗ chạp, tiệc mừng hay trong một bữa cơm gia đình đầm ấm. 
Thế rồi một khoảng lặng ở đâu chụp xuống kéo ông ra khỏi không khí vui nhộn. Nó rõ đến nỗi ông không nghe vợ con, họ hàng bạn bè nói gì nữa. mọi người hầu như biến mất cho đến khi bàn tay ai đó đập mạnh vào vai hay lưng thét lớn:" Nhìn gì mà mặt đơ ra  như bị ai hớp hồn vậy?", "Ba ơi! ba có bị sao không ba?" " Sao tự nhiên thẫn thờ vậy anh?", ông giật mình ngượng ngùng. May mà những khoảnh khắc đó không nhiều. Lúc đó ông chỉ thấy như mình đang sống lại trong không gian của một ký ức đã xa, không hề tha thiết muốn quay trở lại. Cái gì đã qua cho qua.
Hiện tại như thế này là tốt lắm rồi! 
Ông liếc nhìn  chiếc gối trống bên cạnh phẳng phiu, không có vết lỏm.Chồm người qua áp mặt vào gối. Không một sợi tóc vương nhưng vẫn còn thoáng mùi hương táo ngọt  dịu.  Lòng ông thoải mái bình tâm trở lại. Vợ con vắng nhà mới có mấy bữa vậy mà sao cứ như họ đã xa ông lâu lắm rồi! Mong quá là mong! Tuy căn phòng đã ngập tràn ánh sáng nhưng hôm nay ông lại ngại đi dạo quanh nhà một mình.  Giấc mơ lúc nãy làm ông liên tưởng đến sự bất an trước đây vẫn hay gặp. Đó là bất chợt có cảm giác như bị vây quanh bởi những khoảng u tối trầm đục đến nặng nề ngột ngạt,  lúc ấy những mảng tường sơn nước thanh nhã sáng sủa trong phòng ốc và lối đi như không còn tồn tại...Nhưng với con mắt của nhà thiết kế ( trước đây ông đã từng là kiến trúc sư mà! ) nên ông đã mau mắn chấn chỉnh, chọn lại sắc độ đậm nhạt vô cùng phong phú cuả sơn nước, tính toán thật tỉ mỉ , lường trước những biến ảo của màu sơn khi kết hợp với ánh sáng và bóng tối tự nhiên từ bên ngoài. Nơi nào ngột ngạt thì dùng phương pháp "khuyết cho đầy". Ông  từ từ thay đổi hoàn thiện phần bên trong. Mặt tiền nhà , nơi ai bên  ngoài cũng có thể nhìn vào ông cho trồng loại dây leo cúc tần, bây giờ lá rũ xuống như một bức rèm hoa xanh che chắn bảo vệ cho không gian sống của gia đình ông luôn được yên lành . 
Tất cả những khói bụi ồn ào ô nhiễm không thể lọt vào đây! Kể cả những nguy hiểm xui xẻo tà khí cũng không thể ập vào đây ! Ông đã nghiên cứu phong thủy rất kỹ !
Những bức tường được khoét, mái nhà được giải thoát đôi chỗ  để không gian mở ra  hứng đầy nắng và gió  và rồi những cảm giác kỳ lạ đó cũng biến mất. Giờ thì căn nhà này cũng như cuộc đời hiện tại của ông xem ra đã mỹ mãn. 
Ông hạnh phúc khi sống tại đây với gia đình nhỏ bé của mình. Ông thấy mình đủ quyền lực và tài năng để giao hoà ánh sáng trong ngôi nhà, đưa  lối đi tưởng là bế tắc đường cùng trong không gian chật hẹp qua một  lối rẽ ngoặt bất ngờ khác để rồi  đến góc khuất tưởng là tối tăm nhưng lại mở ra một khoảng lấp lánh....ánh sáng từ một khung cửa tròn nhỏ xíu trên nóc nhà đổ xuống cầu thang xoắn ốc . Căn nhà này mở lối từ trên cao đón chào ánh mai, các vì tinh tú, thu hút những  gì tinh tuý uu việt  xuất phát từ mảng trời xanh thẳm, làm gì có lối cho bất cứ thứ gì bất cứ ai  xa lạ xâm nhập đe dọa đến hạnh phúc trong ngôi nhà này ?
Chiếc đèn chụp trên bàn ngủ chưa tắt tỏa ánh sáng xuống cái hộp nhỏ xinh xinh. Ông với tay tắt đèn và cầm cái hộp lên lắc lắc. Âm thanh phát ra khiến ông vui vui . Ánh mắt ông lại dán vào tấm ảnh chụp gia đình treo ở đầu giường. Hai vợ chồng ông và đứa con gái đang ôm nhau cười rạng rỡ. Đưa ngón tay trìu mến mân mê bờ môi vợ đến cặp mắt con gái. Vẻ mặt đôn hậu của vợ, nét nhí nhảnh tươi tắn của con gái rượu. Ôi hạnh phúc của tôi! Tổ ấm yêu dấu của tôi. Còn gì quý báu đáng trân trọng hơn nữa kia chứ! Họ là lẽ sống của đời mình. Mình sẵn sàng làm tất cả vì điều đó. Phải hai năm nữa con gái mới học xong phổ thông, nhưng ngay lúc này đây mình đã phải chuẩn bị để khi du học con không phải thiếu thứ gì. Căn nhà sau bao năm tu bổ đã hoàn thiện, tự tay ông thiết kế, đẹp đến nỗi trở thành niềm mơ ước của bao người khi vừa đặt chân tới. Họ khen ông là kiến trúc sư tài ba, không biết họ khen có thật không hay vì ông còn là một cán bộ địa chính có " quyền sinh sát " trong tay ? Cũng có thể là cả hai . 
Mọi người cho rằng ngôi nhà rất hoàn hảo. Vì ông đã khắc phục  được những khuyết điểm về kích thước cũng như ánh sáng của ngôi nhà! Có một phóng viên khi phỏng vấn ông còn đề nghị sẽ làm một bộ phim về sự phối hợp tài tình những mảng ánh sáng, những mảng màu trong ngôi nhà của ông, hắn ta khen ông là một kiến trúc sư đầy tiềm năng khi biến những khuyết điểm của ngôi nhà như những góc khuất, những đường vòng , đường cùng, thành những nét nhấn độc đáo bất ngờ thú vị! 
Không gian kiến trúc có đâu lúc  nào cũng đơn điệu một màu, cũng thẳng băng một đường, quang minh chính đại bao giờ? .
Như cái phòng ngủ này , ông đã điều hòa màu sắc để những góc chết được soi rọi vừa đủ, sao cho những nơi này không sáng quá cũng không tối tăm , trở nên ám ảnh thu hút hơn, còn phòng khách đối với ông không gian lại hơi rộng mở không khí loãng đi, nhất là đối với gia đình ông chỉ có ba người, nên ông  xen kẽ vào những gờ trơn láng sáng bóng bằng vật liệu thô ráp bóng mờ làm cho không gian thu hẹp lại trầm hơn sâu hơn ấm cúng hơn.  
Nhưng đặc biệt nhất là cái giếng trời nhà ông ! Ai thấy cũng phải khen cái tài thiết kế của ông! Cả một dãy phố này có nhà nào có " giếng trời " như nhà ông không? Với cái dạng nhà ống như ở phố này đây là một kỳ công chứ không phải chuyện đùa . Ở nơi phố chật người đông này những luồng gió cứ chạy quẫn quanh những  khối bê tông cao tầng , nắng ủ thành nhiệt lan tỏa trên mặt đá trên đường nhựa , hết tỏa ngang rồi lại tỏa dọc , là là mặt đất , vút lên cao rồi lại ập xuống mái nhà . 
Giếng trời của ông được coi là hàng hiếm ngay cả là một kiến trúc sư như ông cũng phải nghĩ nát óc mới ra nó đấy ! Phải dành ra một khoảng không gian quý báu ở một nơi phố thị đất hiếm người đông, phải thiết kế những đường vòng gắt phải có những lát cắt phủ phàng để có đựơc cái giếng trời này, phải nói là một sự hy sinh! Nhưng cũng đáng ! Nhà ông chỉ đón nắng gió bình minh,  chỉ đón sự tươi mới trong lành ! Ánh sáng lọt từ trên sân thượng xuống tận tầng một, chiếu vào cái hồ cá cảnh ngay lập tức làm cho thiết kế nhà ống chật hẹp quái dị nơi phố chợ trở nên sáng bừng lâng lâng phơi phới .....nhưng thử  hỏi những điều đó có ý nghĩa gì nếu như thiếu đi hình bóng của vợ con?. Tiếng nói cười ca hát của họ đã tạo nên cái "thần" cho ngôi nhà hạnh phúc này đó chứ! Còn lý tưởng hơn "một mái tranh hai trái tim vàng" đương nhiên là vậy! 
Nhà ông lộng lẫy, vợ ông đảm đang ngoan hiền con gái thông minh giỏi giang xinh đẹp. Để có được ngày hôm nay hai vợ chồng ông đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi ngậm đắng nuốt cay vượt qua những tháng ngày giông bão. Con gái đối với ông như bảo bối,  không! còn hơn thế nữa, nó là vị cứu tinh, nó khiến cho ông bảo toàn được chữ "hiếu" đối với mẹ, người suốt đời hy sinh lo cho ông ăn học tới nơi tới chốn. Ông nghĩ có lẽ giờ đây mẹ ông không thể hài lòng hoàn toàn để ngậm cười nơi chín suối nhưng đó là giải pháp tốt nhất của vợ chồng ông. Bà mong mỏi có cháu nhưng vợ chồng ông lại vô sinh. Thế rồi bé Ngọc đến với vợ chồng ông ngẫu nhiên như một phép lạ. Mẹ bé chả ai xa lạ lại là em họ của vợ ông. Vợ chồng ông thỏa thuận mang cô ta đi xa một thời gian bao bọc mọi thứ cho đến ngày sinh để xin bé về làm con nuôi. Tốt cho cả hai bên. Vợ chồng ông được con, đồng thời giúp cho cô em họ lầm lỡ có một lối thoát tiếp tục cuộc đời sinh viên. Năm tháng trôi, giờ cô ta đã có một địa vị trong xã hội và một gánh nặng gia đình để lo toan. Vợ chồng ông không bao giờ lo mất con gái nữa, ông biết chắc là thế và con gái sẽ không bao giờ biết được bí mật này. Nó đáng yêu quá đến nỗi có lần nhìn ngắm con cười nói nũng nịu ông đã phải ước thầm "Phải chi Ngọc là con ruột mình thì còn tuyệt vời đến đâu đây!" Lâu lâu trong đầu vẫn vang lên "phải chi, phải chi" Những từ này chỉ vang vọng trong câm lặng chưa bao giờ thốt nên thành lời. Nhưng rồi những nuối tiếc vu vơ ấy mau chóng tan loãng trong tình thương bao la ông dành cho con. 
Còn tiếp
 

sen dat
  • Số bài : 3043
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.03.2008
Re:Giếng Trơi = truyện ngắn - 21.02.2021 09:42:58
Chương 3
Tiếng chuông điện thoại reo vang. Ông nhoài người ra với tay nhấc máy. _A lô! anh đó hả? Em đây! Anh làm gì mà em gọi di động mãi không bắt máy tưởng đi làm rồi, gọi điện thoại bàn thì hóa ra còn ở nhà chưa đi làm.
_Anh đi bây giờ đây, anh  ngủ quên em à! Con sao rồi? Hai má con ở Nha Trang vui không?
_Vui thì có vui nhưng con cứ kèo nhèo than van thiếu ba mất vui. Anh ráng lo xong việc rồi ra đón hai má con về cho kịp làm sinh nhật con nghe anh! 
_Em đừng lo, quà sinh nhật của con anh mua rồi, cứ chơi thoải mái với con đi. Cho anh  nghe giọng con chút coi.
_Nó còn ngủ lăn ngủ lóc kia kìa. Hôm qua đi bơi đi chơi đảo chắc mệt ngủ nướng đó mà, để chút em nhắc con gọi lại cho anh. Mà sao anh vội vậy không để em về cùng bàn bạc rồi mua, em biết sở thích của con hơn anh mà! Quên nữa nghe em dặn nè, ráng chú ý ăn uống đúng bữa nghe anh.
_Quà này con nhỏ  không thích thì có họa là điên. Vừa nói ông vừa liếc nhìn cái hộp nho nhỏ xinh xinh. Nói xong ông buông máy bật cười ha hả đẩy cửa chạy xuống cầu thang miệng ca khe khẽ :  " Chưa  có bao giờ đẹp như hôm nay " .
 
Bên ngoài còi xe bóp inh ỏi  mấy tiếng liền. Ông mở cửa bước ra khỏi nhà. Chú tài vào lấy xe ra ngõ từ lúc nào không hay. Đợi ông ngồi ngay ngắn trong xe chú tài quay lại nhoẻn miệng cười hỏi: "Tới văn phòng hay đi ăn sáng?"
_Thôi trễ rồi tới văn phòng luôn đi anh!
Tiếng điện thoại reo trong túi. Ông luồn tay vào túi rút ra định đóng máy tới nơi làm việc hẵng hay nhưng cái tên người gọi hiện lên rõ mồn một "Tư Cò" khiến ngón tay tự động nhấn nút kề máy vào tai hỏi dồn dập:" Sao rồi, mới sáng bảnh mắt gọi anh gì đây?. Tuy hỏi thế nhưng ông biết thừa hắn sẽ nói gì. 
_A chào anh Hai. Anh ơi, giá anh đưa ra với khách  hôm qua kể như không xong rồi khách từ chối. Họ bảo giá cao quá! Em vừa mới thương lượng lại với họ. Họ bảo bớt năm trăm triệu thì được.
_Trời đất năm trăm triệu nhiều chứ ít đâu mà bớt! Thôi dẹp! Cái lô đất đó anh bán lúc nào chả được,  cứ thủng thẳng chả đi đâu mà vội! Nên nhớ bây giờ giá nhà đất đang nóng. Chú làm như anh không biết vậy! Anh nói rồi đúng mười tỷ mới bán không bớt xu nào. Chú ăn lời vừa vừa thôi để phúc lại cho con cháu. Ăn nhiều mắc họng đó nghen chú em!
_Mèng ơi! kiếm chút cháo thôi mà anh! Nói cho anh biết Tư Cò này nói vậy chứ mát tay lắm đa! Em vừa mới tìm ra một chỗ khác hời hơn nhiều.  Họ là Việt Kiều, mục đích của họ là tậu nhà chứ không phải thuộc hạng mua đi bán lại. Anh biết họ bằng lòng trả giá lô đất của anh là bao nhiêu không? Em nói mừơi hai tỷ rưỡi  họ trả ngay mừơi hai tỷ không đắn đo, họ có vẻ thích lắm nhưng họ bảo giờ chỉ thu gom được hai phần ba, còn lại cho họ chịu lại, em không biết anh có chịu không nên chưa trả lời dứt khoát. Nếu anh bằng lòng thì hoa hồng của em là 2%!. Giờ anh so sánh đi, một chỗ chín tỷ rưỡi trả liền một lúc,  chỗ kia mười hai tỷ , trả trước tám còn đọng lại bốn tỷ trả sau, anh quyết định đi! Theo em, nếu anh không sợ bị quỵt thì bán cho Việt Kiều đi! Họ đang mong gặp anh đó! À mà còn điều này nữa cũng chính Việt kiều này nhờ em chạy giấy tờ tháo gỡ một số vấn đề, mục đích để bán một cái nhà hiện đang ở cho dễ dàng hơn 
-Nói vậy là sao nhà họ làm sao mà không hợp pháp?
Dạ nhà này nghe nói chưa có sổ hồng vì căn nhà lúc đầu mua là nằm trong một khu đất rồi chủ đất cắt phần đất đằng sau bán lại cho họ giờ họ muốn cán bộ địa chinh tới đo đạc lại và vẽ lại họa đồ tách bạch riêng phần đất họ mua rồi nhân đó làm sổ hồng riêng cho căn nhà của họ thì bán mới có giá và người ta cũng yên tâm mua hơn!
=Ủa mày nói Việt kiều mà sao nghèo vậy? 
=À không ! Ông này thì em nghĩ có tiền! Nhưng ổng hỏi hình như là cho vợ bé hay nhân tình bồ tèo gì đó ! Chắc mụ nào nghèo nghèo nhưng có chút nhan sắc đeo bám ông Việt kiều này thì phải , em không rõ lắm, em chỉ đưa đường dẫn lối cho anh, anh cho em nhiêu cũng được em lo tiền học cho mấy sấp nhỏ chứ vợ chồng em cày đút hơi mà cứ khất tiền học của cô giáo hoài. Nhưng mà cái vụ này lo sau đi! Còn cái vụ nhà của anh chịu bán không ?
_Được anh bằng lòng, chú mày cứ cho anh gặp họ đi! Thời buổi này mua bán đều làm hợp đồng đưa ra công chứng đâu dễ quỵt, cứ cho họ chịu lại khi nào  trả hết mới đưa sổ hồng, lo gì! Chỉ phải cái tội chậm một chút nhưng không sao! Bé Ngọc còn hai năm nữa mới du học. Anh lo xa chuẩn bị trước thôi mà!  Anh cũng sẽ làm hợp đồng trả hoa hồng theo đúng luật cho chú mày chịu chưa?.
Giọng cười hềnh hệch của Tư Cò vang lên trong máy mà cứ như hắn đang ở ngay trước mặt ông: _Trời ơi! tu bảy kiếp mới được làm con gái anh Hai nghen. Sướng như tiên! Mà anh lo xa cho con nhỏ vậy là đúng quá rồi! Sợ không có sức mà lo thôi ấy chứ! Ai chả muốn con mình khi sang nước người được thảnh thơi không phải bương chãi , chỉ tập trung vào việc học?. Hẹn anh 10 giờ ở quán cà phê hôm qua nghen!
_Khoan đã mày! Bàn luôn vụ cái nhà chưa có sổ hồng đã. 
Giờ tao nói mày nghe xem có qua mặt được tao không? Cũng là lời cảnh cáo cho mày đó! Mày ù ù cạc cạc tính che mắt tao để tao chuyển cái vụ tưởng như đơn giản này xuống cho lính của tao rồi tụi bây ăn chia với nhau phải không ? Trước hết nhà đang có vấn đề nêu trên trực thuộc địa bàn này nên tao nói cho mày biết  là tao nắm rõ trong lòng bàn tay!
Ông nói thế để dằn mặt Tư Cò chứ nhà ai ông đâu cần biết, có đàn em của ông truy lùng rồi chẳng qua chắc nhà chả đáng giá gì, mua bán viết tay nên bọn đàn em của ông chả vạ gì mà dính vào cho mệt xác!
 Tiếng ú ớ lắp bắp phát  ra từ đầu máy bên kia khiến ông rú lên cười : =Tao nghĩ cái nhà muốn đo đạc lo sổ hồng không phải do việc mảnh đất lớn của chủ cũ bị cắt ra bán,  mà là phần sau của ngôi nhà có vấn đề gì, một là phần đất phía sau của một chủ khác liền kề bán cho đem lắp ghép với phần đất bị cắt mua trước đó và vì mua mảnh đất quá nhỏ nên chỉ có thể viết giấy tay giờ muốn sáp nhập và hợp thức hoá phải không? Nói với họ tao sẽ lấy tiền lo giấy tờ sổ hồng hợp pháp là 1 /3 ví dụ nhà trị giá sáu trăm triệu thì trả chi phí hợp thức hoá là hai trăm  triệu còn tiền cò của mày thì lâu nay trả sao, biết rồi đấy! 
Một tiếng " dạ" yếu ớt phát ra trước khi im lặng hoàn toàn.
Ông đóng máy lại nhìn qua cửa kính xe mỉm cười vu vơ. Lô đất của ông  cao giá vậy mà mới rao bán đã có người mua ngay. Nó nằm ở vị trí quá thuận lợi. Nếu không vì con đi du học ông chả bán làm gì. Còn ông Việt Kiều kia muốn hợp thức hoá nhà cho bồ tèo bán nhà cho dễ để qua nhà mới ở thì có sá gì vài trăm triệu kia chứ! Lại một mẻ nữa tung lưới bắt được cả tôm lẫn cá ! Hừm ...Tư cò dám qua mặt ông à? Ông là người có năng khiếu đặc biệt, phát hiện  ra những mảng sáng tối đen trắng những góc khuất giữa những thênh thang lồ lộ của đời sống mà! Ông  tìm ra mọi lối thoát và cũng ngăn không để  cho ai thoát! Phương châm của ông cùng tắc biến biến tắc thông . Trong đời sống trong công việc nếu không thấy lợi, có" thông " ông cũng làm cho " tắc "  và ngược lại nếu " tắc " mà bất lợi cho bản thân, ông tìm cách khai thông dù cho đó là phạm luật. Có mạch nước được công khai khơi dòng làm kênh rạch ao hồ đem lại mối lợi hiển nhiên cho xã hội thì cũng có những mạch ngầm dưới đất , bí đường , chảy lênh láng tràn bờ , vỡ đê ....Âu cũng là lẽ tự nhiên có gì là hoàn hảo đâu !  
Ông tới chỗ hẹn. 
Tư Cò đang ngồi cùng với một người đàn ông trong góc khuất của quán từ lúc nào. Vừa thấy ông, hắn ta đã nhảy bổ ra hí hửng thì thào: "Anh à, như em đã dặn lúc nãy, em sẽ để cho hai bên tiếp xúc, nếu họ năn nỉ, giá mềm chút xíu thôi, bớt chừng 50 triệu trở lại, đừng ngả lòng . Hai người cứ bàn với nhau đi, nếu không được thì tính sau". 
Ông  gật đầu bước tới. 
Người đàn ông đã đứng dậy lịch sự cúi chào ông trước. 
Tư Cò chỉ ông với khách giới thiệu: "Đây là ông chủ lô đất số 53 đó anh! Giờ hai người làm quen với nhau đi, em đi đây!"
Người đàn ông dáng dấp cao gầy, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hiền lành đôn hậu đưa cả hai tay ra để bắt tay ông. Cả hai cùng ngồi xuống. 
Vị khách hỏi:
_Được biết anh là kiến trúc sư kiêm luôn cán bộ địa chính, thời gian rất khít khao nhưng anh cho phép tôi mời anh ly cà phê được không? 
_Ông sốt ruột khoát tay: _Ôi thôi, tôi không khát, anh cứ tự nhiên. Ta vào việc ngay đi! Đối với tôi quỹ thời gian eo hẹp lắm! Ban ngày làm lương công chức ba cọc ba đồng tối về tranh thủ kiếm thêm nhận vẽ thiết kế các công trình anh ạ! Miệng nói thế nhưng đầu ông lại nghĩ bàn bạc cho nhanh về còn tích cực giải quyết mấy " phi vụ" đang đang dở. 
Ông hướng ngón trỏ về phía bên kia đường nói:_Nếu không ngồi trong góc khuất thì sẽ thấy lô đất của tôi rõ lắm.Chỉ vài bước là tới siêu thị, chợ. Trường học, bệnh viện cũng gần thôi chắc Tư Cò chỉ anh biết rồi chứ?
_Dạ vâng! Tôi đứng ngắm cả buổi chiều hôm qua rồi!
_Vậy là anh bằng lòng mua lô đất của tôi với giá mười hai tỷ,  trả hai phần ba còn lại một phần ba trả sau phải vậy không thưa anh? Nếu vậy khi nào chúng ta  làm hợp đồng lúc đó sẽ định thời gian tôi cho anh chịu lại...
Chưa nghe ông trình bày xong người đàn ông đã mau mắn: _Dạ anh đừng lo, mua bán bạc tỉ chứ ít gì đâu anh! Tôi hiểu mà! 
Ông gật gù ra vẻ hài lòng:_Không ngờ lại có người chịu mua với giá còn hơn mình mong đợi một cách quá dễ dàng không kèo nhèo gì cả!.
Nghĩ vậy ông lên tiếng trước:_Vậy ngày mai anh và tôi tới công chứng làm hợp đồng thủ tục nhớ chuẩn bị tiền cọc là một phần ba số tiền khi ký kết hợp đồng mua bán nhà xong thì anh trao thêm cho đủ hai phần ba, còn lại một phần ba nữa thì sẽ nhờ công chứng khi nào anh trả hết tôi mới trao giấy tờ nhà đất, anh đồng ý không?
_Dạ ý tôi cũng muốn vậy! Mua bán cho nhanh chóng, lề mề làm gì? Nói thiệt với anh nếu chỉ vì tôi không thôi thì tôi không mua với giá đó đâu! . Ngặt nỗi nhà tôi thích quá muốn mua cho cháu nó. 
_Tôi có nghe nói anh định hợp thức  hóa căn nhà gia đình đang ở phải không? Nếu là nhà có giấy viết tay chưa có sổ hồng thì găng đó anh ạ! Vì điều đó chứng minh căn nhà kích thước khộng đủ để lên sổ hồng ! 
Người đàn ông ngập ngừng lúng túng...
Ngay khoảnh khắc này ông nhìn thấy một khoảng khuất đen ông trở giọng như vừa cật vấn vừa đe dọa : không phải cứ muốn lên sổ hồng là lên đựơc đâu!
Vẻ mặt người đàn ông hơi ngỡ ngàng như thể chưa hiểu hết ý ông nói . Phải rồi hắn ta là Việt kiều làm sao hiểu hết những thủ tục ở cái xứ  này kia chứ! Ông bồi thêm vài câu tô đậm khoảng đen mà ông linh cảm thấy : nếu căn nhà lúc đầu là một mảnh đất của ai đó cắt ra  từ khu đất lớn bán lại thì có thể do  quá nhỏ nên không lên sổ hồng tất cả vẫn phụ thuộc vào mảnh đất chính ban đầu thì phức tạp đó !
Người đàn ông như chợt hiểu ra điều gì vội vàng đáp : - a dạ không miếng đất đủ kich thước để lên sổ  hồng nhưng nhà tôi có xây dựng cái bếp phía sau cho nên theo quy định thì không được phép xây lấn ra như vậy mặc dù đó vẫn là đất mình sở hữu ! Tôi nghe con trai nói thế thì biết thế !
Ông hỏi tiếp: 
Anh được mấy cháu, tưởng con cái anh ở nước ngoài hết rồi, nhìn dáng vẻ tôi tưởng anh là Việt kiều? Ông vờ vịt hỏi.
Người đàn ông hơi lúng túng:_Ừ...à ...ừ thì anh nói đúng rồi đó, tôi ở nước ngoài về. Tôi có gia đình bên Mỹ nhưng đã ly dị. Con tôi, các cháu đều học tập sinh sống với mẹ chúng ở bên ấy. Chỉ có tôi về đây,  gặp và lấy cô ấy đã được hơn năm rồi  . Rỗ rá cặp lại nhưng tôi vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc. Nhà tôi hoàn cảnh cũng neo đơn, chồng trước mất vì bệnh ung thư cách đây đã năm năm. Lô đất của anh mắc quá cả hai phải hợp lực chung tiền mua chứ một mình tôi không thì cũng chịu thôi....
Tai vẫn lắng ghe nhưng đầu óc ông đang cố gắng phân tích những dữ liệu ông Việt kiều đưa ra để tô đậm loang rộng thêm khoảng đen mà nãy giờ ông linh cảm thấy ...khoảng đen ấy góc khuất ấy có thể ......là ông ta có nhiều tiền muốn về đây đầu tư nhưng vướng các vấn đề pháp lý khó khăn dành cho người nước ngoài nên phải dựa vào bà vợ hai tương lai hay nói cho dễ hiểu là " nhân tình, nhân ngãi " của ông ta, núp sau bóng bà này để dễ bề làm ăn và hưởng quyền lợi như người dân trong nước chứ có bao giờ cha dượng lại thương con riêng của vợ đến thế! Ngửi thấy mùi " Việt kiều " rồi đây!  Nhưng cứ để hắn ta mua lô đất của mình xong đưa hắn ta vào tròng rồi mới giăng những màn lưới khác để buộc hắn phải trút tiền vào nếu muốn khỏa lấp những khoảng tối của căn nhà cũ và làm cho căn nhà sáng lên bằng một sổ hồng đầy đủ pháp lý công khai giữa thanh thiên bạch nhật. 
Giọng ông Việt kiều vẫn đều đều rót vào tai: ......Chờ thỏa thuận đặt cọc cho anh xong  thì tôi nhờ lo hợp thức hoá căn nhà vợ tôi đang sở hữu rồi rao bán nhà ngay để lấy tiền đó trả nợ ngân hàng chứ tụi tôi  phải mượn trước một ít mới đủ trả tiền ngôi  nhà của anh! Hồi đó vợ tôi nghèo quá chỉ có thể mua nhà theo đạng viết tay cho rẻ rồi trong quá trình ở , vướng vài vấn đề pháp lý , giờ nếu lo được sổ hồng thì hy vọng giá bán sẽ cao hơn ! Mua được đất mới sẽ xây nhà phía sau để ở còn phía trước để cho cậu con riêng của cô ấy làm văn phòng công chứng tư.
Bộ não ông thật tuyệt vời, dự đoán của ông đúng như diễn biến,  hắn kể nghèo kể khổ nhưng làm sao qua mắt một người kinh nghiệm như ông?  Ông chen ngang " đánh tay lái " qua lô đất của ông định bán :_Ôi tuyệt quá, địa điểm lô đất của tôi mà làm văn phòng công chứng thì còn gì bằng, nó nằm ngay trung tâm từ đó tỏa đi rất gần tới khắp các địa điểm hành chính của thành phố . Thuận lợi cho mọi người. Khu đất quá đắc địa anh chị đừng tiếc tiền, nói cho anh biết tôi không kẹt thì anh có trả hơn thế tôi cũng chả bán! Thời buổi này dễ gì tìm ra lô đất vàng như thế dù có hàng cọc tiền trong tay? Mua nhà đất là phải có duyên anh à!
Ông khách trở nên phấn khích hơn giọng ông gần gũi không giữ kẽ nữa: _Nhà tôi chỉ có một cậu con trai, nó là một luật sư giỏi. Nhưng phận làm công ăn lương nhà nước thì bỏ bèn gì! Cỡ nó ra làm tư chừng một năm thôi là lên vù vù như diều gặp gió chứ chẳng chơi! Lúc tôi chưa lấy mẹ nó, cháu nó giúp tôi mọi điều trong việc làm giấy tờ. Hồi tôi mới trở lại quê hương còn bỡ ngỡ  thú thật tôi ngán ngẩm mỗi lần phải đi trình giấy tờ thủ tục, đi qua nhiều "cửa" quá, tới đâu cũng phải "bôi trơn" mới lọt, tôi ngại và sợ lắm anh à! May mà gặp được cháu nó làm trong ngành luật pháp cũng đỡ khổ. Ngày mai hai chúng ta đến phòng công chứng của cháu nó đang làm việc cho chắc ăn.  Nó con riêng của vợ nhưng tôi thương nó lắm anh à! Hai vợ chồng ráng mua cho con lô đất thì mới nhẹ nhỏm được...Đang nói bỗng ông khách chỉ tay qua bên đường mắt sáng rỡ buột miệng reo lên:_A! Nhà tôi đi siêu thị ra kìa!
Ông nhìn theo hướng tay chỉ. Một phụ nữ tóc búi củ tỏi để lộ cái cổ cao trắng ngần, dáng dấp thanh tú cầm túi đồ thong dong bước qua đường. Ông khách đứng bật dậy _Xin lỗi anh chờ chút nhé! 
Rồi ông ta hấp tấp chạy ra đỡ cái túi xách từ tay vợ, quàng tay qua vai bà ta rất tình tứ. Cả hai đi về phía ông.
Ông nhìn trừng trừng người phụ nữ không hề chớp mắt. Lặng đi , sững sờ như đang bị thôi miên, hai bàn tay ông cứ run lẩy bẩy. Thật ngoài sức tưởng tượng. Nàng! Nàng đó sao? Còn ai vào đây nữa!  già thì có già nhưng bờ môi và ánh mắt liêu trai đó lại còn cái nốt ruồi như hạt đậu đen nổi bật trên cái cổ trắng ngần kia thì dễ gì có ai trùng lắp được? Mặt ông như có luồng khí nóng bỗng dưng phừng lên. Khi đến bên ông, người phụ nữ hơi khựng lại nhưng ngay lập tức nở liền một nụ cười :_Chào anh! Ôi quả đất tròn. Không ngờ chủ lô đất lại là anh. Vợ chồng em may mắn quá!. Nói tới đây dường như cảm nhận được sự dửng dưng của ông, giọng cô ta nhỏ xuống như thì thầm: "Anh còn nhớ tôi không? Chúng ta có thời học chung trường đại học với nhau mà! Anh hơn tôi hai lớp!"
Hai hàm răng nghiến chặt,  quai hàm bạnh ra , ông ngước nhìn nàng hỏi ngược lại: _Vậy sao? Tôi và bà có học chung trường à? Sao tôi không nhớ gì? Đầu óc tôi chán thế đấy!
Người phụ nữ hơi bẽn lẽn liếc qua chồng rồi lặng lẽ ngồi xuống. Người chồng ân cần hỏi:_Em uống gì anh gọi, sinh tố nhé hay cam tươi?
_Được rồi để em tự gọi. Hai anh cứ bàn bạc thỏa thuận với nhau đi đừng để ý gì đến em!
_Xong rồi em à! Ngày mai tụi anh sẽ lên phòng công chứng nơi con làm việc để làm thủ tục hợp đồng mua bán rồi đặt cọc luôn.
Ngồi chết lặng đi vài phút rồi như một người vừa thoát khỏi cơn mê ông đứng bật dậy nói thật nhanh: _Anh à! bây giờ tôi có việc phải đi gấp. Tạm thỏa thuận vậy đi! Mai gặp lại sau. Chào hai ông bà!
Người chồng ngớ ra rồi nhưng chợt hiểu rằng đối tác mua bán với mình là một nhân vật bận rộn ông cười tươi trở lại vồn vã:_Vậy thôi chào anh! Mai chúng ta gặp nhau ở phòng công chứng số 10  lúc 8 giờ anh nhé! À anh cho tôi xin số điện thoại được không?
Ông rút  trong túi áo một tấm cạc visit trao vội vào tay vị khách rồi quầy quả bước đi một mạch không hề quay đầu lại. Chạy ra khỏi quán như người mất hồn ông lẩm bẩm "Con khốn nạn! Mặt mày dầy quá! Dám phụ bạc tao trong khi tao đi du học,mày ở nhà lấy ai không lấy lại đâm đầu vớ ngay thằng bạn thân của tao. Hai chúng bây biến mất không tăm hơi. Ông trời thật có mắt gặp mày ngay đúng giờ phút này! Nỗi ẩn ức tưởng đã vùi sâu lâu lâu chỉ là sự ám ảnh thoáng qua giờ như ngàn mũi kim đang xào xáo dày vò khiến lòng nhói đau ! Lảo đảo bên vệ đường, cố giơ tay vẫy. Một tắc -xi trờ tới. Ông lồm cồm chui vào ngã người ra ghế thở hổn hển. "Đi đâu thưa ông?" "Cứ đi đi khi nào tôi bảo dừng thì dừng " .
Ông bấm nhanh điện thoại. Bên kia đầu dây giọng Tư Cò vang lên : Em đang chờ anh đây, em nghe anh đây!
Giọng ông bỗng mạch lạc dứt khoát mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch. Ông đã thông tin quyết định cuối cùng của mình cho Tư Cò
Gã tài xế thỉnh thoảng  khẽ liếc nhìn qua tấm kính chiếu hậu . Ông ngả người ra ghế hai mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi còn mấp máy. Gã tài  tủm tỉm cười huýt gió khe khẽ bình thản cho xe chạy tà tà. 
Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì , trong đầu ông bây giờ chỉ xa xả vang lên những câu  "Tao sẽ không bán cho mày đâu con khốn nạn kia! Tao thà chịu lỗ hơn hai tỷ chứ không bao giờ bán cho lũ chúng mày, con dâm phụ bạc tình kia!. À há giờ mặt đối mặt rồi nhá! Tao sẽ không để cho mày ám ảnh tao nữa đâu!. Một con bạc tình, một thằng phản bạn. Thằng khốn bị ung thư chết rồi! Con bạc tình kia chống mắt ra mà xem đây! Con trai chúng mày đừng hòng mơ tới lô đất của tao! Giờ mày lại muốn bám Việt Kiều moi tiền người ta hả? Cho mẹ con bây lụi bại luôn!. " Lòng ông bỗng nhẹ nhỏm lại. Sự uất ức lắng xuống. Ông từ từ mở mắt ra...Xe tắc xi vẫn chạy. Tiếng điện thoại di động reo. Ông móc túi áo. 
Giọng vợ  cười giòn giã: _Anh hả? Sao mà im re vậy? Tính gây bất ngờ hả? Hổng được đâu! Đợi  em và con về cùng ăn mừng nha,  anh cứ lo việc đi khỏi ra đón mẹ con em làm gì! Vậy là chúng ta bán được lô đất đến mừơi hai tỷ phải không? Ông ngồi bật dậy như chạm phải lò-xo hét lên:" Làm gì có!"
_Ủa  khi sớm Tư Cò điện ra báo chắc như đinh đóng cột mà!
_Nhưng nó có biết anh thỏa thuận ra sao đâu! Cái thằng lanh chanh quá! Anh vừa trả lời cho nó xong , bán cho bên trả giá chín tỷ rưỡi lấy trọn gói ngay lập tức chứ không bán cho bên trả mười hai tỷ mà trả lắc nhắc mệt lắm!
_Nghe nói họ xin được đọng lại 1/3 số tiền chờ bán nhà bán đất gì đó  rồi trả sau mà! Có sao đâu! Giờ cái gì cũng đưa ra công chứng phải chồng đủ tiền mình mới giao giấy tờ đất chứ! Theo em bán cho người trả mười hai tỷ lợi hơn nhiều chứ! Đừng bán chín tỉ rưỡi anh ơi nếu không đợi em về đã!
Giọng ông chắc nịch:_Đừng lôi thôi! tiền trao cháo múc, mình bán rẻ hơn nhưng chắc mẫm. Của đâu đầu lâu đó! vả lại nhận tiền cọc của người ta rồi, không bàn bạc gì nữa đâu anh cúp máy đây!
****
Hai ngày sau.
Ông ngồi trong văn phòng làm việc trước màn ảnh vi tính đang nói cười cợt nhã với vợ con qua Skype thì có tiếng gõ cửa. Ông giơ tay chào vợ con nhấn "call off" thoát ra khỏi vi tính rồi cao giọng nói:"Vào đi!"
Cô thư ký bước vào hai tay nâng một phong thư bề ngoài mặt trắng xóa không có một nét chữ gì. Cô trịnh trọng trao cho ông giải thích:_Dạ thưa anh hồi sáng  có một bà tới đây nhờ trao phong thư này tận tay anh. Em có mời bà vào nhưng bà ấy nói có việc phải đi gấp nên em cũng không giữ lại. 
Ông nhận lá thư nhíu mày ngạc nhiên lẩm bẩm: _Trời đất ai giờ còn bày đặt viết thư sao không mail hay nhắn tin dùm cái đi! Chắc người lạ! 
Nghĩ vậy ông tò mò xé vội lá thư. Nét chữ trông quen quen. Ông hối hả đọc.
Thưa anh,
Sáng hôm qua sau khi biết được tin là anh xóa bỏ mọi thỏa thuận mua lô đất đã cam kết bằng miệng với vợ chồng tôi, tôi tự hỏi không biết anh có đoán trước được không khí  thất vọng não nề của gia đình tôi không nhỉ? Liệu anh có chủ ý không hay chỉ là một sự trùng hợp vô tình nào đó? Bữa cơm trưa lạnh tanh không ai buồn sờ đũa, buổi tối con trai không về, chồng tôi an ủi động viên tôi ăn lấy miếng cơm kẻo để bụng trống cả ngày thì nguy. Không muốn làm cho không khí gia đình ảm đạm thêm, tôi cố nuốt vội cho xong chén cơm, suốt bữa ăn cứ phải cúi mặt không dám ngửng lên sợ chồng nhìn thấy những giọt nước mắt rồi sinh nghi, từ đó tôi nảy ra ý định phải cầm bút viết cho anh lá thư này. Xin  đừng xé nó trước khi đọc hết anh nhé! Đó là lời cầu xin cuối cùng của tôi đối với anh. Anh à! hôm qua khi gặp anh ở quán cà phê nói thật tôi rất vui mừng. Làm sao mà không vui được kia chứ khi gặp lại "mối tình đầu" sau bao năm xa cách? Người mình từng yêu thuở còn là sinh viên? Chúng ta đã có một thời bên nhau, hiểu rõ từng nhịp thở của nhau và trước khi anh lên đường du học một tuần chúng ta đã có một đêm đầu ấp vai kề mặn nồng, dù chỉ một đêm thôi cũng là tình nghĩa vậy mà anh nỡ nói rằng anh không nhớ tôi, không biết tôi. Miệng anh chối nhưng ánh mắt uất hận báo cho tôi biết là anh đã nhận ra tôi. Từ lâu tôi vẫn tin  con người ta có duyên số. Nếu lòng ta không đủ thiết tha thì chúng ta sẽ không sống bên nhau trọn đời được.  Cho đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc tại sao biết mình sẽ đi du học mà anh không nói với tôi, giấu tôi đến giờ phút cuối cùng? Ngày anh ra đi bỏ tôi ở lại, tuy chúng ta có hẹn thề ngoài sân bay nhưng anh có bao giờ cảm thấy bất công cho tôi khi tôi đã vô tình dâng hiến sự trong trắng mà không hề biết chỉ nay mai thôi là anh ra đi? Hay anh ra đi với sự tự tin là tôi đã hoàn toàn thuộc v
anh? Anh đã chiếm hữu được tôi?. Thật ra đối với tôi lúc bấy giờ tuy có nghĩ lăn tăn nhưng vì yêu anh, tôi chấp nhận không ca thán trách cứ gì anh.  Thế nhưng anh chả bao giờ có thể ngờ rằng, cái đêm đầu tiên ấy giữa hai chúng ta trong căn phòng trọ của tôi , anh đã để lại giọt máu để rồi nó sau này trở thành vật cản nguyên do khiến tôi phải dứt tình với anh? Hoàn cảnh của tôi và anh lúc đó chênh lệch quá. Anh là con nhà giàu có thanh thế, gia đình ở ngay thành phố không phải như tôi phận sinh viên nghèo tỉnh lẻ, xa nhà ở trọ trong một chái bếp, nhà trọ lại nằm trong hóc hẻm khó tìm  nên khi nghe anh bảo  qua Mỹ  nếu ổn định có địa chỉ sẽ gởi thư về cho mẹ anh,  tôi qua đó hỏi thăm chừng rồi lấy địa chỉ luôn thì tôi bằng lòng ngay. Chắc anh còn nhớ chứ! Thế nhưng khi anh vừa đi được vài tuần thì tôi biết mình có thai. Đang còn là sinh viên tôi lo đến như bị khủng hoảng, trước hết đành phải giấu người thân,  một mình xoay xở suy nghĩ mấy ngày liền tìm giải pháp. Nếu như tôi không yêu anh chỉ nghĩ đến mình thì mọi việc đâu phức tạp vậy? Cứ việc đến khoa phụ sản thì sẽ được giải quyết thật đơn giản vì tôi mới chớm có thai nên xử lý cũng nhanh gọn không đau đớn hay hại sức khỏe cho lắm!. Vậy mà tôi lại chọn cách điên khùng ngớ ngẩn nhất đó là tìm gặp mẹ anh thổ lộ tâm tình cho bà biết trước tiên, muốn hỏi ý kiến bà xem có nên báo cho anh biết không vì lúc đó anh mới chân ướt chân ráo đến xứ người, bắt đầu con đường học vấn hay là để anh yên ổn học hành rồi đợi khi nào thuận lợi  sinh con xong báo cũng được. Nhưng mẹ anh đã từ chối thẳng thừng, điểm mặt tôi nhiếc móc nặng nề rằng: "Cái cô  này vô duyên trơ trẽn quá! nghĩ sao mà vác mặt tới đây bảo đang mang thai cháu tôi? Cô tự vấn xem cô có tư cách  làm dâu nhà này không? Có gì chứng minh cái thai đó là của con trai tôi?. Nếu cô thương nó thật tình thì không được nói gì với nó nữa! Bởi nếu nó bỏ học về nước thì tôi sẽ tự vẫn. Tôi không chịu được khi thấy bao mồ hôi nước mắt một đời hy sinh vì con giờ đổ xuống sông xuống biển. Vậy cách tốt nhất để bảo toàn danh dự gia đình  hai bên  cũng như cứu vớt sự lầm lỡ của cô và hơn nữa để cuộc đời sinh viên của cô không dang dở tôi sẽ chịu mọi phí tổn để cô giải quyết cái thai và chăm sóc sức khỏe cho đến khi bình phục. Chỉ có vậy cô mới không hủy hoại chính bản thân cô lẫn con trai tôi đồng thời không làm liên lụy đến biết bao người thân khác."  Trước sự quyết liệt của mẹ anh, tôi đành lùi bước. Bỏ ngang việc học, trốn biệt gia đình,  tôi ra đi sống tạm bợ nay đây mai đó làm bất cứ việc gì có thể làm  với cái thai lớn dần trong bụng. Có một hôm trong lúc túng quẫn đến cùng cực mà tôi không tiện nói ra đây tôi đã có ý định tìm đến cái chết cho thoát nợ nhưng lại nghĩ về đứa con vô tội trong bụng bèn cố gắng tìm đến nhà anh một lần nữa với ý định xin mẹ anh giúp đỡ,  tính hứa với bà sẽ câm lặng nuôi con một mình đồng thời nhân đó dò hỏi hầu có thể biết chút gì đó về nơi anh đang sống nhưng khi đến thì mẹ anh đã bán nhà dọn đi nơi khác rồi!. Một mình lếch thếch cuốc bộ về nhà trọ trong đêm tối lòng thất vọng não nề xen lẫn nỗi lo lắng hoảng sợ cùng cực cho một ngày mai không còn xu dính túi. Mọi người trong nhà đã đi ngủ hết, tôi lò mò ra giếng múc nước. Tôi cúi xuống nhìn lòng giếng.  Tôi kiểng hai chân để cho nửa thân mình nhoài sâu hơn nữa  vào lòng giếng, bụng tì lên thành đá buốt lạnh, hơi ẩm bốc lên táp vào mặt, trời tối quá tôi không nhìn thấy gì ngoài mặt nước hun hút lấp lánh phía dưới, nhưng bỗng nhiên đôi chân rã rời  nhẹ hẳn đi  toàn bộ tóc dồn lại phất phơ  trước mặt hai tay buông thõng đu đưa chạm vào thành  giếng, ở tư thế đó tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng...Ngay khi tôi muốn chúi sâu hơn sửa soạn cho toàn thân  lộn nhào thì  tiếng Phùng gọi tên tôi ơi ới ngoài cửa. Chắc anh cũng biết dạo đó anh Phùng yêu tôi đơn phương. Từ ngày tôi bỏ trường lớp anh ấy cũng bỏ luôn việc học hành thi cử lùng sục khắp nơi để  tìm tôi. Khi hiểu được tình cảnh khốn quẫn của tôi, anh ấy bằng lòng cưu mang hai mẹ con tôi,  lúc ấy thai chưa được ba tháng.  Cả hai, đứa thì bị mang tiếng cướp người yêu của bạn, đứa bị coi là kẻ bạc tình nên đám cưới của chúng tôi diễn ra lặng lẽ, rất ít bạn bè đến mừng và tôi nghĩ dù ở xa thì sau đó anh vẫn biết được tin này. Tuy vậy tôi và Phùng đã có những ngày hạnh phúc bên nhau. Tôi nghĩ cái may mắn nhất trong đời tôi là được làm vợ Phùng. Hai vợ chồng ra sức nuôi bé Phước dồn tất cả tình thương cho nó,  tiếc là chúng tôi không thể có với nhau một mặt con nào vì anh ấy bị bệnh ung thư. Chạy chữa khắp nơi, mổ lên mổ xuống nhiều lần nhưng rồi anh ấy cũng rời mẹ con tôi cách đây năm năm. Lúc đó Phước đang học đại học. Nó cũng bị khủng hoảng tinh thần một thời gian vì sự mất mát ấy. Nó không hề biết quãng đời lầm lỡ của mẹ và luôn tin rằng Phùng là cha nó. Giờ nó là một luật sư giỏi, được đánh giá rất có tương lai. Khi tôi lấy chồng lần thứ hai, là người anh gặp hôm qua, thấy Phước chịu khó tài năng ảnh bàn với tôi cùng nhau hùn hạp mua lô đất số 53 của anh, sử dụng phần trước làm văn phòng công chứng tư cho con được tự do hành nghề kiếm tiền xứng đáng với khả năng của mình, thoát cảnh lui cui làm cho nhà nước ba cọc ba đồng không đủ ăn. Thư đã dài không biết anh có đọc tới đây không, nếu đọc đến đây xin anh đừng nghĩ là tôi "mê" cái lô đất quý giá của anh mà giở trò cướp đoạt. Không đâu anh ạ! Bây giờ anh có cho không tôi cũng không màng nữa! Anh cứ yên tâm. Nếu anh nghi ngờ tôi sẵn sàng cung cấp bằng chứng để thử ADN. Đó là về phương diện anh thôi chứ với tôi điều này vô nghĩa. Tôi sẽ không bao giờ kể sự thật này với con. Nó mãi mãi là con của tôi với anh Phùng và bây giờ là con trai của David Lê. Tôi muốn thế! Đọc xong xin anh hãy đốt lá thư này đi. Xem như anh chưa hề gặp lại tôi, tôi chưa hề kể gì cả! Vĩnh biệt"
Ông đọc ngấu nghiến nhiều lần cho đến khi lá thư nhòe nhoẹt nước mắt.  Mở tung cửa văn phòng,ông hấp tấp ào xuống cầu thang trước sự ngạc nhiên của bao người, miệng không ngớt lẩm bẩm "luật sư Phước phòng công chứng số số ... à... số 10!
Ông cắm đầu cắm cổ chạy lên các bậc thang đứng lại dưới mái hiên của tòa nhà công chứng nép mình sau một chiếc cột, lặng lẽ quan sát. Cái sân rộng trước mặt đậu đầy xe gắn máy. Nhìn đồng hồ tay. Gần 11 giờ mà kẻ ra người vào cứ nườm nượp. Người tới công chứng đông đến nỗi xếp hàng rồng rắn từ tiền sảnh kéo dài suốt dọc hành lang tràn ra cả phía ngoài. Ông gặng hỏi một người: "Anh ơi! Bữa nay có gì mà phòng công chứng đông thế hả anh?". 
Nhìn ông lạ lẫm như thể ông là người hành tinh khác hắn ta cười khẩy đáp:" Chỗ này lúc nào mà chả đông? Ở đây tiền phí công chứng rẻ hợp với túi tiền dân nghèo có phải ai cũng có tiền đi công chứng tư đâu hả ông?".  
Đứng lơ ngơ một lúc rồi nghĩ mình không phải là người đi xin con dấu của công chứng nên cần gì xếp hàng, ông nghiễm nhiên len lỏi đi vào, tiến thẳng đến phòng làm việc.  Đầu cứ nghểnh lên hai mắt không ngớt đảo qua đảo lại tìm kiếm. Ánh mắt ông dừng lại ở một bàn đặt ngay giữa phòng, trên bàn có tấm bảng ghi "Trưởng phòng", một thanh niên đang ngồi ngả ngừời tựa lưng vào ghế thở dốc , dáng vẻ bần thần tay cầm chai nước lọc la vie hớp từng ngụm nhỏ . Anh ta mặc một bộ đồ vét màu xám trắng vẻ mặt tuấn nhã mà mới nhìn đã thấy thật thân thương đến kỳ lạ! Trống ngực ông đập thình thịch mồ hôi vả ra như tắm. 
Đang còn bối rối ngổn ngang bỗng ông thấy người thanh niên bất ngờ đứng dậy chỉ vào đám đông trong đó có ông hét thật to đến lạc cả giọng :" Bà con ai chưa tới lượt không phận sự xin lùi ra cho. Tôi nhắc lại, gần hết giờ làm việc rồi, chúng tôi chỉ giải quyết đến số thứ tự năm mươi mà thôi còn lại thì chiều mới làm tiếp. Vừa nói anh ta vừa nhoài người ra trước xua xua hai cánh tay, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi chán chường , cái bảng bọc có tấm ảnh và tên lủng lẳng trước ngực đang bị lật úp bỗng dưng xoay mặt lại. Miệng ông há hốc, mắt  dán chặt vào  hai chữ "Trần Phước".  Chưa hết  bàng hoàng thì một bàn tay hất ông ra một bên kèm theo tiếng quát "Trời đất ơi! Đứng gì mà lộn xộn nghênh ngang  thế này ? Mau nộp số thứ tự rồi ra về đi cha nội, quá tải rồi , giờ mà nộp thì chiều hay mai mới tới lượt khỏi đợi!" 
Ông ú ớ lắc đầu xoay người thất thểu lảo đảo chìm nổi  trong  đám đông. Lại những khuôn mặt người, mệt mỏi chán chường, cam chịu uất hận, cáu gắt bực bội , tất cả cứ chập chờn lởn vởn . 
Loay hoay  mãi mới mở được cánh cửa vào nhà, ông loạng choạng đến gần cầu thang của phòng khách thì khuỵu xuống không gượng được nữa. Vào đến nhà rồi mà sao vẫn còn ngột ngạt khó thở quá. Một lúc sau ông nhúc nhích cố gắng lết thêm chút nữa, mồ hôi chảy ròng ròng, miệng khô khốc hai má nóng bừng, cuối cùng cũng nhoài người  bám được vào thành hồ cá cảnh. Tiếng điện thoại di động réo hối hả. Bàn tay   run run rờ rẫm túi áo. Vừa chạm vào mặt điện thoại, đã tụt tay máy trơn rơi tỏm xuống nước. Mặt hồ xao động, đàn cá giật mình bơi loạn xạ.  Ông cúi xuống. Điện thoại nằm ở đáy cạn. Nhưng ông không màng thò tay lượm. Khuôn mặt in trên nước thật xa lạ! Tóc tai bù xù, hai mắt vô hồn dại hẳn đi. 
Trần Phùng , Trần Phước sao con mình lại không được mang họ mình?.  Trời ơi! Con trai ơi là con trai! Tại sao ta lại không được biết con có mặt trên đời này hả trời?  để rồi có lúc thầm mong bé Ngọc không phải là con nuôi của ta?.Sự tiếc nuối  ẩn ức chồng chất âm ỉ bao năm giờ như gặp chất xúc tác bùng lên ùn ùn bật khỏi lồng ngực. Quỳ ở chân giếng trời (hồ cá cảnh ), ngước nhìn lên ông gào to " Trời ơi là trời, con trai tôi, phải chi ...phải chi...trời ơi là trời!".   
Những tiếng trời .....trời..cứ quẫn  quanh “lòng giếng “. Ông nhìn xuống mặt nước . Những khuôn mặt người bỗng hiện ra quay vòng vòng . Một khuôn mặt mệt mỏi chán chường, uất ức thất vọng não nề , khuôn mặt luật sư Trần Phước , con ông,  đang hiện lên dần che lấp tất cả . 
Giọng ông như cơn lốc xoáy vần vũ khuấy động, cuối cùng vọt lên  vang vọng trời xanh nhưng lại dội xuống,  tâm hồn ông vẫn không nhẹ đi chút nào, lồng ngực như bị sức ép nặng đến nỗi cổ họng nghẹn lại ngột ngạt, không một lối thoát ! 
Căn nhà rơi vào im lặng nhưng ông đang nghe rất rõ một thứ âm thanh lâu nay vẫn như bóng ma  thấp thoáng  giờ  đang trở về hùng hổ xâm chiếm bủa vây. Cầu thang quay vòng vòng đứt đoạn . Dòng ánh sáng quẫn , luồng gió quẫn , nhiệt quẫn từ giếng trời ập xuống như thác đổ . Mặt hồ cảnh bỗng sâu hun hút.  Ông nhìn thấy điện thoại di động chìm sâu ....Ông chới với. Hai tay quờ quạng,  buông xuôi trên mặt nước bập bềnh, ông bất lực không thể chạm vào thứ ông muốn , lòng nước không đáy bỗng mở rộng mênh mang như dòng sông đẩy đưa  khuôn mặt luật sư Trần Phước một lúc một xa ....qua bờ bên kia. Khuôn mặt biến dạng méo mó . Ông ra sức bám theo con nhưng vô vọng....
Hết
 
Chú thich: 
1. Thần Hades: theo truyền thuyết Hades là âm phủ nơi ảm đạm, tối tăm, nơi linh hồn người chết tìm về, cũng là tên vị Thần trông coi ÂM PHỦ
2 . Giếng trời
Danh từ trong kiến trúc chỉ một khoảng thoáng mở giữa một không gian bít bùng, khoảng này thường xuyên suốt các tầng  xuống mặt đất trong công trình xây dựng, vị trí đó thường là cầu thang, khoảng mở  này cũng có thể lợp bằng vật liệu trong suốt để cho ánh sáng tự nhiên lọt qua mái nhà xuống tầng trệt. Nơi là đáy hay chân giếng trời thường thiết kế như dạng  hồ cảnh. 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2021 13:03:57 bởi sen dat >

Ct.Ly

Cà Na tn nguyen
  • Số bài : 1717
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.03.2009
Re:Giếng trời - 23.03.2021 08:10:30
 
Cảm ơn thầy S.Đ đã tặng cho người đọc một truyện ngắn rất thật về cuộc sống ở Việt Nam bây giờ.
Dưới ngòi bút của tác giả , mạng lưới mánh khoé , ma mảnh của môi trường nhà  đất , xây dựng như một bộ phim tài liệu sống động đang diễn ra trước mắt người đọc. ! . Đây là 1 đặc điểm rất giá trị của bài viết.
Và tác giả S Đ là người luôn có  khả năng điễn tả tâm trạng cảm xúc của nhân vật trong truyện một cach sâu sắc . Do đó, như chị Ly nói, yếu tố nhân quả và duyên nghiệp đã xuyên suốt trong suốt " bộ phim " này,  đã nói lên thông điệp mà tác giả muốn nhắn gửi giữa một xã hội xô bồ , giá trị của đạo đức  không được tôn trọng là hãy sống với tấm lòng chân chính và lương thiện.
Một lần nữa , xin cảm ơn tác giả S.Đ.
  Cà na tn nguyen.