Chương 3
Tiếng chuông điện thoại reo vang. Ông nhoài người ra với tay nhấc máy. _A lô! anh đó hả? Em đây! Anh làm gì mà em gọi di động mãi không bắt máy tưởng đi làm rồi, gọi điện thoại bàn thì hóa ra còn ở nhà chưa đi làm.
_Anh đi bây giờ đây, anh ngủ quên em à! Con sao rồi? Hai má con ở Nha Trang vui không?
_Vui thì có vui nhưng con cứ kèo nhèo than van thiếu ba mất vui. Anh ráng lo xong việc rồi ra đón hai má con về cho kịp làm sinh nhật con nghe anh!
_Em đừng lo, quà sinh nhật của con anh mua rồi, cứ chơi thoải mái với con đi. Cho anh nghe giọng con chút coi.
_Nó còn ngủ lăn ngủ lóc kia kìa. Hôm qua đi bơi đi chơi đảo chắc mệt ngủ nướng đó mà, để chút em nhắc con gọi lại cho anh. Mà sao anh vội vậy không để em về cùng bàn bạc rồi mua, em biết sở thích của con hơn anh mà! Quên nữa nghe em dặn nè, ráng chú ý ăn uống đúng bữa nghe anh.
_Quà này con nhỏ không thích thì có họa là điên. Vừa nói ông vừa liếc nhìn cái hộp nho nhỏ xinh xinh. Nói xong ông buông máy bật cười ha hả đẩy cửa chạy xuống cầu thang miệng ca khe khẽ : " Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay " .
Bên ngoài còi xe bóp inh ỏi mấy tiếng liền. Ông mở cửa bước ra khỏi nhà. Chú tài vào lấy xe ra ngõ từ lúc nào không hay. Đợi ông ngồi ngay ngắn trong xe chú tài quay lại nhoẻn miệng cười hỏi: "Tới văn phòng hay đi ăn sáng?"
_Thôi trễ rồi tới văn phòng luôn đi anh!
Tiếng điện thoại reo trong túi. Ông luồn tay vào túi rút ra định đóng máy tới nơi làm việc hẵng hay nhưng cái tên người gọi hiện lên rõ mồn một "Tư Cò" khiến ngón tay tự động nhấn nút kề máy vào tai hỏi dồn dập:" Sao rồi, mới sáng bảnh mắt gọi anh gì đây?. Tuy hỏi thế nhưng ông biết thừa hắn sẽ nói gì.
_A chào anh Hai. Anh ơi, giá anh đưa ra với khách hôm qua kể như không xong rồi khách từ chối. Họ bảo giá cao quá! Em vừa mới thương lượng lại với họ. Họ bảo bớt năm trăm triệu thì được.
_Trời đất năm trăm triệu nhiều chứ ít đâu mà bớt! Thôi dẹp! Cái lô đất đó anh bán lúc nào chả được, cứ thủng thẳng chả đi đâu mà vội! Nên nhớ bây giờ giá nhà đất đang nóng. Chú làm như anh không biết vậy! Anh nói rồi đúng mười tỷ mới bán không bớt xu nào. Chú ăn lời vừa vừa thôi để phúc lại cho con cháu. Ăn nhiều mắc họng đó nghen chú em!
_Mèng ơi! kiếm chút cháo thôi mà anh! Nói cho anh biết Tư Cò này nói vậy chứ mát tay lắm đa! Em vừa mới tìm ra một chỗ khác hời hơn nhiều. Họ là Việt Kiều, mục đích của họ là tậu nhà chứ không phải thuộc hạng mua đi bán lại. Anh biết họ bằng lòng trả giá lô đất của anh là bao nhiêu không? Em nói mừơi hai tỷ rưỡi họ trả ngay mừơi hai tỷ không đắn đo, họ có vẻ thích lắm nhưng họ bảo giờ chỉ thu gom được hai phần ba, còn lại cho họ chịu lại, em không biết anh có chịu không nên chưa trả lời dứt khoát. Nếu anh bằng lòng thì hoa hồng của em là 2%!. Giờ anh so sánh đi, một chỗ chín tỷ rưỡi trả liền một lúc, chỗ kia mười hai tỷ , trả trước tám còn đọng lại bốn tỷ trả sau, anh quyết định đi! Theo em, nếu anh không sợ bị quỵt thì bán cho Việt Kiều đi! Họ đang mong gặp anh đó! À mà còn điều này nữa cũng chính Việt kiều này nhờ em chạy giấy tờ tháo gỡ một số vấn đề, mục đích để bán một cái nhà hiện đang ở cho dễ dàng hơn
-Nói vậy là sao nhà họ làm sao mà không hợp pháp?
Dạ nhà này nghe nói chưa có sổ hồng vì căn nhà lúc đầu mua là nằm trong một khu đất rồi chủ đất cắt phần đất đằng sau bán lại cho họ giờ họ muốn cán bộ địa chinh tới đo đạc lại và vẽ lại họa đồ tách bạch riêng phần đất họ mua rồi nhân đó làm sổ hồng riêng cho căn nhà của họ thì bán mới có giá và người ta cũng yên tâm mua hơn!
=Ủa mày nói Việt kiều mà sao nghèo vậy?
=À không ! Ông này thì em nghĩ có tiền! Nhưng ổng hỏi hình như là cho vợ bé hay nhân tình bồ tèo gì đó ! Chắc mụ nào nghèo nghèo nhưng có chút nhan sắc đeo bám ông Việt kiều này thì phải , em không rõ lắm, em chỉ đưa đường dẫn lối cho anh, anh cho em nhiêu cũng được em lo tiền học cho mấy sấp nhỏ chứ vợ chồng em cày đút hơi mà cứ khất tiền học của cô giáo hoài. Nhưng mà cái vụ này lo sau đi! Còn cái vụ nhà của anh chịu bán không ?
_Được anh bằng lòng, chú mày cứ cho anh gặp họ đi! Thời buổi này mua bán đều làm hợp đồng đưa ra công chứng đâu dễ quỵt, cứ cho họ chịu lại khi nào trả hết mới đưa sổ hồng, lo gì! Chỉ phải cái tội chậm một chút nhưng không sao! Bé Ngọc còn hai năm nữa mới du học. Anh lo xa chuẩn bị trước thôi mà! Anh cũng sẽ làm hợp đồng trả hoa hồng theo đúng luật cho chú mày chịu chưa?.
Giọng cười hềnh hệch của Tư Cò vang lên trong máy mà cứ như hắn đang ở ngay trước mặt ông: _Trời ơi! tu bảy kiếp mới được làm con gái anh Hai nghen. Sướng như tiên! Mà anh lo xa cho con nhỏ vậy là đúng quá rồi! Sợ không có sức mà lo thôi ấy chứ! Ai chả muốn con mình khi sang nước người được thảnh thơi không phải bương chãi , chỉ tập trung vào việc học?. Hẹn anh 10 giờ ở quán cà phê hôm qua nghen!
_Khoan đã mày! Bàn luôn vụ cái nhà chưa có sổ hồng đã.
Giờ tao nói mày nghe xem có qua mặt được tao không? Cũng là lời cảnh cáo cho mày đó! Mày ù ù cạc cạc tính che mắt tao để tao chuyển cái vụ tưởng như đơn giản này xuống cho lính của tao rồi tụi bây ăn chia với nhau phải không ? Trước hết nhà đang có vấn đề nêu trên trực thuộc địa bàn này nên tao nói cho mày biết là tao nắm rõ trong lòng bàn tay!
Ông nói thế để dằn mặt Tư Cò chứ nhà ai ông đâu cần biết, có đàn em của ông truy lùng rồi chẳng qua chắc nhà chả đáng giá gì, mua bán viết tay nên bọn đàn em của ông chả vạ gì mà dính vào cho mệt xác!
Tiếng ú ớ lắp bắp phát ra từ đầu máy bên kia khiến ông rú lên cười : =Tao nghĩ cái nhà muốn đo đạc lo sổ hồng không phải do việc mảnh đất lớn của chủ cũ bị cắt ra bán, mà là phần sau của ngôi nhà có vấn đề gì, một là phần đất phía sau của một chủ khác liền kề bán cho đem lắp ghép với phần đất bị cắt mua trước đó và vì mua mảnh đất quá nhỏ nên chỉ có thể viết giấy tay giờ muốn sáp nhập và hợp thức hoá phải không? Nói với họ tao sẽ lấy tiền lo giấy tờ sổ hồng hợp pháp là 1 /3 ví dụ nhà trị giá sáu trăm triệu thì trả chi phí hợp thức hoá là hai trăm triệu còn tiền cò của mày thì lâu nay trả sao, biết rồi đấy!
Một tiếng " dạ" yếu ớt phát ra trước khi im lặng hoàn toàn.
Ông đóng máy lại nhìn qua cửa kính xe mỉm cười vu vơ. Lô đất của ông cao giá vậy mà mới rao bán đã có người mua ngay. Nó nằm ở vị trí quá thuận lợi. Nếu không vì con đi du học ông chả bán làm gì. Còn ông Việt Kiều kia muốn hợp thức hoá nhà cho bồ tèo bán nhà cho dễ để qua nhà mới ở thì có sá gì vài trăm triệu kia chứ! Lại một mẻ nữa tung lưới bắt được cả tôm lẫn cá ! Hừm ...Tư cò dám qua mặt ông à? Ông là người có năng khiếu đặc biệt, phát hiện ra những mảng sáng tối đen trắng những góc khuất giữa những thênh thang lồ lộ của đời sống mà! Ông tìm ra mọi lối thoát và cũng ngăn không để cho ai thoát! Phương châm của ông cùng tắc biến biến tắc thông . Trong đời sống trong công việc nếu không thấy lợi, có" thông " ông cũng làm cho " tắc " và ngược lại nếu " tắc " mà bất lợi cho bản thân, ông tìm cách khai thông dù cho đó là phạm luật. Có mạch nước được công khai khơi dòng làm kênh rạch ao hồ đem lại mối lợi hiển nhiên cho xã hội thì cũng có những mạch ngầm dưới đất , bí đường , chảy lênh láng tràn bờ , vỡ đê ....Âu cũng là lẽ tự nhiên có gì là hoàn hảo đâu !
Ông tới chỗ hẹn.
Tư Cò đang ngồi cùng với một người đàn ông trong góc khuất của quán từ lúc nào. Vừa thấy ông, hắn ta đã nhảy bổ ra hí hửng thì thào: "Anh à, như em đã dặn lúc nãy, em sẽ để cho hai bên tiếp xúc, nếu họ năn nỉ, giá mềm chút xíu thôi, bớt chừng 50 triệu trở lại, đừng ngả lòng . Hai người cứ bàn với nhau đi, nếu không được thì tính sau".
Ông gật đầu bước tới.
Người đàn ông đã đứng dậy lịch sự cúi chào ông trước.
Tư Cò chỉ ông với khách giới thiệu: "Đây là ông chủ lô đất số 53 đó anh! Giờ hai người làm quen với nhau đi, em đi đây!"
Người đàn ông dáng dấp cao gầy, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hiền lành đôn hậu đưa cả hai tay ra để bắt tay ông. Cả hai cùng ngồi xuống.
Vị khách hỏi:
_Được biết anh là kiến trúc sư kiêm luôn cán bộ địa chính, thời gian rất khít khao nhưng anh cho phép tôi mời anh ly cà phê được không?
_Ông sốt ruột khoát tay: _Ôi thôi, tôi không khát, anh cứ tự nhiên. Ta vào việc ngay đi! Đối với tôi quỹ thời gian eo hẹp lắm! Ban ngày làm lương công chức ba cọc ba đồng tối về tranh thủ kiếm thêm nhận vẽ thiết kế các công trình anh ạ! Miệng nói thế nhưng đầu ông lại nghĩ bàn bạc cho nhanh về còn tích cực giải quyết mấy " phi vụ" đang đang dở.
Ông hướng ngón trỏ về phía bên kia đường nói:_Nếu không ngồi trong góc khuất thì sẽ thấy lô đất của tôi rõ lắm.Chỉ vài bước là tới siêu thị, chợ. Trường học, bệnh viện cũng gần thôi chắc Tư Cò chỉ anh biết rồi chứ?
_Dạ vâng! Tôi đứng ngắm cả buổi chiều hôm qua rồi!
_Vậy là anh bằng lòng mua lô đất của tôi với giá mười hai tỷ, trả hai phần ba còn lại một phần ba trả sau phải vậy không thưa anh? Nếu vậy khi nào chúng ta làm hợp đồng lúc đó sẽ định thời gian tôi cho anh chịu lại...
Chưa nghe ông trình bày xong người đàn ông đã mau mắn: _Dạ anh đừng lo, mua bán bạc tỉ chứ ít gì đâu anh! Tôi hiểu mà!
Ông gật gù ra vẻ hài lòng:_Không ngờ lại có người chịu mua với giá còn hơn mình mong đợi một cách quá dễ dàng không kèo nhèo gì cả!.
Nghĩ vậy ông lên tiếng trước:_Vậy ngày mai anh và tôi tới công chứng làm hợp đồng thủ tục nhớ chuẩn bị tiền cọc là một phần ba số tiền khi ký kết hợp đồng mua bán nhà xong thì anh trao thêm cho đủ hai phần ba, còn lại một phần ba nữa thì sẽ nhờ công chứng khi nào anh trả hết tôi mới trao giấy tờ nhà đất, anh đồng ý không?
_Dạ ý tôi cũng muốn vậy! Mua bán cho nhanh chóng, lề mề làm gì? Nói thiệt với anh nếu chỉ vì tôi không thôi thì tôi không mua với giá đó đâu! . Ngặt nỗi nhà tôi thích quá muốn mua cho cháu nó.
_Tôi có nghe nói anh định hợp thức hóa căn nhà gia đình đang ở phải không? Nếu là nhà có giấy viết tay chưa có sổ hồng thì găng đó anh ạ! Vì điều đó chứng minh căn nhà kích thước khộng đủ để lên sổ hồng !
Người đàn ông ngập ngừng lúng túng...
Ngay khoảnh khắc này ông nhìn thấy một khoảng khuất đen ông trở giọng như vừa cật vấn vừa đe dọa : không phải cứ muốn lên sổ hồng là lên đựơc đâu!
Vẻ mặt người đàn ông hơi ngỡ ngàng như thể chưa hiểu hết ý ông nói . Phải rồi hắn ta là Việt kiều làm sao hiểu hết những thủ tục ở cái xứ này kia chứ! Ông bồi thêm vài câu tô đậm khoảng đen mà ông linh cảm thấy : nếu căn nhà lúc đầu là một mảnh đất của ai đó cắt ra từ khu đất lớn bán lại thì có thể do quá nhỏ nên không lên sổ hồng tất cả vẫn phụ thuộc vào mảnh đất chính ban đầu thì phức tạp đó !
Người đàn ông như chợt hiểu ra điều gì vội vàng đáp : - a dạ không miếng đất đủ kich thước để lên sổ hồng nhưng nhà tôi có xây dựng cái bếp phía sau cho nên theo quy định thì không được phép xây lấn ra như vậy mặc dù đó vẫn là đất mình sở hữu ! Tôi nghe con trai nói thế thì biết thế !
Ông hỏi tiếp:
Anh được mấy cháu, tưởng con cái anh ở nước ngoài hết rồi, nhìn dáng vẻ tôi tưởng anh là Việt kiều? Ông vờ vịt hỏi.
Người đàn ông hơi lúng túng:_Ừ...à ...ừ thì anh nói đúng rồi đó, tôi ở nước ngoài về. Tôi có gia đình bên Mỹ nhưng đã ly dị. Con tôi, các cháu đều học tập sinh sống với mẹ chúng ở bên ấy. Chỉ có tôi về đây, gặp và lấy cô ấy đã được hơn năm rồi . Rỗ rá cặp lại nhưng tôi vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc. Nhà tôi hoàn cảnh cũng neo đơn, chồng trước mất vì bệnh ung thư cách đây đã năm năm. Lô đất của anh mắc quá cả hai phải hợp lực chung tiền mua chứ một mình tôi không thì cũng chịu thôi....
Tai vẫn lắng ghe nhưng đầu óc ông đang cố gắng phân tích những dữ liệu ông Việt kiều đưa ra để tô đậm loang rộng thêm khoảng đen mà nãy giờ ông linh cảm thấy ...khoảng đen ấy góc khuất ấy có thể ......là ông ta có nhiều tiền muốn về đây đầu tư nhưng vướng các vấn đề pháp lý khó khăn dành cho người nước ngoài nên phải dựa vào bà vợ hai tương lai hay nói cho dễ hiểu là " nhân tình, nhân ngãi " của ông ta, núp sau bóng bà này để dễ bề làm ăn và hưởng quyền lợi như người dân trong nước chứ có bao giờ cha dượng lại thương con riêng của vợ đến thế! Ngửi thấy mùi " Việt kiều " rồi đây! Nhưng cứ để hắn ta mua lô đất của mình xong đưa hắn ta vào tròng rồi mới giăng những màn lưới khác để buộc hắn phải trút tiền vào nếu muốn khỏa lấp những khoảng tối của căn nhà cũ và làm cho căn nhà sáng lên bằng một sổ hồng đầy đủ pháp lý công khai giữa thanh thiên bạch nhật.
Giọng ông Việt kiều vẫn đều đều rót vào tai: ......Chờ thỏa thuận đặt cọc cho anh xong thì tôi nhờ lo hợp thức hoá căn nhà vợ tôi đang sở hữu rồi rao bán nhà ngay để lấy tiền đó trả nợ ngân hàng chứ tụi tôi phải mượn trước một ít mới đủ trả tiền ngôi nhà của anh! Hồi đó vợ tôi nghèo quá chỉ có thể mua nhà theo đạng viết tay cho rẻ rồi trong quá trình ở , vướng vài vấn đề pháp lý , giờ nếu lo được sổ hồng thì hy vọng giá bán sẽ cao hơn ! Mua được đất mới sẽ xây nhà phía sau để ở còn phía trước để cho cậu con riêng của cô ấy làm văn phòng công chứng tư.
Bộ não ông thật tuyệt vời, dự đoán của ông đúng như diễn biến, hắn kể nghèo kể khổ nhưng làm sao qua mắt một người kinh nghiệm như ông? Ông chen ngang " đánh tay lái " qua lô đất của ông định bán :_Ôi tuyệt quá, địa điểm lô đất của tôi mà làm văn phòng công chứng thì còn gì bằng, nó nằm ngay trung tâm từ đó tỏa đi rất gần tới khắp các địa điểm hành chính của thành phố . Thuận lợi cho mọi người. Khu đất quá đắc địa anh chị đừng tiếc tiền, nói cho anh biết tôi không kẹt thì anh có trả hơn thế tôi cũng chả bán! Thời buổi này dễ gì tìm ra lô đất vàng như thế dù có hàng cọc tiền trong tay? Mua nhà đất là phải có duyên anh à!
Ông khách trở nên phấn khích hơn giọng ông gần gũi không giữ kẽ nữa: _Nhà tôi chỉ có một cậu con trai, nó là một luật sư giỏi. Nhưng phận làm công ăn lương nhà nước thì bỏ bèn gì! Cỡ nó ra làm tư chừng một năm thôi là lên vù vù như diều gặp gió chứ chẳng chơi! Lúc tôi chưa lấy mẹ nó, cháu nó giúp tôi mọi điều trong việc làm giấy tờ. Hồi tôi mới trở lại quê hương còn bỡ ngỡ thú thật tôi ngán ngẩm mỗi lần phải đi trình giấy tờ thủ tục, đi qua nhiều "cửa" quá, tới đâu cũng phải "bôi trơn" mới lọt, tôi ngại và sợ lắm anh à! May mà gặp được cháu nó làm trong ngành luật pháp cũng đỡ khổ. Ngày mai hai chúng ta đến phòng công chứng của cháu nó đang làm việc cho chắc ăn. Nó con riêng của vợ nhưng tôi thương nó lắm anh à! Hai vợ chồng ráng mua cho con lô đất thì mới nhẹ nhỏm được...Đang nói bỗng ông khách chỉ tay qua bên đường mắt sáng rỡ buột miệng reo lên:_A! Nhà tôi đi siêu thị ra kìa!
Ông nhìn theo hướng tay chỉ. Một phụ nữ tóc búi củ tỏi để lộ cái cổ cao trắng ngần, dáng dấp thanh tú cầm túi đồ thong dong bước qua đường. Ông khách đứng bật dậy _Xin lỗi anh chờ chút nhé!
Rồi ông ta hấp tấp chạy ra đỡ cái túi xách từ tay vợ, quàng tay qua vai bà ta rất tình tứ. Cả hai đi về phía ông.
Ông nhìn trừng trừng người phụ nữ không hề chớp mắt. Lặng đi , sững sờ như đang bị thôi miên, hai bàn tay ông cứ run lẩy bẩy. Thật ngoài sức tưởng tượng. Nàng! Nàng đó sao? Còn ai vào đây nữa! già thì có già nhưng bờ môi và ánh mắt liêu trai đó lại còn cái nốt ruồi như hạt đậu đen nổi bật trên cái cổ trắng ngần kia thì dễ gì có ai trùng lắp được? Mặt ông như có luồng khí nóng bỗng dưng phừng lên. Khi đến bên ông, người phụ nữ hơi khựng lại nhưng ngay lập tức nở liền một nụ cười :_Chào anh! Ôi quả đất tròn. Không ngờ chủ lô đất lại là anh. Vợ chồng em may mắn quá!. Nói tới đây dường như cảm nhận được sự dửng dưng của ông, giọng cô ta nhỏ xuống như thì thầm: "Anh còn nhớ tôi không? Chúng ta có thời học chung trường đại học với nhau mà! Anh hơn tôi hai lớp!"
Hai hàm răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra , ông ngước nhìn nàng hỏi ngược lại: _Vậy sao? Tôi và bà có học chung trường à? Sao tôi không nhớ gì? Đầu óc tôi chán thế đấy!
Người phụ nữ hơi bẽn lẽn liếc qua chồng rồi lặng lẽ ngồi xuống. Người chồng ân cần hỏi:_Em uống gì anh gọi, sinh tố nhé hay cam tươi?
_Được rồi để em tự gọi. Hai anh cứ bàn bạc thỏa thuận với nhau đi đừng để ý gì đến em!
_Xong rồi em à! Ngày mai tụi anh sẽ lên phòng công chứng nơi con làm việc để làm thủ tục hợp đồng mua bán rồi đặt cọc luôn.
Ngồi chết lặng đi vài phút rồi như một người vừa thoát khỏi cơn mê ông đứng bật dậy nói thật nhanh: _Anh à! bây giờ tôi có việc phải đi gấp. Tạm thỏa thuận vậy đi! Mai gặp lại sau. Chào hai ông bà!
Người chồng ngớ ra rồi nhưng chợt hiểu rằng đối tác mua bán với mình là một nhân vật bận rộn ông cười tươi trở lại vồn vã:_Vậy thôi chào anh! Mai chúng ta gặp nhau ở phòng công chứng số 10 lúc 8 giờ anh nhé! À anh cho tôi xin số điện thoại được không?
Ông rút trong túi áo một tấm cạc visit trao vội vào tay vị khách rồi quầy quả bước đi một mạch không hề quay đầu lại. Chạy ra khỏi quán như người mất hồn ông lẩm bẩm "Con khốn nạn! Mặt mày dầy quá! Dám phụ bạc tao trong khi tao đi du học,mày ở nhà lấy ai không lấy lại đâm đầu vớ ngay thằng bạn thân của tao. Hai chúng bây biến mất không tăm hơi. Ông trời thật có mắt gặp mày ngay đúng giờ phút này! Nỗi ẩn ức tưởng đã vùi sâu lâu lâu chỉ là sự ám ảnh thoáng qua giờ như ngàn mũi kim đang xào xáo dày vò khiến lòng nhói đau ! Lảo đảo bên vệ đường, cố giơ tay vẫy. Một tắc -xi trờ tới. Ông lồm cồm chui vào ngã người ra ghế thở hổn hển. "Đi đâu thưa ông?" "Cứ đi đi khi nào tôi bảo dừng thì dừng " .
Ông bấm nhanh điện thoại. Bên kia đầu dây giọng Tư Cò vang lên : Em đang chờ anh đây, em nghe anh đây!
Giọng ông bỗng mạch lạc dứt khoát mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch. Ông đã thông tin quyết định cuối cùng của mình cho Tư Cò
Gã tài xế thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn qua tấm kính chiếu hậu . Ông ngả người ra ghế hai mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi còn mấp máy. Gã tài tủm tỉm cười huýt gió khe khẽ bình thản cho xe chạy tà tà.
Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì , trong đầu ông bây giờ chỉ xa xả vang lên những câu "Tao sẽ không bán cho mày đâu con khốn nạn kia! Tao thà chịu lỗ hơn hai tỷ chứ không bao giờ bán cho lũ chúng mày, con dâm phụ bạc tình kia!. À há giờ mặt đối mặt rồi nhá! Tao sẽ không để cho mày ám ảnh tao nữa đâu!. Một con bạc tình, một thằng phản bạn. Thằng khốn bị ung thư chết rồi! Con bạc tình kia chống mắt ra mà xem đây! Con trai chúng mày đừng hòng mơ tới lô đất của tao! Giờ mày lại muốn bám Việt Kiều moi tiền người ta hả? Cho mẹ con bây lụi bại luôn!. " Lòng ông bỗng nhẹ nhỏm lại. Sự uất ức lắng xuống. Ông từ từ mở mắt ra...Xe tắc xi vẫn chạy. Tiếng điện thoại di động reo. Ông móc túi áo.
Giọng vợ cười giòn giã: _Anh hả? Sao mà im re vậy? Tính gây bất ngờ hả? Hổng được đâu! Đợi em và con về cùng ăn mừng nha, anh cứ lo việc đi khỏi ra đón mẹ con em làm gì! Vậy là chúng ta bán được lô đất đến mừơi hai tỷ phải không? Ông ngồi bật dậy như chạm phải lò-xo hét lên:" Làm gì có!"
_Ủa khi sớm Tư Cò điện ra báo chắc như đinh đóng cột mà!
_Nhưng nó có biết anh thỏa thuận ra sao đâu! Cái thằng lanh chanh quá! Anh vừa trả lời cho nó xong , bán cho bên trả giá chín tỷ rưỡi lấy trọn gói ngay lập tức chứ không bán cho bên trả mười hai tỷ mà trả lắc nhắc mệt lắm!
_Nghe nói họ xin được đọng lại 1/3 số tiền chờ bán nhà bán đất gì đó rồi trả sau mà! Có sao đâu! Giờ cái gì cũng đưa ra công chứng phải chồng đủ tiền mình mới giao giấy tờ đất chứ! Theo em bán cho người trả mười hai tỷ lợi hơn nhiều chứ! Đừng bán chín tỉ rưỡi anh ơi nếu không đợi em về đã!
Giọng ông chắc nịch:_Đừng lôi thôi! tiền trao cháo múc, mình bán rẻ hơn nhưng chắc mẫm. Của đâu đầu lâu đó! vả lại nhận tiền cọc của người ta rồi, không bàn bạc gì nữa đâu anh cúp máy đây!
****
Hai ngày sau.
Ông ngồi trong văn phòng làm việc trước màn ảnh vi tính đang nói cười cợt nhã với vợ con qua Skype thì có tiếng gõ cửa. Ông giơ tay chào vợ con nhấn "call off" thoát ra khỏi vi tính rồi cao giọng nói:"Vào đi!"
Cô thư ký bước vào hai tay nâng một phong thư bề ngoài mặt trắng xóa không có một nét chữ gì. Cô trịnh trọng trao cho ông giải thích:_Dạ thưa anh hồi sáng có một bà tới đây nhờ trao phong thư này tận tay anh. Em có mời bà vào nhưng bà ấy nói có việc phải đi gấp nên em cũng không giữ lại.
Ông nhận lá thư nhíu mày ngạc nhiên lẩm bẩm: _Trời đất ai giờ còn bày đặt viết thư sao không mail hay nhắn tin dùm cái đi! Chắc người lạ!
Nghĩ vậy ông tò mò xé vội lá thư. Nét chữ trông quen quen. Ông hối hả đọc.
Thưa anh,
Sáng hôm qua sau khi biết được tin là anh xóa bỏ mọi thỏa thuận mua lô đất đã cam kết bằng miệng với vợ chồng tôi, tôi tự hỏi không biết anh có đoán trước được không khí thất vọng não nề của gia đình tôi không nhỉ? Liệu anh có chủ ý không hay chỉ là một sự trùng hợp vô tình nào đó? Bữa cơm trưa lạnh tanh không ai buồn sờ đũa, buổi tối con trai không về, chồng tôi an ủi động viên tôi ăn lấy miếng cơm kẻo để bụng trống cả ngày thì nguy. Không muốn làm cho không khí gia đình ảm đạm thêm, tôi cố nuốt vội cho xong chén cơm, suốt bữa ăn cứ phải cúi mặt không dám ngửng lên sợ chồng nhìn thấy những giọt nước mắt rồi sinh nghi, từ đó tôi nảy ra ý định phải cầm bút viết cho anh lá thư này. Xin đừng xé nó trước khi đọc hết anh nhé! Đó là lời cầu xin cuối cùng của tôi đối với anh. Anh à! hôm qua khi gặp anh ở quán cà phê nói thật tôi rất vui mừng. Làm sao mà không vui được kia chứ khi gặp lại "mối tình đầu" sau bao năm xa cách? Người mình từng yêu thuở còn là sinh viên? Chúng ta đã có một thời bên nhau, hiểu rõ từng nhịp thở của nhau và trước khi anh lên đường du học một tuần chúng ta đã có một đêm đầu ấp vai kề mặn nồng, dù chỉ một đêm thôi cũng là tình nghĩa vậy mà anh nỡ nói rằng anh không nhớ tôi, không biết tôi. Miệng anh chối nhưng ánh mắt uất hận báo cho tôi biết là anh đã nhận ra tôi. Từ lâu tôi vẫn tin con người ta có duyên số. Nếu lòng ta không đủ thiết tha thì chúng ta sẽ không sống bên nhau trọn đời được. Cho đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc tại sao biết mình sẽ đi du học mà anh không nói với tôi, giấu tôi đến giờ phút cuối cùng? Ngày anh ra đi bỏ tôi ở lại, tuy chúng ta có hẹn thề ngoài sân bay nhưng anh có bao giờ cảm thấy bất công cho tôi khi tôi đã vô tình dâng hiến sự trong trắng mà không hề biết chỉ nay mai thôi là anh ra đi? Hay anh ra đi với sự tự tin là tôi đã hoàn toàn thuộc về
anh? Anh đã chiếm hữu được tôi?. Thật ra đối với tôi lúc bấy giờ tuy có nghĩ lăn tăn nhưng vì yêu anh, tôi chấp nhận không ca thán trách cứ gì anh. Thế nhưng anh chả bao giờ có thể ngờ rằng, cái đêm đầu tiên ấy giữa hai chúng ta trong căn phòng trọ của tôi , anh đã để lại giọt máu để rồi nó sau này trở thành vật cản nguyên do khiến tôi phải dứt tình với anh? Hoàn cảnh của tôi và anh lúc đó chênh lệch quá. Anh là con nhà giàu có thanh thế, gia đình ở ngay thành phố không phải như tôi phận sinh viên nghèo tỉnh lẻ, xa nhà ở trọ trong một chái bếp, nhà trọ lại nằm trong hóc hẻm khó tìm nên khi nghe anh bảo qua Mỹ nếu ổn định có địa chỉ sẽ gởi thư về cho mẹ anh, tôi qua đó hỏi thăm chừng rồi lấy địa chỉ luôn thì tôi bằng lòng ngay. Chắc anh còn nhớ chứ! Thế nhưng khi anh vừa đi được vài tuần thì tôi biết mình có thai. Đang còn là sinh viên tôi lo đến như bị khủng hoảng, trước hết đành phải giấu người thân, một mình xoay xở suy nghĩ mấy ngày liền tìm giải pháp. Nếu như tôi không yêu anh chỉ nghĩ đến mình thì mọi việc đâu phức tạp vậy? Cứ việc đến khoa phụ sản thì sẽ được giải quyết thật đơn giản vì tôi mới chớm có thai nên xử lý cũng nhanh gọn không đau đớn hay hại sức khỏe cho lắm!. Vậy mà tôi lại chọn cách điên khùng ngớ ngẩn nhất đó là tìm gặp mẹ anh thổ lộ tâm tình cho bà biết trước tiên, muốn hỏi ý kiến bà xem có nên báo cho anh biết không vì lúc đó anh mới chân ướt chân ráo đến xứ người, bắt đầu con đường học vấn hay là để anh yên ổn học hành rồi đợi khi nào thuận lợi sinh con xong báo cũng được. Nhưng mẹ anh đã từ chối thẳng thừng, điểm mặt tôi nhiếc móc nặng nề rằng: "Cái cô này vô duyên trơ trẽn quá! nghĩ sao mà vác mặt tới đây bảo đang mang thai cháu tôi? Cô tự vấn xem cô có tư cách làm dâu nhà này không? Có gì chứng minh cái thai đó là của con trai tôi?. Nếu cô thương nó thật tình thì không được nói gì với nó nữa! Bởi nếu nó bỏ học về nước thì tôi sẽ tự vẫn. Tôi không chịu được khi thấy bao mồ hôi nước mắt một đời hy sinh vì con giờ đổ xuống sông xuống biển. Vậy cách tốt nhất để bảo toàn danh dự gia đình hai bên cũng như cứu vớt sự lầm lỡ của cô và hơn nữa để cuộc đời sinh viên của cô không dang dở tôi sẽ chịu mọi phí tổn để cô giải quyết cái thai và chăm sóc sức khỏe cho đến khi bình phục. Chỉ có vậy cô mới không hủy hoại chính bản thân cô lẫn con trai tôi đồng thời không làm liên lụy đến biết bao người thân khác." Trước sự quyết liệt của mẹ anh, tôi đành lùi bước. Bỏ ngang việc học, trốn biệt gia đình, tôi ra đi sống tạm bợ nay đây mai đó làm bất cứ việc gì có thể làm với cái thai lớn dần trong bụng. Có một hôm trong lúc túng quẫn đến cùng cực mà tôi không tiện nói ra đây tôi đã có ý định tìm đến cái chết cho thoát nợ nhưng lại nghĩ về đứa con vô tội trong bụng bèn cố gắng tìm đến nhà anh một lần nữa với ý định xin mẹ anh giúp đỡ, tính hứa với bà sẽ câm lặng nuôi con một mình đồng thời nhân đó dò hỏi hầu có thể biết chút gì đó về nơi anh đang sống nhưng khi đến thì mẹ anh đã bán nhà dọn đi nơi khác rồi!. Một mình lếch thếch cuốc bộ về nhà trọ trong đêm tối lòng thất vọng não nề xen lẫn nỗi lo lắng hoảng sợ cùng cực cho một ngày mai không còn xu dính túi. Mọi người
trong nhà đã đi ngủ hết, tôi lò mò ra giếng múc nước. Tôi cúi xuống nhìn lòng giếng. Tôi kiểng hai chân để cho nửa thân mình nhoài sâu hơn nữa vào lòng giếng, bụng tì lên thành đá buốt lạnh, hơi ẩm bốc lên táp vào mặt, trời tối quá tôi không nhìn thấy gì ngoài mặt nước hun hút lấp lánh phía dưới, nhưng bỗng nhiên đôi chân rã rời nhẹ hẳn đi toàn bộ tóc dồn lại phất phơ trước mặt hai tay buông thõng đu đưa chạm vào thành giếng, ở tư thế đó tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng...Ngay khi tôi muốn chúi sâu hơn sửa soạn cho toàn thân lộn nhào thì tiếng Phùng gọi tên tôi ơi ới ngoài cửa. Chắc anh cũng biết dạo đó anh Phùng yêu tôi đơn phương. Từ ngày tôi bỏ trường lớp anh ấy cũng bỏ luôn việc học hành thi cử lùng sục khắp nơi để tìm tôi. Khi hiểu được tình cảnh khốn quẫn của tôi, anh ấy bằng lòng cưu mang hai mẹ con tôi, lúc ấy thai chưa được ba tháng. Cả hai, đứa thì bị mang tiếng cướp người yêu của bạn, đứa bị coi là kẻ bạc tình nên đám cưới của chúng tôi diễn ra lặng lẽ, rất ít bạn bè đến mừng và tôi nghĩ dù ở xa thì sau đó anh vẫn biết được tin này. Tuy vậy tôi và Phùng đã có những ngày hạnh phúc bên nhau. Tôi nghĩ cái may mắn nhất trong đời tôi là được làm vợ Phùng. Hai vợ chồng ra sức nuôi bé Phước dồn tất cả tình thương cho nó, tiếc là chúng tôi không thể có với nhau một mặt con nào vì anh ấy bị bệnh ung thư. Chạy chữa khắp nơi, mổ lên mổ xuống nhiều lần nhưng rồi anh ấy cũng rời mẹ con tôi cách đây năm năm. Lúc đó Phước đang học đại học. Nó cũng bị khủng hoảng tinh thần một thời gian vì sự
mất mát ấy. Nó không hề biết quãng đời lầm lỡ của mẹ và luôn tin rằng Phùng là cha nó. Giờ nó là một luật sư giỏi, được đánh giá rất có tương lai. Khi tôi lấy chồng lần thứ hai, là người anh gặp hôm qua, thấy Phước chịu khó tài năng ảnh bàn với tôi cùng nhau hùn hạp mua lô đất số 53 của anh, sử dụng phần trước làm văn phòng công chứng tư cho con được tự do hành nghề kiếm tiền xứng đáng với khả năng của mình, thoát cảnh lui cui làm cho nhà nước ba cọc ba đồng không đủ ăn. Thư đã dài không biết anh có đọc tới đây không, nếu đọc đến đây xin anh đừng nghĩ là tôi "mê" cái lô đất quý giá của anh mà giở trò cướp đoạt. Không đâu anh ạ! Bây giờ anh có cho không tôi cũng không màng nữa! Anh cứ yên tâm. Nếu anh nghi ngờ tôi sẵn sàng cung cấp bằng chứng để thử ADN. Đó là về phương diện anh thôi chứ với tôi điều này vô nghĩa. Tôi sẽ không bao giờ kể sự thật này với con. Nó mãi mãi là con của tôi với anh Phùng và bây giờ là con trai của David Lê. Tôi muốn thế! Đọc xong xin anh hãy đốt lá thư này đi. Xem như anh chưa hề gặp lại tôi, tôi chưa hề kể gì cả! Vĩnh biệt" Ông đọc ngấu nghiến nhiều lần cho đến khi lá thư nhòe nhoẹt nước mắt. Mở tung cửa văn phòng,ông hấp tấp ào xuống cầu thang trước sự ngạc nhiên của bao người, miệng không ngớt lẩm bẩm "luật sư Phước phòng công chứng số số ... à... số 10!
Ông cắm đầu cắm cổ chạy lên các bậc thang đứng lại dưới mái hiên của tòa nhà công chứng nép mình sau một chiếc cột, lặng lẽ quan sát. Cái sân rộng trước mặt đậu đầy xe gắn máy. Nhìn đồng hồ tay. Gần 11 giờ mà kẻ ra người vào cứ nườm nượp. Người tới công chứng đông đến nỗi xếp hàng rồng rắn từ tiền sảnh kéo dài suốt dọc hành lang tràn ra cả phía ngoài. Ông gặng hỏi một người: "Anh ơi! Bữa nay có gì mà phòng công chứng đông thế hả anh?".
Nhìn ông lạ lẫm như thể ông là người hành tinh khác hắn ta cười khẩy đáp:" Chỗ này lúc nào mà chả đông? Ở đây tiền phí công chứng rẻ hợp với túi tiền dân nghèo có phải ai cũng có tiền đi công chứng tư đâu hả ông?".
Đứng lơ ngơ một lúc rồi nghĩ mình không phải là người đi xin con dấu của công chứng nên cần gì xếp hàng, ông nghiễm nhiên len lỏi đi vào, tiến thẳng đến phòng làm việc. Đầu cứ nghểnh lên hai mắt không ngớt đảo qua đảo lại tìm kiếm. Ánh mắt ông dừng lại ở một bàn đặt ngay giữa phòng, trên bàn có tấm bảng ghi "Trưởng phòng", một thanh niên đang ngồi ngả ngừời tựa lưng vào ghế thở dốc , dáng vẻ bần thần tay cầm chai nước lọc la vie hớp từng ngụm nhỏ . Anh ta mặc một bộ đồ vét màu xám trắng vẻ mặt tuấn nhã mà mới nhìn đã thấy thật thân thương đến kỳ lạ! Trống ngực ông đập thình thịch mồ hôi vả ra như tắm.
Đang còn bối rối ngổn ngang bỗng ông thấy người thanh niên bất ngờ đứng dậy chỉ vào đám đông trong đó có ông hét thật to đến lạc cả giọng :" Bà con ai chưa tới lượt không phận sự xin lùi ra cho. Tôi nhắc lại, gần hết giờ làm việc rồi, chúng tôi chỉ giải quyết đến số thứ tự năm mươi mà thôi còn lại thì chiều mới làm tiếp. Vừa nói anh ta vừa nhoài người ra trước xua xua hai cánh tay, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi chán chường , cái bảng bọc có tấm ảnh và tên lủng lẳng trước ngực đang bị lật úp bỗng dưng xoay mặt lại. Miệng ông há hốc, mắt dán chặt vào hai chữ "Trần Phước". Chưa hết bàng hoàng thì một bàn tay hất ông ra một bên kèm theo tiếng quát "Trời đất ơi! Đứng gì mà lộn xộn nghênh ngang thế này ? Mau nộp số thứ tự rồi ra về đi cha nội, quá tải rồi , giờ mà nộp thì chiều hay mai mới tới lượt khỏi đợi!"
Ông ú ớ lắc đầu xoay người thất thểu lảo đảo chìm nổi trong đám đông. Lại những khuôn mặt người, mệt mỏi chán chường, cam chịu uất hận, cáu gắt bực bội , tất cả cứ chập chờn lởn vởn .
Loay hoay mãi mới mở được cánh cửa vào nhà, ông loạng choạng đến gần cầu thang của phòng khách thì khuỵu xuống không gượng được nữa. Vào đến nhà rồi mà sao vẫn còn ngột ngạt khó thở quá. Một lúc sau ông nhúc nhích cố gắng lết thêm chút nữa, mồ hôi chảy ròng ròng, miệng khô khốc hai má nóng bừng, cuối cùng cũng nhoài người bám được vào thành hồ cá cảnh. Tiếng điện thoại di động réo hối hả. Bàn tay run run rờ rẫm túi áo. Vừa chạm vào mặt điện thoại, đã tụt tay máy trơn rơi tỏm xuống nước. Mặt hồ xao động, đàn cá giật mình bơi loạn xạ. Ông cúi xuống. Điện thoại nằm ở đáy cạn. Nhưng ông không màng thò tay lượm. Khuôn mặt in trên nước thật xa lạ! Tóc tai bù xù, hai mắt vô hồn dại hẳn đi.
Trần Phùng , Trần Phước sao con mình lại không được mang họ mình?. Trời ơi! Con trai ơi là con trai! Tại sao ta lại không được biết con có mặt trên đời này hả trời? để rồi có lúc thầm mong bé Ngọc không phải là con nuôi của ta?.Sự tiếc nuối ẩn ức chồng chất âm ỉ bao năm giờ như gặp chất xúc tác bùng lên ùn ùn bật khỏi lồng ngực. Quỳ ở chân giếng trời (hồ cá cảnh ), ngước nhìn lên ông gào to " Trời ơi là trời, con trai tôi, phải chi ...phải chi...trời ơi là trời!".
Những tiếng trời .....trời..cứ quẫn quanh “lòng giếng “. Ông nhìn xuống mặt nước . Những khuôn mặt người bỗng hiện ra quay vòng vòng . Một khuôn mặt mệt mỏi chán chường, uất ức thất vọng não nề , khuôn mặt luật sư Trần Phước , con ông, đang hiện lên dần che lấp tất cả .
Giọng ông như cơn lốc xoáy vần vũ khuấy động, cuối cùng vọt lên vang vọng trời xanh nhưng lại dội xuống, tâm hồn ông vẫn không nhẹ đi chút nào, lồng ngực như bị sức ép nặng đến nỗi cổ họng nghẹn lại ngột ngạt, không một lối thoát !
Căn nhà rơi vào im lặng nhưng ông đang nghe rất rõ một thứ âm thanh lâu nay vẫn như bóng ma thấp thoáng giờ đang trở về hùng hổ xâm chiếm bủa vây. Cầu thang quay vòng vòng đứt đoạn . Dòng ánh sáng quẫn , luồng gió quẫn , nhiệt quẫn từ giếng trời ập xuống như thác đổ . Mặt hồ cảnh bỗng sâu hun hút. Ông nhìn thấy điện thoại di động chìm sâu ....Ông chới với. Hai tay quờ quạng, buông xuôi trên mặt nước bập bềnh, ông bất lực không thể chạm vào thứ ông muốn , lòng nước không đáy bỗng mở rộng mênh mang như dòng sông đẩy đưa khuôn mặt luật sư Trần Phước một lúc một xa ....qua bờ bên kia. Khuôn mặt biến dạng méo mó . Ông ra sức bám theo con nhưng vô vọng....
Hết
Chú thich:
1. Thần Hades: theo truyền thuyết Hades là âm phủ nơi ảm đạm, tối tăm, nơi linh hồn người chết tìm về, cũng là tên vị Thần trông coi ÂM PHỦ
2 . Giếng trời
Danh từ trong kiến trúc chỉ một khoảng thoáng mở giữa một không gian bít bùng, khoảng này thường xuyên suốt các tầng xuống mặt đất trong công trình xây dựng, vị trí đó thường là cầu thang, khoảng mở này cũng có thể lợp bằng vật liệu trong suốt để cho ánh sáng tự nhiên lọt qua mái nhà xuống tầng trệt. Nơi là đáy hay chân giếng trời thường thiết kế như dạng hồ cảnh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2021 13:03:57 bởi sen dat >