Văn Huyền Nguyên
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 43 bài trong đề mục
huyennguyen 28.12.2005 05:54:12 (permalink)


Trích đoạn: huyennguyen

Chàng và thiếp đã xa nhau, từ dạo " trống Tràng Tiền lung lay bóng nguyệt, khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây..."? Và để rồi, muốn đến thăm chàng, thiếp đành ngậm ngùi thở êm: " bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền"...? Chẳng thể thăm chàng, tuyệt cùng trở lại ân ái ban đầu mà khuây khỏa chăng? Ngàn dâu đã xanh, xanh lắm lắm, mà bóng chàng vẫn mù mịt như mù khơi ngắt tạnh tít tắp mênh mang? Đã khôn cùng khả kế, thiếp biết làm sao khi chàng vẫn mải mê trong trận tiền, với máu tuấn kiệt và tráng khí hùng tâm, cát bụi phủ bạc chiến bào lấp mặt?
(còn nữa)


Chiến bào của chàng đã vương gió bụi trận mạc, phủ lấp dáng hình của chàng, chẳng như chàng bên cạnh thiếp trước lúc ra đi. Chàng vì "hùng tâm vạn trượng" mà ra đi, nào thiếp dám cản ngăn, nhưng chàng ơi, gió cát! Gió cát giăng giăng khắp chốn rồi.
Giăng giăng khắp chốn chốn nơi nơi...
Thế đấy, khắp Trời Đát ngổn ngang mịt mù gió cát, mà lũ khỉ cứ chạy tràn lan vấy vá thêm mãi, càng khiến cho rừng xanh thụt lùi lại tận đẩu tận đâu, cuồng điên thái thậm...
Thái thậm cuồng điên, là bởi hồng hoang mộng ước ban đầu đã xa... Và bởi cũng bất tuyệt thêm một lần nữa cho vui đất vui trời, vui mây vui gió...
"Hoang lâm kết nụ lòa xòa
Bàn chân giẫm vượt quá bờ sơ nguyên... "
Giữa mênh mông cát bụi, chỉ bà mẹ mù sa là mỏi dáng trông chờ, rũ nước cam lồ lên nếp gấp lô xô, cho lũ con thơ ỏn oẻn tiếng bi bô... cho sương mơ còn giấu mình đâu đó hiện thị miên du... cho hư phù chạy nép bên bờ mương kỉ niệm, cho mặt Trăng nào về gần lại ngón tay trơ...
Mặt Trăng về gần lại ngón tay trơ, chim hạc về Bồng Lai thư thái, cho phong vận tơ vương liễu yếu gió ngàn... Là một ngày cuốn trôi...
Cuốn trôi...
Như lời nói thoảng qua câu chữ, như nước chảy chẳng bao giờ ngưng nghỉ, như ảo tưởng về ngủ sâu trong bình yên thênh thang...
Cho đến mai hậu...
Cho đến... như là... như là... như như...

Hết./.
#16
    huyennguyen 02.01.2006 05:25:29 (permalink)
    Nước mắt







    Ngọn gió thổi những lời gay gắt tan âm thầm trong khoé tim sâu ứa máu tràn xô ba lãng hải thương. Mắt ráo hoảnh nghe dòng mặn chảy thầm ngược ngạo bến môi răng những âm thanh huyễn ảo của trái tim yêu khờ dại ơi thế gian gieo đau đớn muộn phiền. Ngày tàn đêm vang và hôm nào dáng ngọc, thiết tha đi về giữa đôi giấc chiêm bao. Mộng thấy mình cầm tay em e thẹn giữa cánh đồng dạ lý ngát thơm hương rừng hoa lan hoa nội cỏ…
    Khung cửa sổ một ngày nắng tắt, áo trắng chợt hiện về, áo trắng hư hao, có chút buồn rơi xuống lòng chiều tĩnh lặng, chiều của một ngày thắm sắc chia tan hoa tình yêu âm thầm vỡ vụn ngàn vạn mảnh tình trong, dưới chân em theo lối mới riêng mình. Em có thấy đoá quỳnh hương trắng nuốt, nở thành lời tiễn đưa xao xác một lời thề, lời thề rơi trên đồi xanh chiều vắng, lời thề rơi xuống nước mắt phân ly, vỡ tan trên đôi tay non tơ yêu dấu. Thê thiết hồn, khóc thương tâm u mê và mãi mãi để tang mối tình đầu non trẻ nguyên trinh còn thơm giấy học trò phảng phất mơ hồ mà sâu sắc không tan. Em đi - ừ, u hồn anh tiễn rồi tương tư anh chết úa theo ngày, rồi tương tư anh tiễn mình rời khỏi mộng yêu thương, nhập cửa nẻo Vô Thường.
    Chao ôi nước mắt, nước mắt sạch trong vô ngần vô giá vô định lượng vô hạn xót xa dòng nước mắt. Tự thuở nào nước mắt khóc cho nhau, nay nước mắt riêng mình ai đổ giọt ngắn giọt dài, đong sầu chất ngất tựa núi tựa non tựa sông tựa biển trường thiên giang quảng địa cửu hải hà…
    Chao ơi là nước mắt, đổ rồi ly biệt, tình héo mòn tình chết lúc tráng niên nảy chồi mơn mởn he hé nụ cành hứa hẹn những màu bông…ơi chao là nước mắt, dòng sạch trong thơm vô thuỷ vô chung, nay nhỏ xuống để khóc tình thiên thu vạn kiếp, há không phải là khóc cho tất cả lạc trầm u uẩn mà thế gian đang gánh lên vai chạy trốn đó ư?…
    #17
      huyennguyen 06.01.2006 00:51:14 (permalink)
      Ngẫu Tác Số 2







      Anh biết bây giờ nên thôi dừng lại.
      Bởi bây giờ, bến tương tư đã cạn. Cuộc mặn nồng đầu buổi tiễn đưa đã im lặng rơi qua ngày. Phía chiều loang lổ nắng, dáng mềm tơ vương, em cô đơn theo đuổi mộng hội hè.
      Hội hè ngày xưa, nắng vàng tràn lan chảy như lụa mới, phơi phới hân hoan như khúc u tình trùng trùng ảo diệu. Hội hè bây chừ, là hội của thời trang? Là hội của tân thời lộng lẫy kiêu sa?
      Con đường như dài ra mãi vì kẻ lữ hành cứ đếm những bước lẻ đôi. Những đoạn đường phênh vênh bóng tối, se sắt những gái giang hồ ngả ngớn vòng tay ôm. Chơi vơi như lên nguồn tận cùng để gào trầm thống u linh cùng mệnh mạng lả lay.
      Mệnh mạng lả lay từ khi cố mộng cố mạng như đùa trêu linh hồn, linh hồn đi hoang giữa những bờ sa mạc u nùng tịch mịch cát bụi mịt mờ loãng tan với mặt mày thân xác ...
      Xưa có người từ quan, đi tìm động hoa vàng trên non... Giữa cuộc trả vay trần tục xoay vòng chuyển đảo liên hồi kỳ trận, mấy ai còn ôm giấc chơi vơi? Ai biết thế là thế mà càng không phải thế? Ai biết trời và đất mãi mãi hỗn mang như chưa tách đôi phân rời ly tán?

      (còn nữa)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2006 21:17:19 bởi huyennguyen >
      #18
        huyennguyen 08.01.2006 02:48:41 (permalink)
        Phương hà nào đã lẩn khuất u mê. Ngày đêm phân ra làm hai nửa thế giới, như thực với mộng, như thẳng và cong, như trong với đục, như em và anh, như... như đêm với ngày...
        Như phiêu hoang về đếm bờ lơi lả, em cùng bờ suối hoang hiu đã khép lại trọn đời, mà bước chân anh chẳng cùng đến được. Bởi tại lẽ nào mà ra khốn đốn đến điên loạn như thế?
        Anh chẳng biết. Nếu có biết được chăng, thì anh cũng đã chết một thằng anh. Một thằng anh thác loạn giữa u tình se sắt chôn chặt mà làm người điên.
        Anh đã ù té chạy khi mon men bước đến gần bờ kỉ niệm giữa em và anh. Hố sâu quá, chắc anh chẳng nhảy qua được. Hố ngăn cách giữa em và anh với muôn triệu mang mang...
        Phần còn lại của một đời lưu lạc, phải chăng em, anh đi lang thang qua muôn sông ngàn núi, để tìm quanh đâu đây lẩn quất ánh trăng tuôn, khi ấy, ta cùng nhau nắm tay mà tung tăng qua khắp mọi chốn chìm mờ trong suối trăng tưới tắm nhân gian không cần hồi đáp. Mà khi này, chẳng biết cái gì còn lại? Sót lại một ngấn tích tươi êm nào, để anh lay cội quá vãng mà ngước mặt chờ trái cây chín tươi rụng xuống cho thỏa dạ đói khát phiên du?
        Vì mệnh vận mà ta xa nhau? Hay vì chúng ta em nhỉ? Thật là khôn cùng xác định cho rõ ràng. Mà rõ ràng ra, có thể anh và em đã chết già trong xó rừng hoang, còn đâu mà ló mặt mũi ra giữa cuộc sống mà hội vời hè, mà ly với tán, mà khóc với thương, mà chường với chán? Mà lạng chạng có khi lắm đứa nó bảo đôi mình chẳng giống ai...


        #19
          huyennguyen 15.01.2006 18:35:51 (permalink)
          Thật chẳng giống ai, bởi cứ tưng tửng mà đi qua cõi người, như mất trí, như ngu si, như sành điệu, như phong trần, như ngông loạn...
          Bởi chẳng biết tại đâu mà hội hè xưa đã mất không còn tăm tích dưới trí nghĩ của anh và em? Hội hè là gì thế nhỉ? Lỡ mà em có nêu ra câu hỏi đố ấy cho anh, để từ đó mà anh nghĩ lại, rằng vì đâu mà đã mất? Thì anh đành lớ ngớ đứng lặng im...
          Biết nói làm sao?
          Chẳng lẽ bảo:" Hội hè là Hội với Hè" hay giải thích hội hè là nơi người ta nhóm họp để kỉ niệm và trình diễn? Trình diễn điều gì mà mong thấy được hội cũ mùa hè xưa?
          Không ổn. Bởi nếu buồn em bảo, anh đi lễ hội với cái gì? Chà, căng nhỉ, hai bàn tay không với một mớ tóc nhuộm màu, lễ vật gì mà có đây? Bàn tay có bắt được đóm ảo ảnh phất phơ ngoài thị giác, có bắt được mớ dư âm văng vẳng cung trầm vi thanh vượt siêu âm mấy cõi sa hà... có nghe được mùi hương lan đìu hiu giữa chiều phố thị mập mờ... có cảm thấy làn da rần rật những dây thần kinh xúc giác đang như nhuyễn chạy qua khi chạm vào kỉ niệm...?
          Hai bàn tay không, chắc anh đành, vái tạ em hai vái như tạ thịnh tình ưu ái chiếu cố ban ân. Mà lạy trời đất cho mù sa giăng xuống, cho mây hồng lấp phủ khuôn mặt vốn đã lắm dị hình từ khi rời mến yêu quận, tang thương xã, điền hải phường, và muôn ngàn hố thẳm khe mương!
          Chứ còn biết làm sao?
          Khi đành rằng, hội hè là cái luồng không khí thuần tươi của xưa cũ, là những hạnh ngộ ban đầu hồ dễ mấy ai quên? Là tiếp nối những mùa ngày đã trôi, qua tuyệt thế linh hồn phiêu du biên ải trùng trùng chất vấn nghi ngờ bốn phương ủ ấp thênh thang?
          Khi biết rằng, hội hè ngày nay là ngày của mốt thời thượng lên xe xuống ngựa quý phái uy nghiêm... khi hôi hè là nơi từ một ngàn năm trước, chín vạn năm sau,... còn diễn mãi những cành lá của miên trường rớt xuộng cội từ bi quấn quít không tan?...
          Cội từ bi còn sum suê được mấy chốc, để cho Đạt Ma về mà bích vấn tham thiền nhập dịnh 7 lần 7 bốn mươi chín ngày cho đắc đạo thành Thần, Thánh thoát khỏi mọi sợi dây trói chặt trong tâm thức phiên luân?...
          Ngoài kia hình như đã sang xuân, những nhánh mai vàng đã khai nụ long lanh, và gió mát vương vương trên cành, lòng bình yên như sóng lặng...
          Có triệu nỗi mất mát cũng chẳng bằng một chiều bình yên, nắng ươm vàng phơi phới trên lá đang ủ bóng tà dương... Bình yên như mộ địa... Có phải, khi bình yên trở thành mộ địa, thì mọi ràng buộc tất cả đều trở nên mong manh?...

          Hết.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2006 05:10:30 bởi huyennguyen >
          #20
            huyennguyen 23.01.2006 05:29:03 (permalink)
            Nếu Ngày Mai Tôi Chết.








            Nếu ngày mai tôi chết...
            Thì mọi hiện tại, quá khứ, tương lai đều trở thành viễn tượng?
            Thì ám ảnh, mê vọng, hư huyễn trả về cho hư phù áo lụa thinh không? Và mênh mong như biển?
            Thì trần gian này bươn chải vẫn tháng cùng ngày, mọi người vẫn điềm tĩnh đi qua nhau như nỗi đau cứ ngàn năm nín lặng trong nỗi lặng vĩ thanh mơ hồ, chỉ thấy được, nghe được mà chẳng thể thốt thành lời? Dù chỉ một lời?!
            Nếu ngày mai tôi chết...
            Dứt bỏ cả tình yêu mới ươm trên đôi tay nâng niu quý trọng với ngàn vạn đam mê như lửa cháy trong chiều? Hừng hực xông xênh?
            Vĩnh quyết cả những mong chờ vào những cuộc đổi dời của hy vọng loé lên, chợt tắt tạnh như cơn mưa rào của mùa hạ Sài Gòn bấy nay...?
            Chặt ngang chém đứt cả mừng vui, tủi hờn, thăng tột của tinh anh đang mong muốn phát tiết cùng độ của chênh vênh cho ra chênh vênh cùng độ?
            Nếu ngày mai tôi chết... Mà tại sao?
            Vì lẽ không sống đặng nữa rồi khi vùn vụt những trần ai cứ giăng ngang ngã về bến mơ nơi thiên thai đào mận oanh ca én liệng truông ngàn phân vân...
            Vì lẽ những mơ ước khi đi đến tận cùng, chỉ là những trí nghĩ kết tụ bởi một sát na tích tắc, để một tích tắc sát na lặng lẽ chia lìa cắt xẻ vì những ảo mộng như mây giữa buổi chiều gió lộng ven con đê làng mượt mà có mục đồng ca khúc đồng dao hồn hậu thuần nhiên?
            Vì lẽ những bọt nước tạo ra từ làn hơi thở của con cá kia đang tung tăng giữa hồ rộng, thoáng lên, kịp xoè nở một khe cửa kín mít bịt bùng của những bí mật tàng hình trong giấc ngủ thâm sơn của cùng cốc u mê não nùng khánh tận cạn khô...? Mà ý nghĩ lớn lao quá, không xua mình qua nổi khung cửa hẹp của thuần phác đạm nhiên u tịch miên man...?
            Vì một lẽ không còn thể sống...
            Vì một lẽ, nếu tôi sống...
            #21
              huyennguyen 23.01.2006 17:49:12 (permalink)
              Lệ Mênh Mông.








              Lệ đã dâng bờ môi mắt, em về khóc khúc tiêu tương. Và đầy vơi vũ điệu đoạn trường, anh đi mãi không còn về kịp nữa. Gío tàn phai thổi ồ ạt xô tràn trên nội đồng bạt ngàn của tình yêu đôi lứa. Hôm nay buổi chiều lên rất vội, có phải là tình tắt lửa lúc đêm khơi? Ai vỗ nhịp cho tim hồng thiêm thiếp ngủ, gối đầu về vùng quên lãng yêu thương.
              Nếu sự chia tay là giữ tròn mộng vô thường thì trái tim có lẽ riêng để thức và ghì giữ niềm tây. Oan hồn lạc lõng khóc cười bỗng vu vơ khôn cùng lí giải. Vậy lẽ nào cho lối đi ta? Lối đi em? Lối đi đời? Lối đi Đạo? Lối Không Tên?
              Mênh Mông về níu gọi Bình Minh bên hiên vồn vập, mà Bình Minh vẫn ngủ sâu trong âm thầm ẩn núp ở tận cùng cốc u tịch xa xôi, mà bước chân của người tỉnh trí chẳng cách nào để lạc đến những đoạn chênh vênh chông gai như rải thảm lửa, tạt dầu sôi để bắt gặp một khoảng khắc chới với nào lơ lửng giữa dạ trường tối mịt chẳng rõ mặt người. Có hay không một khuôn diện thật của Ngày và Đêm? Của Trầm Thống và Thăng Hoa, của Tịch Hạp và Xuyến Xao, của Trường Hằng và Đoản Mệnh… ???
              Khôn hàn.
              Cuồng loạn như mê.
              Thiết thê .
              Đê mê không thật.
              Tất bật.
              Phơ phất im lìm
              Lim dim.
              Về tim ngủ muộn
              Vỡ vụn…
              Những đau đáu riêng thân…
              Chào em giữa lúc hương yêu còn lơ lửng thơm môi và ủ quyện tóc răng. Sơ ngộ là đã chào vĩnh quyết trăm năm? Lòng hang động khép cánh cửa cho lữ thứ tình si còn mãi đỏ mắt trông chờ vào phép lạ của Nam Kha hòe huệ phiêu du…
              “ Xin chào nhau giữa trùng dương
              Tìm nhau giữa chốn đoạn trường bấy nay.
              Em về vốc nắng đầy tay
              Bỏ cành xuân chết còn say men tình…”
              #22
                huyennguyen 25.01.2006 19:03:47 (permalink)
                Hoài Mộng Chiều...






                Tỉnh dậy sau giấc ngủ vùi từ ban trưa, anh ra ngồi dựa vào khung cửa mở lửng, bâng khuâng đốt thuốc. Mấy nhà gần bên đã tất bật đón xuân, đang ríu rít tiếng trẻ nhỏ đòi quà, nghịch ngợm bên mấy cành hoa bố mẹ mua chưng dăm ngày Tết. Nhìn lên, trời buổi chiều lang thang mấy cụm mây bông lãng đãng, và giàn hoa vàng trước nhà anh bỗng nở nhiều quá đỗi, rơi cả xác lá úa lên mấy cội sứ kiểng đang đơm hoa đỏ hồng rạo rực... Hai màu gần như là màu nguyên thủy, trông thật chỏi nhau, và anh bỗng thấy vui vui...
                Nhà đối diện, bật đĩa Bảo Yến, giọng cô ca sĩ ấm nồng chan chứa như dải đất miền Trung quê cô. Và quê anh. Anh gắng bình lặng để nghe:..." Ở hai đầu nỗi nhớ, yêu và thương sâu hơn. Ở hai đầu nỗi nhớ, nghĩa tình đằm thắm hơn..." Ở hai đầu nỗi nhớ! Mà thật, là bây giờ, khi anh đi xa lắm rồi, có những buổi như buổi chiều nay, hương xuân phơ phất đến gần, mơn man trên môi mắt, anh bỗng giật mình. Không phải là cái giật mình như kiểu nghệ sỹ, ồ nhỉ, màu xuân đến rồi! Anh vẫn biết mùa đầu năm đã tới qua sự xôn xao mỗi sáng đi làm, mỗi tối về muộn, thấy người ta hình như ra đường sớm hơn và ngủ trễ hơn. Vẫn biết, vì anh không hẳn là con người hoàn toàn của công việc, mà vì hình như anh không muốn nhớ đến xuân...
                Không còn muốn nghĩ đến xuân nữa. Mùa xuân đã chết từ lâu trong anh, như bình yên đã chết từ một hôm nào anh nhìn đoàn xe tang tiễn mẹ, tiễn cô của anh đi trong một sáng xuân kia...
                Mảnh đất miền Trung đó vẫn còn chan chứa như chưa từng biến cố. Vẫn khắc nghiệt như chưa từng được hồng ân từ Trời. Và vẫn nghèo nàn mãi dù những người con anh hoa của nó đã dạt bốn phương trời, lừng vang tăm tích...
                Anh ngồi hoài, trong luồng suy nghĩ nhanh như ánh sáng sao băng, anh chợt thấy buổi chiều hồng lên chút nắng, cái màu hồng câm lặng bất cần nhưng thiết tha đậu trên lá miên du bao hoài mong vĩ thanh... Màu hồng ấy nói với anh biết bao điều về cuộc phiêu ngộ chênh vênh của anh với đời sống...
                Anh gặp đời sống qua cái nhìn sắc lạnh như gươm Can Tương, kiếm Mạc Tà và lãng đãng như tiếng đàn hồ cầm ai bi của một gã xẩm mù hè phố... Anh không muốn hiểu nữa cuộc đời... Anh gặp trong cuộc đời biết bao hạnh ngộ, bao người tốt bụng tài năng, bao thằng dối trá đểu cáng, thâm hiểm, cả những loại người đã chết anh cũng gặp trong những giấc chiêm bao... Nhưng anh không muốn nữa, không muốn còn thấy ai trong cuộc đời mình... "Cuộc tương phùng túy ngọa chén Nam Kha" ... Câu thơ của ai nhỉ? Vương Bột chắc? Anh cũng không nhớ nữa, vì 1 thời gian dài anh không bao giờ để mắt đến, để tâm vào kiến thức. Cái trò chơi con chữ vung vít với đời, Hư Phù thấy sợ! Siêu thực khốn cùng!
                Anh lại vẫn ngồi hoài. Một người đàn ông ngồi hoài, hoặc ngủ gục, hoặc bình tĩnh thì phải có điều kiện, anh nghĩ thế, là mọt chén trà ấm và một hơi thuốc với khói lòng vòng u uẩn. Từ lâu anh quen với u uẩn, những khuất khúc giấu mặt vào đêm tối mênh mông như lu mờ nhật thực thiên hà... Cả thiên hà, không riêng Trái Đất tươi xinh, với 70 phần trăm là nước trong lành...
                U uẩn thật ra đối với anh như là người bạn hiền khuất mặt từ sau những bận chia xa muôn ngàn sơ thủy. Anh cứ tiếc hoài vì người bạn thân ấy đã đi xa vĩnh viễn, nhưng giá người bạn ấy đến chưa chắc anh đã có thể cầm nắm được điều mà anh cảm nhận được từ những riêng tây đã vất vưởng phố chợ thị thành.
                Anh cười hoài một mình. Ngày mai đã là 29 Tết. Năm nay chẳng chịu có 30. Để cái Tết tới nhanh hơn. Và anh cảm nhận được mùi hương váng vất của mùi Xuân mới lảng vảng quẩn quanh.
                Cô đơn không thể là cô đơn khi mùi vị của nó chỉ lảng vảng. Mà thấm đẫm. Anh thường chịu sự hòa tan như mật ngọt của cô đơn khi đêm ôm anh trong sự im lặng mỹ lệ... Anh bất chợt thấy mình không cảm nhận được gì hết ngoại trừ sự u buồn miên viễn đang bám chặt lấy mình. Xuân đã đến rồi kia!
                Cô đơn như lụa. Cô đơn như em. Cô đơn như anh. Cô đơn như là sự phủ định tuyệt đối vẻ hào hoa mà kiếp người phủ quanh lấy thân phận mình. Anh không thể biết được chính bản thân mình đang cần gì từ những ngày mê mải lao vào kinh doanh như một chú bò tót mù màu hung nộ?
                Anh ngồi mãi mà buổi chiều chưa chịu tàn, ráng chiều cứ vòng vèo trên phía xa xa...

                (còn nữa)...
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2006 15:41:45 bởi huyennguyen >
                #23
                  huyennguyen 12.02.2006 13:23:21 (permalink)
                  Đêm Mười Bốn…
                  - Viết cho một đêm…-






                  Gọi điện. Nghe giọng thằng bạn thân vui vẻ: “Ta đang ở Trung Nguyên.” Quán quen. Aò lên mất gần 16 phút. Đã thấy đầy đủ bá quan văn võ. Thoáng chút buồn. Có một đôi mắt nào như lửa ấm từ xa. Chống chếnh như say. Say thực?
                  Đêm 14. Tầng 6. Thành phố nhìn từ trên cao như chật hẹp trở lại, mỹ miều trở đi… Câu chuyện không đầu không cuối, vô thưởng vô phạt trôi chầm chậm tựa đêm lung linh giữa không gian chới với lưng chừng…
                  Nhìn mắt thằng bạn như cười, chợt giật mình: “ ừ! ra thế nhỉ?” Cái buồn như thẳm sâu cháy tí tách tim hồng gã trai lãng đãng… ánh mắt như vẫn dõi theo từ đâu đó … Nhìn ra phía bên kia, những cội hoa sứ nở khoe màu hồng phơn phớt bên bancon, in thành những khối khi sau lưng là bầu trời…
                  Có người ra về, tiễn cô xuống đến lầu trệt, nhìn nhau cười vui, lại như thêm chút gì bỡ ngỡ. Lên trở lại, cầu thang như dài ra dưới chân bước nhẹ hẫng… Có khi nào, bước chân hụt bậc cấp, té ngã không tôi?...
                  Vẫn không gian ấy, câu chuyện cứ dài ra, 2 cô gái còn lại ôm vai nhau như sẻ chia hơi ấm giữa cái lạnh se se mơn man thổi nhẹ từ 18 thước cách mặt đất; và hình như thằng tôi cũng thấy cái lạnh vân vê quanh đôi bàn tay im lặng lóng ngóng. Rời quán, 3 xe thành hàng ngang lướt giữa dòng xe cộ chen chúc ồn ã của một tối thứ 7 ngày trước Nguyên Tiêu… Người Sài Gòn hình như tối nay xuống phố đông hơn, đẹp hơn. Tiếng cười vang dài ra sau… Bỗng mấy vần bay vút qua:
                  Cô đơn như dệt mộng trên cành
                  Em không về trái nhớ đành hanh
                  Kể từ khi ấy không chịu chín
                  Mình tôi khư khư mãi yêu tin…
                  Quay qua thằng bạn, đọc như không người, gã con trai kia cười nhẹ, đôi môi mim mím như nghĩ điều gì. Không ai hiểu! Mà hiểu để làm gì nhỉ? …
                  Mỗi đứa một ngã, phố bỗng thênh thang. Telephone reng, tin nhắn từ một số máy quen: “ Em đang ở Ký Ức cafe. Và em có 30’ cho anh. Tới không?” - “Sẽ đến.” Rồi vòng vèo qua phố lớn đường nhỏ, về giữa đường lại có thêm tin khác: “ Em qua 409 rồi.” Cafe cóc, đầu ngã tư, hiếm người. Dáng cô gái ngồi trầm tĩnh lặng lẽ, nhìn gã con trai phanh xe gấp gãy, môi cười: “ Anh ngồi đi.” …
                  Câu chuyện chưa bắt đầu, thì đã kết thúc: “ Em hết 30’ cho anh rồi. Em về kẻo mẹ mắng cho bây giờ. “ Cái nắm tay rất vội, và nụ hôn như ăn cướp của gã con trai đã đặt lên má cô trước khi cô kịp tra chìa vào ổ khoá xe, làm má cô hồng như táo chín. “Anh lúc nào cũng vậy.” Gã con trai cười hìhì, lòng vụt tái tê, trong một nửa ánh chớp ý nghĩ. Nhưng vẫn đưa cô về đến nhà trong một con hẻm quanh co. Lần đầu tiên hắn biết chỗ cô ở. Người trong nhà nhìn hắn, đưa tay đóng vội cửa chính. Cô bảo: “Anh về đi. Đường xa lắm đấy.” Gã con trai nhìn chăm chú vào cô, và lại thêm một nụ hôn chớp nhoáng. Lúc chạm vào má cô, hắn nghe môi mình lạnh, rồi bỗng ấm, rồi lại lạnh. Cô đứng nhìn theo…
                  Chạy xe như đua giữa ánh đèn và hàng cây, đầu óc của gã trai bỗng nảy mầm ý nghĩ: “ Tại sao? Là vì sao?” Lẽ nào, mình … yêu? Có khi nào thế đâu nhỉ? …
                  Mải nghĩ, suýt nữa đâm vào đám đông đang đứng ven con đường nối dài từ thành phố về Bình Dương. Đông thế? Chợt biết, hôm nay Bình Dương có lễ ở Chùa Bà. Những đám đông vẫn cứ đứng trên đường về, quần áo rộn ràng, mặt mũi hân hoan lắm thể. Những cặp thanh niên trẻ đẹp chở nhau chầm chậm xuôi theo dòng người. Hình như chẳng ai muốn đi nhanh, trừ hắn. Lễ, Hội! Ngày nào với hắn chẳng là một ngày Hội? Hôm nay có phải không? …
                  Biết bao ngày rồi, sống là sống thế. Mà chết cũng là chết thế. Đôi lúc hình như gã con trai cũng tự hỏi mình: “Mình đang sống hay chết nhỉ?” Quái đản là dù thông minh, cuối cùng vẫn chẳng thể cứu nổi mình như cô đã nói. Lòng kiêu hãnh trở thành một thức vũ khí giết người êm hơn thuốc độc. Lạ! …
                  Con đường rẽ từ quốc lộ về nhà, bỗng vắng tanh, đám đông vẫn đi tiếp mãi, nối đuôi nhau, đèn xe kéo thành một chuỗi sáng lung linh dài như vô tận về phía xa xa… Gã con trai đi chậm, ngang qua nghĩa trang, thấy vui. Hình như có một quy luật: hễ gặp điều gì ít buồn hơn lòng mình, con người luôn thấy vui! Những người nằm đây đã yên chỗ. Họ yên chỗ rồi, thẳng thắn một giấc hồ điệp u nùng thênh thang… Còn mình…?
                  Xe lăn bánh chầm chậm, nhưng gã con trai cũng về đến nhà, ngôi nhà vắng im lặng nằm giữa đêm trong một khu dân cư yên tĩnh, ánh trăng chan hoà bàng bạc dịu dàng thong thả tuôn tràn trên giàn hoa vàng trước cổng rào đi vào nhà. Xốc lại cổ áo, tắt máy xe, và hắn đứng thơ thẩn như thế, cho sương đêm la đà đậu trên vai, ngắm mãi giàn hoa vàng trong đêm 14 đầu năm… Bình yên như hồ phẳng lặng lướt êm, lô xô lan xa…


                  Hết./.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2006 13:28:26 bởi huyennguyen >
                  #24
                    huyennguyen 24.02.2006 19:37:29 (permalink)
                    Cố Chấp...







                    Em hỏi tôi: " Bao giờ chúng ta có thể thôi đi một chút cố chấp? để mỗi người thấy trân quý hơn những tình cảm chân thành?..."
                    Tôi im lặng, nhìn ra đêm tối. Trời nhiều sao lắm. Cuộc tình thế mà đã đi qua được một thời gian. Yêu nhau trong mộng mị mơ hồ giữa những giấc ngủ chập chờn giữa khuya và tiếng phone tay réo rắt thi thoảng rung lên những cung âm dịu dàng. Có thể vì những mộng mị chiêm bao như thế mà tôi và em yêu nhau...
                    Em cũng yêu sao như tôi yêu đêm. Ngàn vì sao lấp lánh miên man như ước mộng đầu và nụ hôn siêu hình từ bóng tối của yêu thương. Bóng tối vẫn ôm ấp giấc mơ yêu của chúng tôi đi lang thang từ hoài mong này sang trông mong khác. Những hoài mong có thể không bao giờ hiện hữu giữa mặt trời chân lý chói lòa. Chỉ mờ nhạt những khung u trầm, gói trong mớ hỗn độn của thất vọng, mệt mỏi và chán nản của công việc và lý tưởng.
                    Khát vọng không bao giờ song hành được với công việc chăng? Nhiều lần tôi tự hỏi tôi.
                    Thật ra, mỗi đêm tôi vẫn sống trong lơ lửng của khánh tận cùng độ và vinh thăng tột bậc. Nhưng liệu điều ấy giúp gì cho tôi? Giúp gì cho em trên hành trình mải miết tìm cho ra lẽ của âm ba cuộc sống?
                    Hành trang mỗi tự thể đi vào nhập diệt có thể chỉ đơn giản là hai bàn tay không. Hai bàn tay không có thể là hai bàn tay trống trơn, hai bàn tay nghèo nàn, cũng có thể là hai bàn tay không cầm nắm điều gì cả chăng?
                    Mà có thể cầm nắm được gì từ những hạnh ngộ, tương biệt như oa tuyền róc rách hoài trôi? Mỗi ánh chớp loé lên trong đêm giông, có phải là cái chớp mắt của lão Trời Già vị thương nhân gian mà tỏ chút ánh sáng để ai kịp nhận rõ đường đi thâm u đang bị sấm sét gió mưa làm lầy lội nhầy nhụa, chật vật?
                    Những vầng mặt trời đã tắt như chưa từng có thật. Chiếc giường mùa đông quá ấm cúng để lôi người ta ra khỏi giấc ngủ u nùng thỏa thê? Và hơi ấm từ chỗ nằm quen thuộc khiến người ta cũng thôi không muốn nói thêm về chiếc giường mùa hạ, chiếc giường mùa xuân?...
                    Lại nói chuyện của tôi và em, ai cũng mang trong dòng máu của mình sự kiêu hãnh kết tụ từ tháng ngày mộng mơ trên siêu thực của kiến thức giáo điều sách vở. Kết trụ không tan. Vì niềm tin quá vững chắc rằng điều mình đang nắm giữ là một bí mật của trí thông minh tuyệt thế và lí trí mạnh mẽ được di dưỡng đúng bài bản.
                    Vì điều nắm giữ mà tôi và em xa mãi nhau sao?
                    Câu hỏi buông ra như một tiếng thét lạc lõng. Lạc lõng...
                    Và em, em ơi, có nghe được tiếng thét từ linh tâm bơ vơ người em yêu?

                    #25
                      huyennguyen 02.03.2006 23:05:58 (permalink)
                      Thư Cũ.







                      Anh ngồi đọc những dòng thư cũ mà cô gửi cho. Những thương nhớ tươi êm của một ngày nào đó đã qua trong đời bỗng tái hiện trong anh những khoảng trời lồng lộng nổi gió, mà anh chỉ là một cành cổ thụ già nua khô héo đứng trước cơn giông sấm bão…
                      Cơn giông, ừ nhỉ, anh và cô đã đến với nhau như cơn giông trong đời nhau. 1 năm. Một năm tròn trịa. Quen nhau và yêu nhau, buồn thương phai tàn cũng tròn trịa một năm, bắt đầu từ một Valentine u hoài. Lúc đó anh đứng trên đầu con dốc nhìn xuống khu Hòa Bình rực rỡ ánh đèn và cô đơn như thổi ùa qua vai anh buốt lạnh. Cô đến với anh, như suối ngát, hiện diện hồn hậu tinh khôi, để rồi…
                      Thời gian như trượt qua tay anh, để rồi một năm trở thành thiên thu kỉ niệm. Mãi không về được. Anh nhìn cô về ngang qua phố trọ, mắt long lanh như thuở xưa, chỉ có mưa ngâu sao cứ mãi giăng trên khuôn mặt người xuân nữ?...
                      Anh đứng tần ngần bao nhiêu buổi trước ngõ nhà cô, cho đến khi cô em út của cô trong một lần đi học về muộn, đã phát hiện ra anh đứng trầm tư dưới cội sứ um tùm bóng đêm, nhìn anh ngùi ngùi. Anh không biết cảm giác của mình như thế nào khi cô gái nhỏ ấy bắt gặp anh, nhưng từ ấy anh không còn đứng đó nữa. Và cô thật sự chỉ còn là cô trong trí nhớ của riêng anh mà thôi…
                      Ngày cô đi, cô viết tặng anh một tập thơ và một tập truyện. Anh đọc qua một lần nhưng dường như lúc đó anh còn chưa hiểu hết cô. Anh chất ngất trong đau thương riêng mình, đớn đau làm anh không đủ thông suốt để hiểu rằng: cô xa anh, nhưng tình yêu của người thiếu nữ vẫn bát ngát như tơ trời, và bầu kỉ niệm chứa chan đã được cô thu gom vào trong những trang giấy thơm viết bằng tay ấy…
                      Gần sáu mùa nắng lạ, anh không chạm tay về vùng hư thực mênh mông. Bỗng chiều nay, rãnh rỗi như một gã phá rối đi ngang, gõ cửa vào những trang giấy đã lên màu, gõ cửa trái tim đã khép vội vàng, của anh. Cô đã đi khỏi Sài Gòn, phố Tôn Đức Thắng như thôi không còn lá vàng bay, Văn Khoa như vắng người, và ly cafe cóc ở quán quen như nhạt thếch trên môi mỗi lần anh tìm về, im lặng ngồi nhìn ra những góc cũ. Cô đã về đâu, nhà cô đã đi hết, chủ của ngôi nhà mới bây giờ là một gã đàn ông mập ú, hãnh tiến qua nước da hồng hào trắng trẻo, râu ria cạo tỉa chăm chút, sánh cùng vợ nhìn như một cô người mẫu quá tuổi lỡ thời. Cội sứ già cũng đã bị chặt mất, thay vào đó là một tấm bảng quảng cáo to tướng về cái tiệm uốn tóc sẽ mở nay mai. Cô đã đi, mọi ảnh hình của thời ấy gần như bị mất mát hết, mà sự thay thế chỉ làm anh càng hùn hạp tiếc xót vô ngần…
                      Thế mà đã qua sáu mùa. Trầm in trong những sum suê của khu vườn kỉ niệm tràn ngập, anh soi thấy bóng mình thơ thẩn dưới hây hẩy nắng vàng bên sân trường đại học, với mọi khoảnh khắc hân hoan, bấn loạn của những gặp gỡ và buổi chia tay thinh lặng dồi tung những con sóng bạc đầu thành bão tố ném ra khơi gào thét biển thẳm yêu thương… Và cội hoang vu rớt nhịp im lìm ôm anh trong vòng bình an siết chặt chết lịm vắng lặng muôn ngàn ái ân thuở nọ… Rồi mạch nguồn khiết thanh âm ỉ cháy, dai dẳng nhấn, tung anh trên triền bờ mấp mô những bất hoà phiến loạn âm mưu quy hồi…
                      Chiều nay, anh lại lần giở những dòng chữ tròn trịa dịu êm quyện trong màu mực xanh hiền hoà như người con gái ấy, để đùng đùng sấm vang chớp loé dậy nổi, rít lên những tràng âm thanh kì dị không rõ gốc cội ngọn ngành, từ sâu thẳm đáy ruột gan anh. Chiều nay mưa đầu mùa giăng hạt, níu bước chân anh ở lại bên hiên nhà, thả lòng tràn xô theo chân những vầng mây quá vãng lãng đãng mơ mộng kết hình kỉ niệm khôn cùng dở dang… Anh nhìn ra màn mưa mỏng manh, tình cô và anh, phải là như màn mưa này, mong manh và quyến luyến thiêng liêng? Mật ngọt phụng dâng và trái đắng ưu tư riêng dành cho những xao động đầu mùa, như một cuộc vần xoay cơ cầu? . . .
                      #26
                        huyennguyen 26.03.2006 22:58:27 (permalink)
                        Thư Gửi Yêu Thương







                        SG ngày mưa nhiều tháng…
                        Tuyết Nhạn!
                        Nguyên đành lỡ hẹn cùng em. Đã thôi không còn nghĩ nhiều về tất cả. Có vạn điều băn khoăn cũng không lý giải hết những ước mộng đẹp như mây ngàn bay chiều gió lộng tại sao phân ly. Nguyên đã chết mất rồi.
                        Hôm nay, giữa đêm, chọn đúng giữa đêm để mà thấy là giao thừa của một điều gì. Giao thừa nghĩa là đã hết. Hết là hết tất cả?...
                        Từ ngày hoa kia còn phong kín những nụ cành mong manh, và gió mưa chưa làm tan tác những cành e ấp, thì kẻ tình quân đã lội trên đầu con sóng bạc ngoài khơi xa bão tố để ra đi. Nhạn ơi, làm sao đếm hết những niềm riêng chôn chặt từ đáy lòng kiêu hãnh của gã con trai ngông ngạo hạo cuồng? Tình yêu là một điều vĩ đại biết bao nhiêu thì lòng riêng của gã con trai lang bạt cũng lớn bấy nhiêu. Tài hoa mà làm gì khi yêu thương không trọn? Đếm những lá vàng rơi mới thấy tàn phai nở hoa miên viễn… Hoàng hôn đã đến mất rồi và bóng đêm sắp sửa ùa vào những nẻo đời vốn đã quạnh hiu từ lúc không nhau…
                        Em thôi đừng nhận lỗi về mình, tất cả mọi điều không còn làm thay đổi được gì nữa ngoài những ăn năn khôn cùng, của cả hai…
                        “Thôi em hãy về, mối duyên đầu nhạt nhoà như khói mây, thôi em hãy đi để anh lại một mình trong xót xa, chờ cơn mưa đến, xoá đi nỗi đau triền miên. Ưø, thôi em nhé, ta chia tay nhau từ đây.”… Chiều nay, đứng trú mưa bên hiên và nhìn đôi chim sẻ gầy già nua co ro bên mái tole nhiều hoen gỉ, bỗng thấy chạnh lòng khi nghĩ về những yêu thương cuồn cuộn sục sôi mà tắt tạnh mau mau. Nhiều khi cả cuộc đời con người chỉ có một cơ hội để yêu cho hết lòng. Và anh cũng không còn ân hận gì cho ngày tháng đã qua.
                        Mùa mưa này nữa, là mùa mưa thứ mười Nguyên ở đất khách. Những mùa mưa, chỉ làm cho con người thêm thối ruột thắt lòng… Không thể nói hết vạn lời chỉ với một tấm giấy mong manh nhưng ít nhất con người còn có lòng tri ngộ đơn sơ mà ấm áp. Nguyên hẹn cùng Nhạn kiếp sau. Nguyên chỉ có một cuộc đời để sống, và cuộc đời ác quỷ này không thể sánh đôi cùng loài phượng trên trời cao. Thôi đành lỗi hẹn Tuyết Nhạn ơi!
                        Cái giây phút thăng hoa của mọi điều trên cuộc thế phiêu linh chỉ là một giây phút thôi và vì những tơ vương mong manh như thế mà đôi khi con người sống cả đời có thể xem là trọn vẹn. Nguyên đã quá đủ đầy khi ra đi. Nhạn cũng không nên tự trách mình! Nguyên lại là Nguyên và Nhạn lại là Nhạn thôi, thênh thênh đôi cánh nhỏ trong mịt mù trời tuyết giá mà cái tên Tuyết Nhạn cũ Nguyên tặng xin Nhạn giữ làm kỉ niệm cho mối tình, vụt trôi như viên ngọc quý trên tay nâng niu đã lỡ chìm sâu dưói đáy bể trùng dương tình vô tận lênh đênh…
                        Vạn điều khổ đau, đều khởi lên từ một ánh nhìn, một nghĩ suy. Hôm nay Nguyên đốt tàn tro kỉ niệm, là để về tử tận ươm mầm tái sinh. Cánh thiên nga đã tắm trên dòng sông thế dương, để rồi vù bay giữa những chân trời xa mờ, tinh khôi thân xác mà dấu vết hiện diện có chăng là sóng nước lao xao, một bận, và yên lặng ngàn ngày… Thiên nga đã bay về trời, cuộc tắm táp giữa dòng, chỉ là để về non khơi xa khuất viễn phương, giấu lệ ngàn năm tuôn dài trên những vùng xa ngái… Phải không Nhạn yêu thương của Nguyên?
                        Hẹn Nhạn từ muôn kiếp và ly biệt từ nay cũng là vĩnh quyết ngàn ngày, xin Nhạn bảo trọng! Khi quyến luyến vẫn còn rưng rức trong con tim máu đỏ, và khi lệ yêu thương vẫn nóng hổi mắt người, ta nắm tay nhau lần cuối. Và Nhạn ơi, hôm nay, Nguyên hôn Nhạn lần tử biệt trên cánh thư trắng nhỏ bé này. Mây trên cao, nước dưới thấp, có gặp nhau và quấn quít một độ, có yêu quý khôn cùng cũng là cách biệt thẳm sâu. Nước ngàn năm trôi hoài ra biển lớn. Mây suốt đời kết tụ đỉnh yên hoa. Oâi, mối tình mây nước, đã cố ngăn dòng huyết lệ chảy thầm ngược ngạo bến môi răng, vẫn nghe ướm máu trên hai tà nhật nguyệt phân bôi, vẫn thắm tươi màu lụa bạch trong ngần thanh khiết chấp chới bay giữa những mùa gió lạnh heo mây thu se sẽ… Mượn tuế nguyệt để soi lòng rạng tỏ, mượn tinh vân thay tâm nói cạn lời, Nguyên vắt cạn một lần cho Nhạn, Nhạn ơi!...
                        Ơi Tuyết Nhạn, Nguyên từ tạ cùng người!
                        Cho Nguyên đặt lên môi em thơm mềm mại trắng trinh niềm cảm khái muôn ngần miên man trường cửu. Thôi từ tạ! Em, em ơi, từ tạ… từ tạ… tạ từ…
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2006 22:59:59 bởi huyennguyen >
                        #27
                          huyennguyen 01.04.2006 00:49:43 (permalink)
                          Hạnh Ngộ Và Biệt Ly.







                          Anh thường ngồi ngẫm nghĩ về những hạnh ngộ đã qua.
                          Anh cũng thường nghĩ: “ Tại sao đã có những phương hạnh ngộ, lại có những trời biệt ly? Phải chăng là tại ta, tại mình, hoặc tại cả hai?... ”
                          Khi bước chân, là khi đi bằng cả hai bàn chân diệu tưởng. Lúc nghĩ suy, là lúc vời mơ tùng vấn nghi tâm. Ai biết rằng đâu là hạnh ngộ, đâu là biệt ly? Khi ly biệt, anh thường ngoái nhìn về kỉ niệm. Nhưng anh biết là có trùng lai, ở cuối chân trời. Nên biệt ly có phải là tương ngộ ở một góc nhìn khác của tư tâm?
                          Anh gặp nhiều người trong khi anh làm người. Anh lắng nghe, anh nói, anh cười, anh giao thiệp. Anh ngông cuồng, anh điên loạn, anh quắt quay, và xô bồ bon chen. Anh biết mình phải sống. Anh cười khi nhìn mình xoay mình theo vòng xoay của bụi gió cát lầm. Trùng trùng triệu mộng êm tươi và sấm giật đi qua mỗi lần gặp gỡ và vĩnh quyết. Vĩnh quyết. Anh thường mang tâm sự đi hoang bằng những ảo diệu của hân hoan phiêu lãng trên đầu bờ cuối bãi mênh mông hạo hợp. Lập lại màu xanh của truông ngàn, kiếm tìm thanh bình trong những đớn đau cùng tột ly tan, anh vui như thể mình được hồng ân chiếu cố từ trời. Rũ rượi trong những cơn say là sắc nhọn trí huệ nảy mầm thù tạc dạ lâng lâng. Kìa, hàng cây kia thành hoang lâm đại ngàn, này, bờ cỏ công viên là lá hoa miên trường của đồng dạt hoa trôi ngát thơm nội biếc. Em có về không, anh thấy gió, hát ru người từ những khúc ly tao, em có về không? Anh thấy chiều ráng đỏ lừ như mặt kẻ dại điên, khi lên cơn động kinh co giật khủng khiếp từ những đột biến dị bội nhiễm sắc thể làm người. Lùng sục mải mê trong luồng ánh sáng loà chói che mờ mọi đường nhìn ngó, người này thành kẻ khác, cái nọ thành sự kia, hỗn loạn không biết mấy chừng. Thì còn hạnh ngộ nào, biệt ly chi, cho những tầm bay của phân định rạch nát những luống cày trồng cội cỏ cây hoa lá xinh tươi? Tuyết bỏng và lửa tam muội có hý lộng trộn hoà chung đụng gói ghém thành một giuộc như nhau? Trời này Đất sụp đổ dính chặt vào nhau quyến luyến chẳng muốn chia lìa. Ơi là say với tỉnh, là thực mộng hồng hoang miệt mài chiêu dụ bằng những vầng hào quang loáng ngợp ánh vàng của thiện ác, giả chân lồng lộng chan tưới rải thảm dị hình kì tướng phong phiêu liễu tận …
                          Hạnh ngộ? Anh gặp cô, rồi nhiều cô, cô nào cũng vậy. Biệt ly, anh giã từ cô, rồi còn nhiều nhiều người khác. Biệt ly nối tiếp những lần hạnh ngộ? Là hạnh ngộ phục sinh sau cái chết ở cây thánh giá? Uổng oan duyên nợ bình sinh chỉ thề biển biếc, non xanh, rồi lại xanh non biếc biển chỉ thề? Cuối cùng rằng, bờ dị mộng nằm ở ẩn dưới khe mương gò bụi nào mà lại tiếp diễn những trường đoạn nhiễu loạn không ngừng, và chẳng thể phân biệt đầu cuối như thế?
                          Trả lời được thì anh đã không nghĩ về hạnh ngộ với biệt ly làm gì. Trả lời được, có thể anh đã về Niết Bàn xa xăm mà nhảy múa hát ca, đến Vườn Địa Đàng mà hái trái cấm mật ngọt, về Thái Hư cõi mà chắp tay trước ngực rũ dáng phất trần, còn đâu vần xoay mãi nơi này, chăm chăm những đêìu điên khùng rồ dại cho thiên hạ cười chê khinh tởm? Cho cuộc lãng du trị giá liên thành?...
                          Gỉa dụ, anh nghĩ, hạnh ngộ mà là một dòng suối trong veo thì biệt ly là con sông lũ cuộn? Thế dòng suối trong veo kia có chảy về con sông đục sóng? Và rồi sông đục sóng chẳng ngấm vào đất, chẳng thăng lên cao, để lại làm thành mạch nguồn cho mọi bờ gốc cho dòng suối trong veo? Oà, thế hoá ra lại lòng vòng đấy! Con sông, dòng suối phải chỉ là những cái tên cho vui tai, như giá mà ngày xưa người ta gọi con dao là cái thớt, thì hôm nay chúng ta đã chẳng gọi cái thớt là con dao? Có phải tội là lỗi từ chín vạn ngàn trùng thiên, thập phương hương quốc độ khuất mặt?
                          Càng nghĩ ra càng vớ vẩn, và hình như càng như bị mê muội trong con lốc hình cái phễu khổng lồ hút cuốn trăm ngàn loài con, loài cỏ…? Lay tỉnh lại, còn sót chút phấn hương thừa của cơn mê, thấy nồi cháo kê kia còn chưa chín? Thì hạnh ngộ đâu rồi? Mà biệt ly nào mất dạng? Kẻ trở nên cùng tâm, cùng ý, cùng tài, cùng bần khánh kiệt thì cùng tận thênh thang, sa mạc lắng chìm bão cát và lặng im nằm trong ráng chiều đỏ rựng ngân nga dãy nhấp nhô của hiển minh ý tứ, ngoại ngôn?
                          Bế bồng hạnh ngộ trên tay
                          Ru biệt ly ngủ qua ngày mù sương
                          Em đi suốt những con đường
                          Phong lưu rớt giọt huê hường đền ơn…
                          Này tình giữa chốn hà sơn, này mê này mộng bóng vờn trên cao, này xưa rủ bóng leo sào, này nay tiếng mẹ đi vào dư âm?
                          Đi vào dư âm rồi, là cái chết của tự thân mỗi chiều xế ngả.
                          Và mỗi chiều xế ngả, lại hẹn một ngày nắng lên vàng bờ dậu cho lũ trẻ con rình bắt những cánh chuồn chuồn mấp mé cánh đùa bay? …
                          #28
                            huyennguyen 04.04.2006 00:22:02 (permalink)
                            CHỦ NHẬT







                            “Chủ nhật buồn, ôm một vòng hoa lê thê…”
                            Lời bài hát nào của Trịnh, hay là lời nào cho ta trong buổi chúa nhật nay?
                            Chủ nhật buồn, ôm một vòng sâu đê mê…
                            Chủ nhật biết bao nhiêu rồi, chủ nhật nữa. Nhớ thương vùi trong im lặng đễnh đoãng ướt nhoà. Rêu kỉ niệm hàng nối hàng trên bờ dậu lòng hoang, hòng bám víu một ánh xanh xao nào sót lại mớ rong trôi?
                            Thư tình xanh ngát hương còn thơm thoảng, mà lệ tình ngất ngưỡng vào thiên thu. Mùa nắng cũ giữa hai hàng phố đông, mùa mưa xưa trong một chiều ly loạn, chỉ là một ngộ nhận đau thương? Về quán dốc, nghe đời xiêu lỏng lẻo, để say khướt mối tình hoài vọng ngửa nghiêng?
                            Ngửa nghiêng là gì khi mặt đất dưới kia cách xa mười tám thước? Là nghiêng ngửa hay là lơ lửng tầng không bay? Nhìn ra phía bên kia cầu bắc nhịp, bờ sông đêm còn thấp thoáng những con thuyền. Chủ nhật nào đã đón đợi nhau…
                            Em vẫn em mà anh cứ là anh, này hoà âm du mục thảo nguyên xanh lả lướt, này cuồng loạn nhịp đèn màu với khúc rock xoay mau… Nếu em làm cho nửa cuộc tình đau, thì nửa kia dành cho bờ huyên náo. Gõ bàn phím ồn ào để cất tiếng mua vui? Chiều lỡ nhịp trăng về lay giấc mộng, chân lý nào ngớ ngẩn dệt bơ vơ. Con ốc kia se cát vùi giữa vỏ vôi màu bạc, để ngậm kết chuỗi tháng ngày hoá ngọc tím phụng dâng? Sự biến hình đi trong vòng cung tròn màu nhiệm, hay là sự giả dạng lấp liếm những sói lang hung hiểm dị thường? Mà phép màu nào cho sự kiêng dè những cung nhịp yêu thương? Hòn đá mỏi mòn vì những giọt nước gian manh cứ tha hồ đục khoét qua tháng với ngày, thì bé nhỏ mỏng manh nào có phải là vô tội gian nan?
                            Đò ngang nào lội suốt những quãng sông, để một hôm gác chèo buông theo lưu thuỷ? Tàu viễn dương nào gồng gánh những ba đào mặt bể, để một hôm về náu ẩn một bờ vịnh lặng yên? Trên tất cả, những thuỷ lưu vẫn chảy, những dòng trôi chẳng ngừng nghỉ một giây. Mọi vẫy vùng có phải chỉ như một anh hề trên sân khấu hoá thân vào những động tác múa may? Màn nhung khép và mồ hôi rơi ướt đầm trên khuôn diện nửa méo nửa cười. Điều trác việt tệ hại nhất cuối cùng cũng chỉ dựng lên một màu huyền bí vô cùng núp né đằng sau những chiến thắng giả tạo của những gã khờ hoang tưởng. Tất cả đều đã đến, một tích tắc vạn đại! Nếu không có gì được thì chẳng có lý do nào để có thể gọi là mất. Cái còn lại thật sự chỉ mang một tư biện hùng hồn: Tôi là những gì còn lại.
                            Bắt đầu là những hỗn mang siêu hình, để những luống cày suy nghĩ in hình trên mặt ngôn ngữ dấu tư duy. Những rạng đông náo động báo hiệu cho những ngày chết chóc nối dài khi triết lý lên ngôi thuyết tại. Bờ ruộng mông mênh bị tràn lấn xâm thực bởi cỏ dại mọc huyên thuyên? Ta chợt thấy mình thành kẻ tha hương khất thực những hạt-cơm-phù-du của đời sống. Vụt thấy mình nhớ Thomas Wolfe: “You can’t go home again” – Mi không thể trở về quê hương được nữa! Khủng hoảng trắng trợn ù té chạy trên những cơn gió trống rỗng hụt hơi chết lịm đồng hoang…
                            À, này em, hôm nay là chủ nhật. Một chủ nhật đồng trinh như chưa từng bị vùi dập bởi những suy tư quằn quại điên loạn của anh giày xéo nát nai. Sự đè nén đã bung nổ với sức công phá của hạt nhân nguyên tử. Kẻ đem ngày bình yên ngơi nghỉ của Chúa Trời ra làm tấm bình phong cho những sôi động giả tạo dối lừa. Tuổi trẻ đưa anh qua những cánh đồng kiêu hãnh, và đứa trẻ vẫn lớn từng ngày, dù tiếc nuối tuổi thơ qua. Đến một hôm nào mọi tủi hổ khi được biến hình thành đứa trẻ ngậm bầu sữa mẹ chết êm ái dịu dàng trong anh, thì bầu trời hiện ngời những mật địa chói loà. Thế đấy, muốn làm một đứa trẻ lại phải bước qua mảnh chiếu con của tuổi trẻ rách nát tả tơi. Nhưng cô đơn lại dịu ngọt như trái cây chín mùi ở Vườn Địa Đàng, mà hiu quạnh là bạn bè chót vót tận đỉnh núi trơ vơ…
                            À, này em, hôm nay là Chúa Nhật, một Chúa Nhật thơm đắng vị cafe trung trực đen ngòm như lỗ hổng vũ trụ. Từ màu đen huyền bí, vang lên một tiếng nói như trong giấc mộng: “Tôi là Chủ Nhật, anh hãy lên đường ngắm nghía Tôi Như Là. Đường đi của anh không có chỗ cho thống khổ, cho hi vọng, để xứng đáng được gọi là một con đường. Một con đường chênh vênh với chứa chan bàng bạc những cô liêu dệt gấm lót phủ dưới chân và những hòn than hồng đang được cời lên nóng bỏng. Nhưng, mi hãy lên đường đi, tên si ngốc! ” …
                            Anh giật mình!
                            Ồ, không, em ạ, giấc mộng tan rồi, như bọt nước, để anh biết hôm nay là Chúa Nhật và anh đang ngồi trong im ắng giữa khuya mà vạch lên giấy dạng hình của một Chúa Nhật không tên. Một Chúa Nhật anh đã từng hình dung nhưng chưa bắt gặp bao giờ…
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2006 18:08:30 bởi huyennguyen >
                            #29
                              huyennguyen 19.05.2006 18:17:53 (permalink)
                              del by HN.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 23:36:19 bởi huyennguyen >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 43 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9