RE: Văn HuyenNguyen.
-
11.07.2006 19:59:30
Điên và Thơ và Nàng...
Jean lủng gối, tóc lang thang lạc lối, hắn vào công ty, tay vẫn đút túi quần, miệng cười hớn hở. Ông già tóc bạc ngồi ở cuối góc phòng, bảo hắn: "Em lên hồ sơ thanh lý luôn tờ 1359 nhập sản xuất đi, Trang nó đang chờ". OK gọn lỏn, bật máy, gõ phím lười nhác. 10' xong, cho in một loạt, thả bộ tành tành xuống dưới lầu, ngồi bâng quơ hút thuốc dưới gốc cây phượng nhỏ trước sân công ty. Tán dóc ầm ĩ với tụi công nhân về Woldcup. Giải lao 15', 2 lần một ngày, sau 9h30 sáng và 14h30 chiều.
Lại là ông già tóc bạc: "Nguyên, bill lô hàng xuất của NYK thứ 3 đâu?" Không quay lại, vẫn gọn lỏn: "Hộc bàn em, ngăn thứ 2". Ông già dường như quen với kiểu nói của hắn, không hỏi thêm.
Hết giờ giải lao. Sân cỏ đầy nắng tươi nhảy múa. Khuôn mặt đăm đăm trở về. Hai tay đưa vòng sau gáy, hơi ngửa mặt, hắn cười nhếch. Thế này chắc mai nghỉ nữa rồi, còn chuyện gì đâu mà làm?
Chán như gián, hắn không thấy nhỏ con gái chạy len lén phía sau, quàng tay ôm vai hắn:
- Hù!
Giả vờ giật mình, hắn cười to: "Không học bài trốn ra đây chi?"
- Học hết vô, ra đây tán dóc với "chú"!
Chú, hắn hừ mũi, mi cũng 16 tuổi rồi, nhỏ nhoi chi nữa? Con bé, mắt mũi thanh tú đều đặn, bàn tay thon dài trắng trẻo che miệng cười hích hích: "Bữa nay buồn quá nhỉ?"
Ậm ừ, hắn đang nghĩ về cuộc gặp gỡ của hắn với con gái bà chủ mảnh đất mà công ty đang thuê. Hắn gần 30, cô nhóc cứ gọi hắn bằng chú. Những câu chuyện không đầu không cuối rất ngộ. Mà vắng con bé hắn cũng thấy thiếu thiếu. Ngày nào không có việc vào công ty, nhất định thế nào ngày mai cũng nhặt được mảnh giấy nhỏ dưới gốc phượng: "Chú đi đâu?"
... - Bữa nay buồn quá nhỉ?
- Ừ,...hử?
- Sao thế?
- À, nhớ tiên nữ.
- Đẹp không chú?
- Chẳng biết.
- Sao gọi tiên nữ?
- Vì đẹp.
- Chú bị khùng hả?
- Hả,...ừ, khùng...
- Tiên nữ là gì?
- Là khuynh thành mỹ nhân, là thiên tiên giáng hạ...
- Khó hiểu bà cố!
- Hiểu được thiên hạ đâu có điên loạn như hôm nay!
- Thế chú có hiểu hay không?
- Hiểu, ờ, không...
- Sao lại nhớ? Nhiều không?
- Đi rồi, bỏ ta rồi, bỏ cả thế gian rồi, lâu rồi, nên ngồi nhớ, không nhớ không sống được...
- Ghê thế!
- Ghê thiệt, đại nạn đó.
- Chú biết đại nạn sao cũng không thoát được?
- Ta cũng có trái tim.
- Thế thì ngồi nhớ thôi à? Không bày tỏ đi chú!?
- Ngày nào cũng gửi thư cho nàng, thắm thiết lắm, "con" không biết đó thôi.
- Bữa nào cho coi ké với.
- Khỏi bữa nào, đọc cho nghe nè:
Mười ba em dáng tiên nga
Mắt đưa tình lạc hồng hoa đầu mùa
Anh về bên ấy thơ chua
rồi anh cười khóc như đùa như điên
Em đi mất cả diện tiền
Em về tuyết quốc một miền lừng bay
Thơ si anh viết mỗi ngày
Tương tư thánh nữ đêm ngày mười ba.
- Hiểu không?
- Hiểu! Dễ ẹt!
- Giải thích nghe!
- Anh chàng yêu cô nàng, mắt cô nàng đưa là sóng động đầu cành, lung lay nhụy nguyệt. Chàng làm thơ tặng nàng, bị thiên hạ kêu đùa, bảo điên. Nàng đi mất, hiện tại chết theo, thời gian không kéo về được. Nàng mà về thì bụi tuyết sẽ bay mù mịt phất phới tung bay. Chà, đẹp tuyệt!... Một miền thênh thênh mênh mông chú nhỉ? Thế nhưng có lẽ cô tiên ấy chẳng về, nên chàng tương tư đêm ngày thương nhớ làm thơ chồng chất. Hehehe... thông minh không chú? Không uổng công chú dạy Văn cho "con", phải hôn?
Hắn nhìn con bé cười, nụ cười trong vắt, ríu ran hí hửng thơ ngây, lẩm bẩm:
- Ừ, chỉ có mấy đứa trẻ như "con" mới thông minh được như thế! Người lớn điên cả!
...