GIÁ TỰ DO - Lê Thị Bạch Nga
GIÁ TỰ DO Lê Thị Bạch Nga Bạn tôi chết đã mười năm, mãi đến nay tôi mới biết tin đích xác. Tai nghe rõ ràng mà lắc đầu quầy quậy, lòng chẳng muốn tin. Trong tim tôi, trong trí tôi, bạn tôi vẫn còn đó với nụ cười hiền rất tươi, mái tóc uốn cao gọn gàng, khuôn mặt chị bầu bĩnh, lúc mào cũng chải chuốt, sang trọng, tôi còn nhớ mãi đôi bông tai hoa cúc màu trắng của chị lóng lánh bên tai… Tên chị là An, Trần Thị An. Chúng tôi cùng học với nhau suốt 5 năm ở trường Dược Saigon. Hồi trước Tết Mậu Thân, chị đám cưới với anh Hiền, người bạn học của chồng tôi. Hồi đó tôi cũng sửa soạn làm đám hỏi, đợi khi ra trường mới làm đám cưới. Nhằm năm Tết Mậu Thân chị ra Quảng Trị ăn Tết với chồng và kẹt luôn ở miền Trung. Chị vào Đà Nẵng ở lại với gia đình chúng tôi 3 tháng… Chúng tôi cùng lớp lại cùng hoàn cảnh, cùng tâm sự, cùng tuổi, cùng trường…cùng kẹt, cho nên đã nhận nhau làm chị em. Chị quí mến ba mẹ tôi lắm và hằng mong ước sẽ đưa ba má chị về thăm ba mẹ tôi “để kết làm bà con luôn thể…” chị vừa nói vừa cười… Hồi ra trường xong, mỗi đứa đi một ngã…Mỗi lần có dịp về Saigon, tôi ghé thăm nhà thuốc của chị, lần nào cũng gặp ông chồng đứng bán thuốc cho vợ… Lạ thật, cái ông mê vợ đến bỏ nghề, đi về phòng mạch lo khám bệnh đi chứ ! Anh Hiền cười tươi: - Tại nghe chị đến, tôi phải chạy qua thăm đó chứ… Bốn năm, rồi sáu năm, rồi tám năm…hai vợ chồng vẫn vậy, con đã hai đứa mà cứ như vợ chồng son, cùng làm, cùng ăn, quấn quit lấy nhau không rời nửa bước… Tôi thắc mắc quá, có hai đứa con trai, chị đặt luôn thằng gà thằng vịt…chị cắt nghĩa: - nhìn đàn gà đàn vịt trong trại mà xem, vợ chồng con cái cứ quấn quit lấy nhau thấy mà vui, tụi này cũng vậy cho nên mình đặt tên luôn là thằng vịt thằng gà… Tôi buồn cười quá, giả dụ tôi mà sinh được hai đứa con trai như chị thì ông xã tôi dành mà đặt tên , thằng Voi Nguyễn Gia Tượng, thằng Cọp Nguyễn Gia Hổ liền…Nói với chị, chị cười: - Chồng Nga dữ quá nhỉ, nhưng coi chừng nhé, voi đó, cọp đó là voi giấy, cọp giấy mà thôi…Chúng tôi ngã lăn ra mà cười với nhau…May quá, tôi sinh được hai cô con gái. Chồng tôi thất vọng, giao cho vợ muốn đặt tên gì thì đặt…Không lẽ tôi đặt là con gà con vịt để được ríu rít bên mẹ và hiền hiền như con chị An…Tôi bèn lấy tên là Mây Bay cho nó thơ mộng, có vẻ trôi nổi mộng mơ. Ngờ đâu gia đình chúng tôi trôi nổi thật… Lập nghiệp từ một tỉnh nhỏ miền trung nước Việt, chúng tôi trôi luôn qua Phi Luật Tân, đến đảo Guam hồi 75, rồi tấp vào camp Pendleton ở California…Rồi trôi nữa đến sông St Laurent của thành phố Montréal gần chỏm địa cầu Bắc Cực này… Đến đây Mây Bay lạnh quá hết muốn bay, nên tụ dưới cầu Jacques Cartier biến thành cục nước đá. Gia đình tôi định cư tại Bắc Mỹ từ đó. Mẹ tôi thường nhắc đến chị, mong được tin chị, các bạn tôi lần lượt bỏ nước ra đi tìm tư do, đến được bến bờ, trông hoài không thấy chị…. Mấy năm đầu nghe chị vẫn mở nhà thuốc, vẫn kiếm bạc ung dung, nghe anh vẫn mở phòng mạch lai rai… Rồi tin tức mất bặt…Bạn bè nói hai vợ chồng giàu lắm, giàu lắm…Tôi cũng mừng cho chị có tiền nuôi con, có vàng để đi vượt biên…qua với chúng tôi…và chúng tôi chờ…càng chờ càng vắng. Mỗi lần nhớ bạn, tôi lại thấy hiện ra trước mắt nụ cười hiền mà tươi của chị, giọng nói miền Bắc của chị thanh tao, vồn vã với tất cả mọi người…chỉ có con mắt hơi bằng, không sâu, con mắt một mí luôn luôn được trang điểm tỉ mỉ, dù là còn đi học, chị sang trọng như minh tinh tài tử…có lẽ vì thế, chị có tiếng đẹp…đẹp mà quí phái… Thật tình chị sống suốt đời trong nhung lụa, những màu áo chị mặc luôn luôn là những màu tươi sáng như Hoàng Yến, Hồng Ngọc, Tím Huế, Cúc đại đóa hoa hậu…rất sang, rất hợp với chị. Tính tôi thì khác, tôi thích màu nâu, màu đen, màu tím than…Vậy mà hai đứa vẫn hợp nhau, vẫn chơi thân được, càng chơi thân càng thấy quí nhau, có lẽ tại lúc nào chị cũng chìu, cũng quí tôi. Hồi đó kết làm chị em , chị được làm chị tôi. Tháng ba năm 75, miền Trung lọt vào tay cộng sản, ba mẹ tôi vượt biển vào SaiGon. Anh chị nghe tin, đưa các cháu đến thăm, mang theo lỉnh kỉnh đủ thứ quà bánh…như đi tết ai vậy đó. Cả nhà hiểu là chị muốn trả lễ những ngày trú ngụ với gia đình tôi ở ngoài Trung…và chị khóc… Có lẽ chị quí mến ba mẹ tôi nhiều nên chị cưng chìu tôi…đó là lần cuối cùng tôi gặp gia đình chị. Cho đến 13 năm sau. Anh T cùng khóa với chồng chị, đến được Canada, anh kể lại: - Chị N ơi, hai vợ chồng Hiền An nó chết rồi, mà gà vịt của nó cũng chết hết luôn… Tối hôm đó trên đường về tôi khóc. Bên ngoài trời tối đen, lái xe qua cầu, gió thổi ào ào qua khung cửa, bên dưới dòng sông đen như hố thẳm… Lạ thật, cuộc đời sao lắm chuyện oái ăm, tôi qua đây, dù dập vùi lên xuống, vẫn sống nhăn răng, còn chị, sao đẹp vậy, tươi vậy, mà chị chết lẹ vậy, lại chết luôn cả chồng, chết luôn cả con…ôi bầy gà vịt thân yêu của bạn tôi… Chị cùng chồng và hai con vượt biên vào đêm 26 tết. Chiếc tàu có 268 người. Tàu khá lớn, mỗi người phải đóng hết sáu bảy cây vàng mới được vượt biên… Khi tàu ra đến Long Hải, tụi việt cộng đuổi theo, bắn vào hông tàu mấy lổ lớn, tàu vẫn cứ chạy, ra đến hải phận lại lạc vào một bãi đá ngầm, thêm những vết đạn lung tung, mũi tàu bể và chìm, 268 người chết hết, trong đó có 60 Nha Y Dược sĩ. 268 người ra đi và chết hết trong vòng 24 giờ. Tin dội về như bom nổ, chết hết chẳng còn một ai, nước tràn vào và tàu chìm hay đụng đá ngầm chìm, hay còn gì khác nữa… không ai biết được cho đến hơn mười năm sau, tôi nhận được tin dữ, những chi tiết cuối cùng làm tôi sửng sờ, đau đớn. Những tin tức trên báo chí gần đây cho rằng thuyền nhân là những kẻ tỵ nạn kinh tế, đi tìm dollar. Nhưng những kẻ đã ở trên đất nước này như chúng tôi, bất đắc dĩ mà phải rời xa quê hương xứ sở, ra đi sống đời hải ngoại từ hồi 1975 thì mới thấm thía câu thành ngữ Tây Phương “ Rien n’est gratuit ”, không có gì là cho không ở xứ này cả, cái gì cũng có giá của nó, ngay cả giá tự do, giá đắt hay rẻ, nhiều ít tùy lúc, tùy người, nhưng chả có gì biếu không. Vậy mà bạn tôi, các bạn tôi đã ra đi với một đống nữ trang vàng bạc, họ phải trả bao nhiêu tiền mới được tư do? Họ bằng lòng bỏ hết, mất hết để mua lấy tự do, và bạn tôi cũng vậy, chị bằng lòng trả một giá rất đắt để có được tự do… Giờ đây chị đã có tự do, tự do trong khoảng không gian bát ngát của vùng trời cao thẳm. Ở đó, tôi thường nhìn lên, ngắm nghía những làn mây trắng lang thang đây đó mà mà gửi theo mộng ước xa vời. Chị An ơi, chị đã mất hết mà chị đã có hết. Dù phải chết, chị đã chọn cái chết như ước vọng với đàn con yêu thương của chị, với người chồng thân thiết, cùng với trên 200 người khác cùng chí hướng như gia đình chị… Đó cũng là một trả lời cho thế giới tự do hiểu và cho những người đã đến được bờ tự do hiểu rằng vẫn còn hàng hàng lớp lớp người ra đi, họ bằng lòng bỏ hết tiên tài, sự nghiệp, lợi danh có được ở Việt Nam để đi tìm tự do dù phải trả đến mạng sống của mình, của gia đình mình. Giá tự do rất đắt, nhưng vẫn phải mua, và ngày nào Việt Nam còn những kẻ mất tự do, vì tự do bị cướp đoạt, thì vẫn còn những chyến tàu, những hình ảnh của chị An, của anh Hiền, của gà, vịt và các bạn. Hôm nay tôi thắp nén hương lòng nhớ chị. Chị An ơi, có những cái chết im lặng mà đã nói rất nhiều.
lethibachnga (kỷ niệm ngày 30 tháng tư, ra đi tìm Tự Do)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: