KHÚC CẢM HẠ
TÙY BÚT KHÚC CẢM HẠ Có mùa hạ đi ngang qua tuổi đôi mươi tươi rói rồi đột nhiên quạnh vắng ai cũng ngỡ ngàng như đang giấc chiêm bao thật đẹp chợt có tiếng người gọi dậy mơ hồ tiếc một cơn mơ chưa trọn buổi đầu đời. Nó dùng dằng trước thực tại với bao nỗi cay đắng, mệt mỏi bên hỗn độn đời sống đang chờ phía trước, khung trời đại học đang mở như vòng tay hiền lành độ lượng của trần gian diễm tuyệt đến lạ thường. Nó nghĩ tới một giảng đường cao rộng và nó sẽ được dự phần. Trời đất thường yêu mến người chăm chỉ, trái ngọt sẽ đến tay người trồng mài miệt chăm bón trong thời gian mưa nắng chẳng quản công, thế nhưng đời không phải chăm chỉ là được những yếu tố thất thường có khi tàn nhẫn vô cùng, tuổi trẻ ít khi để ý, nhưng sự thực lại luôn hiện diện, thì thôi, "trách chi chuyện đã qua rồi" ngoài kia "ngang trời mây trắng nằm phơi dưới dòng". Và rồi cũng mùa hạ ấy đi ngang qua ý tưởng của chính nó, nó sực tĩnh hãy đi tiếp khi còn sức lực. Miền Nam - hòn ngọc Viễn Đông ánh sáng chiếu dội đến tận miền trung rát bỏng gió lào, nó cảm nhận được ánh sáng khai mở cho phận mình nó từ tốn rồi nhổ neo lên đường để lại cố lý nổi buồn đơn thân treo trên nhánh sông gầy với chiếc đinh không vô cùng không biết có phút trùng lai quê quán? Thời gian cứ dài thêm chồng chất thời gian với nợ thê nhi, áo cơm và rồi bạc thếch đời pha tóc nó loanh quanh trong ánh sáng của viên ngọc bích Viễn Đông nhưng chẳng thấy hào quang dội lại, may thay thấy được bát cơm đầy hơn lưng chén ngô khoai, rau củ quê nhà. Lại chăm chỉ từng đường kim mủi chỉ hiện tại, mảnh tình lành lặn, tấm vải mới bắt đầu vạch đường kẻ may tấm áo choàng lịch thiệp khoác vào. Ôi chao, có niềm vui sướng đang reo vui trong tấm áo từ tay mình cắt may. Tiếng em cười như khúc hát mẹ hát thuở buồn vui về cùng với cha ngày bước ra sân đời cùng nắm tay đấu tranh với cuộc sống đầy cam go khó nhọc để có bát cơm đầy từ tay mình được cuộc đời ban tặng. Ra đường phố cùng bè bạn rong chơi trên từng con phố hoa mộng, rồi cả những cung đường quê tít tắp vạn dặm trùng xa. Một ngày mùa hạ khi những cánh ve reo vui trên từng phím cung đường trải dài bất tận, khi quay về với vuông nhà nhỏ nó mỉm cười cùng người bạn đời cả đời chỉ biết hy sinh vun quắn, tận tụy chiu chắt những gì có được từ tay mình lận đận làm nên cùng với niềm hạnh phúc cũng nhỏ nhoi nhưng cũng đủ cho chính bản thân mình mà sóng thời gian năm xưa réo gọi tự thuở đôi mươi vọng về qua hành trình dâu bể thời gian. NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: