Đời khi vui, rất lạ
Chiều hôm nay ... tôi một mình thả bộ
đến ngả tư, xe nườm nượp lướt qua
thấy vui vui tôi mới đứng lại chờ
đèn xanh đỏ ... lòng bật lên xanh đỏ
cơn gió mát đẩy đưa hồn ngây ngất
tôi giang tay ôm vũ trụ vào lòng
và nụ cười ... chắc hẳn ... rất là tươi
xe thiên hạ bấm còi vui inh ỏi
ừ ... rõ lạ ... dăm nàng chưa quen biết
quay cửa xe, rồi hỏi “có cần gì?”
“chỉ cần nụ cười tươi thôi cô ạ
một nụ cười ... làm ngày đẹp, thưa cô”
nghe cảm động, vài nàng đưa tay vẫy
dúi vào tay tôi tờ giấy, số phone ?
không tiện xem giữa con lộ đông người
bỏ vào túi ... hai bên phồng căng cứng
và cũng có mấy cậu ưa nghịch ngợm
ném cho tôi lon bia lạnh, lạ đời!
một anh chàng ngại tắm đã bao năm
trông phong sương như nhà thơ thời đại
đứng bên tôi, anh gật gù theo nhịp
chắc là thơ đang vật một thiên tài
miệng lầm bầm ... bọt mép cứ sôi ra
mắt cá chết trôi “địa” lon bia lạnh
À! thì ra ... tôi bàng hoàng tỉnh mộng
đống số phone chỉ có một hình người
tôi trao hết cho nhà thơ thời đại
chẳng bạc tiền ... thẳng bước tiến... thong dong.
Khù Khờ