Áo Vàng
-
Số bài
:
56
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 07.11.2008
|
MÁI ẤM GIA ĐÌNH - Lê Thị Bạch Nga
-
13.06.2021 20:55:26
MÁI ẤM GIA ĐÌNH truyện ngắn Lê Thị Bạch Nga Chính thằng Nam phản ứng một cách bết bát nhất, mỗi lần nghĩ đến con, tim tôi như thắt lại. Từ mấy tháng nay, hai vợ chồng chúng tôi sửa soạn chia tay. Chúng tôi thỏa thuận với nhau, đợi cho những ngày lễ tết, giáng sinh, năm mới qua đi đã, rồi vào một đêm nọ, trong phòng khách ấm cúng còn vương tiếng nhạc Giáng sinh, chúng tôi cũng thông báo cho các con biết quyết định của chúng tôi. Con Mỹ Liên lúc này đã mười một tuổi, ngồi yên lặng nghe chúng tôi, miệng mím chặt mặt tái nhợt rồi từ từ bừng đỏ, hai con mắt đổ lửa, rồi nó nhăn tít cặp long mày lại, cố gắng phát biểu một cách vụng về tội nghiệp để giải bày cho cha mẹ hiểu rằng, theo nó thì đó là một quyết định điên khùng… Còn thằng Nam em nó thì chỉ mới chín tuổi, lặng câm ngồi không nhúc nhích, cố thu mình thật nhỏ vào góc sofa, bổng nhiên thằng bé đứng bật dậy và bước giật lùi về phòng nó. Tôi bật kêu lên: - Nam, con nghĩ thế nào ??? - Con nghĩ là con đã đánh mất mái ấm gia đình. Nói xong thằng bé quay lưng, leo tuốt lên lầu, chạy lẹ vào phòng đóng ầm cách cửa lại. o0o Cùng với mùa xuân, niềm đau đớn đã gieo sâu vào tâm hồn trẻ nhỏ như những hạt giống khổ đau ẩn sâu trong A lại gia thức bắt đầu nẩy mầm. Rồi theo với thời gian mà đâm chồi nẩy nở và lớn dần lên… Con Liên suốt ngày đóng kín cửa phòng và vùi đầu vào sách vở, không phải để học bài, làm bài, mà để miệt mài bôi kín những trang giấy bày la liệt khắp phòng, tờ nào cũng có hình ảnh một gia đình hạnh phúc có mẹ có cha cùng với hai đứa trẻ đùa vui trên thảm cỏ xanh, trước ngôi nhà đầy hoa nở và bầu trời màu hồng, màu thiên thanh thắm thiết cùng với mặt trời tỏa chiếu rực rỡ hào quang. Còn thằng Nam thì chẳng tỏ lộ dấu hiệu gì đặc biệt, nó không vẽ nhì nhằng cũng chẳng phát biểu ý kiến, thằng nhỏ ít nói lại và lặng yên như tảng đá… Không khí trong nhà lạnh lùng như phủ nước đá từ Bắc Cực chở về… và tôi có cảm tưởng rằng các con tôi chẳng còn thương tôi nữa. o0o Vào đầu tháng 5, vợ tôi dọn ra riêng. Từ đó trong mấy tấm hình con nhỏ vẽ chẳng còn thấy bóng dáng của các bà mẹ nữa. Còn hình mấy ông cha thì chẳng có nụ cười. Ngày nọ, ba cha con đang ngồi chơi, nói chuyện với nhau trong phòng khách, bỗng nhiên con Mỹ Liên nấc khóc và nói bệu bạo: - Tội nghiệp Ba quá ! Nó kêu lên như vậy trước khi ù té chạy vào phòng riêng. Tay tôi như run lên và tôi cảm thấy tình trạng trở nên khẩn cấp quá rồi… Có lẽ ba cha con chúng tôi cần thay đổi không khí hay làm một cái gì khác mới được, nếu không e sẽ điên lên mất. Suy nghĩ suốt đêm, ngày mai lại tôi quyết định lấy vài ngày nghỉ, và tôi thu xếp một cuối tuần vào dịp “long weekend”, chọn một miền quê yên tỉnh để ba cha con đi nghỉ ngơi. Cuối mùa hạ, trời rất nóng và ngày rất dài. Mấy tiếng đồng hồ ngồi lắc lư trên xe làm trẻ con ngủ gà ngủ gật vì mệt. Khi chúng tôi đến nơi thì đã quá giờ cơm tối, vì vậy mấy cha con quyết định ghé phố mua bánh, kẹo, chips,cà rem, nước ngọt rồi lên phòng khách sạn ngay. Sau khi tắm rửa thay quần áo thoải mái, ba cha con chúng tôi nắm lăn ra chiếc giường lớn vừa nhâm nhi, nhậu nhẹt vừa xem một show tivi, cười đùa với nhau một hồi rồi mấy đứa nhỏ lăn ra ngủ mệt. Tôi nằm trằn trọc trong đêm, nói ra thì thật buồn, nhưng quả thật là từ lâu lắm rồi, lần đầu tiên sau nhiều ngày tháng u sầu, tối nay tôi mới tìm thấy lại một chút thoải mái ấm áp khi được ở gần con, nhìn hai con đắm chìm trong giấc ngủ ngon lành, yên ổn. Tiếng máy lạnh rì rì, tôi kéo mền đắp tận cổ cho hai con, con Liên nằm cuộn cong như con tôm ngáy khò khò, còn thằng Nam xoải tay xoải chân trên chiếc giường lớn dành cho hai cha con; tội nghiệp mấy đứa nhỏ, lâu lắm rồi tôi mới thấy các con được cười vui như vậy. Ngày mai lại, trời rất đẹp và nắng ấm, tôi cho các con đi thăm thành phố, ăn trưa trên bờ sông và đi thăm các di tích lịch sử cũng như thắng cảnh trong vùng. Tôi bắt chước đóng trò như các hướng dẫn viên du lịch, kể chuyện lu bù, giải thích này nọ, chỉ chỏ lung tung và máy hình bấm lia lịa… nhưng rồi tụi nhỏ đi nhiều mệt rất mau và đâm chán những di tích lịch sử. Chúng tôi đành bỏ dỡ chương trình du ngoạn, trở về khách sạn. Bữa cơm tối trôi đi trong im lặng, sự háo hức nồng nhiệt của ngày đầu không còn nữa, tụi nhỏ cũng như tôi, mỗi người đều đắm chìm trong suy tưởng riêng tư nên không buồn nói chuyện. Riêng tôi, tôi thấy nản quá, lòng buồn vô hạn như thấy thiếu thốn, hụt hẫng, mất mát một cái gì, mơ hồ, khó chịu… tôi tưởng dường như có thể buông trôi tất cả… chán nản để có thể tự tử mà chết… nhưng còn hai con… hai con, con Mỹ Liên và thằng Nam… Suốt chiều chủ nhật, chúng tôi chỉ quanh quẩn bên hồ bơi. Tôi đọc báo, hai đứa nhỏ bơi lội và tắm nắng. Có một lúc chúng nó chụm đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ và chỉ với nhau về phía cửa khách sạn, cô cậu có vẻ bí mật và trầm trọng quá làm tôi thắc mắc, không biết chúng nó bàn soạn chuyện đại sự gì ??? Cỡ 4g chiều, nắng trên đồi đã dịu xuống hai chị em xin phép tôi để được đi chơi riêng một vòng. Phần tôi, có lẽ tôi cũng cần được một khoảng thời gian yên tĩnh mình tôi... - OK, ba cho các con đi chơi, đừng đi xa quá và phải trở về lúc 6g để ăn cơm tối. Ba sẽ chờ các con ở dưới phòng ăn nhé. o0o 6gđúng, tôi thay áo quần và xuống phòng ăn khách sạn chờ các con. 6g 15, rồi 6g30 tụi nhỏ vẫn chưa về, tôi đã hút hết 3, 4 điếu thuốc… Từ bực mình, tôi lo lo trong bụng. Đến 7g thì tôi không kiên nhẫn nữa, đứng lên gặp người quản lý để nói rằng tối nay chúng tôi sẽ dùng bữa trễ hơn và định trở về phòng… Nhưng ông ta đã nhanh nhẩu báo tin các con tôi đã về và đưa tôi đến một bàn dành riêng cạnh cửa sổ. - Tôi chắc chắn các cháu sẽ xuống ngay mà, cô bé có dặn dành riêng bàn này để ông có thể nhìn ra vườn hoa. Khi tôi đang gọi một ly rượu khai vị thì hai cô cậu nắm tay nhau đi vào, áo quần láng coóng, bảnh bao, mái tóc cô bé đính một nơ hồng cùng màu với chiếc áo đầm và thằng bé thì chemise trắng quần nâu có vẻ đứng đắn quá. Tôi nghiêm mặt, hai đứa nhỏ mắt sáng lóng lánh, rụt rè bước nhè nhẹ đến ngồi vào ghế cố để đừng làm chọc giận tôi thêm. Tôi cất giọng hỏi xẳng: - Trời đất ! Tụi bây làm cái trò gì vậy hử?? Tại sao về trễ vậy ?? Hai đứa lắc đầu nhìn nhau, rồi lấy hết can đảm, con Liên mở lời trước, - Chúng con xin lỗi ba, nhưng tại vì tụi con bị lạc đường, phải đi vòng vòng mấy lần mấy tìm về được Hôtel. Chúng tôi ăn cơm tối mà không nói chuyện. Hai đứa nhỏ ăn lẹ và tránh nhìn cha nó. Đến lúc chọn món tráng miệng, tôi định vẫy tay gọi người bồi bàn thì vừa lúc anh ta tiến đến và nói: - Thưa ông, tối nay chúng tôi có một món đặc biệt, mời ông thưởng thức. Và rồi một người bồi bàn khác từ phía bếp, tiến ra, đẩy tới một bàn nhỏ, trên đó một tác phẩm đặc biệt phủ khăn màu đỏ. Khi cái món ăn đặc biệt đó đến gần tôi và được trân trọng mở ra... ồ, thì ra đó là một chiếc bánh kem lạnh khá lớn (thứ mà tôi thường rất thích) được trình bày hoa lá rất đẹp và có hàng chữ màu hồng: BONNE FÊTE DES PÈRES À PAPA NGƯỜI CHA TUYỆT VỜI NHẤT TRONG CÁC ÔNG CHA Liên và Nam - Cái gì ?? Tôi hét lên nho nhỏ - cố đừng làm phiền đến những thực khách chung quanh - Fête des Pères hồi nào chứ?? Tụi con biết bây giờ là tháng mấy rồi không ? Và hạ giọng hầm hè: - Đứa nào bày chuyện hử ?? - Tụi con bày chuyện đó Ba. Con và em Nam đi phố, tình cờ ngang một tiệm bánh ngọt mở cửa ngày chủ nhật... Thằng Nam nhanh nhẩu tiếp lời, giọng lấp ba lấp bắp, cà lăm cà cặp: - Rồi thì tụi con mua bánh... Rồi thì tụi con bị lạc đường... rồi thì tụi con về trễ...chị Liên còn bắt tắm và thay áo đẹp... Câu chuyện chỉ có vậy, nhưng tôi nghe như có sóng cuộn trong lòng, một cái gì dâng lên cổ nghẹn ngào, tôi nuốt ực xuống, mắt mờ đi... Trong khi người nhân viên cắt bánh tôi ngồi sững nhìn hai con, chẳng nói lên lời; hai đứa nhỏ nhìn tôi cười, cậu bồi bàn đặt bánh vào đĩa, lịch sự mời chúng tôi thưởng thức... mọi người nhìn chúng tôi cười... Tôi cảm ơn, ăn bánh và cố giữ im lặng - Bánh ngon không Ba ? Con Liên cất giọng hỏi nho nhỏ, có vẻ lo lắng Thằng Nam trấn an chị - Em biết món này ba thích nhất mà, từ hồi xưa ba đã thích rồi, phải không ba ? Tôi quay lại nhìn hai con và cảm nghe tất cả lòng yêu thương hiện diện trong giọng nói của lũ trẻ. Và thật sâu trong trong hai cặp mắt đen lay láy tôi tin rằng có nhìn thấy cái gì thật lóng lánh, chiếu sáng lung linh... Tôi gật đầu mấy cái liền - Ừ thiệt, món này ba thích nhất đó Nam của ba, và ba cũng thấy ngon quá Liên à. Hai đứa thở phào, tôi nhìn lên cười với mọi người chung quanh đang chăm chú theo dõi bộ ba chúng tôi một cách thích thú và quay lại nháy mắt với hai con. o0o Trên đường về, nắng vàng nhuộm thắm đồi cao, đó đây vài cây phong ngã lá màu vàng. Mùa thu đã ló dạng và mùa đông sẽ đi qua, nhưng tôi không còn sợ mùa thu tàn lạnh lẽo và mùa đông buốt giá nữa. Yêu thương sưởi ấm gia đình và mái ấm gia đình vẫn còn đó. Vâng, chúng tôi, ba cha con chúng tôi vẫn còn có mái ấm gia đình. Fête Des Pères 1989
|