Hồi 2 - Bí Mật của Huyệt đạo đồng nhân. ** Nghĩa Nữ của Vương Gia Người đẩy cửa vào, cười ha hả, chính là chủ nhân của vương phủ này — ngự lâm quân thống soái Hoàn Nhan Trường Chi.
Lỗ Thế Hùng lúc này mới biết được, thì ra biến cố đêm nay chính là kỳ thi cuối cùng do Hoàn Nhan Trường Chi an bài, trong lòng không khỏi thầm kêu một tiếng: "May mắn!"
Chỉ hy vọng đây thật là một kỳ thi "cuối cùng", bằng không, thêm trò gì cổ quái, ta thật sự là chịu không nổi!
Đương nhiên, câu trả lời chỉ có Hoàn Nhan Trường Chi biết. Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, xem ra hắn đối với kết quả thi của Lỗ Thế Hùng đã rất hài lòng.
"Ước gì hắn sẽ không bày thêm vấn đề khó khăn gì nữa?" Lỗ Thế Hùng nghĩ.
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Các ngươi không đánh nhau thì không quen biết. Đến, ta giới thiệu hai người với nhau: hắn là thiếu niên anh hùng, người được Đàn nguyên soái thưởng thức nhất, tên là Lỗ Thế Hùng; đây là tiểu nữ, khuê danh Phi Phụng.
Lỗ Thế Hùng lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói:
- Tiểu tướng không biết là ái nữ của Vương gia, mạo phạm cách cách (người Kim gọi quận chúa là cách cách), tội đáng chết ngàn lần.
Lỗ Thế Hùng ngoài miệng nói, trong lòng lại có chút nghi hoặc. Đàn nguyên soái từng nói qua, Hoàn Nhan thống lĩnh chỉ có một đứa con trai, cũng không có nữ nhi, chẳng lẽ Đàn nguyên soái còn không rõ ràng con cái của hắn? Chẳng qua vị Phi Phụng cách cách này, chính là...
Hoàn Nhan Trường Chi tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của hắn, nói:
- Phi Phụng tuy rằng là nghĩa nữ của ta, nhưng ta lại yêu quý nàng nhất. Võ công của nàng là do ta tự mình dạy, thế nào, cũng không tệ lắm chứ?
Lỗ Thế Hùng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ ra: "Điều này đúng rồi. Thì ra nàng chính là "Xung Thiên Phụng", quả nhiên danh bất hư truyền!"
Nguyên lai Hoàn Nhan Trường Chi có một gia tướng họ "Độc Cô", từng cùng Hoàn Nhan Trường Chi vào sanh ra tử, thân kinh bách chiến. Trong một trận chiến với Nam Tống, vị Độc Cô gia này đã bất hạnh chết trận, lưu lại một đứa con gái nhỏ, do Hoàn Nhan Trường Chi thu nhận về công phủ, nuôi dưỡng nên người.
Độc Cô Phi Phụng thông minh cơ trí, võ nghệ tuyệt luân, người có thể làm Hoàn Nhan Trường Chi thập phần sủng tín. Chẳng những chuyện vương phủ do nàng xuất ra chủ ý, thậm chí rất nhiều quốc gia đại sự, Hoàn Nhan Trường Chi cũng để cho nàng bí mật tham gia.
Nàng thường xuyên một mình cưỡi ngựa đi dạo ở kinh thành. Có vài thiếu niên xốc nổi, không biết trời cao đất dày, dám ghẹo nguyệt trêu hoa, bị nàng đánh cho thừa sống thiếu chết. Chuyện như vậy sau vài lần ầm ĩ, đại đa số người đều biết nàng, không ai dám chọc nàng. Tặng cho nàng một biệt danh gọi là "Xung Thiên Phụng". Lỗ Thế Hùng sau khi đến Đại Đô, mới nghe người ta nói về chuyện "Xung Thiên Phụng". Bất quá, những người này cũng không biết "Xung Thiên Phụng" là con gái của Vương gia.
Lỗ Thế Hùng sau khi biết thân phận vị cô nương trước mặt này, nào còn dám chậm trễ, vội vàng khen ngợi:
- Cách cách võ nghệ cao cường, tiểu tướng thập phần bội phục.
Độc Cô Phi Phụng hừ một tiếng, bộ dáng không thèm để ý.
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Phụng nhi, ngươi tuy rằng thua một chiêu, cũng không tính là chuyện mất mặt mũi. Ngươi không biết, mười tám cao thủ của chúng ta đều bại dưới tay hắn! Ngươi chỉ thua một chiêu, tính là cái gì? Thế nào, ngươi có phục võ công của hắn không?
** Vì Sao Không Giết Nàng? Độc Cô Phi Phụng bĩu môi nói:
- Không sai. Một chiêu này của hắn tuy rằng xảo quyệt, cũng coi như là không tệ. Bất quá, võ công của hắn khá. Phụ thân, trong chuyện này, người cũng sai rồi.
Hoàn Nhan Trường Chi giật mình, trong lòng nghĩ: "Ý tứ của những lời này không rõ ràng lắm. Phụng nhi đang oán trách ta đây? Hay là đang nói ta tối nay an bài không thích đáng? Chuyện này phải từ từ hỏi cho ra lẽ."
Vì vậy, Hoàn Nhan Trường Chi cười ha ha, nói:
- Mai hoa châm này của ta đã phát muộn một chút, làm ngươi phải bị hoảng sợ. Trách không được ngươi oán ta, ta cũng cảm thấy xấu hổ. Mấy năm nay ta xao lãng luyện tập, công phu ám khí kém hơn nhiều.
Rồi Trường Chi lại quay đầu lại nói với Lỗ Thế Hùng:
- Võ công của ngươi, cũng có chút ngoài dự liệu của ta. Ta vốn tưởng rằng tùy thời có thể đánh rơi trường kiếm trong tay ngươi, để ngươi chỉ điểm đến đó thì ngừng, thắng một chiêu là có thể kết thúc. Không ngờ kiếm của ngươi lại nhanh như vậy, suýt nữa làm Phụng nhi ta bị thương. Cũng may ngươi không làm nàng bị thương, nếu không, hắc hắc, chỉ sợ một đóa Mai hoa châm của ta, cũng không phải trúng vào vách tường của đấu trường này!
Lỗ Thế Hùng kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ: "Cũng may ta sớm cảnh giác, phát hiện nàng đeo mặt nạ, liền chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của nàng, căn bản không nghĩ tới muốn làm tổn thương nàng. Nếu không, có thể đã làm hỏng chuyện lớn."
"Thính phong biện khí" của Hoàn Nhan Trường Chi đã đạt tới hóa cảnh. Nếu một kiếm của Lỗ Thế Hùng muốn tạo sát thương cho đối thủ, xuất thủ tất nhiên nặng hơn. Một cao thủ như Hoàn Nhan Trường Chi sẽ nghe ra, khi đó hắn vì muốn ngăn chặn Lỗ Thế Hùng một cách hiệu quả, đóa Mai hoa châm sẽ bắn vào huyệt đạo của Lỗ Thế Hùng. Lỗ Thế Hùng bị thương cũng không đáng sợ, chỉ e là tiền đồ cả đời cũng sẽ bị hủy hoại.
Lỗ Thế Hùng trong lòng âm thầm giật mình, thần sắc lại không lộ ra chút nào, nói:
- Mai hoa châm của Vương gia thật sự là thần kỹ. Ám khí công phu cao minh như vậy còn nói là đã xao lãng luyện tập. Còn nhìn lại công phu nông cạn như mèo ba chân của tiểu tướng, quả là xấu hổ đến muốn mức độn thổ!
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Ngươi cũng không cần quá mức tự khiêm tốn, dựa vào thành tựu võ học của ngươi, không tới mười năm là có thể đuổi kịp ta. Tuy nhiên, ta lại có một nghi vấn, muốn thỉnh giáo!
Lỗ Thế Hùng cung tay nói:
- Không dám, kính thỉnh Vương gia nói.
Hoàn Nhan Trường Chi đột nhiên thay đổi sắc mặt nói:
- Dưới tình huống vừa rồi, nàng đã nói ra thân phận nàng là gian tế Nam triều, vì sao ngươi không giết nàng? Chẳng lẽ ngươi đã đoán được nàng đang nói dối. Hoặc là ngươi đã biết nàng ấy là ai?
Lỗ Thế Hùng cung kính đáp:
- Tiểu tướng thực sự là không biết. Bất quá, việc này vừa xảy ra trong vương phủ, mặc kệ nàng là người nào, tiểu tướng cho rằng, luôn nên do Vương gia phát lạc mới đúng. Cho nên, tiểu tướng không dám tự tiện giết người.
Hoàn Nhan Trường Chi cười ha hả nói:
- Đúng vậy, ngươi làm rất tốt, người võ công cao còn dễ dàng tìm. Hành sự cân nhắc kỹ lưỡng như ngươi rất khó tìm. Được rồi, ta rất hài lòng với kết quả của kỳ thi cuối cùng của ngươi. Bây giờ ta sẽ sắp xếp công việc cho ngươi, nhưng trước hết ta muốn biết ngươi muốn bắt đầu làm việc gì?
** Trung Quốc Quốc Bảo Lỗ Thế Hùng nói:
- Chỉ cầu mong được dốc sức dưới quyền của Vương gia, dù có vào nơi dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ; "chấp roi trụy đăng" (cầm roi, vịn bàn đạp) đều là ước mong của thuộc hạ.
Độc Cô Phi Phụng đột nhiên đứng dậy, thi lễ, nói:
- Phụ thân, mọi người muốn nói chuyện chính sự, nữ nhi xin cáo lui.
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Ngươi ở chỗ này cũng không sao.
Độc Cô Phi Phụng nói:
- Không, người an bài việc cho Lỗ tướng quân, cũng không cần con ở chỗ này, hơn nữa con còn có chút chuyện phải làm.
Độc Cô Phi Phụng vẻ mặt lạnh lùng, giống như không có chút hứng thú nào đối với chuyện của Lỗ Thế Hùng. Lại giống như có tâm sự khác, bộ dáng hồn vía để đâu. Lỗ Thế Hùng cho rằng nàng bởi vì thua dưới tay mình, trong lòng có khúc mắc, từ đó giả bộ vẻ mặt lạnh lùng này. Lỗ Thế Hùng cũng không để ở trong lòng.
Sau khi Độc Cô Phi Phụng đi, Hoàn Nhan Trường Chi chậm rãi nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi công việc gì? Ta nói với ngươi: Tất cả những gì ngươi vừa nói là sai. Ta không cần ngươi vào nơi dầu sôi lửa bỏng, càng không cần ngươi "chấp roi trụy đăng". Bởi vì ta căn bản không phải là muốn ngươi theo ta chinh chiến.
Lỗ Thế Hùng giật mình, nói:
- Tùy cho Vương gia sai khiến, Vương gia muốn mạc tướng làm cái gì cũng được.
Hoàn Nhan Trường Chi tiếp tục nói:
- Ngươi vốn một thân võ nghệ, hẳn là xuất thân quân công, nhưng hiện tại ta muốn cho ngươi làm một công việc khác biệt. Đó là muốn ngươi chịu khó miệt mài đọc sách giống như học tập gian khổ, cả ngày nhốt trong phòng. Có lẽ ngươi sẽ sống một cuộc sống im lặng, chẳng có danh tiếng, vinh hoa gì cả. Ngươi có sẵn lòng không?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Thuộc hạ chỉ biết làm việc cho Vương gia, sẵn sàng làm bất cứ việc gì Vương gia ra lệnh.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Được rồi, ta sẽ cho ngươi biết. Trước tiên ta hỏi ngươi. Ngươi có biết Huyệt đạo đồng nhân là gì không? Công việc của ngươi phải bắt đầu với Huyệt đạo đồng nhân.
Lỗ Thế Hùng nói:
- Không biết.
Hoàn Nhan Trường Chi tựa hồ có chút kinh ngạc, nói:
- Đại sư phụ của ngươi chưa bao giờ nói với ngươi sao?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Không.
Hoàn Nhan Trường Chi gật đầu, nói:
- Được, đại sư phụ của ngươi thật là "thủ khẩu như bình" (kín miệng như bình). Ta hiện tại nói cho ngươi biết, Huyệt đạo đồng nhân này chính là quốc bảo của Trung Quốc!
Lỗ Thế Hùng nói:
- Ồ, đó là quốc bảo của Trung Quốc, vậy nó có ích lợi gì cho chúng ta?
Hoàn Nhan Trường Chi đắc ý cười nói:
- Nhưng hiện tại Huyệt đạo đồng nhân lại là quốc bảo của Kim quốc chúng ta. Mười năm trước chúng ta công phá Ninh Kinh (nay là Khai Phong, kinh đô Bắc Tống), bắt được hai Hoàng đế Huy, Khâm của Bắc Tống. Tống thất bởi vậy mà bị ép dời xuống Giang Nam. Việc chúng ta bắt được hai hoàng đế của họ cũng không tính là kỳ lạ, việc được Huyệt đạo đồng nhân này mới thực sự là được bảo bối!
** Nhân Nhân Mộng Cầu, Nhất Nhân Lệ Ngoại (Ai cũng ước mơ, một người ngoại lệ)
Lỗ Thế Hùng hỏi:
- Không biết Huyệt đạo đồng nhân có lợi ích gì?
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Trên người đồng nhân này khắc ghi cặn kẽ chi tiết của huyệt đạo bộ vị, kinh mạch rõ ràng. Bất kỳ võ học điển tịch cùng y thư nào, nghiên cứu về huyệt đạo, đều không có được sự tinh vi chi tiết như Huyệt đạo đồng nhân. Bởi vậy đồng nhân này đối với võ học, y học, đều có giá trị liên thành. Mơ ước của võ lâm tông sư, hạnh lâm quốc thủ, chính là có thể gặp được đồng nhân này.
Lỗ Thế Hùng đã từng khổ luyện võ học, dày công nghiên cứu y thuật, vừa nghe liền hiểu được, gật đầu, nói:
- Nói như vậy, đây quả nhiên là kỳ trân dị bảo.
Hoàn Nhan Trường Chi nghỉ một chút, nhìn Lỗ Thế Hùng một cái, nói:
- Đại sư phụ của ngươi là quốc thủ của nước ta, nhị sư phụ của ngươi lại là danh gia võ học. Nghe nói đại sư phụ của ngươi đối với môn châm cứu, có thành tựu đặc biệt. Nếu vậy ngươi đối với huyệt đạo cũng rất có nhiều nghiên cứu?
Lỗ Thế Hùng cân nhắc câu trả lời:
- Kinh mạch người cực kỳ phức tạp, theo tác phẩm y học đã biết, có mười hai kinh gân, mười lăm mạch lạc, lại có kỳ kinh bát mạch, cùng trong nội tạng có vài ẩn huyệt. Đại sư phụ của ta từng nói với ta, người đối với việc tìm tòi nghiên cứu huyệt đạo bộ vị, đã tìm rõ ràng chưa đến hai hoặc ba phần mười. Bản lĩnh của sư phụ truyền cho ta lại chưa đến một phần mười. Cho nên ta thật sự còn chưa dám nói tới hai chữ "nghiên cứu".
Hoàn Nhan Trường Chi mỉm cười, nói:
- Ngươi quá khiêm tốn. Bất quá, bí ẩn của kinh mạch huyệt đạo trong thân thể, tìm ra vị trí đích xác của các huyệt đạo đủ để làm cho thiên hạ nhân tài, trí sĩ phải lao tâm khổ trí. Huyệt đạo đồng nhân này, chúng ta từng thuê mấy trăm võ học danh gia, Hạnh Lâm quốc thủ, cùng nghiên cứu mười năm, đến nay vẫn chưa có thể hiểu được bí ẩn trong đó!
Nói đến đây, Hoàn Nhan Trường Chi đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút, nói:
- Vì vậy, ta có một câu hỏi, cho đến nay vẫn chưa được giải quyết. Hạnh lâm quốc thủ, võ học danh gia đều mơ ước ước nhìn thấy bảo bối Huyệt đạo đồng nhân này, cho nên người ta thuê đều vui vẻ mà đến. Nhưng chỉ có một người ngoại lệ, người này chính là đại sư phụ của ngươi!
Lỗ Thế Hùng nói:
- Đại sư phụ của ta chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, ta cũng không biết tại sao. Nhưng theo như tôi biết, đại sư phụ của tôi mười năm trước đã bị bệnh nan y. Dựa vào y thuật tinh diệu của người mới có thể kéo dài sinh mạng đến nay. Sức khỏe yếu kém, người chỉ có thể truyền thụ sở học, chứ không nên quá động não nghiên cứ kỳ kinh.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Thì ra là như vậy, điều này trách không được tại sao anh ta buông thả cơ hội quý báu như vậy. Ngươi đừng hiểu lầm, ta đối với đại sư phụ của ngươi tuyệt đối không có nghi ngờ, bằng không ta cũng sẽ không tiếp nhận đề nghị của Đàn nguyên soái, cho ngươi tới đây. Ta chỉ muốn biết tại sao anh ta không đến lần đó.
Lỗ Thế Hùng nói:
- Tiểu tướng hiểu được, đối với việc bồi dưỡng Vương gia, tiểu tướng vô cùng cảm kích.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Đại sư phụ của ngươi chỉ biết có Huyệt đạo đồng nhân, còn có một kiện bảo vật, hắn chưa từng biết. Bảo vật này cùng Huyệt đạo đồng nhân có quan hệ liên hợp. Đây là kiện bảo vật thứ hai của Tống cung, luận giá trị không thua kém Huyệt đạo đồng nhân. Nói đến nó, lại có một câu chuyện.
** Triệu Khuông Dẫn - Võ Học Cao Thủ Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Ngươi cùng Tống quốc đánh nhau, đối với lịch sử Tống quốc có lẽ biết một chút, vị vua lập ra nhà Tống, Triệu Khuông Dẫn, là loại người gì, ngươi biết không?
Câu hỏi này khá ngoài ý muốn của Lỗ Thế Hùng, hắn lập tức cẩn thận đáp:
- Tôi chỉ nghe nói hoàng đế Hiện tại Của Nam Tống Triệu Cấu là hôn quân, về phần khai quốc chi quân của họ, thời gian trôi qua, người trong quân ngũ không còn nhiều về hắn .
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Như vậy cũng nên nói đến một ít chứ?
Lỗ Thế Hùng:
- Nghe nói hắn vốn là Đại tướng điều binh, bộ hạ của hắn ở Trần Kiều cử hành binh biến, soán đoạt nhà Hậu Chu, ủng hộ hắn làm vua. Nghe nói bản lĩnh đánh giặc của Triệu Khuông Dẫn cũng không tệ lắm.
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Triệu Khuông Dẫn không chỉ là một tướng lĩnh có tài năng quân sự, mà còn là một cao thủ võ học!
Lỗ Thế Hùng nói,
- Thật sao? Ta không biết điều đó!
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Trong quân đội các ngươi, "Thái Tổ trường quyền" và "Nhị Thánh Côn" có phải khá phổ biến hay không?
Lỗ Thế Hùng nói,
- Người học hai bộ quyền côn này tương đối nhiều. Nhưng theo ta nhận xét, bất quá cũng chỉ là quyền thuật thông thường.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Nguyên nhân là tại vì sau này người học không được chân truyền. Hai bộ quyền côn này kỳ thật là tương đối tinh diệu. Nhưng điều ta cần nói không phải là giá trị của hai bộ võ thuật này, mà là lai lịch của nó, ngươi biết không?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Tiểu tướng kiến thức nông cạn, kính thỉnh Vương gia chỉ giáo.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Triệu Khuông Dẫn là Tống Thái Tổ, "Thái Tổ trường quyền" đó là bộ quyền thuật mà năm xưa Triệu Khuông Dẫn dùng để xưng hùng trên giang hồ. Về phần danh hiệu "Nhị Thánh Côn" bao gồm đệ đệ của Triệu Khuông Dẫn là Triệu Khuông Nghĩa. Hai huynh đệ bọn họ đều tài cao xuất chúng. Triệu Khuông Nghĩa sau này đệ kế huynh vị, là Tống Thái Tông, cho nên cùng Triệu Khuông Dẫn được gọi chung là "Nhị Thánh". Triệu Khuông Dẫn xuất thân vi tiện, sớm từng lang bạt giang hồ, sau đó mới lấy quân công xuất thân, làm được Đại tướng của Hậu Chu. Hắn từng có "Một cây côn đánh bằng bốn trăm quân châu". Võ nghệ của Triệu Khuông Nghĩa là do ca ca hắn dạy, nhưng người của hắn rất thông minh, về phương pháp sử dụng côn cũng có những điểm độc đáo. Là huynh đệ hai người hợp sức sáng tạo ra "Nhị Thánh Côn".
Lỗ Thế Hùng nói:
- Thì ra là như vậy. Nói như vậy, quân sĩ của chúng ta học hai bộ quyền côn này từ người Hán truyền đến. Chúng ta còn giữ lại nguyên tên, cái này, đây có thể thật sự là rất không ổn thỏa.
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Cái này cũng không cần tránh kỵ. Triệu Khuông Dẫn vốn là Tống Thái Tổ. Binh sĩ của chúng ta học quyền thuật của hắn, dùng tên cũ, có gì không thể? Học công phu của kẻ thù mà có thể đánh bại kẻ thù, "gậy ông đập lưng ông", đó là tốt!
Lỗ Thế Hùng nói:
- Được, phải. Vương gia nhận thức thâm uyên, tiểu tướng thật không bì được.
Hoàn Nhan Trường nói:
- Ta nói nửa ngày, bây giờ đã đến lúc nói đến vấn đề chính. Triệu Khuông Dẫn chẳng những quyền côn song tuyệt, hơn nữa nội công thành tựu cũng rất phi phàm. Quan hệ giữa binh khí và nội công, nghĩ đến ngươi sẽ hiểu được.
Lỗ Thế Hùng nói:
- Được rồi, đây là nhất định. Nếu không có nội công sâu sắc làm cơ sở, bất kỳ binh khí nào cũng không thể phát huy ra uy lực lớn.
** Hiện Tại Nhờ Vào Ngươi Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Võ công của Triệu Khuông Dẫn được truyền thụ bởi ẩn sĩ Hoa Sơn Trần Bác. Trần Bác này được người Hán coi là nhân vật thần tiên hạng nhất. Có một câu chuyện nói là lúc Triệu Khuông Dẫn chưa làm vua, Trần Bác cùng hắn đánh cuộc cờ, lấy Hoa Sơn làm giao dịch, Triệu Khuông Dẫn thua Hoa Sơn cho hắn. Truyền kỳ thuật là giả, truyền võ công thì là thật. Trần Bác viết nội công tâm pháp của hắn thành một bài "Chỉ Nguyên Thiên" gắn vào trong quyền kinh, đều truyền cho Triệu Khuông Dẫn.
Lỗ Thế Hùng cười nói:
- Nói như vậy, Triệu Khuông Dẫn nếu không làm hoàng đế, cũng có thể trở thành võ học tông sư của một phái. Nhưng tại sao quốc thế của Tống quốc lại suy yếu đến như vầy? Đến hôm nay, không chỉ kém đại Kim chúng ta, ngay cả Mông Cổ mới nổi cũng không thể so sánh được.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Triệu Khuông Dẫn tư tâm quá nặng, sau khi đạt được giang sơn, liền cho rằng thiên hạ thái bình, nghe kế của Tể tướng Triệu Phổ, "Phất rượu thích binh quyền" giải trừ binh quyền của các tướng lĩnh, từ nay về sau được xưng là "Trọng Văn Khinh Võ" thực tế chỉ tạo thành rất nhiều tham quan ô quan chỉ biết phú quý công danh!
Hoàn Nhan Trường Chi tiếp:
- Tống Thái Tông Triệu Khuông Nghĩa sau này, càng là một đời không bằng một đời, sa vào yên vui, không lòng dạ nào luyện võ. Đến khi quyền kinh, tâm pháp do Trần Bác truyền lại, phong trong đại nội, bị bụi bặm đóng đầy, chẳng khác nào giấy vụn!
Lỗ Thế Hùng nói:
- Vương gia nói món bảo vật thứ hai, hóa ra chính là quyền kinh tâm pháp này?
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Không sai. Năm đó sau khi đại quân Kim quốc chúng ta công hãm đế kinh, đem bảo vật trong đại viện Tống quốc chuyển về Đại Đô. Trong đó có "Huyệt đạo đồng nhân" cùng võ công bí kíp tâm huyết một đời của Trần Bác!
Lỗ Thế Hùng nói:
- Bảo vật của Tống quốc, tất cả đều thuộc về Đại Kim, đây thật sự là may mắn của Đại Kim chúng ta.
Hoàn Nhan thở dài nói:
- Đáng tiếc võ công tâm pháp của Trần Bác, quá cực kỳ thâm sâu, chúng ta cho đến bây giờ, vẫn không hiểu.
Hoàn Nhan Trường Chi thâm trầm nhìn Lỗ Thế Hùng một cái, nói:
- Cho nên bây giờ ta muốn nhờ ngươi!
Lỗ Thế Hùng ngây ngốc nói:
- Vương gia nói quá lời, xin Vương gia phân phó!
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Sau khi Hoàng thượng được hai món bảo vật Tống quốc này, trong cung thiết lập một "Nghiên kinh viện" lễ bổ nhiệm võ học danh gia thiên hạ, Hạnh Lâm quốc thủ nhập quan nghiên cứu, nhất định phải suy ra bí mật của "Huyệt đạo đồng nhân" cùng ý nghĩa của "Chỉ Nguyên Văn". "Nghiên kinh viện" chính là do ta chủ trì. Bây giờ ta yêu cầu ngươi tham gia vào công việc nghiên cứu kinh. Việc này nói không chừng là muốn ngươi hao tâm tổn trí, hao hết tâm huyết một đời của ngươi, ngươi nguyện ý không?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Đây là đại sự vì quốc trung thành, vì Vương gia làm việc, tiểu tướng làm sao có thể không? Nhưng chỉ sợ tiểu tướng tài sơ học thiển, e phụ Vương gia kỳ vọng.
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Ngươi bất tất khách khí. Ngươi có ba điều kiện phù hợp, vì vậy ta đã chọn ngươi. Thứ nhất, ngươi là đệ tử Y Ẩn Đức Sung Phù, ngự y cũng khen ngợi y thuật của ngươi. Thứ hai, thành tựu võ học của ngươi cũng không tồi, sĩ quan ngự lâm quân dưới tay ta, sẽ không có ai sánh bằng ngươi. Nội công tâm pháp của Trần Bác cần phải có thành tựu võ học mới có thể nghiên cứu. Mà Huyệt đạo đồng nhân, ngoài kim thân võ học ra, còn phải càng tinh thông y thuật. Ngươi là cả hai người trong số họ, và ngươi là người thích hợp nhất. Thứ ba, ngươi lại là Kim quốc nhân, là thân tín của Đàn nguyên soái, ta có thể tin tưởng ngươi. Ngươi biết đấy, nếu ngươi không phải là người Kim, chỉ có hai điều kiện đầu tiên, ta sẽ không chọn ngươi!
** Kim Cung Đạo Bảo (Trộm báu vật Kim Cung)
Lỗ Thế Hùng nói:
- Trong Nghiên kinh viện không có người Hán?
Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Trước đây có, sau đó xảy ra một vụ án, từ đó về sau không còn dùng người Hán nữa.
- Bảy năm trước có một người Hán tên là Liễu Nguyên Tông, võ thuật y thuật, đều có danh tiếng, ứng tuyển nhân cung. Chúng ta đối với người Hán đã đặc biệt đề phòng, không ngờ một buổi tối nào đó, hắn dưới sự giám sát chặt chẽ của cao thủ đại nội, vẫn là trộm đi mười ba tấm Huyệt đạo đồng nhân đồ họa. Đây là vụ án "Kim Cung Đạo Bảo" nổi tiếng.
Khi Lỗ Thế Hùng còn đang hành tẩu giang hồ, đã từng nghe người ta nói qua, nhưng lại không biết, không biết vì sao bảo vật bị đánh cắp. Hiện giờ mới biết Liễu Nguyên Tông trộm Huyệt đạo đồng nhân bí mật.
Hoàn Nhan Trường Chi tiếp tục nói:
- Lúc ấy Liễu Nguyên Tông giết mười tám đại nội cao thủ của chúng ta, hắn cũng bị trọng thương. Ai cũng nghĩ rằng hắn đã chết. Gần đây nghe nói hắn đã không chết, và đã chạy trốn đến Giang Nam.
Hoàn Nhan Trường Chi đối với "Kim Cung Đạo Bảo án" tựa hồ không muốn nhiều, nói đến đây, liền chuyển đề tài nói:
- Chuyện như vậy sau này sẽ không bao giờ có nữa. Chúng tôi đã thực hiện tất cả các phương tiện có thể để ngăn ngừa tai nạn. Nhưng cũng bởi vậy, trong Nghiên kinh viện thêm rất nhiều cấm lệnh. Có vài cấm lệnh, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy thập phần không gần gũi nhân tình, ngươi có thể chịu đựng được những ủy khuất này sao?
Lỗ Thế Hùng nói:
- Để bảo vệ quốc bảo, chống lại tai nạn, điều này là cần thiết. Tiểu tướng thề sẽ tận trung với nước. Vì Vương gia, đi canh đốt lửa, còn chưa từ chối, huống chi chỉ là một chút ủy khuất. Nhưng không biết là cấm lệnh gì, mời Vương gia cho biết, để thuộc hạ tuân theo.
Hoàn Nhan Trường Chi thản nhiên nói:
- Ta cũng không nhớ được hết, đến viện, tự nhiên có người nói cho ngươi biết. Chủ trì công việc hàng ngày của tòa Nghiên kinh viện là phó viện Ban Kiến Hầu. Hắn bất kỳ một canh giờ nào đều ở đó. Ta thì không nhất định, thường là ba năm ngày mới tới một lần.
Bây giờ là lúc bình minh, Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Được, hiếm thấy người có quyết tâm như ngươi. Hôm nay ngươi bắt đầu làm việc ngay. Đây là một mặt kim bài, coi như ấn ký, không thể mất đi. Bài còn người còn, bài mất người mất, ngươi phải nhớ rõ.
Lỗ Thế Hùng tiếp nhận kim bài. Chỉ thấy mặt trên khắc chân dung của mình, bên dưới bức chân dung có số "124". Lỗ Thế Hùng âm thầm kêu kinh hãi, trong lòng nghĩ: "Thì ra Vương gia sớm đã đoán được ta sẽ đáp ứng, đều chuẩn bị sẵn sàng cho ta. Con số này có nghĩa là ta là người thứ 124 tham gia vào công việc này!"
Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Kỳ thật kim bài này làm cho ngươi. Người khác ăn cắp được cũng chẳng dùng được. Nhưng đối với ngươi mà nói, đó chính là bảo mệnh phù, viện trung vệ sĩ lúc nào cũng sẽ thay đổi. Nếu gặp phải vệ sĩ không nhận ra ngươi, ngươi không trình được kim bài, hắn sẽ giết ngươi. Đương nhiên, ngươi ở trong viện cũng không có khả năng tùy tiện đi lại. Ngươi đến đó, Ban Kiến Hầu sẽ đem tất cả quy củ nói cho ngươi biết. Được rồi, đi thôi.
Hoàn Nhan Trường Chi mở cửa ra phía sau thạch lao. Đi ra ngoài là một góc hoa viên vương phủ, có một chiếc xe ngựa đã dừng ở bên ngoài, xa phu là một ông lão râu bạc, lông mày trắng, tuổi già sức yếu mệt mỏi dựa vào xe ngựa, đang ngủ gật.
** Túi Vải Trùm Đầu Xe Ngựa Phi Nhanh Hoàn Nhan Trường Chi nói:
- Chuyện của ngươi ta đã nhờ Ban Kiến Hầu giải thích rõ ràng, ngươi đến Nghiên kinh viện, hắn tự nhiên sẽ thay ngươi an bài. Người này được đặc trách lái xe cho ngươi. Sau này ngươi đi qua lại hàng ngày, sẽ được đưa đón bởi ông ta.
Lão xa phu lúc này mới mở mắt ra, lười biếng ngáp một cái, nói:
- Lỗ đại nhân, mời lên xe đi.
Lỗ Thế Hùng đang muốn bước lên xe ngựa, chợt cảm thấy trước mắt tối đen, lão xa phu dùng thủ pháp nhanh đến khó có thể hình dung, đem cái túi vải đột nhiên trùm lên đầu hắn làm mũ.
Người học võ công, gặp phải tập kích ngoài ý muốn, theo bản năng sẽ sinh ra phản ứng, Lỗ Thế Hùng hai tay chấn động, muốn đem lão xa phu ném ra. Nhưng lão xa phu hai tay ôm chặt, giống như một cái vòng sắt, đem hắn siết chặt đến không nhúc nhích. Lỗ Thế Hùng tâm ý thay đổi thật nhanh, lập tức buông không phản kháng. Đúng lúc này, chỉ nghe được Hoàn Nhan Trường Chi cười nói:
- Thế Hùng, ta quên nói cho ngươi biết, đây là quy củ. Ngươi phải bịt mắt trước khi ngươi có thể đến đó.
Lỗ Thế Hùng thở dài một hơi, trong lòng nói:
- May mắn là ta chưa từng lỗ mãng. Trong lòng hắn tự nghĩ, nếu vừa rồi mình dùng toàn lực giãy giụa mà nói, có thể thoát khỏi sự nắm giữ của xa phu hay không thực sự chưa biết, bất quá, cho dù có thể tránh thoát, chỉ sợ cũng phải lưỡng bại câu thương. Bản lĩnh của lão xa phu này, dĩ nhiên ở trên mười tám cao thủ ngự lâm quân hắn đánh bại ngày hôm qua, Lỗ Thế Hùng không khỏi kinh dị!
Cái túi vải kia vừa vặn bao trùm đầu hắn, ở phần cổ họng hắn siết lại, tuy rằng có thể hô hấp, nhưng cũng có chút khó chịu. Lỗ Thế Hùng trong lòng hiểu rõ, lão xa phu này không chỉ phụ trách đưa đón hắn, nhất định còn có trách nhiệm giám thị hắn. Hắn ngồi ở trong xe, xúc giác thu được, biết còn có một tầng rèm xe thật dày, lão xa phu ngồi ở phía trước lái xe cho hắn, đưa lưng về phía hắn, hắn vốn có thể lén lút tháo túi vải ra, hít một hơi. Nhưng hắn nghĩ rằng lão xa phu đang theo dõi hắn, mặc dù hắn cảm thấy không thoải mái. Mặc dù người lão xa phu không nhất thiết phải nhìn thấy hắn, hắn cũng không dám cố gắng tháo túi vải che đầu hắn.
Xe ngựa chạy nhanh, Lỗ Thế Hùng bị che đầu, cảm giác như đằng vân giá vũ, trong lòng có chút kỳ quái, nghĩ: "Hoàn Nhan Trường Chi đã nói qua, Nghiên kinh viện là nằm trong cung, nhưng từ vương phủ Hoàn Nhan Trường Chi đến trong cung hẳn là đều là đường bằng phẳng, sao chiếc xe ngựa này lại như lên núi Lạc sơn? Sườn đồi mặc dù không phải là dốc cũng không cao, nhưng dù sao, ta cảm thấy rằng đây không phải là một con đường phẳng! Chẳng khác nào Nghiên kinh viện đã thay đổi địa chỉ! Hoàn Nhan Trường Chi không muốn ta biết sao? Lần đầu tiên trong đời Lỗ Thế Hùng gặp phải một trải nghiệm bí ẩn như vậy, trong lòng thực sự có chút lo lắng bất an. Tối qua khi hắn ở tòa thạch lao đó, cảm thấy mình giống như bịt mắt, đẩy đến một nơi thần bí, đi tiếp nhận một vận mệnh không thể biết được. Bây giờ cảm giác này thậm chí còn mạnh mẽ hơn, và nó không phải là "giống như", nhưng thực sự bịt mắt và gửi đến một nơi bí ẩn."
Lỗ Thế Hùng đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe được lão xa phu nói:
- Đến rồi, người có thể tháo túi vải ra!
** Cung Nga Phục Thị Thỉnh Canh Y Lỗ Thế Hùng mở mắt nhìn, chỉ thấy xe ngựa dừng ở bên ngoài một gian phòng lớn. Ngói âm dương màu vàng và xanh, Cửa sắt sơn son, tường cao mấy trượng, giống như một tòa cung điện, giống như một tòa lâu đài nho nhỏ. Xung quanh tùng bách xanh mướt dày đặc, che khuất ánh nắng mặt trời. Ở ngoài xa nhìn không thấy được cung điện. Cũng không biết là có ai ở trong cung điện hay không?
Vệ sĩ gác cổng hỏi:
- Có phải là người mới không?
Lão xa phu đáp:
- Không sai, hắn chính là Lỗ Thế Hùng mà Vương gia tự mình tuyển chọn ngày hôm qua.
Vệ sĩ kiểm tra kim bài xong rồi nói:
- Hãy vào trong!
Lão xa phu nói:
- Ta đi về trước, đến giờ, ta lại tới đón ngươi.
Vào cổng, một võ sĩ mặc trang phục sĩ quan đến dẫn dắt, đi qua một hành lang, và võ sĩ đẩy một cánh cửa ra và nói:
- Xin vui lòng vào!
Võ sĩ đó lại không đi vào với hắn.
Trong phòng có hai cung nga trang phục diễm lệ, một người bưng y phục, một người bưng mão, ủng, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, nhỏ nhẹ nói:
- Mời Lỗ đại nhân thay quần áo.
Lỗ Thế Hùng giật mình. Trong phòng này cũng không có loại bình phong che chắn nào. Chỉ là hai bên có kệ sách, dưới là nhiều rương sắt đặt cạnh nhau. Lỗ Thế Hùng ngượng ngùng nói:
- Ta, ta ở đây thay quần áo?
Cung nữ lớn tuổi cười nói:
- Đây là quy củ, người lần đầu tiên không quen, lâu rồi sẽ quen thôi.
Một mặt nói chuyện, một mặt đến hầu hạ hắn thay quần áo. Lỗ Thế Hùng nghe được hai chữ "quy củ", trong lòng rùng mình, không thể làm gì được, đành phải ở trước mặt hai cung nga, cởi quần áo ra. Cho dù hắn đã được huấn luyện rất lâu, gặp biến cố đều cực kỳ trầm tĩnh. Trong lúc này, không một mảnh vải che thân đứng trước mặt hai thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, cũng không khỏi đỏ mặt.
Hai cung nga tựa như nhắm mắt làm ngơ thay quần áo mới cho Lỗ Thế Hùng. Lỗ Thế Hùng hỏi:
- Đai và kiếm đều bỏ lại đây phải không?
Cung nga trả lời:
- Không sai, tất cả mọi thứ trên người đều phải được loại bỏ, ngoại trừ kim bài mà Vương gia đưa cho người.
Lỗ Thế Hùng nghĩ:
- Thật là quy củ cổ quái, chắc hẳn là sợ có người mang theo đồ bị cấm tiến vào. Nhưng quy củ như vậy, cũng không khỏi làm cho người ta quá khó xử.
Cung nga gấp quần áo của hắn, cùng với thanh kiếm, vào trong rương sắt và nói, "Khi người muốn trở lại, lấy lại quần áo của người bằng kim bài của người." Đến lúc đó không nhất định là chúng tôi còn đang làm nhiệm vụ ở chỗ này. Rương sắt của người có số "124" trên đó."
Cung nga mở ra một cánh cửa khác. Võ sĩ vừa rồi dẫn hắn đến, đang đứng chờ ở bên ngoài. Dẩn Thế Hùng đi theo hắn, đi không bao lâu, lại đến một gian phòng, võ sĩ cao giọng báo cáo: "Lỗ tướng quân đến." Sau đó nhỏ giọng nói với Lỗ Thế Hùng: "Ngươi đi vào gặp phó thống lĩnh đi."
Lỗ Thế Hùng biết đây là phó thống lĩnh của ngự lâm quân, chủ trì Nghiên kinh viện. Không dám chậm trễ, liền đi vào, thi hành đại lễ của cấp dưới tham kiến thượng quan. Ban Kiến Hầu cười ha ha nói:
- Vương gia rất khen ngươi. Không cần phải khách khí.
Hai tay làm bộ nâng lên, còn chưa chạm vào thân thể hắn, Lỗ Thế Hùng đã cảm thấy có một cỗ lực lượng đỡ hắn dậy. Bất quá Lỗ Thế Hùng cũng đã quỳ được nửa gối rồi.
** Viện Trung Cao Thủ Kinh Nhân Ban Kiến Hầu mỉm cười nói:
- Trách không được Vương gia khen ngợi ngươi, năm nay ngươi khoảng dưới ba mươi tuổi chứ? Ở tuổi của ngươi có võ công như vậy, quả thật là rất tốt.
Ban Kiến Hầu khen ngợi hắn, Lỗ Thế Hùng trong lòng âm thầm giật mình, nghĩ:
- Bản lĩnh của Ban Kiến Hầu tuy rằng kém Hơn Hoàn Nhan Trường Chi, nhưng cũng trên ta xa. Hôm qua ta đánh bại mười tám sĩ quan, ta rất đắc ý. Hiện giờ nghĩ tới, thật sự là buồn cười, cao thủ chân chính, ta còn chưa từng gặp!
Ban Kiến Hầu chuyện vãn với Lỗ Thế Hùng một lúc, sau đó nói,
- Phòng của ngươi đã được chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ sẽ đưa ngươi đi!
Nghiên kinh viện này có diện tích rộng lớn, bên trong là một khu vườn lớn, một ngôi nhà riêng biệt, rải rác trong vườn, giống như một gia đình. Mỗi ngôi nhà đều có sân riêng trồng cây và hoa. Lúc này trời đang cuối xuân, tháng ba hoa tươi nở rộ, trong tầm nhìn, khắp nơi tường đỏ ngói xanh, cây xanh hoa hồng, tạo thành một bức tranh tự nhiên. Lỗ Thế Hùng trong lòng nghĩ: "Nơi này rõ ràng là thế ngoại đào nguyên. Có sống quãng đời còn lại nơi này cũng tròn tâm nguyện. Chỉ tiếc ta lại không thể tránh được tuổi già."
Tâm niệm chưa xong, chợt nghe được tiếng xào xạc vang lên. Lỗ Thế Hùng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong một tòa viện, có một hán tử đang nắm lấy một nắm bùn cát, hướng trên cây rắc đi. Không có gì đáng ngạc nhiên khi sân này có vài cây đào, hoa đào nở rộ, một đàn ong đến hái mật ong. Bùn cát rắc đi, những con ong rơi xuống đất, không có gì đáng ngạc nhiên. Lỗ Thế Hùng đang tự nghĩ: "Luyện ám khí dùng ong mật làm mục tiêu, không khỏi tàn nhẫn một chút chứ?"
Trong nháy mắt chỉ thấy một con ong mật rơi xuống đất lại vỗ cánh bay lên.
Lỗ Thế Hùng lúc này mới không khỏi kinh hãi, muốn biết tát một nắm cát bùn mà có thể đánh rơi rất nhiều ong mật. Dù là công phu ám khí rất khó luyện nhưng Lỗ Thế Hùng còn miễn cưỡng có thể làm được. Còn giống như người này, mỗi một hạt bùn đất, lực lượng đều dùng vừa phải, chỉ đánh choáng váng ong mật, mà không làm tổn thương tính mạng của nó, trong nháy mắt chúng lại có thể bay lên. Loại ám khí công phu này, Lỗ Thế Hùng chưa một lần nhìn thấy, hơn nữa chưa từng nghe thấy! Lỗ Thế Hùng trong lòng nghĩ: "Tối hôm qua Hoàn Nhan Trường Chi lộ ra thủ pháp Mai hoa châm tuyệt kỹ, so với ám khí công phu của người này, chỉ sợ vẫn có chút không bằng. Xem ra ở trong Nghiên kinh viện này, quả nhiên là "Ngọa Hổ Tàng Long", không thể khinh thường.
Ban Kiến Hầu cười nói:
- Người này nghiên cứu Thiếu dương đồ họa của Huyệt đạo đồng nhân. Thời gian ba năm dài, còn chưa thấu hiểu một trong những bí ẩn trong đó, chắc hẳn là trong lòng phiền muộn, lấy ong đến đùa giỡn giải sầu, chúng ta không cần quản hắn, đi thôi!
Đi qua hai dãy nhà, đột nhiên thấy một điều kỳ lạ. Cửa viện được mở ra, có một lão già râu mi bạc trắng ngồi trên bậc thềm đá đánh cờ vây lên vách tường đối diện. Ném quân cờ vào tường, trong nháy mắt bố trí thành một cuộc cờ. Ban Kiến Hầu cười nói:
- Lão nhân gia ngươi không cần nôn nóng, chậm rãi cân nhắc không muộn. Một ngày khác ta sẽ tìm một người nào đó để chơi cờ với ngươi.
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi vào sân, tay áo lớn mở rộng, túm lấy một quân cờ lão nhân ném tới, cười ha ha, rồi ném trả lại cho lão. Sau đó đi ra, lặng lẽ nói với Lỗ Thế Hùng:
- Người này tuổi đã cao, không ngờ tánh còn nóng như lửa.
** Nghiên Kinh Viện Trung Phong Tử (Người Điên Trong Viện)
Lỗ Thế Hùng nói:
- Ồ, lão nhân gia này vì sao lại như thế?
Ban Kiến Hầu nói:
- Ông ta đã nghiên cứu phần thứ bảy của Chỉ Nguyên Thiên, gặp phải một vấn đề khó khăn, suy nghĩ mãi trong năm năm, cho đến nay vẫn chưa được giải quyết. Hắn thích chơi cờ vây, lúc phiền lòng, không có trò tiêu khiển, tự mình đánh cờ với mình giải sầu. Kết quả thường là càng đánh càng buồn bực, liền ném quân cờ cho hả giận.
Lỗ Thế Hùng cười nói:
- Ông già này cũng thú vị.
Trong miệng nói đùa, trong lòng lại sợ hãi kinh hãi. Hắn bây giờ mới biết Kim quốc nhất lưu cao thủ không phải ở trong ngự lâm quân, mà là ở trong Nghiên kinh viện. Rất nhiều viện sĩ thông thái này, vì thăm dò Huyệt đạo đồng nhân và tìm hiểu ý nghĩa sâu xa của Chỉ Nguyên Thiên, trở thành điên điên khùng khùng. Nghĩ tới điều này, không thể làm người khác nản lòng sao?
Ban Kiến Hầu nói:
- Họ vẫn còn tốt, có rất nhiều người thực sự điên. Bất quá, ngươi cùng bọn họ bất đồng. Ngươi ở võ học y thuật hai môn đều có gốc rễ, lại đương thời sung sức mạnh mẽ. Hơn nữa lại được Vương gia cho phép buổi tối có thể trở về, không đến mức như bọn họ, có vài người mười năm không xuất viện môn.
Nói đến đây, Ban Kiến Hầu dừng lại, nhìn sắc mặt Lỗ Thế Hùng, tiếp theo cười nói:
- Mười năm không ra khỏi nhà, buồn bực vô cùng nhàm chán, cũng khó trách có người phát điên. Vì vậy, bây giờ ta đã điều chỉnh các quy định rất nhiều, đôi khi cũng có thể cho phép họ đi lại với nhau và kết bạn. Họ thích trò tiêu khiển nào, ta đã cố gắng để đáp ứng họ càng nhiều càng tốt, nhưng ngươi là ngoại lệ, không phải lo lắng.
Nghe hắn nói chuyện, viện sĩ trong Nghiên kinh viện, không những không thể ra ngoài, mà còn bị cấm giao du, qua lại.
Lỗ Thế Hùng nói:
- Đa tạ Vương gia cùng Ban đại nhân đặc biệt chiếu cố. Bất quá, ta cũng không muốn ngoại lệ. Dù cho điều lệ như thế nào, tại hạ cũng có thể tuân thủ giống như bọn họ.
Ban Kiến Hầu cười nói:
- Ngươi là tâm phúc ái tướng của Đàn nguyên soái, từng cùng hắn nam chinh bắc chiến, lập không ít công lao hãn mã. Lòng yêu nước trung quân của ngươi, Vương gia tất nhiên là tin tưởng. Thứ hai, Vương gia an bài như vậy, chắc hẳn cũng có dụng ý của hắn. Ngươi không cần phải tự mình cảm thấy áy náy.
Lỗ Thế Hùng đành phải đáp ứng một chữ "Vâng", không dám nhiều lời.
Ban Kiến Hầu nói: "Đến rồi." Dẫn hắn vào một tòa nhà, tòa nhà này có ba gian phòng, ở giữa bố trí như thư phòng, hai bên sương phòng đóng cửa kín, bên trong không biết là cái gì, bên ngoài còn có một cái sân có rất nhiều hoa và cây cối.
Ban Kiến Hầu cùng hắn vào thư phòng, đánh một kích chưởng, hai bên sương phòng mở ra, một bên đi ra một cung nga, một bên đi ra một vệ sĩ. Ban Kiến Hầu nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi phục vụ vị Lỗ đại nhân này.
Ban Kiến Hầu nói với Lỗ Thế Hùng:
- Nếu ngươi cần bất cứ điều gì, chẳng hạn như muốn uống trà, ngươi có thể gọi cung nhân này. Tên vệ sĩ này là cho ngươi sai khiến. Ngươi có chuyện gì muốn tìm ta, có thể do hắn thông báo. Còn kiêm phận sự canh gác. Vạn nhất có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ giải quyết, tránh cho ngươi khỏi bị phân tâm. Tỉ như nhưng có người điên muốn xông vào, đây chính là một loại chuyện ngoài ý muốn.
Lỗ Thế Hùng gật đầu một cái, nói:
- Đại nhân nghĩ chu đáo.
Trong lòng dĩ nhiên biết, cung nga vệ sĩ đều là để giám thị hắn. Trong lòng không khỏi có một chút thất vọng.
Ban Kiến Hầu nói:
- Trên bàn có một tấm Huyệt đạo đồng nhân đồ họa dành cho ngươi nghiên cứu. Sau khi ngươi hoàn toàn hiểu rõ bí ẩn trong đó, mời ngươi đem việc nghiên cứu được viết ra, cùng với bản đồ ban đầu trả lại cho ta. Bất quá, chỉ có thể nghiên cứu trong phòng này, tài liệu ghi chép vụn vặt, cũng không thể mang ra ngoài. Ngươi hiểu rõ không?
Lỗ Thế Hùng gật đầu, hỏi:
- Huyệt đạo đồng nhân tổng cộng có bao nhiêu đồ họa?
Ban Kiến Hầu nói:
- Mười hai kinh mạch, mười lăm vẫn mạch, tổng cộng có hai mươi bảy tấm đồ họa. Ngoài ra còn có kỳ kinh bát mạch, có quan hệ mật thiết với võ học thượng thừa, bộ phận nghiên cứu nội công tâm pháp của người khác, tổng cộng có mười sáu tấm đồ họa.
Lỗ Thế Hùng tựa hồ muốn nói cái gì, môi khẽ động, nhưng không nói ra.
Ban Kiến Hầu cười nói:
- Chẳng phải ngươi chê ít sao? Trong viện rất nhiều viện sĩ thông thái, một tấm đồ họa, tốn hết mấy năm cân não, cũng không thể khám phá ra bí ẩn trong đó. Đương nhiên, ngươi là đệ tử của Y Ẩn Đức Sung Phù lão tiền bối, có lẽ có thể so với bọn họ dùng ít thời gian hơn. Bất quá cũng vẫn là làm từng bước cho thật là tốt, đừng tham lam nhai nhiều quá nuốt không trôi.
Lỗ Thế Hùng nói:
- Được, vãn bối thiên tư đần độn, há dám tham lam nhiều.
Ban Kiến Hầu vừa nói như vậy, lời Lỗ Thế Hùng muốn nói "đương nhiên" càng không dám nói ra.
Ban Kiến Hầu nói:
- Hai bức tường đầy kệ sách này là thư viện y học điển tịch có liên quan tới Huyệt đạo đồng nhân đồ họa, ngươi có thể dùng nó để tham khảo.
Sau khi Ban Kiến Hầu đi, cung nga lui vào sương phòng, vệ sĩ đi ra ngoài canh gác, trong thư phòng còn lại một mình Lỗ Thế Hùng.
Lỗ Thế Hùng cầm lấy tấm hình minh họa đó quan sát, nhìn được nửa ngày, nhìn ra đây là "Túc Dương Minh vị kinh mạch", chỉ là một tấm đồ họa tương đối không trọng yếu trong "Chính kinh thập nhị mạch".
Lỗ Thế Hùng thất vọng, trong lòng nghĩ: "Ta cho rằng có thể gặp được Huyệt đạo đồng nhân, ai ngờ chỉ là có một tấm đồ họa. Như vậy xem ra, cho dù ta đem hai mươi bảy tấm đồ giải đều xem qua, không thấy Huyệt đạo đồng nhân, cũng không thể nói là đã nhìn thấy toàn bộ báu vật. Huống chi còn có Trần Bác Chỉ Nguyên Thiên nội công tâm pháp, càng không biết từ khi nào mới có thể gặp được."
Bất quá, chỉ có một tấm "Túc Dương Minh vị kinh mạch" không quá trọng yếu này, đã là cực kỳ phức tạp. Lỗ Thế Hùng tự nghĩ trong vòng một năm cũng chưa chắc hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ.
Lỗ Thế Hùng trong lòng nghĩ: "Nếu như ta phải gặp Huyệt đạo đồng nhân, có thể "làm ít ăn nhiều". Nhưng hiện giờ chỉ lòi ra có một tấm bản đồ, vậy chắc phải chịu "làm nhiều ăn ít".
Muốn biết kinh mạch người chính là có liên quan đến quan hệ trong ngoài phối hợp. Ví dụ như "Túc Dương Minh Vị kinh mạch" bắt đầu ở vị trí lõm xuống của sống mũi, cạnh bên "Túc Thái Dương kinh mạch", vào xương nướu răng trên, trở lại môi, vượt qua "Thừa Tương huyệt" dưới môi, sau đó lui về phía sau má ra "Đại Nghênh huyệt", dọc theo gò má, đi lên trước lỗ tai, qua "Khách chủ huyệt", dọc theo mép tóc, đến sau sọ." Điều này kết hợp với "Túc Thái Dương kinh mạch" trở thành một mối quan hệ trong ngoài. Nếu không được nghiên cứu tham chiếu đồ họa của "Túc Thái Dương kinh mạch", những khó khăn của nó khó có thể tưởng tượng được.
** Dụng Tâm Mặc Ký Lộ Tuyến (Âm thầm nhớ đường đi)
Lỗ Thế Hùng trong lòng nghĩ: "Đây nhất định là bởi vì đã từng xảy ra vụ án trộm bảo của Liễu Nguyên Tông, cho nên gia ý đề phòng. Nhưng cứ như vậy, mỗi lần mỗi người đều phải có một tấm đồ họa trước sau không liên quan. Nghiên cứu trong mờ mịt, không biết đầu đuôi, không biết sẽ lãng phí bao nhiêu khí lực. Vậy chẳng trách được tại sao bao nhiêu viện sĩ thông minh trí tuệ của Nghiên kinh viện này đều nhăn mặt thở dài!"
Lỗ Thế Hùng đích xác là nhìn ra điểm mấu chốt của vấn đề. Vừa rồi hắn cũng từng nghĩ tới việc vạch rõ vấn đề này với Ban Kiến Hầu. Nhưng sợ khiến bị nghi ngờ, cho nên lời nói đến bên miệng, rốt cục vẫn nuốt xuống. Kỳ thật trước khi "Kim Cung Đạo Bảo án" phát sinh, đã là như vậy. Tuy nhiên, sau khi vụ án xảy ra, hình minh họa được chia nhỏ hơn và chi tiết hơn. Trong Nghiên kinh viện, gặp qua Huyệt đạo đồng nhân chỉ có một mình Hoàn Nhan Trường Chi. Mà cũng chỉ có Hoàn Nhan Trường Chi mới có toàn bộ đồ họa cùng toàn bộ bí kíp "Chỉ Nguyên Thiên". Hơn nữa, hai kiện bảo vật này ngay cả Hoàn Nhan Trường Chi cũng không có quyền mang ra ngoài Nghiên kinh viện. Chúng được dấu kín trong một gian mật thất chỉ có Hoàn Nhan Trường Chi mới có thể đi vào. Bí mật này, nhiều năm sau, Lỗ Thế Hùng mới biết được.
Lỗ Thế Hùng âm thầm nghĩ: "Dục tốc bất đạt, ta liều mạng ở chỗ này qua mười năm, tám năm, thậm chí cả đời đi!" Vì vậy, hắn bình tĩnh lại và bắt đầu tập trung nghiên cứu đồ giải đó.
Bất tri bất giác tới lúc bóng chiều đã ngả về tây, Lỗ Thế Hùng toàn bộ tâm thần đắm chìm trong bí ẩn thăm dò. Đến khi Ban Kiến Hầu tiến vào, hắn cảm thấy như một giấc mơ — một ngày đã qua rồi.
Một ngày này, Lỗ Thế Hùng chỉ mới bắt đầu dò xét được một chút manh mối, hơn nữa chỉ là một đầu mối trong một huyệt đạo trong tấm hình này. Khoảng cách tới khi vạch trần toàn bộ bí ẩn của tấm đồ họa này, còn khoảng mười vạn tám ngàn dặm.
Nhưng thành tích này của hắn, Ban Kiến Hầu đã rất hài lòng.
Ban Kiến Hầu nhận được hình ảnh và nói:
- Hôm nay là ngày đầu tiên, ngươi có thể trở lại sớm.
Lỗ Thế Hùng đang muốn nói hắn nguyện ý tuân thủ quy củ trong viện, nên khi nào tới lúc trở về thì mới nghỉ, nhưng Ban Kiến Hầu mỉm cười, lại tiếp tục nói:
- Vương gia rất nhớ ngươi, hắn đã phái người tới đón ngươi.
Lỗ Thế Hùng lấy kim bài, đến phòng thay đồ, lại một lần nữa trước hai cung nga, cởi y phục trong viện, thay quần áo ban đầu của hắn. Trong lòng nghĩ:
- Biện pháp này rất hữu hiệu để ngăn chặn việc giấu tài liệu. Bất quá, lại là quá khó xử.
Tất cả mọi thứ theo các quy tắc khi đến. Lỗ Thế Hùng trùm đầu, ngồi lên xe ngựa, do lão xa phu kia đưa hắn về phủ.
Lỗ Thế Hùng dụng tâm ghi nhớ con đường xe ngựa đi qua, nơi nào uốn cong, nơi nào lên cao, nơi nào xuống dốc, trong lòng nghĩ: "Nếu tuyến đường không thay đổi, một năm sau, ta nhắm mắt lại, cũng có thể một mình tìm đến nơi!"
Trở lại vương phủ, Hoàn Nhan Trường Chi đã ở trong mật thất chờ hắn.
oOo