HAI SẮC TI GÔN MỘT CHUYỆN TÌNH Thơ -
Trường Phi Bảo Trời ơi... ơi hỡi... trời ơi!
Lòng đau... đau lắm... lắm người tôi yêu
Sao còn để nhớ nhung nhiều
Khi tình chết tự bao chiều thu qua
Anh giờ như một bóng ma
Nhiễu nhương tâm trí xót xa cả hồn
Dưới giàn hoa máu tôi chôn
Con tim tan vỡ mảnh buồn duyên xưa
Còn đâu lối cũ đón đưa
Còn đâu sớm nắng trời trưa theo về
Còn đâu ước nguyện giao kề
Còn đâu tình mộng câu thề sắt son
Giờ tôi thiếu phụ hai con
Bên chồng khổ đắng héo hon riêng mình
Gia phong buộc phải lặng thinh
Lễ giáo mình tự răn mình phải ngoan
Hiểu là duyên phận dở dang
Đêm sâu nỗi nhớ ngày hằng tưởng tơ
Nỗi buồn nhốt hết vào thơ
Nào ai thiết nghĩ người mơ đang sầu
Rồi anh phiêu bạt từ đâu
Anh về chốn cũ phai mầu hoa yêu
Vườn Thanh gợi nhớ thương nhiều
Người con gái ấy đường chiều sang sông
Được tin lòng lại nhớ mong
Ơ hay lệ đẫm đôi dòng châu sa
Ép vào năm tháng tình ta
Cánh Ti Gôn... hai sắc hoa... não nùng
Biết rằng phím lỡ tơ chùng
Chuyện mình thôi thế chôn cùng thời gian
Mai sau dẫu thác còn mang
Ti Gôn một mối tình chan chứa tình.
09/04/2021