Chương 5
Phần 1
ĐI HỌC VỀ
“Nó kia rồi!” Bà ra đến ngoài cổng chờ Lan Anh và từ đường xa kêu lên như vậy.
Và ông cũng từ trong vườn đi ra vui vẻ nói: “ Cô nữ sinh nhỏ của chúng ta về đây rồi!”
Cặp mắt của Lan Anh không còn vẻ tươi vui rạng rỡ. Tuy thế nó cũng vẫn mỉm cười. Nó cảm thấy vui vui vì đã khiến cho tất cả người thân vừa lòng. Nó cũng có phần hãnh diện vì đã đi học một mình.
Tuy thế nó không khỏi có chút buồn chán trong lòng vì đã không nhận được một quyển sách và một quyển vở. Những đứa trẻ khác thì đã có một cặp đầy phồng lên. Còn nó đi học về với hai bàn tay không. Nó chưa phải là một nữ sinh thật sự.
Bà ân cần vồn vã xoắn tít lấy nó.
Bà đã chuẩn bị bữa ăn chiều cho cháu tôi. Đi mau vào bếp với bà. Bà thấy cháu hơi xanh. Cháu không mệt quá đó chứ?
=Thưa bà không. Lan Anh trả lời. Ở trường cháu chỉ ngồi. Cháu khoanh tay. Cháu nhìn hình ảnh…Bà ơi, bà cởi cái tạp dề đen này dùm cháu.
Má và ông đi xa Lan Anh một tí và vừa nhìn nó vừa nói: “ Nó không có vẻ vui thích, ông nói nhỏ. Nhưng kệ nó! Nó sẽ quen dần! Bước đầu là bước khó nhất. Nó đã đi bước đầu rồi!”
Lan Anh đưa mắt nhìn ngó khắp nơi vương quốc nhỏ bé của nó mà nó vừa tìm lại được. Những đồ chơi của nó vẫn còn ở chỗ cũ. Mun ngủ trên bờ cửa sổ, còn con gà mái già tiếp tục kiếm ăn đó đây.
Con Vàng thì không rời nó nửa bước và cùng nó đi xuống bếp, nơi đây bà đã chuẩn bị sẵn các khoanh bánh có phết bơ.
Lan Anh ăn ngon lành.
Vừa ăn, nó vừa lại gần bà và nói nhỏ vào tai bà:” Bà biết không. Ông và má muốn cháu phải đi học để khỏi dốt nát. Thế mà hôm nay, cháu đã không được học đọc mà cũng không được học viết hay học tính gì cả!”
Phần 2
QUYỂN SÁCH ĐẦU VÀ QUYỂN VỞ ĐẦU
Sáng hôm sau, Lan Anh đến trường đúng giờ. Nó lại ngồi vào chỗ hôm trước và vòng tay ngồi chờ.
Lúc đó cô giáo lại gần bên nó:
“Đây cho con một quyển sách, một bảng đá, một quyển vở, hai bút chì. Con phải gìn giữ thật cẩn thận. Cô sẽ cho con biết lúc nào thì sẽ dùng đến các thứ ấy!”
Tim của Lan Anh đập mạnh. Một quyển sách! Đó là quyển sách học đầu tiên của nó. Sách còn mới tinh. Nó lật đi, lật lại, lấy tay vuốt ve rồi cuối cùng mở sách ra xem. Gáy sách kêu rắc rắc. Các tờ còn ngửi mùi giấy mới lẫn mùi mực, và còn hơi dính vào nhau. Lan Anh thấy những hình vẽ, những mẫu tự lớn mà nó đã nhận ra được một vài chữ và những mẫu tự nhỏ hơn. Biết bao mẫu tự, biết bao dấu phải học thuộc! . Lan Anh đóng sách lại và mở vở ra.
Quyển vở có cái bìa đỏ, và nhiều trang giấy trắng đẹp có kẻ những đường chỉ xanh. Những tờ ấy không có lấy một vết dơ. Khích lệ người ta phải giữ gìn cẩn thận, phải có thứ tự và phải chăm chú học tập. Nhưng chắc là khó khăn lắm khi phải theo đúng các đường chỉ nhỏ xíu ấy, và khi, như Xuân Mai, phải viết một trương với những mẫu tự thật ngay hàng thẳng lối như học sinh khi đi vào lớp!
Và các bút chì! Lan Anh có một bút chì để viết trên bảng đá, và một để viết trên vở. Nó đã biết rằng không được tì nặng lên đầu bút chì nhon vì nó dễ gãy. Bởi vì ở nhà, nó thường vẽ để chơi.
Nó cầm lên rồi lại đặt xuống mỗi một vật ấy.
Chúng đích thực thuộc quyền sở hữu của nó, cũng như những đồ chơi của nó. Nhờ chúng mà nó đã thật sự trở thành một nữ sinh.
Buổi học sáng đi qua khá nhanh. Lan Anh nhìn lên bảng mà đọc, rồi lại nhìn vào quyển học vần của nó. Sau đó cô giáo nói với nó: Bây giờ lấy bảng đá ra tập vẽ những con vịt đi. Vẽ như thế này này con thấy không?
Cô giáo cúi xuống và với một bàn tay lạnh lẹ, cô vẽ một con vịt làm mẫu.
Lan Anh vẽ cả một đạo quân vịt, bé có, lớn có, con thì mỏ ngoảnh về bên phải, con thì mỏ ngoảnh trái, con thì mỏ chúi ngâm trong nước. Nó lại đã tìm ra phương cách chỉ kẻ một nét mà cũng vẽ ra được một cái gì hơi giống con vịt.
Khi về đến nhà từ xa nó đã giơ cho mọi người thấy các dụng cụ học sinh của nó.
“Con có một quyển sách, một quyển vở” nó kêu lên như thế. Chúng ta sẽ bọc chúng bằng giấy màu. Và con sẽ hết sức giữ gìn không làm bẩn và không làm mất chúng.”
Phần 3
NGÀY THỨ NĂM
Chưa lúc nào Lan Anh lại thấy cái giường của nó êm ấm như sáng nay. Má đến bên nó ôm hôn rồi mở cửa chớp ra. Một ít ánh sáng lọt vào trong phòng.
Lan Anh nằm nán lại trong chăn êm nệm ấm. Nó biết rằng chuông nhà trường sẽ không gọi nó vì hôm nay là ngày thứ năm.
Bà mang bữa ăn sáng đến cho nó và nói: “Nghỉ đi, cô nữ sinh nhỏ của tôi!”
Nhưng sau đó một lát, từ ngoài sân, ông lại gọi vọng vào: “Có ai đi ra rừng với tôi không nào? Trời nắng đẹp và sương đã tan hết rồi!
Nhanh nhẹn, Lan Anh nhảy ra khỏi giường, rửa mặt mũi và thay đồ. Và bây giò cả hai ông cháu đã ra đi cùng với con Vàng.
Quả là thích thật khi được tự do dạo chơi ngoài đồng.
Lan Anh hít không khí trong lành vào đầy phổi và bắt đầu chạy tung tăng như điên, hay tay vùng vẫy.
Con Vàng thì hễ nơi nào có hàng chuột là nó dừng lại. Nó cào đất và đánh hơi để tìm mồi nhưng Không bao giờ nó tìm được. Thỉnh thoảng một con chim vì sợ hãi, bất chợt bay khỏi bụi cỏ. Nó kêu lên một tiếng như than vãn. Con Vàng muốn chạy tới chỗ con chim vừa đậu xuống. Lan Anh ghìm dây cương buộc cổ giữ nó lại.
“Ở đây Vàng!”
Trong các hàng rào cây, còn sót lại một ít trái mận dại. Lan Anh hái một quả nếm thử và nhăn mặt vứt đi. Trên các cây Sơn trà còn có những quả đỏ thắm, vị nhạt, nhưng lại có thể dùng làm những chuỗi đeo cổ đẹp.
Lan Anh cũng hái quả dã tường vi để nếm, vị ngọt lờ lợ khó chịu, phía trong có lông nhọn.
Lan Anh học được biết bao điều khi đi với ông.
“Quạ tụ tập lại, ông nói với Lan Anh. Chúng bắt đầu đói. Cháu có thấy con chim xám kia bay vào bụi rậm không? Đó là một con chim ghi đá. Nó tới đó để kiếm một vài quả đỗ tùng màu nâu.”
Cái trường này hoạt động tuyệt hảo!
Nhưng ông thì lại nghĩ đến cái trường kia, bởi vì lúc về đến nhà ông nói với Lan Anh
=Bây giờ cháu có nhiều thứ phải mang đi học. Cho nên cháu phải có một cái túi như túi người phát thơ.
=Một cái cặp như bạn gái của cháu có, một cái cặp như thế đủ lớn đối với cháu. Lan Anh vừa mỉm cười vừa trả lời: “Cháu không dám xin, nhưng cháu sẽ sung sướng nếu cháu cũng có một cái cặp.
Phần 4
TỪ LÀNG RA THÀNH PHỐ
Con đường mà người ta không biết bắt nguồn từ đâu, lướt qua giữa các dãy nhà trong làng, đi qua góc vườn của Lan Anh để rồi leo lên trên đồi gần đó và cuối cùng mất hút vào rừng.
Mỗi ngày bốn lần, những tiếng ồn ào đánh thức con đường cũ dậy. Đó là tiếng của chiếc xe ca chạy ra thành phố bên cạnh hay từ thành phố đó trở về. Động cơ xe nổ liên thanh, còi xe làm gà vịt sợ hãi. Phía trước nó, tất cả đều phải né ra một bên, tất cả đều bỏ chạy tán loạn.
Ngày thứ năm ấy, Lan Anh lên xe ngồi thoải mái trên một chiếc ghế dài, giữa ông và má, bởi vì lúc ăn trưa ông đã nói:
“Con bé này cần có một cái cặp. Chiều nay chúng ta sẽ cùng nhau đi ra thành phố. Nó sẽ chọn lấy một cái theo sở thích của nó.”
=“Con sẽ đi với ba, má nói. Con cũng đi mau sắm lặt vặt. Và con cũng muốn cho nó một hộp bút đẹp.”
Ai ai cũng muốn nuông chiều Lan Anh. Bởi vì không phải chỉ có mình cô giáo, mà ai ai cũng muốn nó yêu đời học sinh của nó.
Cuộc du hành bất ngờ nảy làm cho Lan Anh vui sướng. Qua các tấm kiếng rộng lớn, nó nhìn về phía trước xe, con đường tựa như một dải băng bị xe nuốt dần. Cây cối hai bên từ phía trước tiến lại vẫy cành chào rồi lùi nhanh về phía sau.
Mỗi khi lên dốc, động cơ dốc toàn lực, người ta nghe nó rên rỉ cực nhọc. Những khi xuống dốc, nó nghỉ, nó nín cả thở, và chiếc xe hình như lướt nhẹ trên đường.
Thỉnh thoảng người tài xế lấy tay kéo một đòn bảy. Xe chạy chậm lại, rồi dừng hẳn. Một người đàn bà, lúng túng vì vướng mang cái giỏ, bước lên. Cửa đóng sập lại phía sau bà và xe lại tiếp tục chạy.
Bỗng một chiếc cầu đen hiện ra. Cầu vượt qua phía trên con đường. Đó là chiếc cầu hỏa xa. Sau một tiếng còi dài, xe chạy qua phía dưới cầu, nhanh như gió.
Nhà lại nhà tiếp nối nhau. Nơi đây là vùng ngoại ô. Đường lát đá tảng làm xe xốc và hành khách lắc lư. Xe tiến lên thận trọng, còi không ngớt vang lên. Cuối cùng xe dừng lại tại một công trường, bên cạnh một máy nước.
“Chúng ta tới nơi rồi, ông nói. Chúng ta đi mua sắm đi và đừng để lỡ mất chuyến xe về.”
Lan Anh xuống xe. Nó thận trọng đi giữa ông và má, nhưng thực ra thì nó muốn được chạy cho nhanh.
Phần 5
VIỆC MUA SẮM
Tại cửa tiệm , bà chủ tiệm nói: “Cái cặp này chắc lắm. Nó khá lớn đối với một nữ sinh vào cỡ tuổi này. Hai cái quai được khâu thật kỹ. Thưa bà, bà cứ mua đi, bà sẽ vui lòng”
Má hỏi lại Lan Anh: “Con có thích không?”
=“Thưa má có, Lan Anh trả lời sau một hồi đó dự. Nhưng mà…nó màu đen. Nếu được, con muốn có một cái cặp màu khác.”
Lúc đó ông nói với bà chủ tiệm:
“Thưa bà, bà chịu khó xem lại trên các ngăn hàng thử coi còn có loại cặp nào màu đỏ, màu lục hay màu xanh dương Không?”
=“Thưa ông không ai, bà chủ tiệm vừa mỉm cười vừa trả lời. Nhưng tôi có cặp màu vàng.”
Lan Anh chọn lấy một cái cặp có màu sắc và những hạt nhỏ giống như vỏ cam. Nó cầm lấy, hai quai cặp, để cặp lòng thòng một bên mình và liếc mắt xem. Cặp đẹp thực…
“Má đã hứa cho con một cái hộp đựng bút” má còn nói vậy.
Bà chủ tiệm lấy cho xem những hộp đựng bút bằng gỗ hay bằng các tông sơn bóng. Nắp hộp có vẽ hình những con chim và những tràng hoa hồng. Lan Anh ngắm nghía các hình vẽ đó mà chưa biết quyết định ra sao. Bỗng nó kéo má nó cúi xuống phía nó và nói nhỏ:
“Nếu được con muốn có một cái hộp đựng bút có khoá.
=Nhưng sợ sơ ý con làm mất chìa khoá đi thì làm sao?
=Thưa má không đâu! Con sẽ lấy dây buộc nó vào thắt lưng của con.”
Bà chủ tiệm đã tìm ra một hộp đựng bút vừa sở thích của Lan Anh.
Má cho bỏ vào hộp bút một cục gôm tẩy và một cái bút chì. Rồi bà lại bỏ hộp bút vào trong cái cặp. Và Lan Anh hãnh diện bước ra khỏi cửa tiệm tay cầm cặp.
Thỉnh thoảng khi má không ngó nó, nó lấy khăn tay ra lau thật mạnh cái cặp cho cặp lên nước bóng.
Còn tiếp