TÂM SỰ NÀNG T.T.KH Thơ -
Trường Phi Bảo Ừ thì tình yêu đoạn kết buồn
Hẹn ước bao giờ cũng sầu vương
Một người lỗi hẹn mùa thu trước
Để những thu sau lắm chán chường
Vết mộng tan rồi mới tàn mơ
Người ấy phương mô có đợi chờ
Chiều nay chôn cánh hoa tim vỡ
Lòng đau ta chợt viết bài thơ
“Mỗi mùa thu trước mỗi hoàng hôn (*)
Nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương…”
Chờ mãi… chờ mãi…mắt lệ cay
Ngây thơ ta chết rũ ngày dài
Tháng năm chồng chất nhiều ngang trái
Và một ngày kia xác pháo bay
Ta nhớ lời người giận biết bao
Giận sắc tigôn giết đời nhau
Ai biểu hoa dáng như tim vỡ
Chia cắt tình yêu thủa dại khờ
Chua xót nào hơn cảnh vợ chồng
Phòng không chiếc bóng lạnh mùa đông
Ái ân lạt lẽo, đời nhạt nhẽo
Nghe đâu người ấy vẫn nhớ mong
Tay ta run rẫy viết từng dòng
E sợ bắt gặp ánh mắt chồng
Khuyên người cố quên tình xưa cũ
Mà dạ chẳng đành cứ ngùi trông
Đoạn thơ cuối buồn quá đi thôi
Ta biết nói sao đựơc hở trời
Có hiểu chăng tôi”… tâm hồn héo, (*)
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi”
Lạnh giá không gian lẫn thời gian
Ta nghe chân ai bước vội vàng
Sợ bóng người xa về thăm viếng
Ồ không tiếng gió khiến ta điên
Đơn điệu ta ngồi đan áo yêu
Cho chồng vui, sẽ được nuông chìu
Càng đan, đan mãi len càng rối
Mùa đông qua rồi áo buồn thiu
Con chim không còn vang tiếng hót
Khoá trái lồng son khóc nỉ non
Gia nghiêm buộc ràng câu tơ tóc
Giấc ngủ đêm nào cũng chẳng ngon
Người ấy vô tình mới bán rao
Câu chuyện “Tình Yêu” của ngày nào
Có xót lòng ta đầy căm phẫn
Chợ đời lắm kẻ thóc mách nhau
Ta nguyện viết “Bài Thơ Cuối Cùng”
Để rồi đoạn tuyệt hết cho xong
Vỡ lỡ thật rồi duyên thầm kín
Mà người ấy là anh, buồn không?
Trách thì chẳng nở, giận sao đành
Suốt đời yêu chỉ một mình anh
Tội nghiệp chồng em đêm thanh vắng
Đốt thuốc bao lần đến tàn canh
27/09/2005
(*) Trích thơ T.T.KH