ÔI CÁC ANH... MỘT THỜI Thơ -
Trường Phi Bảo Có những chuyến tàu rời ga không trở lại
Có những người tình xa mãi phía đời ta
Hạnh phúc chẳng thể nào dệt gấm thêu hoa
Ta đã khóc sau bao lần được - mất!
Ôi các anh của một thời ngây ngất
Giờ chìm theo từng ảo vọng mơ hồ
Mỗi một giây, một phút đều là thơ
Khi bên ta, mùa xuân đầy ngực trẻ
Nhờ các anh mà ta luôn mới mẻ
Trước trái tim thiếu nữ vốn vẹn lành
Ta vô tư với niềm vui quẩn quanh
Nhìn ai cũng thấy chân thành quá đổi
Có khoảng thời gian tim chửa hề nhức nhói
Chỉ âm thầm đón nhận lắm vết thương
Ôi các anh, của một bận qua đường
Ta đau đớn trước thiên đường bốc cháy
Trách được đâu? bởi vì ta khờ dại
Chịu ơn người dạy ta biết buồn đau
Và tình yêu như những chiếc áo màu
Cứ lần lượt thay ra từng cái một
Ôi các anh, các anh đều không tốt
Hay tại lòng ta chứa đựng thơ ngây
Đừng vun xuống hồn ta những lưỡi cày
Thêm cay đắng, thửa ruộng này khô héo
Đôi tay ta không đủ sức níu kéo
Sự phỉnh lừa, gian dối ở thế gian
Giá trái tim có thể hóa thành vàng
Thì chừng đó chàng hãy đem rao bán...!
11/04/2007