Một tuần lễ qua bặt vô âm tín; chiếc điện thoại lạnh ngắt, ơ hờ ngạo nghễ với màu xám trắng muốn vươn bật lên trên màu nâu xậm bàn ngủ ngập ánh đèn tròn 75 watts phản chiếu dưới chụp che xanh nhạt. Nó đã đem cho Huy bao vui buồn từ bên kia đầu dây khi chàng và Duyên còn đang trong những ngày có nhau; nay trơ vơ im lìm như chia với chàng lòng nhớ nhung ray rứt, âm thầm cho niềm đau gậm nhấm tâm tư. Nhịp cầu thiết tha còn đó nhưng ngơ ngác đợi chờ, một sự đợi chờ khắc khoải nửa đe dọa nửa luyến lưu kèm theo mong manh hy vọng bắc lại giao kết ân tình. Huy lặng nhìn điện thoại mà quặn lòng xót xa cầu mong nhận được âm thanh yếu ớt như có như không dù chỉ là vô tình quay lộn, hoặc do niềm vui bùng lớn bất chợt bởi cơn say, hay tác phẩm của lòng thương hại giả tạo xót thương bố thí. Tình nàng vũ bão trái ngược với giọng nói yếu ớt chuyển qua đường dây trong đêm tối nhưng lại cũng đôi khi hờ hững như say như tỉnh, thật thật không không khiến chàng chất ngất lúc nồng nàn và e ngại khi nàng muộn phiền cay đắng. Con tim Huy như trái banh bột cho nàng nhào nặn, vo tròn theo lòng nàng tươi vui, bóp méo bởi người thương sầu muộn, nhức nhối trong cay đắng dỗi hờn, và bị quên lãng do bất chợt lòng nàng thay đổi. Nàng như đứa bé con đùa với trái banh tình cảm; ưng, nàng mang ra quăng tới ném lui, thích đá thì đá hoặc thích đấm thì đấm. Chơi chán, đứa bé liệng banh vô góc vườn cho dãi dầu sương nắng hoặc kẽ nào đó nơi phòng đồ âm thầm lãng quên. Huy yêu nàng nhưng chỉ được coi như một trong muôn ngàn món đồ trang sức bừa bãi lung tung, chồng đống hoặc vứt lộn xộn nơi hộc ngăn kéo phòng áo. Chiếc gương lớn có lẽ vui sướng hơn vì ngày nào cũng được dùng tới làm phương tiện giúp nàng tô thêm nét mắt làn môi, hoặc soi kiểu quần áo cho hợp thời hợp cảnh, hay phản chiếu sóng tóc làn da ngọc ngà vun xới lòng hãnh diện dâng cao. Còn đồ trang sức thân phận mới mông lung; nàng vui nhắc tới, chẳng vui quên lãng không thèm liếc qua dẫu chỉ một ánh mắt vô tình. Lúc nàng vui dùng đến chẳng bị dằn vặt thì cũng uốn cong kéo thẳng cho hợp sở thích; rồi thử, rồi quăng, nhắc lên bỏ xuống sầy sứt với mặt bàn hoặc tan hoang theo mười ngón tay thon nhỏ sửa sang ráp nối, và qua thời gian tạm bợ cần đổi mới lại âm thầm hiu quạnh góc tối ngăn đồ. Thi thoảng lúc vui có đến, cũng chỉ là phương tiện giúp nàng thêm mặn mà nhan sắc; phần nhiều lặng lẽ gậm nhấm tháng ngày chồng chất những chợt mong thêm lần nữa cô nương thử chọn cho khác lạ nét qua. Tình chàng chỉ là một chấp nhận sẵn sàng dâng hiến như bóng mát đợi người ghé ngơi nghỉ mà người thì lại ham vui không cần dưỡng sức, nào những bận bịu với tranh đua chèn ép, tìm kiếm cho hao mòn xác thân dưới ánh nắng gắt gay, cho mồ hôi nhễ nhãi, cho rụng chân rời tay, toan tính những gì có thể độc chiếm mà quên lãng tấm lòng mong đợi trao tặng những phút giây thoải mái tươi mát khuất bóng nóng rát mặt trời. Nào có ai nghĩ đến bóng cây làm của riêng, và cũng không ai có thể độc chiếm bóng râm. Bóng mát chỉ cần thiết khi mặt trời thiêu đốt trong mùa hè nhưng vô dụng tới bất cứ ai trong mùa xuân ấm áp hoặc mùa thu mây mờ. Tình chàng như ngây như ngô, như có như không; chỉ biết có, khi người cần đến và không, khi an vui hạnh phúc trong tầm tay kẻ với. Chàng không muốn chiếm hữu và cũng không muốn bị chiếm hữu nên có vẻ hững hờ đơn phương hoặc ơ hờ kém phần tha thiết. Tình nào chẳng mang mối thiết tha nhưng không chiếm hữu nên nào sợ mất bởi chỉ có thể mất được cái có, cái riêng, ai nào mất cái mình không màng làm chủ.
Tuy nhiên, dầu như có như không, mối thiết tha mảnh tình cũng như hương như hoa ươm mát tâm hồn. Dù cho có vô tình như những dấu chân chim trên đá hoặc bạt ngàn như hoa lá cỏ cây, và dù những vết tích có nhạt mờ cách mấy, ngắn ngủi, chóng qua như tiếng động mơ hồ hoặc chứa nặng nợ hình ảnh khó phai thì cũng đã hiện hữu nét hình hài in đọng. Tim ai có thể là tim tượng đá bởi tượng đá ai nào gọt đẽo trái tim! Tình ai được gọi là tình đơn bạc bởi đã đơn bạc đâu phải là tình. Mà tình không thể chiếm hữu vì chỉ chiếm hữu mới mang tính chất đơn bạc. Ai mơ ước điều mình đã có; do đó tình phải là không bởi chẳng tham vọng chiếm hữu; chỉ biết hiến dâng, cho đi, nên là có; tham vọng cầm giữ, trói buộc riêng tư, chỉ biến người yêu thành trầm luân tù tội. Ai đang tay nhốt người yêu trong lồng kín cuộc đời! Ai ước mơ người tình thành nô lệ! Ai nỡ giết người trong mộng bởi biến mộng thành của riêng sở hữu! Hãy xót thương cho thân phận tội đồ đeo gông cùm lệ thuộc! Hãy cho chim kia thở hít khí trong lành, giang rộng đôi cánh sãi mạn trời trong xanh hòa mình với vẻ đẹp thiên nhiên bất diệt. Đâu ai muốn con chim gẫy cánh nhưng có cánh lại chẳng được bay chim đành ủ rũ; rồi động lực nào có thể khiến chim buồn hót giọng vui; còn đâu thơ mộng, còn đâu hình hài. Kẻ đã nô lệ vì tình còn chi là tình; có chăng chỉ mang đến hao mòn tâm tưởng hoặc xác thể lất lây. Tình nào được khép vào biên giới? Vì khi ranh phận được xây đắp, hào lũy biến thành khung tường tù ngục, người yêu mang danh số biến đổi nghĩa cuộc tình. Tình đã có giới hạn, đã được định hướng thì cũng chỉ như cặp đường rầy sắp sẵn ráp lối toa tàu lệ thuộc. Còn mộng ước chi khi đã biết điểm tới; có chăng nặng nợ với chán chường bởi tình sẽ bị biến thành máy thâu băng nhai đi nhai lại những bản nhạc chỉ một lần ghi âm hưởng. Ai muốn nghe những bản nhạc nhàm chán muôn đời không thể thêm bớt dù chỉ một cung nốt khác biệt hãy biến người yêu làm chồng, người thương làm vợ; hoặc ai muốn mang thêm hận thù ganh ghét, dằn vặt ray rức cho nhức nhối tâm can, có thể biến tình mộng làm người tình riêng thể xác để rồi tâm hồn tan hoang với cảnh phũ phàng, lang bang vì tình phụ. Ai mơ ước tình không bao giờ dang dở, xin đừng nỡ trói buộc người yêu với khung lồng cảm giác hoặc đòi được vây bọc dù chỉ bằng vài chiều hướng suy tư hạn hẹp. Duyên ơi, em là tất cả nhưng không là tất cả; mọi lằn ranh được buông thả bước em qua.
Duyên ơi, em là cánh chim bay bổng ngút ngàn tận phía chân trời xa thẳm cho anh dõi mắt trông chờ; cánh chim tự do tới những khung trời mộng tưởng, không đâu là bến bờ, không đâu được hạn hẹp, đến những vùng chưa mang dấu vết tha nhân, qua bao chốn đổi thay cảnh sắc tô thêm nét đậm đà, già dặn cho sự nhận nhìn hiểu biết để tâm hồn mở rộng chứa bao dung. Bay mãi, bay ngút ngàn vì khi nao cánh chim còn chưa mỏi, tiếng gọi phiêu du còn huyền nhiệm thì tất cả những gì đang nắm giữ vẫn chỉ là muôn ngàn dây cột trái ngang. Bỏ lại xiềng xích, những thứ dù chỉ là vướng cản tâm hồn, ngăn chặn lòng mơ ước hoặc trói buộc tâm tư, rũ sạch bụi vấn vương rồi tung cánh. Bầu trời rộng mở đang vọng tiếng kêu mời; gió rừng gào thét vẫy em qua; non cao, biển rộng bao la, sông sâu, vực xoáy, thác reo mời em bằng cánh. Rừng già là tổ đâu còn gì vấn vương đáng giữ bước chân em. Mờ khung trời ấy, nếu may gặp, anh đợi...
Em là bóng mát cho lòng anh tưởng nhớ, cho tâm tư ngưng nghỉ mỗi khi cay đắng cuộc đời đẩy xô tràn lấp trong hành trình tháng ngày đầy đọa lê thê, hoặc niềm an vui mang phấn khởi cho tâm tưởng bám víu những lúc hằn đau chồng chất muốn đành chấp nhận buông xuôi phó mặc cho kiếp sống tầm thường vùng vẫy. Em như bến đỗ chim kia mỏi cánh, nước thần rửa bụi gian truân, là khói hương thức giấc lòng hiu quạnh, suối mát giữa trưa hè nắng hạn và là bạn tâm tư chia xẻ mảnh hồn hoang viễn. Bóng cây nào từ chối khách dừng chân; bến đỗ nào hạn định cánh chim mỏi, và khói hương đâu thể phong kín bao giờ.
Là tiếng hát vui tươi khuấy động tâm hồn, em cho anh niềm sinh lực lấn át ngăn trở cuộc đời khi nhọc nhằn đè nặng đôi vai không phương giũ bỏ, hoặc lúc cõi lòng xiêu chùng muốn đổ ngã; chỉ thầm nhắc tên em đã thấy lòng bừng sống, niềm hăng say quật khởi như lính trận nơi sa trường tràn tới theo tiếng kèn thúc quân rộn rã. Bao muộn phiền ngày tháng chồng chất đã qua theo tình em tan biến; những vết tích buồn thương trong quá khứ, tình em đã gột rửa lòng anh. Em là tất cả sự thứ tha giảng hòa tình phụ. Em cho anh một đời sống mới, một con người đổi mới, và một hướng đi tới để rồi từ đó anh biết yêu thương mọi người. Hằn hận tháng ngày đã qua, xin trả về dĩ vãng; và theo cách chim ngàn anh dõi ước hương mơ.
Dù tình yêu là một cuộc đuổi bắt không điểm tới mang cho người niềm phấn khởi viễn du cũng kèm theo những khao khát nhức nhối con tim tạo điểm mốc nhận thực lòng mình. Anh yêu em với tất cả con người hiện tại trộn lẫn niềm mơ thương bất diệt; hạnh phúc vì yêu người và thú đau thương của yêu đương mờ mờ ảo ảo như tác phẩm chiến đấu giữa con tim mềm yếu và tiếng nói tâm tư. Dĩ nhiên, dẫu chấp nhận em có tự do tuyệt đối, dầu biết rằng chỉ yêu em trong vòng tâm tưởng, những khao khát cảm rung thể xác vẫn dằn vặt, đọa đày anh trong nỗi nhớ quằn quại dâng đầy. Duyên em, anh muốn nghẹt thở khi mơ một ngày nào đó ôm em nơi vòng tay khép kín, nhìn sâu nơi đôi mắt cho nhạt nhòa quá khứ, để an hưởng hiện tại và chận đứng tương lai. Lúc ấy tất cả viễn ảnh gọn trong vòng tay; anh đâu cần mơ ước; quá khứ không nẻo trở về cho mọi hương mê chỉ là hiện tại; hiện tại chận đứng thời gian, phá tan những gì còn trong ảo tưởng vì ảo tưởng đã được ngưng đọng bởi tình yêu, bởi giây phút mình có nhau. Nhưng thực tại này vẫn đang còn trong mộng tưởng nên cứ để thời gian trôi, cho cánh chim lướt gió và không gian xoay vần khiến ngất ngây thể xác bởi nhớ nhung thăng hoa người tình hòa tan vào tâm tưởng tạo niềm đau nhức nhối con tim. Anh có tim không em hỡi! Sao có lần em nói tượng đá không tim. Dù có là tượng đá không tim thì tình em cũng ươm đá mềm thành xương thịt cho rã rời bởi mơ ước, ngơ ngẩn với nỗi nhớ trào dâng cho quay quắt ngày qua và viễn tưởng ép dồn về đêm tận. Tình em như hơi thở sự sống, dậy lòng tượng đá, phá nát chất sân si vô giác, biến thể đặc tính vô tri thành cảm xúc thịt da cho máu đỏ chan hòa ngập tràn tim cứng lạnh biến thành rướm hồng nóng bỏng; rồi thiết tha, rồi tan tác trong ngào ngạt tình mê, cảm nhận ê hề sông ngơ biển ngẩn dõi cánh chim phiêu bạt tháng ngày. Khi nào em trở lại? Khi nào em trải cánh bằng bay về bến đợi; Duyên hỡi, anh chờ em tới!
Duyên em! Tài năng nào không phải tập luyện? Sở hữu nào thoát giá phải mang? Nên tình nào chẳng có xốn xang, mơ ước kèm theo những ray rức tâm tư. Chờ em, anh vẫn chờ; nhưng nơi ngàn mây, sóng nước, rừng cây, em yên tâm vẫy cánh. Hạnh phúc, niềm vui thiên nhiên tràn ngập hồn em là tâm niệm anh luôn khẩn nguyện. Chỉ xin em một điều, thiết tha như những ngọn triều dồn đổ vô bờ biển: đừng để mảnh u tình cỏn con lay động niềm mơ còn dang dở... Xa em bay, cao em vỗ cánh, ngàn phương tình anh trải sẵn bóng em qua.
Anh yêu em như lá cỏ rạng rỡ dưới mùa xuân. Tình xuân nuôi hồn sống và mùa xuân qua, lá cỏ tàn. Tình em là ánh mặt trời bổ dưỡng cánh hoa lòng; mặt trời đi ngủ, hoa kia ủ rũ đợi sớm mai. Tình em bừng rộn như hoa đầu mùa sưởi tan băng giá của đông tàn lạnh lẽo, ấm lòng người lữ thứ nơi hành trình lang bạt. Tình em vương hương đuổi bắt, ngàn đời bất diệt cho anh mài miệt nốt quãng đường xa. Duyên, tên em vang rộn tâm hồn như giọng chuông ngân vọng miền hương thôn thảo dã xuyên qua từng cánh lá ngàn hoa thẳm sâu khơi động năng lực hương vương sự sống. Duyên, tiếng gợn sóng vỗ về những bờ biển ru êm viền cát tâm tư để chìm vô mơ ảo đợi chờ.
Giờ này em nơi đâu Duyên hỡi! Rộn rã cho những vùng in bóng em qua, nhưng dù em phiêu bạt, bóng hình hài vẫn như quê nhà yêu dấu cho khách tha hương lòng anh tưởng nhớ; như tự do cho tù nhân ước mơ hoặc dòng suối mát ngọt ngào với cánh đồng cỏ phì nhiêu cho mục tử thiết tha. Em còn hiện hữu, tình anh song hành chắp nối gió em bay; dù em bỏ lại tháng ngày vượt qua bên kia biên giới hồng trần, tình anh cùng em tiễn cảnh dương gian để hòa tan nơi giang san vô cảnh. Tình em biến anh bất diệt, như không như có do đó anh tan hòa cùng em như có như không. Và những ngày đợi mong chỉ tô thêm tình vĩnh cửu.
Duyên em! Tình riêng anh dõi.
lmt