HỎI NGƯỜI CÓ NHỚ
-
24.07.2021 21:33:35
Quán nước đặt trên con lộ, ngay đầu lối vào dãy nhà "lô" Tân ở; cứ mỗi sáng đi học hay giấc trưa trở về ngang qua là tim chàng chùng xuống; đôi tay đờ đẫn và hai chân rụng rời không muốn đạp xe. Chiếc xe đạp của chàng lại không phải thứ tốt nên bình thường đạp đã nặng nề; khi ngang qua quán, nó lại càng trở nên nặng nề hơn. Mỗi lần đi ngang qua, chàng không dám nhìn cô hàng nước, không dám nhìn ngay cả quán nước của nàng! Tình yêu bị bỏ rơi! Tân là kẻ thua cuộc! Con nhà nghèo, danh phận gia đình không có, ngay cả cái tú tài một cũng chưa thì còn bám víu vào đâu mà mơ ước, mà hy vọng. Mặc dầu không dám nhìn nàng nhưng cứ mỗi lần đạp xe ngang quán ngày hai lượt, chiếc xe đạp lại cứ hình như bị hấp dẫn bởi bóng hình cô chủ. Dù chàng cố gắng tránh xa, xe cứ nghiêng nghiêng ngả dần hướng quán như lấn được chút nào hay chút ấy để gần nàng hơn. Có lẽ chiếc xe đạp cũng mê cô quán! Còn Tân, chàng không sao dứt bỏ được bóng dáng xinh xinh cô nàng trong tâm trí. Xe mê cô một, chàng mê cô ngàn lần. Xe muốn đến gần, Tân không muốn rời xa cô. Có lần đạp xe gần ngang qua quán, tim chàng nhói đau, tay chân rụng rời! Thế là chàng té cái đụi, nào còn biết gì nữa; lúc mở mắt ra, dăm ba người đang xúm quanh. Chàng không muốn cử động, mà muốn lịm ngất lâu hơn! Và một bóng hồng bước tới, nhẹ nắm tay Tân lôi dậy. Ôi! tim chàng rộn rã, người bừng bừng ngất ngây! Chàng nhìn nàng đờ đẫn và tay không muốn rời; muốn giữ mãi hương vị đã qua để níu kéo cô quán trở lại! Chàng ước vội, mong thời gian bỗng chợt ngưng đọng; thế nhưng Tân choàng tỉnh để nhận ra nét mặt cô quán tái xanh, mồ hôi lấm tấm trên trán và hình như mắt nàng long lanh sắp khóc. Tội cho nàng! Tân thổn thức. Thế ra nàng vẫn còn vấn vương, dù chỉ là chút thương hại. Một ước mơ vội đến khiến Tân muốn nằm lăn ra ngất lần nữa để được giữ mãi tay nàng, để được gần nàng lâu hơn. Ngược lại, mùi hương con gái làm chàng tỉnh hẳn, máu nóng bốc lên đỏ mặt, và miệng lắp bắp chi không rõ; chàng vội giựt tay ra khỏi sự giúp đỡ của nàng, luống cuống đứng dậy, vội vã phủi bụi và leo lên xe đạp thẳng. Rồi từ đó, chàng đi vòng đường khác, tránh lối qua hàng nước.
Mặc dầu tránh qua lối khác, tim Tân vẫn hướng về nàng, vẫn muốn đạp xe theo lối cũ để được ngang qua gần quán nước. Đôi khi chàng nghĩ, sao ngu thế, cái lần xỉu đó mình đã không giả vờ xỉu thêm lúc nữa để được nắm tay làng lâu hơn, để được hưởng thêm chút hương vị thừa tình ái và để được hít thở thêm chút mùi thơm con gái cho bõ đau thương! Cứ mỗi lần nghĩ như vậy, chàng lại cảm thấy tự xấu hổ với chính mình. "À thì ra mình hèn thế; mình hèn đến độ muốn đánh lừa người thương để thỏa mãn ước vọng hèn kém nhỏ nhoi của mình." Chàng cảm thấy bực bội với chính mình rồi giận hờn vô cớ vì đã bị sinh ra muộn ít nhất một năm để chưa có cái tú tài một cho nàng ham vì có tú tài một, đi lính ít nhất cũng sĩ quan. Chàng hận cuộc đời nghèo khó, không danh phận, cùng ghen với anh chàng đang cặp cô nàng.
Một hôm đi học về, quãng đường từ trường tới nhà khoảng ba cây số ngàn; trời lại gắt nắng nên một người bạn cùng lớp rủ chàng ghé vô quán nước giải khát. Tân như bị điện giật làm xe đạp đang chạy song song với xe anh ta quẹo ngang vô lề. Anh bạn lạ lùng nhìn chàng ngỡ ngàng không hiểu tại sao. Còn Tân, mặt mũi bừng đỏ nhưng phải cố ép hơi nín thở lấy giọng bình thường trả lời không khát và cũng gần đến nhà. Chàng quẹo vô con ngõ khác đạp xe chầm chậm cho vơi lòng nhung nhớ, cho thấm thía con tim đau thương bởi yêu đương đứt quãng, bởi buốt giá tâm tư như kết quả của bóng hồng đổi hướng. Tình yêu! Chàng không hận tình yêu, mà càng ray rức gạt bỏ, càng đam mê chồng chất. Tháng ngày lặng lẽ trôi; lòng càng thêm bồi hồi. Tình càng xa; con tim càng rạn nứt. Tân đắm chìm với nỗi hoài vọng nhớ thương!
Nhớ thương chất ngất dồn chàng vào vỏ ốc của nín câm làm tâm hồn càng thêm tê tái với tình hồng! Ôi tình hồng! Chàng nghĩ thế; cố dùng lý luận an ủi chính mình; "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở..." Đẹp vì nó sẽ không bao giờ chết trong lòng; chỉ có chàng chết; còn tình vẫn là mơ ước muốn níu kéo, muốn được ôm cho đầy ắp vòng tay. Đôi khi Tân lẩm bẩm nhạo báng chính mình: "Tình đẹp cho con tim đi hoang; con tim chạy theo tình để tâm hồn ngẩn ngơ." Chàng hỏi mình có ngẩn ngơ không! Ngẩn ngơ cũng được nhưng chớ khùng, Tân tự nhắn nhủ!
Vào một buổi chiều chàng còn đang mãi lo luận lý với tâm tư, lửng thửng bước dọc chân con đê ấp chiến lược mong dùng cánh đồng rau bát ngát làm khuây khuất nỗi ngẩn ngơ như kết quả của cuộc tình dang dở; xa xa, hai bóng người tay đan tay trên đê song bước ngược chiều; hai tà áo dài của nàng tung bay theo hướng gió như muốn quấn vào người con trai làm Tân bàng hoàng. Nàng đang sánh vai với tình địch của chàng. Chàng dùng tiếng tình địch thôi chứ không chạy đua với anh ta bởi biết mình thua. Tân chỉ cảm thấy thẹn vì nàng thương hại hôm bị ngất xỉu. Chàng đâu cần ai thương hại, nhưng đôi khi lại cảm thấy xấu hổ vì không cần ai thương hại mà lại cảm thấy được an ủi khi nàng tỏ ra lo âu, để ý tới. Không thương hại thì thương chi? Thế là Tân lủi thủi khuất dần vào một con đường nhỏ giữa hai hàng dâm bụt cao khuất đầu người. Những bông hoa dâm bụt đỏ thắm lộ bên ngoài hàng lá xanh thẫm đem đến cho chàng sự so sánh với con tim. Con tim rướm máu vì tình hồng dang dở, bị bóp mềm bởi nhung nhớ và chua cay chấp nhận tình chỉ đẹp khi còn dở dang. Tình đẹp như hàng dâm bụt xanh trổ bông đỏ hồng màu máu chào đón con người lòng tan nát vì con gái. Chàng bông đùa với chính mình, đưa tay phớt nhẹ dãy lá xanh thẫm trong khi chầm chậm bước với giọng an ủi: "Tân ơi! Con tim không tình yêu thì chỉ như hàng dâm bụt xanh ngắt không bông. Hàng dâm bụt xanh ngắt không bông chỉ đáng làm biểu tượng cho con đường chết và con người như hàng dâm bụt xanh không bông chẳng khác chi xác chết biết thở. Mi còn thở, mi còn nhung nhớ, mi nhất định còn là một con người dẫu là con người với trái tim lặng ngất, cay đắng vì tình. Chắc chắn mi không phải xác chết biết đi..."
lmt
Bóng chàng khuất dần, kéo theo bóng tối về tràn lấp cảnh hoàng hôn...