THƠ
DANGPHONGNG 01.09.2021 12:12:41 (permalink)
0
HUẾ TRONG NIỀM NHỚ
Đứng giữa Huế mà lòng buồn vời vợi,
Kẻ qua người lại nhộn nhịp tưng bừng.
Chỉ riêng mình nước mắt rưng rưng,
Bởi thấy ai cũng mang mặt nạ.
Buổi trưa hè nắng lên oi ả,
Xuôi ngược đường đời mấy cuộc bể dâu.
Cây cỏ xanh tươi rồi lại đổi màu,
Năm với tháng ngày đêm lui tới.
Bên kia bờ sông ai người đứng đợi,
Con đò nào cháy hết ruột gan.
Nhớ một mùa xuân khói lữa điêu tàn,
Thân xác người gom chất thành nhiều hố.
Trăm vạn lần bước đi trên phố,
Bìết  làm sao tìm lại dấu chân xưa.
Trời cứ đổi thay sáng nắng chiều mưa,
Như em bé chợt cười chợt khóc.
Nhớ Huế năm xưa khi còn đi học,
Lũ bạn bè một thuở bên nhau.
Bây gìờ già đầu vẫn còn gọi mày tau,
Ôi tình bạn thật là chân chất.
Xứ Huế mùa đông mưa dầm gió bấc,
Lạnh cóng người nhưng ấm tình thương.
Thầy trò bên nhau vui chốn học đường,
Vẫn năm tháng miệt mài cùng sách vở.
Huế bây giờ còn trong nỗi nhớ,
Sân trường phơi xác phượng mùa thi.
Dấu chân người một thuở ra đi,
Kỷ niệm chạy về theo dòng nước mắt.
Ôi Huế của ta sao buồn che mặt,
Còn thấy đâu bóng dáng người em thơ.
Giờ tan học em đứng ngẩn ngơ,
Trước cổng trường chờ người yêu đến đón.
Dòng Hương giang với loài cỏ mọn,
Đã mấy lần con nước đổi thay.
Trường tiền kia hờ hững đêm ngày,
Kẻ qua người lại nghiêng mình soi bóng nước.
Bao vết hằn tuổi thơ sao đếm được,
Tủi hờn chi lặng lẽ bước âm thầm.
Bây giờ đây còn lại những dư âm,
Nỗi nhớ thương của một thời quá khứ.
ĐĂNGPHONG
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2021 01:48:51 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9