THƠ
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
DANGPHONGNG 12.09.2021 01:31:17 (permalink)
0
ĐỌA ĐÀY NĂM CŨ
Hãy tìm nhau những người tù tỵ nạn,
Trên quê người ta cạn chén mừng vui.
Ngày tháng qua nhanh chợt thấy bồi hồi,
Khi nhớ lại những đọa đày năm cũ.
Đây chốn thâm sơn ,Khe sanh gió hú,
Đây miền khô cằn đá sỏi Cồn tiên.
Thanh hóa, Nghệ an, Ái tử, Bình điền,
Gót chân tù nơi nào cũng biết.
Nào đắng cay, nào bi ai thống thiết,
Thân phận tù đày đều phải trải qua.
Gánh cát mềm vai ruộng muối Hà la
Sao quên được những tiếng rên ngày nọ.
Nỗi nhọc nhằn, nỗi đau thương còn đó,
Ba ra Đô lương trời lạnh cắn răng.
Lá cây rừng thay thế chiếu chăn,
Rồi lại mỏi chân trèo lên đập Trấm.
Chiếc áo len bọc thân chưa đủ ấm,
Ruột cồn cào đem đổi lấy bát xôi.
Hai đứa chia nhau, đứa đứng , đứa ngồi,
Vừa nhai ngấu nghiến, vừa run bần bật.
Một số bạn bè đã đi vào lòng đất,
Mặt nước chân mây hun hút bóng mẹ già.
Chưa một lần được phép làm cha,
Nay lại phải đem thân về hóa đá.
Biền biệt phiêu du vùng trời xa lạ,
Còn gì đâu để nói đến tương lai.
Núi rừng thẳm sâu năm tháng miệt mài,
Đốt rễ cỏ tranh để tìm vị muối.
Môn thục, măng rừng, dẫm mòn khe suối,
Con cá đầu nguồn cảm thấy mê say.
Rừng núi âm u chẳng biết tháng ngày,
Mặt trời ngủ có ai người đánh thức. 
Chớp bể mưa nguồn về trong ký ức,
Một kiếp lưu đày mục nát tấm thân.
Vận nước ngữa nghiêng,thế cuộc xoay vần,
Trên đất Mỹ điểm chúng mình hội tụ.
Bỏ lại quê hương với bầy giã thú,
Lặng lẽ âm thầm tìm cuộc sống bình an.
Cố quên đi những cay đắng phũ phàng,
Trên chiến trận tay còn ghì thép súng.
Nghiệt ngã làm sao cánh chim trời rơi rụng,
Hừng hực trong tim tia nắng buổi chiều.
Một nửa tâm hồn về dạo chốn cô liêu,
Cuộc tiễn đưa không một lời từ tạ.
 Đã biết bao lần cây rừng thay lá,
Hỡi bạn tù tìm lại với nhau nghe!
ĐĂNGPHONG(9-25-10)
 
 
 
 
#16
    DANGPHONGNG 12.09.2021 01:39:58 (permalink)
    0
    MỪNG NGÀY HỘI NGỘ
    Ta trở về đây gặp lại bạn bè,
    Tay bắt mặt mừng,niềm vui khó tả.
    Điểm hội ngộ đến từ muôn ngã,
    Nhưng tấm chân tình luôn gắn bó cùng nhau.
    Mấy mươi năm,tóc đã đổi màu,
    Điểm mặt lại coi ai còn, ai mất.
    Anh còn nhớ nỗi nhọc nhằn chất ngất,
    Chiếc áo tù vượt suối trèo non.
    Nóng lạnh thay nhau, ước vọng mỏi mòn,
    Chén cơm độn có rau rừng môn suối.
    Cuộc sống đau thương đếm từng ngày tuổi,
    Cha mẹ già, ngong ngóng đứa con yêu.
    Vợ dại,con thơ,con phố cũ yêu kiều,
    Ôi nhung nhớ, đêm nằm uất nghẹn.
    Năm tháng phôi pha, lòng còn hổ thẹn,
    Giọt máu đào không giữ được quê hương.
    Nhớ lại khi xưa,nằm giữa chiến trường,
    Đối diện quân thù, tay ghì thép súng.
    Đau đớn thay,cánh chim trời rơi rụng,
    Đất mẹ thở dài, vận nước chao nghiêng.
    Thân phận chúng ta không thoát khỏi xích xiềng,
    Lắm kẻ anh hùng tự mình tuẩn tiết.
    Ôi chốn lưu đày,dòng sông ly biệt!
    Thương mẹ già,hun hút bóng thời gian.
    Thế sự đảo chao cay đắng phũ phàng,
    Đêm nằm ngủ, gối đầu lên nhung nhớ.
    Tiếng gọi quê hương đến từng hơi thở,
    Bên dòng đời mấy cuộc bể dâu.
    Thời gian trôi đi như nước chãy qua cầu,
    Mừng bạn cũ gặp nhau ngày hội ngộ.
    ĐĂNGPHONG(05-11-11)
     
     
     
    #17
      DANGPHONGNG 12.09.2021 01:53:10 (permalink)
      0
      NHỮNG NGÀY “ THÁNG TƯ”
      Những ngày “ tháng tư” buồn rơi nước mắt,
      Quê hương ta tan nát,
      Áo nhà binh uất nghẹn chốn sa trường.
      Người lính Cộng hòa bi bức tử thảm thương,
      Ôi đau đớn trời nam bừng lửa hận.
      Đâu có phải anh thua vì chiến trận,
      Mà tự do vỡ vụn tự lúc nào,
      Chí kiên cường còn hừng hực dâng cao,
      Lòng sắt đá chưa chưa một lần lùi bước.
      Nhưng thời thế ngửa nghiêng theo vận nước,
      Để căm hờn cháy cả ruột gan.
      Nhớ những lần ghì thép súng hiên ngang,
      Áo trận,giày sô buị đường chinh chiến.
      Khi rừng sâu khi chân trời góc biển,
      Quyết tâm thề bảo vệ tự do.
      Để nhân dân mình áo ấm cơm no,
      Để ngày mùa vang lên khúc hát.
      Nhưng giờ đây quê hương ta tan nát,
      Biết bao người bị đày đọa tấm thân.
      Ngục tù cộng nô gian khổ trăm phần,
      Lao động khổ sai chỉ còn xương da bọc.
      Chốn quê nhà mẹ đang ngồi khóc,
      Nhớ đàn con chết biển,chết sông.
      Cũng chỉ vì không chịu nổi cảnh cùm gông,
      Cũng chỉ vì cướp bóc,kềm kẹp.
      Chốn núi rừng bóng tà huy chưa khép,
      Tiếng dân oan nỗi thống khổ kêu la.
      Ôi! Việt nam, ôi trăm vạn bản hờn ca,
      Cũng chưa nói hết tội đồ diệt chũng.
      Ôi vì đâu?anh phải buông tay súng,
      Để dân mình chịu lắm nỗi lầm than,
      Để Việt nam mất cửa ải Nam quan,
      Mất thác Bản giốc, mất Hoàng,Trường hai đảo.
      Ta nằm đây nghe đất trời chao đảo,
      Nghe hồn thiêng sông núi quặn mình.
      Nghe tiếng kêu gào làm trái đất rung rinh,
      Từ triệu triệu trái tim rướm máu.
      ĐĂNG PHONG(những ngày đầu tháng 4-2008)
       
       
      #18
        Ct.Ly 12.09.2021 01:55:14 (permalink)
        #19
          DANGPHONGNG 12.09.2021 12:33:18 (permalink)
          0
          THƯƠNG MỘT DÒNG SÔNG
          Thương một dòng sông đã vắng xa,
          Từng đêm sương phủ, lệ chan hòa.
          Mưa về, phố nhỏ thay màu áo,
          Nhạc dế u buồn đổi giọng ca.
           
          Sông vẫn là sông, nước vẫn trong,
          Mắt xưa còn ẩn dấu tơ lòng.
          Sao trời rơi rụng buồn heo hắt,
          Nửa mảnh trăng gầy đợi gió đông.
           
          Ta cứ mơ về bến nước xưa,
          Mơ tàng sung mát gió đong đưa.
          Hè buông cần đợi chàng ngư đến,
          Vì quá tham mồi bỏ giấc trưa.
           
          Nay đã vời xa bãi cát vàng,
          Vời xa cầu ván được bắc ngang.
          Con thuyền nho nhỏ buồn núp bóng,
          Sau một cơn mưa gió phũ phàng.
           
          Từ buổi mây giăng, nẻo phố buồn,
          Cúi hôn mạch đất nước mắt tuôn.
          Đổi dời dâu bể đau con tạo,
          Lưu luyến dòng sông đã cạn nguồn.
           
          Đếm bước âm thầm dấu chân  ai,
          Chiều xuống cô liêu bóng đổ dài.
          Thương em đã nhạt màu son phấn,
          Nhưng trái tim nầy không thấy phai.
           
          Ta nhớ những lần thăm bến mơ,
          Nước vẫn trong xanh cá lững lờ.
          Nhặt khoan từng điệu buồn u uẩn,
          Sông chãy về đâu tự bao giờ.
           
          Đau lòng nhớ lại những ngày qua,
          Tháng năm rồi cũng phải phôi pha.
          Hoài niệm về theo dòng sông ấy,
          Ôm mãi trong mình bao xót xa!
          ĐĂNGPHONG
           
           
           
           
           
          #20
            DANGPHONGNG 12.09.2021 12:40:58 (permalink)
            0
            TÌNH VẪN NHƯ KHÔNG
            Phố núi vàng thay chiếc lá thu,
            Gió khơi sắc trắng lạnh sương mù.
            Em màu áo đỏ hồng đôi má,
            Dấu kín trong lòng cõi hoang vu.
            Gót hồng lang thang qua nẽo xưa,
            Tóc mây theo gió nhẹ đong đưa.
            Bờ môi khép kín vai hờ hững,
            Tình đến rồi tình vẫn như chưa.
            Denver buông xuống giọt lệ sầu,
            Đếm bước thời gian trắng canh thâu.
            Bao năm góp nhặt chất thành núi,
            Nay đã trôi về tận biển sâu.
            Khép nép ngày kia đứng bên anh,
            Mừng vui ngấn lệ mắt long lanh.
            Chao ôi ngày tháng trôi vùn vụt,
            Chiếc lá vàng không tiếc nuối cành.
            Con thuyền nào đón bước chân em?
            Mà nay buông nổi giữa dòng đêm.
            Cô đơn chiếc bóng trăng tròn khuyết,
            Lạnh buốt tâm hồn gió lạnh thêm.
            ĐĂNG PHONG
             
             
            #21
              DANGPHONGNG 12.09.2021 12:47:09 (permalink)
              0
              TÔI NHỚ HUẾ
              Tôi nhớ Huế, nhớ dòng sông thầm lặng,
              Nhớ nội thành ủ rủ rêu phong.
              Nhớ buổi ra đi mà quặn thắt trong lòng,
              Nhớ câu hò của một thời quá khứ.
              Nhớ bên bờ sông, ai ngồi tư lự,
              Nhìn nước non mà cất tiếng thở dài.
              Nhớ con đò chiều văng vẳng giọng Nam ai,
              Lảng đảng trời mây xa ngàn dặm thẳm.
              Nhớ Huế mùa đông tiết trời lạnh lắm,
              Nhớ áo học trò một thuở xa xưa.
              Nhớ bước chân mình xuống chuyến đò đưa,
              Qua trường Quốc học cùng mấy cô Đồng Khánh.
              Nhớ con đường làng buổi chiều cô quạnh,
              Nhớ mẹ hiền hun khói bửa cơm rau.
              Nhớ buổi quê hương sóng gió đắm tàu,
              Bao nỗi nhục nhằn chìm sâu trong ký ức.
              Nhớ cha già từng đêm thao thức,
              Nước mắt chảy dài xuống tận biển khơi.
              Lặn lội tìm con không nói nên lời,
              Lật từng xác người, phải con mình nằm đó?
              Vận nước nổi trôi dân tình khốn khó,
              Nỗi oan cừu chất ngất tận mây xanh.
              Thấm thoắt thoi đưa, giấc mộng không thành,
              Thân bèo bọt bồng bềnh trôi giạt.
              Nhớ Huế làm sao khi quê mình rách nát,
              Gió thảm mưa sầu gieo rắc nỗi tang thương.
              Mẹ bỏ ra đi, con lắm đoạn trường,
              Lang thang xứ người chọn làm đất sống.
              Nhớ quê mình trời cao lồng lộng,
              Bao dân lành chịu cảnh hàm oan.
              Nhớ thuở chiến chinh khói lữa tham tàn,
              Máu dân tộc hòa cùng sông biển.
              Thương quá Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến,
              Đạo đức suy đồi lắm kẻ vong nô.
              Sĩ tử từ đây sống cảnh xô bồ,
              Ôi nhớ quá thời vàng son mất mát.
              ĐĂNGPHONG
               
               
               
               
               
              #22
                DANGPHONGNG 12.09.2021 12:55:14 (permalink)
                0
                TÌM AI
                Tìm ai chả thấy bóng hình,
                Nhìn lên đá tảng chênh vênh nỗi sầu.
                Mắt mờ đục,tóc đổi màu,
                Vòng tay rời rã,chiếc đầu bơ vơ.
                Hành trang một lớp bụi mờ,
                Cùng em vào cõi hoang sơ lạnh lùng.
                Cung đàn buồn tẻ phiếm chùng,
                Dây loan lạc tiếng ngại ngùng buông lơi.
                Vai thon quảy nửa gánh đời,
                Bán buôn khắp nẻo gọi mời phù du.
                Mấy lần thay lá vàng thu,
                Rượu giang hồ vẫn mịt mù xa bay.
                Bể dâu chi cũng một ngày,
                Tiếc thương chi cũng miệt mài đơn côi.
                Chia tay nhau, dạ bồi hồi,
                Tìm ai trăng lặn lưng đồi nhớ thương.
                Chơi vơi ở cuối đoạn đường,
                Bao ngày tháng cũ dặm trường bấy nhiêu.
                Đổi dời trăng gió đìu hiu,
                Đường về quê cũ chín chìu quặn đau.
                Quan san nay đã đổi màu,
                Nước non cũng một con tàu lênh đênh.
                Tìm ai chả thấy bóng hình,
                Thấy chăng là thấy bóng mình đợi trông!
                ĐĂNGPHONG
                 
                 
                 
                #23
                  DANGPHONGNG 13.09.2021 03:58:05 (permalink)
                  0
                                                                     TƯỞNG NHỚ MẸ HIỀN  
                  Đêm nhớ mẹ, con nằm thao thức mãi.
                  Dòng sữa ngọt ngào, con bú ngày xưa.
                  Chiếc nôi tre kẽo kẹt mẹ đưa.
                  Tuổi thơ ấu bừng bừng trở dậy.
                   
                  Con tưởng nghĩ tháng ngày xa xưa ấy.
                  Mẹ cưu mang con được chào đời.
                  Giữa đêm khuya văng vẳng tiếng à ơi !
                  Mẹ còn thức khi con chưa chịu ngủ.
                   
                  Những mong cho con ấm no đầy đủ.
                  Vất vả nhọc nhằn, mẹ chẳng ngại gian lao.
                  Mẹ hiền ơi ! thật đáng tự hào.
                  Vừa nhai cơm cho con, mẹ vừa đi gánh nước.
                   
                  Ôi những tháng năm tảo tần xuôi ngược.
                  Mẹ gầy gò thân xác vì con.
                  Nghĩ đến tuổi xuân của mẹ héo mòn.
                  Mà lòng con quặn đau như thắt.
                   
                  Con còn nhớ những ngày hè nắng gắt.
                  Mẹ nằm bên, phe phẩy quạt mo cau.
                  Vũ trụ kỳ quan, có lắm sắc màu.
                  Nhưng trái tim mẹ vẫn là tuyệt hảo.
                   
                  Khi con bệnh mẹ ngồi bên ảo não.
                  Đút cho con từng muổng cháo hồ.
                  Đêm đông lạnh lùng trong chiếc mền thô.
                  Mẹ ấp ủ cho lòng con ấm lại.
                   
                  Thuở hàn vi con còn nhớ mãi.
                  Bữa cơm khoai, rau má rạm đồng.
                  Những buổi chiều nhè nhẹ gió ven sông.
                  Manh chiếu rách gia đình sum họp.
                   
                  Tấm phên tre, tia nắng vàng thoi thóp.
                  Túp lều tranh lộng gió bốn mùa.
                  Đêm trăng đầy vang vọng tiếng chày khua.
                  Nghe êm ái, những câu hò giã gạo.
                   
                  Con nhớ những ngày mẹ buôn “hàng xáo”.
                  Gánh lúa mua về con đổ vô xay.
                  Tiết trời đông lành lạnh gió heo may.
                  Nồi cơm tấm độn sắn khô xắt lát.
                  Câu ca dao mẹ thường hay hát.
                  “Ấm ổ rơm, no cơm tấm” con ơi !
                  Lòng me bao la cao vút tận trời.
                  Con biết nói làm sao cho hết !
                   
                                                                                 (ĐĂNG PHONG)
                   
                   
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2021 04:01:12 bởi DANGPHONGNG >
                  #24
                    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9