ĐỌA ĐÀY NĂM CŨ
Hãy tìm nhau những người tù tỵ nạn,
Trên quê người ta cạn chén mừng vui.
Ngày tháng qua nhanh chợt thấy bồi hồi,
Khi nhớ lại những đọa đày năm cũ.
Đây chốn thâm sơn ,Khe sanh gió hú,
Đây miền khô cằn đá sỏi Cồn tiên.
Thanh hóa, Nghệ an, Ái tử, Bình điền,
Gót chân tù nơi nào cũng biết.
Nào đắng cay, nào bi ai thống thiết,
Thân phận tù đày đều phải trải qua.
Gánh cát mềm vai ruộng muối Hà la
Sao quên được những tiếng rên ngày nọ.
Nỗi nhọc nhằn, nỗi đau thương còn đó,
Ba ra Đô lương trời lạnh cắn răng.
Lá cây rừng thay thế chiếu chăn,
Rồi lại mỏi chân trèo lên đập Trấm.
Chiếc áo len bọc thân chưa đủ ấm,
Ruột cồn cào đem đổi lấy bát xôi.
Hai đứa chia nhau, đứa đứng , đứa ngồi,
Vừa nhai ngấu nghiến, vừa run bần bật.
Một số bạn bè đã đi vào lòng đất,
Mặt nước chân mây hun hút bóng mẹ già.
Chưa một lần được phép làm cha,
Nay lại phải đem thân về hóa đá.
Biền biệt phiêu du vùng trời xa lạ,
Còn gì đâu để nói đến tương lai.
Núi rừng thẳm sâu năm tháng miệt mài,
Đốt rễ cỏ tranh để tìm vị muối.
Môn thục, măng rừng, dẫm mòn khe suối,
Con cá đầu nguồn cảm thấy mê say.
Rừng núi âm u chẳng biết tháng ngày,
Mặt trời ngủ có ai người đánh thức.
Chớp bể mưa nguồn về trong ký ức,
Một kiếp lưu đày mục nát tấm thân.
Vận nước ngữa nghiêng,thế cuộc xoay vần,
Trên đất Mỹ điểm chúng mình hội tụ.
Bỏ lại quê hương với bầy giã thú,
Lặng lẽ âm thầm tìm cuộc sống bình an.
Cố quên đi những cay đắng phũ phàng,
Trên chiến trận tay còn ghì thép súng.
Nghiệt ngã làm sao cánh chim trời rơi rụng,
Hừng hực trong tim tia nắng buổi chiều.
Một nửa tâm hồn về dạo chốn cô liêu,
Cuộc tiễn đưa không một lời từ tạ.
Đã biết bao lần cây rừng thay lá,
Hỡi bạn tù tìm lại với nhau nghe!
ĐĂNGPHONG(9-25-10)