PHẠM NGỌC THÁI VÀ BẨY BÀI THƠ TÌNH HAY HÀNG TUYỆT PHẨM THI CA
BẨY BÀI THƠ TÌNH TUYỆT HAY CỦA PHẠM NGỌC THÁI . Thuộc trong ngàn năm văn hiến Thăng Long Nguyễn Thị Xuân GV Trường THPT Ba Đình, Hà Nội Cô giáo Nguyễn Thị Xuân Nhà giáo Nguyễn Thị Hoàng – Nguyên GV Trường ĐH Sư phạm từng bình luận: “ Thơ hay bậc nhất của ngàn năm văn hiến Thăng Long phải là loại thơ có khả năng sống trường cửu, tồn tại muôn đời, thơ của mọi thời đại - Đó là loại thơ có hàng đẳng cấp cao nhất. Không kể Kiều bất hủ của Đại thi hào Nguyễn Du, thuộc thể loại tiểu thuyết thơ - Những bài thơ ngắn tuyệt hay lưu trong thi đàn Thăng Long, như: Đèo ngang của BHTQ / Làm lẽ, Cảnh thu - Hồ Xuân Hương / Thương vợ - Tú Xương / Thu điếu - Nguyễn Khuyến / Tràng Giang - Huy Cận / Tranh lõa thể - Bích Khê / Tương tư - Nguyễn Bính / Đây thôn Vỹ Dạ; Mùa xuân chín; Bẽn lẽn - Hàn Mặc Tử / Hai sắc hoa ti-gôn - TTKH. / Thuyền và biển - Xuân Quỳnh /... “. Trong thi đàn Việt xưa nay, chưa từng có thi nhân nào viết được nhiều thơ tình hay như Phạm Ngọc Thái. Những bài đạt độ viên mãn về cả ý tưởng, ngôn ngữ nghệ thuật thi ca và tính nhân văn là rất nhiều. Mỗi bài hay ở góc độ khác nhưng đều cảm hóa được trái tim người yêu thơ! Kể ra cũng phải có tới vài chục bài thơ tình hay vào hàng tiêu biểu… Ở đây, tôi chỉ nói về những bài thơ tình hay hàng đỉnh của thi nhân, tương đương với những tuyệt phẩm của ngàn năm văn hiến Thăng Long đã nêu trên: PHẠM NGỌC THÁI VÀ BẨY BÀI THƠ TÌNH HAY HÀNG TUYỆT PHẨM THI CA 1. SÁNG THU VÀNG Nhớ ngày gặp lại em bên hồ gió (Kỷ niệm Bích Đào) Gặp lại em một sáng thu vàng Nơi em đứng nắng tràn ngoài phố Với trời xanh, hồ xanh gió Gió đưa làn tóc em bay... Sáng thu này trĩu cả hàng cây Đô thành dịu mát Ông lão ngồi bên gốc cây, bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời Bà xúc tép váy khều khào nước Một thời xa lắc Em nghiêng chao về một thời xa Người con gái đã thành chính quả! (phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha) Đôi mắt em, bóng trúc bay xoà... Đường phúc hậu, vầng trăng đầy nở... Nghe không gian đổ vỡ cả mùa thu! Sáng thu vàng mông mênh, mênh mông Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ Và trái tim cũng không còn. Sáng thu vàng xang xênh, xênh xang Những con đường xưa tắm hơi em Môi em cười... hoa lá nát đau thêm... Thời gian trôi, cuộc sống buồn tênh Một mùa thu lá lá Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang Người đàn bà, em nuốt mùa thu tan… 2. NHÌN TRĂNG NHỚ EM Tặng Ánh Tuyết Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ em Trăng trôi miên man khi mờ, khi tỏ Chúng mình đến với nhau, không còn thơ bé Nhưng lòng tha thiết yêu thương Trăng giữa tháng khuyết dần, tình cứ tràn dâng Cả tới khi không còn trăng nữa Thì em vẫn bên vành vạnh tỏ Đưa anh vào giấc mộng ru đêm Để cùng nhau say cảnh thần tiên Cho quên hết biển đời ngang trái Cuộc sống mưu sinh với bao mệt mỏi Chân trời sẽ lụi tàn nếu chẳng có tình em Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa mênh mang Vẫn soi ngập cõi không gian vô tận Sâu tận cùng trái tim anh hưng phấn Đêm nằm thao thức vấn vương Trăng không còn. Em vẫn hiện lên... Dìu anh qua phong ba, bão táp Trong giấc ngủ chập chờn đêm bất diệt Anh bay về ôm lấy trăng em Áp môi hôn lên vầng nguyệt của Cưng Nghe trái đất dưới thân mình rung chuyển Thế thái nhân tình dẫu bao đổi biến Chẳng đảng phái nào sánh được hơn Cả nhân thế này chỉ một "mảnh trăng con" Sống mãi muôn đời dù thay bao chủ nghĩa Thức nhớ em hoài, trăng khuất không biết nữa Nhìn khắp thiên hà càng da diết yêu thêm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2021 07:20:27 bởi Nhân văn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: