Thằng Học bạn tôi

Tác giả Bài
Trủy Thủ
  • Số bài : 16
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.04.2021
Thằng Học bạn tôi - 23.09.2021 20:14:40
Chào CtLy
Nhờ CtLy đăng bài mới này và bài thoáng ngậm ngùi mà TT đã gởi nhờ cậy đăng vào cuối tháng 7 Xin cám ơn CtLy
 
                                Thằng Học bạn tôi      
                                       Trủy Thủ 
 
Tôi quen với vợ chồng thằng Học con Thắm năm 1981 vào 1 sớm tinh mơ tháng 6 trên chiếc ghe vượt biên mong manh tại Rạch Giá .
Ngồi bó gối cạnh nhau suốt 4 ngày trời nên tụi tôi có dịp kể cho nhau nghe lý do ra đi của mình.
Cha mẹ đôi bên của thằng Học con Thắm đã định cho tụi nó lấy nhau vào năm sau nhưng vì con Thắm có chút nhan sắc nên nhiều cán bộ tới lui dòm ngó , do đó tụi nó được bật đèn xanh cho trốn khỏi VN .
Còn tôi thì sau 75 phải bỏ học , chạy mánh mung chợ trời để 2 mẹ con sống qua bữa  , chờ ngày trở về của cha tôi lúc ấy đang trong trại cải tạo ở Long Giao . Thấy tương lai mờ mịt của con trai mình , mẹ tôi đã dò hỏi tìm cách cho tôi đi vượt biên và sau cùng móc nối được với 1 đường dây đi bán chính thức theo lối Hoa kiều . Tiền bán chiếc xe Honda của tôi và các món nữ trang của mẹ giúp tôi có giấy tờ cùng 1 chỗ ngồi trên chiếc ghe ấy . Phần mẹ tôi , bà nhứt quyết ở lại Sàigòn , ngày ngày đi bán xôi , trong mòn mỏi đợi chờ ngày xuất trại của cha tôi . 
Ghe tôi có 29 người gồm đủ mọi lứa tuổi và thành phần của xã hội . Thằng Học thua tôi 3 tuổi , có nghề thợ nề  . Còn con Thắm phụ việc nội trợ cho mẹ nó  . Quê 2 đứa  đều ở Long Xuyên . 
1 đêm kia trên ghe , tôi nghe nó thì thầm hát bài hận Đồ Bàn của nhạc sĩ Xuân Tiên … trong hoàn cảnh đó người ta mới thấy thấm thía nỗi buồn của người dân vong quốc . Gió lộng không gian và tiếng sóng vỗ lườn ghe như nhạc đệm cho nó . Giọng nó khàn đục và  lại lạc điệu nhưng nghe xúc động lạ thường  …. nhứt là tới câu : cuốn theo thời gian nhưng hồn ngàn đời còn theo nước non …. Và từ lúc đó trở đi , tôi bắt đầu mến nó . 
5 ngày sau , chúng tôi được 1 tàu dầu Bỉ , trên đường về xứ , vớt lên và chở đến trại tiếp cư tị nạn ở Singapour để chờ làm thủ tục nhập cảnh vào Bỉ quốc . 
Trong thời gian 3 tháng tại đây , thỉnh thoảng chúng tôi được phép rời trại để mua các nhu yếu phẩm hoặc được hướng dẫn đi coi các thắng cảnh . 
Bắt chước các thuyền nhân đến trước , tôi và thằng Học hay leo rào trốn trại để đi làm việc nơi các công trường xây cất gần đó , kiếm thêm chút tiền mua thuốc hút và ăn quà vặt  . 
Học có sẵn nghề thợ nề nên được các đốc công bản xứ cho xây tường , quét vôi . Còn tôi thì trộn hồ , tiếp tế gạch ván cho nó . Tới cuối ngày được trả lương , tôi nhìn những đồng đô la Singapour do chính những giọt mồ hôi của mình đổ ra để đánh đổi lấy mà lòng sung sướng ngập tràn … và cứ như thế mà mối liên hệ của tụi tôi ngày càng đậm đà thắm thiết . 
 
                                      ************************
 
29 thuyền nhân chúng tôi đến vương quốc Bỉ vào 1 chiều đầu thu gió mưa ướt át . Qua khung kiếng của chiếc xe bus đưa chúng tôi về nơi tạm trú , 1 nhà thương tỉnh lẻ cách thủ đô Bruxelles hơn 60 cây số , tôi thấy người  mặc áo khoác … người mặc áo len … có nghĩa là trời đang trở lạnh nhưng riêng tôi , với tâm tư nôn nao trước 1 cuộc đời mới mà mình sắp sửa phải hội nhập, tôi không cảm thấy cái se se giá lạnh này mặc dầu chân mang dép và áo sơ mi ngắn tay trên người . 
1 dì phước người VN thường lui tới nơi đây để thăm nom và phụ trách việc giấy tờ định cư cho đám chúng tôi . Cũng nhờ vào sự sắp đặt của dì phước này , 1 người rất nghiêm túc nhưng đầy lòng nhơn ái  , mà mấy tháng sau tôi và vợ chồng thằng Học được 1 họ đạo công giáo ở thủ đô nhận bảo trợ . 
Tôi về ở tạm nhà 1 cặp vợ chồng già không con cái , còn tụi nó thì được nhận bởi ông bà bác sĩ nọ . 
2 tháng trôi qua , vì do cùng  họ đạo trong khu phố đỡ đầu , và cũng do may mắn nữa  mà các ân nhân kể trên đã tìm thuê được  2 căn hộ khá gần nhau lối chừng 15 phút đi bộ cho tụi tôi vào ở .
Thằng Học có tay nghề chuyên môn nên được giới thiệu vào làm cho 1 công ty nhỏ  , chuyên môn thầu sửa chữa nhà cửa. Ông bà chủ của cái công ty này vốn là thân chủ của ông bác sĩ bảo trợ, nên dù Học không rành rọt tiếng tây nhưng cũng vẫn được nhận  . Con Thắm may mắn không kém , nó được bà vợ ông bác sĩ tìm cho chân phụ bếp trong 1 nhà hàng tàu có gốc gác ở Chợ Lớn bên nhà . Nhờ vậy mà công việc của con Thắm tương đối dễ thở và lương lậu nghe đâu cũng không đến nỗi bị bóc lột cho lắm . 
Phần tôi thì chỉ muốn đi làm ngay , kiếm tiền gởi về cho mẹ để bà đỡ vất vả và lo liệu cho cha tôi vẫn còn trong trại cải tạo . Không có chuyên môn , lại nửa thầy nửa thợ nên lấn cấn đến hơn nửa năm sau , ông cha giáo xứ họ đạo mới tìm được cho tôi chân chạy việc lặt vặt trong 1 nhà in quảng cáo . Thú thiệt là lúc đó tôi mừng hết lớn … 
Công việc chánh  của tôi là sắp xếp phân loại các hàng in theo đơn đặt  , phụ trách vụ gởi thơ cho khách hàng , làm photocopy và các chuyện lẻ tẻ khác như thu dọn , đóng và mở cửa nhà in mỗi ngày . 
Chăm chỉ làm việc hơn 1 năm  , tôi có được sự tín nhiệm nơi ông chủ và mấy người bạn đồng nghiệp . 1 ngày kia , ông ta gọi tôi vào văn phòng … đề nghị  trả hết các khoản phí tổn cho tôi đi học lái xe với mục đích để tôi trở thành tài xế phân phối các ấn phẩm của nhà in . Đương nhiên là tôi chấp nhận trong niềm hân hoan , phấn khởi  … vì chuyện này là 1 điều mới mẻ hấp dẫn đối với mình , hơn nữa còn được hứa hẹn tăng lương sau đó . 
Phần thi lý thuyết , sau khi nhai lên nhai xuống  … nhai đến trẹo quai hàm …
40 bài mẫu trắc nghiệm trong sách  , tôi qua lọt không mấy khó khăn . 
Tiếp theo là phần thực hành , sau 15 tiếng dợt xe toát mồ hôi hột , tôi được huấn luyện viên thực tập cho phép đi thi và oanh liệt đậu ngay cú một . Thời đó luật lệ giao thông chưa phức tạp lắm và xe cộ cũng không đông đảo như bây giờ. Lúc bước xuống xe , ông già giám khảo còn gật gù khen ngợi tôi rằng : 
     - Khá lắm  , anh không làm người bộ hành hoảng sợ và không bị các tài xế khác nhấn còi sau lưng là giỏi đó …
Tôi đem bằng lái tạm về trình diện cho ông chủ và ngay hôm đó , tôi được giao cho 1 chiếc xe để làm các dịch vụ cho nhà in . 
 
                                       **************************
 
Ít lâu sau , thằng Học thấy tôi vi vút lái xe trên đường phố , nó đâm ham . Không  biết nó chạy chọt ra làm sao mà có được 1 cái bằng lái xe made in VN , đóng mộc đỏ chót và có chữ ký của 1 chức sắc nào đó … coi y như là đồ thiệt vậy . Nó nhờ 1 thông dịch viên hữu thệ người VN phiên dịch cái bằng dỏm này ra Pháp ngữ và sau đó đã đổi qua được bằng lái xe của Bỉ . ( Mấy năm sau , chuyện đổi bằng lái bị dẹp bỏ vì có quá nhiều lạm dụng ) .
Học hớn hở đem bằng tới khoe và ca bài con cá sống vì nước , năn nỉ ỉ ôi để tôi kèm cho nó học lái xe . Nào là nơi đây không quen biết nhiều , tiếng tăm không rành , chỉ có tôi là thân thiết mà nó coi như trong gia đình … nghe nó nói , tôi cầm lòng không đặng nên đã gật đầu ưng thuận giúp nó và ra điều kiện : 
     - Tao sẽ bày cho mầy lái xe nhưng mầy phải có xe trước đã .
Nó đi thương lượng với 1 ông bạn đồng nghiệp và mua lại chiếc xe cũ có hơn 10 tuổi đời . Ngày giao xe , chính tay tôi lái về đậu trước căn hộ của nó . 
Tuần lễ đầu tôi cho nó dợt xe mỗi tối trong bãi parking siêu thị sau giờ đóng cửa . Bước đầu khá vất vả vì tôi đâu nào có kinh nghiệm gì trong chuyện này ! Phải mất cả mấy ngày để nó quen với vụ đạp côn ( embrayage ) , sang số , đạp thắng , nhấn ga  , cho xe chạy mà không bị tắt máy . Sau này mỗi khi nhớ lại bộ mặt trầm trọng buổi đầu dợt xe của nó mà tôi không khỏi mắc cười . 
Tiếp theo là  tối tối đem xe ra đường lộ vắng vẻ cho nó thực tập . Tôi ngồi kề bên mà trong bụng đánh lô tô hồi hộp liên tục … mắt thì láo liên nhìn ngang ngó dọc canh chừng dùm cho nó … miệng thì không ngớt hô khẩu hiệu : bớt ga , rà thắng , sang số , tấp vô bên phải , coi chừng ổ gà , đường 1 chiều …. Cũng may là thằng này nhanh tay lẹ mắt , thao tác đúng bài bản nên tiến bộ thấy rõ sau 1 tháng trời cầm vô lăng .
Sau đó là mỗi cuối tuần , ăn sáng với vợ chồng tụi nó xong , là tôi cho nó dợt xe . Lúc này nó cầm lái đã ổn , nên tôi giảng nghĩa thêm cho nó các dấu hiệu bảng đường , cho nó tập de lui xe và chạy trên xa lộ .
1 lần kia , trong khu phố sầm uất , lúc tới gần ngã tư nó ỷ y là xe có ưu tiên bên phải nên không ngó chừng bên trái và cho xe đi tới . Lúc đó tôi vừa kịp thấy 1 chiếc xe bên trái , không tôn trọng luật giao thông , vọt ra . Miệng la lớn : “ Đạp thắng “ , còn tay trái tôi kéo mạnh cái cần thắng tay … thằng Học hốt hoảng đạp mạnh thắng , không kịp đạp côn , nên xe tắt máy . Chiếc xe cô hồn nọ lạng vụt qua sát rạt đầu xe thằng Học và chạy mất dạng … Thằng Học đưa tay chặn ngang ngực , thổi nghe cái phù rồi nói : 
     - Hú hồn , anh mà không kéo thắng tay kịp và hô chậm 1 chút xíu thôi là chắc vợ tui ở giá rồi , không chết thì cũng vô nằm nhà thương …. Cám ơn anh đã cứu mạng tui …. nghe anh “ hai “ . Lần đầu tiên nghe nó kêu tôi rất thành thật bằng anh hai  , tôi biết là nó kết tôi lắm .
 
                                          *********************
 
Tôi và vợ chồng Học thỉnh thoảng , 1 năm đôi ba lần ,  có hùn tiền lại để mua những tấm vé số kiểu mì ăn liền . Loại vé này có quét 1 lớp sơn đặc biệt để che lấp cái lô trúng  ,  người ta dùng đồng bạc cắc cạo đi lớp sơn bên trên là biết liền mình hên hay xui . Thứ bảy đó , tôi được tụi nó mời qua ăn trưa , và có rủ tôi chung tiền mua mấy tấm vé số loại này trên đường tới nhà bọn hắn . Khi cạo sơn ra , 1 trong 3 tấm có lô trúng 10 ngàn quan Bỉ ( tiền lúc đó , tương đương với 250 Euros ) . Ăn xong , tôi và thằng Học hí hửng cầm tấm vé trúng ra tiệm bán báo gần nhà , tính đổi ra tiền mặt để chia hai .
Lúc 2 đứa sánh vai băng ngang đường để tới tiệm báo , khi ấy tôi đang huyên thuyên nói này nói nọ không để ý đến ngoại vật xung quanh , bất thình lình tay phải của Học quơ mạnh ngang ngực tôi … chặn đứng tôi lại … từ bên trái 1 chiếc xe hơi lướt vụt qua , cách mặt tôi chỉ 1 gang tay , gió lộng thổi làm tóc tôi xù bay lởm chởm . Mặt mày tôi chắc tái xanh tái xám lại vì sợ , tim đập mạnh và hụt nhịp làm tôi muốn đứng thở luôn … Lạc mất giọng , tôi nói với nó : 
     - Không có mầy chận lại , chắc tao tiêu rồi … giá chót cũng què giò chớ hổng chơi . Tiền đâu chưa thấy mà xém chút nữa là rửa chân lên bàn thờ ngồi !
Tôi cứu nó lúc trước … khi bày nó lái xe , nó cứu tôi lần này khi băng qua lộ …ngộ ra điều lạ lùng này làm 2 đứa càng thân thiết với nhau hơn .
 
                                        ***************************
 
Năm tháng trôi nhanh , đồng quan Bỉ nay đã hết lưu hành và 
được thay thế bằng đồng Euro  , smartphone được xử dụng lan tràn , thông thương qua lại biên giới trong Âu châu thật là dễ dãi . 
2 đứa con của vợ chồng Học - thằng Nhơn và con Nghĩa - lần lượt ra đời . Tôi cũng đã lập gia đình , may mắn thay vợ tôi là người Việt , có được 2 đứa con - thằng Trung và thằng Hiếu - nơi xứ người xa xôi mù mịt .
Có 1 sự tình cờ khiến cho tụi tôi rất lấy làm tâm đắc : tên của mấy đứa nhỏ toàn là những đức tánh cao quý của người Á đông … nhưng tiếc thay thời nay người ta thường quên lãng ! 
Cứ như thế , sự giao hảo giữa 2 gia đình ngày càng đậm đà , gắn bó . Tụi tôi đã có nhiều dịp đi chơi hè chung , thường hay mời mọc qua lại nhà nhau ăn uống . Thằng Học đôi khi giúp tôi sửa nhà . Tôi hay chỉ bài cho mấy đứa nhóc , con nó và trông chừng nhà cửa cho nhau mỗi khi bên này hay bên kia phải đi xa đôi ba tuần lễ … còn nhiều cái lẻ tẻ lắm , nhưng thôi xin miễn liệt kê .
 
                                          ***********************
 
1 tối kia thằng Học đến nhà tụi tôi . Nói dăm ba câu chuyện mưa nắng rồi qua tới thời sự trên thế giới như những chính khách sa lông . Lúc vợ tôi đi tắm , nó chợt cắt ngang câu chuyện đang nói và hỏi mượn tôi 300 € . 
Tôi thường cất giữ vài trăm bạc trong nhà để hàng tuần cho tụi nhỏ tiền túi tiêu vặt hoặc đôi khi nhờ ai đó đem tiền về VN cho gia đình bên tôi hay bên bà xã .
Tôi lên lầu đem xuống 300 bạc đưa nó mà không hỏi lý do vì tôi biết thằng này xưa nay đàng hoàng tử tế . Nó ấp úng nói cám ơn nhưng cũng không cho biết tại sao phải đi vay mượn .
Đâu cỡ 1 tuần sau , vào 1 buổi chiều sau khi tôi đi làm ra . Đậu xe nơi lề trống cách nhà chừng 50 thước , tôi lững thững thả bộ về nhà . Còn cách độ 20 thước nữa là tới nơi thì tôi nghe tiếng thằng Học gọi : 
     - Anh ơi … anh ơi 
Tôi nhìn thấy nó trong xe đậu ven lề đang ngoắc tay lia lịa .
     - Sao không bấm chuông mà ngồi chờ đây ?
     - Ờ tui có chuyện riêng muốn nói với anh . Anh vô xe đi rồi tui kể .
Hơi ngạc nhiên nhưng tôi cũng làm theo ý nó .
     - Anh nè , mấy bữa nay tui kẹt tiền dữ lắm hổng biết xoay sở làm sao ! Chỉ còn anh là chỗ tin cậy nhứt … nên đành muối mặt hỏi mượn ít tiền .
     - Bộ mầy hay Thắm bị thất nghiệp rồi hả ? 
     - Hổng phải vậy nhưng … nó gãi đầu gãi tai , ấp úng không biết nên nói ra sự thật hay không .
     - Ủa , có chuyện gì thì nói đi chớ , hổng lẽ mình ngồi đây tới tối sao . Tao đói bụng rồi nghe .
Nó quay kiếng xe xuống , châm 1 điếu thuốc … và bắt đầu kể lể : 
     - Chuyện vậy nè : cách đây 6 tháng , tui ham vui nên có theo mấy người bạn đồng nghiệp đi đánh bạc ở Casino . Ban đầu chỉ nghĩ là chơi để giải trí mà thôi . Có lúc ăn , có lúc thua nhưng chỉ lẻ tẻ tiền chục không à . Mỗi lần tới đó , là tui phải dấu Thắm … nói là đi làm thêm giờ phụ trội cho hãng . Rồi lậm lúc nào hổng hay !
Nó rít 1 hơi thuốc , phà khói qua cửa sổ rồi tiếp tục : 
     - Đầu tháng này tui có tới đó mấy lần , ăn được cũng ba bốn trăm bạc … nên nổi máu tham , tui tính chơi thêm vài ba bận nữa hy vọng sẽ ăn nhiều hơn để gom tiền mua bộ sa lông mới … nào dè thua sạch láng luôn ! 
     - Trời đất  , Học ơi là Học , bộ mầy hết chỗ chơi rồi sao mà đưa đầu vô đó ? Tôi lớn tiếng gắt nó . Rồi sao nữa ? 
     - Sau đó tui tới gặp ông chủ hãng , xin ổng ứng trước 500€ nói dối là để sửa xe … rồi tiền đó cũng bay tuốt luốt luôn  ...
     - Mầy có điên có khùng thì mới dẫn xác vô Casino , tôi bực bội ngắt lời nó , người ta mở sòng bài để kiếm ăn nên phải cần có nhiều thằng “ thầy cúng “ như mầy thi họ mới sống hùng sống mạnh năm này qua năm khác và xây thêm sòng bài mới nữa chớ … 300 bạc tao mới cho mầy mượn tuần trước đâu rồi ? 
     - Tui cầm tiền đó đi gỡ gạc nhưng …
Cơn giận dữ trong tôi nổi lên , tôi nạt nộ nó : 
     - Nhưn nhị cái con khỉ mốc  , thiệt tao cũng không ngờ… mầy có ngu thì ngu vừa vừa thôi  , để cho người khác ngu với chớ …
Nó quắc mắt nhìn tôi với vẻ khó chịu , tôi cũng trừng mắt nhìn thẳng vào mặt nó . Hai đứa im lặng 1 lúc khá lâu  , chắc nó đang thấm đòn vì những câu nói nặng nề của tôi . Dụi tắt điếu thuốc , nó mở lời lại : 
     - Bây giờ cớ sự đã lỡ rồi !  anh làm ơn cho tui mượn thêm 600€ để thanh toán cho ông chủ , chớ không ổng trừ vào lương … rồi Thắm mà hay được thì tui hổng biết sẽ có chuyện gì xảy ra sau đó ! 
Tôi tính lên lớp nó ít câu nữa cho hả giận nhưng dằn lại được . Có lẽ vì giao hảo bấy lâu nay và thêm vào đó là 1 thảm cảnh gia đình xào xáo , vợ chồng to tiếng bất hoà bỗng lướt qua tâm trí tôi . Thở dài  , tôi nói : 
     -  Thôi được  rồi , mầy chở tao ra nhà băng … tao sẽ rút tiền trong máy tự động để đưa cho mầy . Tao làm chuyện này vì nghĩ tới Thắm , nghĩ tới 2 đứa nhỏ , con của mầy … chớ không phải đưa tiền cho mầy đi cờ bạc  . Mầy nghe tao nói rõ ràng như vậy chớ ? 
Cầm tiền trong tay , nó lí nhí : 
     - Cám ơn anh rất nhiều và xin anh giữ kín vụ này dùm tui nghe .
     - Tao hiểu  , vụ này chỉ có tao với mầy hay thôi . Tao cũng báo trước cho mầy biết đây là lần cuối cùng tao cho mầy mượn tiền . Đồng tiền hổng phải là dễ kiếm . Mầy hãy nhớ những lời tao nói trước khi dám bước vào Casino lần nữa . 
 
                                       *********************
 
Hai hôm sau lúc tôi đang ngồi xem ti vi sau khi ăn tối thì nó phôn tới .
     - Có chuyện gì không vậy Học ? 
     - Anh nè , tụi này muốn mời gia đình anh đến ăn tối vào ngày thứ bảy này đây , không biết anh chị có tới được không ?
Tôi hơi ngỡ ngàng vì lời mời của nó rất ôn hoà , không có chút giận hờn gì hết . 
     - Có sinh nhựt hay giỗ quảy gì hông mậy ?
    - Hổng có gì hết … cũng lâu rồi anh em mình không tụ họp ăn uống … nên tụi này muốn đổ bánh xèo để mình có dịp gặp lại đó mà .
     - Chớ hổng phải vì mầy muốn cám ơn tao về vụ đó hả ?
Nó ậm à ậm ừ gì đó trong máy rồi nói :
     - Ờ thì cũng có 1 phần , thêm phần nữa là để anh xí xoá cái thái độ không được đẹp lắm của tui bữa hổm … mấy lời nói của anh vẫn còn lờn vờn trong đầu tui đây nè .
Những lời nói chân thành của nó làm tôi vui vui .
     - Nếu mầy nghe lọt lỗ tai thì hay quá … còn vụ đó thì mày đừng lo , chỉ mầy với tao biết mà thôi .
     - Anh biết hông … tui suy nghĩ lại mới thấy anh lớn tiếng la rầy tui cờ bạc là đúng chớ hổng sai . Nhờ vậy mà tui mới sáng con mắt ra . Từ rày về sau tui xin chừa … không bao giờ đặt chưn vô sòng bài nữa .
     - Ờ , mầy biết vậy là tốt lắm … gia đình mầy sẽ tránh khỏi nhiều chuyện không hay . Còn tiền bạc thì khi nào mầy có thì đưa lại tao  , từng đợt cũng được … hổng gấp gáp gì .
     - Anh nghe tui tính vầy nè : còn 3 tháng nữa là hết năm rồi , tui sẽ có tiền thưởng cuối năm của hãng cho . Món tiền này tui toàn quyền xử dụng để gởi về VN giúp gia đình bên bển . Tui sẽ nhín từ đó ra để trả anh món tiền nợ , còn lại bao nhiêu thì gởi về bấy nhiêu , chắc cũng không ai phiền hà gì .
     - Mầy tính sao cho êm là được , phần tao thì có chờ đợi thêm nữa cũng không thành vấn đề .
Giọng nó bỗng nhiên nhỏ lại và nói nhanh hơn trong máy : 
     - Thắm ở trên lầu đang đi xuống , mình đổi qua chuyện khác nghe anh .
Và thằng Học đổi tần số cái rụp : 
     - Vậy há … vậy là thứ bảy này vợ chồng anh với mấy đứa nhỏ tới đây ăn bánh xèo nghe . 
Tôi mau lẹ bắt theo nó : 
     - Ờ được quá đi chớ … tụi tao làm thêm món gì đem qua nghe ? 
     - Ôi … Thắm đổ bánh xèo rồi còn thêm món hủ tíu Mỹ Tho nữa , anh chị đừng đem gì tới , ăn hổng hết đâu . 
     -  Vậy thì để tao mua ít trái cây ăn tráng miệng và đem chai rượu đỏ đến , tụi mình uống cho vui  . 
Tối thứ bảy đó trời mát , vợ Học đổ bánh xèo ngoài sân . Thắm làm bếp thì khỏi chê rồi vì từ hồi ở VN tới bây giờ, mấy chục năm xông pha “ khói lửa “ nên nó nấu ăn gọn lỏn , nhịp nhàng … món nào ra món nấy thiệt là thơm ngon . Bày biện trên bàn nào là đủ loại rau thơm , chanh ớt , nước mắm  , đồ chua … coi sướng con mắt luôn . 
 
                                         ***********************
 
Lúc ra về vợ chồng Học tiễn tụi tôi đến tận cửa , vợ tôi nói với Thắm : 
     - Cám ơn Học Thắm đã cho thưởng thức mấy món thiệt là ngon  , tháng sau tụi này mời lại nghe .
Thắm cười cười : 
     - Nhớ cho tụi em nếm lại món bánh bèo của chị , món đó hổng có ai qua mặt được bà chị tui đâu .
Thằng Học bỗng dưng ôm chầm lấy tôi , làm như nó muốn diễn tả tình cảm của nó qua hành động này , vợ nó hổng hiểu điều đó nên càm ràm : 
     - Nữa , bữa nay bày đặt từ giã theo kiểu ông tây bà đầm hả ? 
Tôi và thằng Học rộ lên cười , nó buông tôi ra rồi đưa tay cho tôi bắt lấy . Hai đứa nhìn nhau không nói năng gì nhưng lòng tràn đầy thông cảm … Chắc là nó đã sáng con mắt ra  …..               Trủy Thủ 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Ct.Ly