NGƯỜI NHẠC TRƯỞNG VÀ DÀN HỢP XƯỚNG - Kịch dài PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
Nhân văn 26.09.2021 19:56:10 (permalink)
 
                                    CẢNH XEN KẼ
 
                             ( Vào cuối buổi sáng, nắng có vẻ đã hơi gay gắt. Từ xa là bức
                        phông cảnh của một ngôi chùa. Xế về một mé là con đường cái lớn.
                        Lan cùng một tốp nữ sinh đi qua.
 NỮ SINH -   Trời nắng nóng quá! Ta lánh vào bóng cây này, nghỉ tí đã các cậu?
 NS KHÁC -  Sắp trưa rồi đấy, phải về nhà ăn cơm thôi. Tao thấy đói bụng lắm
                rồi!
LAN -  Nghỉ thì nghỉ. (lưỡng lự) Hay là, ta tạt vào trong ngôi chùa kia… thắp vài
               nén hương cầu nguyện đi?
NỮ SINH -   Cầu gì? Khéo vẽ…
LAN -   Thì cầu phúc, cầu lộc. Hay là… cầu cho bọn mình, đồ án tốt nghiệp đại
              học được điểm cao, chẳng hạn?
NỮ SINH -  Thôi. Tớ còn đang khát cháy cả cổ.
LAN -   Tớ vào chùa thắp hương đây, có cậu nào vào cùng tớ thì vào?
NỮ SINH -   Chùa với chả chiền. Tớ chỉ muốn chạy nhanh về nhà… lăn ra giường
                nằm ngả cái lưng cho khoan khoái.
NỮ SINH -   Tớ cũng thấy đói bụng rồi.
NỮ SINH -   Tớ thừa biết, cái Lan nó muốn vào chùa cầu nguyện cái gì rồi? (với
                  Lan)  Cậu là muốn cầu “tình duyên”, có đúng thế không nào?
LAN -   Tình duyên gì?
NỮ SINH -   Lại còn tình duyên gì? Lương duyên với anh Hải giám đốc xí nghiệp
             Sao Mai? Tao biết, mày mê anh Hải như điếu đổ.
LAN -   Xì…
NỮ SINH -   Còn chối nữa không? Bắt trúng tim rồi nhé!
NỮ SINH -  Cái Lan nó muốn vào chùa thì cứ để cho nó vào. Nó cầu gì kệ nó! Bọn
               mình ra gốc cây đằng kia, bóng mát hơn, nghỉ cái đã.
TẤT CẢ - Phải đấy! Lan vào chùa đi, nhanh rồi ra. Bọn này chờ!
                                ( Nói rồi nhóm nữ sinh đi khuất. Lan tiến lại gần về phía ngôi
                        chùa. Tiếng chuông, mõ chùa vẳng ra nghe rõ hơn – Có tiếng vọng
                        từ trong ra):
TIẾNG VỌNG -  (của một nhà sư) Mô Phật! Thí chủ đi lễ chùa, mời thí chủ vào
                trong điện Phật?
LAN -   Nam-mô-a-di-đà-Phật! Tôi chỉ đi ngang qua, muốn thắp vài nén hương
               cầu nguyện?
TIẾNG VỌNG -  Xem âm khí của thí chủ thì thấy: Thí chủ có duyên với cửa chùa.
               Cửa chùa luôn luôn rộng mở - Đức Phật từ bi, lúc nào Người cũng giang
               tay để đón thí chủ vào. 
LAN -   Ấy! Nhà chùa nghĩ lầm rồi ạ! Tôi đến đây chưa phải là để đi tu? Tôi chỉ
               muốn thắp hương khấn cầu Đức Phật lòng lành, phù hộ…
TIẾNG VỌNG -  Mô Phật! Cõi hồng trần nhiều nỗi ai oán. Cửa Phật mới là nơi
               hoá giải cho thí chủ sự bằng an. Vào cửa chùa, tâm hồn của thí chủ sẽ
               được thư thái lại.
LAN -   Mô Phật! Tôi cũng có chút buồn chán cảnh đời? Song chưa có ý định đi tu
               ạ!
TIẾNG VỌNG -  Mô Phật! Khó mấy ai đã ra khỏi được kiếp nạn của mình? Thí
                chủ cứ về đi, cái gì đến ắt sẽ phải đến !?
                                ( Tiếng chuông chùa lại ngân lên dồn dập. Lan thắp hương
                             khấn vái rồi từ từ đi ra ).   
 
                                                                  
 
#16
    Nhân văn 26.09.2021 19:59:55 (permalink)
     
                                XI- PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC

                                            ( Ông Phách đang lúi húi thu dọn chiếc bàn làm việc. 
                                      Ông lôi trong ngăn tủ ra các thứ đặt lên bàn: Ngăn này thì
                                      chồng tài liệu, giấy tờ, sổ sách - Ngăn kia là chiếc gối mây,
                                      tấm chăn đơn mỏng... ông vẫn thường dùng nghỉ trưa ở cơ
                                      quan.  
                                           Lan từ ngoài cửa bước vào. Trên cổ cô vẫn quàng chiếc
                                      khăn Hải tặng ngày sinh nhật )  
     LAN - Thưa ba! Ba cho gọi con đến cơ quan để làm gì đấy ạ?  
     Ô.PHÁCH - (chỉ vào đống gối chăn) Con mang mấy thứ gối, chăn này mà ba vẫn
                    dùng nghỉ trưa ở cơ quan, đưa về nhà trước giúp ba. Từ nay ba sẽ trở về,
                    hai ba con mình sống với nhau.  
    LAN - Ba ạ, cổ nhân thường nói: Sinh ly tử biệt! Chẳng biết rồi con có được sống
                   mãi bên ba không?  
    Ô.PHÁCH - Sao con nói gở thế? Ba hiểu rồi: con phải đi lấy chồng chứ gì? Ừ, con
                   gái lớn thì phải lấy chồng!  
    LAN - Không! Ý con không muốn nói như thế, mà...  
    Ô.PHÁCH - Khi con lấy chồng, ba sẽ dành cả khu biệt thự đang sống ấy cho vợ
                   chồng con! Thế chẳng phải con tuy xuất giá mà vẫn ở gần ba hay sao?  
    LAN - Con nói một đằng, ba lại hiểu một nẻo. Thế... nhỡ con không lấy chồng, vẫn
                   không thể ở gần ba thì sao?  
    Ô.PHÁCH - Chỉ nói dại. Không lấy chồng thì đi tu à? Thôi thôi, không nói về
                   chuyện đó nữa. Tất cả của ba là dành cho con! Dành cho con! 
                                                                          ( Lách vào )  
    LÁCH - Ông đã già rồi! Công danh, vinh quang rồi tiền của... thì ông cũng đã
                  hưởng đủ. Nay dẫu có phải về vườn, cũng còn gì phải nuối tiếc? Còn tôi:
                  Vẫn tuổi xuân xanh. Phấn đấu mãi mới lên được cái chức trưởng phòng.
                  Giờ lại bị kỷ luật! Thế là tất cả trơn tuột, trơn tuột mất hết rồi! Đời tôi thế
                  là mờ rồi, mờ rồi... Làm sao còn ngóc đầu lên được nữa?  
    Ô.PHÁCH - (cười) Đồ phản bội, chết là đáng đời. Ai bảo anh tin vào lời của mụ
                  Hoa Hoè? A dua để hại tôi? Tự châm lửa đốt mình, anh còn kêu ca cái gì?
                  Còn trách ai?  
                                      ( Hoa Hòe từ phòng phó tổng bên cạnh, đẩy cửa bước sang)
    HOA HOÈ - Chính thằng trưởng phòng Quang đã tố cáo các người, chẳng cần đến
                  lượt tôi!  
    LÁCH - Nhưng hồi xẩy ra vụ... Hắn đã bị biệt phái đi xa… làm sao mà biết được?  
    HOA HOÈ - Hắn là một trưởng phòng đối ngoại tinh thông. Các anh làm sao dấu
                   diếm, bưng bít được hắn? Cả một văn bản tường trình lại sự việc cặn kẽ
                   của trưởng phòng Quang đang nằm ở trên Bộ kia kìa!
                        Hàng phải giao cho Công ty Tư bản Nhật vào mùa xuân - Xí nghiệp
                   đã sản xuất đầy đủ, đúng thời hạn. Do tổng công ty các anh ăn chểnh
                   mảng, quan lieu: Tới hè các anh mới vội vã giao hàng. Quần áo gia công
                   thì có vụ. Phải kịp thời, kịp mốt! Giao hàng quá chậm, bán không được
                   nên bị Nhật từ chối, không nhận hàng. Các anh liền đổ vạ cho xí nghiệp:
                   Tại sản xuất chất lượng kém?  
    Ô.PHÁCH - (chỉ Lách) Cũng tại cái tên trưởng phòng Lách này này! Nó làm ăn lơ
                   là, tắc trách quá!  
    LÁCH - Nhưng nếu khi đó ông kịp thời đôn đốc, giục giã tôi ngay, thì tôi đâu đến
                  mức độ sơ ý thế?  
    Ô.PHÁCH - Thế thì... tôi, tôi cần gì phải có trưởng phòng nữa?  
    HOA HOÈ - Bây giờ thì đồng đổ cho tướng? Tướng đổ cho đồng? Chưa bị đưa ra
                   toà, xử tội nhẹ như thế là phúc cho các người!  
                                                  ( ông Phách bỗng phá lên cười sằng sặc )  
    HOA HOÈ - (tiếp) Ông cười cái gì? Thất thế thì phải về hưu, hay hớm lắm mà còn
                 nhe răng ra cười?  
    Ô.PHÁCH - Ta cười là cười cái bàn, cái ghế, cái trần nhà, cái cửa... Ta cười ta rồi
                 lại cười cô! Cô Hoè này, công cô lại công cốc rồi phải không?  
    HOA HOÈ - Đánh chết cái đồ chết dẫm nhà ông đi!  
                                 ( Hoa Hoè dậm chân, dậm tay, bực tức ra khỏi phòng )  
    LAN - (với Lách) Các người hãy để cho ba tôi được yên, trước khi Người về hưu.  
    LÁCH - Để được yên ư? Không đâu! ( với ông Phách) Tôi đã đi theo ông cuối
                 cùng mới nhận ra, cũng chỉ là lết theo một cái bóng lỗi thời.  
    Ô.PHÁCH - Một tên rác rưởi như anh, tưởng rằng nhờ thế mà phát bả vinh hoa?  
    LÁCH - (với Lan) Tuy thằng Hải đã được khôi phục lại chức giám đốc xí nghiệp?
                 Cuộc đời của hắn lại có cơ hội sáng lạn, vinh quang! Nhưng nó đâu có
                 thuộc về cô? Hắn đã bỏ rơi cô...  
    LAN - (quát lên) Anh im đi! Cuộc đời của tôi không quan hệ gì đến anh ấy.  
    LÁCH - Tôi biết cô yêu nó! Mối tình đầu của một người con gái mà?  
    LAN - Chẳng khiến anh bận lòng.  
                                                  ( Lách vừa bỏ ra vừa nói )  
    LÁCH - Cuộc đời thật trớ trêu? Muốn cũng chẳng được, người ta còn có số.
                                                   ( Ông Quảng đi vào )  
    Ô.QUẢNG - (nhìn theo Lách) Biết thế thì trước đây đừng nên làm những điều thất
                 đức có hơn không?  
    LAN - (với ông Quảng) Cháu chào chú!  
    Ô.QUẢNG - Chào cháu!  
    Ô.PHÁCH - Hơn mười năm tôi đã làm thương vụ ở Đức. Ngót hai mươi năm làm
                tham tán thương mại ở Pa Ri! (thở dài) Bây giờ tất cả rời bỏ ra đi như thế
                này đây? Một cú đá! Một sự hất cẳng!  
    Ô.QUẢNG - Tôi nhớ câu nói của ông vua bóng đá Pê Lê, đã nhận xét thất bại của
                siêu cầu thủ Pla-ti-li tại Mundia năm 1990 rằng: Người bạn Pla-ti-li của tôi
                đã không biết rời sân cỏ đúng lúc? Bóng đá hay chính trị cũng thế thôi.  
    Ô.PHÁCH - Nghĩ lại, công danh như một bóng mây vụt bay qua mất. Đau xót, đau
                xót lắm chú Quảng ạ!  
    Ô.QUẢNG - Quan chức chỉ là cái bả hư vô thôi anh? Buồn làm gì.  
    Ô.PHÁCH - Ừ, chẳng nghĩ nữa cho thêm mệt đầu.  
    Ô.QUẢNG - (phấn kích) Ở ngoài kia, cuộc sống vẫn đang bùng nổ: Phi lý, tiêu cực
                 và tiến bộ! Kết cục lại vẫn là: Ta đến từ cát bụi để rồi lại trở về cát bụi.
                 Nếu nghĩ thế, anh sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Tiếc nhỉ, ở đây không
                 có rượu? Nếu không, tôi sẽ rót mời anh một cốc.  
    LAN - Thưa ba! Thưa chú! Cuộc sống là một thế giới trống rỗng và vô nghĩa?
                 Trong đó con người này ấp ủ chăm sóc con người kia bằng một tấm nhung
                 đã lột lấy, hay tước đoạt của những con người khác?  
                                  ( nói rồi cô đi về phía bàn, thu dọn mấy thứ đồ chăn , gối... mà
                               ông Phách đã để sẵn ở đó )  
    Ô.PHÁCH - (với Lan) Các con giờ lớn lên được hưởng đầy đủ mọi thứ, mới sinh
                nhiều triết lý kỳ quặc vậy? Như ba và chú Quảng đây, hồi trẻ phải vất vả,
                khổ sở với cuộc sống, lại gian khổ hy sinh, nên nghĩ cuộc đời đơn giản
                hơn.  
    LAN - (lẳng lặng mang đồ đi ra ) Con mang những thứ đồ này về nhà trước, rồi sẽ
                quay lại đón ba!  
    Ô.PHÁCH - Nhưng ba vẫn chẳng thể nào hiểu được: Con nghĩ cái gì vậy?  
    LAN - Chẳng bao giờ ta có thể hiểu được đâu ba ạ: Cuộc sống nó là gì?  
                                                            ( nói rồi Lan ra thẳng )  
    Ô.PHÁCH - (với ông Quảng) Nó nói thế nghĩa là như thế nào?  
    Ô.QUẢNG - (nhún vai) Chắc ý cháu nó muốn nói, chúng mình cần phải sống tốt
                hơn!
    Ô.PHÁCH - (thở dài) Nhớ cái thời anh em mình cùng nhau ngoài mặt trận...  
    Ô.QUẢNG - Có biết bao nhiêu kỷ niệm, không bao giờ ta quên.  
    Ô.PHÁCH - Chú Quảng còn nhớ trận đánh vào mùa xuân Mậu Thân năm1968 ấy
                 không? Trận ấy thật ác liệt!  
    Ô.QUẢNG - Khi đó anh đã là một thủ trưởng đại đội, còn tôi mới chỉ là một chiến
                 sỹ. Tôi quên làm sao được? Trận đánh ấy nếu không có anh lao vào cứu,
                 lấy thân mình che chở cho tôi, chắc là tôi đã bị mảnh pháo giết chết rồi!
                 Sau đó anh bị thương nặng, may mà qua khỏi. Nếu không, tôi sẽ phải ân
                 hận lắm!  
    Ô.PHÁCH - Việc gì phải ân hận? Chiến tranh là chiến tranh! Chứ, chú đâu có
                     muốn thế? Mảnh pháo ấy cũng bẻ mất của mình ba cái xương sườn đấy.
                     Thỉnh thoảng giở giời lại đau. Nhưng thôi, chuyện cũ rồi!  
     Ô.QUẢNG - Chiến tranh rồi hoà bình, có những món nợ không bao giờ trả xong.  
    Ô.PHÁCH - Kìa, chú Quảng! Sao lại coi đó là nợ? Mà chú còn nghĩ được như thế
                   là tốt rồi!  
    Ô.QUẢNG - Hôm nay tôi lên tiễn anh về hưu. Ít ngày nữa, tôi cũng đã quyết định
                  xin về. Đã đến lúc thấy mình cần phải rời bỏ, trả lại vị trí cho thế hệ sau.  
                                         ( Hoa Hoè từ ngoài cửa xồng xộc bước vào )  
    HOA HOÈ - Thằng Quang chỉ là một trưởng phòng, chứ đã phải cái thá gì? Công
                  cán gì? Mà lại được Bộ đề bạt lên làm Tổng giám đốc?  
    Ô.QUẢNG - Cô Hoa Hoè lại bị thua thiệt rồi phải không?  
    HOA HOÈ - (chỉ ông Quảng) Đồ điên! Cũng bởi tại anh? Tôi có làm ác gì với
                    anh? Đã hại gì anh? Tại sao đi lên Bộ đến hết chỗ này, chỗ nọ... Anh phỉ
                    báng tôi. Anh lôi tuốt tuồn tuột các chuyện của tôi ra đơm đặt, rỉa rói...
                    cho nên tôi mới bị thua thiệt?  
    Ô.QUẢNG - Cô này vớ vẩn. Tôi hơi đâu mà đi đơm đặt , rỉa rói các chuyện của
                   cô?  
    HOA HOÈ - Thì... người ta nói với tôi như thế !?  
    Ô.QUẢNG - Thế, người ta bảo cô ăn cái gì cô cũng ăn à? Nhỡ họ còn bảo: Cô đã
                     ngủ và có mang với tôi, cô cũng đổ là tại tôi à?  
    HOA HOÈ - (nói nhỏ) Nếu đã được ngủ... và có cả cái ấy với anh? Thì tốt quá ấy
                     chứ!  
    Ô.QUẢNG - " nhân quả " là xu thế tất yếu, tất phải có kết cục, cô hiểu chưa? Hậu
                     quả không tốt lành, lại quay ra ăn vạ cứ như là mụ Chí?  
    HOA HOÈ - Tôi vào phòng của tôi đây, chẳng thèm ở đây để đôi co với anh làm
                     gì.  
                              ( Hoa Hoè đẩy cửa bước vào phòng của mình, khép cửa lại)  
    Ô.QUẢNG - (thở dài) Ngày xưa cô ấy có đến nỗi thế đâu cơ chứ?  
                              ( Ít phút sau: Ngọc Huyền, cùng Hải và SMit - giám đốc công ty
                           Tư bản Nhật đi vào )          
    Ô.QUẢNG - Ồ, chào ngài SMit! What a good chance... Who being you here? ( cơn
                     gió nào đưa ông đến đây? )  
    SMIT - By lucky chance ! ( ngọn gió trời ! )  
                       ( Hai người ôm nhau thân thiết như đôi bạn thân lâu ngày gặp lại )  
    SMIT - (về phía ông Phách ) Good Morning, Mr.Phách!  
    Ô.PHÁCH - Vâng, chào ngài giám đốc công ty Tư bản nhật!  
                                                                            (bắt tay nhau )  
    SMIT - Very happy to meet you again dear sirs !  
                                                    ( rất hân hạnh được gặp lại các ngài! )  
    HUYỀN - Thì ra các ông đã thân thiết với nhau đến thế?  
                                            ( ngập ngừng... rồi tiến về phía ông Phách ):  
                      Thưa ông Tổng giám đốc cũ! Tôi có thể...  
    Ô.PHÁCH - Không hề gì... Không hề gì... Tôi cũng đã hết quyền hạn, hết cả phận
                     sự rồi. Cô Ngọc Huyền và các ông cứ làm việc!
                           ( với ông Quảng ) Giờ tôi phải đến các phòng chào từ biệt anh chị
                     em cán bộ, nhân viên một tý. Nếu cháu Lan tới đón tôi, anh bảo cháu cứ
                     đợi tôi ở đây!  
                                            ( nói rồi ông hấp tấp ra khỏi phòng )  
    SMIT - ( với ông Quảng ) Cô Ngọc Huyền đây! Đại diện của Công ty Hoàng Hôn
                     trong Sài Gòn. Một thiếu nữ tri thức Việt Nam trẻ, mà đẹp... rất đẹp! Có
                     đầy đủ năng lực cả trong giao thiệp và nghề nghiệp.  
    Ô.QUẢNG - Tôi có biết tin là: Cuộc liên doanh giữa xí nghiệp Sao Mai với Công
                     ty Tư bản Nhật của ngài, đang được xúc tiến?  
    SMIT - Nhưng qua Công ty Hoàng Hôn - Mà cha của cô Ngọc Huyền đây làm
                     giám đốc.  
    Ô.QUẢNG - (với Hải) Cuộc liên doanh này: Nhật đầu tư 100% hay là...  
    HẢI - Cả hai bên cùng đầu tư: 50% - 50%, bố ạ ! Lợi nhuận cũng chia đôi. Bộ đã
                      chấp nhận nhượng bán xí nghiệp Sao Mai cho Công ty Hoàng Hôn, mà
                      Ngọc Huyền...  
    HUYỀN - Cháu được thừa lệnh của ba cháu, giải quyết mọi việc có liên quan đến
                     xí nghiệp Sao Mai và Công ty Hoàng Hôn.  
    Ô.QUẢNG - ( với Hải) Nghĩa là, ý tưởng liên doanh quốc tế của con đã được mãn
                     nguyện? Bố rất vui và chúc mừng con!  
    SMIT - (chỉ Hải) Một giám đốc trẻ hiểu biết và đầy tự tin! Một phương án liên
                     doanh hứa hẹn một hiệu quả kinh tế cao. Công ty Nhật hoàn toàn ủng hộ
                     và sẽ cùng thực hiện phương án của anh. Tới sẽ có một phó giám đốc
                     người Nhật, ông ấy có rất nhiều kinh nghiệm kinh doanh quốc tế giúp
                     việc cho anh. Bạn thật là một nhà làm kinh tế có đầu óc!  
    Ô.QUẢNG - Nếu biết về thành quả của việc hợp tác liên doanh này, công nhân xí
                     nghiệp chắc sẽ rất vui sướng?  
    SMIT - Tôi rất mến phục tinh thần làm việc của công nhân Việt Nam, mà tôi đã có
                     hân hạnh được làm việc ở nước các bạn nhiều năm. 
                         ( Tổng giám đốc Quang và trưởng phòng tổ chức Lộc bước vào )  
    SMIT - Ồ, ngài Tổng giám đốc Quang đây rồi!
    QUANG - Chào ngài SMit! Chào tất cả!  
                                                                 (bắt tay)  
    QUANG - (với ông Quảng) Tôi đã thay mặt tổng công ty làm việc với họ ở trên
                     Bộ. ( với Hải) Từ nay xí nghiệp Sao Mai của Hải không nằm trong sự
                     quản lý của tổng công ty này nữa, mà thuộc về Công ty Hoàng Hôn!
                      (với Huyền ) Riêng giám đốc Hải sẽ nằm trong sự giám sát của cô Ngọc
                     Huyền? (cười).  
    HUYỀN - Anh Tổng giám đốc cứ thích đùa! Chắc gì em đã quản lý được anh ấy?  
    QUANG - Ngọc Huyền quản lý được, tôi biết! Đừng để anh ta chạy sang cô gái
                     Khác, là phí của giới đấy?  
    HUYỀN - (với Hải) Đấy nhé, anh Quang đã giao anh cho em quản lý rồi đấy! Anh
                    đừng có chạy lung tung? 
    HẢI - Cứ làm người ta như là...  
    SMIT - Các bạn đang nói chuyện vui quá! Tôi biết rồi: Một đôi uyên ương trẻ, trai
                   tài gái sắc!  
                                                         ( cười, bắt tay Hải )  
                   Chúc mừng diễm phúc của bạn đã được người đẹp!  
    Ô.LỘC - (với Quang) Tôi xin phép trở về phòng Tổ chức để hoàn tất việc sắp xếp
                  lại hồ sơ lãnh đạo của tổng công ty.  
    QUANG - (với ông Lộc) Hoàn chỉnh hồ sơ rồi, anh cho tôi một bản thật chi tiết để
                  báo cáo Bộ.  
                                                   ( ông Lộc ra khỏi phòng )  
    QUANG - (quay về phía ông Quảng) Tôi sẽ gặp gỡ nói chuyện riêng với đồng chí
                    chuyên viên?  
    Ô.QUẢNG - Mình chúc mừng Quang! Mừng cho tổng công ty! Anh xứng đáng
                     được như vậy. Lúc này rất cần có những cán bộ lãnh đạo như Quang. 
    QUANG - Nhưng trên mặt trận kinh tế hôm nay vẫn cần có sự giúp đỡ của lớp
                    người đi trước, nhiều kinh nghiệm như anh?  
    Ô.QUẢNG - (cười) Mình cỗi rồi. Về hưu thôi Quang ạ! Lá đơn xin về hưu, mình
                    đã gửi cho trưởng phòng tổ chức Lộc.  
    QUANG - Tôi biết! Anh nhất quyết như thế à? Nếu vậy, Ban chính sách chắc sẽ có
                    chế độ thích đáng với công lao, trước khi anh về nghỉ!  
    SMIT - Ồ... thì ra chuyên viên Quảng lại có ý định về hưu? Không được cùng ông
                   làm việc nữa, thật đáng tiếc! Tôi rất thích tính cách và cả khả năng làm
                   việc giỏi giang của ông chuyên viên.  
    Ô.QUẢNG - (chỉ Hải và Huyền) Ngài giám đốc cứ yên tâm! Lớp trẻ này còn giỏi
                    và linh hoạt hơn tôi nhiều!  
    QUANG - (với Hải và Huyền) Bây giờ các bạn hãy đưa ngài SMit xuống khảo sát
                    lại xí nghiệp Sao Mai? Nhớ quay về gặp tôi, chúng ta sẽ hoàn tất những
                    thủ tục cuối cùng của tổng công ty, bàn giao lại xí nghiệp cho Công ty
                    Hoàng Hôn.  
    HUYỀN - (với SMit) Chúng ta đi thôi, thưa ngài!  
    Ô.QUẢNG - (với SMit) May every thing be happy!
                                               (cầu chúc cho mọi sự tốt đẹp!)   
    SMIT - Thanhk you very much. Bye bye!  
                             ( SMit cùng theo Huyền và Hải bước ra khỏi phòng. Sân khấu chỉ
                                 còn lại Tổng giám đốc Quang và ông Quảng )  
    QUANG - (với ông Quảng) Tôi cũng phải xuống các phòng một tý, để thăm anh
                   chị em cán bộ sau thời gian đi công tác xa.  
    Ô.QUẢNG - Vậy ta cùng đi!  
                             ( Ông Quảng và Quang ra nốt. Cửa phòng bà phó tổng bật mở.  
                                     Hoa Hoè bước sang )  
    HOA HOÈ - (một mình) Hừ, mấy tay này! Thằng thì đã bị biệt phái lên biên giới?
                     Đứa bị điều động vào tận trong Sàigòn? Ấy thế mà, biết tin vui - Vừa
                     được Bộ gọi, chúng đã tức tốc về nhanh thế?  
                                         ( Lách từ ngoài cửa đi vào )  
    LÁCH - Dù thế nào thì các ông, các bà cũng đã no đủ cả rồi! Người thua thiệt nhất
                    vẫn là tên Lách này? (với Hoa Hoè) Bao nhiêu công sức của tôi giúp chị,
                    chả được cái gì?  
    HOA HOÈ - Nhưng tôi có lên được tổng giám đốc đâu? Nhưng thôi, cũng đừng bi
                    quan. Mi còn trẻ, còn cơ hội? Cứ chịu khó phò tá cho tôi – Có điều kiện
                    tôi sẽ lại tìm cách phục hồi, cất nhắc anh.  
    LÁCH - Em xin vái cả ông lẫn bà! Cứ xem binh tình này: Thì em còn đang e cả cái
                    thân bà? Chưa chắc người ta để cho bà ngồi yên ở cái ghế phó tổng giám
                    đốc đâu?  
                                                 ( Lách định bỏ ra thì ông Phách vào )  
    HOA HOÈ - (với ông Phách ) Tiếc nỗi gì mà ông còn nấn ná mãi, không chịu rời
                     khỏi cái phòng tổng giám đốc này?  
                                                           ( ông Phách lại phá lên cười )
    HOA HOÈ - (tiếp) Ông vẫn còn cười được à? Khép cái màn kịch của ông lại!  
    Ô.PHÁCH - Phải, tôi sẽ khép màn kịch của tôi! Thế còn màn kịch của cô, cũng
                     đến lúc phải khép lại cả rồi?  
    HOA HOÈ - Có ông khép ấy! Bởi vì ông đã hết thời. Tôi vẫn cứ là bà phó tổng
                     giám đốc, màn kịch của tôi vẫn còn.  
                                     (trưởng phòng tổ chức Lộc đã đứng ngoài cửa từ lúc nào
                                  không ai biết? Bước vào)  
    Ô.LỘC - Màn kịch của chị cũng đã đến lúc mãn chiều, xế bóng. Phải khép lại thôi,
                    thưa bà phó Tổng?
    HOA HOÈ - Này, chân trưởng phòng tổ chức của anh chưa chắc đâu?  
    Ô.PHÁCH - (lẩm bẩm) Tôi phải thu dọn nốt mấy thứ đồ, mang về nhà.  
                                      ( ông lại lúi húi cúi xuống ngăn bàn thu dọn...)  
    Ô.LỘC - (với Hoa Hoè) Bộ có giấy triệu tập bà phó tổng, thu xếp đi học một lớp tu
                     dưỡng…  
                                                   (ông Lộc đưa cho Hoa Hoè tấm giấy gọi )  
    HOA HOÈ - Tôi đang làm phó Tổng giám đốc, sao lại phải đi học tu dưỡng để làm
                      gì?  
    Ô.LỘC - Để tu dưỡng thêm đạo đức và cả nhân cách, thưa bà phó tổng! 
    HOA HOÈ - Tôi học nhiều rồi! Đang lúc Tổng công ty bao nhiêu việc cần giải
                     quyết? Tôi phải lên Bộ đề đạt lại…  
                                   ( Hoa Hoè định ra thì gặp Tổng giám đốc Quang vào)  
    QUANG - Bộ triệu tập thì chị cứ chấp hành đi, không cần bận tâm về tổng công ty.
                     Mọi việc cơ quan tôi sẽ thu xếp.  
    HOA HOÈ - Nhưng tôi cần phải biết sau khi học xong? Nhỡ Bộ lại có ý định
                    Khác…  
    QUANG - Lãnh đạo cấp trên đã có định, sẽ bố trí cho chị một công việc khác hợp
                    lý hơn!  
    HOA HOÈ - Như thế thì khác gì kỷ luật? Cư sử với tôi như thế là không công
                    bằng. Nhất là đối với phụ nữ, càng cần phải có chế độ ưu tiên? Thế này
                    thì thật bực mình?  
    LÁCH - Bà đã biết thân chưa! Thế mà còn định nâng đỡ người ta cơ đấy?
                     (với Quang) Chào anh Tổng giám đốc mới! Anh vẫn khoẻ chứ ạ? Trước
                    đây tôi và anh đều ngang cấp trưởng phòng, giờ thì…anh lên tận Tổng
                    giám đốc! Tôi lại tuột xuống là một cán bộ trơn.  
    QUANG - Anh về phòng làm việc đi, ở đây không có phận sự của anh.  
    LÁCH - Lên cấp trên có khác, hách dịch quá đấy! Thì về, bóng ma cả thôi...  
                     ( lúc đó Huyền và Hải quay trở lại. Bước vào phòng)
    LÁCH - (nhìn họ rồi vừa đi ra vừa nói) Tất cả đông đủ vui vẻ quá! 
                                         ( Lách ra khỏi phòng )  
    HẢI - (vui vẻ) Xin chào tất cả mọi người! Mai ngày, khi chúng ta đã hoàn thiện
                     xong mô hình liên doanh Nhật-Việt. Lúc đó xí nghiệp Sao Mai này cũng
                     sẽ đứng vào hàng đẳng cấp quốc tế! Hiện đại, tất cả sẽ hiện đại! (với
                     Huyền) Em hãy nói cho mọi người nghe, anh chị em công nhân dưới xí
                     nghiệp đã vui như thế nào?  
    HUYỀN - Như một vũ hội !  
    HẢI - Chúng ta đã thắng lợi!  
    HUYỀN – Sắp tới sẽ có một bộ phận của xí nghiệp được chuyển vào phía Nam.
                     Anh giám đốc Hải cũng phải vào trong Sàigòn ở đấy?  
    HẢI - Thì xí nghiệp là của Công ty Hoàng Hôn! Anh đi về cả trong đó lẫn ngoài
                     này, không có vấn đề gì.  
    QUANG - (với Huyền) Phải chúc mừng cả sự chiến thắng trong tình yêu của cô
                      Huyền nữa!  
    HUYỀN - Anh Tổng giám đốc cứ trêu em.  
    QUANG - (với Hải) Tổng công ty cũng đã phục hồi, trả lại cho Hải cả sự công
                     bằng và danh dự đấy nhé!  
    HẢI - Rất cám ơn anh Quang !  
                                          ( Ông Quảng từ ngoài bước vào phòng )  
    QUANG - (với mọi người) Thưa các anh chị và các bạn! Tôi được bổ nhiệm làm
                      Tổng giám đốc, không phải vì tôi đã toàn diện? Mỗi một con người chỉ
                      là giới hạn có thể. Quần chúng mới là vô tận! Họ chính là lịch sử. Họ đã
                      từng khẳng định và sẽ còn tiếp tục khẳng định lịch sử tới. Chỉ khi nào
                      quần chúng có đủ lòng tin – Và chúng ta tập hợp được sức mạnh của
                      khối quần chúng ấy!
    Ô.QUẢNG - (vỗ tay) Đồng chí Tổng giám đốc nói hay lắm!  
    TIẾNG ĐỒNG THANH TỪ TRONG SÂN KHẤU -  Chúng tôi ủng hộ anh!  
                                  ( Lúc đó: Lan mặc bộ quần áo thâm, đầu đội khăn của chùa. Cô
                                                          từ cửa bước vào )  
    LAN - (chắp tay trước ngực) Nam-mô-a-di-đà-phật !  
                                 ( Mọi người bàng hoàng. Ông Phách sững sờ lao về phía con.  
                                                          Miệng ông lắp bắp không thành tiếng )  
    Ô.PHÁCH - Lan...con...on ! Sao con tôi lại...ại...đến nông nỗi này?  
    LAN - A-di-đà-phật ! Con đến để đón ba về.  
    Ô.PHÁCH - Nhưng sao con lại đi tu? Thế này có khốn khổ tôi không !?  
    Ô.LỘC - Ba cô chỉ có mình cô. Cô có những điều kiện mà bao nhiêu người ước
                      muốn cũng không được? Đến nông nỗi nào mà cô phải tìm đường thoát
                      tục?  
    LAN - Ở nơi ấy... ta mới tìm được sự yên ổn về tâm hồn.
    Ô.LỘC - (lắc đầu)  
    Ô.PHÁCH - Đừng như thế con ơi! Chả lẽ con bỏ mặc một lão già như ba, sống trơ
                       trọi một mình hay sao?  
    LAN - Ba tha tội cho đứa con bất hiếu, đã không làm tròn bổn phận chăm sóc cho
                      ba. A-di-đà-Phật! 
    Ô.PHÁCH - (thét lên) Không! Không, con... con không thể, trời ơi! Có ai cứu ba
                       con tôi không?  
                                 ( Ông lảo đảo ngã quị xuống bên con. Lan vội đỡ ông)  
    LAN - Bây giờ con chẳng cần nhà cửa. Không cần tiền của nữa. Số tiền bạc ba
                     định dành cho con: Ba hãy thuê một bà giúp việc chăm sóc cho ba.  
    Ô.PHÁCH - Trời, con vẫn nhất quyết thế sao? Con ơi! Thế này thì ba còn thiết tha
                    sống làm gì nữa, con ơi!  
                             ( Lan tiến lại phía Hải - Cô cầm chiếc khăn mà Hải đã tặng cô
                                                    hôm sinh nhật, đưa trả lại )  
    LAN - Đây là chiếc khăn anh đã tặng tôi trong ngày sinh nhật. Thành thật cám ơn
                    tình nghĩa anh đã dành cho tôi! Kẻ xuất gia không còn vương vấn bụi
                    trần. Xin gửi lại anh! Tôi có giữ nó lại cũng chỉ là vô nghĩa. 
    HẢI -  ( lặng lẽ không nói được gì. Tay anh run run nhận lại chiếc khăn) … 
    HUYỀN - (can) Lan! Sao cô lại phí phạm cuộc đời người con gái, đang tươi như
                     hoa của mình đến thế? Liệu tôi có thể làm được gì để giúp cô?  
    LAN - (cười chua chát) Liệu chị có thể cho tôi trái tim của chị không?  
    HOA HOÈ - Ấy, cứ vào béng chùa đi tu như con bé lại hay đấy? Chẳng phải tranh
                   giành, đấu đá gì hết.  
    LAN - (tiến lại phía Hoa Hoè) Hay là bà cũng vào chùa, cắt tóc làm sư với tôi đi?
                    Ở nơi ấy, bà sẽ thấy mình không còn ham hố! Chỉ có sự yên tĩnh thanh
                    Bình. Đầu óc bà sẽ nhân ái, chân thiện lại. Người ta sẽ thôi không gian
                    giảo, thị phi nữa.  
    HOA HOÈ - (giật nẩy lên) Tôi còn phải...đi tu dưỡng! Chả tội gì lại phải vào chùa
                    cắt tóc đi tu như cô?  
                           ( Nói xong mụ định ra khỏi phòng? Chần chừ quay lại...)  
    HOA HOÈ - (tiếp) Phải vào để hưởng thêm một chút... cái hơi ấm áp trong phòng
                    phó tổng giám đốc của ta đã, rồi muốn đi đâu thì đi.  
                                    ( Nói xong bà phó tổng đẩy mạnh cửa căn phòng của bà, rồi đi
                                          vào - Khép cửa lại )  
    LAN - (Tiến về phía ông Phách) Xe máy con vẫn để ngoài cổng. Thôi, về đi ba!
                 Con đã xin phép sư cụ đến đây để đưa ba về nhà, rồi con sẽ trở lại chùa.  
    LAN - (chắp tay chào mọi người) Nam-mô-a-di-đà-Phật! 
                               ( Cô đỡ ông Phách từ từ đi ra cửa -  Quang trông theo, rồi tiến lại
                                        gần phía ông Quảng )  
    QUANG - (với ông Quảng) Cô ấy trong trắng hồn nhiên quá! Cuộc sống còn là
                     một nghịch lý về số phận, phải không anh?  
    Ô.QUẢNG - Cuộc sống luôn luôn là một mâu thuẫn. Ai có thể ngờ rằng: Con bé
                     lại đi tìm vào chốn bằng an ở nơi cửa chùa?  
    QUANG - Cuộc đời ông Tổng giám đốc thế là hết cả rồi!  
                            ( phía bên này Huyền khẽ níu lấy tay Hải, giọng cô run run)  
    HUYỀN - (với Hải) Em thương cô ấy quá!  
    HẢI -   Chúng ta vẫn phải tiến về phía trước thôi em! 

                                                       
     
     
    #17
      Nhân văn 26.09.2021 20:05:09 (permalink)
       
       
       
                                                 CẢNH KẾT KỊCH

                                   ( Quang và ông Quảng, sau đó là Hải và Huyền - Họ lặng lẽ theo
                            ít bước, tiễn hai cha con ông Phách đang đi ra phía ngoài - Cửa
                            phòng bà phó tổng giám đốc lại kẹt mở. Hoa Hoè cũng ló mặt nhìn ra
                            phía ông Phách và Lan. Các người khác bộc lộ trạng thái tình cảm
                            theo cách riêng của mình. 
                                     Bỗng nhiên Lách xồng xộc từ ngoài cửa đi vào, không biết có
                            chuyện gì? Nhưng nhìn thấy cha con ông Phách như thế, y lắc đầu rồi
                            lại lặng lẽ đi ra. Nhạc tấu buồn).  

                                                       HẠ MÀN
       
       
       
       
       
       
       
                          TÁC GIẢ
       
               PHẠM NGỌC THÁI
      NR:   Ngõ 218 hẻm 27/8, số 19, phố Lạc Long Quân, Quận Tây Hồ - Hà Nội, VN
      ĐT:     038 302 4194
      Facebook:           https://www.facebook.com/...contact_and_basic_info
      Email :       ngocthai1948@gmail.com
                       . Hội nghệ sĩ sân khấu Thủ đô  
       
       
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2021 22:34:24 bởi Nhân văn >
      #18
        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9