Tiểu thuyết: CUỘC CHIẾN HÀ NỘI 12 NGÀY ĐÊM - Phạm Ngọc Thái
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 38 bài trong đề mục
Nhân văn 16.10.2021 21:12:48 (permalink)
 
 
 
                                                HOÀNG THÀNH THĂNG LONG
 
 
     

  Phạm Ngọc Thái thời chiến tranh
                               
 
 
 
 
 



 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2021 19:10:26 bởi Nhân văn >
#1
    Nhân văn 16.10.2021 21:19:39 (permalink)
     
     
                                 PHẠM NGỌC THÁI
     
     
     
     
     
     
     
     
                                  CUỘC CHIẾN
                           HÀ NỘI 12 NGÀY ĐÊM 
     
                                                                                       Tiểu thuyết
     
     
     
     
     
     
     
     
     
                                                               NHÀ XUẤT BẢN HỒNG ĐỨC 2019
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2021 19:09:14 bởi Nhân văn >
    #2
      Nhân văn 16.10.2021 21:38:38 (permalink)
       
       
       
       
                                                                            Chương I.   
       
        
                                                           VÀO ĐỜI
       
       
       
                                                                                    1-
       
           Buổi sáng mùa thu 1966.
           Một cô gái có khuôn mặt đẹp, đuôi mắt kéo dài ra như vẽ hơi ngước nhìn lên người thanh niên đi cạnh cô. Người con gái khẽ mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng đều như những cánh lan, ẩn trong cặp môi chin mịn. Cô gái níu tay bạn trai của mình bước đi nhún nhảy như con chim chích đang chuyền cành. Miệng nói những gì nghe không rõ, rồi kéo người con trai chạy theo.
           Họ dừng lại dưới chân một ngọn núi nhỏ, gọi là Núi Nùng ở công viên Bách Thảo. Cô gái rời tay khỏi người con trai, chạy ngược lên núi. Đến lưng chừng dường như đã mệt, cô phải cúi gập người xuống dùng hai tay mà đi như một con thú. Người con trai đuổi theo rồi nắm lấy tay bạn gái, cả hai cùng tiến lên đỉnh.
           Cỏ xanh rờn trên mặt núi phẳng. Đến một gốc cây, cô kéo người bạn trai ngồi soài lên bãi  cỏ. Miệng vẫn còn thở hổn hển nhưng đôi mắt sáng long lanh, trong nụ cười tinh nghịch.
      -  Cũng nhanh thật Hoàng nhỉ? Thế là chúng ta đã chấm dứt quãng đời học trò.
           Mắt mơ màng nhìn xuống phía hồ nước dưới chân núi, cô nói tiếp: “Khi còn đang đi học thì cứ mong cho chóng xong. Giờ ngoảnh lại, Thu thấy nó qua nhanh như một giấc mơ vậy.”.
      -  Nhưng Thu và các bạn thì vẫn tiếp tục học đại học, còn cả quãng đời sinh viên cơ mà?
           Người con trai có tên gọi là Hoàng nói vậy.
      -  Cũng biết vẫn còn tiếp tục học đại học. Bắt đầu bước vào cuộc đời một sinh viên, nhưng Thu lại thấy như mình sắp bước sang một trang đời khác, không giống thưở là học trò nữa.
           Cô dừng lại, đưa mắt nhìn Hoàng vẻ căn vặn: “Nhưng việc từ bỏ đại học để lên đường nhập ngũ đi chiến đấu, là quyết định của Hoàng cơ mà? Có ai ép Hoàng đâu?”.
      -  Ừ, đó là quyết định của Hoàng!
            Anh nói vậy rồi im lặng, trầm ngâm như đang nghĩ đến một điều gì mông lung lắm. Lát sau anh nói tiếp:
      -  Hôm qua Hoàng gặp Thanh, nó báo tin là đã nhận được giấy gọi đi học ở Nga.
      -  Thật ra thì danh sách đi học nước ngoài, lớp cũng đã có tin báo từ trong năm. Chỉ có bộ phận học sinh đi du học ở Trung Quốc, vì có cuộc “cách mạng văn hóa” nên đình lại. Thu và số bạn có tên trong danh sách đó, chưa biết trên Bộ giáo dục sẽ phân bổ vào trường đại học nào?
           Hoàng nhìn người bạn gái rồi nói:
      -  Hoàng thấy tiếc cho Thu.
      -  Không! Thế là may đấy. Không những Thu không tiếc mà còn vui nữa, Hoàng ạ!
      -  Sao thế?
      -  Thu vẫn muốn theo học trường đại học sư phạm. Hơn nữa, sang học ở Trung Quốc, Thu cũng chẳng thích.
      -  Gia đình Thu có gien sư phạm mà... 
           Hoàng tiếp tục nói: "Cả gia đình là nhà giáo. Hồi đang đi học, Hoàng cứ nghĩ là Thu sẽ theo một ngành khác cơ đấy?".                       
      -  Thế, Hoàng muốn Thu theo ngành gì?
      -  “Y” chẳng hạn, nếu Thu thích. Thu khéo léo, mềm mại, hợp với ngành ấy!
           Anh dừng lại giây lát: "Gia đình mà có một người làm bác sĩ cũng tốt!".
      Hoàng cầm lấy tay bạn gái, vuốt nhẹ. Cô để nguyên tay mình trong tay anh. Đôi mắt Thu, khi ánh sáng chiếu qua làn nước mỏng như tơ, càng thêm trong. Họ xích lại gần nhau thêm, Thu nói nhỏ:
      -  Hoàng tưởng thế, Thu không khéo lắm đâu. Cứ nhìn thấy máu là Thu sợ chết khiếp, chân tay bủn rủn. Thế mà Hoàng bảo "y" hợp với Thu?
           Rồi cô kết luận: "Thu sẽ làm cô giáo!".
           Tiếng nói của một đứa trẻ làm đứt quãng câu chuyện của họ. Cậu bé trạc sáu, bảy tuổi. Đầu đội chiếc mũ ca-lô màu xanh, đang theo cha mẹ leo lên núi. Cha của cậu là một người đàn ông trẻ, hơi xương mặt. Anh đeo cặp kính trắng, dáng trí thức của một nhà giáo hay cán bộ nghiên cứu gì đó? Khi gần đến đỉnh núi, cậu bé lao lên chạy trước, níu lấy tay của người cha chạy theo. Như thể ngọn núi này cũng giống một cái thang trượt, mà một buổi nào đó cậu đã gặp trong cung thiếu niên.
           Mẹ của cậu bé, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, người mảnh khảnh, tóc phi-dê. Chị xách chiếc làn nhựa, bên trong chắc là đựng đồ ăn, kẹo bánh và vài thứ lặt vặt.
      -   Từ từ kẻo mệt, con!
           Người cha nói. Cậu nhảy thêm một bậc, rồi quay lại nói với cha:
      -  Bố mẹ đi chầm chậm là... Con nhảy phốc ba bước là lên đến đỉnh!
           Như để chứng minh cho câu nói, nó cúi xuống lấy thế khuỳnh tay ngai, người vặn sang phải nhảy phắt lên bậc cuối cùng. Rồi nó cúi người chạy vào giữa đỉnh núi, vừa chạy vừa kêu vù... vù... vù... như chiếc máy bay chuồn chuồn. Cậu ta lượn vòng tròn quanh chòm núi nhỏ, vút qua chỗ Hoàng và Thu đang ngồi. Người cha chạy lại giữ con. Bà mẹ thì mắng:
      -  Ông tướng ạ! Ngã bây giờ đấy!
           Cậu bé hơi xịu mặt xuống, rồi lại líu ríu chạy theo cha. Đến chỗ có bóng cây mát phía bên kia đỉnh núi, họ trải ni lông ngồi xuống. Cậu bé cũng chỉ ngồi yên được một tí. Chân tay nó cứ liên tục động đậy, như thể có kiến cắn. Nó kéo chiếc mũ ca-lô lệch hẳn về một bên, nhảy tới ngắt một đám cỏ gà. Có con chuòn chuồn đỏ đang bay chấp chới, hạ cánh đậu lên một bông cỏ đã vươn cao. Bông cỏ không chịu nổi sức nặng nhỏ bé của con chuồn chuồn, cong xuống. Con chuồn chuồn bay lên rồi lại từ từ đậu xuống. Cứ như thế dăm, bảy lượt. Cậu ta tiến đến chộp con chuồn chuồn. Con chuồn chuồn trong tay cậu, nó cố quẫy nhưng bất lực.
      -  Trông thằng bé đáng yêu quá!
         Thu buột miệng nói. Tâm lý "làm mẹ" vốn sẵn hình thành trong bản chất người phụ nữ, dù người phụ nữ đó mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi. Tâm lý ấy lúc này như chất men được kích thích, rạo rực. Tình yêu giống như một bông hoa đang nở, nó xòe những cánh hoa thơm sắc tỏa ngào ngạt dưới những tia nắng của niềm hy vọng. Chất men say của bông hoa như những giọt rượu mới cất, rưới lên tâm hồn cô. Trong mơ hồ cái cảm giác làm mẹ... chưa trở thành nỗi khao khát như một trái cây đã đủ chín, nhưng từ đó nó làm cho trái tim cô xốn xang. Nó là chất hương mà cô đang đón nhận trong bước đi ban đầu, mời chào của tuổi thanh xuân.
           Hoàng nghĩ về chiến tranh! Anh nhìn cậu bé lò dò đến chộp lấy con chuồn chuồn đỏ. Cái màu đỏ của con vật bé nhỏ, thân hình yếu ớt đang quẫy đạp, cố thoát khỏi tay kẻ đang nắm giữ nó? Hòa trong cái màu đỏ của nắng đã lên cao, chan chứa trên mặt Núi Nùng. Cái mầu đỏ... đỏ rựng lên trong mắt Hoàng, như máu.
           Màu đỏ ấy giống như cái đuôi một ngôi sao chổi khổng lồ quét lên thành phố, lên những mái nhà, chùm lên màu xanh của những cây cổ thụ. Những lá vàng trong cơn gió mùa thu bứt nó ra khỏi cành, tơi tả bay trong màu đỏ tràn ngập khắp nơi. Cả cơn gió kia cũng nhuốm màu đỏ ấy...Thiên nhiên vẫn  vô tư tràn ngập trong đôi mắt trẻ thơ của cậu bé. Những thân thể trắng ngần đang thỏa thê tắm ở hồ nước trong dưới kia, như thể chúng muốn khẳng định cái thanh bình của thành phố quê hương anh... đáng lý phải thuộc về vĩnh cửu !? Thế mà lại có chiến tranh. 
           Thành phố: "Con người vẫn thanh thản tiếp nhận sự ngọt ngào của cả thiên nhiên và cuộc sống, vào trong tâm hồn mình" - Thoáng ý nghĩ ở trong Hoàng như vậy! Dù rằng, thành phố ấy chiến tranh đang đến. Đứa bé cứ hồn nhiên tồn tại, thật giản đơn. Nhưng sự sống vô tư đó của nó thì lại nói thật nhiều, mà những thế hệ cha anh nó phải suy ngẫm? Ngọn gió ào qua đang thôi thúc trong anh, hãy mang những ý nghĩ lớn lao hơn vượt lên trên cái riêng tư. Anh đang ngồi bên người bạn gái trong một buổi sáng đẹp trời, thấy như mình đã ra đi.
            Tình yêu sẽ nói gì nhỉ? Thu nhìn anh yên lặng. Cô muốn biết người bạn trai của cô đang nghĩ gì?
           Có tiếng máy bay ở xa vọng tới.
      -  Chiến tranh đấy!
           Hoàng nói, giọng anh bình thản: "Chiến tranh đang đến gần Thủ đô. Không chỉ những trường phổ thông mà cả trường đại học cũng đang chuyển đến các vùng nông thôn và rừng núi".
           Thu nói có vẻ hơi lo lắng:
      -  Chúng mình sẽ xa nhau lâu!
            Thế là hết quãng đời niên thiếu. Cô thì đi học xa, anh sẽ bước vào cuộc đời người lính chiến. Khi biết được quyết định của Hoàng: Anh sẽ từ giã trường đại học Bách khoa, nơi anh đã nhận được giấy gọi vào học để nhập ngũ. Vui, buồn lẫn lộn ở trong cô. Không một lời can ngăn, nhưng cô vẫn cảm thấy tiêng tiếc thế nào ấy? Cô vẫn giữ thản nhiên, giộng nói nhè nhẹ:
      -  Nhớ viết thư về luôn cho Thu, Hoàng nhé!
           Hoàng nhìn người bạn gái trìu mến. Tình yêu của Thu đã dành cho anh, anh biết. Tuy nhiên họ chưa nói với nhau điều đó. Từ mấy tháng nay, ngay khi bước vào kỳ thi cuối cấp, họ đã xích lại gần nhau hơn. Cả hai đều hiểu rằng: Một tình cảm lớn hơn, tốt đẹp hơn đã đến với họ.
           Nghĩ về sự phải xa cách người yêu? Có lúc lòng Hoàng nhói lên, se lại. Nhưng rồi lý trí tuổi trẻ và những nóng bỏng của cuộc sống, giúp anh vượt qua nỗi trăn trở riêng tư. 
           Thực ra, khi nghĩ về chiến tranh: Sự háo hức ở trong Hoàng là được ra mặt trận - Vẫn còn là thứ tình cảm rất bồng bột tuổi xuân xanh. Chiến tranh là gian khổ, là đổ máu: ai mà chẳng nói như thế? Với một cậu thanh niên đang chập chững bước vào tuổi đôi mươi, trái tim như một bình nước đang sôi. Nếu có nghĩ về sự ác liệt, sự hy sinh... thì cũng giống như một kẻ đang giàu ước mơ, ham vọng bay cao!... Hoặc giả vẫn chỉ hiểu nghĩa về "cái chết" như một thứ lập luận. Bởi lẽ, nói đến chiến tranh không thể không lập luận về... "chết", và cũng chỉ mới dừng lại ở trong thứ lập luận có tính chất công thức mơ màng đó.
           Dẫu chẳng phải giống chàng Anđrây Bôncônxki một thưở “ôm giấc mộng Tu Lông” như trong tiểu thuyết “chiến tranh và hòa bình” của Đại văn hào L.Tônxtôi, nhưng khát vọng tuổi trẻ sớm gieo trong anh những hình tượng anh hùng nhuốm màu sắc hiệp sĩ, thường có trong nhiều thanh niên Hà Nội vào những năm thập kỉ sáu mươi này. Anh không hiểu rằng: ở một người con gái khi đã yêu anh, cái “chết” không thể chỉ hiểu theo ý nghĩa về cái “đẹp”? Đó là một mô hình cuộc sống lý tưởng đang lấp lánh trong tâm hồn đầy mơ mộng của anh. Phải chăng trong niềm hạnh phúc của tình yêu kia, cũng đã chất đầy nỗi đau của sự chia ly mà người con gái vẫn im lặng chịu đựng.
           Thu nhìn Hoàng không nói. Cô cúi xuống bứt một lá cỏ đưa lên mồm nhấm nháp. Vị chát và ngọt của cỏ tan ra trong lưỡi cô. Giọng Thu điềm đạm:
      -  Hoàng đã nghĩ kĩ chưa?
      -  Thu muốn nói…
           Không chờ anh nói hết, cô tiếp:
      -  Không phải là Thu không tin Hoàng, nhưng Hoàng còn nghĩ về chiến tranh đơn giản quá!
      -  Chẳng lẽ Thu không muốn thế ư?
      -  Thu không nghĩ như thế!
           Cái nhìn của Thu chiếu thẳng vào mắt Hoàng, và Hoàng hiểu ý của bạn gái mình: “Tôi không yếu đuối và ích kỷ như anh tưởng đâu? Anh bạn thân mến ạ! Chẳng cần bạn phải khuyên tôi điều đó.”.
           Giọng Thu trầm xuống:
      -  Thu chỉ muốn Hoàng suy nghĩ cho chin.
           Cô lại cúi xuống bứt những lá cỏ đưa lên miệng. Ở đầu kia đứa bé đã chán cảnh đuối bắt chuồn chuồn. Nó chạy lại kéo tay cha đòi đi. Núi Nùng ngập nắng. Thu đứng dậy kéo tay anh:
      -  Ta đi thôi!
           Họ cùng nhau bước xuống dưới núi.
       
                                                                                          *
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2021 21:40:33 bởi Nhân văn >
      #3
        Nhân văn 16.10.2021 21:43:40 (permalink)
         
              Mái tóc phớt nhạt màu hạt dẻ của Thu vẫn được cuốn bồng lên, để lộ ra chiếc gáy trắng nõn, vương lại ít sợi tóc ngắn như tơ. Họ dừng lại dưới một bóng cây bên hồ nước. Tán lá xòe xuống che lấy họ. Có một đôi trai gái cũng đang đi dạo ở mé hồ gần đó – Cô gái cầm một miếng gạch nhỏ và mỏng, ném thia lia trên mặt sóng. Miếng gạch nhảy lướt lên mặt nước kẻ một vạch dài, rồi mất hút ở giữa hồ.
             Thu nghĩ tới việc ra đi của Hoàng, cũng giống như đường thia lia của miếng gạch kia: Cái bắt đầu là bước nhảy trong tầm mắt, rồi đến bước nhảy ngoài cuộc sống. Từ trong cuộc sống Hoàng sẽ ra đi! Cuộc sống là thật, còn ước mơ mới chỉ là ước muốn? Chiến tranh gần quá, nó không còn khoảng cách để dắn đo. Đôi khi thoáng sợ hãi nghĩ về cái không may có thể xẩy ra? Cô vội gạt đi. Đó là điều duy nhất, cô không thể đặt ra và cắt nghĩa nó.         
            Như một điệp khúc xáo trộn trong tâm trí Thu, khi thì nó chầm chậm tan ra như vị ngọt chát của lá cỏ, khi lại cồn cào nhảy lên như hòn thia lia. -  Tuổi trẻ thường có những bước nhảy trong ý nghĩ, lướt trên bề mặt cuộc sống, nhưng cuộc sống đâu có phẳng lặng như mặt hồ? Thu nghĩ vậy.
             Cô quay người lại kéo anh sát gần vào mình. Núi Nùng đứng dựng lên như thành quách, ngăn cách họ với những bề bộn của cuộc sống bên ngoài. Những cây cối cũng rùng rùng đứng dậy. Gió thổi vút qua những cành lá, sóng vỗ vào mạn bờ lép bép... Thu ôm lấy Hoàng. Đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, ghì xuống đầu anh. Đôi trẻ tha thiết hôn nhau, những nụ hôn đầu tiên của cuộc đời. Như những đợt sóng táp lên mặt, lên trán rồi ướt đẫm đôi môi cô.
        -  Không bao giờ chúng ta quên nhau!
             Thu bồi hồi nói trong hơi thở.
        -  Không bao giờ ta quên!
             Hoàng đắm đuối nhìn vào mắt người yêu, khẽ nhắc lại.
         
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 01:37:29 bởi Nhân văn >
        #4
          Nhân văn 17.10.2021 01:28:10 (permalink)
           
           
                                                                                   2-
           
               Thu rời khỏi bàn học, đi về phía cửa sổ của gian phòng trên gác nhìn xuống phố. Con đường Hàng Bông nhỏ, xe đạp đan nhau thưa thớt, kẻ đi người lại. Bà hàng nước bên kia đường bận rộn dọn hàng để về nghỉ. Bà quay lại giục mấy cậu thanh niên vẫn ngồi tán dóc:
          -  Muộn rồi, bà cũng phải dọn hàng đây.
               Một bác xích lô có chiếc xe đang dựa bên cạnh vỉa hè, tay vẫn cầm ống điếu cầy nói:
          -  Còn sớm chán, sao hôm nay bà dọn hàng vội thế?
          -  Xương cốt đau ê ẩm, dọn hàng về nghỉ ông ạ!          
               Bác xích lô lấy chiếc đóm châm lửa trong một ngọn đèn dầu, khà khà rít một hơi thuốc lào cuối cùng. Lão ngửa cổ tuôn từng tràng khói. Khói thuốc tan hòa vào ánh sáng điện nhàn nhạt của một phố vắng.
               Gió ùa vào phòng. Cơn gió buổi tối cuối thu se lạnh. Bầu trời trong, những vì sao thì chạy mãi ra xa vô tận. Nhìn qua một khoảng không gian cũng trầm xuống như đang tư duy, Thu cố hình dung tới phương trời mà người bạn trai của cô sẽ đến? Mọi thứ với cô dường như thay đổi. Những đồ vật trong nhà, những người thân, cả trong ý nghĩ... Thu thấy nó mới mẻ, có phần hơi lạ lẫm. Như thể ở trong cô mới chớp lên thứ ánh sáng huyền ảo và rạo rực.
               "Mình chỉ là con ích kỷ!" – Thu tự trách mình. Cô rời khỏi cửa sổ ngồi vào bàn học, ghi tiếp những dòng nhật kí. Nghe tiếng ba gọi ở nhà dưới, cô vội chạy xuống.
               Ông Giáo đang cắm cúi dịch một cuốn sách nước ngoài, thấy con gái đến, mới tháo cặp kính trắng đặt lên cuốn sách dịch dở, chỉ vào chiếc ghế ở mé bàn, bảo con:
          -  Con ngồi xuống đây, ba muốn nói chuyện.     
                Thu đưa tay với lấy cuốn tiểu thuyết ở trên bàn lật qua vài trang, có ý chờ đợi.
          -  Việc chọn cho mình một ngành nghề thì tùy con quyết định...         
               Vẫn cái giọng trầm trầm, Ông Giáo nói:
          -  Tình hình đất nước thì con cũng đã biết, chiến tranh ngày càng ác liệt hơn. Máy bay Mỹ đã ném bom gần vào Hà Nội. Không mấy ngày là không có báo động. Ngồi ở thành phố mà làm việc cũng không yên.                           
               Dừng giây lát, ông thong thả nói tiếp: "Ngay trên Bộ Giáo dục của ba cũng đã có lệnh sơ tán. Anh con đi vào chiến trường, thì hai năm nay không có tin tức gì?". Thu vẫn ngồi im lặng để nghe ba giảng giải.
          -  Ban tuyển sinh của thành phố đang tuyển thêm một số sinh viên sang châu Âu học. Ba nghĩ, hay là con đi học ít năm ở nước ngoài? Nếu con muốn...
               Ông Giáo im lặng nhìn con, xem ý của con gái thế nào?
          -  Thôi ba ạ! Con học ở trong nước cũng được. Hơn nữa, con thích theo học ngành sư phạm mà.
               Thu ngồi nhìn ba, cô phân tích: "Ba thì già rồi. Mẹ con hồi này cũng yếu nhiều. Chị dâu con lại bận cháu, chả lẽ con lại đi nốt?'.
          -  Nhưng con cũng có được học ở Hà Nội đâu? Với lại, ba và mẹ con rồi cũng phải đi sơ tán.
          -  Thì con vẫn đi đi lại lại để thăm ba mẹ. Nếu con đi học ở nước ngoài, thì phải sáu bảy năm biền biệt.
               Giơ tay với lấy chiếc hộp đựng thuốc lá bằng gỗ trạm nổi đặt trên bàn, lấy ra một điếu, Ông Giáo bật diêm châm lửa hút.
          -  Ba muốn con đi là nghĩ đến tương lai của con. Chứ, phải xa con... ba cũng nhớ!
          -  Thế, con học ở trong nước không có tương lai hay sao?
               Nghe con nói thế, Ông Giáo cười dàn hòa:
          -  Con nhiều lý sự lắm! Là ba sợ học sơ tán thì con vất vả. Vả lại, ở nước ngoài điều kiện học hành cũng tốt hơn!
               Thu đứng dậy quàng lấy cổ ba, giọng nũng nịu:
          -  Ba đừng lo. Có khi học ở miền núi khí hậu tốt, con lại lên cân cho mà xem.
          -  Tùy con.    
               Ông Giáo nói vậy rồi giục con đi ngủ. Từ nẫy, Bà Giáo vẫn ngồi trên chiếc giường cá nhân của Ông Giáo, có trải tấm đệm trắng. Bà đang thườ nốt cái cúc áo cho chồng. Thu chạy lại phía mẹ. Bà Giáo mắng yêu con:
          -  Cô còn nông nổi lắm! Bao nhiêu người muốn không được. Cô định bám mãi vào gấu mẹ chắc?
          -  Con cứ thế.
               Thu nói rồi, đến buông màn sẵn cho ba. Cô vừa giắt cẩn thận bốn góc màn, vừa nói với mẹ:
          -  Mẹ chỉ lo xa.
              Cô quay sang giục Ông Giáo:
          -  Ba cũng nên đi nghỉ sớm đi, ba ạ! Hồi này con thấy ba không khỏe lắm đâu.
          -  Ba chỉ dịch thêm một đoạn nữa thôi.
               Ông Giáo nói và nhìn về phía Bà Giáo:
          -  Bà xem mà chuẩn bị đầy đủ các thứ cho con nó đi học. Cũng chỉ mươi hôm nữa là tựu trường.
          -  Chuyện ấy thì ông không phải lo.
               Bà Giáo gấp lại chiếc áo đã khâu xong, đặt lên đầu giường cho chồng  rồi cùng với con gái lên gác.
           
                      
          #5
            Nhân văn 17.10.2021 01:30:50 (permalink)
             
             
             
                                                                                   3-
             
                 Hồi này ông Tiến Thịnh hay bực bội, động một tý là ông gắt. Có lúc vì một chuyện không đâu mà ông mắng té tát người vợ bé, tức là bà dì ghẻ của ba anh em Hoàng. Chả là, mẹ của anh em Hoàng đã chết cũng phải đến sáu năm nay. Được ba năm thì ông Tiến Thịnh lấy thêm người vợ kế này.
                 Gia đình ông Tiến Thịnh ở một ngôi nhà hai tầng, cũng không rộng lắm trong ngõ Cống Trắng, phố Khâm Thiên. Cống Trắng là một con ngõ khá rộng. Có lẽ từ lâu rồi, một số nhà ở đầu ngõ gần phố, mỗi người đã chiếm một khoảnh đất bên rìa ngõ, làm chỗ bán hàng. Kẻ thì bán hàng ăn, người mở quán nước... Ông Tiến Thịnh cũng dựng được một cửa hiệu cắt tóc nhỏ, chỉ cách nhà vài chục bước.
                 Từ phố đi thẳng sâu vào phía trong ngõ thông ra một cái hồ khá to. Cũng không rõ khi ấy cái hồ thuộc quyền sở hữu của tư nhân hay xã hội? Chỉ biết là: nó đã có người thuê để thả rau muống, nuôi cá kinh doanh.  Đến kỳ thu hoạch, họ chèo những chiếc thuyền nan ra giăng lưới bắt cá hoặc hái rau muống mang đến các chợ của thành phố bán.
                 Hồ Cống Trắng này - Trước cách mạng tháng 8 năm 1945, đã có một bài thơ "mưa đêm lều vó" nổi tiếng của thi nhân Huyền Trân:
                              Tôi ở lều tranh, Cống Trắng này,
                              Chạnh lòng cá nhảy với chim bay
                              Đêm sầu kẽo kẹt ngư bà thức
                              Giăng phải hồn tôi một lưới đầy...
               Trở lại câu chuyện về gia đình ông Tiến Thịnh – Cứ nghĩ đến Hoàng, thằng con thứ là ông lại thấy điên tiết. Mới ráo máu đầu, nó đã dám bỏ ngoài tai lời nói của ông. Nó lại còn dám lý luận, phê phán ông là lạc hậu nữa. "Đồ ngu ngốc" – Ông tự gằn hắt với mình như vậy. Cũng chẳng phải vì Hoàng đã bỏ cái trường đại học bách khoa, bách khuẩn... gì đó mà ông tức? Theo ông nghĩ, thời buổi này chữ nghĩa nhiều cũng chẳng làm giàu được. Giá thử nó biết nghe lời ông, kiếm một "cái chân" gì đó ở cơ quan nhà nước, để lấy tiêu chuẩn tem phiếu. Ngoài giờ chính quyền, thì theo thằng anh chạy chợ... Ông đã mở mắt cho nó, mà nó không biết đường? Bởi thế ông bực.
                 Nói về thằng Tiến Thành, con cả của ông: đang học dở lớp sáu thì bỏ, theo chúng bạn ra chợ giời “mua đi, bán lại”. Hồi ấy ông đã sợ… nhỡ nó cờ bạc, trai gái rồi đầu trộm đuôi cướp? thì cơ nghiệp của ông đến phá tán vì con cái. Ấy, thế mà nó lại “nên người”! Con mụ xem tử vi nói thế mà đúng: Thằng con cả nhà ông rồi sẽ ăn nên, làm ra. Nào là nó được thánh nhân phù trợ, được cả sao thủy, sao mộc chiếu vận nên số rất “hên”! Mụ ta nói vậy. Nhờ giời… mấy năm “vào cầu”, nó lấy vợ rồi ra ở riêng. Thuê ngay được cái nhà làm cửa hiệu cắt tóc ở phố Huế. Vợ nó là con bé bán hàng đồ cũ ngoài chợ giời. Tuy xấu người, tính nết có đỏng đảnh, nhưng được cái… chuyện làm ăn thì hoạt bát, nhanh mồm, nhanh miệng.
                 Thật, chúng nó kiếm dăm ba trăm bạc dễ như ăn ớt! Ấy là ông ví thế, cũng vì ông nhai ớt cứ ngon lành như người ta nhai kẹo vậy. Sẵn cái nghề cắt tóc của bố truyền cho – Nó vừa mở cửa hiệu cắt tóc lại kết hợp với việc “chạy chợ”. Phải nói là… cửa hiệu cắt tóc của thằng Tiến Thành con ông “ăn khách”. Vừa mới đây, nó lại tậu được cái máy hát se-te-re-ô đập sình sình cả tối. Nghe nhức cả tai, nhưng của ấy bọn thanh niên thì ham, đua nhau đến cắt tóc để nghe nhạc.
                 Nghĩ vậy rồi ông chép miệng? Chẳng bù cho cái thằng Hoàng - con thứ của ông, suốt ngày chỉ cắm đầu vào sách vở. Ừ, ông lại chép miệng: “Nhưng dù sao thì… trong ba anh em, nó cũng là đứa học hành tử tế nhất!”.
               Không biết sao ông khẽ thở dài? Ông nghĩ đến thằng Lâm, đứa con út, từ khi mẹ mất, nó ngày càng lêu lổng, đàn đúm với đám bạn hư hỏng. Ông răn đe, nó vẫn bỏ ngoài tai. Học hành thì dốt nát, chẳng ra đâu vào đâu. Mới theo tới cái lớp năm… đúp lên, đúp xuống. Ngữ ấy rồi cũng thất học sớm.
                 Kể ra thằng Hoàng, anh nó, chẳng những chỉ học hành tử tế, sống cũng đĩnh đạc nhất. Ấy thế mà, đã được quốc gia gọi vào đại học, giờ lại tớn lên đi nhập ngũ. Ông can ngăn, nhưng nó đâu có chịu nghe?
                 Nhân lúc cửa hàng vắng khách, ông Tiến Thịnh vào nhà. Ông ngồi khoanh chân trên chiếc sập lim, mải đuổi theo một mớ ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Kéo cái điếu bát về phía mình, tay ông với lấy chiếc xe điếu được làm bằng ống trúc nhỏ vàng óng có nhiều mấu vằn vện rất cầu kỳ, rồi châm lửa rít một hơi thuốc lào. Vừa lúc đó, Hoàng từ ngoài phố bước vào nhà. Ông chỉ tay ra hiệu cho anh ngồi xuống bộ bàn ghế tiếp khách kê ở giữa nhà. Ông nói có vẻ hơi dằn giọng:
            -  Anh giỏi! Bây giờ các anh, các chị giỏi! Có nói mấy thì các anh, các chị cũng chỉ bỏ ngoài tai.       
                 Hoàng vẫn ngồi thừ ra, lơ đãng nhìn bố. Như một bản nhạc chuyển gam, ông Tiến Thịnh nói nửa khuyên bảo, nửa lại như đe nẹt:
            -  Con ạ! Khôn thì ăn cơm, dại thì cháo cũng không có mà húp đâu?     
            -  Con đã lớn rồi! Con cũng đủ suy nghĩ để quyết định cuộc đời mình.
                 Hoàng cãi lại bố. Ông Tiến Thịnh đay nghiên:
            -  Đủ suy nghĩ? Các anh bây giờ thì nhiều lý luận thật đấy! Nhưng cuộc sống nó không giống như trên sách vở của các anh đâu? Còn phải tốn cơm, tốn của thì mới mở mắt ra được, con ạ!
            -  Nhưng con có làm điều gì sai trái thì bố mới ngăn cản chứ? Cứ nghĩ như bố thì chẳng ai dại gì mà đi chiến đấu. Con hỏi bố: Thanh niên như chúng con, lúc này không đi...  để ai đi thay mới được chứ?    
            -  Hừ...    
                 Ông Tiến Thịnh kéo dài giọng:
            -  Thế... tôi hỏi anh: Người ta đã cần đến anh phải đi ra mặt trận chiến đấu chưa? Bỗng dưng anh toe toe đâm đơn xin đi, xung phong với chả tình nguyện? Cái thời buổi này mà gia đình nuôi cho anh được ăn học đến thế, là khó lắm rồi đấy? Phải biết thức thời, con ạ!           
                 Ông dừng lại. Nhét một điếu thuốc nữa vào cái lõ điếu, rồi châm lửa hút tiếp. Cái điếu của ông sắm chuẩn lắm, rít thuốc mà tiếng kêu cứ long lên sòng sọc. Thong thả nhả một làn khói ra bay mù mịt khắp nhà, ông Tiến Thịnh vẫn tiếp tục dậy con:    
            -  Hãy mở mắt mà trông ngay cái gương thằng Tiến Thành, anh trai của mày! Có học hành gì đâu? Thế mà chả mấy chốc nó còn tậu được cả nhà, ấy chứ!        
            -  Mỗi người suy nghĩ một khác. Con có đường của con. Con thấy việc con làm là đúng đắn!       
                 Hoàng vùng vằng quặc lại bố.
            -  Đúng... đắn...       
                 Ông Tiến Thịnh còn nói gì nữa, anh không biết. Hoàng bực bội với lấy chiếc mũ lưỡi trai ngoắc trên mắc áo, đội sụp xuống mặt, bước ra khỏi nhà.
             
             
             
             
            #6
              Nhân văn 17.10.2021 01:34:21 (permalink)
               
               
               
                                                                                      4-
               
                   Mới hơn ba giờ chiều mà trời đã xám lạnh, mây kéo ùn lên. Hoàng lặng lẽ bước đi trên đường phố, lòng anh không vui. Anh rẽ vào cửa hàng mậu dịch giải khát ở ga Hàng Cỏ mua một cốc nước chanh, đến ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, trông ra đường. Hoàng muốn hút một điếu thuốc lá, dù chưa bao giờ anh hút thuốc. Anh cảm thấy khói thuốc sẽ làm cho lòng mình khuây khỏa hơn. Nghĩ thế, Hoàng bước đến bên quầy phục vụ mua bao thuốc lá Tam Đảo, rồi trở về chỗ của mình. Đây là điếu thuốc lá đầu tiên cho cuộc đời nghiện thuốc của anh.
                   Anh nhìn đến dẫy người đang đứng xếp hàng mua bánh kẹo trung thu. Có hai anh chiến sỹ trẻ, trên hai ve áo có gắn miếng quân hàm binh nhất. Họ là những người lính mới nhập ngũ, Hoàng nghĩ vậy – Chắc là được tranh thủ về thăm gia đình? Bộ quân phục của hai chiến sỹ vẫn còn rất mới.
                   Một bà già đứng xếp hàng phía trên hai người chiến sỹ ấy, quay lại nói:
              -  Hai chú bộ đội tới mua trước đi!          
                   Bà lão chép miệng vẻ thông cảm:
              -  Thời gian của các chú ít ỏi, bà con chúng tôi mua sau một tý cũng được. Thằng cháu tôi cũng thế đấy! Chỉ xin cấp trên đi phép được một ngày, tranh thủ về thăm nhà. Cứ sấp sấp ngửa ngửa... 
              -  Dạ, cũng vắng. Chúng cháu xếp hàng cũng được.
                     Một anh chiến sỹ từ tốn đáp lại.
              -  Các anh cứ mua trước đi! Sớm tý nào hay tý ấy, mua mau mà về kẻo "bu" lại đợi.
                   Một cô gái tinh nghịch, nói xen vào.
              -  Có mà "bu trẻ" ở nhà ở đang đợi nóng cả ruột, ấy chứ?
                   Mấy đứa con gái cười ồ. Bà lão quay sang mắng:
              -  Mấy con bé này! Chỉ được cái bộ...
                    Một anh chiến sỹ có vẻ cũng láu lỉnh, mau mồm đáp lại các cô gái:
              -  Lòng vả cũng như lòng sung thôi, mấy em ạ! Chỉ sợ rồi các em lại bám theo chân người ta mà khóc thút thít ấy.
              -  Này...
                   Cô gái đối lại ngoa ngoắt:
              -  Đừng có mà khinh thường chị em nhé! Đã biết mèo nào cắn mửu nào? Hay là mấy anh rồi lại bịn rịn không đi được. Có anh lại bỏ trốn cả đơn vị về thăm "em", bị cấp trên sạc trước cả hàng quân đấy! 
                   Cô phục vụ viên trẻ tuổi giơ cả một đĩa cân đầy kẹo, hỏi một anh chiến sỹ:
              -  Túi của anh đâu, đưa em đổ vào?
                   Hồi đó các nhà hàng chưa sẵn túi ni lông như bây giờ. Thấy anh chiến sỹ đứng lúng túng vì không có túi đựng, cô bèn nghĩ ra một sáng kiến:
              -  Hay là anh ngửa mũ ra, để em đổ kẹo vào đấy vậy?   
                   Nghe chừng hợp lý, anh bộ đội định giơ tay lên đầu lấy chiếc mũ xuống đựng kẹo. Bỗng tiếng chị phục vụ viên lớn tuổi hơn, mắng cô gái trẻ:
              -  Cái con này, ăn nói chẳng ra làm sao? Tổ quốc trên đầu, ai người ta lấy để đựng kẹo. Thế mà cũng đòi ăn nói, mất cả lập trường.
                   Anh bộ đội chột dạ. Đã đặt tay lên vành mũ, vội làm động tác sửa lại mũ cho ngay ngắn. Sau đó, anh ta phanh ngay miệng cái túi quần quân nhân rộng thùng thình, bảo với cô phục vụ viên trẻ tuổi:
              -  Các chị cứ đổ cả vào đây cho tôi.
                   Nghe câu chuyện xẩy ra ở cửa hàng giải khát, Hoàng thấy vui vui. Anh bước ra đường, đi thẳng về phía Cửa Nam rồi ngoặt lên phố Tràng Thi... để rẽ vào một cái phố ngắn ngang đấy. Mưa đã rơi xuống những hạt nhỏ, đều đều. Anh ngẩng mặt hít lấy một hơi gió lạnh.
                   Hoàng dừng lại trước cửa nhà một người bạn trai cùng lớp. Nghe tiếng bạn gọi, Đức ở trên tầng hai ló đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay bảo Hoàng lên. Hoàng đẩy cửa bước vào nhà, đến bên một chiếc cầu thang gỗ, nhảy hai bậc một cho đến hết cầu thang. Đức vui vẻ đón bạn, rồi khoe:
              -  Tớ vừa nhận được giấy gọi đi học ở nước ngoài rồi, tuyệt quá!
                   Đức giơ cho Hoàng xem tờ giấy triệu tập sinh viên đi học tại Cộng hòa dân chủ Đức. Anh bảo:
              -  Bổ xung thêm vào nhóm các bạn của lớp mình đi học ở Đức, mà chúng nó đã được gọi từ tháng trước.
              -  Cậu được gọi đi học ở Đức cũng đúng thôi, vì tên cậu cũng là Đức mà.
                   Hoàng nói vui với bạn. Đức tiếp:
              -  Mấy hôm trước, tớ lại nhận được giấy gọi nhập ngũ. Lo quá! Phải lên phân trần với mấy ông trên Ban tuyển quân - Mấy ông đòi phải trình giấy gọi đại học thì mới miễn nghĩa vụ quân sự.
              -  Sao cậu không mang tờ giấy triệu tập học ở Đức này lên, cho mấy ông trên Ban tuyển quân xem?
                   Hoàng nói với bạn.
              -  Rồi. Hôm qua nhận được tờ giấy gọi đi học ở nước ngoài này, tớ tức tốc cầm lên trình với mấy ông – xong ngay!
                   Hoàng vui lây với bạn. Cùng với những ước mơ tuổi trẻ, anh cũng khao khát được thả sức mình bay vào những hành tinh xa xôi, đầy sức cám dỗ của bầu trời khoa học. Nhưng rồi ý thức về một cuộc chiến tranh, cuộc chiến đấu đánh Mỹ để bảo vệ tổ quốc... đã thôi thúc mạnh mẽ trong anh. Anh không muốn lẩn tránh, dù đó là một lý do hoàn toàn chính đáng.
                   "Ở đấy không có bình yên! Ở đấy đòi hỏi phải hiến máu!" – Chỉ cần những yêu cầu không hề đơn giản đó, cũng đủ để anh gạt sang bên những ân huệ đang mời đón anh. Nếp nghĩ ấy của Hoàng cũng là tâm tư chung với không ít thanh niên, trong những năm thập kỷ sáu mươi này.
              -  Cái Thu nó tính quẩn?    
                   Đức nhìn Hoàng và nói: "Cứ đi học ở nước ngoài bảy năm là tốt rồi! Thời buổi chiến tranh này...". Hoàng hỏi bạn:
              -  Cậu sang Đức sẽ học ngành gì?
              -  Máy tính điện tử.
                   Đức nói: "Chắc là đến khi bọn này về, đất nước đã hòa bình.". Hoàng đỡ lời của bạn:
              -  Có thể khi các cậu về thì đất nước đã hòa bình. Tiếp đến sẽ là thời đại của khoa học, kỹ thuật. Các cậu tha hồ mà trổ tài năng của mình. Lúc đó,  xã hội lại rất cần những con người có nhiều kiến thức khoa học như các cậu.
                   Đức đồng tình.
              -  Dĩ nhiên. Ở các nước châu Âu, trình độ khoa học tiên tiến lắm! Ngay hệ trung cấp của họ đào tạo, tương đương với trình độ kỹ sư của ta đây!  
                   Hoàng hỏi:
              -  Hôm nào Đức và các bạn tập trung?
              -  Sáu giở tối ngày mồng một tháng tới. Như thế là bọn mình còn ở lại trong nước đúng một tuần nữa. Hôm đó, nếu Hoàng và những bạn chưa tựu trường, ra ga với bọn mình nhé!          
                   Đức vẫn yên trí là Hoàng sẽ vào học ở đại học Bách Khoa.                 
              -  Thế nào mình cũng ra tiễn cậu và các bạn.
                   Hoàng nói rồi đứng dậy chào bạn ra về. Khi đưa chân Hoàng ra cửa, Đức còn dặn:
              -  Ngày mai, mấy đứa bọn mình cũng phải dẫn nhau đi đánh chén một bữa để chia tay?    
                   Hoàng gật đầu tán thành rồi bước ra phố trong thứ ánh sáng đèn nhè nhẹ, phả xuống mặt đường nhựa bóng nước. Anh rùng mình khi cơn gió thổi tới, bỏ ống tay áo đang xắn dài xuống cho đỡ lạnh. Cứ thế anh rảo bước trên hè phố, mà cũng chẳng biết nên đi đâu, về đâu? 
               
                                                                      *


                         Bước lang thang trên phố. Những kỉ niệm về năm học cuối cấp lại hiện lên trong óc Hoàng. Cuộc chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ lan rộng ra các thành phố ở miền Bắc. Thủ đô cũng liên tục trong tình huống báo động. Máy bay Mỹ ngày đêm đe dọa sẽ ném bom vào Hà Nội. Trường cấp III của anh phải sơ tán tới một miền quê trên Hà Bắc. Lớp 10D của anh học cùng với Thu, Đức và hơn ba mươi bạn đã đi theo trường, đến một làng… ở thôn Hồng Phương, xã Cầu Hấu thuộc vùng Sen Hồ, tỉnh Bắc Giang.
                   Hình ảnh con sông Máng chảy qua làng, dòng nước trong xanh. Vào buổi chiều những ngày nắng ấm, anh cùng các bạn cả trai lẫn gái thường rủ nhau ra tắm và bơi lội thỏa thích. Rồi những lũy tre làng xanh mát, tỏa bóng xuống con đường thôn màu đất đỏ. Những mái nhà quê lợp mái rạ thân thương. Đồng lúa xanh trải xa hút tầm mắt, dạt dào tiếng gió… Tất cả hiện về theo kí ức của anh. Mới hôm nào chia tay nhau mà Hoàng có cảm giác như đã từ lâu lắm ! Sẽ không bao giờ anh còn được trở lại những ngày tháng cùng các bạn thời niên thiếu đó nữa.
                   Hồi còn đang học, các bạn lớp phải chia nhau ra từng tốp. Mỗi nhóm vài ba người để ở nhờ nhà bà con thôn xóm. Hoàng với Đức và Xuân Hùng cùng sống trong một nhà: Đó là nhà mẹ Bửu. Cứ thế cả lớp học ở rải rác từ đầu thôn tới tận cuối làng. Cứ sáng sáng đến giờ vào học, tất cả lại lục tục kéo nhau tới một ngôi nhà ngói khang trang nhất nhì trong xóm – Đó chính là ngôi nhà mà Ủy ban xã đã dành cho học sinh mượn làm lớp học. Ngày ngày các thầy cô tới đó giảng bài…
                   Bà con dân quê, nhất là vào thời chiến tranh đánh Mỹ… giàu tình thương yêu lắm ! Nhà cửa và các đồ dùng phục vụ cho lớp học của bọn anh, đều được bà con giúp đỡ. Tình cảm của họ không khác gì những người thân yêu, ruột thịt. Hồi đó các anh đi học tốn phí rất ít. Hàng tháng chỉ phải đóng một chút kinh phí nhỏ, theo qui định chung của Bộ giáo dục. Ngoài ra, chỉ tự lo cho cuộc sống của cá nhân mình. Học sinh bấy giờ ăn uống, tiêu pha cũng rất cần kiệm. Sống thật giản đơn. Cứ thế mà Hoàng và các bạn theo học cho tới tận khi kết thúc đời học sinh, bước vào cuộc sống sinh viên đại học trong thời chiến.
                   Hình ảnh những đêm trăng cùng ngồi học bên người bạn gái da diết, thương yêu lại hiện về - Thu là người bạn gái đã rất thân thiết với anh trong nhiều năm của đời học sinh. Họ học với nhau từ khi còn ở cấp II: Hồi lớp năm, lớp sáu học tại trường Long Biên, gần ngay bờ hồ Ha Le… Sang lớp bẩy, nhập vào trường Quang Trung và tốt nghiệp cấp II – Cả hai người cùng chuyển về học ở trường cấp III trên phố Lý Thường Kiệt… lại cùng theo trường sơ tán lên học tiếp năm cuối cùng ở miền quê này.
                  Những ngày tháng ôn luyện để bước vào kỳ thi cuối cấp: Tối tối Hoàng thường mang cặp sách sang nhà mà Thu ở nhờ, cùng ôn thi với người bạn gái. Hai cô bạn nữ sống với Thu trong ngôi nhà đó, mang sách sang nhà các bạn trai thân thiết với họ để học. Bao đêm trăng vằng vặc học cùng nhau… Những tình cảm bình dị, dễ thương của Thu đã choán ngợp trong trái tim anh. Tình yêu của hai người cũng đã nẩy nở trong những năm học ấy !
                   Sắp phải chia tay 1 Cả hai mới thấy bịn rịn, quyến luyến bên nhau đến chừng nào ? Những ngày ấy, khi cảm xúc về cuộc sống và tình yêu trào lên trong lòng anh – Hoàng đã làm thơ để ghi vào nhật ký ! Đó cũng là thói quen của anh. Hoàng vẫn được các bạn lớp tặng cho cái danh hiệu: Thi sĩ đi sơ tán mà.
                   Hình ảnh Thu – Người bạn gái thân thiết nhất thời niên thiếu, cũng là mối tình đầu của đời anh… để anh viết lên bài thơ “Thời áo trắng”:
                                Trả lại cho anh một thời áo trắng
                                Em đi rồi, mai thành phố cô đơn !
                                Những bông hoa mùa xuân thôi không nở
                                Đi dưới bóng điện đêm lòng sẽ rất buồn.
               
                                Ôi, yêu dấu cái thời còn cắp sách
                                Mắt em cười mùa thu xanh lên !
                                Những buổi chúng mình tìm ánh trăng để học
                                Tà áo trắng động vào...khe khẽ nát tim anh !
               
                                Trả lại cho anh một thời áo trắng
                                Đã đi qua và... đã đi qua...
                                Với cả dòng sông trôi mơ mộng
                                Lá lá rụng vàng, tóc tóc hóa sương pha.
               
                                Nghe gió thổi hàng cây vi vút
                                Em biển xanh xa mãi vô cùng…
                                Anh đứng lặng một mình bên bờ biếc
                                Những âm thanh kêu bổi hổi trong lòng.
               
                               Trả lại cho anh một thời áo trắng
                               Em đi rồi, mai thành phố cô đơn !
                         Mải miên man suy nghĩ, bước chân đưa anh về đến cửa nhà. Đêm đã khuya, người nhà đều đi ngủ cả. Hoàng khẽ mở cửa bước vào phòng mình. Anh rửa ráy qua loa rồi quăng mình xuống giường, ngủ thiếp đi. 
               
               
               
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 01:40:06 bởi Nhân văn >
              #7
                Nhân văn 17.10.2021 11:57:46 (permalink)
                 
                 
                 
                                                                                           5-
                 
                     Cô gái có khuôn mặt to bạnh, đen thui như cột nhà bếp bóng nhẫy. Cô ta nói tiếng trọ trẹ người Khu Năm, đó là Phi! Các bạn lớp vẫn thường gọi trêu cô bằng cái tên “Hắc Phi”, để chỉ sự đen như bồ hóng ấy.
                    Hắc Phi đứng cạnh một cây cột điện gần con đường sắt, bên một đoàn tàu dài với nhiều toa đang đỗ ở đó. Chính là con tàu sẽ chở đoàn sinh viên miền Bắc Việt Nam, sang học tại Cộng hòa dân chủ Đức.
                     Hắc Phi – như người ta nói, thực ra số cô chẳng đen tí nào, còn đào hoa nữa. Đứng cạnh cô là một anh chàng da trắng, người dong dỏng cao, chắc là người yêu của cô đi tiễn?
                -  Em đi rồi, ở nhà là anh không được “linh tinh” đâu đấy?     
                     Cô gái da đen lấy tay véo mũi anh chàng da trắng như để cảnh cáo? Rồi toét miệng ra cười, để lộ hàm răng trắng xóa nổi bật trên khuôn mặt đen nhẻm. Bù cho những thiếu hụt về khoa thẩm mỹ của nước da, cô có đôi mắt tươi rói với nụ cười rất duyên.
                -  Yên tâm, sang nước ngoài học giỏi nghe!
                     Anh chàng da trắng nói vậy. Nhóm bạn của lớp cũng nhiều người ra tiễn, một số đứng gần đấy thì thào với nhau:
                -  Anh ta là một kỹ sư địa chất mới ra trường đấy!
                     Đức đang đứng bên cạnh bà mẹ và gia đình đi tiễn, quay lại nói nhỏ với các bạn:
                -  Cũng chẳng hiểu sao chàng trông có vẻ tuấn tú thế, lại đi yêu cô nàng da đen như dế trũi. Hà Nội này hết con gái chắc?     
                -  Cẩn thận có “ăn guốc” bây giờ?


                 
                    Một cô bạn gái lớp xinh xắn ra tiễn các bạn, vặc lại Đức! Nói rồi cô nở một nụ cười dịu dàng, như muốn biểu hiện sự đồng tình với câu tán dóc của Đức vừa rồi.
                     Một người bạn trai có tên là Minh, nói chêm vào:   
                -  Thực ra thì, trong năm đứa cả con trai lẫn con gái đi sang Đức học chuyến này, chỉ có mỗi cái Phi có người yêu theo tiễn.                                         
                     Cả khu Hàng Cỏ xôn xao tiếng cười nói của người đi, kẻ ở. Trên ô cửa sổ tàu, những cái đầu còn cúi xuống nói chuyện với người thân đứng dưới sân ga. Tiếng dặn dò, nhắn gửi hòa vào trong tiếng rao bán bánh kẹo, bán thuốc lá... thành một thứ âm thanh hỗn độn, vui vẻ. Một số bạn đã có giấy triệu tập lên tựu trường ở nơi sơ tán không về được, những bạn lớp còn ở lại Hà Nội, đều ra tiễn. Đức nhìn ra hướng phía ngoài cửa ga, vè sốt ruột:
                -  Vẫn không thấy Hoàng đâu. Nó đã nói với mình thế nào cũng ra tiễn?       
                -  Chắc nó có việc gì đột xuất.                        
                     Minh nói. Tiếng một người bạn gái:
                -  Cả cái Thu cũng không thấy đến?                        
                -  Đôi duy nhất của lớp đấy! Hồi này, anh chị quyện với nhau khiếp lắm.       
                     Tiếng của Thanh Hà, cô bạn gái người miền Nam theo gia đình ra Bắc tập kết, chuyến này cũng đi sang Đức học. Thanh Hà là một thiếu nữ đẹp,  mái tóc dài chấm lưng với nước da trắng như bông, nên còn có biệt hiệu gọi là "Bông".
                     Đoàn tàu đã kéo còi, sắp đến giờ chuyển bánh. Người nhân viên nhà ga giục những sinh viên đi sang Đức học lên tàu. Tiếng chào, câu dặn với... ồn lên. Có bà mẹ theo tiễn con, đã giở chiếc khăn tay ra chấm nước mắt. Chẳng hiểu bà khóc vì sắp phải xa đứa con yêu quí của mình hay vì sung sướng? Đức đã bước lên toa, nhảy xuống tàu reo lên:
                -  Kia rồi, Hoàng nó kia rồi!              
                     Đám bạn nghe thấy, quay nhìn về phía cửa ga. Hoàng đang nắm tay Thu chạy cuống quít. Anh chìa chiếc vé "ke" cho người kiểm soát vé ở cửa, rồi vội vã cùng Thu lao tới.
                -  May quá, còn kịp.                 
                     Hoàng và Thu mừng rỡ chào các bạn.
                -  Gớm, anh chị làm gì mà bây giờ mới đến? Chúng tôi chờ mỏi mắt.     
                     Lúc này Hắc Phi mới rời khỏi anh chàng da trắng, nhảy xuống đón bạn. Thu chạy lật đật trong đôi guốc cao gót, thở hổn hển. Đức nắm chặt tay Hoàng:
                -  Tạm biệt nhé, chúng tớ đi đây!    
                -  Nhớ viết thư ngay về cho bọn mình biết tin. Kể cho bọn mình nghe về nước Đức nhé!                 
                     Thu với lên cửa sổ toa tàu, bắt tay mấy bạn đi học, vừa thở vừa nói.
                -  Yên tâm, tới Đức bọn mình sẽ viết thư về cho các cậu ngay. Cũng chúc cho anh chị sớm nên duyên nhé!      
                     Thanh Hà trên toa tàu cúi xuống bắt tay Thu, nói trêu bạn.
                -  Chỉ ăn nói quàng bậy nào?        
                     Thu vui vẻ vẫy chào các bạn và mỉm cười thân thiết. Lúc này, Lan - cô bạn gái thân chạy lại ôm ngang lưng Thu:
                -  Anh chị mải chuyện gì mà bây giờ mới đến?
                     Thu không nói gì, chỉ toét miệng ra cười. Họ nắm lấy tay nhau cùng vẫy tiễn các bạn lên đường. Như những đôi tình nhân chia tay, họ từ biệt nhau vội vã. Tiếng còi tàu đã rú lên lần thứ hai. Hoàng lặng người, đứng nhìn con tàu chuyển bánh. Lần đầu tiên anh chia tay với những người thân, vui buồn cuộn lên trong dòng đời tha thiết.
                     Thế là các bạn anh đã ra đi! Họ đang vẫy chào anh và những người ở lại. Phía trước họ, một chân trời mới đang mời đón. Cuộc sống mới vô vàn thân yêu.
                -  Tạm biệt, đi mạnh nhé!        
                     Có một số bạn đuổi theo con tàu một đoạn, vừa chạy vừa vẫy. Họ nói với theo, như gào lên. Tiếng gọi bị nuốt đi trong tiếng bánh xe tàu lăn rầm rầm trên đường ray.
                     Hoàng đứng yên một chỗ. Bàn tay anh đã thôi không vẫy nữa. Mắt anh vẫn nhìn theo những cái bóng thân thuộc đang thò đầu ra hẳn cửa toa, còn giơ tay vẫy người ở lại.
                     Thu đi lại phía Hoàng, níu tay anh kéo đi.
                -  Chúng mình về đi, Hoàng!
                     Giọng cô nói nhẹ như dỗ dành. Lan tinh tế khẽ mỉm cười nhìn Thu, rồi nhập vào nhóm các bạn ở lại của lớp, kéo nhau ra khỏi ga. Hoàng cũng quay ra theo người bạn gái. Những bâng khuâng của buổi tiễn đưa, vẫn như dòng suối chảy bồn chồn trong anh.
                 
                                                                                  *
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 12:10:37 bởi Nhân văn >
                #8
                  Nhân văn 17.10.2021 12:00:53 (permalink)
                   
                  -  Cô, cậu này cứ phân trần nhiều quá!            
                       Gã nhân viên soát vé ở cửa ga Hàng Cỏ nói: "Cứ vào mua vé đi Đồng Đăng – Hà Nội ra đây, chúng tôi sẽ giải quyết. Không phải phạt gấp đôi vì đã đi tàu lậu vé là nhân đức rồi!".
                  -  Nhưng tôi có phải là người đi lậu vé đâu? chỉ trót xé mất chiếc "ke" ra vào cửa, giá có 5 xu, các anh thật nguyên tắc.
                       Hoàng bực bội vì thái độ hoạnh họe của tay nhân viên. Đứng ở phía ngoài cửa, Thu vẫn cố nài nỉ:
                  -  Chúng em vào ga tiễn bạn đi sang Đức học. Bạn trai em đãng trí xé mất chiếc "ke", chứ bọn em có đi tàu ở Đồng Đăng về Hà Nội đâu... mà anh bảo phải ra mua vé tàu?
                   

                          Ga Hàng Cỏ - Nơi Hoàng và Thu tiễn các bạn đi du học ở Đông Âu


                  -  Nếu tôi thông cảm với cô cậu, thế có những kẻ đi lậu vé thì sao? Cô cậu cũng phải thông cảm với chúng tôi chứ!
                  -  Chúng em chưa có kinh nghiệm. Lần sau thì...
                       Gã nhân viên gắt lên:
                  -  Không sau trước gì cả. Mời anh chị vào phòng bảo vệ giải quyết!
                       Cát – một người bạn của lớp cùng trong tốp ra tiễn, nhanh trí... nhặt một chiếc "ke" chưa kịp xé ở dưới đất, rồi dúi cho Hoàng. Nhân lúc tay nhân viên nhà ga bận rộn kiểm soát, đám hành khách Đồng Đăng – Hà Nội đang ùn ùn ra cửa. Hoàng vội đút vào túi quần, giả vờ lục túi... như đã tìm thấy. Anh giơ chiếc "ke" lên ngang mặt gã nhân viên soát vé, ung dung bước ra ngoài. Ra đến cửa ga, các bạn chia tay nhau mỗi người một ngả. 
                       Cái tuổi mười tám đôi mươi, dễ hứng khởi nhưng cũng dễ buồn bực. Tâm trạng ấy xâm chiếm Hoàng. Tự nhiên anh cảm thấy trong lòng chơi vơi...
                        "Cuộc đời mình rồi sẽ ra sao?" – Câu hỏi ấy bỗng đến trong anh. Mới bước ra đời mà cuộc sống đã đầy mâu thuẫn. Chỉ còn đêm nay... chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa... Thu và anh được ở bên nhau? Ngày mai Thu cũng đã đi tựu trường, tận một vùng rừng núi. Các bạn khác lần lượt đi cả. Các bạn anh hầu hết là đi lên hướng bắc, còn anh... thì sẽ về phương nam.
                       Đôi bạn siết chặt tay nhau đi trong đêm vắng. Ánh điện phố lòa nhòa sáng soi vào bóng họ. Hoàng lại nghĩ đến câu chuyện bị gã nhân viên hạch sách ở ga, vừa đi vừa lẩm bẩm:
                  -  Thật là xúi quẩy. 
                  -  Đừng bận lòng nữa, Hoàng!
                      Thu nắm chặt tay bạn thông cảm:
                  -  Cuộc sống nhiều khi cũng vớ vẩn như vậy, nhưng Thu không muốn buồn đêm nay.     
                       Họ dừng lại bên bờ Hồ Tây. Dưới chân họ, sóng vỗ vào bờ ì oạp... Gió lướt thổi qua màn sương lạnh, táp vào những nhánh lá dừa vút lên thành điệu nhạc nhẹ. Âm rung như tiếng của chiếc sáo diều trong đêm thanh vắng ở miền quê. Bản hòa tấu thiên nhiên cũng tinh khiết như tình yêu của đôi trai gái, không một chút vẩn muội.
                       Ở bên kia hồ, nơi tiếp giáp giữa mặt nước và chân trời. Trong ánh sáng lung linh của màn sao, một dải mây buông thõng xuống như mái tóc của người thiếu nữ. Đuôi tóc xõa lên mặt nước. Mỗi khi con sóng trườn lên, búp tóc đưa đi đưa lại, mặt nước rẽ ra một màu sáng lóng lánh.
                       Phía bờ bên này ở cuối hồ, là chùa Trấn Quốc. Trong khuôn viên của chùa, một chiếc tháp cao mọc sừng sững, nghiêm trang như người lính gác... canh cho giấc ngủ của người thiếu nữ, mà mái tóc nàng đã xổ tung xõa trên mặt nước.
                       Họ nghe thấy tiếng đập trong trái tim mình và trái tim của người yêu, rõ hơn con sóng vỗ vào bờ. Thế giới tưởng chừng như đang im lặng ngủ, chỉ riêng họ còn thức với nhau.
                  -  Cứ như thế, Hoàng nhé! Ngày mai chúng mình sẽ phải chia tay...
                       Tiếng cô gái làm vỡ vài mảnh không gian, mỏng như trang giấy lụa. Cô đưa những ngón tay thon nhỏ, vân về chiếc cúc áo của bạn trai. Sóng bỗng xô lên như muốn kéo cả mảng bờ vỡ tung ra, để nhận chìm vào bể nước mênh mang dưới chân họ.
                       Tiếng người con trai thì thào như hơi gió. Nó bặt đi... trong khoảng không gian vô tận màu xanh thẫm, nơi hàng vạn ngôi sao đang sáng ở đấy. Họ tha thiết hôn nhau, trước những giờ phút sắp phải chia tay.
                   
                              
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 12:08:20 bởi Nhân văn >
                  #9
                    Nhân văn 17.10.2021 12:17:54 (permalink)
                     
                     
                                                                                         Chương II.   
                     
                                                   CHIẾN TRANH PHÁ HOẠI VÀ CHIA LY
                     
                     
                                                                                                                                                                 6-
                     
                         Giai đoạn này, cuộc chiến tranh phá hoại của không quân Mỹ vào miền Bắc Việt Nam ngày càng khốc liệt. Máy bay hoa kỳ đã ném bom oanh tạc đến các vùng ngoại thành của Thủ đô Hà Nội.
                         Ra đến cửa, Ông Giáo vẫn còn tần ngần dừng lại dặn con gái. Không biết ông đã dặn dò con đến bao nhiêu lần?
                    -  Nhớ đi đứng cho cẩn thận, con nhé! Nếu đi đường nghe thấy tiếng báo động, là phải tìm ngay một chiếc công sự gần đấy mà nấp. Thanh niên các con là hay chủ quan lắm đấy!                    
                         Ông còn cặn kẽ nhắc: “Con nhớ luôn luôn phải chuẩn bị một chiếc khăn mặt bông thấm nước, phòng bom hơi độc. Chớ có đi đâu xa, nhỡ ngộ…” -  Thu nhìn ba tủm tỉm cười. Suốt tối qua, ông bận bịu lo cho cô mọi thứ: nào  là dây buộc đồ, ít thuốc đau đầu, thuốc cảm… Mỗi gói, ông lại đề tên thuốc ra ngoài, ghi liều lượng uống. Sợ cô dùng nhầm. Ông cứ dặn đi, dặn lại:
                    -  Con phải đề phòng muỗi đốt. Ở vùng rừng núi là hay mắc bệnh sốt rét.
                         Thực ra, Thu đã được mẹ lo cho chu tất từ mấy hôm trước nhưng Ông Giáo vẫn không yên tâm. Ông bảo: “Giá con trai lại là chuyện khác. Nó chưa bao giờ xa nhà…”.
                    -  Con nhớ rồi, ba ạ! Ba cứ lẩn quẩn với con mãi thì đến trễ giờ đi làm mất!               
                         Ông Giáo ngước nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn, rồi nói:
                    -  Hôm nay, ba có đến cơ quan chậm một chút cũng chẳng sao.  
                         Sực nhớ chuyện gì đó, ông lại lật đật chạy vào nhà trong mang ra một chiếc mũ rơm. Chiếc mũ có vành rộng gần bằng cái nón. Cầm đưa cho con, ông nói:
                    -  Ba nhờ một chị ở cơ quan bện hộ chiếc mũ rơm này, cho con mang đi học ở nơi sơ tán. Mãi chiều tối qua chị ấy mới bện xong.
                         Ngừng một lát, ông tiếp: “ Nó chống bom bi tốt lắm, con ạ!”.
                         Thu cầm chiếc mũ đội thử lên đầu.
                    -  Chiếc mũ bện khéo quá, ba nhỉ? Chỉ tội hơi nặng.
                    -  Lúc báo động mà có nó để đội thì mới yên tâm. Cồng kềnh một tí, con chịu khó đem đi!
                    -  Nhưng con không biết sẽ nhét vào đâu?
                         Thu ái ngại nói. Người chị dâu của Thu từ khi chồng đi nhập ngũ, đưa con về bên ngoại cho mẹ đẻ trông nom. Nay Thu sắp đi học xa, lại mang con trở về ở với ông bà Giáo. Chị từ nhà trong chạy ra, đỡ chiếc mũ rơm trên tay em.
                    -  Để chị buộc vào sau ba lô cho nào.
                         Hoàng cũng vừa tới. Anh chào Ông Giáo rồi quay lại nhìn chiếc mũ rơm to cồ cộ, trêu Thu:
                    -  Chuyến này thì bom Mỹ phải tránh thật xa.
                     


                                  B52 Mỹ ném bom vào Hà Nội những năm 70     


                         Thu nhìn anh nguýt dài. Bà Giáo ở bếp lên, bê ra hai gói to tướng được bọc cẩn thận bằng lá chuối đã hơ lửa. Một gói là cơm nếp, bà chuẩn bị cho cô ăn lúc đi đường – Bà bảo vậy. Còn gói kia là nửa con gà, bà đã chặt ra từng miếng cẩn thận, với một dúm muối tiêu để chấm và tí mì chính.
                    -  Mẹ chuẩn bị nhiều như thế này thì con ăn làm sao hết?
                         Thu đỡ hai gói đồ ăn trên tay mẹ, nói: "Chỉ mang mấy gói cơm với thịt của mẹ thế này, cũng đủ gẫy xương sống".
                    -  Rồi chẳng có lúc, cô đói rã xác ra đấy?
                         Bà Giáo mắng yêu con gái: "Cố mà mang đi, dọc đường xe cộ nhỡ ngại.".
                         Lúc này, chắc là Ông Giáo đã thấy yên tâm. Ông thong thả dắt chiếc xe đạp Thống Nhất đã được cơ quan cho mua phân phối vài tháng trước, ra cửa đi làm.
                         Lan và Thúy, hai người bạn học cùng lớp với Thu và Hoàng, cũng đến để đưa bạn ra bến xe. Họ phân công nhau: Lan sẽ đèo ba lô, Thúy đèo chiếc va ly, Hoàng có nhiệm vụ... đèo Thu.
                         Thu tới bên chiếc gương lớn ở cánh tủ, soi lại mình lần nữa. Cô đến chào chị, rồi ôm chầm lấy mẹ. Hai giọt nước mắt nóng hổi, lăn trên đôi gò má đã nhăn lại của Bà Giáo.
                    -  Con đi học mà mẹ. Con về hậu phương chứ có phải ra chiến trường đâu?
                         Nói thế chứ, chính cô cũng thấy bùi ngùi.
                    -  Nhớ giữ gìn sức khỏe, con nhé! Ở đồng rừng nước độc lắm đấy! Nhớ đừng thức khuya quá.
                    -  Con lớn rồi mà mẹ cứ lo cho con như là con nít?
                    -  Ấy là mẹ cứ dặn thế!
                         Niềm vui ánh lên trong đôi mắt còn ướt nhoèn của Bà Giáo. Bà nói: "Nhớ viết thư ngay về, kẻo mẹ mong.".
                         Bà Giáo đưa chân con ra tận đầu phố. Thu và các bạn của cô phải giục mãi, bà mới chịu quay trở lại. Họ lên xe, đi về phía bến Kim Mã.
                     
                                
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 12:25:44 bởi Nhân văn >
                    #10
                      Nhân văn 17.10.2021 12:28:42 (permalink)
                       
                       
                                                                                                7-
                       
                           Vào bến xe như thể người ta bước đến một khu rừng nhỏ di động. Mỗi chiếc ô tô đỗ ở bến đều được phủ ngụy trang bằng những cành lá xanh, tốt um như một búi cây biết chạy. Khi một chiếc xe đã lấy đầy khách ra khỏi bến, một chiếc khác cũng đã được ngụy trang sẽ vào thay thế, hàn kín lại cái khoảng xanh vừa bị trống.
                           Sát mé bến là khu nhà lợp ngói. Đó là phòng đợi của khách đi xe. Trong các phòng đợi có các ngăn bán vé, cho từng tuyến đường từ Hà Nội đi về các tỉnh ở miền Bắc.
                           Cạnh bến có những quầy nhỏ bán thuốc, nước, bánh kẹo... bầy la liệt mời chào khách.
                           Thu đi chuyến xe của tuyến đường về tỉnh Tuyên Quang – Việt Bắc. Hoàng chuyển ba lô, va li của Thu cho người phụ lái đứng trên nóc xe. Thúy và Lan giúp bạn lên xe. Chiếc xe đã đầy khách, và việc giằng buộc của người phụ lái cũng đã hoàn tất. Nó chuẩn bị khởi hành.
                           Hoàng đứng lặng nhìn về phía ô cửa sổ xe, nơi có người bạn gái anh ngồi trong đó. Lan và Thúy đang tíu tít dặn dò cô nhiều thứ lắm! Thu vửa trả lời bạn vừa nhìn về phía Hoàng - Cả hai đều biết rằng: đối với họ,  chuyến chia tay này sẽ dài lắm...
                           Hai người bạn gái đang nói chuyện với cô những gì nhỉ? Thu vẫn cười nói với các bạn đấy, nhưng hình như cô không hiểu mình đã nói cái gì?... và cuộc đối thoại tay ba giữa cô với hai người bạn gái, chẳng khác nào là những nốt nhạc đệm trong bản tình đời giữa cô và anh.
                      -  Tạm biệt nhé! Nhớ viết thư về cho bọn mình.          
                           Thu cúi xuống nắm lấy tay hai bạn, môi nở một nụ cười. Lan và Thúy chào Thu rồi đi ra – Hãy dành chút thời gian ngắn ngủi cho anh chàng đang đứng im lặng đằng sau họ! Hai cô bạn gái đều có ý nghĩ ấy.
                      -  Chúng mình sẽ đợi Hoàng ở ngoài kia.                                         
                           Họ nói với Hoàng. Trong cái nhìn thiện ý của hai cô, như muốn nói: " Bọn này cũng tâm lý lắm đấy!".
                           Thu cười, đón anh lại gần. Hoàng nhận thấy, nước mắt như đang chạy vòng quanh khóe mắt của Thu, nhưng cô không khóc.
                      -  Hôm nào Hoàng nhận được giấy triệu tập nhập ngũ, nhớ báo cho Thu biết! Thu sẽ xin phép trường về Hà Nội để tiễn Hoàng.               
                           Thu nói, khi anh đang đứng sát thành xe.
                      -  Chẳng cần thế đâu, Thu ạ! Nơi sơ tán của Thu ở xa quá, xe cộ lại khó khăn.             
                            Cái tiếng nói sâu kín từ trong trái tim nổi lên choán toàn bộ trong tâm trí Thu, tiếng nói sâu thẳm tận trong lòng cô – Lúc này chỉ có thể gói lại trong câu từ biệt: "Chào Hoàng thân yêu, Thu đi!Thế là chúng mình phải xa nhau rồi đấy! Chỉ còn vài phút nữa thôi, đừng buồn bạn nhé!".
                      -  Rồi chúng ta sẽ còn phải đón nhiều thử thách nữa, Thu ạ!
                           Hoàng bàng hoàng nắm lấy tay người bạn gái và nối: "Hoàng mãi mãi yêu Thu!". Giọng anh nhỏ chỉ vừa đủ để Thu nghe.
                      -  Thu cũng yêu Hoàng!
                           Cái giọt lệ không kìm nén được trào ra trong khóe mắt cô. Xe từ từ chuyển bánh. Họ cố níu lấy tay nhau lần nữa.
                      -  Tạm biệt!
                           Hoàng giơ tay vẫy và đuổi theo vài bước. Anh có cảm giác, một cái gì như vừa rơi mất, tuột khỏi tay anh... Ngoài kia, Lan và Thúy cũng giơ tay vẫy theo tiễn Thu lần cuối. Đợi Hoàng đến gần, cả ba im lặng cùng nhau bước ra ngoài phố. Mỗi người lại đuổi theo ý nghĩ của riêng mình.
                       
                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 12:30:26 bởi Nhân văn >
                      #11
                        Nhân văn 17.10.2021 17:53:47 (permalink)
                         
                                                                                                    8- 
                         
                             Trong đêm Hoàng một mình đứng trên gác thượng, mắt đăm đăm nhìn về phía trời xa. Sáng nay anh vừa đi tiễn người bạn gái thân nhất của đời anh. Lúc này, bao ý nghĩ về tình yêu và cuộc sống cứ ùn lên trong đầu...
                             Phải chăng ý nghĩa sâu sắc nhất về một đời sống: Người ta đi tìm nó như tìm một kho quí ở nơi sâu nhất, sẽ được trả lời đằng sau những mất mát? Cũng ở đấy, giá trị chân xác mà con người muốn tiếp cận đến chứa đầy mâu thuẫn. Cái điểm xác định mà ta muốn vươn tới nằm ở chân bờ biển bên kia, cách ta một khoảng cách: gồm có muối và sóng bão – Bởi chân bên này của biển mới chỉ là bờ cạn, dù ở đó có những bóng hàng dương xanh rờn và quanh năm gió mát.
                             Trong Hoàng trăm ngàn những suy lí hỗn độn. Bản thân anh thì chưa hề hiểu rằng: Bao trăn trở của anh trong những ngày tháng này, vẫn chỉ là màn giáo đầu giới thiệu sơ sài.
                             Cái gì sẽ chờ đợi ta? Ý nghĩ hay hành động của ta trong những ngày qua, đã xuất phát từ điểm mốc của tư tưởng nào: Lương tri ư? Chưa hẳn. Còn một cái gì đấy khác nữa – Đó là ý thức về xã hội, hay chỉ là sự tự phát cá nhân? Cái "riêng" và cái "chung", cái nào mạnh mẽ hơn?
                             Bóng Hoàng in trong đêm thành một vệt đen dài trên sân gác thượng. Vầng trăng còn khuyết đã vượt lên cao, bỏ lại cả hàng cây xanh bên bờ hồ sau những dẫy nhà của khu ngõ Cống Trắng. Trăng mang màu vàng ráng mỡ gà, nhuộm thẫm đám mây... sóng sánh trong vòm trời như một cái vung lớn. Điếu thuốc trên môi anh lập lòe, khi tàn khi đỏ.
                             Cái gì mới xẩy ra ngày hôm nay, có khi chỉ mới hồi sáng thôi... mà như đã trở thành quá khứ? Cũng giống vì sao đổi ngôi vừa vụt sáng lên kia, để rồi mất hút vào nơi có hàng vạn các ngôi sao khác đang cháy. Anh cảm thấy, tất cả như đã và đang lùi vào dĩ vãng – Chẳng lẽ cả tình yêu nữa: của anh và Thu, rồi cũng sẽ trở thành quá khứ hay sao? Không, nó mới chỉ là bắt đầu! Thế mà đã phải chia ly, để không biết đến khi nào gặp lại. Liệu nó có thể biến mất đi như ngôi sao, vừa vụt tắt kia không?
                        -  Không, không thể là thế được! 
                             Một tiếng nói như quát vang lên trong đầu Hoàng, vang lên ở trong hồn và trái tim anh. Ngọn lửa đầu tiên: "Tình yêu và khát vọng"của cuộc đời anh, sẽ không dễ dàng có thể tắt đi!
                         
                         
                         
                                    
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 18:02:47 bởi Nhân văn >
                        #12
                          Nhân văn 17.10.2021 17:55:53 (permalink)
                           
                           
                                                                                                          9-
                           
                               Thu ngồi bên một bộ bàn ghế đóng mộc mạc, cắm cúi viết thư. Trên chiếc giường gần đó, người bạn gái mới mẻ sẽ học cùng lớp với Thu, dưới xuôi vừa lên đây, đã mắc màn đi ngủ sớm. Hai đứa được sắp xếp tạm ở trọ học tại một gia đình người địa phương. Trong khi trường chưa dựng xong lán cho các sinh viên nữ.
                               Gian bên, bà chủ nhà cũng đã ngủ. Tiếng ngáy của bà nghe đều đều. Cụ ông mất từ ba năm nay. Bà sinh được ba người con - Anh con cả vào bộ đội, đã đi B. Người con gái thứ hai thì lấy chồng ở làng bên. Bà ở với cô con dâu cả và thằng út, nó chưa đầy mười lăm tuổi.
                               Trong buồng, người con dâu của bà đang ru đứa con nhỏ, tiếng võng nghe kẽo kẹt. Lúc này, thằng con út di chơi với lũ trẻ trong xóm chưa về.
                               Họ sống thật đơn giản và tốt bụng! Đấy là ấn tượng trong Thu, của những ngày đầu tiên cô đến đây. Mái tóc cô sinh viên xinh đẹp mới gội lúc chiều tối, được gió rừng, gió núi lùa qua ô cửa sổ làm cho khô, bay lất phất trên những trang giấy trắng. Thu đang viết thư về cho gia đình. Cô tả những dòng tâm tư mới mẻ, sự việc và quang cảnh của vùng rừng núi... cho ba, mẹ và chị dâu nghe.
                               "Có thể kết luận được rồi" - Thu nghĩ vậy. Cuối bức thư, Thu còn đề thêm câu: "Cô hôn cháu Kỳ Anh yêu quí của cô!". Kỳ Anh là đứa con gái yêu của người anh trai Thu đã ra tiền tuyến.



                           
                                                   Phố Hàng Bông, Hà Nội - Nơi gia đình nhà Thu ở
                           
                               Ngoài trời, trăng cũng lên cao. Bãi mía trước cửa nhà gặp gió, những chiếc lá mía cọ vào nhau kêu lào... xào... Tiếng một con tắc kè ở mé rừng trái nhà, thủng thẳng kêu năm tiếng.      
                               Thằng út đã về. Nó gọi Thu bằng chị, hỏi vài ba câu rồi đi ngủ. Trong giấc ngủ, chắc nó nằm mơ về buổi sáng mai: Khi đi học về, nó sẽ lùa trâu ra tận mé rừng phía sườn dốc bên kia - Ở đấy , nó mới tìm thấy một bãi cỏ non mướt. Hồi chiều, Thu thấy nó khoe với mẹ và chị dâu như thế!
                               Đây là những dòng thư cô viết tiếp cho anh:
                               “Hoàng có biết không, trước đây Thu mới chỉ nhìn thấy rừng trên phim ảnh. Đọc về rừng trong tiểu thuyết. Bây giờ, rừng đã ở trước mặt Thu. Thu đang sống trong nó…”.
                               Những dòng thư cứ chảy đều đều lên trang giấy trắng, như máu trong cơ thể cô. Những ý nghĩ lộn xộn, không bóng bẩy. Thu có cảm giác, cuộc sống xung quanh cùng hòa nhập với niềm vui của tâm hồn cô. Nó cũng thân thiết, hào hùng tựa một bản hành khúc tình yêu! Như thể ở đâu đó đang nổi lên từng hồi trống trận và giục giã…
                               Cô viết:
                               “Nếu tình yêu của Thu có thể giúp cho Hoàng thêm phần nào lý trí, để Hoàng vững tin trên con đường đời rộng lớn. Thì đấy, chính là niềm hạnh phúc đã đến với Thu! Thu sung sướng thấy được, khi chúng ta có những tình cảm sâu sắc gắn bó với nhau – mà ở đó, mỗi đứa biết vượt lên cái riêng mình…”.
                               Ngày mai, có người ở trường về Hà Nội, Thu sẽ nhờ mang bỏ vào hòm thư của thành phố, cho nhanh. Dán tem phong bì thư cẩn thận, Thu lên giường quàng tay ôm lấy người bạn gái, ngủ thiếp đi.
                           
                           
                                      
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 18:06:16 bởi Nhân văn >
                          #13
                            Nhân văn 17.10.2021 18:00:06 (permalink)
                             
                                                                                                      10-
                             
                                 Tiến Thành lia một đường dao cạo quanh cằm người khách cắt tóc, đang nằm ngả đầu lên thành ghế. Vừa lúc một người khách khác bước vào cửa hàng, anh chủ hiệu xua tay nói:
                            -  Nghỉ rồi, anh bạn nhé! Có chút việc nên nghỉ sớm.
                                  Nói thế nhưng Tiến Thành vẫn mải làm, không để ý. Theo đường dao cạo, vệt xà phòng đã xoa trắng trên mặt khách được lột đi, để lộ lớp da trắng mịn như da con gái của một tay thanh niên. Anh chủ hiệu ngẩng lên, quệt đám bọt xà phòng lẫn với đám lông tơ bám lên bàn dao cạo.. vào một cái đế cao su đặt trên giá. Lúc này Tiến Thành mới nhận ra, người khách bước vào lại chính là cậu em trai.
                            -  Ồ, chú Hoàng! Anh chị cũng nghe tin là chú đã có giấy gọi nhập ngũ. Chú vào nhà trong đi! Chị vừa nhắc, sao chưa thấy chú đến?
                                 Anh ta vừa tiếp tục cạo nốt mặt cho người khách, vừa phân trần:
                            -  Đã định nghỉ rồi đấy, nhưng anh bạn này nằn nì mãi. Nể quá, cái nghề này nó thế! Cắt tóc thì lấy tiền thật đấy, nhưng cơ bản là nhiều khi phải chiều lòng khách.
                                 Tiến Thành lại giục:
                            -  Chú cứ vào đi, anh cũng sắp xong rồi đây!
                                 Hoàng đi vào nhà trong. Tiến Thành phân trần với tay khách trẻ:
                            -  Cậu em tớ sắp nhập ngũ. Gọi chú ấy đến, anh em nhậu nhoẹt với nhau để tiễn chú ấy lên đường.
                            -  Đợt này họ tuyển nghĩa vụ gắt lắm!
                                 Tay thanh niên vẫn đang nằm ngả đầu trên thành ghế, nói:
                            -  Cứ dăm, bảy ngày lại có một đợt khám tuyển nghĩa vụ quân sự. Gọi là khám cho nó đúng thể lệ, chứ... loại A tuốt! Sức khỏe khá, thế là mời anh đi!
                            -  Vậy thì còn có nhẽ?... đằng này chú em tớ, nó lại xung phong. Mà nó đã nhận được giấy gọi vào đại học Bách Khoa, nữa cơ!
                            -  Đại học năm nay ưu tiên số một, mà anh? Cứ mang giấy gọi đại học lên Ban tuyển quân, là được miễn.
                                 Tay khách nói có vẻ ngạc nhiên.
                            -  Thế thì còn có nhẽ!
                                 Tiến Thành gập con dao cạo lại đặt lên giá, buông một câu thở dài: "Đã bảo... cậu em trai tớ, nó xung phong!".
                            -  Bỏ đại học à?
                            -  Thế mới có chuyện chứ!     
                            -  Hoài của.
                                 Gã thanh niên xuýt xoa tiếc rẻ. Anh chủ hiệu lấy chiếc bàn chải, phẩy phẩy những sợi tóc bám trên gáy khách. Người khách ngắm nghía mái tóc vừa được cắt gọn ghẽ qua chiếc gương lớn, vẻ ưng ý. Lấy tiền trả rồi cầm cái mũ lưỡi trai ngoắc trên chiếc mắc, đội lên đầu. Bước ra cửa, anh ta còn hất hàm về phía nhà trong, có ý chỉ Hoàng... ghé vào tai nói nhỏ với anh chủ hiệu:
                            -  Con người của thời đại đấy! Như anh em mình là lỗi thời rồi?
                                 Tiến Thành cất dọn đồ nghề, quét những mớ tóc vương trên sàn đá trắng, bỏ vào chiếc thùng gỗ đựng rác đặt ở góc nhà. Sau khi đã treo tấm biển có đề chữ "nghỉ" ra trước cửa hiệu, anh ta mới thong thả bước vào nhà trong.
                             
                                                                                     *


                            -  Chú đã quyết định dứt khoát rồi đấy hả?
                                 Tiến Thành cởi áo treo lên mắc, hất hàm hỏi em. Cả tấm thân đồ sộ của anh ta phơi ra trắng hếu. Bộ ngực mỗi ngày một nở to, vú đã chảy xệ xuống. Anh ta mặc trần một chiếc quần soóc, bộ đùi hộ pháp hằn lên, lớp da dầy dưới bụng trễ xuống cạp. Mái tóc đen vuốt mượt ra phía trước. Hai bên mai thì xén ngang hình lưỡi tràng, quặp xiên thẳng chính khoáy tai. Khuôn mặt đầy mỡ của anh chủ hiệu trắng hồng lên, đôi má béo múp míp... Nói vô phép, chẳng khác mấy là má giống lợn ỉ.
                            -  Chú chờ một chút, anh ra rửa cái mặt.
                                 Tiến Thành nói rồi bước đi từng bước chắc nịch trên nền nhà đá hoa, dáng ngất ngưởng như một con gấu.
                                 Vợ Tiến Thành thì gầy quắt, đen nhẻm. Mái tóc phi dê của chị ta cuốn lên cong tớn, trông như những vòng dây thép gai cuộn ngang ngửa, phủ lên một khuôn mặt có cái cằm nhọn hoắt, cắm lêu nghêu vào một tấm thân khô khốc. Tưởng như ở trong con người phụ nữ này, tỏa ra hơi ẩm mốc và ám khí. Duy chỉ có đôi mắt là sắc lẹm tựa một lưỡi dao, nhìn như soi vào ruột người ta vậy.
                            -  Chú nó đi là phải. 
                                 Người chị dâu của Hoàng vừa ở bếp lên, nói thế. Chị ta bê một mâm cỗ đặt lên ban thờ, nói dóng xuống:
                            -  Ít nhất thì nhà mình cũng phải có một người đóng góp nghĩa vụ quân sự.
                                 Ý chị ta tránh không muốn nói: "Nếu chú nó không đi, biết đâu anh chú... lại chẳng phải đi?".
                            -  Thì tôi có nói là chú nó không nên đi đâu?
                                 Đã vào sân trong. Tiến Thành đưa hai tay vục vào chậu nước, phả lên mặt, rồi với lấy chiếc khăn bông trắng vắt trên dây phơi, lau qua quít. Tiến Thành vừa đi ra vừa nói:
                            -  Chú cũng nên đi, nhưng giá để học xong... lấy được cái bằng đại học đã. Tôi vẫn tiếc cái tài học của chú.
                            -  Hết chiến tranh về... em sẽ học tiếp.
                                 Hoàng thản nhiên trả lời anh như vậy.
                            -  Chú nói đơn giản? Mai sau có tuổi, lại vợ con... Cứ quần thảo với cuộc sống mà kiếm miếng ăn, cũng đủ mệt. Khi ấy còn nói tới việc "học", e là không phải nhẽ.
                                 Tiến Thành giơ tay đón đứa con gái nhỏ, đang chơi đồ hàng ở trên giường: "Cái Nguyệt ra đây, bố bế tí nào?".  Con bé xoa nháo nhào các thứ đồ chơi của nó, rồi sà vào lòng bố. Bàn tay bé teo của cái Nguyệt cứ vân vê đầu vú bố, như nó vẫn sờ "ti" mẹ.
                                 Vợ Tiến Thành thắp mấy nén hương, giục chồng:
                            -  Anh cúng tổ tiên đi!
                                 Đèn ngoài phố đã bật sáng. Cúng vái xong, Tiến Thành hỏi em:
                            -  Sao thầy và dì vẫn chưa đến nhỉ? Lúc chú đi...
                            -  Em ở nhà bạn về thẳng đây, nên không rõ.
                                 Vừa lúc, ông Tiến Thịnh bước vào nhà. Tiếng ông sang sảng;
                            -  cháu Nguyệt của ông đâu nào?
                                 Ông dựa chiếc xe đạp Phượng Hoàng mác Trung Quốc còn mới cứng vào góc nhà, đi lại đón cháu. Mẹ nó nhắc con:
                            -  Con chào ông nội đi!
                                 Cái Nguyệt nói lí nhí trong mồm rồi chạy đến chỗ ông. Vợ Tiến Thành quay lại phia bố chồng nói:
                            -  Con định đạp xe đến tìm thầy?
                            -  Tao khắc đến, việc gì phải tìm? Cố cắt nốt mấy cái tóc. Khách nó chờ, bỏ đi không được.
                            -  Con cũng thế đấy! Người ta đợi, chẳng lẽ mình lại từ chối? Lắm lúc mệt bã.
                            -  Cái nghề này nó thế!
                                 Ông nói tiếp: "Cũng cầu mong cho ngày nào cũng vậy".
                                 Ông Tiến Thịnh đặt cháu xuống giường, bước đến gần ban thờ, chắp hai tay lên vái. Cúng xong ông quay ra, mồm vẫn lẩm bẩm: "Mong sao thánh nhân cứ phù hộ cho con cháu, ăn nên làm ra".
                                 Cái Nguyệt lại rối rít ngồi vào lòng ông.
                            -  Dì con không đến hả thầy?
                                 Vợ Tiến Thành hỏi.
                            -  Dì mày bận chút việc. Mới lại, cũng phải có người ở nhà, đi hết cả sao được.
                            -  Thế thì chẳng còn ai nữa đâu ạ! Con cũng đã bảo cả chú Lâm, nhưng có lẽ...
                            -  Thằng ấy nó lêu têu suốt ngày, biết đâu mà chờ.
                                 ... Hoàng có cảm giác như mình đang lạc lõng. Trong suốt bữa ăn hầu như anh không nói. Khi thầy và anh trai hỏi, anh chỉ trả lời nhát gừng, quấy quá cho xong. Ăn miếng thịt gà mà anh trai gắp bỏ vào bát, anh thấy nó bã ra. Như thể anh đang bơ vơ giữa một bãi hoang...  Cái gianh giới phân cách tình cảm và cả trong tư tưởng, giữa anh với gia đình, kéo dài thành một vệt tối sẫm. Sống trong nhà mình mà lúc nào anh cũng muốn thoát ra khỏi đó. cả buổi, anh chỉ nói dăm ba câu. Mọi khi, ông Tiến Thịnh hay chì chiết con, nhưng giờ... thì dù gì nó cũng chuẩn bị đi rồi? Ông chỉ lẳng lặng đùa vui với đứa cháu. Xong bữa, uống hết chén nước trà nóng do vợ Tiến Thành đưa, ông dắt xe ra về.
                                  Khi Hoàng bước ra đường thì trời thấm lạnh, đã bắt đầu sương muối. Bức thư của Thu, Hoàng mới nhận được vẫn cồm cộm trong túi áo. Tình yêu của Thu là nguồn an ủi và sức mạnh đối với anh. Anh muốn chạy nhanh về nhà để viết thư cho Thu.
                                 "Anh sẽ thức cả đêm nay để viết cho em" – Đó là tiếng nói ở trong anh.
                                 Tiếng bom ở ngoài kia là chuyện của ngày mai, mà cho dù nó đang là thực tại ở ngay đây chăng nữa, thì ánh sáng của tình yêu em trong trái tim tôi, tiếng bom kia cũng chỉ là nhỏ bé.
                                 Trong ít ngày còn ở lại thủ đô, Hoàng sẽ dành để lên thăm Thu. Ý định ấy thôi thúc trong đầu anh. Trời cũng đã khuya, Hoàng rảo bước về nhà. 
                             
                             
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2021 18:08:10 bởi Nhân văn >
                            #14
                              Nhân văn 18.10.2021 07:51:28 (permalink)
                               
                               
                               
                                                                                                         11-  
                               
                                   Theo chỉ dẫn của Thu trong thư, Hoàng xuống xe ở bến thị xã Tuyên Quang. Anh đi thẳng tới ngã ba, bước vào một cái quán nước hỏi đường. Bà chủ quán lấy tay chỉ lối cho anh.
                              -  Cậu cứ theo con đường đất này, đi tuốt ra tít xa kia kìa! Đấy, khu rừng xanh trước mặt mà cậu nhìn thấy, chính là khu sơ tán của trường Đại học Sư phạm. 
                                   Bà ta còn cẩn thận nói thêm: "Ở đây, không phải chỉ có riêng mỗi trường Sư phạm về sơ tán đâu? Có cả khu quân sự nữa đấy!" Bà ghé sát vào tai anh, thì thào một điều bí mật:
                              -  Khu cấm mà cậu. Hình như họ đang dấu loại vũ khí hiện đại gì đó?  Canh phòng cẩn thận lắm! Khéo... kẻo lạc vào đấy, người ta hỏi giấy tờ là rầy rà.
                                   Bà chủ quán giục anh đi ngay kẻo trời sắp tối. Một ông khách mới bước vào quán, bà quay ra gọi đứa cháu nhỏ mang phích nước sôi, rót vào ấm trà. Anh chào bà lão rồi đi.
                                   Hoàng mặc chiếc áo khoác ngoài màu hạt dẻ, để đi đường cho đỡ bẩn. Vóc dáng anh cân đối, toát lên một sự hài hòa bình dị. Đôi mắt sáng, nhìn hơi mơ mộng và thông minh. Trông anh có cái cứng cỏi thật "đàn ông", lại vừa gợi vẻ trữ tình.
                                   Bóng nắng đã rơi thõng xuống lưng chừng nền trời xanh lam, thấp thoáng vài dải mây trắng nhạt. Hoàng tần ngần dừng lại ở đầu đường, nhấc chiếc túi xách ra khỏi vai rồi rảo bước đi đến một ngôi nhà nhỏ, đơn sơ ở ngay mé rừng... cách đó vài ba trăm mét.
                               

                               
                                   Một cô gái có thân hình to béo, khuôn mặt trắng hồng vì mới ở bếp ra. Cô lấy tay phủi phủi những tàn tro bám trên tấm áo cánh màu lá mạ. Tóc để dài nhưng đã được cuộn lên cho gọn ghẽ. Khuôn mặt sởi lởi với nụ cười mời đón. Cô đi lại phía anh chàng thanh niên đang đứng ngơ ngác ở ngoài sân, cất tiếng hỏi:
                              -  Anh hỏi ai ạ?
                              -  Hoa!
                                   Hoàng reo lên. Cô gái đứng sững người, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên:
                              -  Cơn gió nào đưa chàng hoàng tử đến đây?
                                   Cô gái có tên gọi là Hoa ấy… vẫn chưa hết vẻ sững sờ, bắt tay người con trai. Hoàng nháy mắt, cười mỉm một cách ý tứ.
                              -  Nhớ Hoa quá, lên thăm!
                                   Hoa cười rộ lên… láy lại câu nói của Hoàng, rồi lại cười.
                              -  Không khéo xúc động quá! Hoa đứt mạch máu, chết bây giờ?
                                   Cô nói tiếp: “Hoa làm gì có được cái vinh hạnh ấy?” – Giọng cô không có gì ác ý. Hoàng cự lại:
                              -  Chẳng lẽ lên thăm bạn không được hay sao?
                              -  Sao lại không được?
                                   Họ vẫn đối đáp với nhau bằng cái giọng vui vẻ: “Nhưng nhà tài tử lừng danh ơi!” – Cô gái gọi lại cái biệt danh mà hồi còn đi học cùng nhau, các bạn lớp thường hay gọi đùa Hoàng.
                              -  Nhà tài tử thân mến của em, nếu người có nhã ý lên thăm em, thì thật là tốt phúc cho em quá! Nhưng họa khi nào loài người đã giải được thuốc độc cho chàng hoàng tử Hăm Lét sống lại, để chàng lại đến đón nàng Ôphêlia yêu quí của chàng? 
                              -  Khiếp! Hoa ví von mà nghe "sợ người".
                                  Hoa nói vậy, chứ... gặp lại người bạn trai, lòng cô vui sướng. Cô mời bạn vào nhà, vừa đi vừa cười nói.
                              - Hoàng ngạc nhiên đấy! Không ngờ Hoa cũng về học ở trường Đại học Sư phạm này?
                                   Hoàng bảo vậy.
                              -  Thì Hoàng cũng biết: Hoa đã có danh sách cùng một số bạn lớp sang học ở Trung Quốc, nhưng vì "cách mạng văn hóa"  nên tất cả bị đình lại. Bộ Giáo dục mới bổ xung Hoa về học ở đây.
                              -  Ra thế!
                                   Bước vào nhà, anh thấy một bà lão ngồi trên chiếc giường gỗ. Bàn tay gầy guộc của bà cầm cái chầy giã trầu nhỏ xíu bằng đồng. Đầu chầy được tán dẹt và khía ra như răng khế. Bà lão thục thục cái chầy xuống một cái cối nhỏ cũng bằng đồng. Bà giã trầu để ăn.
                                   Anh chào bà lão. Hoa nhanh nhảu giới thiệu:
                              -  Đây là mẹ của Hoa! Hoa đưa mẹ cùng lên đây sơ tán, vừa học và cũng tiện bề chăm sóc mẹ.
                                   Hoa giải thích vì có mẹ đi cùng, nên cô thuê riêng một gian nhà nhỏ của người dân địa phương. Căn nhà cũng gần với khu lán ở của các sinh viên nữ, gọi là kí túc xá của trường.
                                   Ngước nhìn anh thanh niên lạ, bà lão vui lây với niềm vui của con gái. Chắc bà nghĩ: Chàng trai này lên đây là để thăm con gái bà? Bà tíu tít hỏi anh đủ mọi chuyện... cứ như là bà đã xa Hà Nội từ lâu lắm.
                                   Nào là, theo cháu: Hà Nội mình liệu bao giờ được yên? Gớm, ở trên này cứ u u.. minh minh... Sáng ra gặp rừng, tối lại gặp núi, chẳng biết tình hình nó ra sao?
                                   Nào là, cháu có nghe gì về Hội nghị Pa Ri không? Ông nhà mình giỏi thật, thằng Kít-sinh-giơ tài như thế... mà vẫn bị ông Thọ, bà Bình nhà mình "vặn" cho hết chỗ nói. 
                                   Hoa phải ngắt lời mẹ:
                              -  Mẹ để cho anh ấy nghỉ tí đã nào? Mẹ cứ làm như là...  
                                   Bà lão vẫn còn giải thích với Hoàng:
                              -  Chẳng là, bác cũng được nghe các anh, các chị nói chuyện như thế. Vui vui là...
                                   Rồi bà giục con gái dọn cơm cho anh Hoàng cùng ăn. Khi Hoàng nói, anh đã ăn ở ngoài quán rồi, bà chép miệng:
                              -  Cái người Hà Nội mình, chúa là hay khách khí.
                                   Hoàng sốt ruột. Anh chỉ muốn hỏi Hoa về tin tức của Thu? Nhưng lại thấy ngài ngại... Hoa thì vui quá, cô cứ tíu tít kể lể với Hoàng đủ thứ chuyện, không thể dứt ra được. Cuối cùng Hoàng cũng lựa cách ướm hỏi...
                              -  Mình biết ngay mà! Nhà tài tử lên đây là phải có lý do riêng?
                                   Thoáng chút ghen tuông trong nụ cười cởi mở của Hoa. Cô nhìn như sói vào anh:
                              -  Khéo chọn thế? Thu nó cũng là hoa khôi của trường sư phạm này đấy! Nghe nói, mới lên đây mà đã có khối chàng muốn ngấp nghé...
                              -  Chắc Hoa không biết? Thu là... em gái họ xa của mình. 
                                   Hoàng nói chống chế với bạn.
                              -  Em gái con ông bác chứ gì?
                                   Hoa cười toáng lên, chăm chăm nhìn vào Hoàng. Cái nhìn của Hoa như muốn nói: "Đây biết tỏng đi rồi. Bạn dấu ai, chứ đừng dấu gái này?".
                                  Ở phia kí túc xá của trường, từng tốp sinh viên tay cầm bát đũa, đi từ phía nhà ăn về khu lán ở của nữ sinh. Hoa chỉ tay về phía đó, ghé vào tai Hoàng nói nhỏ:
                              -  Chắc Thu nó đi ăn cơm cũng sắp về đấy?  
                                   Rồi Hoa reo lên:
                              -  Cô nàng về kia kìa!   
                                   Hoa chạy ra cửa gọi to:
                              -  Thu! Thu ơi! Có khách... khách...
                                   Tiếng "khách" cuối cùng vang vào hốc núi, dội lại thành một âm hưởng đanh đanh, như khi ta gõ một thanh sắt lên mảnh vại sành đã vỡ.
                                   Hoa đưa tay đẩy khẽ vai Hoàng, ra hiệu bảo anh tới đó. Hoàng đứng dậy chào bà cụ và Hoa rồi tiến về phía Thu. Trống ngực anh đập dồn dập. Bước chân đi cũng nhẹ bẫng, chênh vênh, như người bay trên mây.
                               
                                                                                *
                               
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2021 08:02:43 bởi Nhân văn >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 38 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9