BA VỞ KỊCH NGẮN - Phạm Ngọc Thái
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 22 bài trong đề mục
Nhân văn 22.10.2021 13:12:54 (permalink)
 
 
                                                     

   

 
   Nhà văn Phạm Ngọc Thái

      

<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2022 15:44:16 bởi Nhân văn >
#1
    Nhân văn 22.10.2021 13:40:29 (permalink)
     
     
                                                                                         
     
                                               PHẠM NGỌC THÁI
     
     
                                                                        
     
     
     
     
                            BA KỊCH BẢN NGẮN
     
     
     
     
     
     

    1-     Cánh cửa quốc tế
    2-     Chuyện ở quán gốc đa
    3-     Mối tình hoa hồng bạch
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2022 15:44:50 bởi Nhân văn >
    #2
      Nhân văn 22.10.2021 13:53:49 (permalink)
       
       
       
       
      1.                         CÁNH CỬA QUỐC TẾ                    
                                                                                    Kịch ngắn
                                            
       
       
                          NHÂN VẬT:


      1.   Ông Hoàng               Chuyên viên ngoại thương Việt Nam

      2.   Thanh                          Trợ lý giám đốc Công ty VN

      3.   Smit                          Giám đốc Công ty Tư bản Nhật 

      4.   Andrây Côhen         Giám đốc Công ty Tư bản Pháp

      5.   Gien Ny                    Nữ phóng viên báo Quốc tế

      6.   Hippy                       Cô bán hàng ở hotet Hồng Kông

      7.   Martin                     Nữ ca sĩ

                          Cùng một số khách ăn chơi tại quầy hàng của khách sạn.

       
       
       
       

                                        

       
                      Kịch xẩy ra tại một khách sạn của người Việt Nam
                                ở Hồng Kông thời nay.
       
       
                                                        Khách sạn ở Hồng Kông
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2021 07:43:57 bởi Nhân văn >
      #3
        Nhân văn 22.10.2021 13:59:35 (permalink)
         
                                                                               MỞ MÀN

                                  Tại một hotel Hồng Kông. Vắt vẻo ngồi trên quầy bán hàng là cô
                          nhân viên Hippy béo tốt, son phấn và cám dỗ. Phía dưới, mấy tay chơi
                          đang ngồi chè chén, bia rượu. Nữ ca sĩ Martin dáng điệu uyển chuyển
                          hát lượn qua các bàn.
                                Bên này là lối cửa ra vào. Bên kia một cửa khác thông vào trong.
                          Nhìn ra một hành lang. Theo hành lang có đường lên gác thượng.
                                Nhạc rộ. Ca sỹ Martin đang hát, thỉnh thoảng có tiếng trêu của các
                          gã tay chơi.  Gien Ny, một nữ phóng viên xinh đẹp bước vào khách sạn.
                          Cô đưa mắt nhìn quanh rồi tiến về phía Hippy.
        GIEN NY -   (chào) Good morning Hippy! Họ vẫn chưa đến đây cơ à?
        HIPPY -    (lắc đầu) Chắc là chị Gien Ny hôm nay có một cuộc phỏng vấn quóc tế
                         quan trọng?
                                   (Hippy chỉ về phía bàn ghế còn để trống. Trên bàn có đặt
                                                                                                   một lọ hoa đẹp)
                       -   Bàn khách dành cho họ đấy! Đã được đặt từ hôm qua, nhưng sáng nay
                      chưa thấy quan khách tới.
        GIEN NY -   Quan khách đến đây hôm nay có những ba nước cơ đấy! Cả Á và Âu.
         Trong đó có cả ngài chuyên viên, thương gia Việt Nam của chúng ta. Hãy
         tiếp đón họ cho cẩn thận, Hippy nhé!
        HIPPY -   Em biết rồi. Thì chính người đại diện của công ty Việt Nam đến đây đặt
                  tiệc, nói là để tiếp khách quốc tế mà lị.
                       Chúc chị Gien Ny sẽ có một bài phóng sự thật kêu, đăng trên trang nhất
         báo Quốc tế đấy!
        GIEN NY -   Thôi, chào Hippy! Chị cũng đi đây. Lát nữa chị sẽ quay lại.
                                               (Tiếng gọi rượu từ đám khách chơi. Hippy mang rượu tới.
                                               Gien Ny đi ra phía cửa thì gặp một thanh niên Việt Nam                
                                              ăn mặc lịch sự bước vào – Đó là Thanh.)
        THANH -   Ô… good morning Miss Gien Ny!
        GIEN NY -   Good morning (bắt tay). Anh cũng biết tên tôi?
        THANH -    Một nữ phóng viên xinh đẹp và nổi tiếng như cô Gien Ny, có quan
         khách ngoại giao nào đến Hồng Kông mà lại không biết? Nhưng dù đã sang
         sinh sống ở Hồng Kông, cô Gien Ny vẫn là một thiếu nữ Việt Nam đấy!
        GIEN NY -   (cười) Cám ơn anh đã nhắc khéo.
        THANH -   Tôi xin tự giới thiệu: Tôi là Thanh, trợ lý của giám đốc công ty Việt
         Nam. Tôi sang Hồng Kông lần này là để giúp việc cho ông chuyên viên
         Hoàng.
        GIEN NY -    (ngắt lời) Xin lỗi…
        THANH -   Sao cô Gien Ny vội vã thế? Mời nữ phóng viên vào trong này đã…
                                                (Thanh chỉ về phía bàn có đặt lọ hoa và hỏi Hippy):
                     - Chắc kia là bàn đặt tiệc của chúng tôi?
        HIPPY -   Đúng vậy. Xin mời ngài!
        GIEN NY -  (với Thanh) Để lát nữa quan khách đông đủ cả, tôi sẽ quay lại.
                                    (Gien Ny đến gần cửa chợt lưỡng lự, quay lại hỏi Thanh):
                   -  Nghe nói, các ông đến Hồng Kông lần này còn để gặp công ty tư bản
                   Nhật, giải quyết một vụ bị tổn thất hàng hoá lớn lắm?
        THANH -  (chột dạ) Ấy… cô Gien Ny đừng đưa vấn đề đó lên báo chí. Nếu
         không thì??? Chả là, chúng tôi cũng đang tìm cách tháo gỡ, nên không
         muốn làm rùm beng.
        GIEN NY -   Thế!... Ngài Smit giám đốc công ty Nhật đã đồng ý nhận hàng cho
                   các ông chưa?
        THANH -   (lắc đầu) Còn găng lắm! Ông chuyên viên Hoàng vẫn đang tiếp tục
         thương thuyết với họ.
                                   ( thái độ Thanh có vẻ dò hỏi)
                        Nói thật là… tôi vội về đây cũng có ý muốn tìm cô Gien Ny, nhờ trợ
                   giúp!?
        GIEN NY -   ủa, liệu tôi có thể làm được gì để giúp cho các ông?
        THANH -   Chúng tôi biết ảnh hưởng của nữ nhà báo Gien Ny, đối với các thương
         gia quốc tế ở Hồng Kông này là rất lớn! Nhất là… được sự mến mộ của
         nhiều quan chức các công ty tư bản Nhật.
        GIEN NY -   Các vị đánh giá quá cao về tôi, làm tôi xúc động quá!
        THANH -   Hãy dùng ảnh hưởng của Gien Ny….
        GIEN NY -   Để làm xúc động trái tim ngài giám đốc Smit! Có phải ý anh trợ lý
         Thanh muốn nói với tôi như thế không?
        THANH -   Nếu một khi giám đốc Smit đã có thân tình với cô Gien Ny rồi – Thì
                   Tôi tin: việc ông ta nới tay chấp nhận cái lô hàng của chúng tôi, sẽ không
                   còn là vấn đề khó khăn.
        GIEN NY -   Nghĩa là… tôi cần phải đóng vai một người tình, theo mỹ nhân kế
                   của các ông?
        THANH -   Thời gian có ít, tôi xin đi vào việc ngay! Ông giám đốc công ty của
                   chúng tôi ở Việt Nam, đã hứa là sẽ không để cho cô Gien Ny bị thiệt.
        GIEN NY -   Tôi muốn biết tôi sẽ được gì nào?
        THANH -    Một khoản tiền đô la đáng kể sẽ được chuyển vào tài khoản của cô
                     Given Ny, tại ngân hàng Hồng Kông này. Nếu cô làm lay chuyển được trái
                     tim của Ngài giám đốc Smit, nhận lại lô hàng cho chúng tôi?
        GIEN NY -   (cười lớn) Nghĩa là, tôi cần phải ngủ với ngài giám đốc Smit? Cần
                    thiết nữa, thì ngủ với tất cả ban hội đồng quản trị của công ty tư bản Nhật?
        THANH -   Đó lại là tài của cô Gien Ny! Ông giám đốc công ty Việt Nam của
                  chúng tôi, đã hứa là sẽ rất sòng phẳng.
        GIEN NY -   (phẫn kích) Thôi đi! Một nữ phóng viên báo quốc tế biến thành kẻ đi
         làm trò tình dục kế, để kiếm chác lấy một món hời béo bở?
        THANH –   Việc làm của Gien Ny còn thể hiện tinh thần vẫn yêu quê hương đất
          nước,  đối với những người Việt Nam… tuy đã ra sống ở nước ngoài.
        GIEN NY -   (sẵng giọng)   Các anh không thể mang những quan hệ tình cảm với
          quê hương đất nước, áp đặt cho chúng tôi làm cái trò dơ dáy ấy được.
        THANH -   Đấy là cô Gien Ny cứ suy diễn ra thế chứ? Chúng tôi nào… Mà, nếu
                    có phải dùng chút nữ tính để cứu một sự tổn hại lớn cho quốc gia, tôi nghĩ
                   cô Gien Ny cũng nên làm.
        GIEN NY -   Cứu cho quốc gia khỏi bị tổn hại, hay là để cứu cho mấy ông trong
                    ban lãnh đạo các người khỏi bị mang tội? Thôi, xin chào anh trợ lý!
                       (Gien Ny đi ra đến cửa, song quay lại nói nhỏ vào tai Thanh):
         -   Các anh vẫn chả hiểu gì về tư bản? Cho dù tôi có ngủ với ông giám đốc
         Smit đi chăng nữa. Cũng chẳng vì tình cảm với tôi mà họ chịu thiệt hại,
         nhân nhượng cho các anh đâu! Làm ăn kinh tế mà lại cứ lèm nhèm, vô
         nguyên tắc như mấy ông, thì ngang bằng… phá hoại!
                    (với Hippy) bye-bye Hippy!
        HIPPY -   Bye-bye chị Gien Ny!
                                          (Gien Ny ra khuất. Nhạc rộ lên. Martin hát. Tiếng trêu đùa
                                     của mấy tay chơi. Thanh chán chường ngồi phịch xuống ghế)
        THANH -   (một mình) Cái con nữ phóng viên cao đạo.
                                           (ít phút sau, chuyên viên Hoàng từ ngoài cửa bước vào)
        Ô. HOÀNG -   Anh Thanh này! Tôi nhìn thấy, như cô nữ phóng viên Gien Ny vừa
                      ở đây đi ra. Chắc là anh đã có tác động?...
        THANH -   Tôi đã nói rã cả bọt mép mà chẳng ăn thua gì.
        Ô. HOÀNG -   Người ta chịu giúp thì tốt, còn không… cũng không thể trách người
         ta được.
        THANH -   Thế còn việc ông thương lượng với ngài Smit?
        Ô. HOÀNG -   Cũng hết cách.
                                           (không khí trầm hẳn. Chuyên viên Hoàng ngồi xuống ghế rót
                                           rượu ra uống.)
        THANH -   Thế mà ở trong nước lại cứ ca ngợi: chuyên viên Hoàng là một nhà
         ngoại thương tài ba? khả năng giao thiệp quốc tế rất giỏi?
        Ô. HOÀNG – (hơi gắt) Không phải lỗi do tôi.
        THANH - Tất nhiên. Nhưng dù sao thì… trước khi đi, ông cũng đã được giám đốc
        công ty là chú tôi… giao trách nhiệm việc tới Hồng Kông lần này.
        Ô. HOÀNG -   Anh là cháu của ông giám đốc. Vừa chân ướt chân ráo về công ty,
         làm ngay cái chức trợ lý. Là một trong những người phụ trách về quản lý
        kinh doanh, các anh hời hợt thiếu trách nhiệm, đến mức để cho thời hạn giao
         hàng quá chậm trễ so với hợp đồng. Bị công ty tư bản Nhật từ chối không
         nhận hàng. Mới gây ra sự tổn thất tiền của như thế này! Anh còn nói cái
         gì?
        THANH -   (xuê xoa) Dù sao, ngài chuyên viên cũng là bạn thân thiết của chú tôi
         cơ mà?
        Ô. HOÀNG -  Bao nhiêu lần tôi khuyên giải chú anh về việc cất nhắc, sử dụng
         người. Nào, chú anh có nghe?
        THANH -   Bây giờ ngài chuyên viên có trách cứ đến mấy, sự việc cũng đã thế!
        Tốt nhất là suy nghĩ để tìm cách cứu.
        Ô. HOÀNG -   Nhưng người ta nhất định không chấp nhận, thì cứu bằng cách nào?
                     Chỉ còn cách là bỏ ra bán rẻ, bán tháo cho dân ở trong nước. Lấy lại được
         đồng nào hay đồng đó.
        THANH -   Nếu thế thì chú tôi sẽ bị kỷ luật cách chức giám đốc. Bị đuổi về nhà
                   mất.
        Ô. HOÀNG -   Chưa phải đi tù, vẫn còn là cái phúc.
        THANH -    Thôi… tôi xin ngài chuyên viên đừng nản lòng. Tìm mọi cách mà
                  cứu?
        Ô. HOÀNG -   Cứu cả chính anh… cùng một bầy đoàn thân tín, mà chú anh lôi
                   kéo vào trong ban lãnh đạo nữa… chứ gì?
        THANH -   (lúng túng) Thì… thì…
                                      (vừa lúc ấy giám đốc Smit xuất hiện ở cửa khách sạn)
        Ô. HOÀNG -   Ô kìa, giám đốc Smit đã đến rồi! Chúng tôi đang chờ ngài!
                                                        (đón khách)
        SMIT -   Good morning! Còn dở chút công việc phải giải quyết nốt ở công sở, giờ
         mới tới dự tiệc với các ông được.
        THANH – (kéo ông Hoàng ra nói nhỏ) Ông chuyên viên nhớ nhé! Dù sao thì vẫn
         phải cố thuyết phục ông ta, may ra vẫn còn…
        Ô. HOÀNG -   (gạt đi) Anh không phải dậy tôi!
                                               (quay lại gọi cô bán hàng)
                     Miss Hippy, two champagne please! (cho 2 sâm banh)
        HIPPY -    (quay gọi vào phía trong) Two champagne please!
                                            (một anh bồi đi ra đặt lên bàn hai chai sâm banh.
                                       Thanh lùi lại phía sau. Có tiếng chuông điện thoại ở quầy)
        HIPPY -   (nghe điện thoại) Vâng, tôi xin báo ngay ạ!
                  (với ông Hoàng) Thưa ngài chuyên viên Việt Nam! Điện thoại ở sân bay báo
         về cho ngài: nói là, ông giám đốc công ty tư bản Pháp Andrây Côhen đã
         đến sân bay. Ngài cho người ra đón ạ!
        THANH -   (lại phía ông Hoàng) Để tôi thuê xe của khách sạn ra đón ngài Andrây
         Côhen!
        Ô. HOÀNG -    Đường phố Hồng Kông đông xe cộ, chú ý lái xe cho cẩn thận.
                                         (Thanh chào Smit rồi vội đi ra)
        SMIT -   Người Việt Nam ở Hồng Kông hay từ nơi khác đến đây, thường hay tới
         hotel này!
        Ô. HOÀNG -   Bởi vì, đây là khách sạn của người Việt Nam sang sống ở Hồng Kông.
         Từ ông chủ khách sạn đến nhân viên: như cô bán hàng Hippy, cô ca sĩ
         Martin… đều là người Việt Nam!
        SMIT -   Ô kê! Hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện thật thoải mái bằng tiếng Việt
         Nam, tiếng mẹ đẻ của các bạn. Tôi đã từng sống và làm việc nhiều ở Việt
         Nam, nên thông thạo tiếng Việt Nam không kém gì tiếng Nhật Bản.
        Ô. HOÀNG -   Giữa tôi và ngài Smit, chúng ta đã quá biết về nhau.
        SMIT -   Chốc nữa, cả ông Andrây Côhen đều là những bạn thương gia quen cũ,
         chúng ta lại có dịp hàn huyên.
        Ô. HOÀNG -   Thị trường Nhật và khối liên minh châu Âu, đều là hai thị trường
         tiêu thụ hàng may mặc lớn đối với Việt Nam chúng tôi.
        SMIT -   Xu thế của ngành dệt may bây giờ là liên doanh sản xuất và kinh doanh
         thương mại quốc tế!
        Ô. HOÀNG -   Đúng như vậy! Việt Nam đang phát triển kinh tế thị trường, nên
         cánh cửa quốc tế của chúng tôi cũng rộng mở.
        SMIT -   May every thing be happy! (cầu chúc cho mọi sự tốt đẹp)      
                     Uống đi ông chuyên viên. Một lần nữa, chúng ta cạn cốcđể chúc mừng cho
         cuộc gặp gỡ này!
                                  (chạm cốc vui vẻ. Nhạc rộ. Ca sĩ Martin uốn éo hát
                                  lượn qua bàn của họ.)
        SMIT -   (chỉ về phía cô ca sĩ) Ông Hoàng thấy thế nào?
        Ô. HOÀNG -   Một cô ca sĩ xinh đẹp, giọng hát cũng rất hay!
                               (chuyên viên Hoàng rót một ly sâm banh mời Martin. Cô ca sĩ
                               đón ly rượu, nghiêng mình cảm ơn và tiếp tục hát qua các bàn
                               khác. Smit mải ngắm cô ca sĩ, chuyên viên Hoàng khẽ gọi đến
                                           mấy lần vẫn không để ý.)
        Ô. HOÀNG -   Ngài Smit!... Ngài Smit!...
        SMIT -   Cô ca sĩ Việt Nam đẹp thật! Ông chuyên viên cứ ngắm kỹ cô ta mà xem, cả thân hình mềm mại rất hoà nhập với dáng điệu uyển chuyển.
                           (ông Hoàng vẫn đăm chiêu suy nghĩ, không để ý đến lời Smit)
        Ô. HOÀNG -   Vì tình hữu hảo Nhật-Việt và quan hệ quốc tế lâu dài. Cũng vì sự
         thân thiện riêng đã có giữa tôi và ngài… Tôi vẫn mong ngài giám đốc Smit
         xem xét, để chấp nhận lại lô hàng vừa rồi?
        SMIT -   (chợt hiểu. Phá lên cười) Thì ra ông chuyên viên vẫn lẩn quẩn nghĩ về cái
                     lô hàng, mà công ty Nhật buộc phải từ chối không nhận vừa qua?
        Ô. HOÀNG -   Dù sao thì… về chỉ tiêu kỹ thuật hàng may mặc, vẫn được công ty
         Việt Nam đảm bảo chất lượng tốt đấy chứ!? Chỉ do chúng tôi sơ ý giao
         hàng bị…hơi chậm…
        SMIT -   Vấn đề là ở chỗ đó. Hàng may gia công mà giao hàng chậm, quá hạn so
                   với hợp đồng. Thị trường Nhật bị lỗi thời, hết mốt. Có bán hạ giá, dân Nhật
                   họ cũng không mua đâu.
        Ô. HOÀNG -   Thế cho nên… tôi mới phải sang tận Hồng Kông này để thương
         thuyết với ngài Smit? Nếu các ngài không nhận hàng, thì thiệt hại lần này
         đối với công ty của chúng tôi lớn quá!
        SMIT -   (cười) Nhưng tiền bạc mà công ty các ông bị tổn thất, là tiền bạc của nhà
         nước Việt Nam mất, đã có nhân dân Việt Nam gánh chịu. Cùng lắm thì ông
         giám đốc công ty chỉ bị… cách chức. Mọi sự vẫn chả sao?
        Ô. HOÀNG -   Nói như ngài Smit như thế thì…
        SMIT -   Mà biết đâu... Ông giám đốc công ty Việt Nam, lại có thân thiện nhiều
                  với các quan chức cấp trên… ông ta sẽ được thuyên chuyển sang  một tổ
                 chức khác, rồi lại được đề bạt làm cái chức vụ phó, vụ trưởng rất oách nào
                 đó?
        Ô. HOÀNG -   Tôi đang chóng cả mặt mà ngài Smit vẫn còn giễu cợt.
        SMIT -   Tôi nói thật chứ không giễu cợt đâu. Nếu vì quí và nể chuyên viên Hoàng
         để nhận lô hàng đó? Nghĩa là, công ty Nhật sẽ phải chấp nhận tổn thất hàng
         triệu đô-la về phần mình. Kinh doanh kiểu như thế, trước sau cũng sẽ bị phá
         sản.  Khi ấy chúng tôi phải tự bắn vào đầu mình mà tự sát.
        Ô. HOÀNG -   (thở dài)  Thế thì biết làm như thế nào?     
                                      (vừa lúc đó, nữ phóng viên Gien Ny xuất hiện ở cửa)
        SMIT -   (reo lên) Cô phóng viên nhà báo xinh đẹp Gien Ny đến với chúng ta, kìa!
         (gọi) Miss Gien Ny!
        GIEN NY -   Oh, very happy to meet you again dear sirs!
                                                          (rất hân hạnh được gặp lại các ngài)
        SMIT -   (với ông Hoàng) Đây là cô Gien Ny, nữ phóng viên của toà báo Quốc tế
                   tại Hồng Kông!
        GIEN NY -   Ngài Smit không cần phải giới thiệu. Tôi cũng đã có dịp được làm
                  quen với ông Hoàng.
                             ( ông Hoàng tiến lại bắt tay thân mật chào Gien Ny)
        SMIT -   À, thì ra các vị cũng đã biết nhau.
        GIEN NY -   Xin lỗi! Tôi đã làm gián đoạn câu chuyện của các ngài.
        SMIT -   Không sao. Mời cô Gien Ny vào đây cùng uống rượu với chúng tôi.
                                   (Smit rót một ly sâm banh đưa mời Gien Ny):
                     Chắc là tôi và chuyên viên Hoàng sắp có vinh dự được cô phóng viên hành
         hạ?
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2021 01:47:47 bởi Nhân văn >
        #4
          Nhân văn 22.10.2021 14:03:11 (permalink)
           
          GIEN NY -   Đúng thế, thưa ngài Smit! Xin được phỏng vấn ngài?
          SMIT -   Chúng tôi rất vui được làm vừa lòng Gien Ny.
          GIEN NY -   Thưa ngài giám đốc: Bí quyết nào đã giúp cho công ty Nhật của
           ngài trở thành một trong những công ty tư bản nổi tiếng nhất thế giới?
          SMIT -   Các bậc tiền bối đã truyền lại dậy con cháu rằng: Muốn công ty hay quốc
           gia luôn phát triển, thì phải tìm người giỏi hơn mình để làm lãnh đạo.
                                        (quay sang phía ông Hoàng)
               Như ông chuyên viên đã biết: Ông chủ của công ty này không phải là tôi!
           Rất tiếc là hôm nay ông ấy đang có cuộc viễn du sang các nước phương
           Tây, nên không đến để hội ngộ với các vị được. Tôi chỉ may mắn được ông
           chủ tin cậy mời về làm giám đốc công ty.
          Ô. HOÀNG -   Theo như tôi biết, ngài được ông chủ rất tin cẩn giao toàn quyền
           điều hành mọi công việc của công ty?
          SMIT -   Không tin nhau thì làm kinh doanh thế nào được.
          GIEN NY -   Bởi vì, ngài Smit là một nhà kinh doanh thương mại quốc tế tầm cỡ,
                     tài ba!
          SMIT -   (cười)  Đấy là bí quyết thứ nhất, thưa cô phóng viên xinh đẹp!
          GIEN NY -   Thế còn bí quyết thứ hai, thưa ngài?
          SMIT -   Không lôi kéo anh em họ hàng vào trong tổ chức để chia nhau phần lãnh
           đạo. Chúng túng thiếu, có thể giúp chúng ít tiền. Tuyệt nhiên không được vì
           tình thân, dòng họ… mà kéo nhau vào. Nó chỉ làm hỗn loạn tổ chức công
           ty, đi đến chỗ bị phá sản, diệt vong thôi!
          GIEN NY -   Thật là những bí quyết đáng được trân trọng.
          SMIT -   Cái tệ nạn: hễ ông cha làm một chức quyền lớn, thì họ hàng con cháu lôi
           bè, kéo đảng để chiếm hết quyền này, chức khác. Rất tệ hại! Rất tệ hại! Đó
           là một sự phá hoại chứ không phải xây dựng, phát triển đâu.
          GIEN NY -   (với ông Hoàng) Thưa ngài chuyên viên Việt Nam! Ngài nghĩ như
                     thế nào về ý kiến của giám đốc Smit?
          Ô. HOÀNG -   (lúng túng) Thì… bây giờ ở Việt Nam cũng đang sửa đổi.
          GIEN NY -   Xin có sự chất vấn nho nhỏ với ngài về vấn đề này?
          Ô. HOÀNG -   Cô Gien Ny cứ hỏi.
          GIEN NY -   (quay về phía Smit) Rất cám ơn ngài Smit!
          SMIT -   Gien Ny cứ tự nhiên.
          GIEN NY -   (với ông Hoàng) Tôi nghe nói: Hậu quả xẩy ra đối với lô hàng mà
                     công ty Việt Nam đã gia công vừa rồi, để công ty Nhật từ chối không nhận
                    hàng – Lỗi cũng do tệ nạn thuộc về ban lãnh đạo công ty, phải không ạ?
          Ô. HOÀNG -   À… à… về phía lãnh đạo công ty cũng đã tién hành kiểm điểm…
          SMIT -   Chuyên viên Hoàng nói đúng! Chủ yếu là do lãnh đạo. Chứ… những
                    ngày sang Việt nam, tôi đã xuống trực tiếp các phân xưởng sản xuất hàng gia
           công. Phải nói là, tôi rất có thiện cảm với anh chị em công nhân.
          GIEN NY –   (với Smit) Ngài thấy những công nhân Việt Nam thế nào ạ?
          SMIT -   Thật là những con người lao động đầy thông minh, sáng tạo. Họ rất cần
                     cù, chịu khó làm việc.
          Ô. HOÀNG -   Cám ơn lời khen của ngài Smit!
          SMIT -   Này, nhưng tiền công những sản phẩm hàng gia công… mà lãnh đạo đã
                     trả cho công nhân còn ít quá thì phải?
          Ô. HOÀNG -   (ấp úng) Vấn đề này…
          SMIT -   Tiền hàng gia công phía Nhật Bản đã trả cho công ty rất sòng phẳng,
           nhưng lãnh đạo Việt Nam lại khấu trừ quá nhiều, rồi mới trả cho công
           nhân?
          Ô. HOÀNG -   Ngài Smit cũng phải thông cảm, có rất nhiều khoản mà công ty
                     phải chi phí xung quanh những sản phẩm gia công ấy.
          SMIT -   (cười lớn) Chuyên viên Hoàng muốn giảng giải cho tôi về điều kiện cần
                    tổ chức kinh doanh đó sao?
          Ô. HOÀNG -   Tôi đâu có ý múa rìu qua mắt thợ.
          SMIT -   Nếu lãnh đạo ăn bớt tiền của công nhân nhiều quá. Công nhân phải lao
           động  với một giá quá rẻ mọn. Như thế không khuyến khích được sản xuất
           đâu?
          GIEN NY -   (với ông Hoàng) Nghĩa là ở Việt Nam chúng ta, vẫn còn tình trạng ở
           một số xí nghiệp hay công ty – Lãnh đạo ăn chẹn hoặc bóc lột công nhân,
           phải không ạ?
          Ô. HOÀNG -   Không thể giải thích một cách đơn giản được đâu, cô Gien Ny ạ!
          GIEN NY -   (với Smit) Thưa ngài giám đốc Smit! Theo tôi được biết, giá nhân
                      công lao động ở Việt Nam hiện nay vẫn thuộc vào loại rẻ trên thế giới. Thí
                      dụ như đem so với giá thuê nhân công Nhật Bản, thì các ngài phải trả tiền
                      công cho công nhân Nhật Bản cao hơn nhiều?
          SMIT -   Đúng là giá thuê nhân công ở Việt Nam cũng rẻ hơn nhiều nước trên thế
           giới. Nhưng ta không thể coi họ như những kẻ hành khất, rớt cho họ những
           đồng tiền công quá thấp, mà lại đòi hỏi họ làm việc với tinh thần và ý thức
           cao nhất được.
                                (quay lại phía ông Hoàng)
               Ông chuyên viên có đồng ý với tôi như thế không?
          Ô. HOÀNG -   Thì chúng tôi vẫn đang đổi mới.
          SMIT -   Ồ tất nhiên! Tất nhiên! Quy luật là phải phát triển để tồn tại, nếu không là
           chết!
          GIEN NY -   (nói riêng với ông Hoàng) Ngay như cái anh trợ lý mà tôi đã được nói
           chuyện ban nẫy, nghe nói… là cậu cháu ruột ông giám đốc công ty của các
           ông. Chả có tư cách gì cả?
          Ô. HOÀNG -   (cắt ngang) Chúng ta không nên đem vấn đề nội bộ riêng ra để chất
           vấn ở đây!
                                       (Gien Ny cười mỉm rồi lảng sang chuyện khác)
          GIEN NY -   Rất cám ơn các ngài đã giành cho báo Quốc tế chúng tôi một cuộc
           phỏng vấn quí giá.
                           (chào ông Hoàng rồi quay lại phía Smit):
               Thank you very much, good-bye Mr.Smit! (hôn gió)
          MARTIN -   (chạy đến) Chị Gien Ny!
          GIEN NY -   Ô, chào Martin! How are you? (sức khoẻ em thế nào?)
          MARTIN -   Beautiful! (tuyệt vời)… Lần nào đến hotel này chị Gien Ny cũng
                       nhảy  với em. Chị Gien Ny nhảy một vũ điệu quốc tế với em đi?
                            (một gã tay chơi tiến gần đến quầy chỗ Hippy. Hắn gọi một cốc
                            rượu rồi lả lơi đùa rỡn với Hippy. Một gã say khác nói hướng về
                            phía Martin):
          GÃ SAY -   (gọi) Martin! Lets sing! Sing as sweet as you are Martin!
                                                  (Hát đi! Hát cho thật hay vào Martin!)
                                (hắn tiến đến đút một đồng bạc vào áo trong cô ca sĩ. Cả bọn
                            cười ồ. Martin đập vào tay gã)
          GIEN NY -   (Với Martin) Gien Ny cũng đang ngứa ngáy tay chân đây. Nào, nhảy
                đi!
                              (quay về phía ông Hoàng và Smit):
               -  Xin lỗi các ngài!
          SMIT -   Cô Gien Ny cứ tự nhiên!
                                           (nhạc. Gien Ny và Martin nhảy. Không khí sôi động, say sưa.
                                           Smỉt thì đắm say nhìn Gien Ny khiêu vũ. Ông Hoàng vẫn
                                           trầm ngâm suy tư uống rượu. Lúc này từ ngoài cửa tiến vào
                                           hai người khách mà không ai để ý: Đó là Andrây Côhen và trợ
                                           lý Thanh)
          ANDRÂY CÔHEN -   (nhìn Gien Ny nhảy. Vỗ tay) Hoan hô! Gien Ny múa đẹp
                               lắm!
                                          (nhạc dừng. Martin tiến lại phía bàn của đám khách chơi rót
                                           rượu uống. Gien Ny thôi khiêu vũ quay lại phía Andrây
                                          Côhen)
          GIEN NY -   Ô, chào ngài Andrây Côhen! Very happy to meet you again dear sir!
                                                                                       (rất hân hạnh được gặp lại ngài!)
          ANDRÂY CÔHEN -   Tôi cũng rất vui được gặp lại Gien Ny!
          MARTIN -   Ôm hôn đi Gien Ny! Hôn cho thắm thiết vào!
          HIPPY -   (Phụ hoạ) Hôn đi! Hôn đi!
          ANDRÂY CÔHEN -   Lần này Gien Ny có theo tôi về Pháp không?
          GIEN NY -   Chả lẽ ông vẫn sống độc thân?
          ANDRÂY CÔHEN -   Tôi vẫn chờ em Gien Ny!
                                      (vừa nói Andrây Côhen vừa tiến lại chào Smit cùng
                                       chuyên viên Hoàng. Họ bắt tay nhau thân mật)
          Ô. HOÀNG -   Chào ngài giám đốc công ty tư bản Pháp!
          ANDRÂY CÔHEN -   (với ông Hoàng) Nhận được điện báo của chuyên viên
                      Hoàng, tôi lập tức thu xếp công việc của công ty Pháp, rồi đáp máy bay đến
                      Hồng Kông ngay.
          Ô. HOÀNG -   Cũng đã gần mười năm rồi mới gặp lại ngài.
          ANDRÂY CÔHEN -   Khi đó buộc phải đình lại. Tạm dừng quan hệ hợp tác với
           công ty Việt Nam, rút về pháp. Tôi cũng rất tiếc.
          Ô. HOÀNG -   Chỉ bởi vì trình độ kỹ thuật may hàng xuất khẩu của công ty Việt
           Nam, khi đó có phần còn non yếu.
          SMIT -   Tôi xác nhận: Kỹ thuật may mặc của công ty Việt Nam hiện nay đã rất
            khá. Nếu như lần này họ tổ chức ban lãnh đạo lại cho tốt, thì cả công ty
            Nhật với Pháp cùng đầu tư liên doanh với công ty Việt Nam để sản xuất
            hàng may quốc tế!
          Ô. HOÀNG -   Rất cám ơn thịnh tình của các ngài!
                                      (quay về phía cô bán hàng)
                         Miss Hippy, three whisky please! (cho 3 whisky!)
          HIPPY -   (gọi vào trong) Three whisky!
                                            (một người bồi bàn mang rượu ra đặt lên bàn)
          Ô. HOÀNG -   (với Andrây Côhen) Lần này, công ty Pháp đồng ý quay trở lại liên
           doanh với công ty Việt Nam chúng tôi chứ?
          ANDRÂY CÔHEN - Nếu không, tôi đã không gấp rút sang Hồng Kông để gặp gỡ
           chuyên viên Hoàng.
                             (CôHen quay về phía Smit):
          -        Mặc dù tôi biết công ty của họ, vừa để xẩy ra một vụ tổn thất hàng may
           gia công khá lớn với công ty Nhật của ngài.
          SMIT -   Do bộ máy quản lý lãnh đạo còn hơi tạp. Nhưng về kỹ thuật làm hàng
                      may của nhiều công ty may Việt Nam bây giờ, ta có thể yên tâm được.
          ANDRÂY CÔHEN -   (với ông Hoàng) Phải sửa! Phải sửa thật kiên quyết!
                      Chuyên viên Hoàng đồng ý với tôi như thế chứ?
          Ô. HOÀNG -   sẽ không còn tái diễn những sai phạm như thế nữa đâu, các ngài cứ
           yên tâm.
          SMIT -   Nào! Hãy nâng cốc chúc mừng cho những liên doanh hợp tác quốc tế
                     giữa Pháp-Nhật-Việt ngày càng triển vọng tốt đẹp!
          Ô.HOÀNG -   Việt Nam chúng tôi sẽ còn mở nhiều những mối liên doanh quốc tế
           trên mọi lĩnh vực: như du lịch, hải sản, viễn thông, công nghiệp, nông-lâm-
          nghiệp, hầm mỏ, v.v…
          ANDRÂY CÔHEN -   Ô kê! Ô kê! Các công ty tư bản Pháp rất sẵn sàng.
          SMIT -   Đó cũng chính là xu thế phát triển kinh tế thương mại toàn cầu của thế
                       giới hiện nay.
                                   (chạm cốc vui vẻ)
           
          #5
            Nhân văn 22.10.2021 14:05:16 (permalink)
             
            GIEN NY -   (bước lại)  Thưa ngài giám đốc công ty tư bản Pháp Andrây Côhen!
             Xin được phỏng vấn ngài?
            ANDRÂY CÔHEN -   Xin mời Gien Ny!
            GIEN NY -   Ngài có thể cho biết: các công ty tư bản Pháp nói riêng và liên minh
             châu Âu nói chung, đánh giá đối với hàng dệt may xuất khẩu của Việt Nam
             sang đó như thế nào?
            ANDRÂY CÔHEN -   (cười) Các doanh nghiệp may của Việt Nam vẫn cần phải
                         nỗ lực nhiều. Để có nhiều hàng đẹp, hàng tốt và nhiều hàng cao cấp mà giá
             thành còn phải hạ nữa… Thị trường quốc tế là phải cạnh tranh! Cạnh tranh
             rất quyết liệt!
            Ô. HOÀNG -   Nhưng những năm qua kim ngạch xuất khẩu hàng may Việt Nam
             vào EU vẫn tăng trưởng đấy chứ!? Điều đó chứng tỏ năng lực và kỹ thuật
             sản xuất của Việt Nam chúng tôi, cũng đã dần bắt kịp được thị trường thế
             giới!
            ANDRÂY CÔHEN -   Thí dụ như hàng Trung Quốc họ xuất khẩu vào EU chẳng
             hạn: Có những mặt hàng may mặc của họ, có khi phẩm chất còn thấp hơn
             so với hàng Việt Nam các bạn. Nhưng họ lại vẫn đánh bạt được Việt Nam?
             Bởi vì giá hàng của họ rất hạ, rất rẻ. Và các bạn còn nhiều những đối thủ
             láng giềng khác nữa đấy! Như Phi Lip Pin, Thái Lan, Inđônêxia… Đồ may
             của họ rất đẹp! Lại thích ứng với mốt thị trường rất nhanh, rất sinh động.
             Dân tiêu dùng châu Âu  rất chuộng.
             GIEN NY -   Thế còn những chính sách thiện chí đối với Việt Nam - về phía chính
             phủ các nước EU như thế nào, thưa ngài?
            ANDRÂY CÔHEN -   EU vẫn là một thị trường lớn, một thị trường rất quan
             trọng… luôn mở cửa chào đón hàng dệt may Việt Nam. Hiện tại và càng
             quan trọng hơn trong tương lai.
                                                        (Andrây Côhen quay về phía ông Hoàng)
                           Nhưng yêu cầu của khách hàng châu Âu thường rất cao. Các công ty may
             Việt Nam phải cẩn thận.
            SMIT -   Người tiêu dùng hàng may Nhật Bản cũng khá khó tính. Đặc biệt về mốt
             thời trang. Giới trẻ họ rất nhậy bén. Quảng cáo các mốt thế giới trong
             những thành phố Nhật Bản quay đến chóng mặt. Sản xuất hàng xuất khẩu
             vào Nhật Bản phải rất kịp thời. Chậm trễ, hết mốt sẽ không còn người mua.
             Các bạn sẽ phải chấp nhận những tổn thất không nhỏ - Như lô hàng gia
             công vừa rồi?
            Ô. HOÀNG -   Bài học này chúng tôi sẽ không bao giờ quên.
            GIEN NY -   Với tư cách một nữ nhà báo, xin chúc cho quan hệ liên doanh hợp
             tác của các ngài thành công tốt đẹp!
                            (nhạc rộ lên. Không khí vui vẻ cùng với tiếng hát của Martin)
            GIEN NY -   Bây giờ Gien Ny xin chụp vài pô ảnh về cuộc gặp gỡ quốc tế của các
             ngài, để đăng trên trang báo Quốc tế.
            HIPPY -   Chị Gien Ny đưa khách lên tầng gác thượng mà chụp ảnh. Trên đó có
             thiên nhiên, có đầy đủ phông cảnh và cả vườn hoa nữa đấy!
            GIEN NY -   Phải đấy, xin mời các ngài lên trên tầng thượng!
            HIPPY -  (chỉ cho khách) Các ngài đi theo đường hành lang ấy ạ!
            MARTIN -   (chạy lại) Chụp cho Martin vài kiểu ảnh,chị Gien Ny!
            GIEN NY -   Chị chụp cho khách đã. Lát nữa chị sẽ chụp riêng cho Martin.
            GÃ SAY -   (đến chỗ Martin) Cứ về theo anh Martin! Về với anh, anh sẽ thuê một
             gã thợ ảnh tầm cỡ, chụp cho em toàn nuy.
            MARTIN -   Đồ nỡm, đây không thèm.
                                             (cả đám khách cười ồ)
            GÃ SAY -   (đến bên Hippy) Rót rượu cho anh, cô em! Con bé ca sĩ nó không đi với
             anh, thì em đi với anh vậy! Ôi, bộ ngực phóng túng của em, ngon như trái
             táo tây.
            HIPPY -   (hẩy tay gã ra) Có muốn gẫy tay không thì bảo?
                                              (cả bọn lại cười)
            GÃ SAY -   Cô em làm gì mà đáo để thế!
                                         (đám quan khách lần lượt đi ra phía hành lang lên tầng thượng.
                             Chuyên viên Hoàng đi sau - Trợ lý Thanh từ nẫy vẫn lầm lì ngồi
                             riêng một chỗ rót rượu uống, lúc này tiến về phía ông Hoàng)
            THANH -   (gọi) Ngài chuyên viên, xin ngài dừng lại ít phút!
            Ô. HOÀNG -   Có chuyện gì vậy anh Thanh?
            THANH -   Tôi thấy ông toàn bàn với họ về liên doanh với hợp tác? Ông chả quan
             tâm gì đến chuyện giải quyết lô hàng gia công đã bị Nhật từ chối ? Thế là
             là… nghĩa là như thế nào?
            Ô. HOÀNG -   Anh đi theo để giúp việc cho tôi, hay anh định chỉ thị cho tôi đấy?
            THANH -   Tôi chỉ xin nhắc lại…
            Ô. HOÀNG -   Tôi cũng đã thuyết phục hết cách rồi, nhưng không cứu được. Ngay
                      khi còn ở trong nước, tôi biết cũng không hy vọng.
            THANH -   Sao ông không từ chối đừng đi, để cho người khác sang đây? Đằng này
             ông lại nhận với chú tôi…
            Ô. HOÀNG -   Tôi nhận chỉ thị trực tiếp của đồng chí bộ trưởng, chứ không phải
             riêng của chú anh! Trọng tâm là phải ký bằng được hợp đồng liên doanh với
             công ty tư bản Nhật và Pháp, để mở rộng cánh cửa sản xuất kinh doanh
             quốc tế!
            THANH -   Nhưng cứu vụ bị tổn thất vừa rồi, cũng là một nhiệm vụ hết sức quan
             trọng?
            Ô. HOÀNG -   Nhiệm vụ là phải tạo cơ hội để phục hồi và phát triển công ty! Còn
             lỗi tại mình gây ra, người ta không chấp nhận thì phải chịu. Không thể vì
             thế mà bất cần, rũ tuột tất cả đi được.
            THANH -   Thế này thì ông giám đốc – chú tôi, chết chắc rồi!?... Tôi chắc cũng sẽ
             chết theo luôn.
            Ô. HOÀNG -   Chú anh sẽ được trên chiếu cố có nhiều công lao, cùng lắm thì bị
             đình chỉ công tác, về hưu. Còn anh, chú đã được tha thì cháu chắc cũng
             chỉ xuống làm công nhân, có gì mà chết!
            THANH -   Nói như ông… còn nước mẹ gì nữa.
                                               (Gien Ny quay lại giục ông Hoàng)
            GIEN NY -   Mời ngài chuyên viên lên chụp ảnh, tất cả đang chờ ngài.
            Ô. HOÀNG -   Tôi sẽ lên ngay!
                                               (ông Hoàng vội vã theo Gien Ny đi khuất.)
            THANH -   (một mình lẩm nhẩm) Ta phải điện ngay về trong nước, báo cho
             chú ta biết tình hình mới được.
                                   (Hippy cũng vừa ở phòng trong trở lại bên quầy)
            THANH –   (gọi) Hippy! Cô Hippy!
            HIPPY -   Ông gọi em ạ?
            THANH -   Phòng gọi điện thoại quốc tế của khách sạn, ở đâu cô nhỉ?
            HIPPY -   (chỉ vào trong) Ông cứ đi theo lối này vào trong đó. Phòng điện thoại có
             treo biển đấy, ông vào mà gọi!
                                   (Thanh vào khuất. Lớp quan khách vừa chụp ảnh cũng từ trên
                                   tầng thượng xuống)
            SMIT -   (vừa đi vừa nói với ông Hoàng) Hy vọng những năm tới, công ty của bạn
             cũng như ngành dệt may Việt Nam, sẽ đạt được sự phát triển thật mỹ mãn.
            ANDRÂY CÔHEN -   Liên minh châu Âu cũng dành nhiều thuận lợi cho Việt
                       Nam. Mong rằng Việt Nam sẽ thắng lợi trong cuộc cách mạng kinh tế thị
                       trường.
            Ô. HOÀNG -   Chúng tôi vô cùng cảm kích trước thiện chí của những công ty tư
             bản các ngài.
            SMIT -   Chốc nữa, mời chuyên viên Hoàng và ngài Andrây Côhen về trụ sở của
             công ty tư bản Nhật. Chúng ta sẽ đi đến phần bàn cụ thể, về kế hoạch liên
             doanh với công ty may của Việt Nam.
            GIEN NY -   Xin chúc cho các ngài đặt được quan hệ quốc tế cao cả và hữu nghị.
                                      (nhạc rộ. Martin hát. Một lát, Thanh hớt hải từ phòng điện thoại
                                      chạy ra)
            THANH -   (với ông Hoàng) Tôi vừa gọi điện thoại về trong nước.
            Ô. HOÀNG -   Có tin tức mới à?
            THANH -   Xin mời ông chuyên viên ra ngoài này!
                                       (Thanh kéo ông Hoàng ra ngoài phía hành lang, rồi nói tiếp):
            Chú tôi nói: báo lại với ông chuyên viên rằng - Nếu công ty Nhật không
            chấp nhận lại lô hàng gia công, thì cũng không cần thiết quan tâm đến việc liên doanh hợp tác gì hết!
             
            #6
              Nhân văn 22.10.2021 14:07:35 (permalink)
               
              Ô. HOÀNG -   Các anh gây ra tội. Không đưa các anh ra truy tố trước toà, thế đã là
               quá nhân đạo. Nay vì cá nhân, các anh muốn phá cả công ty à? Cho tất cả
               tan nát theo các anh, thì các anh mới thoả à?
              THANH -   Chú tôi nói, ông cứ về nước… tội vạ đâu chú tôi chịu.
              Ô. HOÀNG -   Nhiệm vụ Bộ giao cho tôi, tôi phải hoàn thành. Nếu cần thì anh cứ
                           về trước, tôi phải ở lại để thực hiện những hợp đồng liên doanh.
                                     (nói xong ông Hoàng quay trở lại phía mọi người. Thanh bực
                                     bội đi ra phía cửa khách sạn)
              THANH -   (lảm nhảm) Cái lão này, chẳng ra cái gì! (ra khuất)
              Ô. HOÀNG -   (với khách) Tôi xin thay mặt cho công ty Việt Nam, cám ơn tinh
               thần hữu nghị hợp tác của các ngài!
              ANDRÂY CÔHEN -   Chúng ta nâng cốc vì sự phát triển trong hoà bình của nền
               kinh tế thế giới!
              SMIT -   Chúc cho sự phát triển của nền kinh tế Việt Nam được tốt đẹp!
                                               (mọi người chúc tụng trong tiếng nhạc. Andrây Côhen tiến về
                                                phía Gien Ny)
              ANDRÂY CÔHEN -   Chuyến này Gien Ny có đồng ý theo tôi về Pháp không?
              GIEN NY -   Ngài muốn em theo ngài về ở hẳn bên Pháp à? Em còn phải suy
                              nghĩ?
              MARTIN -   (phụ họa) Về làm bà phu nhân Andrây Côhen đi, chị Gien Ny!
                                                     (lại phía Andrây):
                      Hay là, nếu chị Gien Ny không đi, ngài cho em theo ngài về Pháp vậy?
                  Suốt ngày em sẽ hát cho ngài nghe!
              HIPPY -   (cũng tiến lại) Em đồng ý theo ngài Andrây Côhen đấy! Em sẽ hầu hạ
               ngài. Chị Gien Ny mà không theo ngài thì thật uổng.
              ANDRÂY CÔHEN -   Đừng đùa nữa Hippy!
              HIPPY -   Em tình nguyện về ở với ngài thật mà. Em sẽ làm phu nhân cho ngài.
               Ngài thấy đấy, bộ ngực nở nang này của em bao nhiêu người thèm khát. 
              MARTIN -   (với Hippy) Này thôi, cô đừng đòi tranh của người ta!
              MỘT GÃ -   (lại kéo Martin)Cô em theo anh, anh nhận cô em làm phu nhân.
              MARTIN -   Bỏ ra, đồ khỉ.
              GÃ SAY -   (hát) “Anh theo nàng về quê…”
                                                  (gã kéo Martin đi…)
              MARTIN -   (nói với lại) Ông Andrây Côhen! Nếu ông đồng ý thì cứ gọi em nhá!
                                                  (theo gã say ra khỏi khách sạn)
              MỘT GÃ -   (với Hippy) Còn cô em thì phần anh.
                                                  (Hippy ngúng nguẩy đi vào trong. Gã cũng ra)
              GIEN NY -   (với mọi người) Chào các ngài, em đi đây!
              ANDRÂY CÔHEN -   (nói với theo) Tối nay, tôi sẽ đón Gien Ny ở đâu?
              GIEN NY -   Ở nơi mọi lần ngài vẫn đón em ấy!
                                         (khách khứa tản ra hết. Chỉ còn lại 3 người thương gia)
              SMIT -   May every thing be happy! (chúc cho mọi sự tốt đẹp!)
                              … và chuyến đi của chuyên viên Hoàng thắng lợi!          
                                                (chạm cốc)
              ANDRÂY CÔHEN -   Phải, đã thay đổi không thể thay đổi nửa vời. Thiên niên kỷ
               mới, tư duy mới.
              SMIT -   Nào, bây giờ thì xin mời các vị về công ty Nhật. Chúng ta sẽ  bàn bạc
               để tiến hành kí kết hợp đồng!
                                   (Mọi người vui vẻ. Thanh lảo đảo từ ngoài vào. Hắn nhìn cảnh
                                   tượng lắc đầu đi về phía hành lang)
              THANH -   (than vãn) Thế này thì hết cách gỡ rồi!
                                                          (nói như hét lên):
                             Hết cáh gỡ rồi. Chết chắc rồi, chú ơi!...
               
                                               (Hắn thiểu não bước ra. Ngoài cửa Martin trở lại, vừa đi vừa
                                          hát trong tiếng nhạc hoạ)
               
               
               
               
               
                                                           HẠ MÀN.
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2021 18:34:38 bởi Nhân văn >
              #7
                Nhân văn 22.10.2021 18:39:45 (permalink)
                 
                 
                 
                 
                                                    TÁC GIẢ
                 
                                                                PHẠM NGỌC THÁI
                 



                NR:   Ngõ 218 hẻm 27/8, số 19 phố Lạc Long Quân, Quận Tây Hồ, Hà Nội
                ĐT:     038 302 4194
                Email :    ngocthai1948@gmail.com
                 
                          . Hội nghệ sĩ sân khấu Thủ đô  
                 
                 
                                                                 TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN
                                                                                  (Thơ và bình)
                 
                *   Có một khoảng trời                         1990
                *   Người đàn bà trắng                         1994
                *   Rung động trái tim                          2009
                *   Hồ Xuân Hương tái lai                    2012
                *  Phê bình và tiểu luận thi ca               2013
                *  Phạm Ngọc Thái chân dung nhà thơ lớn thời đại                 2014
                *  Thơ tình viết cho sinh viên                                                   2015
                *   Cánh đại bàng của thi ca đương đại VN                              2019         
                *   Phạm Ngọc Thái – Tuyển thơ chọn lọc                                2019
                *   Cha khóc con                                                                        2020
                 
                 
                 
                 
                                                         KỊCH BẢN SÂN KHẤU ĐÃ SÁNG TÁC
                             
                *   Bản án dưới mồ                                       -  Kịch dài
                *   Người nhạc trưởng và dàn hợp xướng     -  Kịch dài
                *   Mối tình hoa hồng bạch                            -  Kịch ngắn
                *   Chuyện ở quán gốc đa                               -  Kich ngắn
                *   Cánh cửa quốc tế                                       -  Kich ngắn
                 
                 
                 
                 
                                                                 TIỂU THUYẾT
                *   CUỘC CHIẾN  Hà Nội 12 ngày đêm                     2019
                *   Chiến tranh và tình yêu     ( hai tập )                       2020
                 
                 
                 
                 
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2021 18:42:53 bởi Nhân văn >
                #8
                  Nhân văn 23.10.2021 12:14:40 (permalink)
                   
                         Trước khi xem vở kịch ngắn thứ hai - Mời quí vị thưởng lãm:
                   
                                                 BẢY BÀI THƠ TÌNH TUYỆT HAY
                                                        CỦA PHẠM NGỌC THÁI
                   
                       Nhà giáo Nguyễn Thị Hoàng – Nguyên GV Trường ĐH Sư phạm từng bình luận: 
                       “Thơ hay bậc nhất của ngàn năm văn hiến Thăng Long phải là loại thơ có khả năng sống trường cửu tháng năm, tồn tại muôn đời - Đó là loại thơ có hàng đẳng cấp cao nhất.
                        Không kể Kiều bất hủ của Đại thi hào Nguyễn Du, thuộc thể loại tiểu thuyết thơ - Những bài thơ ngắn tuyệt hay lưu vọng trong thi đàn Thăng Long xưa nay, như: 
                        Đèo ngang của BHTQ  /   Làm lẽ, Cảnh thu - Hồ Xuân Hương  /  Thương vợ - Tú Xương  /  Thu điếu - Nguyễn Khuyến  /  Tràng Giang - Huy Cận  /  Tranh lõa thể - Bích Khê  /  Tương tư - Nguyễn Bính  /  Đây thôn Vỹ Dạ;  Mùa xuân chín;  Bẽn lẽn - Hàn Mặc Tử  /  Hai sắc hoa ti-gôn - TTKH.  /  Thuyền và biển - Xuân Quỳnh...”.    
                        Sau đây là bảy bài thơ tình hay vào hàng tuyệt phẩm thi ca
                                            của Phạm Ngọc Thái:  

                   
                    
                            SÁNG THU VÀNG
                                  Nhớ ngày gặp lại em bên hồ gió
                                         (Kỷ niệm Bích Đào)
                   
                  Gặp lại em một sáng thu vàng
                  Nơi em đứng nắng tràn ngoài phố
                  Với trời xanh, hồ xanh gió
                  Gió đưa làn tóc em bay...                       
                   
                  Sáng thu này trĩu cả hàng cây
                  Đô thành dịu mát
                  Ông lão ngồi bên gốc cây, bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời
                  Bà xúc tép váy khều khào nước
                   
                  Một thời xa lắc
                  Em nghiêng chao về một thời xa.

                  Người con gái đã thành chính quả!
                  (phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha)
                  Đôi mắt em, bóng trúc bay xoà...
                  Đường phúc hậu, vầng trăng đầy nở...
                  Nghe không gian đổ vỡ cả mùa thu!

                  Sáng thu vàng mông mênh mênh mông
                  Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ
                  Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ
                  Và trái tim cũng không còn.

                  Sáng thu vàng xang xênh, xênh xang
                  Những con đường xưa tắm hơi em
                  Môi em cười... hoa lá nát đau thêm
                  Thời gian trôi, cuộc sống buồn tênh.

                  Một mùa thu lá lá
                  Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ
                  Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang
                  Người đàn bà, em nuốt mùa thu tan.

                   
                   
                       NHÌN TRĂNG NHỚ EM
                                     Tặng Ánh Tuyết
                   
                  Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ em
                  Trăng trôi miên man khi mờ, khi tỏ
                  Chúng mình đến với nhau không còn thơ bé
                  Nhưng lòng tha thiết yêu thương.
                   
                  Trăng giữa tháng khuyết dần, tình cứ tràn dâng
                  Cả tới khi không còn trăng nữa
                  Thì em vẫn bên vành vạnh tỏ
                  Đưa anh vào giấc mộng ru đêm.
                   
                  Để cùng nhau say cảnh thần tiên
                  Cho quên hết biển đời ngang trái
                  Cuộc sống mưu sinh với bao mệt mỏi
                  Chân trời sẽ lụi tàn nếu chẳng có tình em.
                   
                  Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa mênh mang
                  Vẫn soi ngập cõi không gian vô tận
                  Sâu tận cùng trái tim anh hưng phấn
                  Đêm nằm thao thức vấn vương.
                   
                  Trăng không còn. Em vẫn hiện lên...
                  Dìu anh qua phong ba, bão táp
                  Trong giấc ngủ chập chờn đêm bất diệt
                  Anh bay về ôm lấy trăng em.
                   
                  Áp môi hôn lên vầng nguyệt của Cưng
                  Nghe trái đất dưới thân mình rung chuyển
                  Thế thái nhân tình dẫu bao đổi biến
                  Chẳng đảng phái nào sánh được hơn.
                   
                  Cả nhân thế này chỉ một "mảnh trăng con"
                  Sống mãi muôn đời dù thay bao chủ nghĩa
                  Thức nhớ em hoài, trăng khuất không biết nữa
                  Nhìn khắp thiên hà càng da diết yêu thêm.
                   
                   
                          VÁY THIẾU NỮ BAY    
                   
                                   Rõ ràng trong ngọc trắng ngà
                              Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên
                                                    Nguyễn Du
                   
                                                           *
                  Váy thiếu nữ bay để ngỏ
                  Một khoảng trời nghiêng ngửa bên trong
                  Gió réo rắt, nắng bồn chồn hơi thở
                  Tìm vào cung cấm của em...

                  Bờ-bãi-con-người em trổ hoa trái ngọt
                  Đến đế vương cũng khum gối cầu mong
                  Váy thiếu nữ bay lộ một lâu đài, điện ngọc
                  Nơi sự sống nhân quần tiến hoá muôn năm.

                  Váy thiếu nữ bay mang cả hồn thời đại
                  Mênh mông bầu trời, say đắm thế gian
                  Có phải đó khúc quân hành nhân loại
                  Em giữ trong mình nguyên thuỷ lẫn văn minh.

                  Váy thiếu nữ bay để thấy đời còn có lý!
                  Sự sống anh cùng nhân thế tồn sinh
                  Dù dung tục vẫn thánh tiên bậc nhất
                  Khởi điểm cho các luồng chính trị toả hào quang.
                   
                   
                                EM VỀ BIỂN
                                      Quê em thành phố biển

                  Em về biển để vùi vào trong cát
                  Nỗi buồn nước mắt
                  Những nát tan vòm ngực đã thương đau.

                  Biển cứ vỗ tan... nát tình biển cả...
                  Xô mãi bờ với lá thông reo
                  Người thiếu nữ ấy, dần thành cát trắng
                  Mang nỗi niềm, không biết đã đi đâu?

                  Bờ bãi đời người - Cuộc sống tình yêu
                  Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen, chân Phật Tổ!
                  Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả
                  Yêu thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.

                  Tháng năm trôi, tình cũ cháy như khêu...
                  Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải
                  Đôi gót đỏ, ánh mắt nhìn thơ dại
                  Đã thổi thành bão tố ở trong anh.

                  Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
                  Anh còn đây. Em hỡi, anh còn đây!
                  Nhớ những buổi đón em, bên cổng trường sinh ngữ
                  Tóc nửa bạc rồi. Chỉ thấy gió mưa bay...

                  Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi!
                   
                   
                        ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
                                                            
                  Em nói với tôi rằng: “Muốn có một đứa con…”
                  Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
                  Năm tháng dáng hình em hiển hiện
                  Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!
                   
                  Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
                  Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
                  Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
                  Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.
                   
                  Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
                  Tóc cũng bạc đôi phần dẫu tim còn khao khát
                  Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
                  Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu.
                   
                  Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu
                  Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
                  Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
                  Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.
                   
                  Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
                  Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
                  Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
                  Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em!
                   
                  Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
                  Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
                  Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
                  Với mối tình nồng thắm của em yêu.
                   
                  Nếu giây phút nào, em lạc bến cô liêu
                  Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
                  Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng
                  Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.
                   
                  Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
                  Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
                  Thời trai trẻ phong trần, qua chiến tranh loạn lạc
                  Cả cuộc đời chỉ ham thích thơ văn.
                   
                  Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh
                  Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
                  Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
                  Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu.

                   
                   
                   
                        ANH ĐỨNG NHÌN THEO BÓNG CHIM CÂU
                                         . Tặng người nữ sinh của thời yêu
                   
                  Mấy chục năm rồi, em ở đâu?
                  Ơi, người con gái của thời yêu
                  Chiều nay thành phố trong mưa lạnh
                  Anh đứng nhìn theo bóng chim câu.
                   
                  Kìa! Dáng hình xưa lại hiện về
                  Gót thon bước nhẹ dưới đường quê
                  Gió bay mái tóc hương thơm ngát
                  Để cả trời xanh phải đê mê.
                   
                  Tiếng hát ai đưa vọng bên hồ
                  Đã xa năm tháng hãy còn mơ
                  Mắt em thăm thẳm soi làn nước
                  Tận đáy hồn anh cứ ngẩn ngơ.
                   
                  Chiều nay mà ngỡ buổi chiều nao
                  Vẫn đến trường em lối cổng vào
                  Đón cô thiếu nữ xinh xẻo ấy
                  Chạy đến bên anh tủm tỉm chào.
                   
                  Thôi thế, hết rồi - Bé yêu ơi!
                  Bụi cát lầm lên phủ cuộc đời
                  Giá em mãi tuổi đôi mươi nhỉ
                  Và anh cũng đừng vội già người.
                   
                  Mấy chục năm trời, em ở đâu?
                  Anh đứng nhìn theo bóng chim câu…
                   
                   
                           NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG
                   
                                        Người đàn bà đi trong mưa rơi
                                        Chứa một trời thầm như hoa vậy...
                                                   (Kỷ niệm Bích Đào)
                   
                  Chiếc mũ trắng mềm, em đội bầu trời
                  Khóm mây trắng bay, nghiêng trôi trên tóc
                  Đôi mắt em đong những áng mây
                  Người đàn bà trắng!

                  Em đi, về... chao những hàng cây
                  Hồ gió thổi, lệch vành mũ đội
                  Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
                  Xoã ngang vai mái hất tơi bời.

                  Nỗi niềm thao thức
                  Những đêm trăng nước...
                  Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai!
                  Người đàn bà ai mà định nghĩa?

                  Đường xưa đó về đây, em ơi!
                  Những con đường đã đầy xác lá rơi
                  Xác ve, xác gió và xác của mưa.

                  Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
                  Anh cũng không làm chàng Trương Chi, suốt đời chèo sông vắng
                  Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
                  Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau.

                  Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
                  Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
                  Khúc thơ tình anh lại viết về em
                  Người đàn bà ngậm cả vầng trăng... 
                   
                   
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2021 12:42:09 bởi Nhân văn >
                  #9
                    Nhân văn 24.10.2021 12:38:32 (permalink)
                     
                     
                     
                     
                     
                    2.                                             PHẠM NGỌC THÁI  
                     
                     
                         
                     
                     
                     
                     
                             Kịch gia Phạm Ngọc Thái

                     
                     
                     
                     
                     
                       
                                                                                            CHUYỆN Ở  QUÁN
                                                           GỐC ĐA
                     
                     
                                                                                                         Kịch ngắn
                                                                   
                     
                     
                                                                         NHÂN VẬT 

                    1.   Anh Phạm                                    Nhà thơ  -  chồng chị Phạm

                    2.   Chị Phạm                                     Bán bún - vợ anh Phạm 

                    3.   Vũ                                                 Nhà thơ  - Tổng biên tập báo "Ngày mai"  

                    4.   Đức                                               Nhà phê bình lý luận văn học. Trẻ tuổi nhất.

                    5.   Cô bán báo






                                                     
                     
                                                                         Chuyện xẩy ra tại thành phố
                     
                     
                     

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2021 13:02:16 bởi Nhân văn >
                    #10
                      Nhân văn 24.10.2021 13:05:58 (permalink)
                       
                       
                       
                                                                                                                                      MỞ MÀN

                                                  Vào một buổi sáng tại quán bán bún của chị Phạm.
                                                  Dưới gốc cây đa lớn gần hồ. Thụt vào trong phố một chút.
                                              Quán ở cạnh một ngôi nhà trông thấy cửa sổ. Bên trong cửa sổ
                                              đặt một chiếc bàn điện thoại.
                                                   Lúc này cũng đã gần trưa. Chị Phạm thôi không bán hàng nữa,
                                              đang thu dọn đồ cho vào một chiếc xe đẩy.

                      CHỊ PHẠM -    (vẻ sốt ruột. Dừng tay trông về cuối phố lẩm bẩm) Không biết chạy
                       chọt có được không? Đi từ tờ mờ sáng đến giờ. Người ta bán hết cả buổi
                       hàng, vẫn chưa thấy về!
                                                            (chị quay lại dọn tiếp, thì anh Phạm vào)
                      CHỊ PHẠM -   (vội đến hỏi chồng) Thế nào, con và xe máy đâu? Trông điệu bộ của
                       bố nó thế này, chắc là lại không giải quyết xong việc với công an rồi?
                      ANH PHẠM  -   Cứ có ba triệu nộp cho họ thì xong tất.
                      CHỊ PHẠM  -   Nó chỉ mắc mỗi cái tội phóng xe máy nhanh, làm cái gì mà phải nộp
                      phạt những ba triệu?
                      ANH PHẠM  -   Không phải mỗi tội phóng xe máy nhanh, mà là phóng xe tốc độ
                       cao! Có khi, người ta còn bắt tù giam ấy chứ?
                      CHỊ PHẠM  -   Ừ thì phóng xe tốc độ cao! Nhưng nó chỉ đi có một mình. Lại vào
                       ban đêm thanh tịnh, vắng người. Đúng là cái thời buổi, vớ được là các ông
                       ấy chém. 
                      ANH PHẠM  -   Con mình mắc tội thì mình phải chịu.
                      CHỊ PHẠM   -   Để cho anh mở mắt ra mà nhìn vào thực tế, trăm bề hỗn loạn. Còn
                       anh thì...
                      ANH PHẠM  -   Mẹ nó lại sắp...
                      CHỊ PHẠM  -  Chứ lại không à? Sống phải có thực tế một tý, để vợ con nó nhờ.
                       Lúc nào cũng mơ mộng. Ta sẽ là nhà thơ vĩ đại. Như người ở trên mây. Vĩ
                       đại đâu chẳng thấy? Vợ con anh đang chịu sống khốn khổ, khốn nạn đây
                       này.
                      ANH PHẠM  -  Ơ... mẹ nó hay nhỉ? Con mình mắc tội, công an họ bắt nộp phạt.
                       Liên quan gì đến chuyện thơ phú của tôi? 
                      CHỊ PHẠM  -   Tôi hỏi bố nó? Nếu nhà không giàu nhưng cũng dư dật một chút
                       tiền bạc, hoặc bố nó có tý địa vị xã hội? thì chuyện đơn giản như thế này,
                       một câu nói với công an, họ sẽ vị nể là xong. Con cũng được họ thả về, xe lại
                       được trả lại.Việc gì đến mức bắt phải nộp phạt?
                      ANH PHẠM  -   Nói thế thì vô cùng...
                      CHỊ PHẠM -   Anh thì... sống hôm nay chẳng thèm nghĩ đến cái thực tế của hôm
                       nay. Cứ thản nhiên… phớt tất. Còn nghĩ đến việc lưu danh sử sách cơ? Thế
                       nên vợ con mới khổ.
                      ANH PHẠM -   (lúng túng) Thì tôi...
                      CHỊ PHẠM -  (than vãn) Lấy đâu ra ba triệu để mang ra công an nộp phạt bây giờ?
                                                                 (anh Vũ vào)
                      VŨ -  Nào, đến hàng chị Phạm để xin bát bún riêu buổi sáng đây?
                      CHỊ PHẠM -   Kìa, anh Vũ! Định ăn bún của nhà em mà sao anh đến muộn thế?
                       Cũng còn vài bát nữa mới hết, nhưng vãn khách... em đang dọn hàng về.
                      VŨ -  Quán của chị Phạm có vẻ bán đắt hàng nhỉ?
                      CHỊ PHẠM -   Nếu không đắt hàng thế thì… một cái quán tận trong hẻm, em nuôi
                       nổi làm sao được cả ba bố con anh ấy? Gia đình bốn miệng ăn. Trông tất cả
                       vào cái quán bún riêu dưới gốc cây này đấy, anh ạ!
                      VŨ -  Chị Phạm giỏi lắm! (với anh Phạm) Dẫu mai sau ông có thành đại nghiệp,
                       hoặc một thiên tài gì... gì đó? thì cũng phải nhờ vào sự vất vả làm ăn, với cái
                       tài bán bún riêu của chị ấy đấy!
                      ANH PHẠM -   Vẫn, vẫn... tôi vẫn biết thế!          
                      CHỊ PHẠM -   (với anh Vũ) Chán lắm anh ạ! Người đâu như người cổ đại.
                       ANH PHẠM -   Mẹ nó lại sắp...
                       VŨ - (với anh Phạm) Thời buổi thị trường. Ông cũng nên sống thực tế một chút thì
                       tốt hơn.
                      CHỊ PHẠM -  May quá, nước dùng pha bún em vẫn chưa đổ đi, rau sống vẫn còn,
                       để em làm cho anh một bát.
                      VŨ -  (ngăn lại) Thôi, chị cho phép để lúc khác. Sáng tôi cũng ăn vài miếng bánh,
                       uống tách cà phê rồi ! (với anh Phạm) Vừa đăng báo cho ông bài thơ! Tôi từ
                       toà soạn tạt về đây, đưa ông tờ báo để ông mừng.
                      ANH PHẠM -   Thế à! Đăng trên báo "Ngày mai" của ông ấy à? Mà, ông cho đăng
                       bài thơ nào thế?
                                              (anhVũ giở trang đăng bài thơ… rồi đưa báo cho anh Phạm)
                      VŨ -   Thì bài thơ mấy hôm nọ ông đưa cho tôi xem ấy! Tôi thấy cũng hay hay. Về
                       toà soạn tôi cho đăng luôn.
                      ANH PHẠM -   À… à... thì ra cái bài thơ "vợ bán ế bún"?
                                               (chị Phạm đang dọn hàng, nghe vậy giật mình ngẩng lên)
                      CHỊ PHẠM -   Tôi bán ế bún mà anh cũng đem làm thơ, rồi lại cho đăng cả báo à?
                      ANH PHẠM -   Ông Vũ ông ấy đăng lên báo, chứ tôi đâu có bảo?
                      VŨ -   Đây, đây... lại có cả tiền nhuận bút nữa đây! Tiện thể tôi đem đến cho ông
                       luôn. Lần này tôi đưa cho chị ấy nhé!
                                                        (Vũ đưa phong bì tiền cho chị Phạm)
                      CHỊ PHẠM -   (vui vẻ) Lại có cả tiền nhuận bút cho em nữa cơ đấy? Cứ thế này
                       thì... phấn khởi quá!
                      ANH PHẠM -   Mẹ nó thì... cứ có tiền là vui.
                      CHỊ PHẠM -   Không có tiền thì anh sống bằng cái gì để làm thơ?
                      VŨ -   Bài thơ hay bởi vì nó rất đời, ông ạ! Mới lại... chỗ thân quen, cảm thông với
                       nỗi khó nhọc của chị Phạm. Đáng lý, một bài thơ ở báo "ngày mai" của tôi
                       tiền nhuận bút chỉ có đôi trăm. Nhưng đây là một bài thơ hết sức xúc động,
                       tôi đã duyệt tăng tiền nhuận bút lên cho ông thành 300.000 đồng đấy!
                      CHỊ PHẠM -   Chỉ mỗi bài thơ mà được những 300.000 đồng. Kể cũng đã anh nhỉ?
                      Lãi bằng cả buổi bán hàng của em.
                      VŨ -  Không thể so sánh thế được? Tiền chất xám mà chị. 
                      CHỊ PHẠM -   (hỏi chồng) Mà anh vừa nói, nhan đề của bài thơ là gì ấy nhỉ?
                      VŨ -   "vợ bán ế bún".                           
                       CHỊ PHẠM -   Phải!... Phải !... " vợ bán ế bún ". (với chồng) Thế thì , bố nó cứ
                                 ngày ngày lấy ngay cái hàng bún của tôi mà làm thơ. Đem đăng báo mà lấy
                      tiền nhuận bút. Này, có khi lãi hơn cả thơ tình đấy? Chẳng hạn, mai bố nó
                       viết bài "vợ bán đắt bún". Ngày kia bố nó lại viết "vợ bán không đắt cũng
                                không ế ". Ngày kìa bố nó lại...
                        ANH PHẠM -   Thôi… thôi… thôi... mẹ nó định đem thơ của tôi ra làm trò đấy à?
                        CHỊ PHẠM -   Trò là trò thế nào? (với Vũ) Em nói thế cũng có lý chứ, anh Vũ nhỉ?
                        VŨ -   Ờ ờ ờ....
                        CHỊ PHẠM -   Anh Vũ đọc thử cho em nghe bài thơ "vợ bán ế bún", em nghe xem
                      thơ của chồng em viết về em như thế nào?  (lẩm nhẩm đọc) "Vợ bán ế bún”, cái tên đề nghe cũng thấy hay.
                      VŨ -   Được. Để tôi đọc.
                      ANH PHẠM -   (ngăn lại) Thôi, ông đừng đọc bài thơ ấy ở đây. (với chị Phạm) Thế,
                       mẹ nó quên ngay cái sự cố xe máy và con đang bị giữ trên công an rồi à? 
                       CHỊ PHẠM -   Quên làm sao được. Lúc nẫy nhìn thấy anh Vũ đến là tôi nảy ngay
                       ra ý nghĩ, nhưng chưa kịp nói. (nói riêng với chồng ) Bố nó... cứ đem ngay
                       cái việc đó mà nhờ anh Vũ. Anh ấy lên đồn cảnh sát nói giúp một câu, có khi
                                là xong đấy?
                      ANH PHẠM -   Xong là xong thế nào? Anh Vũ thì cũng làm văn học như tôi. Đằng
                       kia là chính quyền, làm sao anh ấy giải quyết được?
                       CHỊ PHẠM -  Anh Vũ sao lại giống anh được? Bố nó chỉ là một anh nhà thơ
                       chân cò, chân vạc... Đằng này, anh ấy là ông tổng biên tập báo. Nghe nói, lại
                       còn có chân trong Ban chấp hành của Hội nhà văn Việt Nam nữa. Có vai, có
                       vế. Địa vị xã hội hẳn hoi. Mà... công an họ nể các nhà báo lắm!
                       ANH PHẠM -   (lưỡng lự) Nhưng tôi vẫn thấy...
                        VŨ -   Hình như anh chị đang gặp rắc rối chuyện gì? Liệu tôi có thể giúp đỡ được
                       không nào?
                       CHỊ PHẠM -  (với chồng) Bố nó cứ nói thẳng với anh ấy đi?
                       ANH PHẠM -  Ừ thì nói. Thằng con lớn của tôi đêm qua chẳng hiểu buồn chán
                       cái gì, nửa đêm mà nó còn lôi xe máy ra ngoài phố phóng bạt tử. Thế là bị
                       công an bắt. Họ quy nó vào tội phóng xe tốc độ cao!
                        CHỊ PHẠM -  Sáng sớm hôm nay công an họ gọi điện thoại đến nhà, gia đình em
                      mới biết.
                        ANH PHẠM -  Họ bắt quá đi chứ! Hành động của nó có khác gì một thằng điên?
                        VŨ -  À, thanh niên bây giờ...
                         CHỊ PHẠM -   Lúc nẫy nhà em cũng đã lên đồn để xin cho cháu và xin xe máy về.
                       Nhưng công an họ bảo: Cứ mang ba triệu lên nộp phạt rồi lấy xe máy, đưa
                       con về mà giáo dục.
                        VŨ -  Thế thì phiền phức quá nhỉ?
                         ANH PHẠM -  Ông bảo, hoàn cảnh như gia đình nhà tôi? Mẹ nó buôn bán vỉa hè.
                       May ra vặt mũi cũng chỉ vừa đủ đút miệng, thì lấy đâu ra ngay ba triệu?
                       Con cái bây giờ toàn làm khổ bố mẹ.
                        CHỊ PHẠM -  Anh thì chỉ biết đứng đấy mà kêu!... Sao không mang cái tiếng là
                                ông nhà thơ của anh, lên đồn cảnh sát mà làm việc với họ? Toàn sống hão.
                            ANH PHẠM - Thì, tại nó chứ tại tôi à?
                           CHỊ PHẠM -  Nhưng anh là bố nó. Anh phải có trách nhiệm giải quyết.
                           VŨ -  Anh chị đừng cãi vã nhau nữa. Ta sẽ tìm cách xoay xở?
                           ANH PHẠM -   Hay là... Ông lên đồn nói giúp một câu?
                           VŨ -  (xua đi) Không xong. Không xong. Tôi va chạm thấy nhiều cái tình cảnh
                       bây giờ, tôi biết. Chỉ có mang tiền đi mà nói!... Nước bọt, không ăn thua.
                           CHỊ PHẠM -  Dù sao anh cũng có vai vế, lại quan hệ nhiều với những người có
                      quyền chức.
                           VŨ -  Nén bạc mới có thể đâm toạc được tờ giấy mà chị.
                           CHỊ PHẠM – (đay nghiến chồng)  Anh đã mở mắt ra mà nhìn vào cái thực tế
                       chưa?
                           ANH PHẠM -  Mẹ nó lại sắp sửa...
                           VŨ -  Cũng chỉ còn cách xoay lấy ba triệu mà nộp phạt cho xong đi! (giở ví) Ở
                       đây tôi có vét hết cũng chưa đủ một triệu.

                       
                      #11
                        Nhân văn 24.10.2021 13:08:58 (permalink)
                         
                         
                             CHỊ PHẠM -  Bác bảo em buôn bán cò con... Ngay đến ba trăm còn khó. Chạy
                        đâu ra hơn hai triệu nữa?
                             VŨ -  Tôi chưa nói hết. (với anh Phạm) Hay là, tôi cùng anh đến mấy tay nhà
                         thơ, nhà báo quen biết. Vay mỗi người một ít để lo cho xong chuyện đi vậy?
                             ANH PHẠM -   Tôi chả vay tiền ai bao giờ. Chẳng hiểu có được không? Hay là
                        lại...
                             VŨ -  Mà cũng không được thật. Vay cho ai còn dễ... chứ, vay cho ông Phạm
                         thì… chắc chẳng tay nhà thơ, nhà báo nào chịu bỏ tiền ra cho ông vay đâu?
                             ANH PHẠM – Sao ông lại nói thế? Ra tôi là loại người đểu cáng lắm hay sao?
                         Đến nỗi họ lại khinh ghét tôi như vậy?
                             VŨ -  Không phải ông đểu cáng. Ông còn là người tử tế, đứng đắn nữa là khác.
                             ANH PHẠM -  Thế thì tại sao?...
                             VŨ -  Chỗ anh em tôi cứ nói thật. Từ khi ông tung ra cái tập bình thơ, rồi tuyên
                         bố: Ta là nhà thơ vĩ đại nhất Việt Nam!... Bây giờ, trong làng văn thơ báo
                         chí, người ta ghét ông. Có hỏi vay cho ông? chắc là họ cũng từ chối.
                             ANH PHẠM -  Tôi tuy tuyên bố là nhà thơ vĩ đại nhất Việt Nam. Nhưng đâu có
                         nói xấu bọn nhà thơ các ông? Cũng không tranh giành địa vị với ai? Cả ông
                         nữa, ông cũng cứ tuyên bố đi! Ai cấm?
                             CHỊ PHẠM -   (với chồng) Ối giời ơi!... Anh là anh gàn dở. Kiếm miếng ăn nuôi
                                  con còn chẳng đủ. Anh lại còn tuyên bố mình vĩ đại nhất! Để cho họ thêm
                         ghét ra. Có khốn khổ tôi không?
                             ANH PHẠM -  Việc thơ phú mặc tôi, không việc gì đến mẹ nó.
                             CHỊ PHẠM -  Đấy! Ông lấy thơ mà nuôi hai đứa con của ông? rồi chạy lấy mấy
                        triệu, mang lên công an mà đón nó về.      
                             ANH PHẠM -  Thế, nó là con tôi chứ không phải con bà?
                             CHỊ PHẠM -  Thì mỗi người nuôi một đứa.
                             ANH PHẠM -  Tôi quen làm thơ, chứ có biết đi buôn đâu nào?
                             CHỊ PHẠM -  Nhưng cái việc mà ông tuyên bố " là nhà thơ vĩ đại nhất " ấy?... là
                                  hâm tột độ, hâm củ tỷ nhà ông ra rồi. Vợ con khốn khổ theo ông.
                             ANH PHẠM -  Vâng, tôi hâm, tôi hâm củ tỷ. (nói lửng lơ) Ăn được cái hâm
                                  của tay này còn khó.
                            CHỊ PHẠM -  Thì ông mở mắt ra mà nhìn. Nó rành rành ra đấy! Bây giờ có
                         muốn vay mỗi người vài trăm, người nào họ cũng ghét. Có ai chịu cho ông
                         vay đâu? 
                            VŨ -  (chợt reo lên) Thôi, anh chị đừng cãi nhau nữa. Tôi nghĩ ra cách rồi.
                            CHỊ PHẠM -  (vội vã) Thì em cũng chỉ trông vào bác mà lỵ. Thế, bác nghĩ ra
                                  cách gì giúp vợ chồng em?
                           VŨ -  (với anh Phạm) Ông đưa tờ báo cho tôi! May quá, vừa đăng cho ông bài thơ
                         đúng lúc cần có việc. Tôi sẽ đưa ông lên gặp tay quận phó… (với chị Phạm)
                         Tay quận phó công an này tôi quen biết. Nếu được anh ta giúp, chỉ cần anh
                         ta nói một câu xuống đồn, thì… vụ này giải quyết dễ như bỡn.
                             CHỊ PHẠM -  Đấy! Em đã bảo mà, có quyền hạn như bác Vũ...
                             ANH PHẠM -  Nghĩa là, ông lấy tờ báo này để làm công tác ngoại giao?
                             VŨ -  Vì tờ báo này có đăng bài thơ của ông!
                             ANH PHẠM -  Ông nói về bài thơ "Vợ bán ế bún " của tôi?
                            VŨ -  Bài thơ ra đời thật là hợp thời, đúng cảnh. Tôi quan hệ nhiều ngoài xã hội,
                         tôi biết. Đọc bài thơ này của ông, tất người ta sẽ mủi lòng. Khi ấy chỉ cần kể
                         lể thêm đôi điều, họ sẽ cảm thông ngay.
                             ANH PHẠM -  Tức là người ta sẽ rủ lòng thương hại?... mà tha con và trả lại xe
                         máy cho vợ chồng tôi?
                           VŨ -  Cảnh mình khó khăn phải chịu nhẫn một tý ông ạ! Đừng mặc cảm nhiều
                         quá.
                             CHỊ PHẠM -  Bài thơ nhà em viết về cái việc em bán ế bún, hoá ra lại được
                                  nhiều cái lợi... bác Vũ nhỉ? Nhưng liệu anh quận phó ấy có cảm động thật mà
                         giúp? Em chỉ sợ…
                            VŨ -  Chị Phạm chưa biết đấy! Bài thơ này anh Phạm viết hay lắm. Vừa thực tế
                         lại rất xúc động. Tuy chưa được gọi là một kiệt tác thi ca, nhưng cũng không
                         kém phần bất hủ.
                             ANH PHẠM -  (với khán giả) Kiệt tác với chả bất hủ… cái con khỉ?
                             CHỊ PHẠM -  Đấy, tôi đã bảo với bố nó rồi! Cứ viết ngay vào cái việc bán bún
                         của tôi, có phải hơn không nào? Vừa có tiền, lại được mọi người quý. Lại
                         chả nhanh nổi tiếng, vĩ đại hơn cả cái thứ thơ tình... mà bố nó hay viết ấy
                         chứ?
                            ANH PHẠM -   Vâng. Khi ấy thì thơ tôi làm… toàn mùi bún riêu và mắm tôm
                        của bà mà thôi.
                          VŨ -  Bây giờ tôi với ông đi ngay để gặp tay quận phó. Xe máy tôi gửi ngoài kia, tôi
                         sẽ đèo ông đi.
                          ANH PHẠM  -  Thì tôi cũng đành theo ông.
                         VŨ-   Chị Phạm cứ yên tâm. Anh em chúng tôi đi một loáng là về ngay.
                                                                           ( Vũ và anh Phạm ra khuất )
                         CHỊ PHẠM  -  (nói một mình)  Bố nó là chúa gàn. Viết thơ về vợ bán bún… lại sợ
                        thơ không bất hủ?
                                                        (chị Phạm vui vẻ dọn hàng tiếp. Đức vào)
                        ĐỨC -  Chào chị Phạm! Tôi vừa gặp hai ông ở đầu phố. Các ông ấy đã kể cho tôi
                         nghe mọi chuyện xẩy ra rồi!
                         CHỊ PHẠM  -   Chào chú Đức! Đấy, chú xem: Cuộc sống kiếm miếng cơm đã vất vả
                         mà chả lúc nào hết chuyện? Mệt mỏi lắm chú ạ!
                        ĐỨC -  Chị đúng là người vợ kiểu vợ ông Tú Xương, Nguyễn Khuyến.
                                               ( Đức cảm hứng ngâm thơ):
                                                             Quanh năm buôn bán ở mom sông
                                                              Nuôi đủ năm con với một chồng…
                        CHỊ PHẠM  -    Đấy là ngày xưa dễ đẻ, dễ nuôi. Bây giờ đẻ thì vẫn dễ đẻ, nhưng
                        lại cực kỳ khó nuôi chú ạ! Bà Tú Xương thì nuôi cả năm con với một ông chồng, dễ như không. Chứ tôi, chỉ nuôi có một ông chồng nhà thơ với hai đứa con, là đã  toé phở ra rồi! Nếu năm đứa, có mà đưa nhau… xuống lỗ.
                        ĐỨC -   Nhưng anh Phạm cũng là người tốt tính đấy chứ chị? Tuy không kiếm ra
                         tiền, nhưng anh ấy cũng không phải là người không quan tâm tới vợ con
                         đâu?
                        CHỊ PHẠM  -  Thì tôi có nói là anh ấy không tốt đâu. Mọi người vẫn bảo tôi, thời
                         buổi bây giờ lấy được ông chồng không cờ bạc, rượu chè, không trai gái, đĩ
                         bợm... cũng đã là cái phúc rồi! Nghĩ thế, tôi cũng đỡ tủi thân.
                        ĐỨC -    Chị nói đúng. Bao nhiêu cảnh gia đình tan nát chỉ vì những ông chồng
                        rượu chè, cờ bạc.
                        CHỊ PHẠM  -   Trông lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì...
                        ĐỨC -   Nghĩ được vậy, chị sẽ thấy lòng thanh thản hơn. Ô kìa ! Hai ông ấy đã về
                         rồi.
                                                                  (anh Phạm và Vũ vào)
                        CHỊ PHẠM  -  (hỏi dồn chồng) Thế, anh quận phó ấy… có chịu giúp cho nhà ta
                        không?
                        ANH PHẠM  -   May ra thì...
                        VŨ -    Nếu trước đây mà ông cứ nghe lời tôi, có phải bây giờ mọi việc sẽ đỡ phiền
                         toái hơn không?
                        CHỊ PHẠM  -    Nghĩa là… việc vẫn không xong?
                        VŨ -  (với Đức)  Cũng chỉ tại cái tập thơ mà ông ấy tự phát hành… rồi tuyên bố
                                  mình là nhà thơ vĩ đại nhất ấy mà? Đức còn nhớ chứ?
                        ĐỨC -    Tôi nhớ. Nhưng mà làm sao?
                        VŨ -    Chỗ nào ông ấy cũng biếu tặng! Đến tay quận phó, biết người vi phạm luật lệ
                         là con anh Phạm? Hắn cũng ghét. Tôi vừa trình bầy hoàn cảnh, anh ta đã
                        gạt phăng đi và chối đây đẩy.
                        CHỊ PHẠM  -   Lại vì cái lời tuyên bố “mình vĩ đại… " khỉ gió ấy của anh?  Bây giờ
                        gặp cảnh... mang vạ vào thân. Anh đã thấy thấm thía chưa?
                        ANH PHẠM  -  Thì mẹ nó cứ để cho anh Vũ nói rõ đầu đuôi câu chuyện đã nào?
                        CHỊ PHẠM  -  Còn nói cái gì nữa? Lấy đâu ra ba triệu để nộp phạt bây giờ, hở ông
                        Phạm ơi !
                                                (chị Phạm túm lấy chồng mà lay)
                        ĐỨC -   Chị Phạm cứ bình tĩnh. Có gì ta sẽ tìm cách gỡ?
                        CHỊ PHẠM  -  Gỡ gì? Người đâu mà sống trong thời buổi bây giờ, thánh thần
                                  chẳng ra thánh thần, quỷ không là quỷ. Cứ hâm hâm dở dở...
                        ANH PHẠM  -    Có hâm thế mới đấu nổi cái đương đại tùm lum, ù xoẹ này đấy?
                        CHỊ PHẠM  -    Đấy, lại còn nói như thế nữa chứ?
                         VŨ -  Chị Phạm cứ để tôi nói tiếp đã. Nhưng may quá... nhờ có bài thơ "vợ bán ế
                                  bún" mà lại gỡ được chuyện.
                        CHỊ PHẠM  -    Anh Vũ nói thế nghĩa là...
                        VŨ -  (với anh Phạm) Ông thấy tôi bầy cho ông một chưởng… đã độc chưa? Những
                                  nước cờ đời này, là tôi sành điệu lắm!
                        ANH PHẠM  -    Phải! Ông sành điệu, ông thạo đời.
                        CHỊ PHẠM  -   (ngơ ngác)  Ơ...
                        VŨ -  (cười với chị Phạm)  Chả là thế này. Khi tay quận phó kiên quyết từ chối
                         không chịu giúp. Thấy tình thế cam go, tôi liền tế nhị biếu ngay anh ta tờ
                         báo...
                        CHỊ PHẠM  -  Tờ báo mà anh đã đăng bài thơ "vợ bán ế bún" của nhà em á?
                        VŨ -  Chính thế! Rồi lại khéo léo giở trang báo ra… lật đến chỗ có bài thơ. Tôi vừa
                                  chỉ cho tay quận phó thấy, vừa thong thả đọc cho anh ta nghe...
                        ĐỨC -  (giọng hơi hài hước) Thế là anh quận phó liền… tâm phục, khẩu phục, tỏ
                         thiện chí yêu mến nhà thơ Anh Phạm của chúng ta ngay?
                        VŨ -   Đức nói rất đúng. Nghe xong bài thơ, tay quận phó vỗ đùi đánh đét một cái…
                                  gật đầu khen mãi. Nào là... bài thơ viết mùi mẫm, đáng yêu, đáng trân trọng
                         lắm!
                        CHỊ PHẠM  -  Thế rồi, anh quận phó đã đồng ý tha cho con của em… về rồi chứ ạ?
                        ANH PHẠM  -  Và sẽ cho mang cả xe máy về nữa.  Anh ta nói, cứ về nhà ngồi chờ
                                  điện thoại. Anh ta báo xuống đồn công an, can thiệp giúp.
                        CHỊ PHẠM -   Nghĩa là… vẫn phải chờ?
                        VŨ -   Tôi biết, cấp trên mà đã chỉ đạo… thì cấp dưới sẽ nghe theo.
                        CHỊ PHẠM  -   Nếu như thế thì tốt quá! Tốt rồi! Em đã bảo mà... có anh Vũ đã
                                  ra tay giúp thì... (với chồng)  Thế, bố nó có cho anh quận phó số điện thoại
                                  của nhà ta không? À quên, số điện thoại mà ta nhờ kia kìa!...
                                                    (chị Phạm vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ cửa sổ của căn nhà cạnh
                                                     đấy. Có đặt một chiếc điện thoại trên bàn)
                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2021 13:16:48 bởi Nhân văn >
                        #12
                          Nhân văn 24.10.2021 13:19:03 (permalink)
                           
                          ANH PHẠM  -    Cho rồi. Tất nhiên là tôi phải cho số điện thoại nhà bác hàng
                                    phố mà mình vẫn nhờ.
                          ĐỨC -   (nói thủng thẳng)  Bài thơ "vợ bán ế bún" vớ vẩn của anh Phạm, không
                          khéo lại trở thành nổi tiếng?
                          CHỊ PHẠM  -   Sao chú Đức lại nói là “vớ vẩn”? Thơ anh ấy mà đã viết về "bún"...
                                    của tôi, thì tất là phải hay rồi!
                          ĐỨC -    Tôi đùa ông anh một tý ấy mà... (với anh Phạm) Lại có một tờ báo khác
                          cũng đăng thơ của bác đây!
                                                            ( Đức rút lấy ra một tờ báo đưa cho anh Phạm )
                          -   Báo văn học của Hội nhà văn in đàng hoàng đấy!
                          ANH PHẠM  -    Báo Hội nhà văn mà các ông ấy cũng chịu in thơ của tôi à? Bài
                          thơ nào thế?
                          ĐỨC -   Thì vẫn là bài thơ "vợ bán ế bún" đó!
                          CHỊ PHẠM  -   Khi tôi bán bị ế bún, nhưng sang thơ của bố nó... đăng báo, hoá ra
                           lại đắt hàng. Hay thật đấy bác Vũ, chú Đức nhỉ?
                          ANH PHẠM  -    Chỉ có mỗi bài thơ "vợ bán ế bún" tôi viết lăng quăng, đưa cho hai
                                    ông đọc cho vui. Thế mà, liền một lúc lại in liền hai báo?
                          CHỊ PHẠM  -  Các báo khác mà biết!... Có khi bẩy, tám, mười báo họ in liền một
                           lúc ấy chứ?
                          ĐỨC -    Thì, bác đưa cho xem bài thơ. Tôi đọc thấy cũng hay. Mới mang thử đến
                           báo Văn học. Ai dè, các ông ấy liền chộp ngay lấy, khen lấy… khen để… Thế
                                    này mới là thơ chứ! Rồi cho đăng báo liền.         
                          VŨ -   Bài thơ hay thì ai cũng thích. (với Đức) Có phải thế không nhà bình luận văn
                                    học?
                          ANH PHẠM  -  Không thể nào hiểu nổi? không thể nào hiểu nổi?
                          CHỊ PHẠM  -   Có gì mà không hiểu nổi? Bố nó cứ làm thơ, nhưng thơ cũng phải có
                                    thực tế một chút. Đừng có thơ tình, thơ tọt... làm gì nữa. Là sẽ vĩ đại ngay ấy
                                    mà!
                                                                        (chợt nhớ ra hỏi Đức)
                                       -   Thế... cái báo văn học ấy họ có cho tiền nhuận bút không, hả chú Đức? 
                          ĐỨC -   Có chứ! Báo nào mà chả có nhuận bút. Nhưng đây là tờ báo tôi lấy trước.
                                       ( với anh Phạm ) Còn nhuận bút, một tuần nữa bác đến toà soạn mà lấy.
                          CHỊ PHẠM  -    Tiền nhuận bút ở báo "ngày mai" của bác Vũ, bác ấy trả những
                                     300.000 đồng cơ đấy!
                          ĐỨC -   Báo văn thì không được cao như thế. Mỗi bài thơ chỉ được 100.000 đồng
                                    thôi.
                          CHỊ PHẠM  -  (chép miệng)  Kể ra, trả thế có phần hơi rẻ mọn. Nhưng thôi, cũng
                           tốt chán. Còn hơn là chẳng có đồng nào.
                          ANH PHẠM -    Mẹ nó chỉ được cái việc...
                          CHỊ PHẠM -   Ông nhớ… từ nay tiền nhuận bút in thơ phải liên tục mang về đưa
                          Tôi đấy! Không rồi lại ỉm đi, vợ con chẳng biết đấy là đâu?
                          ANH PHẠM -  Có đăng được khối thơ đấy... mà đòi liên tục.   
                          CHỊ PHẠM -    Tôi vẫn chưa biết bài thơ bố nó đã viết về bún bánh của tôi nó hay
                           thế nào, mà lại được nhiều báo đăng như thế? Bố nó đọc thử cho tôi nghe
                                    xem nào?
                          ANH PHẠM -  (xua tay) Thôi! Để lúc khác. Từ sáng đến giờ chưa có cái gì vào
                                    bụng. Tôi đang đói cồn cào lên đây này. Mẹ nó xem còn bún không? Làm cho
                          anh em chúng tôi mỗi người một bát bún riêu nóng, ăn cho ấm cái bụng đã.
                          CHỊ PHẠM -  Còn bún. Vẫn còn bún. Để em hâm nóng nước dùng, làm cho mỗi
                                    anh một bát. Chả mấy khi các anh đến hàng em?
                          VŨ -   Cũng nhân thể còn phải chờ tay quận phó công an điện thoại xuống. Chị
                          Phạm có lòng thì chúng tôi xin thưởng thức. Nghe nói, hàng của chị nổi tiếng lắm?
                          CHỊ PHẠM -  Cũng nhất nhì mấy phố này đấy anh ạ! Em làm xong ngay rồi đây.
                           Còn hai chai bia Hà Nội, các anh uống một chút cho vui.
                                                   (Chị Phạm dọn bún lên bàn, sau đó chị đi về chỗ xe đẩy, nói tiếp):
                                     -   Các anh cứ ngồi ăn uống. Em tranh thủ đẩy cái xe đồ này vào nhà.
                                                                             (chị quay sang nói với chồng):
                                     -   Có điện thoại của anh quận phó, bố nó nhớ bảo tôi nhé!
                          ANH PHẠM  -  Mẹ nó cứ đẩy xe hàng về nhà đi, có điện thoại tôi sẽ báo.
                                                          (chị Phạm đẩy xe vào lối trong. Ba người ngồi rót bia, ăn
                                                             uống, nói chuyện vui vẻ)
                          ĐỨC -   Uống đi hai bác! Ngồi ăn bún, uống bia... lại nhớ tới cái bài thơ " Uống
                                    rượu với Tản Đà" của Huyền Trân...  (ngâm):
                                                      Cụ hâm rượu nữa đi thôi
                                                       ... Rót đau lòng ấy vào đau lòng này,
                                                       ... Tôi say? Thưa cụ chưa say,
                                                       ... Cái say nhân thế thì say nỗi gì?
                                                       ... Rót đi, rót rót đi thôi
                                                       ... Lời say sưa mới là câu chân tình.
                          VŨ -   Ông lại biến tấu cả thơ của thi sỹ Huyền Trân rồi? Cái câu thứ ba mà ông
                           trích để ngâm ấy phải là:
                                                             Tôi say? thưa, trẻ chưa đầy...
                                           Chứ không phải là:
                                                            Tôi say? thưa cụ chưa say...
                          ĐỨC -    Thì... tôi biến tấu đi một tý, cho nó hợp cảnh với chúng ta mà lỵ.
                          ANH PHẠM -    Nghe những lời tâm huyết, tri kỷ của các bậc xưa - lại nghĩ đến
                           cảnh thơ phú viết lung tung, bát nháo của những nhà thơ bây giờ…mà thấy
                           buồn.
                          VŨ -    Các ông, toàn là những gái goá đi lo chuyện triều đình? Thôi, ăn bún đi kẻo
                                    nguội hết, mất cả ngon.
                          ĐỨC -  Không biết ăn bún riêu, mắm tôm… mà uống với bia Hà Nội thế này, có
                                    đúng vị không nhỉ?
                          VŨ -  Bây giờ cái gì mà chả pha trộn lung tung tứ mẹt. Ai mà biết được, đúng vị hay
                                    là không đúng vị?
                          ANH PHẠM -   Cái món rau sống này, bà xã nhà tôi phải chọn người mua cẩn thận
                                    lắm! Tránh cái nơi không đảm bảo vệ sinh. Các ông cứ yên tâm mà ăn.
                          ĐỨC -   Cụng cốc lần nữa đi, các bác!  Cảm xúc thế này, bác Phạm ứng khẩu cho ra
                           một bài thơ  thật mùi, để anh em chúng tôi thưởng thức?
                          ANH PHẠM -    Phải ăn đã, mình đang đói.  Nào cụng!
                                                          ( Họ cụng cốc. Vừa lúc đó, có tiếng rao của một cô gái bán
                                                                                     báo ngoài phố vọng đến)
                                                     TIẾNG RAO:
                                        “Báo ơ!... Báo ơ!... Báo Văn số đúp. số báo đặc biệt đây! Một vụ xì-căng-đan
                            tai tiếng... đang xẩy ra trong hội văn chương đây!”
                          CÔ BÁN BÁO -  (tiến ra rao) Lời lên án của nhà thơ Trần Mạnh... xung quanh vụ
                           chửi bới của nhà văn Nguyễn Thiệp đối với các nhà văn, nhà thơ đây!
                          VŨ -  Vụ này đang ầm ĩ. Để tôi mua tờ báo.
                          ĐỨC -    Sáng nay tôi có tạt đến toà báo, cũng đã được xem rồi.
                          CÔ BÁN BÁO -    Chào mấy chú! Báo Văn số này hay lắm, các chú mua đi?
                          VŨ -    Ờ, lấy cho một tờ.
                                                     ( cô gái vừa đưa báo vừa chăm chú nhìn Vũ)
                          CÔ BÁN BÁO -  (với Vũ)   Em trông chú quen quá! Đúng rồi, em nhận ra rồi. Chú
                                    là nhà thơ…em vẫn thường nhìn thấy trên ti vi.
                          ĐỨC -  (với khán giả) Cô ta gọi là chú nhưng lại xưng… “em”?
                          CÔ BÁN BÁO -   Thì em nghe người ta bảo: các nhà thơ không có tuổi. Dẫu có
                                    già...vẫn chỉ thích được con gái  gọi là "anh" xưng "em" mà lị! (với Đức) Cả
                          anh nữa, em thấy cũng quen quen… Phải rồi, anh  cũng thường hay lên ti vi. Chỉ có anh này? (chỉ anh Phạm) em thấy hơi là lạ...
                          ANH PHẠM -  Thì tôi có lên ti vi bao giờ đâu.
                          ĐỨC -  Anh ấy cũng là nhà thơ đấy!
                          CÔ BÁN BÁO -   Ôi, Hôm nay em được gặp toàn những nhà thơ. Em thấy vinh dự
                          quá! Báo hôm nay hay lắm, cứ mỗi khi nhà thơ, nhà văn các anh cãi chửi  nhau… là báo bán chạy ầm ầm. Văn thơ các anh càng phê nhau nhiều… bọn bán báo chúng em càng kiếm. Hai anh có mua không ạ?
                          ANH PHẠM -   À, chúng tôi có rồi.
                          CÔ BÁN BÁO -  Thôi, em chào mấy anh. Em đi bán báo đây!
                                                                    (rao tiếp)
                                          Báo ơ! Báo ơ!... Báo văn số đặc biệt... một vụ xì-căng-đan tai tiếng đang
                           xẩy ra trong hội văn chương đây!
                                                                   (cô bán báo đi khuất)
                          ĐỨC -    Nào, xin các bác tiếp tục. Uống đã!... Ăn đã!...
                                                                  (họ lại tiếp tục cụng cốc vui vẻ )
                           ANH PHẠM -    Kể ra, cái ông nhà văn Nguyễn Thiệp dùng những từ “vô học”,
                                    “gian manh” để phê các nhà văn, nhà thơ chúng ta… thì cũng có phần quá
                                       đáng.
                          VŨ -    Để tôi đọc cho các ông nghe một đoạn báo của nhà thơ Trần Mạnh đã viết.
                                                 (đọc to): " Sở dĩ nhà văn Nguyễn Thiệp chửi bới như thế, đều có dụng
                           tâm, xuất phát động cơ là chửi có thưởng...
                                                                                        (dõng dạc)
                          … Ít nhất trong vòng 15 năm qua, hội chứng chửi của anh - tức là nói về
                                      nhà văn Nguyễn Thiệp đấy - Là có hệ thống, có cân nhắc tính toán hẳn hoi.
                          Cứ mỗi lần Nguyễn Thiệp chửi xong, cũng nhận được vài ba  lời mời đi du
                                    lịch nước ngoài, không phải mất tiền. Chắc là lần này, anh ta lại hơi bị bận vì
                          sắp phải sang Âu-Mỹ "?
                          ĐỨC -    Đó cũng chỉ là một sự trục lợi.
                          ANH PHẠM -    Cả nhà thơ Trần Mạnh, chắc gì đã không phải là không trục lợi?
                           Nhà văn Nguyễn Hoàng chẳng đã từng lên tiếng về cuộc chạy chọt để đi Mỹ
                           của Trần Mạnh năm 2002 là gì?
                          ĐỨC -    Nhưng ai đời… cái ông nhà văn Nguyễn Thiệp ấy lại bảo: bây giờ các nhà
                           văn, nhà thơ là vô học, gian manh? Cũng có phần hơi bậy, nên Trần Mạnh
                                     mới viết bài đả lại. 
                           
                          #13
                            Nhân văn 24.10.2021 13:22:48 (permalink)
                             
                            ANH PHẠM -  Nguyễn Thiệp nói thế... cũng không phải là không có cái lý đâu? Nhà
                             văn , nhà thơ của chúng ta bây giờ cũng nhộm nhoạm, tạp-pí-lù thật! 
                            VŨ -  (cười) Bác Phạm nói như thế nghĩa là, tuy không phải là tất cả… nhưng phần
                            lớn các nhà thơ, nhà văn bây giờ cũng  hầm bà làng... vớ vẩn?
                            ĐỨC -    Suy cho cùng, nhiều đọc giả họ đã phê phán Hội văn chương của chúng ta
                             cũng là đáng. Thôi, tiếp tụcuống bia đi hai bác!
                            VŨ -  (giơ cái cốc không) Nhưng hết bia rồi… còn đâu mà uống?
                            ĐỨC -   Em sẻ cho bác một nửa này.
                                                               (san bia cho Vũ)
                            ANH PHẠM -    Hai ông uống nốt cả chỗ bia của tôi đi, tôi đủ rồi.
                                                    ( Anh Phạm trút bia đều cho hai người, rồi đứng lên thẩn tha
                                                                     như người lãng du, quên sự đời)
                            VŨ -    (với Đức) Nào, uống đi! Nhà phê bình văn học trẻ tuổi. Trăm phần trăm đấy
                                      nhé!
                            ĐỨC -    Đây là loại ra sống tinh khiết nhất. Bác Vũ đừng sợ. Ăn nốt đi bác, kẻo phí.
                            ANH PHẠM -    (ngâm thơ):
                                                                          Thiên hạ đảo điên chỉ chữ "tiền"...
                                                                          Anh đi làm thánh mãi cao thiên.
                                                                  (chị Phạm từ trong lò dò đi ra)
                            CHỊ PHẠM -    (bĩu môi)  Làm...thánh... mãi cao thiên? Có mà đi Tây thiên thì có!
                             Không có cái hàng bún của tôi, thì anh có muốn làm quỷ cũng khó, chứ
                             đừng nói là thánh?
                            ANH PHẠM -    Ăn uống no say. Tôi mới ngâm nga thơ phú một tý!... Chưa chi mẹ
                            nó đã...
                            CHỊ PHẠM -  Thế, đã có điện thoại của anh quận phó gọi xuống chưa? Anh phải
                             quan tâm tới cái việc đang xẩy ra với con cái chứ?
                            ANH PHẠM -    Thì vẫn. Tôi với hai anh ở đây vẫn đang chờ?
                            VŨ -  Cám ơn chị Phạm đã cho anh em chúng tôi một bữa bún riêu và bia. Ăn uống
                                      thật là đã.
                                               (đúng lúc có tiếng chuông điện thoại từ nhà bên, qua cửa sổ vọng ra )
                            ANH PHẠM -  Điện thoại của mình đấy! Mẹ nó thiêng thật, vừa nhắc đến là có điện
                             thoại liền.
                            TIẾNG NGƯỜI -   (gọi từ trong nhà) Có điện thoại của anh Phạm này!
                            ANH PHẠM -   (đi tới cầm điện thoại) Vâng, cảm ơn bác.      
                            TIẾNG NGƯỜI -  Khi nào anh chị về, nhớ khép hộ lại cái cánh cửa sổ nhé!
                            ANH PHẠM -  Bác cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đóng cửa sổ lại cẩn thận.
                                                                ( nói chuyện qua điện thoại):
                            -        Vâng ạ!... Đồng chí quận phó nói về bài thơ "vợ bán ế bún" của tôi ấy ạ?
                             Vâng, cảm ơn đồng chí đã quá khen. Bài thơ chưa được hay đến thế đâu ạ.
                            VŨ -  Tôi đã bảo ngay mà. Bài thơ đã hay thì ai cũng phải khen! Tay quận phó này
                            mà đã khen thế, thì việc chạy chọt ăn thua rồi.
                                                                           (với chị Phạm):
                            -   Chuyến này anh chị Phạm phải thưởng cho tôi đấy!
                            CHỊ PHẠM -  Chúng em sẽ không để cho bác Vũ  thiệt.
                            VŨ -   Nói thế thôi. Giúp anh chị giải quyết xong vụ nan giải này, tôi cũng thấy nhẹ
                             cả người.
                            ANH PHẠM -   (tiếp tục nói chuyện qua điện thoại) Thế cơ ạ!... Cả anh em công an
                                      ở trên đồn cũng hết lời ca ngợi bài thơ của tôi cơ à? Đồng chí làm tôi xúc
                             động quá!
                            VŨ -  Nếu thơ tôi mà được người ta khen như thế thì… tôi cũng phải xúc động mà
                                      chết ngất đi ấy chứ!
                            ĐỨC -  Chuyện này phải viết vào biên niên sử mất thôi.
                            ANH PHẠM -  (tiếp tục điện thoại) Thưa đồng chí quận phó! Thế còn việc?... đã
                             xong rồi ạ! Cám ơn đồng chí quá!... Vâng, gia đình tôi sẽ lên ngay ạ.  Chúc
                             đồng chí ngày càng mạnh khoẻ và tiến tới!
                                                                  (anh Phạm bỏ máy điện thoại)
                            CHỊ PHẠM -  Nghe bố nó nói chuyện trong điện thoại thì...
                            ANH PHẠM -    Xong rồi!... Xong rồi!... Không phải mất tiền mà chỉ nhờ có mỗi bài
                                      thơ của tôi.
                            CHỊ PHẠM -  Và công của bác Vũ đã đăng báo cho bố nó bài thơ đó nữa chứ!
                            ANH PHẠM -  Ừ, đúng là nhờ công của anh Vũ. Thế bây giờ mẹ nó lên đồn đón con
                                      và mang xe máy về, hay là tôi đi nào?
                            CHỊ PHẠM -    Tôi cũng dọn xong hàng rồi, để tôi đi. Bác Vũ và chú Đức cứ ở lại
                                      chơi với nhà em nhé! Em đi một nhoáng là về ngay.
                                                           (chị Phạm đi ra… còn ngoái cổ lại nói với chồng):
                                        -   Tôi đã bảo rồi! Bố nó cũng nên rút kinh nghiệm về cái việc làm thơ? Từ
                             giờ trở đi, bố nó cứ bún, bánh… của tôi mà sáng tác.
                            ĐỨC -    (nói theo) Chúc chị Phạm đi giải quyết mọi việc được thuận lợi nhé!
                                                                (chị Phạm ra khuất)
                            ANH PHẠM -  (với Đức) Nhà bình luận thơ ca này? Thế, liệu có đúng là cái bài thơ
                             "vợ bán ế bún" của mình hay thật không?
                            ĐỨC -  (cười) Nhà thơ Anh Phạm đang bị cảnh tình làm cho mê man, sung sướng
                             quá rồi hả?
                            ANH PHẠM -  Thì các ông cũng thấy đấy! Là tác giả của bài thơ được mọi người ca
                             ngợi đến thế, ai mà chả xúc động?
                            VŨ -  Nó hay!... Bởi vì nó hoà hợp với cảnh đời. Thấm vào lòng người. Ông nhà thơ
                             Anh Phạm ạ! Không phải phân vân gì hết.
                                                        (bỗng lại có tiếng rao của cô bán báo )
                            CÔ BÁN BÁO -    (vừa đi tới vừa rao) Báo ơ!... Báo ơ!... Báo Văn của Hội văn
                                      chương chính cống. Có đăng bài thơ nổi tiếng "vợ bán ế bún" của nhà
                                        thơ Anh Phạm đây!...
                            ĐỨC -  (ôm chầm lấy anh Phạm) Ôi, bác Phạm! Nhà thơ Phạm! Thế là bác trở
                             thành nhà thơ vĩ đại rồi!
                            VŨ -  Chúc mừng ông! Chúc mừng sự thành công rực rỡ trong đời thi ca của ông.
                                      Để hoà cảm với niềm sung sướng cùng thi hữu, tôi xin ôm hôn thắm thiết cả
                                      hai ông.
                                                           ( họ ôm chầm lấy anh Phạm hôn lấy hôn để)
                            ANH PHẠM -    Bỏ ra!... Hai ông không bỏ tôi ra, kẻo tôi ngạt thở mà chết bây giờ?
                            CÔ BÁN BÁO -   (tiến lại phía họ) Em lại chào các anh!... Mỗi anh mua cho em một
                             tờ. Báo của Hội văn chương số mới nhất đấy, các anh ạ. Hay lắm! Có đăng
                                         bài thơ...
                            VŨ -  Chúng tôi biết rồi! Cô không cần phải quảng cáo nữa.
                            CÔ BÁN BÁO  -    À, vâng. Các anh là nhà thơ, chắc cũng là bạn của nhà thơ Anh
                                        Phạm? Ôi, giá em được gặp nhà thơ Anh Phạm đang nổi tiếng ấy?. Dù chỉ
                             một lần… thì dẫu chết em cũng không oán thán.
                            ĐỨC -    (chỉ anh Phạm) Thế cô có biết ai đây không?
                            CÔ BÁN BÁO  -    (nhìn anh Phạm) Anh này ấy ạ? Em biết rồi. Anh ấy cũng là một
                                      nhà thơ. Nhưng...
                            VŨ -    Chính là nhà thơ Anh Phạm mà cô đang ao ước được gặp đấy?
                            CÔ BÁN BÁO -   Ôi... nhà thơ Anh Phạm đây ạ?
                                                                   (cô gái xúc động nói như hét):
                                        -   Tôi đã được gặp nhà thơ Anh Phạm rồi! Tất cả ơi... Thật là vinh dự cho
                             em quá! Em đã được gặp...
                            ANH PHẠM -  (ngăn lại) Thôi… thôi đi cô! Có gì mà cô cứ làm như là...
                            CÔ BÁN BÁO -     Cả thành phố đang ca ngợi bài thơ của anh đấy! Vì nhờ có bài
                            thơ "vợ bán ế bún" nổi tiếng này, mà em bán được bao nhiêu là báo.
                            ĐỨC -  (với cô gái) Thế, số báo có đăng bài nói về sự đả nhau... giữa ông nhà thơ
                            Trần Mạnh với nhà văn Nguyễn Thiệp, cô đã bán hết rồi à?
                            CÔ BÁN BÁO -    Còn thừa khối. Em đem trả lại cho toà soạn rồi. Bán chững lại,
                                      em chẳng muốn lấy thêm nữa.
                            ĐỨC -   Tại sao thế? Tưởng các nhà văn, nhà thơ càng cãi nhau nhiều, thì cô càng
                             bán được nhiều báo?
                            CÔ BÁN BÁO -  Nhưng rồi đọc mãi thấy các nhà văn, nhà thơ cứ cãi chửi nhau
                            hoài… chẳng ra đâu vào đâu? công chúng họ cũng chán. Chẳng thèm đọc báo nữa.
                            ĐỨC -    À, ra thế!...
                            CÔ BÁN BÁO -  (với anh Phạm) Anh đã được đăng bài thơ hay như thế! Mua cho
                                      em mấy tờ nhé, để tặng bạn bè?
                            ANH PHẠM -  (đếm tiền) Ừ, thì để xem còn đủ tiền mua luôn cả chục tờ...
                                                            (cô gái xếp báo đưa cho anh Phạm)
                            ĐỨC -    Bác Phạm phải mua hết cả chồng báo này để tặng người thân, cũng bõ ấy
                            chứ!
                            ANH PHẠM -    Từ từ thôi!... Đừng quá xá!... 
                            VŨ -  (với cô bán báo) Bây giờ cô lại bán được nhiều báo, là nhờ có bài thơ "vợ bán
                             ế bún" của nhà thơ Anh Phạm hả?
                            CÔ BÁN BÁO -    Đúng như vậy đấy ạ! Tuy thời buổi thị trường, nhưng công chúng
                            họ vẫn được thèm nghe một bài thơ hay! Lâu nay thơ ca vẫn in nhiều, nhưng
                            toàn thơ chán lắm! May mà...
                                                          (bỗng anh Phạm lảo đảo chực ngã)
                            ĐỨC -  (vội chạy lại đỡ) Kìa, bác Phạm! Nhà thơ làm sao thế?
                            ANH PHẠM -    (lắp bắp) Tôi... tôi... đau... tim...
                            VŨ -    Chết!... Quen ông đã lâu mà không biết ông lại bị đau tim? Ông bị mắc
                             chứng bệnh đau tim này từ bao giờ thế?
                            ANH PHẠM -  Hôm... hôm… hôm nay tôi mới bị đau.
                            CÔ BÁN BÁO  -  Em biết rồi! Vì bài thơ hay quá. Được nhiều người ngưỡng mộ,
                                      nên… anh ấy xúc động. Trái tim không chịu đựng nổi, mới bị đau.
                            ĐỨC -  (với anh Phạm) Vấn đề bây giờ là... bác phải thật bình tĩnh. Đừng nên xúc
                                      động quá!
                            ANH PHẠM -  Thế này thì… tôi phải giảm tuổi thọ đến mười năm mất thôi!

                             
                            #14
                              Nhân văn 24.10.2021 13:25:49 (permalink)
                               
                              VŨ -  Viết được một bài thơ hay như thế thì... có chết ngay cũng đáng. Chỉ giảm tuổi
                               thọ có mười năm, bõ bèn gì?
                                                            (cô bán báo chạy lại săn sóc. Vuốt ngực cho anh Phạm)
                              CÔ BÁN BÁO -    Hay là để em đọc bài thơ "vợ bán ế bún" cho anh nghe lại nhé!
                              Có khi... nghe lại bài thơ hay của mình, bệnh tình của anh đỡ cũng nên? Em chỉ rao bán báo, mà cũng đã thuộc cả bài thơ rồi đấy! Em biết khối người mua báo, họ đã học thuộc ngay.
                              ANH PHẠM -   (xua tay) Thôi… thôi… không cần đọc. Tôi đỡ rồi, cảm ơn cô!
                                                                               (với Vũ và Đức):
                                         -  Các ông ơi! Thật không ngờ bài thơ viết vớ vẩn mà lại có tiếng vang như
                               thế. Khéo tôi sung sướng đến chết non mất?
                              ĐỨC - Ấy, nếu thế thì bác phải mua gấp ngay một bộ quan tài để phòng sẵn đấy.
                               Kẻo nhỡ chẳng may bị chết đột ngột, mới đi mua thì cập rập quá!
                              ANH PHẠM - Đức nói chí phải.
                              VŨ –   Đăng được một bài thơ hay cho ông, lại nổi tiếng như thế!... Khéo rồi tôi cũng
                                        theo ông mà chết non mất thôi. Hay là… mình cũng sắm một bộ quan tài để
                              phòng sẵn đấy, Đức nhỉ?
                              ĐỨC – Bác Vũ cẩn thận lo cho mình chu đáo như thế… thì còn gì bằng.
                              ANH PHẠM -  Nhưng sắm một bộ quan tài bây giờ cũng không phải là ít tiền. Tôi…
                              VŨ – Ông chưa có tiền chứ gì? Để tôi sắm luôn hai bộ cho cả tôi và ông luôn thể.
                              ANH PHẠM - Thế thì phiền anh Vũ quá!
                              VŨ – Không có gì! Chuyện vặt. (với Đức) Hay là… Đức cũng nên phòng sẵn một bộ,
                               mình mua luôn thể?
                              ĐỨC –  Không ạ!... Các bác có tuổi rồi có chết ngay cũng chẳng sao. Em còn trẻ,
                               chẳng dại gì mà em lại chết theo các bác.
                              ANH PHẠM – (với Vũ) Thôi. Đức nó chưa muốn chết non với mình, thì ta cũng
                               đừng nên ép.
                              VŨ – Không muốn chết thì thôi.
                              CÔ BÁN BÁO -   (vui vẻ) Gặp được nhà thơ Anh Phạm rồi. Thế là em đã mãn
                               nguyện. Khéo em… cũng chết non như hai anh mất thôi!
                              ĐỨC -  Thì cô cũng mua luôn một bộ quan tài để sẵn đấy!... Tiện thể cùng một công
                               mua, nhờ bác Vũ đây mua luôn cả ba bộ?
                              VŨ – Không hề hấn gì! Ba bộ thì ba.
                              CÔ BÁN BÁO -   Nhưng em còn quá trẻ! Mới lại… nói thật với các anh là, em chưa
                              được biết mùi đời. Bây giờ mà chết đi thì phí quá! Các anh ai cũng  được
                               nếm mùi đời cả rồi, chết đã đành. Còn em? Thội, em chả dại. Chào các anh,
                                        em đi bán báo đây! (ngoái lại nói to) Em chả chết non nữa đâu!
                                                                              (cô vừa ra vừa tiếp tục rao)
                                              Báo ơ!... Báo ơ!... Báo Văn của Hội văn chương quốc gia chính cống. Có
                                        đăng bài thơ nổi tiếng "vợ bán ế bún" của nhà thơ Anh Phạm , tên tuổi đang
                               lẫy lừng đây. Mua mau kẻo hết!                         
                                                                    (cô gái ra khuất)
                              ĐỨC -  (với anh Phạm) Cô gái trẻ trông xinh xinh dễ thương là… bác Phạm thật là
                               người hạnh phúc!
                                                                     (chị Phạm có vẻ hốt hoảng bước vào)
                              ANH PHẠM -  (vội tới) Kìa mẹ nó!... Sao lại hốt hoảng thế?
                              CHỊ PHẠM -  Tôi đã lên đến đồn công an. Họ bảo tha cho con rồi… và còn cho nó
                              mang cả xe về.
                              ANH PHẠM -    Thế là tốt chứ sao. Nhưng chưa thấy nó về?
                              CHỊ PHẠM -  Đã gặp được nó đâu. Người ta bảo: được thả, nó nhảy lên xe và
                               phóng mất tiêu rồi!
                              ANH PHẠM -  Chắc con nó đi đâu đấy, rồi nó về. Thấy mẹ nó hốt hoảng… tôi cứ
                              tưởng lại xẩy ra chuyện gì?
                              CHỊ PHẠM -  Nhưng tôi vẫn thấy lo. Với cái tính khí của nó, rồi nó lại gây ra
                                        chuyện này, chuyện khác mất thôi?
                              VŨ -  Chị Phạm đừng lo xa quá! Chắc cu cậu được thả ra… sướng quá, phóng vi vu
                                        một chút rồi về ngay thôi mà. Thế là ổn rồi. Miễn là mình giải quyết xong
                               việc với công an.
                              CHỊ PHẠM -  (thở dài) Con với chả cái...
                                                                    (bỗng có tiếng điện thoại)
                              ANH PHẠM -    Để tôi nghe! ( cầm điện thoại) A lô! À, ra là con đấy hả?
                                                                               (quay lại nói với vợ)
                                        Không phải là điện thoại của công an. Con nó gọi về, mẹ nó ạ!
                              CHỊ PHẠM -  Thì bố nó cứ nói chuyện với con, xem có chuyện gì xẩy ra không nào?
                              ANH PHẠM -    (nghe điện thoại) Sao? Con lại bị bắt à? Nhưng ở đồn công an nào
                               mới được chứ? Bố nghe rõ rồi. Đồn công an Gầm Cầu!... Nhưng tại sao con
                                        lại bị bắt? Vì tội vượt đèn đỏ à! Thế có khổ không? Thì con lựa lời mà nói
                                        khó với các chú công an tha cho vậy. Nhất quyết không được à? Họ bắt nộp
                              phạt những một triệu cơ à? Lấy đâu ra tiền để nộp phạt bây giờ hả con? Thôi…thôi… bố biết rồi. Bố đang ốm đây, con không cần nói nữa!
                                                       (anh Phạm bỏ máy điện thoại)
                              CHỊ PHẠM -  Tôi nghe rõ cả rồi! Chồng ơi  là chồng? Con ơi là con?... Thế này thì
                               tôi đến chết quách đi cho xong.
                              ANH PHẠM -   Tại con nó… sao mẹ nó lại nói tôi?
                              CHỊ PHẠM -  Thì cũng bởi anh lúc nào cũng chỉ mải thơ phú… không chịu răn đe
                                        con cái, mới nên nông nỗi này?
                              ANH PHẠM -    Mẹ nó hay nhỉ?
                              CHỊ PHẠM -    Tôi hay thế đấy? Tôi... chỉ muốn chết quách đi cho đỡ khổ.
                              ĐỨC -    (với chị Phạm) Thôi, chị ạ! Chị hãy cứ bình tĩnh. Cũng đành phải  tìm cách
                                        để cứu cháu và chuộc lại xe máy về vậy.
                                                                                         (thở dài)
                                              Cổ nhân đã chẳng từng nói: Đời là cái nợ đồng nần mà...
                              CHỊ PHẠM -  Các anh xem! Hết chuyện này đến chuyện khác. Lần trước nó vừa bị
                                        bắt vì tội phóng xe tốc độ cao. Bây giờ nó lại mắc vào tội vượt đèn đỏ?
                                                                              (quay lại phía chồng)
                                            Hay là... bố nó lại làm bài thơ nữa, cũng về "bún" của tôi ?... để lại phải
                              nhờ bác Vũ đây đăng báo. Rồi đem thơ lên công an mà xin cho con nó về?
                              ANH PHẠM -  Ối… mẹ nó làm thơ của tôi cứ như trò hề ấy? Mới lại, văn chương
                                        không thể gượng ép và vụ lợi được. Thơ của tôi cũng chỉ rung cảm trước vẻ
                                        đẹp của cuộc sống, chứ đâu...
                              VŨ -    Đúng đấy chị Phạm ạ! Thơ ca không thể giả tạo được.
                                                                                                (thở dài)
                              ĐỨC -     Suy rộng ra: Nếu cha, anh... mà không sống cho tử tế, cho cẩn thận? Thì…
                               mai đây, con trẻ chúng nó sẽ đua nhau vượt đèn đỏ hết!

                                        
                                                                                  HẾT KỊCH


                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2021 13:26:57 bởi Nhân văn >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 22 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9