Re:BA VỞ KỊCH NGẮN - Phạm Ngọc Thái
-
26.10.2021 08:33:03
MỞ MÀN
( Một buổi sáng mùa thu mát mẻ, tại nhà bà Hồng .
Gian nhà ngoài làm phòng khách của một gia
đình thành phố tương đối khá giả, có kê một bộ
salon tiếp khách. Bà Hồng từ ngoài cửa đi vào,
lau chùi dọn dẹp, sau đó lôi ra một lọ hoa bé xíu
bằng sứ... lau sạch sẽ, cho nước rồi đặt lên bàn.
Bà đi lại bồn chồn như đang chờ một ai đó? )
BÀ HỒNG - (khẽ thở dài) Cũng chẳng biết rồi có thu xếp ổn thỏa không?
Thôi thì, mặc cho số phận.
HẠNH - (ngoài cửa vào ) Mẹ! Nhà con vẫn chưa về hả mẹ?
BÀ HỒNG - Chắc là chưa, mẹ cũng vừa đưa cháu Thắm đến trường mẫu
giáo về. Cái con bé, bà đã dẫn vào lớp giao cho cô giáo, cứ
nằng nặc đòi mua một phong kẹo mới chịu để cho bà về.
HẠNH - Tại bà cứ chiều cháu quá, nó được thể càng nhõng nhẽo.
BÀ HỒNG - Ồi, trẻ con! Đứa nào mà chẳng hay vòi vĩnh. Nhưng có
việc gì mà sáng ra vừa mới dọn hàng, con đã bỏ chợ về nhà
vậy?
HẠNH - Con về để gọi nhà con.
BÀ HỒNG - Mấy ngày nay anh ấy được nghỉ phép năm, cứ để anh ấy
ngủ cho đẫy mắt.
HẠNH - 7,8 giờ sáng rồi còn sớm sủa gì nữa đâu ạ!
BÀ HỒNG - Thì nhà cũng đâu có công việc gì mà cần anh ấy phải dậy
sớm.
HẠNH - Con đang có món làm ăn. Nhân tiện anh ấy được nghỉ phép,
phải tận dụng mà chạy thêm hàng. Buôn bán mà gặp món
khách thế này, không nhanh chân, thì đứa khác nó nẫng tay trên
ngay. Để con vào gọi nhà con dậy!
BÀ HỒNG - Ừ! Nhà cũng hết cả tăm, mẹ chạy ù ra phố mua, mẹ
sẽ về ngay.
( Nói rồi bà Hồng đi ra cửa, Hạnh vào nhà trong. Lát sau Đông và
Hạnh ra. Đông đi sau, vừa đi vừa cài mấy cái cúc áo )
ĐÔNG - ( càu nhàu ) Mang tiếng được nghỉ phép năm mà... muốn ngủ muộn
một tý cũng không được thoải mái.
HẠNH - Bây giờ vẫn chưa phải là muộn chắc? ( làm lành ) Có chuyện làm
ăn, em mới phải chạy từ chợ về đây để gọi mình. Nếu không
thì... có ngủ đến sáng mai, cũng chẳng ai thèm đụng đến.
ĐÔNG - Chuyện gì?
HẠNH - Có khách đặt mua một số vải. Mình lấy cái Dream chở em lên
chợ Liên Hiệp, em vơ đủ số lượng để giao cho khách. Xong
mình về lại tha hồ mà ngủ.
ĐÔNG - Tưởng chuyện gì quan trọng.
HẠNH - Không quan trọng à? Chỉ một chuyến hàng này cũng kiếm bằng
cả tuần đi chợ đấy!
ĐÔNG - Thế cái người áp tải hàng có được sơ múi gì không đấy? Hay
chỉ là vừa phải nai lưng ra mà thồ, vừa tốn tiền xăng.
HẠNH - Lần này em sẽ chi tiền, bồi dưỡng tử tế. Thôi, đi kẻo muộn.
ĐÔNG - Muốn đi thì ngựa thồ cũng cần phải có cái gì ăn lót dạ buổi
sáng, mới có sức mà kéo chứ?
HẠNH - Ra quán em khao, mình muốn ăn bao nhiêu thỏa sức.
ĐÔNG - Thì cũng để cho người ta uống chén nước, hút điếu thuốc cho
tỉnh táo. Đâu sẽ có đó, việc gì phải vội!
HẠNH - Ôi dời!... Làm ăn mà cứ dềnh dàng như cánh đàn ông các anh
thì... chỉ có xơi tóp mỡ.
( nói vậy, nhưng vẫn lại phía bàn rót nước cho chồng )
HẠNH - ( tiếp ) Đây, nước mẹ pha sẵn rồi đấy, mời chàng uống! Còn
thuốc thì vừa đi vừa hút cũng được.
ĐÔNG - ( rút thuốc châm lửa hút ) Sáng nay mẹ pha trà sớm quá hay sao mà
nguội tanh hết cả?
HẠNH- Có anh ngủ dậy muộn thì có. Sáng nào mẹ chẳng pha sẵn cho
anh như thế!
ĐÔNG - Thì được nghỉ phép mà lị.
HẠNH - Có cậu con trai, tóc đã chớm bạc rồi mà mẹ vẫn chăm như con
nít ! ( giọng hơi chua ) Nếu nay mai mà để cho bà đi lấy chồng
thì... không biết ai sẽ có thời gian mà chăm sóc cho phò mã?
ĐÔNG - Chỉ nói xằng. Mẹ nói chơi thế đấy, không có chuyện đó đâu!
HẠNH - Nói chơi à? Thế, anh có biết cái gì đây không?
ĐÔNG - Cái lọ hoa chứ còn cái gì?
HẠNH - Ai chẳng biết là cái lọ hoa, nhưng để làm gì anh có biết không?
ĐÔNG - Cô buôn bán nhiều quá hóa mụ mẫm. Lọ hoa thì để cắm hoa chứ
còn để làm gì? Cô toàn hỏi những chuyện lẩn thẩn.
HẠNH - Này, đây còn lâu mới lẩn thẩn nhé! Lọ hoa này chỉ để cắm hoa
" hồng bạch ", mà chỉ cắm độc một bông thôi!
ĐÔNG- Thì hồng bạch, hồng đen, hồng vàng... hoa gì mà chẳng được.
HẠNH - Chứng tỏ anh chẳng biết những chuyện gì đang xẩy ra trong nhà
này. Người đâu mà cứ như người ngoài chợ?
ĐÔNG - Thì trong nhà có hàng trăm việc vụn vặt, ai hơi đâu mà để ý.
HẠNH - ( dài giọng ) vụn vặt... Đáng lý với một việc trọng đại như thế, bà
già phải hỏi ý kiến của anh mới đúng chứ?
ĐÔNG - ( ngớ ra ) Sao mẹ lại phải xin ý kiến của anh? Về việc gì?
HẠNH - Lại còn việc gì? Anh đúng là người rừng.
ĐÔNG - À... hiểu! Hiểu! Mẹ cũng có nói, nhưng chỉ sơ sơ thôi. Này, mẹ
thử lòng mình đấy, làm gì có chuyện đó.
HẠNH - Nghĩa là, nếu có chuyện đó thật thì mình nhất định
không đồng ý chứ?
ĐÔNG - Tất nhiên! Tất nhiên là không! Già sáu mươi tuổi đầu rồi,
ai lại tính cái chuyện đi lấy chồng. Có mà để cho thiên hạ họ
cười vào mũi. Mà này, thế mẹ cũng nói với cô như thế à?
HẠNH - Em thì là cái quái gì, chỉ là cô con dâu. Khi bà già đã muốn, em
có ngăn chắc bà cũng chẳng chịu nghe. Bà chỉ sợ ông con trai
thôi! Nhất định là mình không được đồng ý cho mẹ rời khỏi cái
nhà này, để theo cái ông đại tá về hưu ấy đấy!
ĐÔNG - Tất nhiên không đời nào.
HẠNH - Thế thì em hết lo rồi. Nếu như không có mẹ chăm nom công
việc gia đình cho mình, mới rảnh rang mà kiếm tiền. Một bà
mẹ già bằng ba mẫu ruộng, anh hiểu không?
ĐÔNG - Hiểu! Nhưng... thế chẳng hóa ra mình giữ mẹ lại, chỉ vì mình
tính toán ích kỷ à? Không được nói như thế, người ta sẽ chê
bai mình lợi dụng mẹ.
HẠNH - Thì vợ chồng, em nói cho mình biết thế! Mới lại, cái thời buổi
này mà không tính toán, thì có khối mà mở mày, mở mặt
lên được.
ĐÔNG - Biết thế. Biết thế. Nhưng vẫn phải nói cho có... nghĩa là, có vẻ
vẻ một tý, kẻo thiên hạ chê cười.
HẠNH - Mặc xác thiên hạ, nhà nào thì biết nhà ấy, việc ai người ấy lo.
ĐÔNG - Thôi, thôi. Có gì đâu mà cô cứ suy diễn làm cho chuyện thêm to
tát. Thế có đi chợ nữa hay không, để anh còn vào nhà ngủ tiếp?
HẠNH - Ấy chết, có chứ! Mà này, mình xem đây này?
ĐÔNG - Lại còn chuyện gì nữa đấy?
HẠNH - ( bước tới cầm bình hoa khẽ nghiêng, ít nước rớt xuống bàn ) Cứ
nhìn đây thì biết! Chắc hôm nay thế nào ông ấy cũng mò đến.
ĐÔNG - Ông nào mò đến?
HẠNH - Ông Ngọc! Cái ông đại tá, người tình của bà già nhà này chứ
còn ông nào? Cứ sáng nào bà già đem rửa cái lọ hoa này tử tế,
là đến chiều về thế nào cũng đã được cắm một bông hoa hồng
bạch. Hừ, hai ông bà già còn lãng mạn hơn cả bọn thanh niên.
ĐÔNG - Có khi chỉ là chuyện tặng hoa bình thường, em cứ hay soi mói.
HẠNH - Có anh ít để ý thì có. Mọi việc xẩy ra ở cái nhà này, chẳng cái gì
lọt khỏi mắt của đứa này. Anh phải biết tình cảm của hai ông
bà già đã sâu sắc, thắm thiết lắm rồi đấy!
ĐÔNG - Thế... sâu sắc, thắm thiết đến độ nào?
HẠNH - Có một buổi sáng thấy mẹ cũng rửa lọ hoa như hôm nay, nửa
buổi chợ… em liền để cho chúng nó trông hộ hàng, chạy về nhà
xem thử? Quả nhiên, em bắt gặp hai ông bà già đang tình cảm
với nhau.
ĐÔNG - Cô cứ kể như là chuyện tình kiếm hiệp.
HẠNH - Thì còn tha thiết hơn cả kiếm hiệp ấy chứ. Hai ông bà già ngồi
sát vào với nhau như thế này này... Tay cầm tay, chân khoèo
chân. Mình chưa bắt được hai ông bà già ôm hôn nhau nữa thôi.
ĐÔNG - Đến thế thì quá đáng lắm. Em phải tìm cách ngăn cản lại chứ!
Để người ngoài biết thì còn ra cái thể thống gì?
HẠNH - Có anh đi mà ngăn. Mà nghe đâu, ông đại tá nhất quyết đón
bằng được bà già nhà ta về bên ấy với ông ta. Mà bà già nhà
mình thì yêu quá mất rồi!
ĐÔNG - Dẫu thế, nhưng mẹ có đi đâu thì cũng phải được sự đồng ý của
anh! Không làm gì có chuyện đó. Nhất định anh không để
chuyện đó xẩy ra. Mà mẹ nói với em như thế à?
HẠNH - Mẹ không nói, nhưng cái Hoa con dâu ông đại tá, nó nói hết với
em.
ĐÔNG - Cô ta đến tận nhà này, gặp em để nói?
HẠNH - Em vẫn đưa hàng đến cơ quan của nó luôn, nên mới quen biết
nó. Hôm nọ, chính nó nói với em như thế! Mà ý của vợ chồng
chúng nó cũng không muốn để cho bà mẹ mình về bên đó đâu.
ĐÔNG - Về là về thế nào được! Để anh hỏi bà già cho cụ thể.
HẠNH - Anh phải ngăn cho bằng được đấy! Nếu để bà già mà đi lấy
chồng, là mình gay lắm.
ĐÔNG - Căn bản là giữ lấy cái danh dự, cái tư cách.
HẠNH - Căn bản là không có ai trông nom nhà cửa, quét dọn, rồi cả
chuyện rửa ấm pha trà buổi sáng cho anh.
ĐÔNG - Chuyện vặt, pha trà thì có thể mình pha lấy.
HẠNH - Lấy ai giặt giũ quần áo chăn màn? Ai cơm nước? Lại còn ai sẽ
đưa con Thắm đến trường mẫu giáo? Ai đón nó về? Cái việc
nhà, việc cửa này... ai quán xuyến để mình rảnh rang buôn
bán kiếm tiền?
ĐÔNG - Nếu chỉ có việc ấy thì... cùng lắm là thuê một con ở?
HẠNH - Nhưng có bà mẹ già lo vẫn hơn! Anh mà để mẹ đi lấy chồng
thì... có khối mà được ăn no, ngủ kỹ.
ĐÔNG - Nhưng đã bảo là đừng có hở cái giọng như thế ra! Phải biết giữ
ý tứ, có người ta lại tưởng...
HẠNH - Chẳng có tưởng gì hết. Dứt khoát là anh không được đồng ý để
bà già ra khỏi cái nhà này.
ĐÔNG - Thì dứt khoát. Nhưng, có lẽ mình làm thế thì hơi phải tội?
HẠNH - Tội là tội cái gì? Còn son trẻ gì đâu...
ĐÔNG - Mình làm thế cũng hơi quá đáng! Nếu ông đại tá thực tình
thương mẹ... Mà xem ra ông đại tá ấy cũng có nhân cách đáo để
đấy chứ? Hai bên cùng góa: Ông ta góa vợ, mẹ mình thì góa
chồng, mình cố tình ngăn cách thì...
HẠNH - Anh thay đổi ý kiến cứ như là thay áo. Tôi đã bảo không, là nhất
định không.
ĐÔNG - Ừ, thì nhất định không!
HẠNH - Còn bây giờ, anh hãy lấy chiếc Dream để chở vợ anh lên chợ
Liên Hiệp mua vải cho khách. Ra phố , đến ngay nhà hàng bún
ốc nổi tiếng của bà Lý Sự kém mắt, tôi sẽ khao anh một bữa
ăn sáng cho thật nhòe.
( Họ ra khuất. Bà Hồng từ cửa bước vào )
BÀ HỒNG - ( một mình ) Chúng nó đi cả rồi ! ( thở dài ) Chả biết nên nói
với các con thế nào nữa. Nhưng sao lần này ông ấy đến muộn
thế?
( bà định vào nhà, ông Ngọc mặc bộ quân phục cũ, tay cầm ba
bông hồng bạch từ cửa bước vào )
ÔNG NGỌC - Kìa bà Hồng ! ( nhìn quanh ) Bọn chúng nó đi vắng cả rồi à?
BÀ HỒNG - Phải! Chả lẽ chúng nó phải ngồi ở nhà, chờ ông đến báo
cáo rồi mới được đi chắc? Gớm, sao mà hôm nay ông đến
sớm thế?
ÔNG NGỌC - Mọi khi, cứ ra ngay đầu phố đã thấy hàng hoa, tha hồ mà
chọn. Hôm nay...
BÀ HỒNG - Chắc cái người bán hoa họ cũng nghỉ phép năm như thằng
Đông nhà này?
ÔNG NGỌC - Vẫn đầy người bán hoa. Nhưng chẳng có hàng nào bán
hoa hồng bạch.
BÀ HỒNG - Thế, tay ông cầm hoa gì vậy?
ÔNG NGỌC - Cũng vẫn là hoa hồng bạch, nhưng phải đi mấy phố... mãi
mới tìm mua được mấy bông này đấy! Này, bà cắm vào lọ
đi.