Re:BẢN ÁN DƯỚI MỒ - Kịch dài Phạm Ngọc Thái
-
26.10.2021 18:47:39
MÀN THỨ NHẤT
(Vào một chiều sắp tối, tại phòng khách nhà ông
giám đốc trong một khu biệt thự.
Trông ra một khu vườn lớn và những cây to. Lối ra
vườn bên ngoài cửa lớn - Từ sân khấu nhìn lên có thể
thấy một góc vườn..ở mé bên nhưng hơi khuất với
phòng khách. Ngoài vườn, dưới một gốc cây to có một
chiếc ghế băng. Phòng khách thông với nhà trên là một
thang gác, bên dưới có lối vào các phòng trong.
Mở màn - Tuyết đặt một cuốn sách lên bàn, trong
tâm trạng hứng khởi cô mở nhạc và nhảy một mình quanh
phòng. Một thanh niên dáng hào hoa bước vào, đó là Tài. )
TÀI - (vỗ tay) Hoan hô cô Tuyết ! Cô Tuyết nhẩy rất đẹp !
TUYẾT - Anh Tài không phải khen. Anh là người đến đầu tiên đấy !
Hôm nay em được ba mẹ giao cho nhiệm vụ đón khách, ở
phòng khách này này.
TÀI - Còn tôi thì lại được ông bà giao cho trọng trách tiếp tân, cho
nên cũng phải đến sớm.
TUYẾT - Thế thì anh vào đi. Phòng tiệc đặt ở khu nhà giữa, mẹ em
đang ở trong đó.
TÀI - Thế còn ba cô: Ông giám đốc, chủ nhân chính của tiệc chiêu đãi
hôm nay?
TUYẾT - (chỉ tay lên gác) Ba em còn đang chuẩn bị lễ nghi ở trên đó.
Anh cứ vào trước, ba em sẽ xuống ngay.
TÀI - Còn sớm chán. Được ít phút ở bên một cô gái xinh đẹp như cô,
còn hạnh phúc hơn !
( Tài cầm cuốn sách ở trên bàn xem )
TUYẾT - Kịch Rô-mê-ô Juy-li-ét của Sếchxpia đấy !
TÀI - Vở kịch thật tuyệt ! Nếu có thể tôi sẽ làm một Rô-mê-ô...
TUYẾT - Thế ai sẽ được diễm phúc làm một Juy-li-ét của anh Tài?
TÀI - Tôi biết là mình đã chậm chân. (Tài tiến đến gần Tuyết) Tuyết
mặc bộ quần áo đẹp quá ! Đúng là hàng xịn. Vải thật bóng,
thật mịn... Chà, bóng...
TUYẾT - Một chú giám đốc đi sang Mỹ về biếu ba em bao nhiêu đồ,
trong đó có bộ quần áo này.
TÀI - Cả cái nhẫn mặt ngọc này, chắc cũng là quà biếu? Những ngón
tay của en thật thon thả, mềm mại, sờ thật mát...
TUYẾT - Thôi... đừng có mà tranh thủ?
TÀI - Cái dây chuyền vàng này nữa chắc cũng là quà biếu đây? Cái
mặt đá mới xanh, xanh thật đấy !...Chà, làn da của em mới thật
là...
TUYẾT - ( cười khanh khách) Chỉ được khen, hành động thì cấm!
TÀI - (tiến đến) Đã có ai đâu mà...
TUYẾT - Kìa anh Tài, quan khách họ đến rồi !
( Tài nhún vai bước vào phòng trong. Từng tốp quan khách
ăn mặc lễ nghi bước vào )
TUYẾT - Cháu chào các cô, các chú ! Mời các cô, các chú vào nhà
trong ạ !
KHÁCH - Cứ để mặc các cô, các chú. Chà, ba mẹ cháu có một phòng
khách thật tuyệt ! ( nói với mọi người) Các vị có thấy không,
một phòng khách hết chê về cả thẩm mỹ và những đồ sang
trọng.
( các quan khách đi quanh phòng tán tụng )
MỘT TỐP KHÁCH - Một phòng khách như thế này cũng khối của
đấy chứ? Giám đốc của chúng ta là sành chơi lắm, ngay cái
bình hoa cổ này... tôi ước chừng giá cũng phải tới hàng trăm
triệu.
TUYẾT - Ba cháu được biếu đấy ạ ! Khi biếu ba cháu nghe chú ấy nói:
Cái bình hoa này có từ thời cụ tổ bốn năm đời nhà chú ấy !
KHÁCH - Còn lâu hơn thế ấy chứ? Mang cả kỷ vật tổ tiên mà biếu, là
họ quí ba cháu lắm đấy!
( Ở một góc khác, một tốp khách đang kháo nhau )
KHÁCH - Để xẩy ra cái vụ Rô-ten-bớc này... nhà nước bị thất thiệt
cũng phải tới tiền triệu đô-la ấy chứ nhỉ?
- Ờ, hàng vạn tấm lụa tơ tằm ta không xuất khẩu được vì bị công ty
Nhật huỷ hợp đồng, mất bao nhiêu ngoại tệ chứ có ít của đâu?
- Rô-ten-bớc là một trong những công ty tư bản lớn nhất của Nhật.
Bây giờ mình làm ăn không đảm bảo uy tín, nó đình lại không
đặt quan hệ với công ty ta nữa... cũng đáng tiếc.
- Vì sao nó lại từ chối không nhận hàng ?
- Cũng chẳng hiểu vì sao Công ty Rô-ten-bớc nó lại không nhận
hàng?
( thầm thì nho nhỏ) Họ có công khai rõ ràng ra đâu? Còn đang đổ
vấy, đổ vá đấy!
MỘT TỐP KHÁCH KHÁC - Chà, những bức tranh quí thật ! Ngoài
thì khung mạ vàng, trong thì khảm trai, khảm ngọc. Những bức
tranh như thế này, có khi viện bảo tàng trông thấy cũng phải
thèm?
- Cái bộ sa-lông này, hình như được đóng theo kiểu của Hoàng- đế
Lu-i thứ mười bốn thì phải?
- Chậc, cho thế thì nó là thế ! Chứ, cái thằng thợ đóng đồ nó có được đi
đâu mà biết?
- Thì tối thiểu nó cũng phải được xem phim, xem tranh. Mà giám đốc
nhà mình đã sướng thì bắt chước liền.
MỘT TỐP KHÁCH KHÁC - Phải nói ông giám đốc nhà mình chạy
giỏi. (nói nhỏ) Một vụ thất thoát lớn như thế này, mà chả ai
làm sao cả?
- Không chỉ thế mà còn tiêu thụ ngay được số hàng đó.
- Thì hôm nay ngài giám đốc mở tiệc chiêu đãi vì đã bán được cái
đống lụa tơ tằm đó rồi mà lị !...
- Ồi, mất thì mất đô- la, mất ngoại tệ. Bán rẻ , tống táng đi cho
thương nhân ở trong nước, lấy cái đồng tiền Việt Nam thì mua
được gì?
- (thì thầm) Tiền bán ghi trong hoá đơn và tiền bán thật chắc gì đã
khớp nhau? Mà có khi tiền ma còn lớn hơn tiền nộp lại cho
nhà nước ấy chứ?...
- Nói nho nhỏ thôi , không có thì lại vạ mồm.
MỘT NGƯỜI KHÁCH - (chỉ ra ngoài cửa sổ) Nhìn đã sướng mắt
chưa? Một khu vườn, không kém gì vườn thượng uyển thời
vua chúa?
MỘT TỐP KHÁCH - Nghe đâu tay thầu mua tất cả số hàng lụa tơ
tằm mà công ty không xuất khẩu được này, là một tay triệu
phú cỡ bự ở Sàigòn Chợ- lớn?
- Lão ta là một thương nhân từ Mỹ về !... Hiện nay là chủ của một
doanh nghiệp mới mở ở Sàigòn. Rồi ông sẽ được gặp ! Lão ấy
cũng sẽ có mặt trong tiệc chiêu đãi hôm nay.
MỘT KHÁCH KHÁC - (với Tuyết) Cháu Tuyết sắp thi tốt nghiệp hả?
TUYẾT - Vâng ạ. Cháu đang chuẩn bị đồ án tốt nghiệp ạ !
MỘT KHÁCH - Thế cháu học trường gì?
TUYẾT - Dạ, trường Đại học Ngoại thương ạ.
KHÁCH - (với mọi người) Ta vào thôi các vị ! Để cho ông bà giám đốc
phải chờ là chúng mình có lỗi.
( Họ lần lượt kéo nhau vào nhà - Tuyết sốt ruột ngóng ra phía cửa )
TUYẾT - (một mình) Giờ vẫn chưa thấy đến?
( cầm cuốn sách mơ mộng )
Ôi, nếu anh là một Rô-mê-ô thì em... em sẽ là một Juy-li-ét !
( Tuyết cầm sách đang nhẩy theo một điệu nhạc du dương...
thì Tuấn vào )
TUYẾT - (thấy Tuấn thì dừng lại trách móc) Sao mà anh đến sớm thế?
TUẤN - Thì đã muộn đâu !... Với lại, tối nay anh không có ý định đến
để dự tiệc chiêu đãi.
TUYẾT - (ngạc nhiên) Tại sao? Tại sao anh lại không dự tiệc chiêu
đãi? Không được ! Anh làm thế thì ba sẽ không bằng lòng
đâu. Mới lại, anh là một trợ lý giám đốc cơ mà? Một tiệc
chiêu đãi lớn như thế này, nhất thiết anh cần phải có mặt.
TUẤN - Ừ, thì đúng anh là một trợ lý ! Nhưng, Tuyết này...
TUYẾT - Anh đến là khái tính ! Ba không thích ai khái tính như thế
đâu. Anh không bằng lòng vì anh cho rằng ba làm như thế là
lãng phí chứ gì?
TUẤN - Không phải thế...
TUYẾT - Ba nói: Bán được số hàng lớn như thế là một thắng lợi, cho
nên ba mở tiệc chiêu đãi, ăn mừng.
TUẤN - Một tiệc chiêu đãi hoàn toàn vô lý.
TUYẾT - Dù sao thì anh cũng phải vào để vui lòng ba. Anh chỉ cần dự
một lát thôi, rồi ra với em ! Anh Tuấn này, tối nay anh có
thích đi xem phim không?
TUẤN - Phim gì?
TUYẾT - (giơ vé) " Tình yêu của một nữ vương "!
TUẤN - Thế thì chúng ta đi luôn !
TUYẾT - Không được. Em mua vé buổi tám rưỡi tối cơ ! Giờ anh cứ
vào dự tiệc, em chạy ù đến nhà đứa bạn gái đưa cho nó hai cái
vé, nó nhờ em mua giúp. Đúng tám giờ em sẽ quay lại đón anh
! Đừng có mải tiệc rượu rồi quên đấy !
TUẤN - Thôi được. em đi nhanh lên, càng sớm càng tốt.
TUYẾT - Ôi, anh thân yêu ! Anh tốt quá. Không hôn em đi?... (họ hôn
nhau) Thế nhé, chờ em quay lại, chúng mình sẽ đi xem.
( Tuyết định đi thì... ngoài cửa bước vào một bác già, nhưng
dáng còn cứng rắn, sắc sảo, ăn mặc sang trọng - Đó là ông Mai Lâm)
MAI LÂM - (vào) Chào anh Tuấn ! Chào cô Tuyết ! Hôm nay trông cô
Tuyết đẹp quá ! Tôi đã đến đây làm việc với ba cô nhiều lần,
nhưng chưa bao giờ thấy cô ăn mặc đẹp như hôm nay.
TUYẾT - Cám ơn ông Mai Lâm !
MAI LÂM - Chà, một buổi tối trong lành mát mẻ quá ! (thở dài) Cứ
nhìn anh, nhìn cô, tôi lại nhớ tới tuổi trẻ của mình. (tiến về phía
Tuấn) Mấy hôm nay... tôi vẫn muốn tìm gặp anh?
TUẤN - Có việc gì vậy, thưa ông? Hợp đồng mua bán với giám đốc
công ty thì ông đã ký xong rồi. Bây giờ chỉ còn việc ông điều xe
ra cho vận chuyển vào trong Sàigòn !...
MAI LÂM - Công việc còn lại đối với tôi quá dễ. Một đoàn xe tải của
doanh nghiệp tôi đã sẵn sàng chuẩn bị, chỉ trong một đôi ngày
tôi sẽ cho chuyển hết số hàng vào trong đó !
TUẤN - Vậy thì?....
MAI LÂM - Cũng có câu chuyện liên quan đến anh. Mà thôi, lúc khác
ta sẽ nói chuyện với nhau tốt hơn !
TUẤN - Tuỳ ông, nếu ông thấy cần thiết? Giờ thì mời ông vào nhà
trong dự tiệc.
MAI LÂM - (chần chừ) Ồ, có chậm một chút cũng được mà...
TUẤN - Hình như vẫn có chuyện gì đang làm ông phải băn khoăn?
MAI LÂM - Tôi không hiểu vì sao?... mà, Tôi có làm gì để cho anh
Tuấn không vừa lòng đâu nhỉ?
TUẤN - Có lẽ vì ông cho là thế !
MAI LÂM - Cũng rất tiếc là những ngày tôi đến đây làm việc... đã
không có mặt của anh.
TUẤN - Những ngày ấy tôi phải đi công tác xa.
MAI LÂM - Nhưng dù sao thì chúng ta vẫn còn được gặp gỡ nhau
trong những ngày chót.
TUẤN - Khi đó thì... tất cả đã xong. Ông Mai Lâm này, mua được một
lô hàng lớn như thế... với cái giá cũng có thể gọi là hời, chắc ông
phải lãi lắm ?
MAI LÂM - Nếu không lãi thì chúng tôi không mua ! (tế nhị) Tôi hiểu
ngụ ý trong câu hỏi của anh. Nhưng thực tình mà nói: việc mua
được hay không mua được lô hàng này, với tôi không quan
trọng !
TUẤN - Có gì quan trọng hơn chuyện mua bán hàng hoá, đối với một
thương nhân như ông ?
MAI LÂM - Có! Có chứ! Nhất định là phải có !... Thí dụ như, chuyện
gia đình con cái chẳng hạn. ( thở dài) Tôi già rồi, tiền của thì
cũng đủ. Có nhiều thêm nữa lên thì đã ích gì, nếu như...
TUẤN - Thì ông để lại cho các con ông ?
MAI LÂM - Nhưng tôi chỉ toàn con gái. Nói chính xác là chỉ có hai
đứa con gái thôi, anh hiểu không? (nhìn về phía Tuyết ) Xin lỗi
cô Tuyết nhé !...
TUYẾT - Dạ, không sao ạ. Ông và anh cứ nói chuyện.
MAI LÂM - (tiếp chuyện với Tuấn) Đúng ra, tôi cũng có một người con
trai... nhưng....
( lúc này, giám đốc Lãm mặc bộ com-lê rất lịch sự từ trên
gác bước xuống )
Ồ, xin chào ngài giám đốc !
Ô.LÃM - Kìa, ông Mai Lâm ! Anh Tuấn, sao anh không đưa ông Mai
Lâm vào phòng chiêu đãi ?
MAI LÂM - Cám ơn ngài giám đốc.
Ô.LÃM - Mời vào ! Mời vào ! Mời vào !...
( Mai Lâm nghiêng mình trịnh trọng chào ông Lãm,
rồi theo Tuấn vào phòng trong. Sân khấu chỉ còn lại Tuyết và ba )
Ô.LÃM - (với Tuyết) Khách khứa đã đến đủ cả chưa con ?
TUYẾT - Thưa ba, con thấy cũng đông đông rồi đấy ạ ! Ba vào kẻo
các cô, các chú ấy phải đợi.
Ô.LÃM - Ba vào ngay bây giờ.
( Bà Minh Phương từ nhà trong ra - Đó là người đàn bà
khoảng 50 tuổi, trông đẫy đà. Bà trang điểm son phấn
khá loè loẹt, toát lên cái ham muốn lạc thú )
MINH PHƯƠNG - (với chồng) Đến giờ này vẫn không thấy một quan
khách nào trên Bộ xuống cả?
Ô.LÃM - Lạ nhỉ, không một ai? Đồng chí Bộ trưởng thì đã đành,
nhưng còn các thứ trưởng và cấp vụ?...
MINH PHƯƠNG - Chẳng thấy tăm hơi một vị nào.
Ô.LÃM - Ờ,ờ... chắc là các anh ấy mắc công chuyện gì đó?
MINH PHƯƠNG - Chẳng lẽ, tất cả ai cũng mắc công chuyện? Ông đã
mời từng người một cẩn thận chưa?
Ô.LÃM - Tính tôi bao giờ chả cẩn thận, nhất lại là việc này !
MINH PHƯƠNG - Ông không thấy ai có ý gì khác chứ?
Ô.LÃM - Biết thế nào được ! Có - người ta cũng không nói.
TUYẾT - Xin phép ba mẹ con ra ngoài phố một lát?