NGƯỜI VIẾT THƠ TÌNH HAY NHẤT THỜI ĐẠI - Phạm Ngọc Thái
NGƯỜI VIẾT THƠ TÌNH HAY NHẤT THỜI ĐẠI (Trong thi ca ngàn năm Thăng Long) Tuyết Nga GV Trường ĐH Khoa học Xã hội Nhân văn
Đó là Nhà văn - Thi nhân Phạm Ngọc Thái. Bất cứ thời đại nào, thơ ca nói chung khi đã được nhân gian xác nhận (ra khỏi các khuôn mẫu chính trị), là những “tuyệt phẩm thi ca” của ngàn năm Thăng Long, thì đó chính là những tình thơ hay muôn đời. Nhà giáo Nguyễn Thị Hoàng – Nguyên GV Trường ĐH Sư phạm, từng bình luận: Thơ hay bậc nhất trên văn đàn xưa nay, phải là loại thơ có khả năng sống trường cửu tháng năm, thơ của mọi thời đại: Đèo ngang của BHTQ / Làm lẽ, Cảnh thu - Hồ Xuân Hương / Thương vợ - Tú Xương / Thu điếu - Nguyễn Khuyến / Tràng Giang - Huy Cận / Tranh lõa thể - Bích Khê / Tương tư - Nguyễn Bính / Đây thôn Vỹ Dạ; Mùa xuân chín; Bẽn lẽn - Hàn Mặc Tử / Hai sắc hoa ti-gôn - TTKH. / Thuyền và biển - Xuân Quỳnh / ... Đó là những bài thơ có hàng đẳng cấp cao nhất. Những tình thi bất hủ đó, dù ra đời trong thời đại nào? “cổ hay kim”, đều là những tuyệt phẩm thi ca còn lưu truyền mãi trong nhân gian và nền văn học nước nhà. Tuyết Nga MỞ ĐẦU TÁC PHẨM "NGƯỜI VIẾT THƠ TÌNH HAY NHẤT THỜI ĐẠI" TUYẾT NGA XIN GIỚI THIỆU
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2022 11:10:41 bởi Nhân văn >
TÁM BÀI THƠ TÌNH HAY VÀO HÀNG TUYỆT PHẨM THI CA ( Trong ngàn năm Thăng Long xưa nay, chưa từng có thi nhân nào... sáng tác được nhiều tuyệt phẩm thi ca như ông !!! Trừ truyện Kiều, thuộc loại tiểu thuyết thơ bất hủ của Đại thi hào Nguyễn Du ) 1. NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG Người đàn bà đi trong mưa rơi Chứa một trời thầm như hoa vậy... Tặng Bích Đào * Chiếc mũ trắng mềm, em đội bầu trời Khóm mây trắng bay, nghiêng trôi trên tóc Đôi mắt em đong những áng mây Người đàn bà trắng! Em đi, về... chao những hàng cây Hồ gió thổi lệch vành mũ đội Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội Xoã ngang vai mái hất tơi bời Nỗi niềm thao thức Những đêm trăng nước... Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai! Người đàn bà ai mà định nghĩa? Đường xưa đó về đây, em ơi! Những con đường đã đầy xác lá rơi Xác ve, xác gió và xác của mưa. Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu Anh cũng không làm chàng Trương Chi, suốt đời chèo sông vắng Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau Vết thương lòng không dễ đã lành đâu Những đêm sao buồn, những đêm gió khát Khúc thơ tình anh lại viết về em Người đàn bà ngậm cả vầng trăng... 2. VÁY THIẾU NỮ BAY Rõ ràng trong ngọc trắng ngà Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên Nguyễn Du * Váy thiếu nữ bay để ngỏ Một khoảng trời nghiêng ngửa bên trong Gió réo rắt, nắng bồn chồn hơi thở Tìm vào cung cấm của em “Bờ bãi con người” em trổ hoa trái ngọt Đến đế vương cũng khum gối cầu mong Váy thiếu nữ bay lộ một lâu đài, điện ngọc Nơi sự sống nhân quần tiến hoá muôn năm Váy thiếu nữ bay mang cả hồn thời đại Mênh mông bầu trời, say đắm thế gian Có phải đó khúc quân hành nhân loại Em giữ trong mình nguyên thuỷ lẫn văn minh Váy thiếu nữ bay để thấy đời còn có lý! Sự sống anh cùng nhân thế tồn sinh Dù dung tục vẫn thánh tiên bậc nhất Khởi điểm cho các luồng chính trị toả hào quang. 3. SÁNG THU VÀNG Nhớ ngày gặp lại em bên hồ gió (Kỷ niệm Bích Đào) * Gặp lại em một sáng thu vàng Nơi em đứng nắng tràn ngoài phố Với trời xanh, hồ xanh gió Gió đưa làn tóc em bay... Sáng thu này trĩu cả hàng cây Đô thành dịu mát Ông lão ngồi bên gốc cây, bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời Bà xúc tép váy khều khào nước Một thời xa lắc Em nghiêng chao về một thời xa Người con gái đã thành chính quả! (phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha) Đôi mắt em, bóng trúc bay xoà... Đường phúc hậu, vầng trăng đầy nở... Nghe không gian đổ vỡ cả mùa thu! Sáng thu vàng mông mênh, mênh mông Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ Và trái tim cũng không còn. Sáng thu vàng xang xênh, xênh xang Những con đường xưa tắm hơi em Môi em cười... hoa lá nát đau thêm Thời gian trôi, cuộc sống buồn tênh Một mùa thu lá lá Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang Người đàn bà, em nuốt mùa thu tan… 4. NHÌN TRĂNG NHỚ EM Tặng Ánh Tuyết Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ em Trăng trôi miên man khi mờ, khi tỏ Chúng mình đến với nhau, không còn thơ bé Nhưng lòng tha thiết yêu thương Trăng giữa tháng khuyết dần, tình cứ tràn dâng Cả tới khi không còn trăng nữa Thì em vẫn bên vành vạnh tỏ Đưa anh vào giấc mộng ru đêm Để cùng nhau say cảnh thần tiên Cho quên hết biển đời ngang trái Cuộc sống mưu sinh với bao mệt mỏi Chân trời sẽ lụi tàn, nếu chẳng có tình em Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa mênh mang Vẫn soi ngập cõi không gian vô tận Sâu tận cùng trái tim anh hưng phấn Đêm nằm thao thức vấn vương Thần thánh hiện hình trong một mảnh trăng em Dìu anh qua phong ba, bão táp Giữa giấc ngủ chập chờn đêm bất diệt Anh bay về ôm lấy em thương Áp môi hôn lên vầng nguyệt của Cưng Nghe trái đất dưới thân mình rung chuyển Thế thái nhân tình dẫu bao đổi biến Chẳng đảng phái nào sánh được hơn Cả nhân thế này chỉ một "mảnh trăng con" Sống mãi muôn đời, dù thay bao chủ nghĩa Thức nhớ em hoài, trăng khuất không biết nữa Nhìn khắp thiên hà càng da diết yêu thêm. 5. TÔI KHÓC EM TÔI . Tôi viết bài thơ này khi em nói với tôi rằng: Em sắp đi * Rồi một ngày Em mang tình anh về nơi khuất núi Có hoa thơm cùng bướm vờn, gió thổi Hai linh hồn mưa nắng quấn bên nhau Quên hết nỗi đau đời, chỉ biết thương yêu. Hỡi con phà với sông nước trắng phau Có nhớ bóng dáng người thôn nữ Ngày hai buổi đến trường qua đó Cõi hồn thơm ngát hương hoa. Anh đã cùng em ngày tháng đón đưa Dẫu không thể lấy em làm vợ Nhưng lòng thương thì giàu tựa bể Lệ nhân tình rơi đẫm cả trang thơ. Đau xé tim anh. Trời đổ sập gió mưa. Cầu thượng đế hãy giữ em tôi lại Em còn trẻ vẫn đang mùa tình ái Cuộc đời vừa mới được yêu thôi. Anh bế em lên trong phút cuối cuộc đời... Như nhân thế từng ẵm chàng Hăm Lét (*) Bởi em là hoa, là chim, những gì đẹp nhất... của non sông nước Việt Người thiếu phụ hiền lành, khắc mãi tên em! Hỡi Xứ Sở thiêng liêng và Đất Mẹ nghìn năm Đừng nỡ cho em xa cõi người sớm thế? Bài thơ này muốn sưởi ấm lòng em đó Anh không viết tiễn em đi... Hoa nở bốn mùa, ai nỡ lại chia ly? Tình quê hương, người thân còn bên em sớm tối Con chim chích ríu rít trời xanh: Em ơi! Đừng đi vội Anh run rẩy trong lòng, chạy đến để... hôn em... ..... (*) Hăm Lét – Tên một vở kịch của Sếch-xpia 6. EM VỀ BIỂN Quê em thành phố biển * Em về biển để vùi vào trong cát Nỗi buồn nước mắt Những nát tan vòm ngực đã thương đau. Biển cứ vỗ tan... nát tình biển cả... Xô mãi bờ với lá thông reo Người thiếu nữ ấy dần thành cát trắng Mang nỗi niềm, không biết đã đi đâu? “Bờ bãi đời người” - Cuộc sống tình yêu Trái tim nhỏ, em dựng cả toà-sen chân Phật Tổ! Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả Yêu thương nhiều hưởng đã bao nhiêu Tháng năm trôi, tình cũ cháy như khêu... Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải Đôi gót đỏ, ánh mắt nhìn thơ dại Đã thổi thành bão tố ở trong anh Hàng bạch đàn năm xưa còn đó Anh còn đây. Em hỡi, anh còn đây! Nhớ những buổi đón em, bên cổng trường sinh ngữ Tóc nửa bạc rồi. Chỉ thấy gió mưa bay... Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi! 7. ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI Em nói với tôi rằng: “Muốn có một đứa con…” Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm Năm tháng dáng hình em hiển hiện Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi! Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu tim còn khao khát Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét Anh hôn lên đôi môi em, như một vầng trăng khuyết Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh Lại bùng cháy trong thơ, ngọn lửa trái tim Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em! Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ Với mối tình nồng thắm của em yêu Nếu giây phút nào, em lạc bến cô liêu Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục Thời trai trẻ phong trần, qua chiến tranh loạn lạc Khi tuổi già, có vợ vẫn cô đơn. Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu. 8. ANH ĐỨNG NHÌN THEO BÓNG CHIM CÂU . Tặng người nữ sinh của thời yêu Mấy chục năm rồi, em ở đâu? Ơi, người con gái của thời yêu Chiều nay thành phố trong mưa lạnh Anh đứng nhìn theo bóng chim câu Kìa! Dáng hình xưa lại hiện về Gót thon bước nhẹ dưới đường quê Gió bay mái tóc hương thơm ngát Để cả trời xanh phải đê mê Tiếng hát ai đưa vọng bên hồ Đã xa năm tháng hãy còn mơ Mắt em thăm thẳm soi làn nước Tận đáy hồn anh cứ ngẩn ngơ Chiều nay mà ngỡ buổi chiều nao Vẫn đến trường em lối cổng vào Đón cô thiếu nữ xinh xẻo ấy Chạy đến bên anh tủm tỉm chào Thôi thế, hết rồi - Bé yêu ơi! Bụi cát lầm lên phủ cuộc đời Giá em mãi tuổi đôi mươi nhỉ Và anh cũng đừng vội già người Mấy chục năm trời, em ở đâu? Anh đứng nhìn theo bóng chim câu…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2022 11:15:11 bởi Nhân văn >
Mời quí vị tiếp tục thưởng lãm: 68 BÀI THƠ TÌNH GIÀU HƯƠNG SẮC VÀ HAY KHÁC KHOẢNG TRÔI TRONG LÁ Bỗng cồn nhớ một thời dĩ vãng Gió cứ trôi không hữu hạn bến bờ Nhưng vẫn đó: Em, anh - cuộc sống Xa nhau rồi, tình cũ đến bơ vơ Có bao lá cây rơi, em đã vào xa vắng Lá nuốt em. Giờ sống thế nào rồi? Em sung sướng? Ưu phiền? Lãng quên hay bụi cát? Mặt trăng trên trời. Tim anh rất mồ côi! Hỡi những hàng cây xanh! Những con đường lá đổ! Chỉ dùm ta đôi gót đỏ, thời thiếu nữ em xưa Kỷ niệm về, trái tim đau thổn thức Chỉ dùm ta. Nào, chỉ giúp ta đi! Bài hát năm xưa, bên anh em đã hát Giờ đây trong lá nẻo trời nào? Anh đi qua chỉ thấy toàn mây trắng Mặt trăng tít trên trời. Em ở tận nơi đâu? Con đường ta đi, có bao đôi trai gái Ai cũng một thời yêu, em nhỉ! Để xa nhau, Để được nhớ, được buồn, được khóc, Được nghe quanh đời, những tiếng lá bay theo Hãy níu lại dùm ta! Một thời dĩ vãng… Gió vẫn trôi, lá vẫn bay vèo Nhưng vẫn đó: Em, anh - cuộc sống Và một mối tình, ta đã tặng cho hết thảy trăng sao. CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI Có một khoảng trời để thương, để nhớ Là khoảng trời ở đó có em Những bóng cây trên đường phố thân quen Đêm đêm chiếc lá nhớ lại bay về, xào xạc. Có một khoảng trời không ai thấy được Dẫu đêm nào chớp cũng loè lên Có ánh chớp không kéo theo tiếng sét Mà rung ngân, rung ngân trong tim… Khoảng trời gió thổi xót đêm Hoá sắc cầu vồng nối hai miền thương nhớ Cây tình yêu lớn theo cấp số Ngược trời về cho ta gần ta. Cái khoảng trời khi anh và em đã cách xa (xa thật đấy mà cũng gần thật đấy) Trong đau đớn anh hoá bờ cát cháy Thổi về phương em giữa chiều gió nổi Hạt vô tư còn lại, những tàn tro. EM LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH Tặng ca sĩ Thanh Trúc " Nếu em không là người yêu của lính " (*) Tiếng hát em đưa, thưở còn chinh chiến Nửa đêm nay, anh thức dậy để nghe Giọng hát ngọt ngào, giọng hát ru xa. " Nếu em không là người yêu của lính Ai đem cánh hoa rừng về tặng em Ai trong gió sương cho em đợi chờ Và đến lúc anh về... Ai kể chuyện đời lính, em nghe! ". (*) Anh đi qua cả cuộc chiến tranh xưa Vẳng tiếng hát em, giữa rừng già năm ấy Nay nhớ lại, lòng thương biết mấy Ôi! Tình yêu của người lính muôn năm Bài thơ này anh viết tặng em Cô ca sĩ một thời của lính Nghe em hát, dạ cồn cào cảm mến Anh gửi tình mình cho Đất mẹ - Quê hương! Ta không mong gì bom đạn, chiến tranh Đã dìm dân tộc vào trong bể máu Nhưng tiếng hát em thì ngàn lần yêu dấu Đời đời... mãi mãi... không quên... Là người tình của lính, phải không em! Cao quí hơn vạn lần các cung phi, quận chúa Anh sẽ mang tình em, suốt chặng đường thiên lý Mai rồi sống giữa vô biên... Ôi, Tây Hồ sóng nước mênh mông Có nghe tiếng hát em tôi, giữa đất trời Tổ quốc! Tới một ngày... cả hai ta đều khuất Bài thơ anh còn sống mãi, ngợi ca em Cô ca sĩ muôn đời của lính, rất yêu thương... .... (*) Lời của bài hát " Nếu em không là người yêu của lính " TIẾNG ANH GỌI Viết theo giọng "thơ điên" Hàn Mặc Tử Ta gọi tên em trong bao la trời đất Tên một loài hoa thơm nhất quê hương khắp núi rừng tới miền sông nước mênh mông Chính trong tim ta, tên em còn vọng mãi... Ta đi tìm em với tâm hồn hoang dại Từ lúc chim ca đến mãi đêm thâu Em ở đâu? Em ở đâu? Nàng thôn nữ mặc chiếc áo xanh màu cỏ biếc. Ôi rồ dại! Hỡi linh hồn rồ dại! Đi tìm hoài mà có bóng em đâu Sông trăng kia cũng hóa vũng máu đào Cùng với huyết của tim ta loang chảy. Ta bay qua các nóc nhà cao ngất trời Hà Nội Về miền quê đồng trắng, nước mênh mang Những bóng dừa, khóm trúc thắm màu xanh Mà chẳng thấy em ta ra đón đợi? Ôi thượng đế! Tâm hồn con chới với Trên núi cao ngã nhào xuống vực sâu Người sinh ra con làm anh thi sĩ chốn bèo dâu Sao còn bắt chịu nỗi đớn đau, trong bể ái tình máu lệ. Thời gian hãy trôi đi! Trôi nhanh đi! Đừng chậm trễ Cuốn cả thân ta, linh hồn ta... vào cõi tha ma Trí não ta đã tàn, đâu còn phải là ta Ừ cũng được. Ta sẽ làm ma bất tử! Anh còn tìm em ở kiếp sau, em nhé! Nhớ chờ anh, đừng trốn bỏ như nay Anh sẽ bế bồng em, giống thuở vẫn còn trai Dành cho em cả tình yêu chung thủy. Tiếng anh gọi! Có nghe thấy không, em yêu quí? Rền vang bầu trời, sâu thẳm đại dương Về với anh đi em! Ta cùng bay khắp nhân gian Hòa tiếng thơ ngân, hai trái tim chung nhịp điệu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2022 11:20:22 bởi Nhân văn >
TIẾNG HÁT ĐỜI THƯỜNG . Thơ viết trên thư gửi về cho vợ Trong một phố nghèo, có người vợ trẻ Vẫn đón con đi, về... như thường lệ Vóc em thanh cũng thể mùa xuân Đôi mắt em: Đôi mắt ấy màu đen. Ngôi nhà nhỏ bên đền Gốc đa, quán báo Nơi ngày xưa ai bán chiếu gon (1) Đêm hồ nước trăng soi Chiều lá me, lá sấu Cung thành xưa dấu đại bác còn. (2) Ôi quê hương! Cái phố nhỏ cứ mưa là lầy lội Cháu gái nhà bên, tuổi không đoán nổi Chưa tối đã khêu đèn, bê mẹt thuốc rao đêm Ngày hai bữa, bữa nào cũng vội. Miền đã theo tôi vào cuộc Trường Sơn Hành quân rừng già, võng treo sườn gió... Ai biết chiều nay người vợ trẻ Đứng mong chồng bên đứa con thơ Giọt lệ cháy xót lòng mang sắc xanh thu! Tuyết bạc quê người. Xứ sở mưa cau... Đi đâu, đến đâu: Nhớ về phố ấy! Đôi mắt em buồn cho bài hát anh ca Con sẻ hót mênh mông đồng nước Người hát rong hát vui sân ga Tiếng Hát Đời Thường thường lẫn vào bụi cát Anh hát cho đời... Anh hát em nghe... Berlin, 2.1989 (1) Gợi lại câu chuyện bà Thị Lộ thời con gái đi bán chiếu gon ở Hồ Tây, gặp ông Nguyễn Trãi. Những vần thơ đối đáp của hai người còn truyền tụng đến ngày nay. (2) Hình ảnh mặt thành Thăng Long trên đường phố Phan Đình Phùng, Hà Nội: Đến nay vẫn còn in dấu đạn đại bác từ thời giặc Pháp bắn vào. Thành Thăng Long thất thủ, quan Tổng đốc Hoàng Diệu phải thắt cổ để tuẫn tiết. Ký họa chân dung Phạm Ngọc Thái SÁNG XUÂN NAY
Sáng xuân nay không chít khăn tang, không mang áo cưới Gió đi đâu, không thấy thổi trên đường Thơ nằm khóc trong nấm mồ êm ái Anh chỉ ngồi thầm lặng bên em. Hương phảng phất bay lên từ mái tóc Tình trắng tinh như ngửa đôi bàn tay Đôi mắt em hóa thành mây, trôi đi mất Hồn anh chao dưới những lá cây rơi. Cứ yên lặng! Ông lão Giăng Van Giăng yên lặng… (*) Tôi cũng như ông, chỉ thấy lá vàng thôi Người đàn bà ấy, đẹp giống cô Cô Dét Nàng yêu tôi, nhưng nàng đã đi rồi! Em về nơi bờ-bãi-con-người Anh trở lại viết thơ tình rồi rót lệ Đời là thế! Thế thôi, đời là thế! Mối tình mình chẳng thể cưới, cũng không tang. … (*) Trên đời này có bạc bẽo nào hơn cái bạc bẽo đối với lão Giăng Van Giăng cơ chứ? (tiểu thuyết " Những người cùng khổ" của Victor Hugo). Gặp lại em buổi sáng xuân ấy. Ngồi bên em giây lát - Tôi lại nhớ tới cái lão Giăng Van Giăng kia! Lão có khác tôi không? EM SỐNG MÃI BÊN ANH Tặng Đỗ Thị Ánh Tuyết " Thế giới bảy tỉ người, sao anh lại yêu em " Tiếng em nói nghẹn ngào, tha thiết Hỡi ái nữ của dòng sông nước xiết Người đàn bà chung thủy đời anh. Em dịu dàng như một vầng trăng Cứ xoa vuốt lòng anh rồi biến mất Nỗi nhớ tràn đầy mà trăng lại khuyết Thì có bao giờ em tròn hẳn lên đâu. Không thể đến với anh để sống bạc đầu Chỉ biết hẹn em làm vợ trong tiểu thuyết Anh sẽ mang em theo sơn hà bất diệt Những trang thơ sống mãi ngàn thu. Đêm ngẩng nhìn thấy bóng trăng lu Trăng em trong anh lại soi vằng vặc... Ơi, cái vầng trăng khuyết ! Sáng hơn cả ánh trăng rằm. Em vẫn về lấp lánh giữa sao băng Da diết, cồn cào nỗi nhớ Anh vẳng nghe trên Sông Tiền sóng vỗ Ngày đêm không lặng tiếng bao giờ. Rồi một mai… Ta khuất để vào hư... Thơ anh viết cho em còn ca mãi Người đàn bà của một trái tim huyền thoại Bay qua mọi chủ nghĩa tới vạn niên. - Hà Nội mùa này nhiều mưa gió lắm anh Anh nhớ giữ ấm mình: Em bảo thế! Sống giữa cù lao (*) tháng năm đầy bão gió Cứ lo cho anh hoài, người chốn Thủ đô. Em là vầng trăng và cũng là thơ Ta muốn hỏi vũ trụ cùng sự sống? Em ở chỗ nào trong chân trời khát vọng Của đời ta, nơi thế giới con người. Anh đã yêu gần hết kiếp rồi Người đàn bà nay mang theo, dành em tất cả Trong ngôi mộ ta mai sau, hậu nhân hãy nhớ! Đặt thêm tấm ảnh Nàng, cạnh bóng hình ta. Một mối tình đưa ngát hương hoa Em sống mãi bên anh, thơm mát cõi thiên hà... ..... (*) Ngày ngày em đi phà qua con Sông Tiền... để về đến cù lao Lợi Quan: Nơi em sống.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2022 11:21:16 bởi Nhân văn >
GIÓ SẼ MANG TÌNH TA BAY MUÔN PHƯƠNG Anh hôn em, hôn mãi chẳng muốn thôi Em lại muốn gửi tình theo cơn gió Gió mang tình đi muôn phương: Em bảo thế! Người đàn bà, đẹp như bông hoa tươi. Có một buổi cùng anh giữa đất trời Em lại hỏi: Em phải nằm bên nào, anh nhỉ? Ở bên trái thì thuận hơn, anh ạ Ôi, em của tôi. Thật đáng yêu, Cưng ơi! Tình yêu em tựa thiên thai buổi sớm Tâm hồn hương ngát nhụy hoa thơm Anh đã qua sắp hết đời trần thế Bỗng cháy rực trời, tuổi hoàng hôn... Người đàn bà, nếu ta thiếu em Như trời kia thiếu vòm xanh để sống Em mới hoàn mỹ lòng khát vọng Anh mang về đưa lên tận cung trăng Một mai kia trong thế giới vĩnh hằng Có em bên. Nàng tiên sa hạ giới... Kiếp vô thường là nơi ta tạm gửi Nhớ giữ chặt anh mà theo tới chân mây Có Đức Phật Như Lai với Bồ Tát đón mời... Ta sẽ có chỗ ngồi trên Đất Thánh Hậu thế tưởng niệm ta. Đời ngưỡng vọng. Đặt lên mồ em những đóa hoa thơm. Là người tình chung thủy của thi nhân Đốt ngọn lửa yêu trong tim anh. Buổi chiều tà lạnh giá Anh đền cho em cả biển tình anh đó Cùng trời xanh để em sống muôn năm. Có thể một ngày, trên sông nước Tiền Giang Gò Công quê em, đời xây đài kỷ niệm Với bóng em bên anh, nụ cười trìu mến Một tấm hình đẹp nhất giữa quê hương Gió sẽ mang tình ta bay muôn phương... KHÓC BÊN HỒ NÚI CỐC Anh đã đến bên Hồ Núi Cốc Gửi hồn theo dòng nước trôi thây... Gió gào thét trong lặng chìm tim óc Em khoả thân nằm trên bóng bến xưa bay. Nước mắt nàng Công khóc tan ra suối Cốc chết bên sồi lại hoá thành non... (*) Nhưng để làm gì khi tình vô vọng? Chút hương nàng vẫn ấm khoảng-đời-con. Bóng ngàn than, huyền thoại tang trắng phủ... Mà miệng còn muốn cắn vú người yêu! Ôi, hồ núi cứ xanh rì muôn thuở Máu ta đổ đầy cho tạo hoá tạc phù điêu. Anh đến bên Hồ Núi Cốc giữa chiều Thơ rỏ đôi hàng, lệ tràn một chén Khóc chuyện tình xưa là khóc mình lắm lắm Mai chết rồi làm nước tắm cho em Viết tại Hồ Núi Cốc (*) Huyền thoại kể: Nàng Công (con gái quan lang dân tộc) thương nhớ chàng Cốc, khóc mà chết. Nước mắt nàng chảy thành suối nay biến ra hồ. Chàng Cốc (chỉ là một tiều phu đốn củi), thương nàng Công cũng chết dưới gốc cây sồi, hoá thành non bao bọc lấy hồ - Nên mới có tên gọi: Hồ Núi Cốc! EM ƠI! THÀNH PHỐ LẠI MƯA Nghe không em? Lại mưa lên phố Bao năm rồi, chiều ấy cũng mưa rơi... Gió se sắt đưa anh vào nỗi nhớ Mối tình thời trinh nữ, xa xôi Thưở xưa ấy, em ơi! Như hoa nở Say như mơ và mộng như thơ Anh đã gặp em, những tháng năm cát bụi Khi trái tim yêu, trong cõi vắng vật vờ Thành phố lại mưa… Có nghe không em? Con chim trời, cá nước Khúc nhạc chiều dìu dặt bay qua Tình êm dịu, bên em mơ màng quá Thôi hết rồi! Tan vỡ bến bờ xa Tiếng mưa rơi não nề, thao thức Bóng hoàng hôn đỏ cũng xua tan Bèo dạt sông trôi, buồm anh không bến đỗ Chân trời vương vấn dải mây lan Ôi, cuộc sống! Tình chỉ như màn kịch Nào phải lỗi do anh. Đâu phải lỗi do em. Anh đứng giữa trời mưa, làm những vần thơ xao xác Người con gái năm nào về, như một bóng chim hoang... CHIỀU PHỐ GIÓ VÀ
MỐI TÌNH LÔNG NGỖNG TRẮNG
Một chiều nắng đỏ Gió đi dưới các hàng cây Biết bao nàng thiếu nữ qua đây Giờ này người con gái xưa, có về trên phố cũ? Chiều phố gió, trái tim ta náo động Ôi hôn hoàng, run khe khẽ hồn ta Những cành lá đánh đu lẩy bẩy Trời đã xin cưới đâu mà nắng vội lên xe hoa? Chiều phố gió như thể rừng thu động Lá thì bay, còn mây đám thì tan Liễu xác xơ như buổi tối tân hôn Níu giữ cảnh hoang tàn diễm tuyệt Em chìm đắm nẻo nào cuộc sống Để trái tim anh vỡ vụn, biến tan Những mảnh tình bay tứ tung, theo dòng-lông-ngỗng-trắng Nàng Mỵ Châu năm xưa đã rắc hộ trên đường Tình tan vỡ anh cạn ly cuộc sống Gạn cả sướng vui lẫn với khổ đau Con tim hát tháng năm, luyện thành trai ngọc Sáng long lanh trong biển sóng gầm gào. Chiều phố gió tan dần, bóng xế Các nàng thiếu nữ cũng đi xa Trong số đó, liệu có ai đã mang theo lông-ngỗng-trắng Để cho tình được hát ngọc chia ly?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 12:18:37 bởi Nhân văn >
PHÚT CÔ LIÊU DỪNG LẠI NGÓNG NGƯỜI XƯA Em xưa đó, tình tao khang tha thiết Anh không thể tìm ở bóng xuân nay Cánh chim hải hồ, ta lang thang bay Anh lại gọi? Nghe không, em yêu quí! Đứng trên đỉnh thi sơn kỳ vĩ Thấy tim mình rỉ máu xuống thẳm sâu Vết thương em đau. Anh cũng đau. Người đàn bà trẻ vùng sông nước Duyên kỳ ngộ giữa đường tan tác Em vẫn là tình cuối của đời ta Năm tháng phôi pha. Kỷ niệm cũ không nhòa. Vóc hình em, ta mãi còn cất giữ Em là áng thi ca của hồn thi sĩ Người vợ hiền trong mộng mị ta mơ Mang tình em xây cả Đài Thơ Cho muôn sau đời ngưỡng vọng Bao giây phút cuồng say tình nóng bỏng Đã cùng anh ân ái những canh khuya Mất em rồi! Năm tháng, gió mưa Lời hứa cũ tạc lòng anh khuya sớm Trời Hà Nội sáng nay nắng ấm Mà trong ta vẫn rét cóng, Cưng ơi! Em từ miền quê ấy xa xôi Có khắc khoải, nhớ về anh thuở trước? Đường thiên lý một mình ta mải bước Phút cô liêu, dừng lại ngóng người xưa ... NGHE TIN EM SỐT Nghe tin em sốt, anh thương quá Không thể về thang thuốc, chăm em Chốn xa vời ... Ngồi, đứng chẳng yên Niềm yêu dấu, anh gửi nhờ mây gió Có trời đất soi tỏ lòng anh đó Chữ chung tình, khắc dạ nào phai Phải xa em biền biệt tháng năm dài Bước chân giang hồ, đâu ngừng nhung nhớ! Nơi thành phố phồn hoa, ồn ã Tâm hồn vẫn buồn bã, đìu hiu Chả khi nào nguôi nghĩ tới em yêu Thăm thẳm lòng anh, soi cùng tới đáy Đường chủ nghĩa dù sâu xa biết mấy Max hay Tư Bản cũng hư không … Nếu trên đời này chẳng có em Để cánh chim anh, nước non vùng vẫy Rồi anh sẽ về bên em mãi mãi Cùng nhau hạnh phúc giữa sao trăng Sống với tình trọn đến trăm năm Khi ốm đau, Cưng không còn lẻ bóng Tin em sốt! Làm tim anh tê cóng ... EM BÁN XOÀI Cảm thương người con gái sống giang hồ, đã gặp sau chiến tranh 1975. * - Anh trai mua xoài cho em đi? Nha Trang! Ta nhớ Nha Trang! Em bán xoài đi đêm trên cát trắng Bãi biển chập chờn, kiếp đời các cô gái lang thang Dưới hàng dừa se sẽ gió ru êm Dãy cột đèn đứng đêm côi lạnh. Xoài em chín. Đêm tàn canh em đón khách… Giọt thơ buồn như ngọc sương rơi Em bán xoài thơm! Em bán xoài thơm! Biển to lớn. Bóng em nhỏ thẫm. Linh hồn treo ngoài thế giới em đi Trên những cành dừa hay trong đám mây qua? Thế giới em đi “vòng thiên la địa võng“ Tóc còn xanh, em bán kiếp đời trôi Xoài em thơm, hương toả mát thân người Ai mua xoài? Còn ai có mua em? Các cô gái đi đêm như các cột đèn Bóng nuốt lẫn vào bờ cát ấy... Biển ru ta và ta ru em Dưới hàng dừa xứ sở gió ngàn năm.
KÝ ỨC MÙA THU Mùa thu khuấy lên bao ký ức Xác thời gian trôi trên tóc em Em đi trong trăng, mùa thu thổi gió Lá vàng rơi mênh mông. Em đi qua mùa thu không gian Trăng rãi đồi con gái Nhớ đến lâu cái hương con gái Nó thơm say và rất nhẹ nhàng. Đường dạo ấy trên đồi trăng sáng Đêm chia tay, em dúi cả vào anh Để bóng lạc suốt đêm ngoài phố Mây lãng phiêu mãi không về Giờ đây chắc trên đồi thông đó Gió vu vi và trăng vu vơ Em đi trong trăng, mùa thu thổi gió Mùa thu lang thang chẳng bến bờ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 12:22:19 bởi Nhân văn >
PHỐ THU VÀ ÁO TRẮNG Tà áo trắng em đi qua phố Mùa thu rơi phủ mắt anh Tà áo trắng của người sinh nữ Anh nhìn xác phượng khóc rưng rung. Chỉ còn lại con tim rớm đỏ Áo quệt vào, máu rỏ hai tay Ôi, mùa thu mùa thu êm ả Sao lòng anh tơi tả thế này? Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc Lang thang vài cánh bướm bơ vơ... Áo trắng in ngang trời - sét đánh! Lưỡi dao nào cào nát tim thu? Anh cũng có một thời bên áo trắng Cũng bế bồng và cũng đã ru em Cái thời ấy chìm vào xa vắng Phút gặp lòng đâu hết ngổn ngang. Thêm một mùa thu, một mùa thu vỡ Câu thơ nẩy những bông hoa buồn Thôi, đừng hát để ướt lòng thiếu nữ Em đi rồi! Anh chết cả mùa đông. NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC Nén hương lòng, anh tưởng niệm mối tình em Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống Chốn xa vời, người lữ khách đứng dừng chân Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân Nghìn năm sau - Thế nhân ơi, hãy nhớ! Tấm hình ta cùng nàng một thuở Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương. Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ, nơi chân trời xứ sở Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian... Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng Ta hãy quên đi, thế giới đầy bạo loạn Để cùng em kết trăm năm tình bạn Của tình yêu tự trái tim anh! Anh vẫn thương em, dù duyên phận bẽ bàng Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn Nhưng em ạ! Kiều đã nói rồi, đó là bể sống Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan Dẫu phải biệt xa. Anh có hạnh phúc đâu em Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng Ừ thì trang nam, anh khinh thường kiếp nạn Chỉ thương em là phận nữ nhi Hãy vững bước lên em! Vào thế giới của ca thi Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn Anh chỉ tiếc, không thể dìu em tới bến... Mong đất trời có thượng đế đỡ em đi * Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si Ta lại cất tiếng gọi tên em: - Người thôn nữ miền sông nước... Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào, dưới gầm trời tổ quốc Hãy đưa mộ nàng về chôn cạnh nấm mồ ta Để con cháu đời đời, cất cao bản tình ca: " Không có chiến tranh, chỉ có tình yêu bất diệt " Anh sẽ nâng hình em, bay trên đất trời nước Việt Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm. Hãy đi cùng anh, mình không chết đâu em Kinh thánh đã dậy rồi: Nay chỉ là "cõi tạm" Khi biết vượt qua đủ buồn đau, khổ nạn Mới vào được ngôi đền: Tòa Thánh của tình yêu! Ôi! Người thôn nữ anh thương Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu Nhưng hãy nghe lời anh: Ta được nhiều hơn mất... Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống, trong bể đời khốn kiếp Vượt lên bão táp, phong ba. Em hãy hòa nước mắt vào, viết những bản tình ca Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái Ta sẽ là ánh sao băng, trên thiên hà sông núi Anh đợi đón em về, trong thế giới bên kia… TRÁI TIM TAN VỠ . Tặng người nữ sinh Trường SPNN năm xưa Em có biết, trái tim anh tan vỡ! Chẳng phải do em, chẳng lẽ lại do mình? Chuyện đã qua rồi, sau mấy mươi năm Tóc lạt bóng thì tình càng sống lại. Ôi, tình yêu cái thời còn khờ dại Lấp lánh trăng sao, tưới mát tựa mưa rào Lòng ngơ ngẩn như ngàn vạn mũi dao Chém vào tim cho máu trào, ngực xé. Làn môi em ngọt thơm đến thế Làn môi người sinh nữ đáng yêu ơi! Em dịu dàng, thơ mộng giữa mây trời Đã bao lần cùng anh say đắm nhụy. Trái tim anh nay đã thành hoang phế Mơ em về, sống lại những khát khao Cho linh hồn đang chết lại tươi màu Anh ôm ấp cả dáng hình thuở ấy! * Một thời trai yêu nhiều biết mấy Đậu lại còn đôi bóng – Chính là em! Phút cuối cùng em tha thiết đến bên Anh rũ bỏ như một thằng điên loạn. Không! Một thằng ngu, khờ vì ngạo mạn Em trẻ xinh mềm mại biết bao nhiêu Một người vợ: với chồng, sẽ rất mực thương yêu Sao lỡ bỏ? để suốt đời tiếc nuối. Anh đã chết vạn lần, hồn đau nhói Phí cả đời trai từng bão táp, phong ba Một chữ “yêu” thành dài dặc, lê thê Em ơi! Trái tim vỡ rồi, làm sao còn vá lại? * Nhớ buổi ấy cùng nhau đêm trăng sáng Ánh mắt thơ xinh mà chứa bàu trời Nụ hôn nào còn đọng trên môi Anh xin uống cạn bàu em trắng mịn. Đi dưới trăng, hai đứa lòng bịn rịn Em áp vào anh, như hoa ép vào tim Một vũ trụ ngát hương, trao cho anh đón nhận. Hết rồi, em ơi! Chắc sẽ làm em giận Ngay từ lúc anh quay đi… Trước hững hờ, giờ đau khổ nhường ni Một người vợ! Lẽ ra, với đời ta là tốt nhất. Thôi, đành để quỉ sa tăng moi gan, móc mắt Lỗi lầm này giá đắt quá, em ơi! Ta ngửa mặt kêu lên cùng với đất trời Bằng trái tim tan vỡ! EM NGHE
Em nghe trong sương khuya Cứ im ắng... thầm thì... đằm thắm... Em nghe trên phố vắng Bác xích lô già yên lặng ngủ trong xe Em nghe nơi cỏ hoa Lời ân ái lũ bướm vàng chiều còn vương phấn Em nghe dẫu đã thành dĩ vãng Tiếng của ngày xưa, đôi ta…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 12:26:04 bởi Nhân văn >
TRƯỚC NÚI MỸ NHÂN (1)
Núi Mỹ Nhân nằm giữa biển Nha Trang, gần Hòn Chồng. Truyền kể: Nàng Mỹ Nhân nằm ở đó nhiều năm tháng, chung thuỷ chờ chồng. Chồng nàng là một tướng cướp trẻ , dẫn theo một đạo quân cướp bể. Thuyền bè của họ bị bão biển đánh đắm, đi đã không về. Nay vẫn còn bãi đá ven bờ sát Hòn Chồng làm di tích. Bờ Hòn Chồng, quán gió, một trưa chiều Anh đứng dưới bóng dừa xứ sở Nghe cả biển, tình yêu và đời vỗ... Nhúm cỏ lòng xé rách bụi thơ bay Em nằm đây, em hỡi! Em nằm đây Làm núi đợi ngàn năm cùng với bể Tình yêu vỗ muôn đời trong sóng vỗ Không vấn vương bụi bặm cõi trần đời Cho anh hôn lên đôi vú đá tơi bời Dầm dãi nắng mưa, ru em trong giấc ngủ Xin lỗi những mảng đời ta đang có Đôi lúc thèm được bám rêu xanh Gió hút Hòn Chồng, bể sóng mênh mông Ta, con chim đã trúng bao vết đạn Dừng chân nghỉ bên bờ xanh hữu hạn Chốn vô cùng, ta muốn hỏi Mỹ Nhân? Bóng nàng nằm trơ mãi cái nước non Lòng nguyệt tỏ tháng năm mòn đá sỏi Niềm vĩ đại lại vô cùng man dại Cây-thánh-giá-cuộc-đời anh đặt dưới chân em! Nếu có thể sống chung đầu bạc răng long Anh nguyện với nàng cả đời vui thú Hồ yêu tinh và đàn bà nơi trần thế Vừa là tiên vừa là quỉ, nàng ơi! Cô gái bán hàng trong quán gió chơi vơi Cứ nhìn khách đôi mắt tròn đen láy Đã kể tôi nghe, chuyện về nàng Mỹ Nhân thuở ấy Nghe trong chiều gió cuốn, bụi đường bay... TRƯỚC NÚI MỸ NHÂN (2) Em nằm trong tiếng sóng vỗ bao la Làm núi đợi. Lặng im cùng năm tháng Tình yêu ấy hoá tượng thần trong trắng Khi thế giới ta thay đổi đủ sắc màu Bóng em nằm vời vợi cao siêu Chối bỏ hư danh và không tính toán Thiên thai ấy - Cuộc sống xô bồ này Đâu là lẽ sống? Máu trong người với đá, thứ nào hơn? Em là cái đích cuối cùng, ta hướng đến triệu năm Triệu năm nữa chắc chỉ là ảo ảnh Tình yêu văn minh: Gia tốc hợp, gia tốc tan... Đỉnh núi Mỹ Nhân ơi! Ta quấn lên đầu nàng, thêm một vành khăn trắng Ta từng yêu em ta, cả tâm hồn bão loạn Để cuối cùng thân số vẫn cô đơn Ta từng say bằng thứ rượu whisky choáng váng Tỉnh lại rồi xin quì gối trước sơ nguyên Ta đã yêu em cả trong phản bội Với tình yêu không thể gì đánh đổi Vì trần đời là thế, nàng ơi! Chỉ có mỗi trái tim Vừa hoá đá cho thơ, ta vừa phải làm Người... THIẾU NỮ ĐI TRONG CHIỀU MÂY
Hoàng hôn buông tím đổ mặt hồ Gương nước xôn xao với nhà thơ Lá bay xào xạc khua vọng gió Một cõi lòng ai tận bến mơ. Em đi bảng lảng bên Hồ Tây Đôi mắt huyền trong gió heo may Dáng em mềm mại như nhành liễu Cô gái chiều mây khuất đám cây. Tiếng mõ chùa buông, nơi ngả vắng Thiếu nữ nghe mà vẫn lặng thinh Để cả lòng ai thầm vương vấn Nào phải mình anh bước cô đơn? Ôi, Hồ Tây! Chiều mây sương buông Thiếu nữ đi rồi, trời khóc không Thơ anh từng giọt tan trong nước Hồn trôi vào gió, tới nơi em. TẠ TỘI TRƯỚC TÌNH YÊU Tặng người nứ sinh của đời tôi Đã xa lắm! Tình xưa bùng cháy lại Thưở mơ màng đâu còn nữa, em ơi! Tóc anh nay nhiều sợi bạc rồi Em ở tận phương trời, biệt tích Nhớ những đêm trăng, cùng nhau dạo bước Nụ hôn nào đang dính giọt sương đêm Người nữ sinh, anh không thể quên Dù đã yêu bao nhiêu lần khác Tình đổ vỡ. Trái tim anh tan nát Tháng năm qua, hàn vá được đâu em? Đời trôi đi, trăm nỗi u phiền ... Cuộc sống phong trần. Tình nhạt nhòa, tẻ ngắt Có lỗi lầm không sao xóa được Là phút giây anh gạt bỏ tình em Ánh mắt thơ xưa tha thiết nhìn anh Vết thương cũ, xiết mãi lòng đau nhói Em hiển hiện, người thiếu nữ dịu dàng biết mấy Bao áng thơ ta từng viết về em Nhìn thấy không gái ơi? Mảnh trăng khuyết bên thềm Ta thao thức gọi tên nàng trong hoang vắng Anh quì xuống, giữa không gian sâu thẳm Tạ tội với đất trời! Vì đã bội phản cuộc tình em ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 12:29:37 bởi Nhân văn >
HÀNG CÂY LÁ ĐỔ Thế là hết! Em đi, chôn chiều vào gió Ta lang thang qua lá đổ hàng cây… Bản tình xưa em hát ở đây Nơi ngày nay, xác các con thiên nga đã chết Ôi, hàng cây! Cùng ta... bao đêm từng tha thiết Những nụ hôn và tấm thân bất hủ của em Giờ ta sống trong hoang tàn sụp lở Bên những chiếc bóng của đàn thiên nga Thời gian phôi pha - Tóc ta hoá đá Gió cũng làm lau ngàn năm ru rất khẽ! Xin rụng một bông buồn lắt lay MỘT GÓC HỒ TÂY Anh đến mình anh trong chiều muộn Nhặt thơ tình ở một góc Hồ Tây Ngắm mặt gương hồ vào chập tối Mặt trời lại ngỡ bóng trăng soi Lơ đễnh đọt mây qua phớt trắng Vừa đơn côi mà không đơn côi... Thiếu vắng em nên anh lẻ bóng Lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi Chiều lễnh loãng bóng đa gù bên phố Mõ chùa buông, thay tiếng nói của tình yêu! Trong sân gạch sư già quét lá Bước người đi thầm lặng, cõi hư hao Chiều Hồ Tây - Chiều Tây Hồ lộng gió Ta và người: Cõi mộng khác chi nhau? Người quên hết! Còn ta yêu tất cả Trong tiếng lá bay… chầm chậm bóng ta theo... TRONG MƯA Mưa rơi nhẹ như là tóc ấy Giống dải lụa mềm quấn nỗi buồn bay Mưa rơi khẽ như hoa vậy Vỗ vào đêm hoá các nốt đàn gày Em có thầm nghe mưa bay ngoài đó Em có buồn, khi gió thổi đêm đêm Đứng trong mưa, hồn anh tràn bão tố Mưa rơi vào anh, tan ra nơi em xa không? Em bước nhẹ, những tháng năm hoang dại Về bên anh mái tóc rối tơi bời Anh hôn mãi những giọt mưa em thuở ấy Dẫu chỉ thấy còn bong bóng, vỡ đầy môi… TIẾNG ẾCH (*) Tối đó, tôi nhớ tới ông hoàng tử thi ca Xuân Diệu, Với những vần thơ tình một thời mà sống mãi trong nền văn học nước nhà. * Đêm nghe tiếng ếch vọng đền sang Mấy đám mây đàn bay lang thang Nguyệt cũng cười tình đi tứ xứ Sân nhà có kẻ đứng trông trăng. Đêm nghe ếch trầm trầm hồ nước Buồn như con trống cô đơn Tóc ai vương trong gió êm đềm Tình năm ấy, em về quyến luyến… Cái tiếng ếch kêu hoang mà yêu mến Để cuộc đời đang sến bỗng xôn xao Với đôi hồn ong bướm nghiêng chao Hoá mây trắng trôi mãi vào vô định. Em đã đi! Rất xa, không thể nào cứu vãn Anh nhặt lên đôi mảnh vỡ, hoang tàn Cái tiếng ếch lẫn vùi vào bụi cát Giọt thơ lòng Anh xoã tóc Áp môi hôn... …… (*) Đêm mưa gió. Cái tiếng ếch vọng sang từ đền Quán Thánh, bên kia Hồ Tây… nghe thật não nùng. Trên đầu bóng nguyệt trôi nhàn nhạt. Đêm hoang xơ. Em lại về với tôi: Mái tóc em bay, tình em quyến luyến… giữa một đống tro tàn, đổ nát cuộc đời. Hồn mây trắng tôi trôi mãi vào nơi vô định.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 12:33:15 bởi Nhân văn >
EM TẮM Anh ngắm nhìn em tắm Tấm thân trần mênh mông Biển tình tràn say đắm Em của anh biết không? Tấm thân em bảo vật Do tạo hóa sinh ra Dành cho anh yêu đó! Mãi còn ở tít xa... Tấm thân em trắng ngần Từng đường viền anh ngắm Hai bàu sữa thơm lành Chờ ngày anh uống cạn. Ngã ba em suối ngọt Chảy róc rách bên trong Có rừng xanh bao bọc Chờ ngày anh vô thăm. "Em đêm nhớ, ngày mong Tan nát cả cõi lòng"... Em bảo anh như vậy Anh lại càng thương em! Giữa đất trời bão giông Tình ta còn cách trở Nhưng trong trái tim anh Cưng vẫn nằm ở đó! Anh nhìn em yêu tắm Qua màn hình za-lô Hãy chờ ngày anh đến Tặng em cả trời mơ... BIỂN HÁT Biển tít tắp... Sao sóng còn vỗ mãi Anh nhặt chút tình vương lại thời xa Treo hồn lên nửa vành trăng lấp Thả lòng bay lặng bến bơ vơ Biển có thể không biết mình hóa sóng Để cho bờ chìm đắm giữa lênh đênh Em có thể không còn nhớ đến... Như làn mây trôi mãi vô tình Biển ba phần cho trái đất tươi xanh Em trong anh một mùa thu huyền ảo Khi anh hóa hàng phi lao, trong sóng bão Là đã hòa biển cả với cô đơn! Trời đêm nay không mưa nhưng mà gió Gió đêm nay không mạnh nhưng mà xô Trăng đêm nay hơi vàng, xao và động Anh lại nằm nghe biển hát ngày xưa… TÌNH CHẾT RỒI! GIỮ LẠI CHO THƠ Anh viết về em như truyền thuyết Tình chết rồi! Giữ lại cho thơ… Bởi ta yêu trong viễn tưởng, cao xa Đã hóa nàng trở thành Nữ Thánh! Trong thơ anh, bóng hình em đẹp lắm! Chợt giật mình: Có được gì đâu? Rồi nhân gian sẽ ca mãi đời sau Nơi cuộc sống bọt bèo, em lên Đài Bất Tử! Nếu mai nhớ về ta, hỡi nàng thôn nữ Đến bên mồ, dành ít lệ tiếc thương Than nghĩa đời từng với gã tình lang Đau thân phận, chàng thi nhân tội nghiệp. Ta đi đây! Cưng ở chốn trần gian, héo hắt Phút giây buồn thì hát khúc tình xưa Kẻ cùng em trong một mối duyên hờ Chỉ còn gió cõi thiên thu, trôi vô tận… ANH VẪN Ở BÊN HỒ TÂY Tình để lại vết thương không lành được Soi mặt hồ, in mãi bóng thời gian Em hiền dịu trái tim từng tha thiết Người con gái anh yêu, nay hóa khói sương tan Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau buốt Hạnh phúc qua như một cánh chim bay Nông nỗi đời người, để đâu cho hết Tình thơ ngây, tình sao mãi thơ ngây Nhớ buổi đón em cổng trường sư phạm Đôi mắt từ xa đã nhận ra người Tình yêu có cái nhìn trong linh cảm Giờ ở đâu, người con gái xa xôi? Thế đó, em ơi! Tình qua không trở lại Xế chiều rồi, mà máu tim chảy mãi không thôi Em có nghe gió Tây Hồ đang thổi Anh ở đây, vẫn bên Hồ Tây mây trôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 12:37:34 bởi Nhân văn >
HAI KẺ ĐỜI QUẤN QUÍT không còn em, anh vẫn yêu tha thiết Chỉ trời xanh là biết mối tình ta Vì đường đời đã phải chia xa Dẫu trái tim hai đứa cùng đau nhói… Trời Tây Hồ nắng vờn trong gió mới Như anh-em ngày ấy quấn bên nhau Bóng trúc xinh soi dòng nước xanh màu Cứ tưởng sẽ đời đời và mãn kiếp. Em vật vã đêm ngày, anh vẫn biết Những thương em, chỉ biết ngóng trời xa Ca lên em! Cõi trần có phong ba Tình yêu sẽ dẫn ta vào bất tử! Em xinh đẹp, đất trời còn quyến rũ Gái má hồng tạo hóa phải ghen Anh bôn ba nửa trái đất cũng yếu mềm Nặng lời thề với em ghi tấc dạ. Miền sông nước: Ôi, mênh mang trắng xóa Có em tôi ở đó đứng chờ mong Ta chia tay. Bởi duyên phận không thành Anh ra đi ngày đêm thường trăn trở. Chưa kịp đến đón em làm vợ? Đã bạc đầu, nuốt dòng lệ em đau. Một mai kia nơi thế giới không màu Anh sẽ đợi em về, nằm bên cạnh Hai ngôi mộ trong hương tàn, khói lạnh Của hai kẻ đời quấn quít, gió mây bay… CON ĐƯỜNG PHƯỢNG ĐỎ
Em mang màu phượng đỏ ra đi Anh tha thẩn dọc hè phố nhỏ Nơi kỉ niệm của mối tình sinh nữ Xác ve còn bám ở thân cây. Con đường phượng đỏ đêm nay Mây lãng du bay, trời xanh vô định Những cánh hoa rung trong hoài niệm Nghe lòng thổn thức đâu đây. Phượng đã cháy lên một thời Nửa tóc bạc rồi, nửa mái xanh phơ phất Tới một ngày chúng cũng tàn úa hết Ta sẽ thành ông bà lão, em ơi! Con đường tình đẫm giọt sương rơi Gió vẫn xạc xào vi vút thổi Giá hồi ấy chúng mình lấy nhau, rồi sinh năm đẻ bảy Thì đâu còn phượng để anh ru? Em đã mang màu phượng ấy ra đi... MƯA BAY TRONG TIẾNG CHUÔNG
Chuông chùa thỉnh lên lời cầu nguyện Nam-mô-a-di-đà! Trong khúc mưa bay âm vang trời đất Nửa tỉnh, nửa mê cũng thể như là Vi vút tầng cao con lá rụng Nghe lao xao sóng vỗ bên hồ Chân ta bước dưới khuông trời thành phố Tiếng chuông buồn lại hoá bản nhạc thơ Thoắt tình đã vào xa vắng Mình anh với bóng nhớ hoài em Hồn như cánh chim vô định Mái tóc em bay, làn mưa mênh mang Ôi, tiếng chuông gảy lên bao kí ức! Kia không gian, thao thiết gót chân mềm Gió dìu dặt, ánh trăng suông dìu dặt Bản thơ tình anh vọng giữa mưa đêm EM GHEN Anh biết, em yêu anh nhiều lắm Anh cũng rất, rất... rất yêu, có phải không đâu? Nhưng em quá ghen, làm anh phải đau đầu Yêu cũng thích mà yêu cũng... khổ... Anh từng bảo: Ta sẽ yêu nhau đến khi xuống mộ Nhưng... chỉ nhắn tin không thấy anh Em đã nổi đóa lên. Vùng vằng kêu: Anh đang chát với ai? Lại dỗi dằn: Ừ, thì em ghen. Bởi quá yêu thôi! Chẳng lẽ anh thích người buông xuôi, hờ hững? Vậy, cám ơn em! Được yêu thật sướng... Nếu cứ trách em, cũng chưa hẳn đúng? Đúng là: Em yêu anh hơn tất cả các cô xưa Rồi mai ngày chồng vợ nối duyên tơ Em sẽ dành cho mình thật nhiều, thật nhiều: Em bảo thế! Tuổi hoàng hôn anh, xem ra vui đáo để? Được em yêu, em giận, em hờn Có khi còn dỗi dài? Bỏ mặc anh luôn... Anh nhớ gọi! Cũng không thèm lên tiếng Viết mấy dòng thơ tặng em yêu mến Ghen vừa thôi em, kẻo làm tội người yêu Anh rất thương cưng, trong buổi tình chiều Đến sưởi ấm lòng anh, những đêm côi lạnh! Ta hòa hợp dành cho nhau, năm tháng cuối cùng cuộc sống Nguyện mang tình em vào mãi thiên thu Em là bạn đời, là ánh sáng, là thơ Đường chân lý anh tôn vinh, bằng cả trái tim cùng khối óc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 12:41:59 bởi Nhân văn >
TIỄN ANH TRÊN ĐẤT KHÁCH Đêm đất khách quê người, rơi tuyết trắng Em tiễn anh về lại quê hương Thôi rồi, gió lạnh con tim Tình theo lá rụng, khói sương chân trời. Đời con gái cũng hoa rơi Loài phù du giữa biển trời mênh mang Tình như một bóng mây hoang Đời em chiếc bách dập dềnh, gió mưa. Đường nhân thế mênh mông, cỏ rối Tình của ta như gió thổi, sương bay Cuộc đời mưa nắng, em ơi! Phận bèo thôi cũng nổi trôi kiếp người. Berlin 1990 THÔNG VÀ BIỂN Cuộc sống như đoàn tầu, nghiền ta tan nát Con sông thời gian có mùa thu xanh, bèo cỏ dềnh trôi Anh đứng làm cây thông trên đá, sỏi Vi vu kêu... Tình thiếu nữ qua rồi! Cuộc sống - Tình yêu: Trái tim ta vĩnh cửu! Kéo đoàn tàu chạy ngược phía hư không Tháng năm xa... em hoá biển vô cùng Cùng dấu trong lòng, một loài hoa tan vỡ. Biển thì xô. Thông suốt đời quạnh quẽ Thân xù xì, nắng héo, mưa giông Gió khát màu trắng tinh da nguyệt Cái thời Vú Biển hãy còn non. Thời con gái em lưu lại an-bom Đừng buồn nhé! Thành đá chẳng bao giờ già cả Anh vẫn ngủ giữa hồn trinh nữ Nhìn tóc mình biết tóc em phai. Vỗ mãi… Anh thành cát mất thôi Tình chỉ mộng, đời cũng là hư ảo Biển xa xót, dịu dàng và sóng bão Lời anh ru như gió thổi mây ngàn. ĐÊM THU PHỐ VẮNG
Đêm phố vắng anh đi, hay là em không ngủ? Thu đến rồi lay động trái tim Xào xạc lá, anh nghe xào xạc lá Thăm thẳm bóng hình em trong đêm. Anh lại dẫn em, con đường yêu cũ Một thời nào từng in dấu chân thon Trước tình yêu, ta hoá thành đứa trẻ Dẫu mái tóc anh giờ đã hoa sương. Ta sẽ viết cho ai, bài thơ đêm thu vắng? Tiếng trong khuya, em gọi vọng rất xa Trên thảm lá lòng ta say đắm Tha thiết bên em, vì không muốn đêm qua… Ôi, bài thơ cứ theo anh lang thang trong phố Ký ức hồi sinh về với tuổi xuân xưa Em lại ru êm như thuở trẻ Tấm thân mềm, đưa anh vào bến mộng mơ. VẦNG TRĂNG CHE KHUẤT Gió đưa mây bay qua vầng trăng Che khuất khoảng trời sáng tỏ Đời cũng thế, biết bao điều nhảm nhí Thường lấp đi mặt nguyệt đêm rằm. Qua song cửa bóng đa lồng mái phủ Ngôi chùa con bên phố cầu kinh Ôi, vầng trăng như khuôn mặt nữ sinh Cứ mơn trớn xoè tấm thân ngà ngọc. Đêm nay nữa, anh giật mình thức giấc Chẳng hững hờ nhưng biết làm sao? Chuyện áo cơm đành đổi cả trăng sao Cứ lỗi hẹn tháng năm dài vẫn bỏ. Gió vẫn đưa mây qua vầng trăng tỏ Thảo đôi dòng cho đỡ tiếc, nguyệt ơi! Ngày mai rồi sẽ đến một ngày thôi Mái đầu anh cũng trắng như trăng vậy. Và có thể dưới nấm mồ đầy cỏ dại Mới thanh nhàn hưởng trọn ánh trăng soi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2021 17:40:26 bởi Nhân văn >
TRĂNG DẠT TRONG MÂY Trăng dạt trong mây Em trôi vào cuộc sống Bỏ lại những bến bờ khát vọng lùi xa Và những đêm thiếu nữ bên hồ Anh không hỏi gió có buồn Lá có buồn Một chiều nào đó có hư không Nỗi buồn sâu xa cuộc sống Em bỏ lại trong lòng anh khoảng trống Như thi ca! Tan vỡ mặt trời! Trông theo em bờ-bãi-con-người Ai sẽ nhặt lá rơi như những chiều thu ấy? Biển vẫn nuối ngàn năm quanh Trống Mái Sắc ti-gôn ai từng hát thay ta Em đi, biết bao giờ trở lại? Gió hồn anh thổi mãi tháng ngày qua Trăng đêm nay lung lay trên thành phố Có một người đã nhớ người xưa Có một chàng thi sĩ ngắm bơ vơ Chuyện lạ cõi đời: Đàn bà xưa nay là bất tử! TRĂNG LẶN Trăng đã chán trời nên đi mất Cứ hững hờ, tiêng tiếc, phân vân... Em có chán anh, giống vầng trăng không biết? Mất trăng rồi còn lại trời đêm Biển vỗ vào anh. Biển vỗ vào em. Em hoá đá! Để sóng ghềnh ôm mãi Năm tháng, nắng mưa: Đá vẫn còn nguyên đấy! Anh phong ba, anh nhẫn nại suốt đời Bài thơ tình còn viết, em ơi! Đá vẫn đá - Người vẫn người, không thể khác Biển hư vô cả những khi cầm bút Xé rách lòng cho cánh thơ bay Mất một vầng trăng lại mọc một vầng trăng Sóng khốn khổ hôn mãi hòn đá trắng THỜI ÁO TRẮNG Trả lại cho anh một thời áo trắng Em đi rồi, mai thành phố cô đơn! Những bông hoa mùa xuân, thôi không nở Đi dưới bóng điện đêm, lòng sẽ rất buồn. Ôi, yêu dấu cái thời còn cắp sách Mắt em cười mùa thu xanh lên Những buổi chúng mình tìm ánh trăng để học Tà áo trắng động vào... khe khẽ nát tim anh! Trả lại cho anh một thời áo trắng Đã đi qua và... đã đi qua... Với cả dòng sông trôi mơ mộng Lá lá rụng vàng, tóc tóc hóa sương pha. Nghe gió thổi hàng cây vi vút Em biển xanh xa mãi vô cùng Anh đứng lặng một mình bên bờ biếc Những âm thanh kêu bổi hổi trong lòng. Trả lại cho anh một thời áo trắng Em đi rồi, mai thành phố cô đơn! CÔ ÁO TRẮNG Anh lại có một cô áo trắng Mắt nàng nhìn trong biếc mùa thu Mái tóc xoã, bàu vú nàng hưng phấn Ngủ đi em, nghe bài thơ anh ru! Đất Sài Gòn… mùa xuân đến trong mơ Có em tôi đi giữa đêm dài thành phố Em ơi em, những khi trời trở gió Có thấy bóng anh về, thao thức bên em? Anh nhẹ hôn thầm ở dưới ánh đêm Em khoả thân mình để hoá thành nữ thánh! Áo em trắng hay là da em trắng Có em rồi cuộc sống sẽ vô biên Ta mặc cho năm tháng chảy, nghe em! Chỉ có anh và em, chỉ có trời và đất Thế giới văn minh ta không cần gì hết Em dẫn anh vào buổi hoang muội, nguyên sơ Đêm Sài Gòn khi ấy sẽ như mơ Em bọc trong anh không cần quần áo Ôi! Nguyệt của em đây, một động sâu huyền ảo Chứa cả thiên đường và vũ trụ bên trong Em đừng hỏi vì sao anh yêu em! Anh lại có một cô áo trắng Vào buổi hoàng hôn, hoang vắng cuộc đời Đôi mắt nàng cả trời thu đẹp lắm Bàu vú nàng, mùa hoa trái sinh sôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2021 17:43:28 bởi Nhân văn >
DƯỚI HÀNG SẤU ĐÊM
VÀ CON PHỐ NHỎ Phố vẫn phố, hàng sấu xưa rụng lá Ngỡ yên rồi còn lạc bước canh khuya Nên câu thơ anh, theo đông về vội vã Tình của đôi ta, dòng sông chảy man mê. Đêm đã lạnh, vầng trăng còn thao thức Trăng bay trên trời, anh cứ thương em Xưa mộng nguyệt này, nay sao thấy khác Gió nhắc thầm thì, em có nhớ không? Em ngủ bên chồng. Thôi, cũng đừng tiếc nữa! Mấy ai yêu trọn vẹn đâu em? Thuở đó đẹp nhiều mộng mơ, em nhỉ Thơm mát cõi thơ, hồn ta ru êm. Anh lưu giữ chút tình trên trang giấy Đi hết phố xa, về khắc khoải bên thềm Rồi tự trách với mình, sao buổi ấy Lại giục em lấy chồng, để đau mãi con tim? ANH ĐAU XÉ LÒNG ĐÀNH QUAY GÓT Ta bỗng thấy lòng ta nhẹ bẫng Trút cơn sầu. Cánh chim vụt bay lên Hãy bay đi! Bay tới tận Hoàng Thiên Rồi đậu xuống một vầng trăng huyền ảo. Người lữ khách rũ bụi trần, xa huyên náo Quên phàm tình. Nhìn bốn phía mênh mông Vẫy tay chào! Ở lại nhé, em thương Mình chia tay, biết có ngày trở lại? Cũng không phải là người rồ dại Đã yêu em tự đáy lòng anh Em đến với anh, bằng tình thắm chân thành Bao giây phút nồng nàn, trao nhau không tưởng tiếc. Thì vẫn biết, em cố ghìm tiếng khóc Lòng anh đau như dao cắt, kim đâm Ta trách trời ư? Trời có thấu đâu em Tại số đó, nếu không thể bên nhau mãi mãi… Anh những muốn cùng em xây dựng lại Em giận hờn, phẫn chí buông xuôi Trái tim anh tưởng vỡ làm đôi Cố gắn lại. Mỉm cười nhìn số phận… Anh cũng biết đời em còn lận đận Mang tình yêu làm chỗ dựa hồn em Lòng dạ đàn bà, không thấu nổi bên trong Vẫn cần anh sao mãi còn tấm tức? Cuộc chia tay đẫm nhòa nước mắt Nói làm gì? Ai mất nhiều hay ít hơn ai Rồi ngày mai ngoái lại tiếc hoài Rơi dòng lệ bên mộ người tri kỷ. Đời anh đó, đỉnh thi sơn kỳ vĩ Tháng năm cùng nhân thế, không em Anh bay lên chín tầng cao mà kiếp cô đơn Em ở lại dưới trần hiu hắt bóng. Cuộc phân ly hai đứa đều lạnh cóng Nhưng cứ yếu hèn, biết sống làm sao? Ừ, thôi... thì quên nhau, mặc cho máu tim trào Làm kỷ niệm in sâu vào trí não. Thơ càng viết, tình dâng thành giông bão Phút nhớ nhung viết gửi vào thơ Em giữa đời chịu cảnh sống bơ vơ Anh đau xé trong lòng, đành quay gót... TIẾNG RÚC CHIM ĐÊM Những tối trăng ngời, dưới ánh sao khuya Anh vẫn đắm mình về phương ấy Những câu thơ như ngôi sao bùng cháy Và cuộc chia ly đã hoá cánh buồm... * Con chim đêm rúc mãi ngoài cây Nó nói gì không biết? Chắc con mái ham nơi vui thú khác Đã không về. Con trống gọi suốt đêm... Chim gọi đàn - Anh gọi tên em Năm tháng, nắng mưa, non ngàn, bão tố Có lẽ nào em không về nữa? Để hồn anh hoang mạc, bơ vơ Đã xa rồi. Mùa dĩ vãng trăng mơ… Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại Thành quách loài người, em thiêu trụi thành tro! Ngàn năm xưa cho tới bây giờ Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa: Mọi giá trị vĩnh hằng, nếu có Sẽ là gì? Khi thiếu vắng em ta! Con chim đêm run rẩy bóng xanh già Anh bổi hổi, một thời qua vọng lại Và tất cả đã trở thành trống trải Sao em lại phụ bạc tình, con mái thương yêu? ĐÊM NAY TRỜI LẠI KHÔNG MƯA Trời không mưa, áo em đâu có ướt Chỉ ướt lòng em, cô gái nhỏ của anh Em ngả vào anh mà hình như có khóc! Tiếng con tim thật rõ bên mình... Mùa thu đã qua, ta nghe lá rụng Buổi cuối cùng em đến, để chia tay Ngày mai em lấy chồng, phải xa vĩnh viễn Chẳng sao mà? Trời có mưa đâu, em ơi! Kìa không mưa mà áo anh lại ướt Mùa thu đi, sao nắm mãi bàn tay? Ai nói tình gió mây, sẽ quên trong chốc lát Bao năm trời, hồn anh vẫn mưa bay… Tại đêm đó không mưa, hay bởi vì anh nhớ? Phố vắng em buốt giá cả canh dài Em dại lắm, lấy chồng làm chi vội Đưa em sang sông rồi, lòng mới biết đã yêu ai! Ta lại bước lang thang trên phố ấy Đến mỗi gốc cây có vệt cũ em ngồi Tiếng hát xưa đưa, bờ hồ gió thổi Bóng với mình đi mãi tới ban mai… Cứ tưởng buổi cuối cùng em đến, đã chia tay?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2021 17:47:46 bởi Nhân văn >
ĐÊM TÓC ĐÁ Nửa đời tóc hoá thành đá cả Rụng vãi thềm, đầy phủ quanh trăng Nhớ một thuở cùng bao thiếu nữ Mà nay gò mả, ma rừng Tai nghe tóc ve bên bà gái goá Nhặt câu thơ rơi, lệ lã chã mùa thu Có của nhà? Vẫn còn ham tơ nhú... Ngồi chẳng yên, hồn dạ cứ vi vu Trên kia nguyệt không quần như đã... Đêm thơm chùa, trắng dã tấm thân nga Trinh tiết thời nay em mở cửa Ngai vàng còn “dưới” cái em ta! XEM TRANH BÁN LOÃ THỂ Tưởng nhớ bài thơ "Tranh loã thể" nổi tiếng của thi nhân Bích Khê Nàng để hở một vòm trời tuyệt mỹ Thế giới là đây! Cuộc sống là đây! Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình, ra từ trong bụng. Lui xuống dưới nàng: Một rừng sâu um tùm che hang động Lên trên nàng: Đôi mỏm núi trắng vô biên Thân thể nàng tràn đầy hương nhụy phấn Thiếu nữ mặc hở quần? Hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn Em như gió trăng mà rung động cả vua chúa, thánh thần Cuộc sống cần em, đâu có cần chiến tranh và bom nguyên tử? Khi em cởi ra nhiều: Điểm báo thế giới càng hiện đại văn minh (1) Nhưng điều đáng đớn đau: Là tính nhân loại, Con người ngày càng nhiều dã tâm, gây tội ác !? (2) ……….. (1) Thế giới càng hiện đại, văn minh: Khuynh hướng triển lãm thân thể của các thiếu nữ càng phát triển, tới mức gần như cởi truồng. (2) Nhà văn Nga Ai-Ma-Tốp đã cảnh báo trong tác phẩm "Đoạn đầu đài" nổi tiếng của ông rằng: Thế giới, cái ác vẫn lấn át cái thiện! Và, con người hiện đại còn ác hơn con sói. TRONG BÓNG CÂY NGỦ ĐÊM
Anh thức dậy khi bóng cây còn ngủ Lòng đơn côi chợt nhớ về em Những nhà ga như có ai mở cửa Con tầu chuyển bánh…một mình anh Quán cô quạnh, suốt đời nghe gió hú Trăng chết đuối rồi... trắng dại... đang trôi... Mây lang thang dưới chân trời bão tố Thành phố chìm trong đêm xa xôi Em trở lại mong manh như huyền thoại Vuốt ve trái tim đau nhói của anh Nghe xáo động âm vang thành phố Bằng hồi chuông nơi Thánh-đường-trắng-trinh Trong bóng cây ngủ đêm Có một loài hoa không ngủ ”Loài hoa yêu” xếp đầy cánh hoa đau Hương đã theo anh và con tầu chuyển bánh Đến vô cùng mà chẳng biết đi đâu? Anh khốn khổ, cầm tù con tim khốn khổ Nó muốn bay đi, được âu yếm như xưa Tiếng quả lắc đồng hồ, ném thời gian ra gò gió Rồi hát ca trên các bãi vô vi Trong bóng cây ngủ đêm Nghe cả sinh sôi cùng tàn rữa Bướm mộng mơ về đậu mắt môi em Những ô cửa bật tung, tiếng còi vẫn rú Và con tầu chuyển bánh đến xa xăm... NHỚ THANH TRÚC Đêm lại nằm nghe tiếng hát em Từ ngày xa ấy vọng về bên... Khi anh chinh chiến chìm máu lửa Thân xác mòn phơi chốn trận tiền Em vẫn chỉ là cô bé ngoan Và rồi năm tháng lớn dần lên Theo chân người lính, em ra trận Tấm thân nhi nữ rất dịu hiền Cô bé ấy thành nàng ca sĩ Mang tiếng hát ru hồn chiến binh Em đẹp như trang Kiều viễn xứ Đến cả chim muông cũng say mềm Tiếng em cất lên trong bom đạn Êm lòng lính trận nhớ quê hương Chiến tranh kết thúc anh về phố Làm chàng thi sĩ bước lang thang Gặp cô ca sĩ ngày xưa ấy Thanh Trúc dịu dàng chính là em! Thương yêu bổi hổi bao kỷ niệm Em nguyện đi theo bạn gái hiền Ôi, người ái nữ của nước non Tình ta quyện với nghĩa quê hương Phiêu du trời đất lòng anh vẫn Dành khoảng đời riêng với em thương Hồn ta bát ngát vạn trùng mây Dưới vòm Hà Nội sóng Hồ Tây Nôn nao lại nhớ nàng Thanh Trúc Viết mấy vần thơ cho gió bay...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2022 11:58:05 bởi Nhân văn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: