TA LÀ SỰ SỐNG!.
Truyện ngắn
Tác giả Nguyễn Minh Trân.
Ông bỗng hốt hoảng kêu thầm: “Mình đang ở đâu đây?. Sao lạ lẫm hoang vu không một bóng người thế này?. Ông cố rảo bước nhanh, muốn thoát thân mà sao cứ loanh quanh luẩn quần.
Cuối cùng một rừng cây dày đặc vây hãm. Không có đường lui, chỉ còn một lối duy nhất trước mặt nhưng nó lại hướng xuống một hố đen không thấy đáy.
Đang tiến thoái lưỡng nan, còn chần chừ thì toàn thân như bị chao đi, chông chênh, hụt hẫng.
Có tiếng chân người chạy rầm rập về phía ông, cùng lúc một bóng đen to lớn phủ trùm vật ngã, đè ông té ngửa. Đau quá, họng bị một bàn tay từ từ siết lại. Vùng vẫy cố rướn cổ để kêu cứu nhưng miệng cứng đơ. Mùi gì khó chịu quá! Ngộp thở!
Dùng tất cả sức lực còn lại ông vật lộn, cố hất cái sức nặng đang đè lên, cố oằn người sang một bên. Ông nghe tiếng kêu của mình thoát được, vang lên, ngực nhẹ hẳn cùng lúc thế lực vô hình đang trấn áp cũng biến mất.
Ông giật mình, mở mắt. Cổ họng khô khốc, đầu nằng nặng, toàn thân rã rời.
Ông cố gắng nhoài người về phía cái bàn ngủ. Chai nước La Vie còn một nửa chằn trên đơn thuốc, ông chụp, mở nút ngửa cổ nốc vội vài ngụm. Thuốc trụ sinh hồi sáng uống chắc đã phát huy tác dụng. Ông ngủ mê man chả biết gì! Nhưng lại không phải giấc ngủ ngon, ông vừa gặp ác mộng hay bóng đè. Loại thuốc kỳ này bác sĩ cho không hợp nên khi vừa uống xong ông mệt đến nỗi không thể ngồi dậy hay đi đâu. Rồi thì ngủ lịm đi! Nhưng hình như bây giờ bớt nhức đầu.
Nước mát làm cho mũi, cổ họng cũng dễ chịu hơn. Ông phập phồng cánh mũi. Rõ ràng có gì không ổn phảng phất đâu đây?. Không lẽ lại là mùi trụ sinh toát ra từ mồ hôi trên người?
Gió luồn qua song sắt. Ông quay đầu lại. Cánh cửa sổ đã bị bật tung từ lúc nào?. Đơn thuốc có phê chữ “viêm họng cấp” cùng với một số thứ mỏng manh khác bay tơi tả. Lãng đãng đâu đây một mùi khó chịu đến muốn lợm giọng.
Ôi! Ông kêu lên.
Như một người thoát khỏi cơn mê, ông tỉnh hẳn khi vừa nhận ra cái mùi này. Thôi, trễ quá rồi! Mùi thuốc diệt cỏ trời ạ! Hồi nãy đúng là nó bám theo gió len lỏi vào cả trong giấc ngủ của ông.
Sự mỏi cơ, rã rời biến mất.
Ông bật tung tấm mền rồi đứng phắt dậy. Không kịp quàng khăn, ông quơ vội cái áo khoác. Ông mở cửa chính thoát ra ngoài hiên, nhìn về phía giàn hoa sen cạn.
Những bông hoa đỏ cam điểm trên giàn lá xanh đang khoe sắc trong nắng. Cả một tấm màn hoa lay lay trong gió. Tim đập thình thịch, ông lấy tay chặn lồng ngực. Toàn thân run lẩy bẩy, có lẽ vì từ trong giường ấm lại tiếp xúc ngay với không khí bên ngoài hay vì đang gặp chuyện bất ngờ không mong muốn?
Ông hồi hộp tiến lại gần giàn hoa, mùi khó chịu ngày càng nồng nặc. Ông lùi lại, bịt mũi, mở cổng bước ra ngoài đường, nhìn xuyên qua cánh cổng sắt của mảnh đất sát bên.
Người ta đi mất tiêu, cửa đã khoá. Cả một bãi đất hoang với cỏ tranh dày đặc vừa mới bị phun thuốc xong. Lá đang tái dần. Một sự thất vọng não nề. Cỏ tranh mà còn chết đứng thế kia thì mong gì giàn hoa của mình tồn tại. Mùi hắc như thế thì đã phun phạm biên rồi! Loại thuốc này mạnh lắm! Nó có thể làm chết cả một hàng cây dâm bụt, hoa và lá xum xuê trước đây! Cũng bị phun như mưa phủ đầu như thế này!. Chất độc ngấm từ ngọn xuống rễ. Dâm bụt thân khỏe dẻo dai không kham nỗi thì giàn sen cạn (1) mềm èo mảnh khảnh lần này chết chắc, tiêu đời rồi!.
Ông thất thểu vào nhà lấy khẩu trang đeo, trở ra ngồi phịch xuống thềm đá thở dài lắc đầu ngao ngán. Phải chi bữa nay ông không ốm, không ngủ mê vì tác động của kháng sinh thì có lẽ ông đã cứu được giàn sen cạn!.
Năm ngoái khi thấy người đeo bình xịt diệt cỏ, mặc đồ bảo hộ trùm kín mít bước vào khu đất bên cạnh, ông đã kịp thời chạy qua báo động, xin đừng phun thuốc phần đất giáp biên kèo liên lụy đến cây cỏ bên này.
Ông nhìn trân trân giàn hoa. Những cánh hoa như những vì sao hay mặt trời nhỏ, rực lên trên nền lá xanh. Loại hoa này có lá giống lá sen nên được gọi là sen cạn mặc dù lá và hoa đều nhỏ hơn sen sống trong bùn nước.
Giàn hoa leo mới nhìn cứ ngỡ như hồn nhiên hoặc vô tình trở thành tấm mành che lấp “bức tường“ phía sau bằng tôn và hàng rào B40. Bức “tường” bất đắc dĩ gớm ghiếc kỳ quái hoang tàn này được dựng lên như là đường biên chia cắt khẳng định quyền sở hữu giữa hai phần đất. Chủ nhà bên này chỉ chừa lại rẻo đất sát biên, rộng non nửa thước, dài khoảng mười lăm thước, còn bao nhiêu phần còn lại của sân trước đã được tráng xi măng.
Lúc mới tới đây nhận trông coi chăm sóc ngôi nhà cho người bạn thân vì công việc phải đi làm ăn xa, ông thắc mắc hỏi bạn về cái hàng rào chắn cùng lớp tôn dị hợm móp méo, trụ sắt rỉ sét sát biên.
Bạn ông thở dài kể lể phải đi làm ăn xa, lâu lâu mới về. Trước đây là hàng dâm bụt mọc trên rẻo đất được coi như dải phân cách giữa hai bên. Thế rồi mảnh đất hàng ngàn mét vuông sát bên được các đại gia bất động sản chú ý. Khi đã thuộc quyền sở hữu, họ cho rào lưới B40. Dâm bụt vẫn phát triển mạnh mọc đan xen với rào, rồi một hôm người ta rầm rộ vây quanh phần đất bằng những tấm tôn với thông báo dán trước lối ra vào nội dung sẽ thi công xây dựng một dự án nhà cao tầng. Việc khởi công xây dựng trục trặc mọi thứ không thể tiếp tục, cổng ra vào bị khóa trái. Từ đó cỏ mọc như một bãi đất hoang. Lớp tôn vây bọc sẵn sàng cho thi công xây dựng không được gỡ ra cứ thế bít bùng, rỉ sét theo thời gian. Ngừoi trông coi khu đất một năm cho xịt thuốc diệt cỏ vài lần. Có lần thuốc phun mạnh quá, phun như mưa, phun phủ đầu, chất độc “xâm phạm đường biên” khiến dâm bụt tàn lụi.
Khi tiếp nhận trông nom chăm sóc phần đất bên này ông hứa sẽ làm vui lòng bạn bằng cách biến hàng rào biên gớm ghiếc kia thành một bức tường hoa. Ông đã thực hiện lời hứa.
Vài tháng sau, ngày lễ Tết, bạn về thăm, đã hết sức ngạc nhiên vui thích vì bức tường hoa lộng lẫy. Nó đẹp đến nỗi theo lời khen của vợ chồng bạn, họ không cần trồng thêm loại hoa nào, cũng chẳng phải mua những chậu hoa cảnh mừng năm mới làm gì nữa, giàn hoa này là tất cả! Màu đỏ lửa của nó quá đủ để hoan hỉ rồi! Thậm chí ông thấy vợ bạn còn dùng hoa trang trí món ăn trên bàn tiệc họp mặt đầu năm.
Thế mà, năm nay Tết sắp tới, bức màn hoa chắc chắn sẽ không còn nữa….
Ông buồn rầu không thể đứng lên được. Hai mắt căng tròn như cố níu lại vẻ đẹp rực rõ của giàn hoa leo đang bị ngấm thuốc.
Với mắt thường, hoa vẫn còn đẹp lắm!
Nhưng vì quá quen với sắc thái hoa, ông cảm giác hoa không như mọi ngày. Cái chết đến nhanh quá khiến những tế bào trong cánh hoa, thân, lá, rễ chưa kịp bị hủy hoại theo. Sắc hoa chưa có dấu hiệu tàn phai, nhưng sự roi rói, phơi phới, hơn hớn hình như không còn. Sinh lực đang mất dần. Nó đang chết!
Y như cái chết bất đắc kỳ tử, khi não người ta đã ngừng hoạt động nhưng cơ thể còn tươi có thể ghép tạng.
Thần kinh căng thẳng, chả hiểu sao từ giàn hoa bị bức tử đầu óc ông lại lan man liên tưởng đến con ếch không nhảy thoát được bị tóm cổ, bị chặt đầu nhưng toàn thân vẫn có sức bật, bò la lết một lúc trước khi bất động hoàn toàn.
Ngồi thẫn thờ lặng đi không biết bao lâu, khi nhìn lại, điều ông linh cảm đã đến. Những cánh hoa bắt đầu rầu rầu, vành lá xanh vừa mới tròn căng đó, giờ chùng lại, ủ ê. Tuy đã lường trước được sự việc nhưng khi nhìn hoa lụi dần từng phút từng giây ông bối rối, đầu óc không còn nghĩ gì được nữa, lồng ngực cứ thổn thức nghèn nghẹn, cảm giác giống như đang đối diện với sự mất mát chia lìa, đang chứng kiến nhịp thở của ai đó cứ yếu dần đi.
Bất giác ông ôm mặt gục xuống không dám nhìn tiếp. Một lúc sau, ông gỡ khẩu trang, hai tay chắp lại trước ngực, ngửa mặt lên trời miệng lâm râm như một cái máy. Trong tận cùng sâu thẳm, niềm tin chập chờn leo lét.
Còn có hơn hai tuần nữa đến Tết. Nếu ông có lấy hạt khô trồng lại thì cũng không kịp! Mùa hoa bắt đầu vào cuối thu, nở tưng bừng khi nhũng cơn mưa qua đi, hơi ẩm ít lại càng nở miên man trong nắng dịu tận cuối xuân, sau đó vẫn lai rai, lác đác điểm trên nền lá xanh. Giờ nếu trồng lại từ đầu thì phải chuẩn bị hạt cho tốt, cải tạo đất đai gieo trồng chăm sóc kỹ, họa may vào đầu thu tới mới hy vọng có hoa. Chỉ thế thôi chưa đủ, để có một giàn hoa như thế này thì còn lắm công phu. Cần phải có những công đoạn tiếp theo để cây phát triển, phải tạo độ bám để cây có hướng leo cao thay vì bò lan sát đất, trước khi cho hoa rực rỡ.
Bực quá đi! công mình chăm chút giàn hoa lâu nay thành công dã tràng!
Nghĩ tới đây, ông thở dài sườn sượt.
Nhưng biết đâu giàn hoa chưa chết hẳn, có thể hoa say thuốc lại gặp đợt nắng hơi gắt, tối nay trời mát, sương xuống, ngày mai hoa hoàn hồn, không chừng gượng lại được. Những “ca chết lâm sàng” vẫn có thể kịp thời được hồi sức cấp cứu, biết đâu đấy!
Nhưng cái “ngày mai”, “cái có thể” mà ông mong đã không tới.
Ông ghé qua nơi đây coi sóc một tuần vài lần.
Ba hôm sau trở lại, những dây hoa héo úa, rũ xuống, tàn tạ, nhìn nẫu cả ruột gan. Sự tiếc nuối khiến ông cứ lèng èng không dứt khoát được.
Thế rồi việc gì đến phải đến.
Một tuần sau, bức màn hoa chỉ còn là những dải lếch thếch bèo nhèo tòong teng trên lưới rào. Đến một lúc chịu không thấu, ngứa mắt quá, ông kéo thật mạnh, không hề chùn tay, hạ những đống lùm xùm lòng ròng xuống. Những gì nham nhở xấu xí từng muốn che giấu sau bức mành hoa lại lộ ra bẽ bàng.
Nhưng lần này sự khó chịu bực bội không còn, thay vào đó là sự hả hê như vừa “lột mặt nạ”một kẻ dối trá nào đó!. Che đậy làm gì! Thây kệ!
Ông nhìn thẳng vào cái hàng rào biên rỉ sét, sẵn sàng chấp nhận không tìm cách tránh né cũng như chẳng còn tiếc nuối mong đợi gì ở giàn hoa chết khô.
Ông quơ vội đống “ rơm rạ” vừa kéo xuống mang ra sau vườn đốt. Tiếp đến ông đào bới, lộn đất, tất bật chạy tìm mua đất sạch đem về phủ lên, sau đó tưới tắm cho đất mềm mượt cuối cùng bón ít phân. Ông muốn tạo điều kiện tốt nhất cho những hạt giống ông sẽ gieo.
Công việc lu bu, không để ý, khi nhìn lại trời đã nhá nhem. Trong bóng tối lờ mờ ông nhận ra đôi chỗ của hàng rào, xác mấy cành dâm bụt chết khô lần trước vẫn còn nằm ngoằn ngoèo ép dí vào lưới rào B40, ông chép miệng lẩm bẩm: “Dễ sợ! Những cành dâm bụt này dai khỏe thật! Ngấm độc hơn năm rồi mà giờ vẫn chưa chịu biến đi. Chúng chỉ mới nát chứ chưa tan hết. Không còn thì giờ để gỡ chúng xuống. Không kịp nữa, xấu thì đã xấu rồi! Thôi, còn lại gì ra Tết dọn dẹp sau!”.
Ông đã nói chuyện với bạn. Bạn báo ra Giêng mới về thăm nhà. Ông cũng không trở lại đây những ngày sắp tới. Các con ông đã về. Ông ở nhà lo Tết, sum họp với gia đình.
Mười ngày sau.
Ông đi dạo một vòng quanh ngôi nhà xem xét mọi thứ. Trước hết là thăm khu vườn sau rồi vòng ra ngả trước hiên.
Ông khẽ liếc mắt về phía hàng rào, dự định vào trong nhà một lúc rồi sẽ ra tưới nước rẻo đất sát biên.
Ông cho tay vào túi rút chìa khóa định mở cửa chính để vào nhà, chợt có cảm giác nhột gáy, như có ai đang nhìn mình. Ông quay phắt lại.
Chả có ai. Chỉ có nắng xuân chan hoà. Nắng phân tách rõ rệt cảnh vật xung quanh, nó làm nổi bật sự phơi phới tươi mới của những chồi những lộc những lá trong các chậu cảnh trước hiên thềm nhưng cũng phơi bày rõ hơn lúc nào hết những điêu tàn mục rữa chưa thể biến mất hoàn toàn.
Ánh nhìn theo nắng lướt đi. Bóng xuân phủ trùm lên hàng rào sát biên soi rọi đến tận cùng những ngóc ngách, khuất tất.
Bỗng ông giật thót, sững người, chỉ kịp thốt lên hai từ “ ơ kìa” rồi ngưng bặt, ngạc nhiên xúc động đến nỗi không thể thốt thêm lời nào nữa. Vỡ òa sung sướng như thể bất ngờ được gặp người mình từng mong mỏi. Sát tấm tôn chắn móp méo, cọc rào rỉ sét, giữa những cành dâm bụt mục ruỗng trơ ra như những khúc xương trắng bệch rệu rã, một bông hoa, cánh còn non nớt khép nép, chưa nở hết nhưng đã hút hồn người, nhìn xa như đốm lửa nhỏ chập chờn, hứa hẹn sẽ rực cháy!. Hình như đây là đóa sen cạn đẹp nhất ông từng thấy. Hay tại vì nó bừng lên giữa những khô cằn trơ trụi chết chóc?. Những hư hại, cũ nát, rỉ sét bỗng lu mờ, ông chỉ nhìn thấy sự mới mẻ, một đóa thật tinh khôi!
Ông có bị ảo giác không?.Có nhìn gà hóa cuốc không?. Có thật Sen cạn đó không?. Làm sao có thể có mặt sớm vậy?. Không tin được!. Làm sao bằng cách nào Sen cạn xuất hiện lúc này?. Không thể! Rõ ràng không còn gì của giàn hoa cũ. Mình đã cào sâu, dọn dẹp sạch sẽ, đổ đất mới rồi mà?. Hạt giống đã kịp gieo đâu?. Có gieo thì cũng không thể nở sớm vậy được!
Thật khó hiểu!
Ông tiến lại gần, cúi xuống bên hoa, dò xét từ cánh hoa truy ngược đến tận gốc rễ. Trước khi thành một đóa hoa như thế này, cái thân trườn êm hơn nửa thước, có đoạn mon men bám dâm bụt, có khúc lại vít xoắn lưới rào chừng khoảng vài chục phân rồi biến mất qua kẽ hở giữa đất và rìa tấm tôn.
Ông tì mặt vào thành rào nhìn xuyên qua bên kia.
A ha, đây rồi! Phần rễ khởi từ bên kia đường biên sát mốc trụ sắt. Từ rễ đến hoa cũng khá xa. Có thể hạt sen cạn do sự chuyển dịch của nước, gió, rắn mối, chim chóc hay gì gì đó khiến bị lọt qua bên đó. Làm sao có thể chọn nơi mình sinh ra?. May mắn thay, nhờ bén rễ trong góc khuất dưới chân trụ rào, phía trên là đám cỏ dại đua nhau mọc tranh mọc tràn, lũ bìm bìm xô bồ luôn chực chờ để leo cao, khi biến cố “diệt cỏ” xảy ra, tầng trên đã hứng trọn. Nếu ông tính không lầm, khi mọi thứ đang bị “hủy diệt” thì lại có một hạt nảy mầm, âm thầm lớn lên, lẽ dĩ nhiên lúc ấy còn bé xíu thấp lè tè nên thoát nạn không bị ngấm độc.
Ông lùi lại ép người vào hàng rào để nhìn xuyên qua lổ thủng của tấm tôn cho rõ hơn, một lần nữa quan sát trở lại từ rễ đến hoa.
Hành trình “vượt biên”của hoa gập ghềnh khá mạo hiểm. Nếu thoát không khéo, có thể gặp rủi ro. Rìa tấm tôn, nơi thân hoa ráng ép mình sát xuống đất để lách qua rất khít và bén, chỉ cần một va đập mạnh bất chợt nào đó phía trên, thân sẽ dễ bị đứt lìa. Qua được khe hở thì cũng chỉ mới là bước đầu, tiếp đến nó ngoi lên khỏi thanh sắt ngang rỉ sét của hàng rào B40, cũng chưa qua hẳn, nó cố xoay xở bám quanh mắt lưới, dựa tạm vào những mảnh, những cành dâm bụt mục ruỗng (không hiểu sao vẫn chưa buông rời vẫn còn mắc mớ xoắn xuýt với lưới rào). Hết những lớp ngăn đó, hoa mới thật sự qua hẳn bên này. Qua rồi, nó bò ngang, dè dặt một lúc như để dò dẫm hay lấy sức, rồi bất thình lình bật lên, vươn thẳng, nảy nở.
Lá và thân hoa còi cộc, không bóng bẩy như thường thấy. Phần khởi đầu, nhìn sẫm màu, đến khúc giữa khi thân đang loay hoay lưng chừng đường biên thì khúc khuỷu nhưng rắn rỏi dẻo dai, có đôi chỗ trầy trợt lì lại thành vết chai. Phải nhìn toàn bộ nơi hoa xuất phát mới thấy được sức chịu đựng, sức vươn, độ bám của nó là đáng kể.
Ông bỗng bật cười khe khẽ khi nhận ra cái tư thế, dáng hoa hơi kỳ kỳ. Đoạn đầu hụp xuống, luồn lách quay quắt cố vượt thoát, đoạn cuối thì đang trườn ngang bỗng dựng lên thẳng góc, có nét tựa như đường bơi của vận động viên sau một quãng dài, phải hít thở kìm nén cuối cùng khi vừa chạm đích, đầu ngoi lên khỏi mặt nước, thoải mái để làn hơi, nhịp thở bật ra tự nhiên nhất.
Những khó khăn đã qua, giờ hoa đang phô sắc.
Hơn ai hết ông hiểu tại sao hoa cố vượt qua hàng rào biên bằng mọi giá. Làm sao có thể tồn tại được với đám cỏ tranh lúc nào cũng hùng hục xồng xộc lấn lướt mọi thứ để chiếm không gian, cùng với lũ bìm bìm luôn chờ cơ hội để hùa theo, đu bám, sẵn sàng đè bẹp những gì yếu thế hơn?.
Bên đó làm gì có chỗ để thở, để lớn lên?. Còn bên này thì hoàn toàn ngược lại. Có lẽ hoa đã đánh hơi thấy mùi “đất lành” đầy hứa hẹn. Chỉ cách nhau hàng rào biên ba lớp (tôn, B40, dâm bụt), nhưng bên kia mọi thứ còn hoang dã, cây cỏ tồn tại theo kiểu mạnh được yếu thua. Còn bên này đất được chăm sóc bón phân kỹ càng, có đầy đủ điều kiện để hoa phát triển. Ông sẽ không cho phép cỏ dại mọc ngang mọc ngược, mọc không lề lối, mọc um tùm ở đây!. Vì thế không gian bên này luôn yên bình thoáng đãng hơn.
Dù sao đi nữa thì hoa vẫn còn gốc rễ bên kia đường biên. Cây có cội, nước có nguồn. Một phần thân hoa còn mắc lại, vấn vương bên đó. Một đoạn đầu đời, một phần ký ức để lại phía sau không thể cắt đứt. Nhưng nhìn hoa nở ông tin rằng không lâu nữa, sẽ có những hạt giống của chính cây hoa, nảy mầm, bám rễ ngay bên này và sẽ phát triển mạnh mẽ. Lúc đó sẽ lại có một bức mành hoa thật lộng lẫy. Thật ra, có gì là mãi mãi huống chi một giàn hoa?. Bởi vậy đối với ông, ngay lúc này đây dù chỉ nhìn thấy một cánh hoa đơn độc, nhưng đã vượt quá sự mong đợi, những buồn bực ngấm ngầm lâu nay tan biến. Tuy biết đây cũng chỉ là một thoáng lướt qua, nhưng ông tin chắc, trong lòng mình khoảnh khắc này sẽ kéo dài bất tận…
Từ lúc tới đây chưa nói chuyện giao tiếp với ai, nhưng thấy tâm hồn như vừa được giải tỏa, cứ như vừa gặp được một người bạn tâm tình.
Từ khi bất ngờ thấy nó, ông cứ dán mắt vào như bị thôi miên. Có phải đó là đóa hoa như bao đóa hoa, một loài thân thảo, mềm èo dễ bị giập nát hay ông đang bị thu hút như thể đó là một thực thể, một sinh linh?. Ông đang chứng kiến điều rất lạ trong cái rất quen, đang nhìn thấy sự bất thường trong cái rất đỗi bình thường. Dù chưa nghe bất kỳ âm thanh tín hiệu rõ ràng nào từ nó, nhưng ông biết mình đang bị chi phối bởi cái gì đó rất nhẹ như là hơi thở, mỏng tang, phơn phớt, mơ hồ khó nắm bắt.
Đường kính hoa nhỏ hơn bình thường nhưng hai đốm đen ngay tâm, lạ lùng thay lại rất nét, những tia lóe lên nổi bật giữa sắc cam viền quanh, như ánh nhìn đầy cuốn hút. Dáng hoa lúc này vươn ngạo nghễ. Tất cả tinh túy trong hoa đang phát tiết.
Lòng bỗng nhẹ nhõm, ông thở phào nhớ lại những ngụm nước khoáng mát rượi xoa dịu cổ họng khi vừa thoát khỏi sự chết trong cơn ác mộng hôm nào.
Nắng ấm dần. Gió hây hây mơn trớn, hoa không còn khép nép từ từ bung cánh. Một nụ cười rực nắng đang hướng về phía ông. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất. Trong cõi riêng chỉ còn “HOA” hiện hữu ông mỉm cười rồi buột miệng nói thật to: XIN CHÀO!
Ông đứng lặng rất lâu, quên rằng mình chưa kịp mở cửa, tay còn nắm chặt chiếc chìa khoá, cho đến khi tiếng nhân viên thu tiền nước gọi ơi ới ngoài cổng.
Hết
Chú thích: (1) Cây sen cạn có tên khoa học là tropaeolum
Tiếng Pháp là Capucine, tiếng Anh là Nasturtium . Thuộc họ cải xoong.
Là loại cây leo. Mùa hoa kéo dài 2–3 tháng hay lâu hơn tùy đất tùy môi trường khí hậu có thích hợp hay không và tùy sự chăm sóc.