Còn đó bâng khuâng
Trủy Thủ 12.01.2022 00:25:59 (permalink)
Chào CtLy 
TT có bài mới xin nhờ CtLy cho đăng nhập . Rất cám ơn 
Còn đó bâng khuâng 
Trủy Thủ
 
Thằng bé ngồi trên chiếc xe lăn trước cửa hàng bách hoá Aldi trong thương xá City 2 đang tấp nập người ra vào . Hai chiếc nạng gỗ gài sau lưng xe nhô cao như để xác nhận thêm sự tật nguyền . Trong tay nó là tấm bìa cạc tông , có ghi hàng chữ đậm nét bằng mực đen : Xin hãy giúp tôi hoàn thành mộng ước. Dưới đất cạnh bên xe là 1 vỏ hộp bánh biscuit bằng thiếc mỏng , vài đồng bạc cắc nằm trơ trọi trong đáy . Uyên đi ngang qua , nét mặt sáng sủa nhưng thật buồn của nó cộng với hàng chữ kia đánh động lòng thương hại lẫn tò mò … cô quay lại :
  - Chào em , thế em có thể cho tôi biết mộng ước của em là gì không ?
Nó nhìn Uyên trả lời cộc lốc : 
   - Là 1 cây đàn guitare , chỉ vậy thôi .
   - À thì ra em đi xin tiền để mua 1 cây đàn ?
Hình như 2 tiếng xin tiền đã làm tổn thương lòng tự ái , thằng bé cúi đầu xuống … rơm rớm nước mắt .
   - Ồ , chỉ là tôi quá vụng về … nhưng thôi … tôi xin lỗi em … em ?
   - Daniel .
   - Còn tôi là Uyên. Daniel có thể cho tôi biết chút ít về em chứ ? 
Ánh mắt dịu hiền của người đàn bà Á đông này làm nó yên tâm , Daniel bắt đầu kể : 
   “ Khi tôi có một chút nhận thức về cuộc đời thì người ta cho biết  tôi đang sống trong viện mồ côi , lai lịch của cha mẹ là 1 vùng sương mù dày đặc . Với khuyết tật - nó trỏ vào cặp nạng phía sau lưng - tôi đi học nhưng không giống như những trẻ khác, luôn luôn cảm thấy buồn phiền vì sự thương hại của bạn bè và thầy cô . Chỉ có âm nhạc là niềm vui của tôi . Tôi có 3 buổi học về nhạc lý và guitare sau những buổi học phổ thông ban ngày … nhưng cho đến giờ ,  tôi vẫn chưa có được 1 cây đàn cho riêng mình để luyện tập thêm trong những lúc rảnh rỗi “
Nó cúi xuống lượm hộp tiền , xếp tấm cạc tông để sau lưng như muốn sửa soạn quay về.
Uyên lúng túng lục trong bóp lấy cây viết và mẩu hoá đơn của tiệm mỹ phẩm Planet Parfum  đưa cho nó :
   - Daniel , tôi muốn giúp em lắm nhưng bây giờ chưa biết phải làm gì … hãy cho tôi địa chỉ để tôi liên lạc với em , được không ?
Nó hí hoáy viết rồi trao cho Uyên :
   - Chỗ tôi ở có tên là Maison de l’affection ( Nhà Tình Thương ) còn tên đường và số nhà tôi đã ghi sau lưng tấm giấy  . 
Uyên nhìn theo chép miệng : 
   - Tội nghiệp thằng bé … 
Chiếc xe lăn khuất dần sau tấm cửa kiếng tự động, bị che lấp bởi dòng người đi mua sắm . 
 
                                 @@@@@@@@@@@
 
Trong lúc ăn tối , Uyên kể cho chồng - là Quân - chuyện gặp thằng Daniel và đưa ý kiến :
   - Em đang suy nghĩ để tìm cách giúp nó đây . Phụ trách lớp mẫu giáo nên ngày nào em cũng tiếp xúc với phụ huynh các trẻ nhỏ , anh thấy sao khi em soạn 1 lá thơ kêu gọi sự giúp đỡ của họ ?
Quân trầm ngâm khá lâu rồi trả lời vợ : 
   - Mình nên thận trọng … vì phương cách đó có thể đụng chạm đến uy tín của nhà trường . Còn anh , anh là đội trưởng đội hướng đạo … để anh thử hỏi ý huynh trưởng của đoàn , xem việc gởi 1 lá thơ nhờ cha mẹ các thiếu sinh yểm trợ có gây trở ngại gì không ?
Mấy hôm sau , Quân hoan hỉ cho Uyên hay là dự định của anh đã được chấp thuận vì đây là 1 cử chỉ đẹp , 1 hành động tốt  . 
Cuối tuần đó  , sau buổi sinh hoạt ngoài trời , Quân trao cho mỗi thiếu sinh trong đội mình lá thơ kêu gọi lòng hảo tâm của phụ huynh  . Một tuần lễ qua đi nhanh chóng , lần họp mặt kế tiếp Quân nhận được khá nhiều bao thư hồi âm . Quân tập trung các em lại và cho mở : số tiền quyên góp được gần trăm bạc Euro , anh bỏ thêm phần của mình vào đó và nhắn các thiếu sinh thông báo thành quả cùng lời cám ơn của mình đến cha mẹ chúng . 
Điều đặc biệt là có 1 lá thơ gởi Quân , ngắn gọn như sau :  
“ Chào ông Quân , đội trưởng đội Brave Cœur ( Hùng Tâm )
Chúng tôi , cha mẹ của Olivier Guérin - là chủ nhân tiệm nhạc cụ Albert tọa lạc gần place Rouppe , có ý định giúp đỡ Daniel sau khi đọc thơ ông . Chúng tôi hy vọng sẽ được gặp ông và Daniel 1 ngày gần đây để cùng thảo luận . Ông bà Albert Guérin . “
Uyên Quân đến đón Daniel vào 1 sáng thứ bảy đẹp trời để đi đến tiệm Albert . Nó đứng chờ sẵn trước cổng Nhà Tình Thương và có vẻ háo hức lắm . 
Ông chủ khoảng độ tuổi 40 , điển trai với mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ , niềm nở chào hỏi mọi người và bắt tay Quân sau khi trông thấy bút tích của mình. 
Ông ta chỉ cho Daniel xem 1 dọc Tây Ban Cầm dựng trên dàn chống , đặt dọc theo bờ tường . Uyên Quân ngần ngại nhìn nhau vì thấy giá cả ghi trên đó , cây rẻ nhất cũng bán gấp đôi món tiền quyên góp được ! 
   - Hãy chọn lấy cho cháu 1 cây theo sở thích - ông  Albert nói với thằng bé - tôi sẽ có niềm vui khi trao tặng cho cháu món quà này  . 
Hai vợ chồng trút được nỗi lo âu , cái gánh nặng trong lòng tan biến . Daniel thì mải mê trong việc chọn lựa , nó thử tới thử lui dãy đàn trưng bày trên giá và sau 2 tiếng đồng hồ loay hoay , nó cầm lên 1 cây đàn trong đám đó … nhìn Uyên Quân rồi nhoẻn 1 nụ cười . 
Albert tiến lại gần : 
   - Cháu đã tìm được hạnh phúc của mình rồi hả ? 
   - Vâng thưa ông , cây đàn này thanh nhã … âm thanh rất hay . Cháu thích nó lắm . 
Quân trao lại cho Albert bao thơ tiền . Lúc đầu ông ta từ khước nhưng sau khi nghe lời giải thích hữu lý của Quân - anh không có quyền giữ số tiền ấy - Albert đành  miễn cưỡng chấp thuận và làm giấy ký nhận để Quân về tường trình cho cha mẹ các em thiếu sinh . Ngày thứ bảy ấy đã là 1 ngày đáng ghi nhớ trong đời của Uyên Quân , của Albert và nhất là của thằng Daniel . 
 
                                @@@@@@@@@@
 
Rồi thì Daniel chấm dứt chương trình trung học phổ thông , nó không học lên cao nữa . Nó được cấp học bổng về âm nhạc trong  conservatoire của thành phố Bruxelles và quyết tâm  đeo đuổi theo  tâm nguyện trở thành nhạc sĩ . Daniel cho Uyên Quân biết là nó còn được học thêm về dương cầm và giờ đây được lắp 1 cái chân giả do hiệp hội tương tế đài thọ  ( 1 loại cơ quan bảo hiểm sức khoẻ ) do đó đi đứng đã bớt khó khăn . Nó không còn ở trong Nhà Tình Thương nữa mà được thu xếp vào ở trong 1 appartement và hưởng trợ cấp xã hội . Hai người có đến thăm vài lần , Daniel thuộc type người tình cảm - nghệ sĩ có khác … mỗi lần gặp gỡ là nó ôm chầm lấy Uyên Quân  , với sức vóc to lớn làm họ muốn nghẹt thở . 
Đều đặn mỗi cuối năm , nó gởi thiệp chúc Giáng Sinh và năm mới cho Uyên Quân . Gọi là thiệp chúc mừng nhưng trong đó nó viết kín mít , chữ li ti kể lể những vui buồn… những sinh hoạt của nó cho hai người biết …. Thời gian qua nhanh , hè năm đó Uyên Quân nhận được e-mail của Daniel : 
“ Ông bà Uyên Quân quý mến , 
Ngày 10 tháng 7 sắp tới là lễ bế mạc chương trình học nhạc của tôi . Viện conservatoire  có tổ chức  đêm văn nghệ vào lúc 19 giờ . Trân trọng kính mời ông bà đến tham dự . Sự hiện diện của ông bà là 1 vinh dự lớn lao cho tôi . Daniel Quertenmont  “
 
Buổi lễ diễn ra thật long trọng trong nhà hát lớn của học viện . Daniel được giới thiệu với công chúng như là 1 tài năng đang lên . Liền sau đó , anh cống hiến cho khán thính giả một bản độc tấu flamenco với tất cả lòng say mê , hứng khởi . Tiếng đàn lúc thì nhịp nhàng réo rắt , lúc thì cấp bách dồn  dập thêm tiếng vỗ đôm đốp vào thùng đàn khiến người ta mường tượng đến những nhịp nện gót giày sống động trên sàn nhảy của các vũ công chuyên nghiệp Tây Ban Nha . 
Tiếng tăm Daniel nổi bật lên sau đêm nhạc ấy . Người ta thấy anh xuất hiện qua nhiều show ca nhạc của các đài truyền hình trong nước : lúc thì song tấu , lúc thì vừa đàn vừa hát , lại có lúc đệm piano cho người khác  . Anh đã đi thênh thang trên con đường ước muốn của mình và trở thành 1 nhạc sĩ có tương lai sáng rỡ . 
Uyên Quân có đến thăm Daniel khi anh dọn vào  căn hộ mới trong 1 khu phố sang trọng và yên tĩnh nằm về phía Bắc của thành phố . Anh không sống nhờ vào trợ cấp xã hội nữa từ khi có thu nhập hẳn hoi do những buổi concert  hay các show ca nhạc đem lại . Có lần 2 người nhận được thiệp mời để đến xem đại nhạc hội ngoài trời trong đó có vài  màn trình diễn của ban nhạc anh ta . Uyên Quân trả lời rằng những sinh hoạt ồn ào , đông đảo như thế - với cả hàng ngàn người trẻ hò hát nhún nhảy - không còn thích hợp với họ  .  Một lần khác , Daniel lại gởi thiệp mời đến dự buổi tiệc ra mắt , đánh dấu sự hợp tác của ban nhạc với  khách sạn nhà hàng Iris 5 sao ở gần phi trường quốc tế Zaventem Bruxelles . Là khách mời danh dự, Uyên Quân được chọn lấy một bản nhạc ưa thích để Daniel trình diễn trong đêm ấy , bản nhạc được tuyển chọn và nhắn gởi Daniel có tựa đề : “ Là où je t’emmènerai “ của Florent Pagny . 
Lúc được người phục vụ dẫn xuyên qua đám thực khách để đến chỗ ngồi , thì Uyên Quân ngạc nhiên lẫn vui thích vì gặp lại ông bà  Albert Guerin  - chủ nhân tiệm nhạc cụ - cũng cùng chung bàn . Ca nhạc trổi  lên  lúc người ta bắt đầu nhập tiệc , ăn uống linh đình . 
Ban nhạc chơi thật hay , thật linh hoạt … sống động trong bầu không khí và khung cảnh tuyệt vời . 
Bài hát do Uyên Quân chọn , được Daniel trịnh trọng giới thiệu  cùng quan khách . Với chất giọng đầy rung cảm và tiếng đàn thiết tha  , anh đã chinh phục được lòng người , họ mải mê theo dõi cho đến nốt nhạc cuối cùng và rồi là sự tán thưởng vang lên không dứt , mãi cho đến khi Daniel ra dấu mới thôi  . Bản nhạc anh hát tiếp theo là :  “ Un-Break my heart “ của Toni Braxton mà ông bà Albert đã chọn ,  có một đoạn guitare solo do chính tay Daniel trình tấu … chỉ còn biết nói là xuất sắc mà thôi . 
Trong tiếng vỗ tay rộn rã , anh tiến đến bàn Uyên Quân … ôm chặt lấy 2 người trong vòng tay rộng lớn . Ông bà Albert cũng được sự bày tỏ tình cảm của Daniel y như thế , một cái ôm đầy ý nghĩa  . Đối với vợ chồng Uyên Quân  , đây là 1 kỷ niệm khó mà quên đi . 
 
                               @@@@@@@@@@
 
Mùa thu năm nay trời mưa nhiều hơn những năm trước , mưa lất phất dai dẳng  … kéo dài hàng giờ liên tiếp trong nhiều ngày , bầu trời thiếu nắng và u ám  , làm cho lòng người không mấy vui . 
Chiều hôm ấy , lúc đi làm về , Quân mở máy vi tính  . Thư của Daniel  xuất hiện trên màn hiển thị : 
   “ Ông bà Uyên Quân quý mến , 
Đã lâu chúng ta không có dịp liên lạc với nhau , tôi vẫn nghĩ đến ông bà và cầu mong mọi người được bình an . Ba tuần nữa đây , ngày 25 tháng 10 , tôi và nhóm bạn nhạc sĩ  - dưới sự đỡ đầu của nhiều hội đoàn từ thiện - sẽ tổ chức 1 đêm văn nghệ tại trung tâm văn hoá quận Auderghem nhằm mục đích gây quỹ cho các tổ chức đầy lòng nhân ái này  . Rất mong sự hiện diện của ông bà  . Hẹn gặp lại .             Daniel .“ 
Sau khi thảo luận với vợ , Quân gõ máy trả lời cho Daniel là họ sẽ tham dự và mau mắn đóng tiền ghi danh giữ chỗ nơi ban tổ chức có chi tiết ghi nơi quảng cáo đính kèm . 
Đêm văn nghệ thành công mỹ mãn . Rạp không còn chỗ trống  . Chương trình xổ số tombola được nhiệt tình ủng hộ . Các màn ca múa hát  , ảo thuật và hài hước được hoan hô vang dội . 
Tối nay , Daniel - với sự phụ họa rất nhẹ nhàng , êm dịu của ban nhạc phía sau - vừa đàn vừa hát nhạc phẩm “ Ma vie “ ( Đời tôi ) do chính anh sáng tác , kể lại chuỗi ngày qua của tác giả . 
Bản nhạc này được thu âm trực tiếp ngay trong đêm , ít ngày sau Uyên Quân nhận được đĩa CD  do Daniel gởi tặng . 
Sân khấu bỗng chìm đắm trong bóng tối , chỉ còn lại vùng sáng tròn do 1 đèn spot cực mạnh chiếu đúng ngay vào chỗ đứng của Daniel . Anh bắt đầu cất tiếng hát :
“ Tôi vào đời với nỗi buồn ray rứt , 
   Không họ hàng , không cha mẹ , không liên hệ vấn vương  . 
   Bạn bè tôi : trẻ mồ côi tĩnh viện  , 
   Thân tật nguyền , lòng trĩu nặng đau thương . 
   Tuổi thơ tôi …  bạn ơi là thế đó , 
   Chỉ vơi sầu trong thế giới âm giai . 
   Từ đâu đến ? người vào đời tôi thật nhẹ ,
   Bằng con tim , bằng ánh mắt chân tình . 
   Đem cho tôi tin yêu qua tiếng nhạc ,
   Tìm cho tôi một người bạn đồng hành . 
   Đây cây đàn mơ ước năm xưa đó , 
   Đã theo tôi xoa dịu thế gian sầu . 
   Cám ơn đời , cám ơn người mãi nhé , 
   Hiến cho tôi một cuộc sống TH..Ă..NG   H..O..A “
Những tràng pháo tay nổi lên tưởng như muốn vỡ rạp khi người nghệ sĩ của chúng ta cúi đầu chào đám đông . Chờ cho sự ồn ào lắng dịu dần , anh phát biểu :
   - Xin cám ơn tất cả mọi người  , chúng tôi rất cảm động khi thấy sự yểm trợ nhiệt tình và lòng hảo tâm của quý vị đêm nay . Đặc biệt xin gởi đến ông bà Uyên Quân lòng biết ơn của chúng tôi - những người đã giúp đỡ chúng tôi trong  bước đầu đời . 
Bên dưới sân khấu , người ta xì xào hỏi vọng lên : Uyên Quân là ai ? Dường như Daniel đã biết trước chỗ ngồi của 2 người  , anh mỉm cười trả lời bằng một nụ hôn gió gởi về phía đó và lui vào hậu trường trong tiếng vỗ tay vang rền , không biết dành cho anh hay cho đôi vợ chồng Á đông nhỏ bé lạc lõng nơi đây . 
 
                              @@@@@@@@@@
 
Hai mùa đông qua đi , Uyên Quân không có tin tức gì của Daniel , những tấm thiệp chúc Giáng Sinh và năm mới cũng không đến với họ như thông lệ ! Bận rộn với  công việc và sự vắng bóng của anh trên các kênh truyền thông đại chúng nên hình ảnh Daniel bị lãng quên, bị vùi lấp nơi 1 góc tối nào đó trong đầu óc của Uyên Quân . Cho đến một hôm , Uyên bất ngờ nhận được tin nhắn trên máy : 
   “ Chào ông bà Uyên Quân , 
Xin được tự giới thiệu : tôi là bác sĩ điều trị cho ông Daniel Quertenmont . Theo lời yêu cầu , tôi xin phép được báo  tin cho ông bà biết về tình trạng bệnh lý của ông ta và xin lỗi nếu đã làm phiền . Ông Daniel đang ở vào giai đoạn cuối cùng của bệnh ung thư não ! Ông khẩn khoản mong muốn được gặp lại ông bà …có lẽ vì thời gian còn lại của con người kém may mắn này không còn bao lâu nữa . Số phòng của ông ta là 608 , lầu 6 , khu F , cao ốc 2 , bệnh viện Erasme .  Bác sĩ Nicolas De Greef  “
 
                                    @@@@@@@@@@@
 
Uyên Quân đến trước phòng bệnh , tần ngần trong giây lát Quân đưa tay gõ cửa .
   - Xin cứ vào …  Một giọng nói yếu ớt trổi lên .
Daniel nằm trên giường , thân xác biến đổi sao mà tàn tạ quá !  Đầu cạo trọc , gương mặt tái xanh  , đôi mắt lõm sâu … lờ đờ ,  mất hết vẻ tinh anh ngày nào , chỉ còn lại là da bọc xương . 
   - Trời ơi ! Uyên lấy tay che miệng , nước mắt muốn rơi . 
Nắm lấy vai Daniel , Quân khẽ hỏi : 
   - Sao mà có thể đến thế này được  ,  Daniel ? 
Nhắm mắt lại  , anh ta chầm chậm kể : 
   “ Cách đây hơn 1 năm  , tôi hay bị các cơn nhức đầu hành hạ nhưng trấn át được bằng những viên thuốc chống đau nhức bình thường …
Càng ngày sự đau đớn càng trở nên thường xuyên hơn … vì đam mê ánh đèn sân khấu , vì say sưa sáng tác nên tôi đã lơ là … không chịu đi bác sĩ ! 
Cho đến một hôm, đang tập dợt với bạn bè  … bỗng nhiên đầu óc quay cuồng , mắt tối sầm lại và tôi ngất đi liền ngay đó . “
Daniel thở dài , ra hiệu muốn uống nước . Uyên lấy chai nước trắng Spa trên đầu giường rót ra ly . Quân bấm nút công tắc để đầu giường tự động nâng cao , cho anh ta uống nước được  dễ dàng . Lát sau , Daniel tiếp : 
   “ Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh , dây nhợ cùng ống truyền huyết thanh chung quanh . Sau đó bs Nicolas cho tôi biết thực trạng đau buồn : 1 cục u ác tính được  phát hiện trong đầu tôi ! 
Các phương pháp chimiothérapie ( hoá trị ) ,  radiothérapie ( xạ trị ) 
kéo dài hơn 5 tháng nay nhưng không đem lại kết quả hay ho nào thậm chí chúng còn  làm tôi mất sức và chìm đắm trong thế giới bi quan …  “ 
Daniel ngưng lại 1 lúc để thở , lúc này mắt Uyên đã đỏ hoe …
   “ Tuần qua , bs Nicolas cho tôi biết - cho tôi nhìn thẳng vào sự thật để sửa soạn hậu sự - rằng cục u ác tính đó đã di căn , ăn lan vào các bộ phận khác trong người … và tôi chỉ còn thuộc về thế gian này trong một thời gian ngắn nữa mà thôi !  “ 
Uyên đã sụt sùi khóc , Quân quay mặt chỗ khác , tránh cái nhìn mất thần trong mắt Daniel . 
   “ Tôi đã thực hiện được hai điều : tài sản khiêm tốn của tôi sẽ dành cho Les restos du cœur  (  1 chuỗi quán cơm xã hội chuyên cung ứng  những suất ăn miễn phí cho dân vô gia cư , vô nghề nghiệp )  ,  thân xác tôi sẽ hiến cho y khoa … các bộ phận còn tốt hãy dùng để lắp ghép cho những ai cần hoặc cho sinh viên thực tập mổ xẻ …
    Cây đàn năm xưa , xin giao lại cho ông bà định liệu . “ 
Quân nhíu mày , suy nghĩ … rồi đáp lời Daniel : 
   - Chúng tôi sẽ giao nó lại cho ông Albert , với tiếng tăm của Daniel  , cây đàn chắc sẽ được giá cao do những người giàu  sang  muốn có nó trong bộ sưu tập của mình . Số tiền thu được sẽ đem mua quà cho các em nhỏ trong Nhà Tình Thương … Daniel thấy vậy được không ? 
Câu trả lời của anh là một nụ cười mãn nguyện trên môi  . 
Lúc hai người ra về , Daniel còn nói vói  theo : 
   - Sau khi thân xác tôi đã được y khoa tận dụng, người ta sẽ đem đi thiêu …. Tôi muốn tro bụi của mình được đem rải trong nghĩa trang  . 
   - Daniel yên tâm , chúng tôi sẽ liên hệ với bs Nicolas để làm điều ấy . Uyên nói . 
   - Ngàn lần cám ơn các bạn . 
Cửa khép lại ,chắc hai người không nghe được lời thì thào vĩnh biệt của Daniel  bên trong . 
 
                            @@@@@@@@@@@@
 
Uyên Quân đến crématorium ( nhà thiêu xác ) ở cuối Avenue du Silence ( Đường Thinh Lặng ) để nhận bình tro nơi ông già phụ trách công việc hỏa táng . Nơi đây còn là 1 nghĩa trang rộng lớn với nhiều bãi cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng , gọn gàng . 
Hai người chậm bước trên lối đi trải sỏi  , chung quanh là những thảm cỏ xanh rì . Uyên là người hoàn thành nguyện ước cuối cùng của Daniel . Tro được rải ra nhẹ bay trong không gian rồi phủ xuống cỏ thành một lớp bụi xám mờ , nay mai sẽ tan vào lòng đất .
Trong xe trên đường về , Uyên và Quân mỗi người bâng khuâng đeo đuổi theo ý nghĩ riêng tư . Uyên mở sắc tay lấy ra cái CD Daniel gởi tặng năm nào … cho vào máy nhạc  rồi khởi động . 
Giọng Daniel ấm và truyền cảm .
                    “ Cám ơn đời , cám ơn người mãi nhé, 
                    Hiến cho tôi một cuộc sống Th..ăng  h..o..a “ 
Hai tiếng cuối cùng được ngân rung như mũi khoan xoáy vào  hồn người nghe nhạc . 
Động tác hôn gió của Daniel vụt hiện lại trong đầu Quân  , anh quay sang định nói điều này với vợ nhưng thấy Uyên đang xúc động nên thôi  . Rút khăn giấy trong hộp đưa cho vợ , tuy không sụt sùi khóc nhưng trên mặt Uyên nước mắt đã nhạt nhoà . 
 
                                                   Trủy Thủ
                               11/01/ 2022 Bruxelles , mùa đột biến Omicron .
 
 
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9