Hồi Kha
-
Số bài
:
112
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2020
-
Trạng thái: offline
|
Re:Tác Phẩm: MẶT TRỜI HÈ TRONG TRÁI TIM
24.01.2022 09:05:50
( permalink)
Mặt Trời Hè Trong Trái Tim CHƯƠNG 17 Quá trưa một chút trước cổng trường đại học, sát lề đường dưới gốc cây me già sum sê cành lá tỏa một vùng bóng mát thật rộng, có một chiếc xích lô đậu lững lờ như đang chờ khách. Người phu xe là một chàng thanh niên còn rất trẻ, trong chiếc áo pull màu xám thẫm bỏ trong quần jean xanh gọn gàng, chiếc mũ nỉ rộng vành che lúp xúp hết phân nửa gương mặt hiền hòa thanh tú. Trên bàn tay là một cuốn sách Anh ngữ nhưng hình như anh không tập trung để đọc được. Chàng trai đang có vẻ bồn chồn hóng đôi mắt thường xuyên nhìn về phía sâu trong sân trường như tìm kiếm ai. Nếu người nào đó quen thuộc với khuôn viên này ắt sẽ không khỏi nhủ thầm đây là một thanh niên mới ra nghề, còn ít kinh nghiệm nên mới tìm đón khách nơi đây, vì họ chưa từng thấy anh bao giờ. Nhưng họ làm sao biết được anh đã lựa lời lễ phép từ chối một hai người khách, vì anh đến đây chỉ để đón một người “khách” duy nhất, người yêu dấu của lòng mình. Đêm qua anh đã thao thức, còn giờ đây anh đang ngóng trông. Người nữ sinh viên ấy hôm nay có đến trường không, anh đâu dám chắc. Anh chỉ biết sẽ phải đợi để gặp được nàng. Từng giây phút trôi qua thật nặng nề chậm chạp. Sự nóng lòng như đốt cháy lồng ngực anh, nơi đó đang chứa trái tim với một tình yêu bao la dành cho cô gái ấy. Nhưng chắc anh không thể biết được cũng khi ấy, bên trong giảng đường rộng lớn có một cô sinh viên mặt hoa da phấn một cách tự nhiên đẹp như nữ thần, với sắc diện nửa băn khoăn, nửa u uẩn cũng đang mang một tâm trạng tương tự. Đôi môi hồng khẽ hé ra lộ hai hàm răng trắng như ngọc đang cắn vào đuôi bút. Đôi mắt đen tròn rợp buồn vẫn chăm chú nhìn lên bục nơi vị giáo sư đang thao thao giảng lại thỉnh thoảng liếc xuống chiếc đồng hồ nơi cổ tay với làn da trắng mịn màng. Rõ ràng nàng đang nóng lòng đợi chờ một điều gì thì phải. Tối hôm qua khi nghe nhỏ bạn thân thông báo qua điện thoại là người ấy sẽ đến tìm mình, nàng sững sờ đến không thốt thành lời, và rồi đã trải qua một đêm khó ngủ vì hồi hộp lẫn nôn nao. Người ấy thật sao, người nàng đã thầm lặng thương nhớ suốt ba năm qua nhưng chưa từng một lần gặp lại từ cái buổi bế giảng vào mùa hè năm ấy. Người ấy có mừng khi gặp lại nhau không, người ấy bây giờ ra sao? Ôi, sao tâm tưởng tôi choáng ngập hình ảnh người thế này! Còn mười phút hết giờ học, Nhật Hạ không chế ngự được cảm xúc bồn chồn trào dâng trong lòng nữa bèn xếp tập vở đứng dậy lặng lẽ rời giảng đường. Một số đôi mắt của các nam sinh viên dáo dác nhìn theo, ngưỡng mộ có, say đắm cũng có trước cái dáng điệu thướt tha diễm kiều ấy. Nhật Hạ lẽ nào không nhận ra những ánh mắt đó, nhưng chỉ thản nhiên lờ đi như không. Nàng đã quá quen rồi với những lời tán dương mật ngọt và những trò làm quen ve vãn. Đám con trai đồn đại rằng nàng là giai nhân băng giá, vì chẳng có tên nào đeo đuổi tán tỉnh nàng nhận được chút thành quả nào. Họ vẫn biết có người đàn ông ăn mặc lịch lãm đánh chiếc xe hơi sang trọng trước đây vẫn thường xuyên ngày hai buổi đến đón đưa nàng. Nhưng mặc kệ anh ta là ai, nàng chưa có chồng thì họ vẫn còn cơ hội kia mà. Than ôi, họ đâu biết cái lý do họ không chinh phục được người đẹp nào phải vì người đàn ông giàu có luôn theo sát nàng kia, mà là vì trái tim nàng đã dành cho một người khác, một người bạn cũ thật bình thường trong mắt mọi người, nhưng chỉ có nàng mới thấu hiểu nét đẹp tiềm ẩn của người ấy. Con đường nhỏ từ giảng đường dẫn ra đến cổng trường đại học đâu có bao xa, nhưng hôm nay sao đi lâu một cách lạ thường. Phải chăng khi lòng mình nóng vội thì thời gian nó như dài ra hơn, đoạn đường như kéo dài ra thêm! Ngoài kia con đường cái đã hiện ra trong tầm mắt, xe cộ qua lại vùn vụt như mắc cửi. Chiếc xích lô nằm ẩn khuất sau thân cây me già nên Nhật Hạ không dễ dàng thấy được. Đôi mắt đẹp mở to nhìn khắp nơi, hoang mang, lo âu, phập phồng! Bên này ngoài vỉa hè, người phu xe đã nhận diện ra cô gái khi nàng còn ở khá xa trong sân trường. Tà áo dài và dáng đi thanh thoát của nàng vẫn in hằn trong tâm thức, chỉ cần nhắm mắt lại là anh có thể hình dung rõ mồn một, huống gì đây là sự thật. Ôi, ba năm đã trôi qua mà chỉ thấy dáng nàng từ xa, Quốc Tri cảm nhận được niềm xúc động và hạnh phúc trào dâng mãnh liệt như ngọn sóng thần. Dù đã từng nhiều lần tự ru ngủ trái tim mình để cố quên nàng, giờ đây anh càng hiểu tình yêu cho nàng chỉ có thể là thiên thu, chẳng cách nào phai mờ được. Anh đứng đó lặng yên như pho tượng đồng, nhìn đăm đăm về phía cô gái đang rảo bước càng lúc càng gần, tâm tư như tê liệt trong một trạng thái chơi vơi thật khó tả. Cô gái đã đến rất gần nhưng vẫn chưa nhìn ra anh, có lẽ vì chiếc nón nỉ che gần hết mặt. Nhìn nét mặt hơ hải cùng ánh mắt đăm chiêu tìm kiếm của nàng, anh hiểu rất rõ nàng đang trông đợi được gặp mình đến mức nào. Lòng anh sung sướng và thương nàng đến đứt ruột. Ngay khi đang tuyệt vọng vì chẳng thấy người ấy đâu, chợt Nhật Hạ nghe một giọng nói vang lên, thật ngọt ngào âu yếm nhưng cũng chứa đựng chút nghịch ngợm trêu đùa: -Cô ơi, cần đi xích lô không đi giùm tôi một cuốc, sáng giờ ế quá cô ơi! Nghe tiếng nói quen thuộc nàng thảng thốt quay lại, thấy anh vừa đưa tay tháo chiếc mũ đội trên đầu, môi nở một nụ cười, nụ cười thật đôn hậu như ngày nào. Nàng thảng thốt kêu lên: -Tri… Quốc Tri!… Anh chậm rãi bước lại gần, lời thật êm ái như chất chứa tất cả tình yêu thương: -Tri đợi Hạ nãy giờ nè. Hạ lên xe Tri đưa Hạ về hôm nay nha! Hai người đứng nhìn nhau, toàn thân bất động, chỉ có tà áo dài của nàng phất phơ bay theo chiều gió. Hai đôi mắt soi vào nhau trong một nỗi xúc động vô bờ. Biết nói gì cho đủ ân tình và nỗi nhớ thương dành cho nhau, thầm lặng mà sâu thẳm như lòng đại dương, ngậm ngùi mà bao la như vũ trụ! Không biết thời gian qua bao lâu, rồi nghe Nhật Hạ cười khẽ bảo: -Không ngờ cuối cùng Hạ cũng được một lần nữa làm khách của Tri. Nói đến đây nàng chợt nhớ lại lần làm vị khách bất đắt dĩ của anh năm ấy, khi cả hai đứa ướt ngoi ngóp trong cơn mưa lạnh. Anh đã dùng chiếc áo mưa của mình che thân cho nàng trước những ánh mắt trần tục của đám con trai xa lạ. Tự nhiên nàng muốn chớp mắt, sao nó cay cay thế này! Nụ cười thật trìu mến, Quốc Tri đưa tay âu yếm dìu Nhật Hạ bước lên xe. Nàng e ấp cười xinh như hoa, duyên dáng vén tà áo dài ngồi vào ghế. Có một điều nghe như nghịch lý mà lại hết sức thật. Ghế da cao cấp êm ái trong chiếc xe hơi sang trọng của Danh đưa đón ba năm qua tất nhiên vượt trội hẳn chiếc ghế xập xệ của chiếc xích lô cà tàng này. Vậy mà chưa khi nào nàng lại vui sướng và hạnh phúc hơn khi được đưa về như hôm nay. Còn nếu hỏi chàng trai, anh sẽ bảo cuốc xe này là nhẹ nhàng ngọt ngào nhất trong đời, và dù có chở nàng đi khắp thế gian anh cũng rất vui lòng được làm như vậy. Sức mạnh và sự diệu kỳ của tình yêu là vậy đó! Ân cần mở mui xe che nắng cho nàng tiên của lòng mình xong xuôi đâu đó, Quốc Tri đứng chống tay trên dè bánh xe nhỏ nhẹ hỏi: -Hạ có bận gì phải về gấp không, nếu Hạ có chút thời gian Tri muốn được mời Hạ đi uống nước nghen? Tri… có rất nhiều chuyện muốn nói với Hạ. Chưa hết ngỡ ngàng vì gặp lại người mình yêu sau khoảng thời gian dài không được thấy mặt, nàng bối rối chớp mắt mà nghe tim trong khoang ngực đang đập rộn rã. Giọng nàng thỏ thẻ: -Hạ không có bận gì chiều nay hết! Quốc Tri mỉm cười hạnh phúc. Chiếc xe từ từ lăn bánh, một hình ảnh giản dị mà sao quá dễ thương! Có hai trái tim hồng mang một tình yêu chân thành nồng nàn nhất đang hướng trọn về nhau. Nàng như quên hẳn cái lễ hỏi oan nghiệt sắp trói buộc đời mình, còn anh cũng tạm vứt hết mọi lo toan về những khó khăn nhọc nhằn của cuộc sống. Giờ đây họ mới đang được sống đúng với lòng mình, chỉ còn nỗi hân hoan cùng niềm hạnh phúc được bên người mình yêu. Giờ này quán chưa đông lắm nên hai người bạn tìm được một góc mát sâu sâu trong quán. Sau khi nước được gọi xong, tự nhiên hai người lại bối rối ngượng ngùng. Cả một trời tâm sự để nói với nhau mà ai cũng không biết mở lời bằng cách nào. Rất lâu, Quốc Tri ngây ngô nhận xét: -Ba năm rồi không gặp, Hạ trông chẳng khác gì mấy. Vân vê vạt áo dài, nàng cười dịu dàng: -Già hơn phải không Tri? Hạ bây giờ đâu còn nhí nhảnh phá phách như lúc xưa nữa. Đôi khi nhớ lại mà thèm được vô tư như ngày ấy. Anh vội vàng khoa tay: -Hạ đâu có gì mà nói già nghe ghê vậy! Tri mới già mốc già meo đây nè. Nhật Hạ chỉ cười nhẹ, biết anh pha trò. Đoạn nàng hỏi thăm khái quát: -Tri vẫn còn ở chỗ cũ hả, còn bé Ly dạo này sao rồi? Quốc Tri cười khẽ khàng: -Vẫn chỗ cũ thôi Hạ. Còn Thảo Ly cũng bình thường, vừa vào lớp mười. Con bé cứ thỉnh thoảng hỏi thăm về Hạ, bảo là nhớ chị Hạ. Thở nhẹ ra một hơi, nàng buồn buồn: -Hạ cũng nhớ bé Ly lắm. Hai chị em rất hạp nhau. Nhiều khi cũng tính ghé sang chở cô bé đi ăn đi chơi đây đó, nhưng… sợ làm phiền người ta nên thôi! Giọng nàng đến đó mang nét dỗi hờn thấy rõ. Quốc Tri hơ hãi thanh minh: -Trời làm gì có, Hạ đến chơi hai anh em Tri đều vui lắm chứ phiền phức gì! Đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn anh một cái thật ngọt. Nhật Hạ hỏi sang chuyện khác: -Lâu nay Tri vẫn còn đạp xe như xưa hả? Có vất vả lắm không? Ra vẻ bí ẩn, anh cười cười đáp: -Tri bỏ đạp xe lâu rồi, chỉ hôm nay ngứa nghề nên chạy lại một chút cho đỡ ghiền thôi. Bĩu đôi môi hồng, nàng thắc mắc: -Ngứa nghề gì lạ vậy? Hạ biết Tri ngứa nghề viết luận văn hay đọc mấy cuốn sách Anh ngữ khô đét thì có. Quốc Tri gãi đầu cười hì hì. Quả nhiên nàng vẫn nhớ những sở thích lúc trước của anh. Nàng thật ra rất nhạy cảm chứ không ơ thờ hời hợt như nhiều người vẫn lầm tưởng bởi cái bề ngoài nói cười xởi lởi và ngông nghênh của nàng. Giây lát anh ngưng cười, nghiêm túc bảo: -Thật ra hôm nay Tri cố tình dùng xe này để đón Hạ, chẳng hiểu sao Tri yêu cái cảm giác được chở Hạ đi lại bằng phương tiện này quá! Đúng là Quốc Tri rất thật lòng khi nói điều này, vì lệ thường có chàng trai nào mà chẳng tràn đầy vui sướng khi chở cô gái mình yêu, nhưng đi thuê xích lô để chở nàng thì quả là ngoại lệ quá rồi. Nhận ra dù vật lộn với cuộc sống đầy khó khăn mà anh vẫn mang một tâm hồn vô cùng lãng mạn đến thế, nàng nhẹ nhàng: -Hạ cũng vậy, chỉ sợ Tri vất vả thôi! Quốc Tri nhìn sâu vào đôi mắt nàng bằng tất cả sự chân tình yêu thương, đáp thật mềm: -Nếu được chở Hạ đi hết cả cuộc đời, đến bất cứ nơi đâu, Tri cũng hết sức vui lòng. Khi được bên Hạ, mọi vất vả dường như tan biến, chỉ còn là niềm vui bất tận. Hạ… có hiểu cho lòng Tri không? Nhật Hạ cúi đầu, nụ cười e ấp: -Lúc trước thì không, nhưng giờ thì Hạ biết rồi. Sao… Tri không chịu nói sớm hơn? Thở ra một hơi dài, anh trầm giọng: -Có những điều lòng rất muốn nói ra nhưng chẳng bao giờ dám nói. Hạ đã hiểu lòng Tri thì cũng hiểu tại sao Tri không dám nói mà, phải không Hạ? Tư lự nhìn vào hai bàn tay mình trên bàn đang ngọ ngoạy vào nhau, nàng như ta thán: -Người ta vẫn nói của cải là vật ngoại thân, vậy mà lúc nào nó cũng là một trở ngại để cho những tấm lòng chân thật muốn đến với nhau. Cũng buồn Tri há? Gật khẽ đầu, anh cười buồn: -Buồn lắm chứ Hạ. Tri đã từng rất hằn học tự oán than định mệnh khắt khe của mình, nhưng rồi thấy điều đó cũng chẳng giúp ích được gì. Thôi chi bằng quyết tâm tự cải thiện mình để hy vọng có một ngày tốt đẹp hơn. Nhật Hạ lơ đãng ngậm vào chiếc ống nhựa hút một hơi từ ly nước cam đá, xong nàng bộc bạch: -Tri có ý chí cầu tiến như vậy rất đáng quý. Có điều lạ lùng này Hạ nhận ra, là khi có đầy đủ vật chất rồi chưa chắc mình đã hạnh phúc hơn đâu… …Nhìn ngoài vào ai cũng tưởng Hạ sống trong nhung lụa, được gia đình cưng chiều chắc hẳn sung sướng lắm. Ít ai biết được hơn ba năm qua Hạ sống trong nước mắt nhiều hơn là nụ cười! Nghe giọng nàng buồn như tiếng khóc, tim Quốc Tri nhói lên đau buốt từng cơn. Trời ơi, Nhật Hạ, thật tội cho em quá! Anh nhăn mặt ray rứt: -Hạ ơi, Tri thật lòng xin lỗi nếu như có góp phần nào vào cái buồn đau mênh mông ấy của Hạ. Trong hơn ba năm… tâm trí của Tri luôn nghĩ về Hạ cùng một nỗi nhớ se sắt vô bờ. Tủm tỉm cười thật xinh pha chút lí lắc, nàng cắc cớ: -Nghĩ về Hạ chi vậy? Hạ có gì đáng nhớ đâu? Giọng anh tha thiết: -Hạ lại hỏi khó Tri rồi! Thì… quả tim của Tri nó bắt vậy đó. Thương quá mà, không nghĩ không nhớ là không được. Liếc anh một cái thật dài, nàng cong môi dỗi: -Nói nhớ nói thương người ta mà không thèm tìm đến thăm một lần! Quốc Tri chép miệng, líu ríu than thở: -Tri… xin lỗi Hạ. Nhớ ai kia vô cùng mà đâu dám đến thăm, Tri cũng đau lòng nát ruột lắm chứ bộ! Nàng cúi đầu cười e lệ, dáng điệu thẹn thùng của người con gái khi yêu thật dễ thương chi lạ. Danh chưa từng được chiêm ngưỡng nét đẹp quá gợi cảm của Nhật Hạ lúc này, vì tiếc thay khi đối diện anh lòng nàng không yêu thì làm sao thể hiện qua dáng vẻ được! Nhìn nàng quá ư nhu mì dịu dàng, Quốc Tri như ngất ngây trong hương yêu. Anh dè dặt hỏi: -Vậy còn Hạ thì sao, Hạ… có nghĩ chút gì về Tri không? Với một cái lườm thật sắc khiến người ta có thể đứng tim, nàng dài giọng: -Nếu không nghĩ đến thì người ta đâu có khổ như vầy! Anh nói bâng quơ như một phản xạ mà lòng sung sướng như bay bổng: -Thật hả Hạ? Nàng chỉ chúm chím cười không đáp. Hai đứa tình tứ nhìn nhau, trong lòng thì yêu nhau tha thiết rồi mà chẳng đứa nào dám nói tiếng yêu rõ ràng, chỉ là những câu lòng vòng lửng lơ như con nít. Thôi kệ, đôi khi lời nói không đủ, hiều lòng nhau là được rồi. Chợt nhớ đến cái hiện thực cô gái mình yêu sắp lấy chồng, Quốc Tri như nhũn ra trong nỗi đau xé ruột. Như lời Vân Thu kể, anh biết Nhật Hạ cũng đang nát lòng nát dạ chứ chẳng sung sướng gì. Sao định mệnh lại nghiệt ngã xót xa đến tàn nhẫn! Trời cao ơi, chúng con yêu thương nhau thật lòng có làm gì nên tội, mà sao số kiếp lại đọa đày chúng con như thế này! Vuốt ngược mái tóc lên một cách qua loa, anh nghe giọng mình run run như nghẹn lại: -Hạ ơi, Tri nghe nói không bao lâu nữa Hạ sẽ… phải theo chồng rồi. Tri… chẳng biết nói gì hơn. Có lẽ… tất cả đã quá muộn! Giọng nói thê thiết não nuột của chàng trai đang đớn đau tới tận cùng khiến Nhật Hạ xúc động mãnh liệt. Thật ra đúng như Vân Thu đã tiên đoán, cô gái gan góc này đâu dễ dàng gì buông tay đầu hàng số phận. Ngay cả trước cuộc gặp gỡ hôm nay nàng đã quyết định dứt khoát chống lại sự ép bức hôn nhân phi lý này. Kính trọng cha mẹ thì nàng luôn hết lòng, nhưng mỗi con người đều là một tâm linh bình đẳng trước Đấng Tối Cao, vì thế không ai có quyền cưỡng bức một tâm linh khác. Nàng nhất định sẽ thưa rõ với song thân ý chí của mình và đã chuẩn bị tinh thần để gánh nhận mọi trừng phạt. Trước đây ít tuần Nhật Hạ đã gọi điện cầu cứu hai người anh một cách cầu may, hy vọng hai ông anh trai lớn vốn rất cưng chiều nàng sẽ động lòng mà đứng ra giúp nàng can gián cha mẹ mình. Nghe câu chuyện của cô em gái cưng, cả hai đều sững sốt. Cậu anh lớn Phú Việt tính độc đoán giống cha, tuy thương em nhưng chủ trương Nhật Hạ nên nghe lời cha mẹ. Câu nói của anh khiến Nhật Hạ thất vọng não nề: -Thôi nhóc ơi, ba mẹ đã nhắm cậu Danh con bác Ninh cho em là tất nhiên đã suy xét kỹ rồi. Họ là người quen biết lại có gia thế tốt. Đời nào có chuyện ba mẹ xui con mình vào chỗ khó đúng không? Em tự mình đi kiếm chắc gì gặp được ai hơn cậu Danh. Đừng dựa vào sự may rủi nữa em gái, chọn cái gì chắc ăn đi cho rồi! Nhật Hạ chỉ “dạ” ỉu xìu cho qua rồi chẳng muốn tranh cãi gì nữa. Nàng đã quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực đâu mà tranh luận với từng người trong khi kết quả dường như chẳng có gì thay đổi. Anh Ba của nàng Phú Nam tỏ ra bức bối và quyết liệt lên tiếng bênh vực cho em gái. Không biết ra sao mà anh bị ông Thao mắng cho một trận ra trò. Anh buồn bã tâm tình với em: -Anh xin lỗi đã tận hết sức nhưng không thay đổi được ý định của ba. Tội nghiệp em! Anh không ủng hộ hôn nhân như thế này nhưng chẳng thể làm gì hơn để giúp em. Em hãy dũng cảm sống đúng với lòng mình nghe Hạ. Cần gì giúp cứ gọi anh, anh làm được nhất định sẽ hết sức. Gác điện thoại xuống mà Nhật Hạ thẫn thờ sầu não. Hai người anh lớn hơn nàng rất nhiều, đều hết sức thương nàng nhưng với hai tính cách trái ngược nhau xa lắc. Anh Hai cầu toàn sống theo lý trí. Anh Ba tình cảm sống theo sự mách bảo của con tim. Cuối cùng cũng chẳng có ai giúp được nàng trong bước ngoặc then chốt ảnh hưởng đến tương lai và hạnh phúc của cả đời mình. Nhìn lên gương mặt Quốc Tri với nét thống khổ in sâu và câu nói của anh như một lời oán than cho số phận, Nhật Hạ nghe một cảm xúc lẫn lộn phủ kín tâm hồn. Vui mừng vì nhận ra tình yêu sâu nặng anh dành cho mình, buồn thương cho một cuộc tình có mòi vắn số, rồi hoảng sợ cho một tương lai mù mờ khó đoán. Có muộn quá chăng? Câu hỏi nan giải này liệu nàng có đủ sức để sửa đổi kết quả hay không! Tự dưng một niềm tin mạnh mẽ ùa đến trong tâm tưởng Nhật Hạ. Sự hy vọng mà nàng vẫn thường than thở với hai nhỏ bạn thân giờ đây đã hiện hữu rõ ràng. Tươi hẳn nét mặt, nàng nhìn Quốc Tri mỉm cười láu lỉnh: -Nếu như… chưa muộn thì Tri sẽ làm gì nè? Quốc Tri nhìn Nhật Hạ một cái thật nhanh rồi lại cúi xuống đất, lắc đầu ủ dột: -Đừng nói chữ “nếu như”, vì đó là trường hợp giả định không thể xảy ra Hạ à! Nàng nghiêng đầu thật tinh nghịch, giọng sôi nổi: -Nhưng Hạ muốn nghe Tri nói. Ngồi bật ngửa dựa vào lưng ghế, gác hai tay sau gáy nhìn lên trần phòng như đang mơ màng, Quốc Tri ngẫm nghĩ ít giây rồi lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, dõng dạc đáp: -Tri… nhất định sẽ cố gắng hết sức để có được Hạ bên mình, mãi mãi! Cong đôi môi hồng xinh xinh lên, nàng dài giọng: -Vậy thì… Tri hãy hứa với Hạ đi! -Hạ muốn Tri hứa điều gì? - anh nhướng mày hồi hộp. Giọng nàng mơn man như làn gió thoảng mà lại chất chứa một sự nghiêm trang lạ thường: -Tri hãy hứa với Hạ điều Tri vừa nói đó. Nghĩa là Tri sẽ cố gắng hết sức mình để có được Hạ, và sẽ không bao giờ được bỏ cuộc. Tri dám hứa không? Gật đầu một cách thật kiên quyết, anh mạnh mẽ: -Tri đã tìm được một nửa mảnh ghép của mình thì dĩ nhiên sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Tri xin hứa! Nàng nghiêm nghị nhìn sâu vào mắt anh: -Tri hứa thì phải giữ lời đó nha! Thấy cử chỉ trang nghiêm của nàng, anh phì cười xác nhận: -Bảo đảm Tri sẽ nhớ. Hạ yên lòng đi! Nhật Hạ hé môi cười mãn nguyện, rồi dịu dàng: -Chỉ cần Tri không bỏ cuộc, Hạ sẽ có đủ lòng tin để vượt qua mưa bão. Anh cười hiền tiếp lời nàng: -Để rồi mặt trời sẽ hiện ra, một mặt trời hè thật rực rỡ phải không Hạ? Nàng không đáp chỉ cúi đầu mỉm cười, biết anh luôn âu yếm ám chỉ mình là mặt trời hè của anh. Nhớ lại chuyện lúc nãy, Quốc Tri day dứt: -Nhưng còn… ngày đám hỏi sắp tới của Hạ?… Nàng lắc đầu, ngắt lời anh: -Hạ sẽ tự biết cách thu xếp. Tri đừng lo nghĩ nhiều về chuyện đó! Hai người lại nhìn nhau âu yếm, ánh mắt chan chứa muôn vàn yêu thương ngọt ngào. Chỉ có một tình yêu tha thiết người ta mới có thể trao nhau ánh mắt tình tứ đến ngần này. Nó nồng nàn đến độ dường như họ đang thực sự trao nhau một nụ hôn đầu tiên, một nụ hôn qua ánh mắt. Nhật Hạ, trong đôi mắt em xin hãy giữ tình yêu duy nhất này anh dành cho em. Anh sẽ sống thật xứng đáng với tình yêu trong sáng của em, và em sẽ không bao giờ phải hối tiếc vì lòng tin yêu đã đặt vào anh. Anh xin hứa với em như vậy, một lời hứa không nói ra nhưng anh sẽ mang theo trọn đời. Quốc Tri, anh có nghe tiếng đập của trái tim em lúc này không! Trái tim hồn nhiên bướng bỉnh ấy đã thuộc về anh, một lần và mãi mãi. Vì lẽ đó nó không cho phép em chấp nhận cái định mệnh tàn khốc sắp giáng xuống đầu mình. Hãy tin tưởng vào tình yêu chúng mình! Đừng vì tự ái hay mặc cảm mà bỏ cuộc anh nhé! Đắm say soi hồn mình trong đáy mắt nhau, đôi bạn không nhận ra có hai người đàn ông ăn vận thanh lịch vừa bước vào quán và ngồi xuống chiếc bàn ở một góc bên kia, không gần cũng không quá xa vị trí họ đang ngồi. Người áo thun trắng sọc cam che miệng xầm xì với người áo sơ mi xanh đang ngồi quay lưng về phía họ: -Ê Danh, ở bàn bên góc kia có con bé đẹp ác chiến luôn mày ơi! Người đàn ông áo xanh vẻ mặt dàu dàu như rõ ràng đang trong một tâm trạng kém vui, khoát tay bất cần: -Thôi dẹp đi mày ơi! Mày lúc nào cũng không bỏ cái tật tươm tướp khi thấy gái đẹp. Hạo, tên của người áo trắng, mở to cặp mắt háo hức tía lia: -Bậy nà, tao cũng chọn lọc lắm nghe mậy. Em này không chỉ đẹp tuyệt vời mà lại còn có vẻ hết sức trong sáng ngây thơ, mặt mày không chút phấn son lại áo dài duyên dáng. Chà chà, chắc là học sinh hay sinh viên gì đây, ngon phải biết! Chẳng buồn để ý đến cái cô gái mà bạn mình đang tán dương xối xả, người áo sơ mi xanh được gọi là Danh ấy càm ràm: -Mày thích thì cứ việc qua bển mà tán, còn tao bây giờ chẳng có hứng thú gì đâu! Bật lên cười sằng sặc, Hạo châm chích: -Sao nè, bộ sắp đám hỏi chuẩn bị cưới vợ rồi cái lá gan trở nên teo lại luôn hay sao? Người có tên Danh đưa tay lên bóp trán, giọng nửa tự hào nửa phàn nàn: -Tao có thể bảo đảm con nhỏ bá vơ nào mày đang nói đó không thể nào đẹp hơn vợ chưa cưới của tao, nhưng cũng chính vì nàng quá đẹp mà tao mới khổ đây này! Trợn mắt lên, Hạo ngạc nhiên: -Trời đất, sắp có vợ đẹp đến vậy mà còn than khổ! Tham lam vừa phải thôi cha nội! -Ừ, có những nỗi khổ mày chẳng hiểu đâu! Nghe cách nói lấp lửng của Danh, Hạo biết bạn có gì không tiện thổ lộ nên cũng chẳng hỏi thêm. Anh chép miệng nói tửng tửng một tràng: -Vậy thì… thôi mày cứ tự khổ một mình đi! Nhưng mà nè, chiêm ngưỡng một bông hoa đẹp chẳng có tội đâu. Mày không cần phải mang mặc cảm tội lỗi với cô vợ sắp cưới của mày. Nếu như nàng đẹp hơn con bé này, mày càng có lý do để tự hào về nàng. Còn nếu như nàng không đẹp bằng, thì đây sẽ là một dịp để mày nghiệm ra có núi cao hơn núi, thì cũng có người… đẹp hơn người. Đó cũng là cơ hội để biết người biết ta. Đàng nào mày cũng có lợi, phải vậy không? Đang không vui mà Danh cũng phải phì cười với lối lí luận quái gở của tên bạn. Anh miễn cưỡng quay đầu lại vừa bảo: -Thôi được để tao xem con nhỏ này ra sao cho mày vừa lòng, rồi làm ơn tắt cái đài của mày lại giùm cái! Danh vừa quay lại thì lập tức tái mặt khi nhận ra cô gái ấy chính là người mà anh hằng mơ tưởng hơn ba năm nay và đang quyết tâm phải cưới cho bằng được. Điều anh không thể tưởng tượng ra là nàng đang ngồi với một chàng trai rất trẻ, trẻ hơn anh nhiều, với trang phục thô sơ đơn giản nhưng khá đàng hoàng lịch sự. Danh đã chuyên tâm đưa đón nàng những ba năm trời, với mục tiêu được gần gũi nàng và ngăn chặn mọi sự tiếp cận của đám đàn ông mà anh biết rất ham hố nàng. Chỉ cần nghe thằng bạn nãy giờ hót líu lo cũng đủ hiểu. Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn anh không còn đưa đón từ khi bị nàng cứng rắn yêu cầu mà nàng đã quen ai đó rồi sao? Thật ra Danh đâu dễ dàng chấp nhận ngưng đưa đón Nhật Hạ như lời nàng đề nghị. Anh vẫn thản nhiên đến trường săn đón nàng thường xuyên, nhưng sau đó đành bỏ cuộc khi nhận ra Nhật Hạ phản ứng quyết liệt quá đến mức anh không ngờ, bằng cách từ chối thẳng thừng mỗi khi anh đến. Tính cách mạnh mẽ của nàng khiến Danh bực tức nhưng lại càng mê say. Hoa hồng càng nhiều gai nhọn lại càng quyến rũ, và Danh tự thấy sẽ là một thành tựu mỹ mãn nhất khi anh chiếm hữu được đóa hoa tuyệt vời này. Vậy mà hôm nay Nhật Hạ lại đang ngồi đây với một tên con trai lạ hoắc nào anh chưa từng gặp. Nhìn cách hai người nói chuyện sao nồng ấm vui vẻ gì đâu như đã quen thân tự thuở nào. Và kìa, ánh mắt họ nhìn nhau sao mà tràn đầy yêu thương đằm thắm. Anh chưa bao giờ được nàng ban tặng cho ánh mắt đắm đuối thế này. Chỉ còn hai tuần nữa đã là lễ hỏi của anh với nàng, vậy mà sự thực như thế này sao? Thật là quá bẽ bàng và sĩ nhục! Thằng nhóc này là ai, quen biết nàng tự lúc nào mà họ có vẻ thân thiết quá đỗi? Chẳng lẽ nàng đã yêu nó nên mới hờ hững lạnh nhạt với mình? Một người giàu có, thành đạt và đầy kinh nghiệm tình trường như ta mà bại tình dưới tay một tên nhóc con thế này ư? Máu ghen tuông và lòng tự ái chợt bùng lên như một ngọn lửa dữ đốt cháy sự trầm tĩnh của người đàn ông vốn xưa nay chưa hề thua trên chiến trường tình ái. Danh nghiến răng tức tối vô cùng, nghe ngực mình nặng như bị đá đè đến khó thở. Phản ứng đó không thoát khỏi sự quan sát của Hạo. Anh trợn mắt kinh ngạc, thầm thì kiểu cà rỡn: -Có chuyện gì vậy Danh, mày… không sao chứ? Đừng nói với tao là cô ta đẹp quá rồi mày tính hủy ý định cưới vợ nghen! Danh lạnh lùng đưa bàn tay lên ngăn lại như thầm ra dấu cho Hạo hãy lặng im. Anh đang suy tính phải làm gì, và phải làm ngay, nếu không anh sẽ nổi điên lên mất! -Mày ngồi đây đợi tao chút! Mắt vẫn dán vào cô gái ngồi đàng kia, Danh nói rồi đứng dậy xốc lại cổ áo. Anh hít một hơi thật sâu, xong cố làm vẻ thản nhiên bước lại bàn nơi Nhật Hạ và Quốc Tri đang ngồi. Để xem cô bé sẽ xử lý thế nào khi bị bắt gặp bất thình lình như thế này! Nghĩ vậy Danh làm bộ như đang rất bất ngờ, miệng cười vui hớn hở: -Ôi Hạ, không ngờ gặp em ở đây. Hôm nay em không có lớp hả? Trong bụng Danh đinh ninh Nhật Hạ sẽ hốt hoảng bối rối lắm. Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy đoán ấy của anh, nàng hết sức điềm tỉnh, chỉ hơi nhướng mày như thể ngạc nhiên rồi cười đáp nhũn nhặn: -Ủa anh Danh, đi đâu đây? Em có lớp bình thường mới ra chút thôi. Anh ngồi uống nước với tụi em nghen! Cách tiếp đón rất tự nhiên của nàng khiến Danh bỗng trở nên khó xử. Chẳng lẽ từ chối nói đang có bạn ở bàn bên kia thì cục tức nó nằm trong bụng chịu gì nổi, và cũng không biết được gì thêm về mối quan hệ giữa họ. Mà ở lại ngồi xuống trong một tình huống tay ba này thì cũng khó chịu. Đang lưỡng lự chưa biết quyết định thế nào thì đã nghe giọng Nhật Hạ trong trẻo: -Anh Danh nè, đây là Quốc Tri bạn thân của em… - quay sang Quốc Tri nàng tiếp - … còn đây là anh Danh, một người thân của gia đình Hạ đó Tri. Quốc Tri nãy giờ ngồi im kín đáo quan sát người thanh niên đối diện. Nghe tên giới thiệu và những gì được kể từ Vân Thu, anh nhận ra đây là người đang sắp thành hôn với Nhật Hạ, hay ít ra là đang cố gắng như vậy. Ấn tượng đầu tiên của anh về Danh là một người có vẻ mặt khá điển trai, rắn rỏi, với cách ăn mặc đứng đắn lịch thiệp. Quốc Tri đứng lên đưa tay ra bắt: -Dạ chào anh ạ! Danh nhìn Quốc Tri cùng một nụ cười gượng gạo trong lúc chìa tay ra bắt, rồi anh lập tức xoay sang Nhật Hạ ra chiều ngạc nhiên, đính chính: -Kìa Hạ, sao em lại giới thiệu chung chung như vậy làm sao bạn em hiểu? Anh là chồng sắp cưới của em kia mà, có gì đâu mà mắc cỡ không nói cho bạn biết chứ? Nhật Hạ mím nhẹ đôi môi khó chịu, nét mặt nghiêm nghị nhìn Danh điềm đạm bảo: -Anh Danh, em cần phải nói với anh một việc. Anh muốn ngồi đây nói chuyện luôn hay cần nói riêng? Danh đọc được một nét kiên quyết lạ thường trong đôi mắt cô gái. Anh chưa kịp trả lời thì Quốc Tri đã tế nhị đứng lên từ tốn: -Tri có chút việc phải ra ngoài. Hạ cứ nói chuyện với anh Danh tự nhiên đi nghen! Nhật Hạ nhìn người bạn lòng mỉm cười gật đầu âu yếm, thầm cảm phục và biết ơn sự ý tứ của anh. Nàng kèm theo một lời căn dặn như để cho Danh nghe: -Tri đừng đi đâu xa nhé, chút nữa còn đưa Hạ về giùm! Còn lại hai người, một sự im lặng bao trùm mặc dù trong quán đang nhộn nhịp khá đông khách. Nhật Hạ nhẹ nhàng lên tiếng trước: -Anh Danh à, đây là lần cuối cùng em nói với anh, em không thích bất cứ sự cưỡng ép tình cảm nào. Vậy mà anh cứ nhất định thúc ép. Em đã thật sự hy vọng vào lòng tự giác của anh mà rút lui một cách êm đẹp, nhưng… thật đáng thất vọng! Danh gãi gãi nơi sống mũi, lý luận: -Em nói vậy không đúng rồi. Đây là sự tác hợp có thành ý giữa hai gia đình, giữa những người lớn vốn đã thân thiết lâu năm. Ba mẹ em đồng ý gả, và ba mẹ anh muốn cưới em làm dâu. Vì vậy hôn lễ sẽ được tiến hành. Anh tự thấy chẳng có lỗi gì trong vấn đề này! Cách nói tránh trách nhiệm của Danh khiến Nhật Hạ muốn bật cười vì sự khôi hài kỳ cục của nó. Nàng nhếch môi cười, có một chút mỉa mai trong câu nói: -Vậy hai bác bên nhà muốn đi cưới cô nào cho anh, anh cũng bằng lòng hết sao anh Danh? Danh nhún vai cười tự nhiên: -Cũng còn tùy, ai biết được. Anh chỉ biết hiện giờ thì anh rất bằng lòng, vì anh yêu em. Nhật Hạ bâng khuâng nhìn ra ngoài sân trước quán. Nơi đó Quốc Tri đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xích lô cùng một cuốn sách trên tay. Trông anh có vẻ thản nhiên say sưa đọc nhưng tâm trạng bên trong đang rối bời sầu nặng. Anh không rõ Nhật Hạ sẽ làm gì với cái ngày đám hỏi đang gần kề, chỉ biết theo cách nói của nàng khi nãy chắc là nàng sẽ tìm cách khước từ. Anh có thể đoán biết bão tố giận dữ từ gia đình sắp giáng xuống đầu người con gái anh yêu. Đôi vai nhỏ bé của nàng đang gánh nặng những truân chuyên khó nhọc để bảo vệ tình yêu hai đứa. Giá như anh có thể gánh vác thay cho nàng thì hay biết mấy, nhưng hỡi ôi anh thật bất lực chẳng thể làm gì! Tâm trạng đó khiến Quốc Tri xốn xang giày vò không cách gì kể xiết. Nụ cười trên môi vụt tắt, Nhật Hạ nghiêm nghị: -Em nghĩ anh nên thưa với hai bác đừng đem lễ qua nhà em tuần sau làm gì, em sẽ không chấp nhận đâu. Lúc đó tình cảnh trở nên không đẹp dở khóc dở cười em không chịu trách nhiệm đâu đó! Danh nheo mắt cười nói khích: -Anh không tin em dám cãi lời bác Thao đâu! Em là một cô con gái ngoan, có lý nào lại làm mất mặt cha mẹ như vậy được. Nhật Hạ ngồi dựa ra lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực. Nàng đã dùng biện pháp mềm mỏng thiếu điều năn nỉ Danh nhiều lần mà cũng không xong. Nhu chẳng được, đành phải cương thôi. Giọng nàng rắn đanh: -Anh Danh đâu cần phải thách thức kiểu đó. Em nghĩ anh chỉ cần nói một tiếng với hai bác là mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa ngay, chỉ tại anh cố tình làm tới. Em đã không muốn thì anh không ép em được đâu, mà lại chẳng đẹp đẽ gì! Danh xoa cằm nghĩ ngợi. Ai chứ cô bé này dám làm thiệt chứ chẳng chơi. Lần đầu đến nhà nàng xem mắt anh đã bị nàng cho leo cây một lần nhớ đời rồi. Tuy vậy anh vẫn ra vẻ thản nhiên: -Việc đó… anh cho rằng em nên thưa với hai bác thì hợp lẽ hơn. Vì hai bác đồng ý gả thì ba mẹ anh mới qua xin cưới em cho anh, đúng không? Sở dĩ Danh bạo gan nói vậy vì đã được cho biết rõ tính khí ông Thao rất trọng sĩ diện, không đời nào chịu mất mặt với bạn bè mà rút lui lời hứa gả con. Còn Nhật Hạ thì thừa thông mình để nhìn ra dụng ý ấy của anh. Nàng bĩu môi cười nhạt, không còn nể nang nữa phang luôn một câu: -Anh Danh, em lâu nay vẫn tôn trọng anh như các anh của em. Với vai vế của anh mà dùng cách này để ép một cô gái nhỏ tuổi hơn mình nhiều, có đáng mặt quân tử không anh? Mặt Danh tái đi vì sốc, khiến anh rơi vào im lặng một lúc khá lâu. Không hiểu sao sự ngang ngạnh chống đối của Nhật Hạ như một thứ kích thích lạ kỳ thôi thúc anh càng hứng thú muốn cưới cho được nàng. Danh lấy lại tự nhiên, điềm đạm đưa ra lý luận của mình: -Anh yêu em thành thật, đưa cha mẹ đến xin cưới hỏi đàng hoàng hợp lệ. Không làm gì xấu xa mờ ám. Đó là hành động của người quân tử. -Kể cả khi cô ấy đã thẳng thừng nói không yêu anh và không bằng lòng? - nàng ngọt nhạt. Danh nhún vai: -Anh tin rằng sau khi đám cưới tình yêu nhất định sẽ đến. Nhận thấy không thể lay chuyển được quyết định của Danh, Nhật Hạ thở dài một hơi, đoạn chân thật bảo: -Thôi được anh Danh ạ, anh cứ làm gì mà anh đã quyết! Em rất tiếc lòng tôn trọng của em dành cho anh đã vơi đi nhiều, mà cuối cùng cũng sẽ chẳng có đám hỏi đám cưới gì đâu anh! Nàng liếc nhìn đồng hồ rồi đeo dây cặp vào vai, đứng dậy bảo: -Trễ rồi, em phải về trước. Anh Danh thông cảm nghen! Danh sốt sắng: -Để anh đưa em về Hạ nhé! Lắc khẽ đầu, Nhật Hạ nhã nhặn từ chối: -Dạ thôi không dám phiền anh. Bạn em đưa em về được rồi. Cám ơn anh! Không đợi Danh nói thêm, Nhật Hạ bước nhanh đến quầy trả tiền nước rồi quay gót ra cửa. Danh ngồi tư lự nhìn theo cùng một trời tiếc nuối. Trong tà áo dài Nhật Hạ đẹp dịu dàng đến rũ tim người. Có cái gì đó thật sự đã tan vỡ từ lâu mà anh vẫn đang tự dối lòng mình muốn níu kéo. Nàng chưa từng là của anh, và có lẽ là sẽ chẳng bao giờ. Danh buồn bã đứng dậy trở về bàn nơi Hạo đang ngồi đợi mà vẫn đưa mắt chăm chú theo dõi hai người từ xa. Nhật Hạ ra ngoài sân gặp ngay Quốc Tri. Anh đang sốt ruột không biết hai người bên trong nói những gì, nhưng tất nhiên vì tế nhị nên không có ý định hỏi. Vừa trông thấy Nhật Hạ đi ra, anh nhảy xuống xe âu lo: -Hạ… có sao không? Tri lo quá là lo nãy giờ! Nàng đưa tay vén tóc, liếc anh cười bảo: -Hạ chỉ ngồi nói chuyện với anh Danh một chút cho rõ ràng, chứ đâu có bị trộm cướp gì mà có sao không. Nói thì nói vậy chứ nàng trong lòng đang vui vì hiểu anh rất lo lắng cho mình mới hỏi như thế. Quốc Tri ngớ ngẩn: -Vậy giờ… Hạ về chưa, Tri đưa Hạ về? Nàng gật đầu: -Cũng chiều rồi, Tri cho Hạ về kẻo nhà trông. Quay gót bước nhanh, anh hăng hái: -Đợi Tri vào trả tiền nước cái rồi trở lại liền đưa Hạ về. Nàng hối hả khoát tay gọi theo: -Khỏi cần Tri à, Hạ trả rồi! -Ai làm vậy kỳ chết! Tri mời Hạ kìa mà? - anh dừng chân, gãi đầu bứt rứt. Lườm yêu anh một cái, nàng thủ thỉ: -Đã xem Hạ là bạn thì không được câu nệ chuyện ai trả tiền. Nếu không… Hạ giận cho mà biết. Hai đứa nhìn nhau mỉm cười, rồi Quốc Tri lại chu đáo dìu Nhật Hạ lên xe. Bên trong quán, Danh vẫn đang dõi mắt quan sát. Khỏi cần hỏi Danh cũng nhận ra tình cảm của cô gái anh yêu dành cho chàng trai trẻ kia khác hẳn với mình. Anh tự hỏi ngồi chiếc xích lô cà khổ ấy làm sao hơn được chiếc xe hơi đắt tiền thượng hạng của anh, mà trông nàng tươi tắn hạnh phúc đến vậy. Trời ơi, một người lịch lãm, giàu sang thành đạt, cái gì cũng có trong tay mà lại thua một tên nhóc đạp xích lô ư? Nhục chết đi được! Tự hỏi vậy chứ Danh đã thừa có câu trả lời. Chỉ có hai chữ mầu nhiệm mới giải thích được điều tưởng như nghịch lý ấy: Tình yêu! ☘︎
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2022 09:22:05 bởi Hồi Kha >
|