THƠ CHƯA KỊP XUẤT BẢN THÀNH SÁCH- PHẠM NGOC THÁI
Đã định không làm thơ nữa? Nhưng đi viện liên tục, thời gian rỗi rãi. Không có máy tính nên chẳng biết làm gì? Phí quá, thôi thì làm thơ vậy cho đỡ uổng. Không viết thơ tình nữa, cũng không thế sự - Chỉ viết thơ tự sự nỗi đời để mai sau cho hậu thế bàn luận? Nếu thượng đế chưa cho chết ngay, bắt mình cứ dai dẳng sống thêm 5-7 năm nữa? Thì thôi... khi đó ta lại xuất bản thêm một tập thơ nữa vậy. Tất cả các tác phẩm của tôi ( Thơ, tiểu thuyết và kịch) & cả những bài bình luận có sắc thái một chút? Đều được đăng lại và lưu trên Website Việt Nam Thư Quán này, trong danh mục “Tác phẩm và tác giả người Việt”. Bạn bè bốn phương và cả hậu thế mai sau, muốn đọc hoặc nghiên cứu về PNT? Có thể mở trang Web. sẽ có đầy đủ. * * * MẤY LỜI TRĂNG TRỐI ĐẦU XUÂN Viết trong những ngày nằm cấp cứu ở viện E Trước khi lên bàn mổ Rồi mai ngày nhân thế ngợi ca ta Có biết thi nhân đang khổ nạn giữa sơn hà Chỉ muốn kết thúc cõi người cho chóng vánh Ôi, Số phận một thi hào ! Chết cũng khó lắm thay? Ta muốn gọi trăm lần, tên đứa con yêu đã mất (1) Để lại giữa đời người cha cô độc Bệnh tật dày vò. Hỡi thượng đế linh thiêng! Mau cho tôi về chốn bồng-tiên. Sự nghiệp xong rồi, ta đi không nuối tiếc Bỗng lại phân vân về ý nghĩa cuộc đời này? Chỉ dành cho tham vọng ngút trời mây Nay đã hoàn thành. Khổ quá ! Đúng, sai không biết nữa? Sao không sống hiện sinh, làm giàu như bao nhiêu kẻ khác? Để hưởng kiếp này phè phỡn, rồi đi... Ừ, thì vượt lên trên thời đại - Đã được gì ??? Mai dẫu vinh quang, nào sống đâu mà biết. Hậu thế ơi ! Kiếp đại thi nhân nhưng cơ cực Nguyễn Du còn khóc gọi trăm năm (2) Dù tên Người hôm nay sáng láng tựa trăng rằm... Mai tôi về - Sẽ đến thăm Người, bà Hồ Xuân Hương, Các cố nhân cùng ông Hàn Mặc Tử Nợ đời đã trả xong. Lậy Đức Quan Âm và Như Lai Phật tổ ! Thánh anh linh giải thoát kiếp sống cho tôi Tôi đi vui. Càng nhanh đi càng sung sướng cuộc đời Chỉ còn cuốn tiểu thuyết viết xong rồi. Hẹn ra mắt thu đông - Sẽ bái biệt loài người, tôi nhắm mắt. Mấy lời trối trăng. Kết thúc đời thi nhân, vào kiếp khác Nếu mai người lập miếu cho tôi, Xin đặt trong khu vườn đền Quán Thánh ở thủ đô. Phạm Ngọc Thái Hà Nội, cảm tác xuân Nhâm Dần ( Mồng 5 tết tức ngày 5.2.2022 ) ........ (1) Con trai tôi Phạm Ngọc Bảo đột tử, mất năm 27 tuổi.
(2) Cụ Nguyễn Du đã than: Bất tri tam bách dư niên hậu Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như ( Nghĩa là: Hơn 300 năm sau nhân thế, liệu ai người sẽ khóc Nguyễn Du? )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2022 13:20:40 bởi Nhân văn >
VẦN THƠ CHA KHÓC THƯƠNG CON Con Phạm Ngọc Bảo ( 7.3.1992 - 22.7.2019 ) Con - Khúc ruột, linh hồn của người cha khốn khổ Ngọc Bảo ơi ! Máu lệ ứa tim cha Con đi rồi, cha vất vưởng bóng ma Chả thiết sống dẫu nợ đời chưa hết. Nam mô a di đà phật ! Con tôi đâu có chết? Hồn nó còn quanh quất đâu đây Chờ đợi tôi qui tụ mỗi ngày Cha, con lại về bên nhau sớm tối. Phạm Ngọc Bảo Cái cõi vô thường, sống tạm mà khổ đau hết nỗi Ngẩng mặt nhìn nhân thế cũng bao thương Biết trên đời còn lắm nỗi xót xa hơn Nhưng lòng cha yêu con không gì so sánh nổi. Con ơi ! Ngày tháng phôi pha Anh linh về đón cha già qui tiên Quỉ dưới đất, thánh trên thiên Cha con ta ở giữa miền nhân gian Vần thơ cha khóc thương con Ngàn năm sau mãi vẫn còn tiếng kêu... Viết tại Bệnh viện 16.4.2022 Nhà văn Phạm Ngọc Thái KIẾP SỐNG "CÕI TA BÀ" Thơ viết trong những ngày cấp cứu ở bệnh viện Một kiếp sống "cõi ta bà" dằng dặc Yêu thương nhiều, đau đớn cũng chồng cao Mỗi người một cảnh khác nhau Mang tham vọng danh lưu muôn đời, vạn kiếp Đường kinh tế, tôi không sành nước Nghiệp văn chương có vẻ hợp mệnh thiên Trải hơn bảy kỷ liên miên Đậu đến ngọn thi sơn cao chót vót Ngồi kiểm lại một đời rơi nước mắt Bao lỗi lầm? Cất tiếng khóc trong thơ Tất cả qua đi như một giấc mơ Xa xót lòng, đau trái tim nhân ái Cố tâm cứu vào giây phút cuối !... Mình nhẹ nhàng bay về chốn Tây Thiên Nhưng người thân đang ở lại dưới trần Đời sống cũng bình yên, hạnh phúc Coi "cuộc ta bà" chỉ là dạo gót Rời cõi người, tôi sang cõi tiên sa Hồn thi nhân trong vĩnh cửu bao la Nơi trần thế đời đời còn nhớ mãi Nơi trần thế, miếu thờ thơm hương khói... 18.4.2022 TÂM SỰ THỜI THƠ CA NHƯ GIẺ RÁCH Trót đam mê rồi giấc mộng văn chương Vào cái thời thơ ca như giẻ rách Nhiều kẻ làm thơ, người xem lại ít Thiên tài lạc lõng cõi trân ai Bọn đầu trò thì buôn, lắm loại loai choai Giữa đời thường thi nhân thành thất thểu Cao niên đấy mà vẫn đành sống yểu Hổ trong lồng cũi đó thôi !... Cứ vẫy vùng gầm vang trời đất Rồi tới ngày ta xé toạc không trung Sẽ hiền lành về bên Phật ở Tây Thiên Cùng các thánh mây vờn, gió hát Nơi trần thế khói hương tưởng nhắc Làm ngôi miếu bên đường như Lý Bạch xa xưa Rêu phủ bốn mùa, vắng vẻ hoang sơ Với non nước muôn đời không thẹn hổ Thôi, sướng cũng đã nhiều dẫu còn lúc khổ Sắp hết đời vẫn cố kiếm tiền nong Bù cho vợ, con những năm tháng hoài trông Rồi thanh thản ta đi vào kiếp khác Sức đã kiệt, tháng năm gần hết Trông chờ vận lộc trời ban Đem một mảng văn? Mấy chục năm ròng viết lách chốn trần gian Nhượng bớt cho đời. Thánh thần ơi phù hộ !!! Xin để lại thời sau vài lời lỗ mỗ... Bệnh viện E 20.7.2022
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2022 13:43:43 bởi Nhân văn >
CHUYẾN TÀU NHANH Chành ra ba góc da còn thiếu Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa (Hồ Xuân Hương) * Dòng suối trong em trào ra từ khe đó Dưới một hang sâu. Nguyệt đỏ. Rừng xanh Nhớ khi buồn em mở để anh xem Hẹn tới lúc anh vào khai phá . Của trời đất dầu to em vừa cả Ai cũng có thời ăn chả, ăn nem Mỗi em lại có một vị riêng Cái của ấy chẳng bao giờ thấy đủ. . Kéo váy toang ra nhẹ nhàng em nằm ngửa Đùi giang cánh hạc tựa trời xanh Một lỗ buông mành cây lá phủ Gang dài em hút tuột vào trong. . Mắt nhắm lim dim. Chôn khẽ động... Khoảnh khắc tan tành cả "em, anh" Sống ở trên đời mà sướng thế Tội gì? Em nhỉ "chuyến tàu nhanh"... 22.7.2022 THÔI QUÊN HẾT, ĐẤY CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC Cái kiếp người, cần chi mà nuối tiếc? Nghe hiên nhà hây hẩy gió mùa thu Suy cho cùng, sướng khổ tựa cơn mơ Lúc sướng như tiên, khi lâm hoạn nạn. Đời ta - Thuở trai trẻ vùi trong bom đạn Thoát chết về vượt được lên mây Cánh đại bàng vùng vẫy ngút trời bay Ngẫm sống thế, một đời thôi cũng thỏa. Đậu đến đỉnh thi sơn, xưa nay trong thiên hạ Sánh với tầm mấy bậc cao nhân Về già lại bệnh tật liên miên Sa cảnh mất con, rơi vào hoạn nạn. Tim đau đớn, than mình xấu phận Tại trời hành hay bởi số không may Chốn vô thường họa, phúc ai hay Đời cát bụi, biết bao người thế cả !? Nay đã thành một kỳ nhân thế kỷ Mai ngày non nước ghi tên Kiếp-ta-bà mà sống mãi với quê hương Trên trần thế mấy kẻ đời làm nổi. Ta từng qua "một cuộc người" như phong ba, bão dội Giữa trần gian dựng ngọn núi vô biên Ngàn năm sau danh tiếng vẫn còn thiêng Thôi quên hết, đấy chính là hạnh phúc !!! 19.7.2022 TÌNH CHA CON TỰA NƯỚC NON Tội tình quá, con trai ơi ! Rơi nước mắt Đã bao lần cha khóc thương con Chỉ ước mình có thể chết luôn Theo con đi, quên hết đời trần thế Bao năm sống trong lòng cha ấp ủ Chăm cho con, dậy dỗ lớn khôn Ôi, cái tình máu mủ Thiêng liêng hơn cả ngọn cao sơn. Trái tim cha dày vò, con có biết? Bảo ơi ! Về với cha những đêm khuya khoắt, buồn thương Cố giúp để cho lòng cha thanh thoát Hết kiếp rồi cha sẽ đến với con. Con ơi con ! Cõi người sao khổ thế? Tình cha con sống mãi tựa nước non. 24.7.2022
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2022 16:42:00 bởi Nhân văn >
KHỔ TÂM LẮM, CON ƠI Khổ tâm lắm, cha vẫn phải gắng con ơi! Không thể cứu nổi con sống lại nữa rồi Nỗi đau này cha đau đến chết Giá đừng sinh con? Không có thì thôi
Bảo ơi! Lòng người bố rã rời Ngàn vạn mũi kim đêm ngày đâm vào ngực Mai chết đi gặp lại được con không? Thiên hà mênh mông, nhớ đón cha con nhé!
Sống vô thường mà sao nặng thế? Chí đại bàng, cánh gẫy tả tơi Nhưng thôi, cũng sắp hết "cuộc người" Như ngôi sao kia cha sẽ về trời
Kiếp sau thế nào không biết? Dù hóa thánh thần hay gió mây trôi... Ta vẫn bên con bay giữa đất trời Nghe trần thế vọng tiếng thơ cha ngàn năm thao thức
Và hỡi con người! Có nhớ cha con tôi đã phải sống một đời bao đau xót.
18.9.2022 Đi viện lần thứ 5 trong năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2022 13:07:15 bởi Nhân văn >
KHÚC KHÓC THƯƠNG CON Phạm Ngọc Bảo ( 7.3.1992 - 22.7.2019 ) Con đi... để lại lòng u uất Với một trời thương xót trong cha 27 năm ròng chăm bẵm con thơ Gặp mối họa đời, chia đôi phụ tử. Đường nhân thế, con ơi! Cha gần xuống lỗ Con mùa xuân nở rộ như hoa Sao thượng đế không nổi cơn lôi đình mà giết chết ta? Để cho con tôi được bước đường thiên lý... Nỗi lòng già ngày đêm vò xé Cố làm nốt chút việc trần gian Rồi đến với con trên tận thiên đàng Cha con lại quấn bên nhau như mây gió Mai hậu thế chắc sẽ cho cha một ngôi miếu nhỏ Hãy đưa con tôi vào trong đó hưởng khói hương Nó trong lành như ngọn cỏ, giọt sương Là bảo vật của đời tôi nơi kiếp sống Xin để lại dương trần, một trời thơ làm dấu ấn Rằng, cõi vô thường tôi đã đi qua Hạnh phúc, khổ đau, tươi đẹp, phong ba Đều nếm trải tới tận cùng phận số Chút hơi tàn lắt lay trước gió Phải ôm vào lòng một nỗi thương tâm Món nợ nghiệp đời, tôi đã trả xong Trút vào đứa con ngoan, Đức Phật ơi sao nỡ? Thôi thì... chắp tay vái mong trời phù hộ Ván bài cuối cùng tôi đã bầy lên Nay dẫu đi !... Còn những người thân Đang trôi nổi bến bờ, vương vất Vì tham vọng đường văn chương quá mức Làm khổ lây bao thân phận sống bên tôi Sự nghiệp riêng đã mỹ mãn cuộc đời Xin chút lãi từ ván cờ người, để an lòng nhắm mắt... Cha con tôi lại dạt bay trời, đất Nghe dưới trần vẫn nhắc vọng ca thi Đến thiên thu truyền kể chuyện hôm ni Đọc "khúc khóc thương con", xin thắp vòng nhang khói. Hà Nội, Đêm viện E 16.11.2022
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2022 16:47:44 bởi Nhân văn >
HÀ NỘI ƠI, MƯA PHỐ Ta không còn được dẫn em đi như dạo đó Tóc bạc rồi, phố vẫn thơ ngây Mưa phố phường hay lòng ta mưa rơi Tình lả lướt. Hà Nội ơi,Hà Nội ! Em ngày xưa giờ chắc đã ngủ say Trong giấc mộng anh về, em chẳng biết? Anh đã qua cả cuộc chiến tranh truyền kiếp Vẫn êm đềm tình em trong mưa bay Anh hôn những giọt mưa rơi Mưa ướt tóc em, lên môi, lên mắt Ôi, những tháng năm tình trong tinh ngây ngất Em yêu ơi, đời chỉ có một thời thôi Ngả đầu chào người thiếu nữ đã xa xôi Mưa lạnh xuống, cô đơn, xoa lòng ta da diết Hỡi mối tình của một thời xuân biếc Hà Nội buồn, anh đi như say...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2022 11:13:41 bởi Nhân văn >
ĐÓN XUÂN QUÝ MÃO CÙNG CON Lần thứ bảy đi viện trong năm * Cha viết cho con đã rất nhiều thơ Nói không hết lòng người cha đau khổ Ta sống ở kiếp này, con ơi ! Là trả nợ... Nợ văn chương của đời cha, bằng cả đứa con yêu. Linh hồn ta bay, cõi trần gian ngập ngụa Nguyễn Du ơi ! Kiều gánh nợ cho Người Trả nợ xong Hàn Mặc Tử về trời Tiếng thơ bay lẫn trong sóng biển Đông ngàn năm gào thét. * Cha yêu con yêu cả thi ca Nhưng thơ phú văn chương, chỉ được một mình cha Sao có thể mang đời con ra đổi? Hãy nhớ lấy, người ơi ! Đó do trời bắt tội... Ta tham vọng đời thường, vẫn phải lo miếng cơm manh áo Sắp qua hết kiếp rồi bỗng gặp họa, ôi thôi... Cõi-ta-bà tan tác, nổi trôi "Được và mất" có bề khó xử? ĐƯỢC nghiệp lớn cao ngang trời bể MẤT cũng nhiều thăm thẳm vực sâu Cái chết của con giáng xuống một nỗi đau Xuân đến mà... con chỉ còn cái bóng... Dầu tự nhủ kiếp người ta vay mướn Hôm nay còn, mai gió cuốn mây tan... Xứ sở, nước non mới vạn kiếp, triệu năm Trong áng thơ cha - Con sẽ sống muôn đời, con ạ! Ngọc Bảo ơi, cha vẫn cố vùng lên như ngọn lửa Đón con về ăn tết giữa quê hương Anh linh con mai ngày sẽ rất thiêng Hương khói cúng thờ, ngàn năm sương miếu phủ... PNT - Đêm viện E 10.1.2023 ( 19.12 Nhân Dần )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2023 15:25:18 bởi Nhân văn >
TỰ HỌA Sống thì điên đảo thế gian Để khi nằm xuống lũ tràn, rồng bay Cánh rồng, cánh phượng rẽ mây Hồn nơi trái đất, thân say đỉnh trời Tám mươi năm ở cõi người Đọa đầy nếm đủ, để cười kiếp sau Làm ngôi miếu phủ tường rêu Vô vi trời đất, cao siêu mấy tầng Thôi... Đời cát bụi trùng phùng Ngàn thu một bức tượng đồng nước non. 24.5.2023 KIẾP SAU Đi tìm thăm cụ Nguyễn Du Mới nay mà ngỡ thiên thu hỡi người ! Tôi - Cụ mọi thứ xa vời Người chuyên lục bát, tôi thời tân thơ Cố nhân đứng đỉnh đầu xưa Hậu duệ hiện đại chắc chưa ai cùng Nước non non nước trùng phùng Thơ riêng một cõi vẫy vùng ngàn năm Tìm ông HÀN giữa xa xăm Chỉ xin hóa một ánh trăng cùng Người Máu xưa loang đỏ góc trời Câu thơ để lại sáng ngời còn đau Hồ Xuân Hương giờ nơi đâu Mộ Bà đã mất, ngàn sau thơ còn (1) Tiếng thu ai đó ru hồn (2) Chào cụ Nguyễn Khuyến: Cụ còn đi câu? ... Kiếp sau qua cuộc bể dâu Sông thơ bắc một nhịp cầu tôi đi Thiên thu mai sẽ nói gì Thi sĩ họ Phạm là chi hả trời !... 26.5.2023 (1) Nghe nói: Mộ Hồ Xuân Hương trước đây được chôn bên Hồ Tây, bị mất không tìm thấy. (2) "Thu điếu" (Đêm thu câu cá) là bài thơ nổi tiếng của Nguyễn Khuyến
TRÁI TIM VÒ XÉ Viết ở bệnh viện * Ta sống những tháng ngày đọa đầy tim óc Đau đớn tinh thần, tan nát tâm can Dẫu bệnh tật triền miên, thể lực suy tàn Cũng chẳng bằng nỗi đau, vì đứa con trai đã mất? Ngọc Bảo ơi! Cha gọi tên con tháng năm trong nước mắt Sống khôn, chết thiêng !.. Có biết lòng cha? Muốn đi cùng con về thế giới bên kia Sống lại cái thời, cha con ta cùng nơi trần thế. Cha không muốn viết thơ nữa đâu? Nhưng trái tim vò xé Khóc chẳng cứu nổi con? Lệ nuốt cũng không trôi... Người sống đây mà linh hồn chết mất rồi Về với cha đi con !... Dẫu chỉ còn cái bóng Ôi, thi ca! Ôi, thi ca ảo mộng! Ngàn năm sau: Nhân thế hỡi, người ơi! Hãy khắc tên cha con tôi lên một góc giữa trời Ghi lại nỗi đau này Của một nhà thơ đã phải sống đến hết đời như thế. 4.9.2023
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: